Xe dọc theo đường núi thật dài chạy xuống, Hàn Văn Vũ vừa lái xe, vừa nói chuyện phiếm qua điện thoại với Tả La bên cạnh, nói cảm nghĩ đoạt giải lần này.
Hạ Tuyết im lặng nhìn cảnh tuyết hai bên rừng phong vô cùng xinh đẹp ….
Hàn Văn Hạo cũng lạnh lùng ngồi ở một bên, không lên tiếng. . . . . .
Bầu không khí không tự nhiên, trong đầu Hạ Tuyết không chỉ một lần nhớ tới nụ hôn nồng nhiệt của Hàn Văn Hạo, nghĩ tới đây, bất đắc dĩ, ngượng ngùng khẽ thở dài, tiếp tục cắn ngón giữa, nhìn cảnh tuyết ngoài của sổ xe …
Hàn Văn Hạo đang im lặng, đột nhiên trực tiếp nghiêng người sang Hạ Tuyết, lạnh lùng, mạnh mẽ áp vào người nàng. . . . . .
“Anh muốn làm gì?” Hạ Tuyết hai tay chống trong ngực của hắn, muốn đẩy ra hắn, ai biết, người hắn chỉ áp xuống đè cái nút cửa kính xe, lạnh lùng nói: “Cô muốn lạnh chết, ngu ngốc còn nói nữa!”
Hạ Tuyết mặt đỏ lên, thân thể hơi lui về sau một chút, nói: “Anh nói sớm một chút thôi, tôi để cho anh đóng là được!”
Hai người khoảng cách rất gần, giống như đang ôm nhau. . . . . .
Hàn Văn Hạo nhìn mặt Hạ Tuyết, ánh mắt nàng trong veo động lòng người đang nhìn hắn, thậm chí môi đỏ mọng vì lạnh làm cho căng ra, nàng cắn môi dưới, nhớ đến nụ hôn kia, hơi đỏ mặt nhìn hắn, trái tim “bang bang” nhảy dựng, có chút mê man. . . . . .
Hàn Văn Hạo vừa thấy vẻ mặt của nàng, hừ một tiếng, ngồi ngay ngắn lại, nhìn xe tiếp tục chạy tới, em trai vẫn đang lái xe và gọi điện thoại, hắn lạnh lùng nói: “Lúc lái xe, phải chú ý!”
Hạ Tuyết thở nhẹ, quay đầu. . . . . .
Xe rất nhanh chạy trở về cao ốc Thế Kỷ, Hạ Tuyết tự mình xuống xe, sau đó mở cửa xe cho Hàn Văn Hạo, Hàn Văn Hạo xoải bước đi ra, nói với em trai: “Không có việc gì thì về nhà, ba mẹ rất nhớ đến chú!”
“Biết rồi!” Hàn Văn Vũ cười nói.
Hàn Văn Hạo xoay người rời khỏi, ánh mắt xẹt qua khuôn mặt của Hạ Tuyết, hắn vẫn lạnh lùng không lên tiếng, rời khỏi. . . . . .
Hạ Tuyết lén liếc mắt nhìn theo bóng dáng của hắn, cảm giác hắn giống như hung thần bóng tối, thống trị tất cả thế giới tuyết trắng . . . . . .
“Đi thôi! Hôm nay rất nhiều việc!” Hàn Văn Vũ vỗ lên vai Hạ Tuyết cười nói.
“Đúng vậy! Hôm nay rất nhiều việc, tới trước Quảng trường để quảng cáo phim mới, rồi đến Đài Truyền hình nổi tiếng thế giới để thu âm phim “Hắc đế”, đây là hoạt động giúp đỡ hữu nghị, tiếp theo quay phim “Thời gian yêu”, quay đến 12 giờ sáng hôm sau, Hàn Văn Vũ biết Hạ Tuyết cố ý không chịu đến nhà hắn ở, nên chia tay Hạ Tuyết ở trước cửa Đài Truyền Hình, để nàng về nhà sớm một chút. . . . . .
Hàn Văn Vũ trước tiên ở bên trong xe sửa lại khoác áo cho Hạ Tuyết, lại kéo cái nón len của nàng, nhéo nhéo cái mũi của nàng, nói: “Cô về nhà ngủ cho tốt, ngủ một giấc, đến 12 giờ trưa mai tới tìm tôi! Đừng mới 7 giờ chạy tới kêu tôi như con gà vậy!!”
“Biết rồi!” Hạ Tuyết nói xong, bước xuống xe, đạp mạnh xuống tuyết, đóng chặt cửa lại, vẫy vẫy tay với Hàn Văn Vũ, cười nói: “Gặp sau!”
“Uhm!” Hàn Văn Vũ đành phải mỉm cười lái xe rời khỏi. . . . . .
Hạ Tuyết đứng bên đường, thở ra luồng hơi trắng, hơi mờ mịt nhìn này xung quanh tối đen, đành phải rút ra điện thoại ra, tìm danh bạ trên màn hình, muốn gọi cho Quách Dung, nhưng nghĩ đến việc chen lấn ngủ chung với các cô ấy, như vậy hôm qua nàng đã nói dối, rất xấu hổ a? Một trận gió lạnh thổi tới, Hạ Tuyết rất lạnh bước đi tên con đường nhỏ tới mái hiên trạm xe bus, ngồi xuống, nhìn xe bus đóng cửa lại, thậm chí nàng cảm thấy cô đơn, trên người mình một chút tiền bạc cũng không có, làm sao đến nơi đó ở một đêm?
Bầu trời dần dần có tuyết rơi xuống, từng đốm, từng đốm rơi xuống, Hạ Tuyết ngẩng đầu, nhìn bông tuyết đầy trời, đột nhiên hốc mắt đỏ lên, nhớ tới lời mẹ nói. . . . . .”Tiểu Tuyết, con sinh vào mùa đông, ngày 17 tháng 12, ngày đó rơi tuyết rơi trắng trời, bầu trời vô cùng đẹp, ba đã nói, chúng ta họ Hạ, nên đặt cho bảo bối một chữ Tuyết, phiên âm là Hạ Tuyết để kỷ niệm ngày tuyết bay tán loạn!”
Hạ Tuyết cúi đầu, nước mắt không sao kiềm được rơi xuống, đã rạng sáng rồi, hôm nay là ngày 17 tháng 12 ……….
/612
|