Edit:..Lam Thiên..
Bạch y nam tử không nói gì, ánh mắt màu đen sâu thẳm như hồ nước làm cho người ta nhìn không ra suy nghĩ trong lòng hắn, khí thức lãnh khốc trong nháy mắt đem không khí chung quanh đóng băng, lãnh ý không giới hạn nhanh chóng lan ra bốn phía!
Thanh y nam tử cùng hồng y nữ tử không dấu vết lặng lẽ lui về phía sau, bạch y nam tử tức giận, bọn họ không muốn bị liên lụy, nên cách càng xa càng tốt, đại nạn giáng xuống nhưng thổ phỉ thủ lĩnh vẫn không tự biết, đôi mắt hạt đậu háo sắc nhìn chằm chằm bạch y nam tử, mở miệng nói không ngừng:
Tiểu mỹ nhân, ca ca ta đã ngủ qua các đại thanh lâu kỹ viện lớn nhất kinh thành, công phu trên giường có thể nói đệ nhất, chỉ cần mỹ nhân theo ta, ta cam đoan sẽ khiến mỹ nhân hàng đêm vui vẻ đến quên cả trời đất, dục tiên dục tử...
Ầm! bạch y nam tử đột nhiên xuất chưởng, thổ phỉ thủ lĩnh đang cười to trong nháy mắt bay ngược ra ngoài, thân thể mập mạp hung hăng đập vào ngọn núi nhỏ xa xa, đem sườn núi đập vỡ, gân mạch toàn thân bị đứt đoạn, xương cốt cũng bị vỡ nát, tư thế đang cười to vẫn được duy trì khảm vào trong sườn núi trở thành một bức họa vĩnh viễn, muốn móc ra cũng móc không được!
Thủ lĩnh bị người dùng một chưởng chụp vào trong núi, đoạn khí bỏ mình, đám thổ phỉ kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm nửa ngày không lấy lại tinh thần.
Nhìn sang nam tử sắc mặt tối đen, khóe miệng Trầm Ly Tuyết khẽ giơ lên một độ cong xinh đẹp, thổ phỉ là thô nhân nhưng cũng là sắc quỷ, lời nói lại thập phần đáng khinh hạ lưu, hắn thanh hoa, cao quý như vậy, không nghe được nhất chính là lời nói dơ bẩn như thế, có thể chịu được đến bây giờ mới ra tay đã là không dễ dàng...
A! Cổ tay đột nhiên kịch liệt đau nhức, Trầm Ly Tuyết hô lên, hung hăng trừng mắt nhìn bạch y nam tử: Ngươi muốn làm gì? Ngón tay nam tử nắm chặt cổ tay nàng, không nghiêng không lệch niết đúng chỗ dấu tay xanh tím lúc trước, tay trái nàng tê dại đã muốn không còn cảm giác.
Không cẩn thận, tay dùng sức! Bạch y nam tử nói nhẹ nhàng bâng quơ, trong ánh mắt thâm thúy ẩn ẩn hiện lên ý cười.
Trầm Ly Tuyết âm thầm tranh cãi, hắn không phải không cẩn thận, rõ ràng chính là cố ý, nàng chỉ là lặng lẽ vui sướng khi người khác gặp họa một chút, hắn liền chỉnh nàng như vậy, thật sự là quỷ hẹp hòi: Này, ngươi...
Muốn để ta đổi tay niết cổ tay phải của ngươi sau đó ngươi lại dùng chủy thủ này đánh lén ta sao? Bàn tay to thon dài của nam tử mở ra, trong lòng bàn tay một thanh chùy thủ tinh xảo lộ ra, dưới chuôi còn có một chút ánh sáng màu đỏ lóe lên.
Nhìn sang tay phải của chính mình trống không, Trầm Ly Tuyết lại tự mình tranh cãi, chủy thủ của mình bị hắn lấy đi khi nào? Bất quá, vừa rồi trong nháy mắt nàng thật đúng là tính toán như vậy, nhưng nghĩ đến đối phương có ba người, nàng lại cải biến kế hoạch.
Cùng một phương pháp, ta khinh thường dùng lần thứ hai! Trầm Ly Tuyết cãi lại, cầm lấy ngón tay nam tử dùng sức đẩy ra: Ngươi còn tiếp tục niết như vậy, cánh tay của ta thật sự sẽ bị tàn phế, ta bất quá chỉ là cường ép ngươi uống dược mà thôi, ngươi có tức giận cũng không thể phế đi một cánh tay của ta...
