-Chỉ có một thôi, ngài không biết đó thôi, dù ta là hoàng tử nhưng quyền kế thừa vương vị lại ở trong tay muội muội ta, phụ hoàng còn không thèm để ý đến ta và đại ca, còn thường mong chỉ cần chúng ta được một phần mười của muội muội đã tốt lắm rồi.
Trong đầu ta chợt trống rỗng, Mộc Tử cũng kết hôn rồi sao. Ta buồn buồn hỏi thêm :
-Vậy Mộc Tử kết hôn rồi ư ?
Trong mắt Nhị hoàng tử chợt có một tia kinh ngạc, hắn nói :
-Vẫn chưa, bất quá bọn họ đã đính ước từ nhỏ, phỏng chừng sau khi chấm dứt chiến sự lần này là sẽ thành hôn.
Nghe hắn nói như vậy ta mới hơi tỉnh lại hỏi tiếp :
-Còn tên Khách Luân Đa kia làm gì, tại sao lại có thể kết hôn cùng công chúa của các ngươi được ?
Nhị hoàng tử nói tiếp :
-Hắn cũng rất lợi hại, được gọi là đệ nhất dũng sĩ của Ma tộc ta, lại am hiểu cả vũ kĩ lẫn ma pháp, công phu của hắn rất được phụ hoàng tán thưởng, huống chi hắn còn là con trai duy nhất của Đại tướng quân Khách Lí Đạt chúng ta.
Không đợi ta hỏi Nhị hoàng tử tự động kể tiếp :
- Đại tướng quân Khách Lí Đạt là một vị tướng nổi tiếng của chúng ta, lần này Đông chinh phó thống lĩnh cũng chính là lão đó.
Ta cúi đầu trầm ngâm, sao Mộc Tử không nói cho ta biết nàng đã có vị hôn phu nhỉ, có lẽ nguyên nhân nàng chủ hòa chủ yếu là vì ta, chắc hẳn nàng còn rất yêu ta, nghĩ vậy tinh thần ta cũng tốt lên không ít.
Nhị hoàng tử chợt mở miệng cầu xin :
-Những gì các ngươi muốn biết ta đều nói hết rồi, có thể tha cho ta chưa, ta đảm bảo sẽ không đem chuyện gặp các ngươi nói lộ ra ngoài, ta có thể thề .
Ta hừ lạnh :
-Ngươi thề ? Người tiểu nhân như ngươi mà thề cũng khác gì rắm chó.
Nghe ta nói xong mặt Nhị hoàng tử liền hồng lên tức giận nhưng hắn cũng không dám phát tác. Vì nể Mộc Tử ta chắc chắn sẽ không giết hắn, huống chi hắn vẫn còn giá trị để chúng ta lợi dụng.
Đường xá ở Ma tộc này một điểm chúng ta cũng không rõ, có hắn dẫn đường quả là tiện. Nghĩ vậy, ta lấy một bộ quần áo bình dân từ thứ nguyên đại trung ra đưa cho hắn, bắt hắn thay luôn vào rồi nói:
-Ngươi tên là gì ?
-Ta là Tô Hòa Mặc.
-Hảo, sau này gọi ngươi là Tô Hòa đi, nghe này, chúng ta lần này tới Ma tộc bàn chuyện, yên tâm, không có gì bất lợi cho phụ hoàng ngươi đâu, hy vọng ngươi có thể dẫn đường cho chúng ta, nếu thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, chắc chắn ta sẽ thả ngươi ra, thế nhưng ngươi đừng nghĩ đến chạy trốn, mỗi lần ngươi bỏ trốn ta sẽ đoạn của ngươi một chi, hiểu chưa ?
Tô Hòa thất vọng hỏi lại :
-Giờ ta như cá nằm trên thớt rồi còn có thể nói không sao? Nhưng sau khi các ngươi xong việc nhất định phải thả ta ra nhé.
Ta hừ một tiếng nói :
-Loài người chúng ta coi tín nghĩa hàng đầu, việc này ngươi cứ yên tâm.
Có hắn như tấm bùa hộ mạng cho dù bị Ma hoàng bao vây ta cũng không cần phải sợ nữa.
