“Tần tiểu thư?” Trầm Ngọc Lộ cũng hơi kinh ngạc nhìn Tần Thư Lôi nói: “Hôm nay cô cũng tới thử áo cưới sao ?”
Tần Thư Lôi nghe, có chút xấu hổ cười nói: “Đúng vậy a. . . . . .”
“Chúc mừng cô và Hàn Tổng Tài, nở hoa kết trái. . . . . .” Trầm Ngọc Lộ nhẹ giọng nói đùa.
“Cám ơn. . . . . .” Tần Thư Lôi mỉm cười, sau đó ngẩng đầu nhìn Trầm Ngọc Lộ nói: “Cô . . . . . . Cũng tới thử áo cưới? Cô cũng muốn kết hôn?”
Đột nhiên Trầm Ngọc Lộ bất đắc dĩ cười nói: “Không có. . . . . .”
“Bắt đầu từ hôm nay Trầm tiểu thư là người đại diện phát ngôn cho áo cưới Hoàng thất chúng tôi, hôm nay cô ấy tới thử áo cưới, để chuẩn bị quay ảnh cưới làm phát ngôn . . . . . .” Quản lý lập tức nói.
“A. . . . . .” Tần Thư Lôi nghe xong, khẽ mỉm cười nói: “Trầm tiểu thư hình tượng cao quý, ưu nhã, rất thích hợp làm người phát ngôn . . . . . .”
“Cám ơn” Trầm Ngọc Lộ mỉm cười xoay người, nhìn vóc dáng của mình vừa khích áo cưới, hai tay khẽ vuốt nhẹ ren bên hông, trong đầu cô ta vang lên tiếng nói từ nhiều năm trước, trong bóng tối, cô ta hôn nhẹ môi của hắn, cầu khẩn: “Chúng ta sinh bảo bảo, có được không?”
Giọng nói lạnh lùng kia truyền đến. . . . . .”Em không cần suy nghĩ nhiều. . . . . .”
Hai mắt Trầm Ngọc Lộ lạnh lùng, từ trong gương nhìn thấy Tần Thư Lôi cẩn thận khẽ vuốt ve cái bụng nhỏ, ngồi trêи ghế sa lon, chuẩn bị xem kiểu dáng áo cưới, vẻ mặt của cô ta bắt đầu sa sầm đáng sợ, trong đầu lỡn vỡn hiện lên giọng nói trong phòng đêm qua . . . . .”Ai cũng không thể sinh con cho Hàn Văn Hạo, chỉ có tôi ……Hạ Tuyết!! Tần Thư Lôi! ! Tôi muốn các người phải chết! !”
Trầm Ngọc Lộ đột nhiên cười, hơi ngẩng mặt nhìn mình trong gương, tao nhã mê người, lại nhìn thấy Tần Thư Lôi đang cười ngọt ngào nhìn áo cưới, cô ta cũng mỉm cười, khẽ nhấc váy cưới, đi tới bên cạnh Tần Thư Lôi ngồi xuống, nhìn kiểu dáng áo cưới thiết kế từ ngàn đóa hoa nhỏ, tán thưởng nói: “Chiếc áo này thật xinh đẹp, phía trêи đính kim cương, lóe sáng rất hấp dẫn, vạt áo là ngàn vạn đóa hoa, rực rỡ náo nhiệt, cũng không đoạt hào quang của chủ nhân…… ”
“Tôi cũng cảm giác như vậy, nhưng người Hàn gia đối với áo cưới yêu cầu rất cao, nhất định phải rực rỡ chói mắt, nhưng váy vạn hoa thôi thì không đủ rực rỡ chói mắt …… Tôi còn nghiêng về ren và sợi kim tuyến đính hoa văn kim cương……” Tần Thư Lôi vô cùng khéo léo và lịch sự cười nói.
Ánh mắt Trầm Ngọc Lộ lạnh lẽo, nhưng vẫn mỉm cười nói: “Ý kiến của Tần tiểu thư thật thú vị . . . . . .”