Nam tử nắm chặt cổ tay Trầm Ly Tuyết, mặc cho nàng làm thế nào cũng không nhúc nhích, hồng y nữ tử kinh ngạc há to miệng không ngừng chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp, thần lãnh diện (thần mặt lạnh) chẳng những kéo tay nữ hài tử mà còn nắm chặt không buông, nàng nhìn lầm rồi đi, nhìn lầm rồi đi, nhìn lầm rồi đi...
Đừng nháy mắt nữa, ngươi không nhìn lầm. Trong ánh mắt thanh y nam tử tràn đầy trêu tức: Thần lãnh diện vẫn luôn không gần nữ sắc nhưng lại đối với nữ tử này... không giống người thường a, bất quá, dung mạo của cô nương kia rất quen thuộc, có phải hắn đã gặp qua ở nơi nào rồi hay không?
Ngươi muốn thế nào mới bằng lòng buông tay? Trầm Ly Tuyết cố nén tức giận, tận lực sử dụng thanh âm chính mình nghe qua bình thường nhất: tay của nam tử này tựa như sinh trưởng ở trên cổ tay Trầm Ly Tuyết, mặc nàng làm thế nào cũng đều không nhúc nhích,bất đắc dĩ nàng đành phải thỏa hiệp!
Chỉ cần ngươi có thế khiến cho tay của ta buông ra khỏi cổ tay của ngươi, nợ nần giữa chúng ta liền có thể xóa bỏ! Bạch y nam tử thản nhiên trả lời, tròng mắt tối đen sâu không thấy đáy.
Ánh mắt Trầm Ly Tuyết xoay chuyển, chuyện này, nói dễ không dễ, nói khó cũng không khó, sức lực của nàng kém nam tử rất nhiều, dùng sức không được, vậy chỉ có dùng trí: Công tử, đối đầu kẻ địch mạnh, ân oán cá nhân giữa chúng ta trước nên để sang một bên, ngược lại nên nghĩ cách đối phó với đám thổ phỉ này đi, ngươi giết thủ lĩnh của bọn họ, bọn họ là sẽ không từ bỏ ý đồ!
Gần trăm người thổ phỉ, đối phó bốn người với bốn người bọn họ, nếu thực sự động thủ, thật có chút phiền phức...
Thổ phỉ tụ tập giết người, quấy nhiễu dân chúng, chiếu theo luật pháp Thanh Diễm Quốc, lập tức xử trảm! Bạch y nam tử vừa dứt lời, bốn phía trống rỗng xuất hiện mười tên hắc y nhân trong tay cầm trường kiếm vọt vào đám thổ phỉ.
Không có thanh âm binh khí ma sát kịch liệt, không có tiếng kêu la vang trời, mười tên hắc y nhân tựa như vào chỗ không người tùy ý huy động trường kiếm trong tay, kiếm quang đi qua nơi nào, nơi đó sẽ có một tên thổ phỉ ngã xuống, mùi máu tươi nhàn nhạt quanh quẩn trong không khí làm cho người ta cả người phát lạnh.
Trầm Ly Tuyết nhìn nhìn bạch y nam tử, tròng mắt màu đen sâu không thấy đáy, nàng vốn muốn khơi mào thổ phỉ và bọn họ đánh nhau, thừa dịp hỗn loạn thoát khỏi hắn, lại không nghĩ tới hắn chỉ nhẹ nhàng nói một câu, không chỉ có làm cho gần trăm thổ phỉ biến mất mà còn bóp chết kế hoạch của nàng từ trong trừng nước, thật sự là vừa thông minh vừa đáng giận!
Hắc y nhân võ công vô cùng cao, vậy bạch y nam tử là chủ nhân của bọn họ hẳn là cũng không phải người thường, rốt cuộc hắn là ai?
Đừng giết sạch, lưu lại một người sống... Nhẹ giọng nhắc nhở, Trầm Ly Tuyết nhanh chóng đi về phía trước nhưng mới vừa đi được một bước nàng đã bị bạch y nam tử kéo lại: Ngươi muốn làm gì?
Bắt lại người sống, hỏi một chút chủ mưu phía sau màn! Kỳ thật Trầm Ly Tuyết là muốn thừa dịp nam tử lơi lỏng thoát khỏi hắn, không nghĩ tới nhãn lực của hắn rất tốt nhìn thấu kế sách của nàng. Bùm! Một tên thổ phỉ bị đá đến trước mặt Trầm Ly Tuyết, mặt mũi bầm dập, hoàn toàn thay đổi.
