Hạ Tuyết vẽ mệt mỏi, ném nhánh cây, đứng giữa bánh ngọt, nhìn hoa văn hai bên, ngẩn ngơ cười nói: “Tới khi nào thì mình mới có thể có được tất cả những thứ đó? có thể cho em trai hạnh phúc và không lo toan cuộc sống?”
Chiếc Rolls-Royce màu bạc chậm rãi dừng trước mặt Hạ Tuyết . . . . . .
Hạ Tuyết sửng sốt, trong tuyết ngẩng đầu lên, nhưng nhìn đến cửa kính xe thấy vẻ mặt Hàn Văn Hạo lạnh lùng, trong lòng nàng vừa động, lại không biết nên làm gì mới tốt, chỉ ngồi xổm trên tuyết, mờ mịt nhìn hắn. . . . . .
Lái xe vội vàng đi xuống xe, mở cửa xe cho Hạ Tuyết nói: “Hạ tiểu thư, mời lên xe. . . . . .”
Hạ Tuyết vẫn ngồi xổm trong tuyết rơi, nhìn khuôn mặt đông lạnh của Hàn Văn Hạo, nàng lại cắn môi dưới. . . . . .
Lái xe vẫn đợi. . . . . .
Hàn Văn Hạo ngồi bên trong xe hừ một tiếng. . . . . .
Không khí lập tức như băng giá. . . . . .
“Lên xe. . . . . .” Hàn Văn Hạo chậm rãi nói, mang theo một loại âm trầm thâm sâu!
Hạ Tuyết chớp mắt, làm cho người ta cảm giác không khí mập mờ, nàng không có lòng để nghĩ đến chuyện khác, nhất là nghĩ đến fan của Dạ Thiên Thiên đã cắt mái tóc của mình hỏng bét, lòng nàng chợt lạnh, khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt nói: “Không cần, cám ơn anh … Tôi chỉ…ở đây đi tản bộ …. Sau đó …. Cái kia … Cái kia …. Tôi mới vừa tách ra với Văn Vũ không lâu, tôi chỉ hít thở không khí một chút, chút nữa tôi trở về nhà rồi. ….”
Hàn Văn Hạo hơi không kiên nhẫn thở dốc một hơi, rốt cục trong xe quay đầu, trừng ánh mắt nóng bỏng giống như con báo nhỏ nhìn Hạ Tuyết ….
Hạ Tuyết trong lòng chợt lạnh, đã lĩnh giáo qua loại ánh mắt này của hắn, loại ánh mắt này là muốn nói cho nàng biết, hắn có bao nhiêu không vui vẻ, vì nàng không nghe lời, trong cổ nàng chợt khô khốc, lập tức đứng lên phủi phủi tuyết trên người, ha ha ha ha cười to nói: “Tôi đột nhiên quên túi xách ở Đài Truyền Hình chưa lấy, tôi đi lấy … gặp lại sau!”
Nàng nói xong, vội vã đạp mặt tuyết, rất nhanh hướng cổng đài truyền hình trốn đi …. Ai biết mới xoay người không bao lâu, tay nàng đã bị người nắm chặt, nàng lập tức nhận mệnh, mặt nhăn lại, quay đầu, vung cổ tay thật mạnh, đá chân nói: “Tôi không muốn cùng một chỗ với anh, anh hãy bỏ qua cho tôi đi! Lần trước cũng bởi tôi đi tìm anh ở cao ốc, tôi đã bị fan của Dạ Thiên Thiên cắt mất tóc của tôi rồi. . . . . .”
Nàng sửng sốt đứng tại chỗ, mới phát giác vừa rồi vì quá sốt ruột, nàng đã nói lỡ lời, đứng trong tuyết, đón nhận hai tròng mắt đông lạnh của Hàn Văn Hạo, thậm chí sắc mặt hắn khẽ sửng sốt, trầm giọng nói: “Cô nói cái gì? Tóc của cô là bị fan của Dạ Thiên Thiên cắt ?”
“Anh không nên ép tôi! Dù sao tôi không muốn cùng một chỗ với anh … Cùng một chỗ, không có chuyện gì tốt! !” Hạ Tuyết lắc mạnh cổ tay của mình. . . . . .
Ánh mắt Hàn Văn Hạo vẫn lạnh lùng, nhanh chóng mạnh mẽ ôm cả người Hạ Tuyết vào trong lòng mình, siết chặt cằm của nàng, nâng mặt nàng lên, trầm giọng không vui nói: “Cô đã lĩnh giáo cơn tức giận của tôi rồi? Cũng biết, nếu cô chống cự lại thì có kết quả gì?”
Sắc mặt Hạ Tuyết đỏ lên, cắn chặt môi dưới ………..
/612
|