Thiệt nhiều tờ tiền màu hồng bay giữa Hạ Tuyết cùng Hàn Văn Hạo……
Hai người cùng gắt gao nhìn đối phương, không có một chút thỏa hiệp……
Hạ Tuyết thở gấp từng bước đứng ở trước mặt Hàn Văn Hạo, vươn ngón tay chỉ về phía hắn, ngẩng đầu nghiến răng nghiến lợi nói: “Dù sao chị đây cũng sống không lâu, tiền này tôi cũng không cần dùng, dùng để cho anh, tôi vui…… Anh có vui không?”
Hàn Văn Hạo chậm rãi cúi đầu, nhìn Hạ Tuyết, đôi mắt bốc lên sát khí vô tận……
Hạ Tuyết cắn răng, trừng mắt nhìn hắn một cái, hừ một tiếng, liền đi nhanh đẩy mọi người ra, hướng thang máy đi đến…… Nàng vừa đi vừa nắm chặt ví tiền, không quay đầu lại……
Hàn Văn Hạo vẫn đứng ở tại chỗ, đôi mắt đột nhiên đông lạnh đáng sợ, mọi người cũng nhìn hắn không dám lên tiếng……
Hạ Tuyết bước nhanh đi đến thang máy, vươn ngón tay run rẩy ấn nút mở cửa, sau đó cắn môi đứng ở trước cửa thang máy, chờ đợi…… Ánh mắt của nàng lơ đãng nhìn vào hình ảnh phản chiếu trên cửa thang máy, thấy được Hàn Văn Hạo vẫn đưa lưng về phía mình, không nhúc nhích……
Hạ Tuyết lại nặng nề cắn môi, vẫn thở gấp gáp, đừng qua đây………
Cửa thang máy mở ra, Hạ Tuyết đi vào thang máy, sau đó xoay người, cũng không có nhìn bên ngoài, ấn nút chọn tầng trệt……
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, Hạ Tuyết vừa định thở ra một hơi, đột nhiên năm ngón tay đột nhiên cắm vào khe hở thang máy, cưat thang máy liền mở ra một lần nữa……
Hạ Tuyết kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy Hàn Văn Hạo đứng ở cửa thang máy, lạnh lẽo nhìn chằm chằm mình……
“Anh làm cái gì?” Hạ Tuyết ra vẻ bình tĩnh nhìn hắn, sau đó cười lạnh một chút mới nói: “Như thế nào? Chê tiền ít à?”
“Không……” Hàn Văn Hạo đột nhiên cười lạnh nhìn nàng nói…… “Tiền nhiều quá……”
Hạ Tuyết khó hiểu nhìn hắn……
Hàn Văn Hạo nhìn chòng chọc khuôn mặt Hạ Tuyết, chậm rãi mở miệng nói từng chữ từng chữ…… “Cho nên…… Chúng ta tiếp tục đi……”
“Cái…… Cái…… Cái gì?” Sắc mặt Hạ Tuyết xanh lè nhìn hắn……
Trong hai tròng mắt như mắt báo của Hàn Văn Hạo đột nhiên xẹt qua một chút tàn nhẫn, vươn tay kéo Hạ Tuyết ra khỏi thang máy, đẩy nàng vào sát tường, nhanh chóng phủ đầu, nhìn chằm chằm nữ nhân trước mặt, đáng sợ nói: “Tôi nói cô đưa tiền nhiều lắm! Tôi lại hầu hạ cô thêm một buổi tối!!”
Hạ Tuyết trừng mắt, trái tim đập như muốn nhảy ra, kêu to…… “Đồ bệnh thần kinh!!”
“Tôi cầm của tiền của cô, sẽ không để cô thất vọng!” Hắn nói vừa xong, liền trực tiếp làm trò trước mặt mọi người, cúi đầu cưỡng hôn lên cánh môi mềm mại của Hạ Tuyết……
“Ưm……” Hạ Tuyết tức giận bấu vai áo hắn, nổi điên đẩy hắn ra……… “Anh buông!!”
“Mọi người đều nhìn thấy, là cô cho tôi tiền!! Không phải là muốn cùng tôi thêm một lần nữa sao? Tất cả mọi người có thể làm chứng! Hàn Văn Hạo tôi cũng không có bắt buộc cô!! Là tôi bồi thường cô!” Hắn nói vừa xong, một tay xiết chặt tay nhỏ bé của Hạ Tuyết, lôi kéo cô đi vào trong phòng tổng thống!!!