Đón nhận ánh mắt nghi hoặc của Trầm Ly Tuyết, hồng y nữ tử ho nhẹ vài tiếng: Đây là nhị đương gia của đám thổ phỉ!
Ai mua các ngươi giết ta? Trầm Ly Tuyết biết chủ mưu phía sau màn là Lôi thị nhưng nàng lại không có bằng chứng, có nói người khác cũng sẽ không tin tưởng, nàng cần chính là chứng cứ xác thực.
Tiểu nhân cũng không biết... Là một nam tử mặc áo choàng màu đen... Nhìn không rõ tướng mạo... Hắn đưa cho chúng tiểu nhân hai ngàn lượng bạc... Mua tính mệnh của ngươi... Thổ phỉ nơm nớp lo sợ trả lời, thân thể đều đang run rẩy.
Trầm Ly Tuyết nhíu mày suy nghĩ, người mua ngụy trang sau đó mới tới sơn trại, có thể thấy được người này vô cùng cẩn thận, người bên cạnh Lôi thị, quả nhiên không có nhân vật đơn giản!
Ánh nắng mặt trời chiếu lên trên người ấm áp thoải mái, thời gian đã không còn sớm, Trầm Ly Tuyết ánh mắt phát lạnh, nhanh chóng đoạt lấy chủy thủ trong tay nam tử, hung hăng đâm xuống cổ tay hắn.
Chủy thủ cách cổ tay nam tử một cm thì dừng lại, cổ tay tay phải Trầm Ly Tuyết nắm chủy bị nam tử gắt gao kiềm chết, trong tròng mắt màu đen sóng ngầm mãnh liệt nổi lên: Ngươi muốn chém đứt tay của ta?
Ngươi buông tay, ta sẽ không chém! Các loại kế sách đều không thể thực hiện được, Trầm Ly Tuyết đành phải mạnh bạo, nàng không muốn thương tổn nam tử này thầm nghĩ chỉ muốn dọa hắn, cho dù nam tử không ngăn cản, nàng cũng sẽ không chém đứt tay hắn.
Ta còn có chuyện rất quan trọng cần phải làm, không rảnh cùng ngươi tiêu phí thời gian! Trầm Ly Tuyết mới tới kinh thành, đối với người và chuyện tình ở đây cũng không quá quen thuộc, Lôi thị lúc nào cũng tính kế nàng, nàng không thể không cẩn thận, bạch y nam tử trước mặt thân phận thần bí, nàng không dám dễ dàng hướng hắn lộ ra chính mình là đại tiểu thư Tướng phủ, vạn nhất hắn và Lôi thị có quan hệ, nàng nhất định sẽ phải chết!
Nam tử nhìn sang cổ tay trắng nõn của Trầm Ly Tuyết nói: Vì sao không chém đứt tay ngươi? .
Là ngươi nắm chặt tay ta không buông cũng không phải là ta nắm chặt tay ngươi, dựa vào cái gì mà chém tay của ta? Trầm Ly Tuyết tức giận trả lời, nàng không sai nên đương nhiên sẽ không tự mình hại mình!
Kia thật sự là đáng tiếc, ta vừa không muốn buông tay, cũng không muốn bị tàn phế! Bạch y nam tử nhìn Trầm Ly Tuyết, khóe miệng ẩn ẩn giơ lên.
Kia cũng không phải do ngươi quyết định! Trầm Ly Tuyết cười quỷ dị, tay phải đột nhiên xoay tròn, xảo diệu giãy ra khỏi kiềm chế của nam tử, chùy thủ sắc bén cắt qua ống tay áo của nam tử, nhiều điểm vết máu nhiễm lên y phục.
Trầm Ly Tuyết sửng sốt, nàng thầm nghĩ chỉ muốn ra khỏi nam tử, không nghĩ tới lại dùng hơi quá sức...
Nam tử nhìn miệng vết thương không nói được một lời, tròng mắt màu đen sâu không thấy đáy, bốn phía yên tĩnh làm người ta hít thở không thông, không khí quỷ dị nhanh chóng lan tràn ra giống như sắp nổi lên một trận mưa to gió lớn.
