Thuần Đức đế nhớ rõ mình nhìn chồng tấu chương buộc tội hữu tướng liền tức giận đến khó thở, vội vàng ăn một viên tiên đan, sau đó bất tỉnh nhân sự, mông lung nghe thấy tiếng cung nhân kinh hô và tiếng bước chân ồn ào, vẫn luôn muốn mở mắt ra lại không tài nào mở ra được, cuối cùng mơ mơ màng màng mà lâm vào hắc ám.
“Trẫm, đây là...” Có lẽ là do hôn mê trong một thời gian dài, thanh âm của Thuần Đức đế rất khàn.
Hoài Trung nhanh chóng bưng một chén trà nóng qua, hầu hạ Thuần Đức đế uống hết.
“Hoàng Thượng trúng độc, bất tỉnh nhân sự, hiện giờ sự vụ trong triều được giao cho tả hữu thừa tướng cùng nhau xử lý.” Kỷ Chước bình thản ngồi trên ghế như trước, cũng không tiến đến, giọng điệu lãnh tĩnh mà nói sự thật.
“Hữu tướng...” Thuần Đức đế nói đến từ này, giãy giụa muốn ngồi dậy, “Trần Thế Xương không bị hạ ngục sao?”
“Không có.” Kỷ Hoàng hậu uống một ngụm trà, chậm rãi buông chén xuống, “Thánh chỉ còn chưa kịp phát đi, Hoàng Thượng liền ngã bệnh, hữu tướng đã điều động thủ vệ kinh thành, toàn thành giới nghiêm rồi.”
“Cái gì? Khụ khụ khụ...” Thuần Đức đế nghe vậy liền kích động, sắc mặt nghẹn đến mức đỏ bừng, rồi sau đó lại trắng bệch một mảnh, ngã xuống giường ho sù sụ không ngừng, mắt thấy lại muốn thở không nổi.
Quân đội Mân Châu có nhân số không nhiều lắm, tất cả cộng lại cũng chỉ được hơn hai vạn, vả lại đây là biên cương trọng địa, không thể mang tất cả đi.
Tiêu Thừa Quân điều một vạn tướng sĩ, gọi Trình tướng quân lại đây dặn dò, “Một vạn binh mã này, giao cho tướng quân thống lĩnh.”
Ban đầu Trình tướng quân chỉ là một thiên tướng, chưa bao giờ nhận qua chức soái, đột nhiên nghe vậy liền không khỏi có chút thấp thỏm lo âu, “Mạt tướng...”
“Ta đến cầm quân!” Một thanh âm trung khí mười phần từ trong đình viện đột nhiên truyền tới, không bao lâu sau, Từ gia nhị cữu mặc một thân quân phục bước đến.
Tiêu Thừa Quân nhíu mày, “Nhị cữu, ngài đây là?”
“Hừ, hôn quân vô đạo, hiện giờ kinh thành nguy cấp, ta đâu thể khoanh tay đứng nhìn!” Từ Triệt nghe nói kinh thành đã xảy ra chuyện, thế là ai nói cái gì cũng ngồi không yên, suốt đêm chạy thẳng đến Mân Châu, “Nghe nói điện hạ muốn khởi sự, liền vội vàng đến đây!”
Tiêu Thừa Quân đau đầu mà xoa xoa thái dương.
“Tướng quân, chúng ta đây là đi cần vương hộ giá, không phải tạo phản đâu.” Triệu Hi đứng ở một bên, cười hì hì nói.
Từ Triệt khoát tay áo, “Đều giống nhau cả thôi!”
Ai quản y muốn đi cần vương hay tạo phản, hắn chỉ biết là, Kỷ Chước đang bị nhốt ở kinh thành, tùy thời đều có nguy hiểm, lần này, dù có phải hủy cả hoàng cung, hắn cũng phải cướp người nọ về.
(đây mới là mục đích chính)
“Phụ thân xinh đẹp, ô oa...” Đang nói, bên ngoài chợt truyền đến tiếng khóc của Hoàng thái tôn, không bao lâu sau, Tiêu Kỳ Thụy liền lẫm chẫm chạy vào, nhìn một vòng không thấy Lâu Cảnh đâu, lập tức sụ mặt, trề môi lại muốn khóc tiếp.
“Thái tôn điện hạ, đây là làm sao vậy?” Triệu Hi nhanh chóng tiến tới bế bé lên.
“Tiểu Cửu... Hức... Ta muốn phụ thân xinh đẹp cơ...” Tiêu Kỳ Thụy khóc đến thương tâm.
“Tiểu Cảnh đâu?” Từ Triệt cau mày, bây giờ là lúc nào rồi, tiểu tử kia lại chạy đi đâu?
Sau khi nhận được thư của Tiêu Thừa Cẩm, Lâu Cảnh đã mang theo U Vân vệ hỏa tốc chạy về Tấn Châu rồi.
Tấn Châu cách kinh thành rất gần, lại nắm giữ đại quân, có thể nói là ai nắm giữ quân binh Tấn Châu thì người đó có khả năng bóp chặt cổ họng kinh thành, hắn phải mau chóng đuổi qua mới được.
