Trang Minh Nguyệt sốt ruột, từ trong phòng bệnh lao ra, nhìn con trai đang đứng ở hành lang nói chuyện với y tá, khóc kêu to: “Văn Kiệt, chị dâu con tự sát!”
Hàn Văn Kiệt nghe xong, giật mình thất sắc, ném sổ ký tên phẫu thuật, chạy thật nhanh tới phòng bệnh, lại chạm mặt rất nhiều phóng viên cũng hướng bên này lao tới, trong tay cầm máy chụp hình liều mạng chụp, vừa chụp, vừa hỏi: “Bác sĩ Hàn, lúc nảy chúng tôi nghe Hàn phu nhân nói Tần tiểu thư tự sát, có phải không tiếp thụ nổi chuyện CD mà tự sát không?”
Hàn Văn Kiệt tức giận đẩy các phóng viên ra, vọt vào phòng bệnh, thấy Tần Thư Lôi sắc mặt tái nhợt nằm trêи giường, tay buông thỏng một bên, một lòng muốn chết, sắc mặt tái nhợt, hắn lập tức nhắc cổ tay của cô, đè lên vết thương trêи cổ tay cô, sau đó nhấn chuông cấp cứu, bác sĩ và y tá chạy tới, lập tức trừ độc băng bó cho cô, Tần Thư Lôi lại một lòng muốn chết, khóc: “Buông tôi ra, tôi không muốn các người cứu tôi! Con của tôi . . . . . .”
Tất cả phóng viên chồng chất ngoài cửa, xôn xao quay phim, chụp hình, kêu to: “Tần tiểu thư, lúc nảy tại sao cô muốn chết ?”
Sắc mặt của Hàn Văn Kiệt lạnh lẽo, lập tức chạy như bay đến cửa phòng bệnh, bảo hộ vệ đuổi bọn phóng viên ra ngoài, đóng chặt cửa phòng, kéo cửa sổ, rồi nhanh chóng đi tới trước mặt của Tần Thư Lôi, thừa dịp bác sĩ và y tá tự băng bó vết thương cho cô, hắn đột nhiên dùng một vẻ mặt nghiêm túc và nguội lạnh, cho tới bây giờ cũng chưa từng xuất hiện, nhìn chòng chọc đôi mắt trong suốt đầy nước mắt của Tần Thư Lôi, nói: “Chị dâu! ! Bên ngoài bây giờ đã rối loạn rồi, tôi khuyên chị vào lúc này, tốt nhất đừng khiêu chiến lý trí và ranh giới cuối cùng của anh cả tôi! Tôi biết lúc nảy là chị cố ý muốn tự sát, cũng là chị khiến hộ vệ Tần gia để phóng viên đi vào chế tạo đề tài! !”
Tần Thư Lôi đau lòng khóc, nhìn Hàn Văn Kiệt nói: “Con của tôi mất đi, Văn Hạo cũng đã chạy theo phụ nữ khác, chú kêu tôi làm sao mà chịu nổi? Ai vì tôi lên tiếng phê phán ?”
Hàn Văn Kiệt đau lòng nhìn Tần Thư Lôi nói: “Nếu như chị biết sáu năm trước, vì anh cả, Hạ Tuyết chịu bao nhiêu khổ sở, chị cũng sẽ không nói ra những lời này! ! Chị cho rằng cô ấy không có tư cách lên tiếng phê phán sao ? Cô ấy vẫn vì hạnh phúc của rất nhiều người mà im hơi lặng tiếng, bây giờ bị người ta lợi dụng, đi đến bước đường này, rốt cuộc cô ấy làm sai chuyện gì? Chị không nên hận cô ấy ! !”
“Vậy tôi nên hận ai ?” Tần Thư Lôi nhìn Hàn Văn Kiệt gào khóc! !
Ánh mắt Hàn Văn Kiệt đông cứng, nhìn chòng chọc Tần Thư Lôi, nói: “Nếu chị không muốn hận anh cả, vậy chị chỉ có thể hận tình yêu thôi ! Đây này là cách tốt nhất đấy! ! Cũng không có ai sống được tốt!”
Nước mắt Tần Thư Lôi run rẩy lăn xuống, nhìn Hàn Văn Kiệt.
Hai mắt Hàn Văn Kiệt đột nhiên đỏ lên, trong lòng có nổi khổ, lại thở dài, nhìn Tần Thư Lôi bình tĩnh lại, sắc mặt hắn hòa hoãn nói: “Hiện tại mọi chuyện cũng không chưa ổn định, anh cả tôi cũng không muốn chia tay với chị, chị cần gì phải không buông tha? Tôi luôn kính trọng chị, biết chị nhẫn nhịn, nhưng vào lúc này xin chị ngừng nghỉ một lát đi, nếu như tất cả mọi người mệt mỏi, tất cả buông tay, một mình chị bình yên sống thôi!”