Hồng y nữ tử đồng tình nhìn Trầm Ly Tuyết, ai, nàng làm lãnh diễn thần bị thương, sắp phải gặp xui xẻo!
Ở trong ánh mắt ánh mắt run sợ của mọi người, nam tử nhìn Trầm Ly Tuyết thản nhiên phun ra vài âm tiết khiến người ta khó có thể tin được: Ngươi đi đi!
A! Hồng y nữ tử mắt hạnh trợn lên: Lãnh diễn thần không trừng phạt nàng còn muốn thả nàng rời đi, là nàng nghe lầm đi, nghe lầm đi!
Trầm Ly Tuyết cũng là sửng sốt, lúc trước chính mình cường ép hắn uống dược, hắn hẹp hòi đuổi theo chính mình không tha, nay, chính mình làm hắn bị thương, hắn cư nhiên lại không mang thù?
... Trầm Ly Tuyết... Trầm Ly Tuyết... Rất xa, một con khoái mã nhanh chóng chạy qua, mang theo một đường cát bụi thổi tới.
Nam Cung Khiếu! Khoái mã chạy tới gần, Trầm Ly Tuyết thấy rõ mã người phía trên, Nam Cung Khiếu một thân cẩm y phong trần mệt mỏi, ánh mắt tà mị tràn ngập lo lắng, xoay người xuống ngựa, không nhìn hoàn cảnh bốn phía bước nhanh đi đến trước mặt Trầm Ly Tuyết cao thấp đánh giá: Ngươi không sao chứ?
Không có việc gì, ngươi làm sao có thể tới nơi này? Lúc này, Nam Cung Khiếu hẳn là nên ở Tướng phủ tham gia sinh thần của Lôi thị mới đúng. Diễn Đàn Lê Qúy Đôn,edit:..Lam Thiên..
Trầm Ly Tuyết bình yên vô sự, Nam Cung Khiếu nhẹ nhàng thở ra, trái tim treo cao nháy mắt thả xuống dưới, không chút để ý nói: Ta ở trong kinh thấy thành nhàn chán nên mới đi ngoài một chút!
Ánh mắt nhìn đến bạch y nam tử bên cạnh Trầm Ly Tuyết, Nam Cung Khiếu đột nhiên sửng sốt..
Bạch y nam tử không nói gì, ánh mắt màu đen sâu thẳm như hồ nước làm cho người ta nhìn không ra suy nghĩ trong lòng hắn, khí thức lãnh khốc trong nháy mắt đem không khí chung quanh đóng băng, lãnh ý không giới hạn nhanh chóng lan ra bốn phía!
Thanh y nam tử cùng hồng y nữ tử không dấu vết lặng lẽ lui về phía sau, bạch y nam tử tức giận, bọn họ không muốn bị liên lụy, nên cách càng xa càng tốt, đại nạn giáng xuống nhưng thổ phỉ thủ lĩnh vẫn không tự biết, đôi mắt hạt đậu háo sắc nhìn chằm chằm bạch y nam tử, mở miệng nói không ngừng:
Tiểu mỹ nhân, ca ca ta đã ngủ qua các đại thanh lâu kỹ viện lớn nhất kinh thành, công phu trên giường có thể nói đệ nhất, chỉ cần mỹ nhân theo ta, ta cam đoan sẽ khiến mỹ nhân hàng đêm vui vẻ đến quên cả trời đất, dục tiên dục tử...
Ầm! bạch y nam tử đột nhiên xuất chưởng, thổ phỉ thủ lĩnh đang cười to trong nháy mắt bay ngược ra ngoài, thân thể mập mạp hung hăng đập vào ngọn núi nhỏ xa xa, đem sườn núi đập vỡ, gân mạch toàn thân bị đứt đoạn, xương cốt cũng bị vỡ nát, tư thế đang cười to vẫn được duy trì khảm vào trong sườn núi trở thành một bức họa vĩnh viễn, muốn móc ra cũng móc không được!
Thủ lĩnh bị người dùng một chưởng chụp vào trong núi, đoạn khí bỏ mình, đám thổ phỉ kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm nửa ngày không lấy lại tinh thần.
Nhìn sang nam tử sắc mặt tối đen, khóe miệng Trầm Ly Tuyết khẽ giơ lên một độ cong xinh đẹp, thổ phỉ là thô nhân nhưng cũng là sắc quỷ, lời nói lại thập phần đáng khinh hạ lưu, hắn thanh hoa, cao quý như vậy, không nghe được nhất chính là lời nói dơ bẩn như thế, có thể chịu được đến bây giờ mới ra tay đã là không dễ dàng...
