“Ai da, đau quá a!”, Hạ Tuyết ngồi trên giường bệnh, kêu lên khe khẽ, nhìn Hàn Văn Kiệt đang đứng trước mặt bôi thuốc cho mình, cô năn nỉ anh ỉ ơi “Bác sĩ … anh nhẹ một chút … đau quá a …” Hàn Văn Kiệt cười nhạt, lấy thêm cây tăm bông tẩm thuốc sát trùng, nói “Chịu đựng thêm tí nữa …”, vừa xong, anh liền nâng cằm cô, để cho khuôn mặt cô ngẩng lên … Hạ Tuyết khóc thét … Hàn Văn Kiệt nhẹ nhàng bôi thuốc lên những vết thương của Hạ Tuyết … “Những cái này đều do đám học sinh nhí chết tiệt kia làm, ra tay độc ác như vậy, lần sau chớ có đụng phải tôi, tôi sẽ cùng bọn chúng liều mạng!”, Hạ Tuyết lầm bầm trong miệng, cảm giác thuốc sát trùng trên miệng vết thương đau rát như gai đâm, khiến cô không nhịn được lại nắm chặt tay Hàn Văn Kiệt kêu lên “Ai da, đau quá, đau chết mất …”. Hàn Văn Kiệt lạnh lùng quăng cây tăm bông cũ đi, lấy thêm một cây khác … từ tốn hỏi “Mới vừa rồi đánh nhau sao?” Hạ Tuyết sửng sốt, liếc nhìn vẻ mặt nhàn nhạt của anh, tựa như câu hỏi vừa rồi chỉ là sự bỗng dưng buộc miệng theo quán tính, cô nuốt nước bọt, trả lời … “Vâng …” “Tại sao lại đánh nhau?”, Hàn Văn Kiệt hỏi xong lại nâng cằm Hạ Tuyết lên, nhìn kỹ nơi khóe mắt cô còn có một vết thương, là dấu vết móng tay cào … “Sau này nếu có đánh nhau, không được để cho người khác làm bị thương mặt mình … vết móng tay cào rất dễ để lại sẹo …” “A! Sẽ không để lại sẹo chứ?”, Hạ Tuyết hỏi. Hàn Văn Kiệt nhìn kỹ vết thương, sau đó mới nói “Sau khi sát trùng xong, sẽ bôi thuốc … sẽ không để lại sẹo … nhưng sau này phải cẩn thận một chút …”, vừa nói xong, thừa dịp Hạ Tuyết không có để ý, liền dùng tăm bông ấn vào vết thương … “A …”, Hạ Tuyết bị đau đến mồ hôi chảy ra đầm đìa, cô thét rống lên, lắc lắc cổ áo Hàn Văn Kiệt “Đau chết tôi — mặc kệ nó, tôi không làm nữa!” “Không được … Một đôi mắt đẹp như thế này …”, Hàn Văn Kiệt vừa thoa thuốc sát trùng vừa nói. Hạ Tuyết sửng sốt nhìn Hàn Văn Kiệt, anh đang đeo mắt kiếng mát đen, khuôn mặt lạnh lùng thật khó dám đến gần … Nhưng chính vì bởi như thế, lời nói của anh khiến cho người ta tin tưởng và phục tùng, bao gồm cả lời anh vừa nói … đôi mắt cô rất đẹp … Mặt Hạ Tuyết đỏ hồng lên … Hàn Văn Kiệt nhìn Hạ Tuyết, sau đó vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô đang bấu víu cổ áo anh … Hạ Tuyết giật mình, sắc mặt đỏ hồng nhìn Hàn Văn Kiệt … “Bác sĩ … anh muốn làm gì …” Hàn Văn Kiệt nhìn Hạ Tuyết đang ngẩn người ra, ánh mắt ngây ngốc, anh nở nụ cười lơ đãng, sau đó nắm cánh tay nhỏ bé của Hạ Tuyết, xòe bàn tay cô ra, nhìn kỹ vết thương trong lòng bàn tay cô … “Bôi thuốc cho cô … Còn có thể làm gì sao?” Hạ Tuyết chớp chớp mắt, rồi lại chớp chớp, cô nuốt nước miếng một cái, lúng túng ho khẽ, xoay mặt đi … Hàn Văn Kiệt khẽ mĩm cười, lấy thêm tăm bông bôi thuốc sát trùng, nhìn những vết thương hồng hồng trong lòng bàn tay của Hạ Tuyết, nhắc lại …”Cố gắng chịu đựng …” Hạ Tuyết cắn chặt môi, nhíu mày … Hàn Văn Kiệt nhẹ nhàng thoa thuốc sát trùng lên … “A ——–“, Hạ Tuyết lại đau đến hét ầm lên, không tự chủ được rút tay về … Hàn Văn Kiệt lại trừng mắt nhìn Hạ Tuyết, nắm chặt tay cô, không buông … “Đau quá a …”, Hạ Tuyết lại muốn rút tay về nhưng không được … Hàn Văn Kiệt vẫn nhìn cô như cũ, vẫn nắm chặt tay cô … “Đừng động … xong rồi …” Hạ Tuyết đau đến chảy nước mắt, ngước nhìn Hàn Văn Kiệt … cô nhìn vào mắt anh … trong ấy có sự quan tâm và dịu dàng … cô lập tức quên đau đớn, mặt đỏ bừng … bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô đang nằm gọn trong lòng bàn tay anh …
/612
|