Ta mỉm cười nói :
-Nếu ta đoán không nhầm thì hẳn là ngươi phải có bản đồ của Thánh quang đế quốc các ngươi chứ ?
Tô Hòa gật gật đầu :
-Có, ta để ở trên yên ngựa của ta đó.
Ta gật gật đầu tỏ vẻ hài lòng, có một tù binh hợp tác tốt như hắn quả là một việc tốt.
Chiến Hổ lấy một cái bản đồ Thánh quang đế quốc từ trên lưng ngựa của Tô Hòa xuống, vui vẻ nói :
-Chúng ta không sợ lạc đường nữa rồi.
Rồi lại nói tiếp :
-Dù sao cũng có bản đồ rồi hay là giết nốt tên tiểu tử này đi.
Ta giả bộ suy ngẫm, Tô Hòa đã hét lên :
-Các ngươi vừa nói không giết ta mà, van cầu các vị hảo hán, tha cho tiểu mệnh của ta đi. Bất luận các ngươi nói gì ta cũng nghe lời các ngươi mà.
Ta cau mày nhìn hắn rồi nói với Chiến Hổ :
-Quên đi, tha chết cho hắn đi.
Chiến Hổ hận hận nói với Tô Hòa :
-Tiểu tử, nể mặt huynh đệ, ta tạm thời lưu cái mạng nhỏ của ngươi lại, nếu trên đường ngươi dám làm trò gì, hắc hắc, ngươi cứ xem đây.
Tay phải hắn vung lên, oanh một tiếng, đã tạc xuất một cái hố sâu dưới mặt đất rồi.
Vẻ mặt Tô Hòa đầy sợ hãi nói :
-Không dám, không dám, đa tạ hai vị đại gia bất sát chi ân.
Sau một lần hù dọa như vậy, từ đó trên đường quả nhiên Tô Hòa đã phi thường nghe lời.
Chúng ta cùng hợp lực đem tất cả thi thể địch nhân đều chôn vào cái hố do Chiến Hổ tạc xuất, rồi xóa sạch hết toàn bộ dấu vết cuộc chiến vừa xảy ra.
Xong hết mọi việc Đông Nhật mới hỏi ta :
-Trường Cung, những con ngựa này thì làm sao bây giờ ?
Ta suy nghĩ một chút rồi quyết định :
-Chọn lấy vài con khỏe nhất để chúng ta cưỡi còn lại thì thả hết ra. Mang theo tên vô dụng này thì làm sao còn bay được nữa. < Bằng thực lực của chúng ta bây giờ mà dẫn theo người cùng bay sẽ làm giảm tốc độ rất nhiều đồng thời sẽ khiến trễ thời gian mất.>
Ta ấn vào vai Tô Hòa , phong ấn hoàn toàn ma pháp lực cùng đấu khí trong cơ thể hắn rồi hắc hắc cười to nói :
-Ta đã tạo cấm chế trên người ngươi rồi, cứ ba ngày lại cần ta giải trừ một lần, nếu không hẳn ngươi không còn nguyên vẹn, a, không đúng, phải nói là ngươi sẽ lâm vào cảnh Ma thể tự bạo.
Tô Hòa cả kinh :
-Ta đã rất nghe lời các ngươi rồi, hay là bỏ cấm chế đi được không ?
Giọng ta chợt lạnh xuống nói :
-Đây là chuyện mà ngươi có thể quyết định sao? Lên ngựa đi, mau dẫn chúng ta đến kinh thành của Ma tộc.
Cưỡi chiến mã của Ma tộc quả thật rất thoải mái, dù là phi rất nhanh mà ta vẫn cảm thấy rất vững vàng, ta nói :
-Tô Hòa, trước kia ta nghe nói phụ thân của ngươi cũng chính là Ma hoàng đó mới là đệ nhất cao thủ của Ma tộc chứ, bây giờ sao lại có đệ nhất dũng sĩ Khách Luân Đa nữa ?