A! Cổ tay đột nhiên kịch liệt đau nhức, Trầm Ly Tuyết hô lên, hung hăng trừng mắt nhìn bạch y nam tử: Ngươi muốn làm gì? Ngón tay nam tử nắm chặt cổ tay nàng, không nghiêng không lệch niết đúng chỗ dấu tay xanh tím lúc trước, tay trái nàng tê dại đã muốn không còn cảm giác.
Không cẩn thận, tay dùng sức! Bạch y nam tử nói nhẹ nhàng bâng quơ, trong ánh mắt thâm thúy ẩn ẩn hiện lên ý cười.
Trầm Ly Tuyết âm thầm tranh cãi, hắn không phải không cẩn thận, rõ ràng chính là cố ý, nàng chỉ là lặng lẽ vui sướng khi người khác gặp họa một chút, hắn liền chỉnh nàng như vậy, thật sự là quỷ hẹp hòi: Này, ngươi...
Muốn để ta đổi tay niết cổ tay phải của ngươi sau đó ngươi lại dùng chủy thủ này đánh lén ta sao? Bàn tay to thon dài của nam tử mở ra, trong lòng bàn tay một thanh chùy thủ tinh xảo lộ ra, dưới chuôi còn có một chút ánh sáng màu đỏ lóe lên.
Nhìn sang tay phải của chính mình trống không, Trầm Ly Tuyết lại tự mình tranh cãi, chủy thủ của mình bị hắn lấy đi khi nào? Bất quá, vừa rồi trong nháy mắt nàng thật đúng là tính toán như vậy, nhưng nghĩ đến đối phương có ba người, nàng lại cải biến kế hoạch.
Cùng một phương pháp, ta khinh thường dùng lần thứ hai! Trầm Ly Tuyết cãi lại, cầm lấy ngón tay nam tử dùng sức đẩy ra: Ngươi còn tiếp tục niết như vậy, cánh tay của ta thật sự sẽ bị tàn phế, ta bất quá chỉ là cường ép ngươi uống dược mà thôi, ngươi có tức giận cũng không thể phế đi một cánh tay của ta...
Nam tử nắm chặt cổ tay Trầm Ly Tuyết, mặc cho nàng làm thế nào cũng không nhúc nhích, hồng y nữ tử kinh ngạc há to miệng không ngừng chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp, thần lãnh diện (thần mặt lạnh) chẳng những kéo tay nữ hài tử mà còn nắm chặt không buông, nàng nhìn lầm rồi đi, nhìn lầm rồi đi, nhìn lầm rồi đi...
Đừng nháy mắt nữa, ngươi không nhìn lầm. Trong ánh mắt thanh y nam tử tràn đầy trêu tức: Thần lãnh diện vẫn luôn không gần nữ sắc nhưng lại đối với nữ tử này... không giống người thường a, bất quá, dung mạo của cô nương kia rất quen thuộc, có phải hắn đã gặp qua ở nơi nào rồi hay không?
Ngươi muốn thế nào mới bằng lòng buông tay? Trầm Ly Tuyết cố nén tức giận, tận lực sử dụng thanh âm chính mình nghe qua bình thường nhất: tay của nam tử này tựa như sinh trưởng ở trên cổ tay Trầm Ly Tuyết, mặc nàng làm thế nào cũng đều không nhúc nhích,bất đắc dĩ nàng đành phải thỏa hiệp!
Chỉ cần ngươi có thế khiến cho tay của ta buông ra khỏi cổ tay của ngươi, nợ nần giữa chúng ta liền có thể xóa bỏ! Bạch y nam tử thản nhiên trả lời, tròng mắt tối đen sâu không thấy đáy.
Ánh mắt Trầm Ly Tuyết xoay chuyển, chuyện này, nói dễ không dễ, nói khó cũng không khó, sức lực của nàng kém nam tử rất nhiều, dùng sức không được, vậy chỉ có dùng trí: Công tử, đối đầu kẻ địch mạnh, ân oán cá nhân giữa chúng ta trước nên để sang một bên, ngược lại nên nghĩ cách đối phó với đám thổ phỉ này đi, ngươi giết thủ lĩnh của bọn họ, bọn họ là sẽ không từ bỏ ý đồ!
