Xe taxi chậm rãi dừng ở trước bệnh viện……
Hạ Tuyết cắn răng mang giày cao gót, chịu đau, sắc mặt tái nhợt vô lực đi xuống xe, đứng ở trước bệnh viện, nhìn một màu trắng thê lương, hốc mắt của cô rưng rưng, cắn răng cười nói: “Đúng…… Chính là như vậy…… Luôn phải đối mặt …… Lại không rõ ngày nào sẽ chết…… Hiện tại mình còn có thể nhìn thấy mặt tròi, không phải sao? Thế giới này vẫn là của mình……”
Cô đi nhanh vào bệnh viện……
Lầu hai……
“Ngày hôm qua người bệnh vừa mới tới kia, liền như vậy đi rồi sao?” Có cô y tá thực kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy…… Tối hôm qua nửa đêm đi ……”
“Rất đáng tiếc, cô gái kia mới mười tám tuổi thôi……”
“Ai…… Sống chết có số“
Hai y tá vừa nói chuyện vừa đi qua Hạ Tuyết, một người đụng trúng bả vai Hạ Tuyết một cái, cả người thân mình Hạ Tuyết mềm nhuyễn trên mặt đất, sợ hãi đáng thương run rẩy, rối loạn nhìn hoàn cảnh chung quanh, một đoàn màu trắng sáng giống là ánh sáng thiên đường, ở nơi nào đó sẽ mở ra một cánh cổng……
“Cô không sao chứ?” Hai y tá khẩn trương nâng Hạ Tuyết dậy, nhìn bộ dáng cô đáng thương, đều nói không ra lời……
“Không có việc gì……” Hạ Tuyết nuốt nuốt cổ họng, thở gấp gáp, tay run rẩy vịn trên mặt tường, từng bước một đi đến văn phòng bác sĩ……
“Chân của cô bị thương……” Có một y tá khẩn trương nói với Hạ Tuyết: “Gót chân chảy máu…… Muốn đi băng bó một chút không?”
Đầu óc Hạ Tuyết trống rỗng, chỉ cảm thấy thân run rẩy lạnh như băng, vô lực suy yếu nói: “Băng bó gì chứ…. Máu có cái gì phải trân quý? Máu của tôi là không đáng trân quý nhất……… Máu của tôi đã hư, cho tôi ta sống không được……”
Cô nói xong, nước mắt liền tràn mi, chảy qua môi tái nhợt, dọc theo cằm rơi xuống…… Cô mở to hai mắt mông lung đẫm lệ, nhìn văn phòng bác sĩ ngay trước mắt, cô lại cắn răng một cái, ngồi chồm hổm ở góc tường cạnh cửa, nhẹ giọng nức nở……
“Không có việc gì đi……” Một giọng nam từ tính thực êm tai, từ phía trên đỉnh đầu Hạ Tuyết truyền đến……
Hạ Tuyết ngẩng đầu, trừng mắt hai mắt đẫm lệ nhìn người đàn ông trước mặt, mặc áo màu blouse trắng, đeo kính cận, tay cầm một sấp tài liệu chuẩn đoán bệnh, tao nhã nhìn Hạ Tuyết, nhưng bởi vì hắn là bác sĩ, có lẽ theo thói quen nhìn người bệnh này đáng thương, ánh mắt của hắn, vẫn là thản nhiên, không có nhiều đồng tình cùng thương tiếc……
Hạ Tuyết nhanh lắc đầu, lau khô nước mắt, nhẹ giọng nói…… “Không có việc gì……”
Hàn Văn Kiệt nhìn kỹ Hạ Tuyết một chút, mới nhẹ dùng ngón tay thon dài, mở cửa, mới chậm rãi nói với Hạ Tuyết: “Cô chắn cửa của tôi……”
Hạ Tuyết cắn răng mang giày cao gót, chịu đau, sắc mặt tái nhợt vô lực đi xuống xe, đứng ở trước bệnh viện, nhìn một màu trắng thê lương, hốc mắt của cô rưng rưng, cắn răng cười nói: “Đúng…… Chính là như vậy…… Luôn phải đối mặt …… Lại không rõ ngày nào sẽ chết…… Hiện tại mình còn có thể nhìn thấy mặt tròi, không phải sao? Thế giới này vẫn là của mình……”
Cô đi nhanh vào bệnh viện……
Lầu hai……
“Ngày hôm qua người bệnh vừa mới tới kia, liền như vậy đi rồi sao?” Có cô y tá thực kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy…… Tối hôm qua nửa đêm đi ……”
“Rất đáng tiếc, cô gái kia mới mười tám tuổi thôi……”
“Ai…… Sống chết có số“
Hai y tá vừa nói chuyện vừa đi qua Hạ Tuyết, một người đụng trúng bả vai Hạ Tuyết một cái, cả người thân mình Hạ Tuyết mềm nhuyễn trên mặt đất, sợ hãi đáng thương run rẩy, rối loạn nhìn hoàn cảnh chung quanh, một đoàn màu trắng sáng giống là ánh sáng thiên đường, ở nơi nào đó sẽ mở ra một cánh cổng……
“Cô không sao chứ?” Hai y tá khẩn trương nâng Hạ Tuyết dậy, nhìn bộ dáng cô đáng thương, đều nói không ra lời……
“Không có việc gì……” Hạ Tuyết nuốt nuốt cổ họng, thở gấp gáp, tay run rẩy vịn trên mặt tường, từng bước một đi đến văn phòng bác sĩ……
“Chân của cô bị thương……” Có một y tá khẩn trương nói với Hạ Tuyết: “Gót chân chảy máu…… Muốn đi băng bó một chút không?”
Đầu óc Hạ Tuyết trống rỗng, chỉ cảm thấy thân run rẩy lạnh như băng, vô lực suy yếu nói: “Băng bó gì chứ…. Máu có cái gì phải trân quý? Máu của tôi là không đáng trân quý nhất……… Máu của tôi đã hư, cho tôi ta sống không được……”
Cô nói xong, nước mắt liền tràn mi, chảy qua môi tái nhợt, dọc theo cằm rơi xuống…… Cô mở to hai mắt mông lung đẫm lệ, nhìn văn phòng bác sĩ ngay trước mắt, cô lại cắn răng một cái, ngồi chồm hổm ở góc tường cạnh cửa, nhẹ giọng nức nở……
“Không có việc gì đi……” Một giọng nam từ tính thực êm tai, từ phía trên đỉnh đầu Hạ Tuyết truyền đến……
Hạ Tuyết ngẩng đầu, trừng mắt hai mắt đẫm lệ nhìn người đàn ông trước mặt, mặc áo màu blouse trắng, đeo kính cận, tay cầm một sấp tài liệu chuẩn đoán bệnh, tao nhã nhìn Hạ Tuyết, nhưng bởi vì hắn là bác sĩ, có lẽ theo thói quen nhìn người bệnh này đáng thương, ánh mắt của hắn, vẫn là thản nhiên, không có nhiều đồng tình cùng thương tiếc……
Hạ Tuyết nhanh lắc đầu, lau khô nước mắt, nhẹ giọng nói…… “Không có việc gì……”
Hàn Văn Kiệt nhìn kỹ Hạ Tuyết một chút, mới nhẹ dùng ngón tay thon dài, mở cửa, mới chậm rãi nói với Hạ Tuyết: “Cô chắn cửa của tôi……”
/612
|