Tần Thư Lôi hơi mỉm cười, không phải cô không biết cô gái này, ngày đó ở buổi tiệc, thể hiện một chút mập mờ với Hàn Văn Hạo, chỉ vì cô có giáo dưỡng tốt đẹp, cũng bị mẹ thường xuyên chỉ bảo, làm một tiểu thư khuê các, tương lai là vợ của một công tử tập đoàn lớn, phải dùng loại thủ đoạn nào để đối phó với cô gái dạng nào……
“Cô đang bận rộn, tôi không quấy rầy nữa, tôi đi thay áo cưới trước, tôi cảm thấy tôi mặc bộ này, bên hông có chút chặt ……” Trầm Ngọc Lộ mỉm cười khẽ nhấc váy thôi, đứng lên nói.
“Tốt. . . . . .” Tần Thư Lôi ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn Trầm Ngọc Lộ nói.
Trầm Ngọc Lộ xoay người, sắc mặt lạnh lẽo, cùng hai người nhân viên làm việc, đi vào phòng hóa trang của mình, cô ta đi vào trước, nhìn hai người nhân viên làm việc nói: “Các người ở bên ngoài chờ tôi. . . . . .”
“Vâng !” Nhân viên làm việc lập tức đồng ý.
Trầm Ngọc Lộ xoay khóa cửa, đi vào phòng hóa trang xa hoa màu vàng, sau đó ngồi trước bàn trang điểm, sắc mặt lạnh lẽo, vẻ mặt nhanh chóng co quắp, cười nói: “Cái gì? Người Hàn gia đối với áo cưới yêu cầu rất cao, nhất định phải rực rỡ chói mắt ……Tôi xem cô có thể tự hào đến khi nào? Cô đừng vội vui mừng quá sớm với tôi, một lát nữa có kịch hay cho cô xem, nếu cô còn giữ được đứa bé, tôi liền để cho cô làm thiếu phu nhân Hàn gia ! !”
Trầm Ngọc Lộ tức giận kéo trâm ngọc trêи tóc mình xuống, lạnh lùng nhìn gương, lấy điện thoại di động của mình ra, gửi một tin nhắn ……”Cô ta tới đây . . . . . .” Gửi xong tin này, Trầm Ngọc Lộ đặt điện thoại di động trêи bàn trang điểm, đột nhiên cười, cười đến gương mặt cơ hồ biến hình, khôi phục diện mạo cũ …… Sắc mặt của cô ta lập tức thu lại, cắn răng tàn nhẫn nói: “Tôi không lấy được, các người, ai cũng đừng nghĩ lấy được! !”
Tần Thư Lôi tỉ mỉ nhìn tất cả kiểu dáng áo cưới, mỉm cười nhìn trúng thiết kế nổi tiếng đến từ Paris, tác phẩm mềm mại, thơm mát, toàn bộ váy cưới đều đính Mẫu Đơn bằng kim cương, hơn nữa chiếc váy phù hợp phong tục tập quán Trung quốc, phía trêи thêu hình chim Phượng Hoàng, xinh đẹp, ưu nhã và cổ điển . . . . . . Đây mới là phong cách người Hàn gia, cô mỉm cười nói: “Tôi sẽ mặc thử cái này……”
“Mời……” Quản lý lập tức sai nhân viên làm việc đỡ Tần Thư Lôi vào phòng hóa trang, sau đó giúp cô thay chiếc váy thật sự xinh đẹp và vừa người, giống như áo cưới đo người đặt may, đứng trước kính toàn thân, nhân viên làm việc lập tức mỉm cười nói: “Ôi! Tần tiểu thư, áo cưới này rất thích hợp với cô a. . . . .”
Tần Thư Lôi mỉm cười, đứng trước kính toàn thân, đầu tiên là nhìn trái phải áo cưới màu trắng chiếu sáng lấp lánh, quả thật làm ình tỏa sáng lấp lánh, cảm giác hấp dẫn, sống động. . . . . . thậm chí cô rất yêu thích, khẽ nhấc váy nhìn hoa văn thêu chim phượng hoàng, thật sự rất ưa thích, cười nói: “Thật đẹp . . . .”
“Chúng ta đi ra ngoài xem tất cả ánh sáng và hiệu quả tạo hình . . . . . .” Nhân viên làm việc đỡ Tần Thư Lôi đi ra phòng hóa trang.
“Tốt. . . . . .” Tần Thư Lôi mỉm cười bảo nhân viên làm việc nhấc đuôi váy, vừa muốn đi ra ngoài, lại nghe tin nhắn điện thoại đặt trêи bàn trang điểm vang lên, Nguyệt Dung ngạc nhiên, cầm điện thoại di động lên, liếc mắt nhìn, rồi đưa tới trước mặt của Tần Thư Lôi nói: “Tiểu thư…… tin nhắn của cô !”