Hai người cùng gắt gao nhìn đối phương, không có một chút thỏa hiệp……
Hạ Tuyết thở gấp từng bước đứng ở trước mặt Hàn Văn Hạo, vươn ngón tay chỉ về phía hắn, ngẩng đầu nghiến răng nghiến lợi nói: “Dù sao chị đây cũng sống không lâu, tiền này tôi cũng không cần dùng, dùng để cho anh, tôi vui…… Anh có vui không?”
Hàn Văn Hạo chậm rãi cúi đầu, nhìn Hạ Tuyết, đôi mắt bốc lên sát khí vô tận……
Hạ Tuyết cắn răng, trừng mắt nhìn hắn một cái, hừ một tiếng, liền đi nhanh đẩy mọi người ra, hướng thang máy đi đến…… Nàng vừa đi vừa nắm chặt ví tiền, không quay đầu lại……
Hàn Văn Hạo vẫn đứng ở tại chỗ, đôi mắt đột nhiên đông lạnh đáng sợ, mọi người cũng nhìn hắn không dám lên tiếng……
Hạ Tuyết bước nhanh đi đến thang máy, vươn ngón tay run rẩy ấn nút mở cửa, sau đó cắn môi đứng ở trước cửa thang máy, chờ đợi…… Ánh mắt của nàng lơ đãng nhìn vào hình ảnh phản chiếu trên cửa thang máy, thấy được Hàn Văn Hạo vẫn đưa lưng về phía mình, không nhúc nhích……
Hạ Tuyết lại nặng nề cắn môi, vẫn thở gấp gáp, đừng qua đây………
Cửa thang máy mở ra, Hạ Tuyết đi vào thang máy, sau đó xoay người, cũng không có nhìn bên ngoài, ấn nút chọn tầng trệt……
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, Hạ Tuyết vừa định thở ra một hơi, đột nhiên năm ngón tay đột nhiên cắm vào khe hở thang máy, cưat thang máy liền mở ra một lần nữa……
Hạ Tuyết kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy Hàn Văn Hạo đứng ở cửa thang máy, lạnh lẽo nhìn chằm chằm mình……
“Anh làm cái gì?” Hạ Tuyết ra vẻ bình tĩnh nhìn hắn, sau đó cười lạnh một chút mới nói: “Như thế nào? Chê tiền ít à?”
“Không……” Hàn Văn Hạo đột nhiên cười lạnh nhìn nàng nói…… “Tiền nhiều quá……”
Hạ Tuyết khó hiểu nhìn hắn……
Hàn Văn Hạo nhìn chòng chọc khuôn mặt Hạ Tuyết, chậm rãi mở miệng nói từng chữ từng chữ…… “Cho nên…… Chúng ta tiếp tục đi……”
“Cái…… Cái…… Cái gì?” Sắc mặt Hạ Tuyết xanh lè nhìn hắn……
Trong hai tròng mắt như mắt báo của Hàn Văn Hạo đột nhiên xẹt qua một chút tàn nhẫn, vươn tay kéo Hạ Tuyết ra khỏi thang máy, đẩy nàng vào sát tường, nhanh chóng phủ đầu, nhìn chằm chằm nữ nhân trước mặt, đáng sợ nói: “Tôi nói cô đưa tiền nhiều lắm! Tôi lại hầu hạ cô thêm một buổi tối!!”
Hạ Tuyết trừng mắt, trái tim đập như muốn nhảy ra, kêu to…… “Đồ bệnh thần kinh!!”
“Tôi cầm của tiền của cô, sẽ không để cô thất vọng!” Hắn nói vừa xong, liền trực tiếp làm trò trước mặt mọi người, cúi đầu cưỡng hôn lên cánh môi mềm mại của Hạ Tuyết……
“Ưm……” Hạ Tuyết tức giận bấu vai áo hắn, nổi điên đẩy hắn ra……… “Anh buông!!”
“Mọi người đều nhìn thấy, là cô cho tôi tiền!! Không phải là muốn cùng tôi thêm một lần nữa sao? Tất cả mọi người có thể làm chứng! Hàn Văn Hạo tôi cũng không có bắt buộc cô!! Là tôi bồi thường cô!” Hắn nói vừa xong, một tay xiết chặt tay nhỏ bé của Hạ Tuyết, lôi kéo cô đi vào trong phòng tổng thống!!!
/612
|