Gần trăm người thổ phỉ, đối phó bốn người với bốn người bọn họ, nếu thực sự động thủ, thật có chút phiền phức...
Thổ phỉ tụ tập giết người, quấy nhiễu dân chúng, chiếu theo luật pháp Thanh Diễm Quốc, lập tức xử trảm! Bạch y nam tử vừa dứt lời, bốn phía trống rỗng xuất hiện mười tên hắc y nhân trong tay cầm trường kiếm vọt vào đám thổ phỉ.
Không có thanh âm binh khí ma sát kịch liệt, không có tiếng kêu la vang trời, mười tên hắc y nhân tựa như vào chỗ không người tùy ý huy động trường kiếm trong tay, kiếm quang đi qua nơi nào, nơi đó sẽ có một tên thổ phỉ ngã xuống, mùi máu tươi nhàn nhạt quanh quẩn trong không khí làm cho người ta cả người phát lạnh.
Trầm Ly Tuyết nhìn nhìn bạch y nam tử, tròng mắt màu đen sâu không thấy đáy, nàng vốn muốn khơi mào thổ phỉ và bọn họ đánh nhau, thừa dịp hỗn loạn thoát khỏi hắn, lại không nghĩ tới hắn chỉ nhẹ nhàng nói một câu, không chỉ có làm cho gần trăm thổ phỉ biến mất mà còn bóp chết kế hoạch của nàng từ trong trừng nước, thật sự là vừa thông minh vừa đáng giận!
Hắc y nhân võ công vô cùng cao, vậy bạch y nam tử là chủ nhân của bọn họ hẳn là cũng không phải người thường, rốt cuộc hắn là ai?
Đừng giết sạch, lưu lại một người sống... Nhẹ giọng nhắc nhở, Trầm Ly Tuyết nhanh chóng đi về phía trước nhưng mới vừa đi được một bước nàng đã bị bạch y nam tử kéo lại: Ngươi muốn làm gì?
Bắt lại người sống, hỏi một chút chủ mưu phía sau màn! Kỳ thật Trầm Ly Tuyết là muốn thừa dịp nam tử lơi lỏng thoát khỏi hắn, không nghĩ tới nhãn lực của hắn rất tốt nhìn thấu kế sách của nàng. Bùm! Một tên thổ phỉ bị đá đến trước mặt Trầm Ly Tuyết, mặt mũi bầm dập, hoàn toàn thay đổi.
Đón nhận ánh mắt nghi hoặc của Trầm Ly Tuyết, hồng y nữ tử ho nhẹ vài tiếng: Đây là nhị đương gia của đám thổ phỉ!
Ai mua các ngươi giết ta? Trầm Ly Tuyết biết chủ mưu phía sau màn là Lôi thị nhưng nàng lại không có bằng chứng, có nói người khác cũng sẽ không tin tưởng, nàng cần chính là chứng cứ xác thực.
Tiểu nhân cũng không biết... Là một nam tử mặc áo choàng màu đen... Nhìn không rõ tướng mạo... Hắn đưa cho chúng tiểu nhân hai ngàn lượng bạc... Mua tính mệnh của ngươi... Thổ phỉ nơm nớp lo sợ trả lời, thân thể đều đang run rẩy.
Trầm Ly Tuyết nhíu mày suy nghĩ, người mua ngụy trang sau đó mới tới sơn trại, có thể thấy được người này vô cùng cẩn thận, người bên cạnh Lôi thị, quả nhiên không có nhân vật đơn giản!
Ánh nắng mặt trời chiếu lên trên người ấm áp thoải mái, thời gian đã không còn sớm, Trầm Ly Tuyết ánh mắt phát lạnh, nhanh chóng đoạt lấy chủy thủ trong tay nam tử, hung hăng đâm xuống cổ tay hắn.
Chủy thủ cách cổ tay nam tử một cm thì dừng lại, cổ tay tay phải Trầm Ly Tuyết nắm chủy bị nam tử gắt gao kiềm chết, trong tròng mắt màu đen sóng ngầm mãnh liệt nổi lên: Ngươi muốn chém đứt tay của ta?
Ngươi buông tay, ta sẽ không chém! Các loại kế sách đều không thể thực hiện được, Trầm Ly Tuyết đành phải mạnh bạo, nàng không muốn thương tổn nam tử này thầm nghĩ chỉ muốn dọa hắn, cho dù nam tử không ngăn cản, nàng cũng sẽ không chém đứt tay hắn.