-Phụ hoàng ta vẫn là đệ nhất cao thủ của Ma tộc, còn dũng sĩ hoàn toàn khác so với cao thủ, ngài không biết thôi, Thú nhân tộc trước kia thường xuyên xảy ra chiến tranh cùng chúng ta, chỉ đến khi chuẩn bị công kích Tây đại lục thì mới chính thức đình chỉ. Có danh xưng đệ nhất dũng sĩ là vì Khách Luân Đa đã lập rất nhiều chiến công trong chiến tranh rồi, từ lúc hắn 16 tuổi đến giờ đã 27 đã trải qua mấy trăm trận chiến mà mới chỉ bại có một lần, hắn còn không hề nhờ gia đình trợ giúp một chút nào, chỉ tự nỗ lực từ một binh lính cấp thấp nhất rồi dần dần tích lũy chiến công mà từng bước từng bước lên đến vị trí thống lĩnh Thánh quang hộ vệ bây giờ. Năm ngoái có trận tỷ thí trong cung, hắn còn có thể tiếp được phụ hoàng gần trăm chiêu mà chưa bại, khiến phụ hoàng rất quý , đến lúc được đề bạt đến vị trí này thì phụ hoàng cũng đáp ứng gả tam muội cho hắn.
Theo như lời Tô Hòa thì Khách Luân Đa quả có chỗ hơn người, tự nhiên lại lòi ra một tình địch khiến trong lòng ta rất khó chịu, ta hỏi tiếp :
-Vậy Khách Luân Đa quan hệ cùng tam muội của ngươi thế nào ?
-Hình như ngài rất quan tâm đến tam muội của ta thì phải ?
Ta cả giận quát :
-Nói nhảm, hỏi ngươi cái gì thì cứ thành thật mà nói, hay là ngươi muốn thử chút đau khổ ?
Tô Hòa cuống quít khoát tay :
-Không có, không có, ta nói là được. Kỳ thật có lẽ ngài cũng đoán ra, Khách Luân Đa trước đây ra ngoài chinh chiến cả năm, đến gặp tam muội có lẽ cũng chỉ có vài lần, sau khi hắn về thì muội muội ta lại có nhiệm vụ, còn bây giờ thì ta không rõ. Bất quá tiểu muội ta đã trở về, tiểu tử Khách Luân Đa kia lại rất anh tuấn, thực lực rất khá, nếu hắn thực sự theo đuổi tam muội lại sẵn có danh phận rồi thì hẳn là rất dễ chiếm được tình cảm của nó.
Trong đầu ta chợt trống rỗng, Mộc Tử cũng kết hôn rồi sao. Ta buồn buồn hỏi thêm :
-Vậy Mộc Tử kết hôn rồi ư ?
Trong mắt Nhị hoàng tử chợt có một tia kinh ngạc, hắn nói :
-Vẫn chưa, bất quá bọn họ đã đính ước từ nhỏ, phỏng chừng sau khi chấm dứt chiến sự lần này là sẽ thành hôn.
Nghe hắn nói như vậy ta mới hơi tỉnh lại hỏi tiếp :
-Còn tên Khách Luân Đa kia làm gì, tại sao lại có thể kết hôn cùng công chúa của các ngươi được ?
Nhị hoàng tử nói tiếp :
-Hắn cũng rất lợi hại, được gọi là đệ nhất dũng sĩ của Ma tộc ta, lại am hiểu cả vũ kĩ lẫn ma pháp, công phu của hắn rất được phụ hoàng tán thưởng, huống chi hắn còn là con trai duy nhất của Đại tướng quân Khách Lí Đạt chúng ta.
Không đợi ta hỏi Nhị hoàng tử tự động kể tiếp :
- Đại tướng quân Khách Lí Đạt là một vị tướng nổi tiếng của chúng ta, lần này Đông chinh phó thống lĩnh cũng chính là lão đó.
Ta cúi đầu trầm ngâm, sao Mộc Tử không nói cho ta biết nàng đã có vị hôn phu nhỉ, có lẽ nguyên nhân nàng chủ hòa chủ yếu là vì ta, chắc hẳn nàng còn rất yêu ta, nghĩ vậy tinh thần ta cũng tốt lên không ít.
Nhị hoàng tử chợt mở miệng cầu xin :
-Những gì các ngươi muốn biết ta đều nói hết rồi, có thể tha cho ta chưa, ta đảm bảo sẽ không đem chuyện gặp các ngươi nói lộ ra ngoài, ta có thể thề .