Tần Thư Lôi mỉm cười nhận lấy điện thoại, sau đó mở tin nhắn ra, vừa nhìn, lại thấy hình ảnh một đôi nam nữ trêи giường hôn, hình ảnh mơ hồ, rõ ràng là thủ pháp cắt ghép hình ảnh sống động, sắc mặt của cô lạnh lẽo, phát hiện người nam quay mặt lại là. . . . . . Cô lập tức cầm điện thoại di động, ngẩng đầu nhìn nhân viên làm việc và Nguyệt Dung nói: “Các người đi ra ngoài trước. . . . . .”
“Vâng !” Nhân viên làm việc và Nguyệt Dung liền cùng nhau đi ra ngoài. Tần Thư Lôi nhanh chóng đóng cửa lại, khóa trái, thở phì phò, trêи trán rịn mồ hôi lạnh, hai tay run rẩy mở đoạn video đột nhiên gửi đến, rõ ràng cô nhìn trong phim có một giọng nói rất quen, mơ mơ màng màng kêu nhỏ: “Anh tránh ra a……Tránh ra…… Đừng hôn tôi . . . . . .”
Tần Thư Lôi ngừng thở, trừng to mắt nhìn trong bóng tối, có một bóng đàn ông, là chồng chưa cưới của mình, hắn đang quay mặt hôn cô gái kia …… Cô gái kia…… Lại là Hạ Tuyết! !
Đầu ngón tay Tần Thư Lôi lạnh run, khẽ che miệng, trừng to mắt nhìn người đàn ông trong phim, ôm lấy Hạ Tuyết đi tới trêи giường, nước mắt của cô từng giọt, từng giọt nhỏ xuống, một loại đau tê liệt tm phổi, bóp chặt trái tim, cô điên cuồng lắc đầu, nhìn người đàn ông trong phim đang đè Hạ Tuyết xuống giường, vẫn bá đạo hôn cô, sau đó kéo chăn, che mất thân hình hai người . . . . . .
“Không muốn! Không muốn!” Giọng nói mơ hồ của Hạ Tuyết bên trong chăn kêu nhỏ . . . . . .
Sắc mặt của Tần Thư Lôi trắng bệch, ngã xuống sàn, lòng bàn tay run rẩy cầm điện thoại di động, chợt cảm thấy đầu óc choáng váng, nước mắt ào ào lăn xuống, cuối cùng, cô chợt cảm thấy bụng đau đớn kịch liệt, cô ôm bụng, đau đến đổ mồ hôi, kêu nhỏ ra ngoài, cô vừa đau đớn vừa nhìn hình ảnh kia, nước mắt cứ tuôn ra, tay ôm chặt bụng, cởi váy, tháo bỏ kim cương. . . . . .
Cô sợ hãi, vội vàng đem đoạn video còn chưa xem xong xóa sạch, sợ bị người khác phát hiện, sau đó ôm chặt bụng, rơi lệ đau lòng, bò dậy, xông ra ngoài. . . . .
“Phanh” một tiếng, cửa mở ra, Tần Thư Lôi đau đến đổ mồ hôi hột, sắc mặt tái nhợt, ôm chặt bụng xông ra ngoài, muốn đi tìm Hàn Văn Hạo, mọi người vừa nhìn thấy cô như vậy, cũng hoảng sợ, vội vàng chạy tới đỡ ……
“Buông tôi ra!” Tần Thư Lôi đột nhiên nổi điên, rồi thất thanh khóc rống, sau đó chạy tới cầu thang, có một nhân viên làm việc nhìn thấy ánh mắt mờ mịt của Tần Thư Lôi, cô lập tức đi tới nói: “Tần tiểu thư, cô mặc áo cưới rất bất tiện a. . . . . .”
Cô vừa mới đi đến sau lưng Tần Thư Lôi, dường như lơ đãng, bước chân đạp lên váy cô ngay bậc thang lầu . . . . . .
Tần Thư Lôi kϊƈɦ động, muốn bước xuống bậc thang, ai ngờ, đuôi váy bị kéo căng, chân cô vừa bước vào khoảng không, cô hét lên một tiếng, cả người lăn thẳng xuống cầu thang ! !
/612
|