Ads Lynda vừa định đi tới, nói cho Hàn Văn Vũ về bộ phim của hắn, lại nhìn thấy hắn chạy như bay trên hành lang về hướng khác, cô đang sững sờ, lại nhìn thấy Tiểu Thanh khẩn trương chạy tới, cô kéo Tiểu Thanh hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Tiểu Thanh “a” một tiếng, đầu ghé sát tai Lynda nói một câu, Lynda cũng kinh hoảng theo sát Hàn Văn Vũ chạy về phía trước. . . . . .
Hàn Văn Vũ vừa chạy lên phía trước, vừa nghĩ đến Hạ Tuyết đứng giữa bầu trời tuyết bay, ánh mắt sáng lấp lánh, rất vui vẻ, đối cuộc sống tràn ngập hi vọng, tươi cười nhìn hắn, hắn cắn răng một cái, nổi điên xông theo hướng hành lang, nhìn thấy phòng nghỉ của Lưu Giám chế ngay tại trước mắt, đột nhiên não của hắn muốn hôn mê, lại tức giận đưa chân đá văng cửa ra, nhìn thấy Lưu Giám chế đặt Hạ Tuyết trên sofa, đang khẩn trương bịt kín miệng của nàng, hôn xuống cổ của nàng, Hạ Tuyết đang thống khổ khóc lóc, vùng vẫy, tuyệt vọng, Hàn Văn Vũ giận dữ gầm lên, như một mãnh thú lao lên phía trước, nắm lấy vai Lưu Giám chế, ném cả người lão ngã chổng vó trên mặt đất, sau đó nắm cổ áo lão, vung nắm tay lên, nổi giận gầm lên một tiếng, đấm thẳng vào mặt của lão . . . .
Lưu Giám chế còn chưa kịp phản ứng, cả người đã hôn mê bất tỉnh. . . . . .
Hạ Tuyết tuyệt vọng sợ hãi lui đến một bên, nhìn bộ dáng Hàn Văn Vũ tức giận, trong lòng nàng đột nhiên đau xót, rốt cục nàng đã được cứu, chớp mắt òa khóc, lớn tiếng hỏi …. “Tại sao anh phải làm như vậy? Tại sao anh muốn đem tôi bán cho Lưu Giám chế?”
“Cô nói vớ vẫn gì thế?” Hàn Văn Vũ tức giận, đau lòng nửa quỳ trước mặt Hạ Tuyết, vội dìu nàng đến ghế sofa bên cạnh, đưa áo lộn xộn cho nàng mặc vào, mới lo lắng nói: “Bán cô cho Lưu Giám chế làm gì? Kiếm tiền? Kiếm thù lao đóng phim? Chọn nhân vật? Tôi đến nổi vậy sao? Hơn nữa, cho dù muốn bán, cũng tìm người đẹp một chút chứ?”
Hạ Tuyết sợ tới mức ánh mắt hoảng loạn, thần trí sa sút, nhìn bộ dáng đau lòng của Hàn Văn Vũ, vẫn sợ hãi run rẩy nhìn Hàn Văn Vũ, nghẹn ngào hỏi: “Thật sự không phải anh sao? Thật sự không phải anh sao?”
Hàn Văn Vũ đau lòng đứng dậy: “Cô cảm thấy tôi có lý do làm như vậy sao? Tôi lo lắng chạy tới, hận không thể đem lão giết đi ! ! Cô lại nghi ngờ tôi?”
Hạ Tuyết oa một tiếng, rốt cục khóc lên, nhào tới phía trước, ôm cổ Hàn Văn Vũ, thương tâm rồi lại vui vẻ khóc rống lên: “Tôi biết không phải anh mà!! Tôi biết không phải anh mà!!”
Hàn Văn Vũ bất đắc dĩ thở dài, ôm Hạ Tuyết, vỗ nhẹ phía sau lưng của nàng, vẻ mặt đau lòng, vuốt nhẹ tóc nàng, an ủi nói: “Không có việc gì rồi. . . . Đều đã qua rồi . . . . . . Tôi đánh gã đàn ông xấu xa kia ngất xỉu rồi ! một chút nữa chúng ta băm vằm lão ra, làm nhân bánh bao xá xíu!”
Hạ Tuyết tiếp tục khóc nức nở, chỉ cần suy nghĩ đến vừa rồi người đàn ông kia nằm ở trên người mình, nàng không ngừng khóc. . . .
Hàn Văn Vũ bất đắc dĩ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Tuyết, đau lòng dùng ngón tay cái lau nhẹ nước mắt trên mặt nàng, bên cạnh vừa lau vừa nói: “Ôi, đừng khóc nữa, nước mắt lớn bằng hạt đậu a!”
Lynda và Tiểu Thanh chạy vào phòng, liếc mắt một cái nhìn thấy Hạ Tuyết đang khóc thê lương, còn Lưu Giám chế thì ngã xuống đất ngất đi, hai người giật mình, lập tức đóng cửa lại. . . . .
Tiểu Thanh đau lòng nhìn Hạ Tuyết, vội giậm chân nói: “Mẹ nó! Đều là Dương Tinh làm hại!”
“Đừng ồn ào!” Lynda lập tức đi tới trước mặt Hạ Tuyết, nhìn nàng đang khóc nức nở, cô đau lòng thở dài, lau khô nước mắt cho nàng, nói: “Cô đừng sợ! chuyện này thật ra là một hiểu lầm! Không có việc gì đâu. . . . . .”
Hạ Tuyết vẫn khóc rấm rức, nhìn tất cả mọi người chạy đến đây, trong lòng có chút bình tĩnh, gật đầu.
“Tiểu Thanh! Cô lập tức ra ngoài nhìn xem có phóng viên hay không? Nếu phóng viên chưa phát hiện chuyện này thì tốt, nếu phát hiện thì phiền toái rồi ! Tôi đi ra ngoài trước, gọi điện thoại về công ty!” Hai người nói vừa xong, lập tức bước nhanh ra ngoài cửa . . . . . .
Hàn Văn Vũ đau lòng nhìn Hạ Tuyết trong lòng mình vẫn khóc thật đáng thương, hắn nặng nề thở dài, cỡi bỏ tây phục của mình, choàng lên người nàng, ôm ngang người nàng, chuẩn bị đi ra ngoài, lại nhìn thấy Tiểu Thanh vội đi vào, nói với Hàn Văn Vũ: “Không tốt, có rất nhiều phóng viên đến đây! Cũng không biết tại sao lại đến!”
Hàn Văn Vũ sửng sốt. . . . . .
/612
|