Nước mắt Tần Thư Lôi lăn xuống.
Hàn Văn Kiệt nhìn Tần Thư Lôi một cái, thở dài một hơi, buông lỏng tay Tần Thư Lôi, xoay người lại, nhìn vợ chưa cưới của mình đang đứng ở cạnh cửa, hai mắt rưng rưng nhìn mình. . . . . . Hàn Văn Kiệt cũng bất đắc dĩ nhìn cô. . . . . .
Trong lòng Mộng Hàm đau nhói, cúi đầu đi vào, bởi vì cùng Tần Thư Lôi đều là con dâu tương lai của Hàn gia, cho nên cũng rất quen thuộc, cô đứng bên cạnh Hàn Văn Kiệt, nhỏ giọng hỏi: “Hạ Tuyết. . . . . . Không sao chứ. . . . . .”
Hàn Văn Kiệt đau lòng nhìn vợ chưa cưới, hốc mắt nóng lên, cảm kϊƈɦ cười nói: “Không có gì. . . . . .”
Mộng Hàm gật đầu, đôi mắt đẫm lệ chớp một cái, hít lỗ mũi đỏ bừng, nói: “Anh đi tìm cô ấy đi. . . . . . Nghe nói cô ấy bị thương, có lẽ lúc này cô ấy đang cần anh, lúc trước cô bị thương, anh luôn là người ở bên cạnh cô ấy . . . . . .”
Hàn Văn Kiệt gắt gao nhìn vợ chưa cưới. . . . . .
“Đi đi. . . . . . Em ở bệnh viện chờ anh. . . . . . Nếu như cô ấy tới, tôi lập tức thông báo cho anh. . . . . .” Mộng Hàm lại nói.
Hàn Văn Kiệt nhìn vợ chưa cưới, cắn răng cảm kϊƈɦ, nói: “Cám ơn em. . . . . .” Hắn nói xong, liền lập tức chạy như bay ra ngoài, vừa chạy vừa nhớ đến sáu năm trước, vào cái ngày đó, có một cô gái mặc váy đỏ, đứng trước cửa phòng làm việc của mình, lặng lẽ rơi lệ, khi phát hiện bản thân mình còn có thể sống, vui vẻ mỉm cười, nụ cười sáng ngời. . . . . .
Tối nay người người trong khắp thành phố vẫn mắng Hạ Tuyết, mắng cô là đê tiệ, mắng cô là hồ ly tinh, tờ báo mới nhất viết, nói Tần gia tiểu thư, một danh viện thế giới bị hồ ly tinh Hạ Tuyết làm hại muốn tự sát, đồng loạt, lời mắng chửi nổi lên bốn phía, dân cư mạng vẫn còn đang ngu ngốc chửi rủa, mà cả giới giải trí cũng kinh hãi, bởi vì trong mắt của rất nhiều ngôi sao, Hạ Tuyết là một diễn viên sạch sẽ hiếm thấy, thân phận cao quý, lại là cô gái vô cùng hiền lành, sự cố gắng của cô, bao nhiêu người hiểu rất rõ, có ngôi sao đang tiếp thu phỏng vấn thì ngầm chế giễu, lại có rất nhiều ngôi sao có cảm giác, trước tất cả ống kính, người trong cuộc còn chưa nói ra thì không nên phán đoán suy luận bừa bãi, ngay cả Tiêu Vãn Linh trong tổ diễn kịch “Trà Hoa Nữ”, trong giới giải trí đều biết bà ta luôn bất mãn với Hạ Tuyết, nhưng lúc đối mặt với truyền thông, bà ta nói: “Tôi lại cảm thấy chuyện này, không có nghiêm trọng như trong tưởng tượng của mọi người, Hạ Tuyết trong mắt của tôi, là một cô gái vô cùng hiền lành, ở trong kịch tổ diễn kịch cũng hòa đồng với mọi người, là một đứa bé cơ trí khéo léo, mà CD là loại chuyện cá nhân, xin mọi người cho nghệ sĩ một chút không gian, tất cả chờ người trong cuộc nói rõ đi!”
Mà ngoài ý muốn nhất là Cẩn Nhu, xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy, Phó Thiên Minh vẫn kiên trì cho Hạ Tuyết đảm nhiệm vai nữ chính, tuyệt đối không thay đổi người! Cẩn Nhu tức giận cầm điện thoại di động lên, hung hăng đập vào gương trang điểm, tấm kính vỡ vụn, chia năm xẻ bảy! !
/612
|