Ta còn có chuyện rất quan trọng cần phải làm, không rảnh cùng ngươi tiêu phí thời gian! Trầm Ly Tuyết mới tới kinh thành, đối với người và chuyện tình ở đây cũng không quá quen thuộc, Lôi thị lúc nào cũng tính kế nàng, nàng không thể không cẩn thận, bạch y nam tử trước mặt thân phận thần bí, nàng không dám dễ dàng hướng hắn lộ ra chính mình là đại tiểu thư Tướng phủ, vạn nhất hắn và Lôi thị có quan hệ, nàng nhất định sẽ phải chết!
Nam tử nhìn sang cổ tay trắng nõn của Trầm Ly Tuyết nói: Vì sao không chém đứt tay ngươi? .
Là ngươi nắm chặt tay ta không buông cũng không phải là ta nắm chặt tay ngươi, dựa vào cái gì mà chém tay của ta? Trầm Ly Tuyết tức giận trả lời, nàng không sai nên đương nhiên sẽ không tự mình hại mình!
Kia thật sự là đáng tiếc, ta vừa không muốn buông tay, cũng không muốn bị tàn phế! Bạch y nam tử nhìn Trầm Ly Tuyết, khóe miệng ẩn ẩn giơ lên.
Kia cũng không phải do ngươi quyết định! Trầm Ly Tuyết cười quỷ dị, tay phải đột nhiên xoay tròn, xảo diệu giãy ra khỏi kiềm chế của nam tử, chùy thủ sắc bén cắt qua ống tay áo của nam tử, nhiều điểm vết máu nhiễm lên y phục.
Trầm Ly Tuyết sửng sốt, nàng thầm nghĩ chỉ muốn ra khỏi nam tử, không nghĩ tới lại dùng hơi quá sức...
Nam tử nhìn miệng vết thương không nói được một lời, tròng mắt màu đen sâu không thấy đáy, bốn phía yên tĩnh làm người ta hít thở không thông, không khí quỷ dị nhanh chóng lan tràn ra giống như sắp nổi lên một trận mưa to gió lớn.
Hồng y nữ tử đồng tình nhìn Trầm Ly Tuyết, ai, nàng làm lãnh diễn thần bị thương, sắp phải gặp xui xẻo!
Ở trong ánh mắt ánh mắt run sợ của mọi người, nam tử nhìn Trầm Ly Tuyết thản nhiên phun ra vài âm tiết khiến người ta khó có thể tin được: Ngươi đi đi!
A! Hồng y nữ tử mắt hạnh trợn lên: Lãnh diễn thần không trừng phạt nàng còn muốn thả nàng rời đi, là nàng nghe lầm đi, nghe lầm đi!
Trầm Ly Tuyết cũng là sửng sốt, lúc trước chính mình cường ép hắn uống dược, hắn hẹp hòi đuổi theo chính mình không tha, nay, chính mình làm hắn bị thương, hắn cư nhiên lại không mang thù?
... Trầm Ly Tuyết... Trầm Ly Tuyết... Rất xa, một con khoái mã nhanh chóng chạy qua, mang theo một đường cát bụi thổi tới.
Nam Cung Khiếu! Khoái mã chạy tới gần, Trầm Ly Tuyết thấy rõ mã người phía trên, Nam Cung Khiếu một thân cẩm y phong trần mệt mỏi, ánh mắt tà mị tràn ngập lo lắng, xoay người xuống ngựa, không nhìn hoàn cảnh bốn phía bước nhanh đi đến trước mặt Trầm Ly Tuyết cao thấp đánh giá: Ngươi không sao chứ?
Không có việc gì, ngươi làm sao có thể tới nơi này? Lúc này, Nam Cung Khiếu hẳn là nên ở Tướng phủ tham gia sinh thần của Lôi thị mới đúng. Diễn Đàn Lê Qúy Đôn,edit:..Lam Thiên..
Trầm Ly Tuyết bình yên vô sự, Nam Cung Khiếu nhẹ nhàng thở ra, trái tim treo cao nháy mắt thả xuống dưới, không chút để ý nói: Ta ở trong kinh thấy thành nhàn chán nên mới đi ngoài một chút!
Ánh mắt nhìn đến bạch y nam tử bên cạnh Trầm Ly Tuyết, Nam Cung Khiếu đột nhiên sửng sốt..
/25
|