Ta hừ lạnh :
-Ngươi thề ? Người tiểu nhân như ngươi mà thề cũng khác gì rắm chó.
Nghe ta nói xong mặt Nhị hoàng tử liền hồng lên tức giận nhưng hắn cũng không dám phát tác. Vì nể Mộc Tử ta chắc chắn sẽ không giết hắn, huống chi hắn vẫn còn giá trị để chúng ta lợi dụng.
Đường xá ở Ma tộc này một điểm chúng ta cũng không rõ, có hắn dẫn đường quả là tiện. Nghĩ vậy, ta lấy một bộ quần áo bình dân từ thứ nguyên đại trung ra đưa cho hắn, bắt hắn thay luôn vào rồi nói:
-Ngươi tên là gì ?
-Ta là Tô Hòa Mặc.
-Hảo, sau này gọi ngươi là Tô Hòa đi, nghe này, chúng ta lần này tới Ma tộc bàn chuyện, yên tâm, không có gì bất lợi cho phụ hoàng ngươi đâu, hy vọng ngươi có thể dẫn đường cho chúng ta, nếu thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, chắc chắn ta sẽ thả ngươi ra, thế nhưng ngươi đừng nghĩ đến chạy trốn, mỗi lần ngươi bỏ trốn ta sẽ đoạn của ngươi một chi, hiểu chưa ?
Tô Hòa thất vọng hỏi lại :
-Giờ ta như cá nằm trên thớt rồi còn có thể nói không sao? Nhưng sau khi các ngươi xong việc nhất định phải thả ta ra nhé.
Ta hừ một tiếng nói :
-Loài người chúng ta coi tín nghĩa hàng đầu, việc này ngươi cứ yên tâm.
Có hắn như tấm bùa hộ mạng cho dù bị Ma hoàng bao vây ta cũng không cần phải sợ nữa.
Ta mỉm cười nói :
-Nếu ta đoán không nhầm thì hẳn là ngươi phải có bản đồ của Thánh quang đế quốc các ngươi chứ ?
Tô Hòa gật gật đầu :
-Có, ta để ở trên yên ngựa của ta đó.
Ta gật gật đầu tỏ vẻ hài lòng, có một tù binh hợp tác tốt như hắn quả là một việc tốt.
Chiến Hổ lấy một cái bản đồ Thánh quang đế quốc từ trên lưng ngựa của Tô Hòa xuống, vui vẻ nói :
-Chúng ta không sợ lạc đường nữa rồi.
Rồi lại nói tiếp :
-Dù sao cũng có bản đồ rồi hay là giết nốt tên tiểu tử này đi.
Ta giả bộ suy ngẫm, Tô Hòa đã hét lên :
-Các ngươi vừa nói không giết ta mà, van cầu các vị hảo hán, tha cho tiểu mệnh của ta đi. Bất luận các ngươi nói gì ta cũng nghe lời các ngươi mà.
Ta cau mày nhìn hắn rồi nói với Chiến Hổ :
-Quên đi, tha chết cho hắn đi.
Chiến Hổ hận hận nói với Tô Hòa :
-Tiểu tử, nể mặt huynh đệ, ta tạm thời lưu cái mạng nhỏ của ngươi lại, nếu trên đường ngươi dám làm trò gì, hắc hắc, ngươi cứ xem đây.
Tay phải hắn vung lên, oanh một tiếng, đã tạc xuất một cái hố sâu dưới mặt đất rồi.
Vẻ mặt Tô Hòa đầy sợ hãi nói :
-Không dám, không dám, đa tạ hai vị đại gia bất sát chi ân.
Sau một lần hù dọa như vậy, từ đó trên đường quả nhiên Tô Hòa đã phi thường nghe lời.
Chúng ta cùng hợp lực đem tất cả thi thể địch nhân đều chôn vào cái hố do Chiến Hổ tạc xuất, rồi xóa sạch hết toàn bộ dấu vết cuộc chiến vừa xảy ra.
Xong hết mọi việc Đông Nhật mới hỏi ta :
-Trường Cung, những con ngựa này thì làm sao bây giờ ?
