“Ha ha ha…”, Hạ Tuyết cảm động vì lời nói dối của cô quá hay nên bật cười, rồi lại bày ra bộ mặt tựa như thật thất vọng, “Anh làm thôi được rất nhiều người chiếu cố, tôi muốn gặp anh để cám ơn nhưng lại không gặp được!” Hàn Văn Kiệt vẫn nhìn vào mắt cô, không nói gì, chỉ là ngồi xổm xuống, cầm hai chiếc lá xanh nhỏ trong tay, đặt lên trước người tuyết, làm con ngươi … Hạ Tuyết trợn to hai mắt nhìn anh, nói không nên lời … Anh lại lấy ra một viên tròn tròn, màu đỏ thẩm, dùng làm mũi người tuyết … “Cái đó thật nhỏ quá à …”, Hạ Tuyết không nhịn được nói. “Như thế … mới tự nhiên …”, Hàn Văn Kiệt đứng dậy, đi tới dưới tàn cây, lượm nhánh cây khô… Hạ Tuyết đứng ở một bên, nhìn Hàn Văn Kiệt đang đứng dưới tán cây xanh mát, một cơn gió thổi tới khiến những bông tuyết bay tán loạn, bao phủ xung quanh anh … hình ảnh ấy rất đẹp … tựa như một giấc mộng … Hàn Văn Kiệt cầm hai nhánh cây khô đem tới, gắn vào hai bên người tuyết, làm thành hai cánh tay … “ … Hạ Hân nhìn xem, đã đắp thành người tuyết rồi!”, Hạ Tuyết nhìn về phía em mình, vỗ vỗ tay … Hạ Hân cũng ngồi trên ghế vỗ tay mừng rỡ …”Anh chị giỏi thật!” Hàn Văn Kiệt cười nhạt, bước tới trước mặt Hạ Hân, bế em lên, ôm vào trong ngực, nắm cánh tay nhỏ xíu tròn tròn của em, dịu dàng hỏi “Hạ Hân, tay em còn đau không?” “Không đau!”, Hạ Hân nhanh nhẩu đáp. Hàn Văn Kiệt mĩm cười, ôm Hạ Hân bước vào … Hạ Tuyết lại ngơ ngác nhìn Hàn Văn Kiệt …”Bác sĩ … anh đi nơi nào a?” Anh không để ý đến cô nữa, ôm Hạ Hân đi về phía trước, Hạ Tuyết không còn cách nào đành phải chạy theo, cô đi phía sau anh, nhìn hai má ửng hồng phúng phính của em trai mình, bé nhoẻn miệng cười rất đáng yêu … Phòng ăn bệnh viện. Hạ Tuyết và Hạ Hân ngồi trước bàn, nhìn nhân viên phục vụ đem thức ăn sáng đến, có cháo trắng, chân giò hun khói, bánh mì, món nổi tiếng của bệnh viện là sủi cảo chiên, bên trong sủi cảo có tôm tươi và thịt nạt … Hạ Tuyết ăn say sưa, rồi lại có chút mắc cỡ không dám ăn tiếp … thức ăn chỉ còn lại một chút trong dĩa cô… Cô nhìn Hàn Văn Kiệt bình tĩnh ngồi đối diện mình, anh cầm muỗng lên nói “Ăn đi … còn chưa ăn điểm tâm …” “Bác sĩ … nhiều như vậy … ba người chúng ta …ăn không hết a …”, cô cảm thấy có chút lãng phí. Hàn Văn Kiệt vừa ăn cháo vừa nói “Ăn không hết, xách về … đem về phòng bệnh, khi đói bụng có thể lấy ra ăn … bữa ăn trưa ngày đó cô không có dùng …” Anh nhắc đến chiếc vé ăn trưa khiến cho khuôn mặt Hạ Tuyết đỏ hồng, cô khẽ hô “A” một tiếng, rối rít xin lỗi “Thật xin lỗi … sau đấy tôi có chút việc nên quên …” “Thế nào?”, anh gắp một cái sủi cảo bỏ vào chén cô, một cái bỏ vào chén Hạ Hân, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt lém lỉnh thông minh của Hạ Hân đang nhìn mình cười khanh khách, anh cũng cong nhẹ môi cười … “Bạn tôi giới thiệu cho tôi một công việc … làm phụ tá cho một minh tinh … “, Hạ Tuyết cảm thấy sủi cảo thiệt ngon, hương vị tôm thịt tươi thật ngọt, mùi thật thơm, cô và em trai mình nhìn nhau cười thỏa mãn, sau đó lại gắp thêm … “Thân thể cô bây giờ đã khỏe hẳn chưa mà đi làm? Khi nào thì bắt đầu?”, Hàn Văn Kiệt lại gắp thêm sủi cảo vào chén cho hai chị em, còn anh thì chỉ ăn một miếng dưa chua nho nhỏ … “Thứ hai!”, Hạ Tuyết cười nói … Hàn Văn Kiệt buông đũa xuống …
/612
|