Ta suy nghĩ một chút rồi quyết định :
-Chọn lấy vài con khỏe nhất để chúng ta cưỡi còn lại thì thả hết ra. Mang theo tên vô dụng này thì làm sao còn bay được nữa. < Bằng thực lực của chúng ta bây giờ mà dẫn theo người cùng bay sẽ làm giảm tốc độ rất nhiều đồng thời sẽ khiến trễ thời gian mất.>
Ta ấn vào vai Tô Hòa , phong ấn hoàn toàn ma pháp lực cùng đấu khí trong cơ thể hắn rồi hắc hắc cười to nói :
-Ta đã tạo cấm chế trên người ngươi rồi, cứ ba ngày lại cần ta giải trừ một lần, nếu không hẳn ngươi không còn nguyên vẹn, a, không đúng, phải nói là ngươi sẽ lâm vào cảnh Ma thể tự bạo.
Tô Hòa cả kinh :
-Ta đã rất nghe lời các ngươi rồi, hay là bỏ cấm chế đi được không ?
Giọng ta chợt lạnh xuống nói :
-Đây là chuyện mà ngươi có thể quyết định sao? Lên ngựa đi, mau dẫn chúng ta đến kinh thành của Ma tộc.
Cưỡi chiến mã của Ma tộc quả thật rất thoải mái, dù là phi rất nhanh mà ta vẫn cảm thấy rất vững vàng, ta nói :
-Tô Hòa, trước kia ta nghe nói phụ thân của ngươi cũng chính là Ma hoàng đó mới là đệ nhất cao thủ của Ma tộc chứ, bây giờ sao lại có đệ nhất dũng sĩ Khách Luân Đa nữa ?
-Phụ hoàng ta vẫn là đệ nhất cao thủ của Ma tộc, còn dũng sĩ hoàn toàn khác so với cao thủ, ngài không biết thôi, Thú nhân tộc trước kia thường xuyên xảy ra chiến tranh cùng chúng ta, chỉ đến khi chuẩn bị công kích Tây đại lục thì mới chính thức đình chỉ. Có danh xưng đệ nhất dũng sĩ là vì Khách Luân Đa đã lập rất nhiều chiến công trong chiến tranh rồi, từ lúc hắn 16 tuổi đến giờ đã 27 đã trải qua mấy trăm trận chiến mà mới chỉ bại có một lần, hắn còn không hề nhờ gia đình trợ giúp một chút nào, chỉ tự nỗ lực từ một binh lính cấp thấp nhất rồi dần dần tích lũy chiến công mà từng bước từng bước lên đến vị trí thống lĩnh Thánh quang hộ vệ bây giờ. Năm ngoái có trận tỷ thí trong cung, hắn còn có thể tiếp được phụ hoàng gần trăm chiêu mà chưa bại, khiến phụ hoàng rất quý , đến lúc được đề bạt đến vị trí này thì phụ hoàng cũng đáp ứng gả tam muội cho hắn.
Theo như lời Tô Hòa thì Khách Luân Đa quả có chỗ hơn người, tự nhiên lại lòi ra một tình địch khiến trong lòng ta rất khó chịu, ta hỏi tiếp :
-Vậy Khách Luân Đa quan hệ cùng tam muội của ngươi thế nào ?
-Hình như ngài rất quan tâm đến tam muội của ta thì phải ?
Ta cả giận quát :
-Nói nhảm, hỏi ngươi cái gì thì cứ thành thật mà nói, hay là ngươi muốn thử chút đau khổ ?
Tô Hòa cuống quít khoát tay :
-Không có, không có, ta nói là được. Kỳ thật có lẽ ngài cũng đoán ra, Khách Luân Đa trước đây ra ngoài chinh chiến cả năm, đến gặp tam muội có lẽ cũng chỉ có vài lần, sau khi hắn về thì muội muội ta lại có nhiệm vụ, còn bây giờ thì ta không rõ. Bất quá tiểu muội ta đã trở về, tiểu tử Khách Luân Đa kia lại rất anh tuấn, thực lực rất khá, nếu hắn thực sự theo đuổi tam muội lại sẵn có danh phận rồi thì hẳn là rất dễ chiếm được tình cảm của nó.
/320
|