Lúc trước hắn phái người đi Tấn Châu điều tra, gom góp manh mối về cái chết của tứ hoàng tử, rồi nương theo đó mà đem nguyên nhân cái chết của lão An Quốc công công bố ra ngoài, tướng sĩ Tấn Châu biết chuyện liền lòng đầy căm phẫn. Lão An Quốc công sử dụng binh pháp thần kỳ, trị dưới có phương (biện pháp cai trị khôn ngoan có lí có tình), trong lòng mọi người ở Tấn Châu, ông là tượng đài không người nào có thể thay thế, hiện giờ biết được lão anh hùng bị gian thần hãm hại, tất cả đều giận dữ, thiếu chút nữa là xảy ra binh biến rồi. Đối với tân thứ sử triều đình phái tới Tấn Châu này, có thể nói là không có ai dao động hay bị mua chuộc mảy may, cho nên nhất thời nửa khắc, hữu tướng vẫn không thể nào động vào đại quân Tấn Châu.
(Binh pháp: sách lược, phương pháp huấn luyện quân đội và tác chiến. Ngày nay gọi là quân sự học 軍事學.)
Tiêu Thừa Quân có đại quân một đường đi theo hộ tống, liền bảo Lâu Cảnh mang toàn bộ U Vân vệ đi cùng.
Đoàn người khẩn cấp ra roi thúc ngựa đi tới Giang Châu, Vân Tam nhận được lệnh, dứt khoát giết chết thứ sử Giang Châu Lô Tân, sau đó đi theo chủ nhân lên phía Bắc.
Thứ sử Giang Châu chết bất đắc kỳ tử trong đêm, chết ở trong phủ thứ sử, vì phòng đại loạn, quan viên Giang Châu không dám lộ tin tức ra ngoài, mọi việc được chuyển giao cho tham sự lục quân là Lục Tường quản lý.
(bất đắc kỳ tử: (Khẩu ngữ) chết một cách đột ngột và bất thường.)
Lục Tường giống như đã sớm có sự chuẩn bị từ trước, xử lý tang sự của Lô Tân đâu vào đấy, đồng thời chỉnh đốn binh lực bốn quận phía Bắc, chờ hết thảy làm tốt, mới chậm rãi từ từ gửi tấu chương thông báo tin tức về kinh thành.
Lâu Cảnh mang theo U Vân thập lục kỵ một đường chạy gấp, mất bảy ngày liền đến Tấn Châu.
Ở doanh trại quân Tấn Châu, hữu tướng đã phái một tướng quân mới đến nhậm chức, đang cao giọng ra lệnh: “Tất cả nghe lệnh, lập tức chuẩn bị di chuyển đến Tấn Nam.”
“Tướng quân, triều đình không có ý chỉ, ta cứ mạo muội mà xuất binh thế này thì chẳng phải là loạn thần tặc tử hay sao?” Phó tướng Lý Thành ôm trường đao, tựa người lên cây cột, lành lạnh mở miệng.
“Ta có binh phù ở đây, các ngươi muốn kháng lệnh phải không?” Tướng quân này họ Trần, vốn làm một tiểu tướng ở Tấn Châu, bởi vì hắn có quan hệ họ hàng dây tơ rễ má với Trần gia nên hai năm nay được thăng chức vùn vụt, trước đã lên đến chức phó tướng, thứ sử Tấn Châu bị chém đầu, Trần Thế Xương không có sẵn nhân thủ trong tay, liền vội vàng mà đề bạt hắn lên làm đại tướng quân.
“Tình thế trong kinh hiện giờ vô cùng nguy cấp, ta lại chọn ngay lúc này tiến đến, biết thì cho rằng chúng ta tới hộ giá, mà không biết thì lại tưởng đây là muốn bức vua thoái vị đấy, tướng quân vẫn nên thận trọng thì hơn.” Lý Thành ném bả đao lên bàn, nhìn tư thế thì rõ ràng là bỏ gánh mặc kệ.
“Đúng đó, trời sắp giá rét rồi, bên Tấn Nam toàn là núi lớn, lạnh run cả người, ta phải nhắn bà nương (vợ) trong nhà làm giúp vài kiện áo bông gửi đến đây thôi.” Thiên tướng Hoa Phong chà xát cánh tay, làm bộ như mình vừa bị đông lạnh xong.
Vài tiểu tướng khác liền phá ra cười ha ha, đều là bộ dáng cà lơ phất phơ ta đếch quan tâm.
Trần tướng quân tức giận đến xanh cả mặt, từ lúc lão An Quốc công chết, quân Tấn Châu liền chia thành năm bè bảy mảng, bùn nhão không trát được tường, cứ như vậy mà lên chiến trường, làm sao vượt qua được đại quân của Mân vương?
Trần Thế Xương đang ngồi ở trung thư tỉnh phê duyệt tấu chương, điều quan trọng nhất hiện tại là phải ổn định thế lực ở các nơi, chỉ đợi tin Thuần Đức đế bị bệnh chết, tam hoàng tử đăng cơ, hết thảy thành kết cục đã định, liền dễ làm.
Hiện giờ Mân vương Tiêu Thừa Quân nắm trọng binh trong tay, Trần Thế Xương không dám làm động tác gì quá lớn vì sợ Mân Châu nhận được tin tức, chỉ có thể lặng lẽ điều động đại quân Tấn Châu tiến đến canh giữ ở Tấn Nam - nơi gần kinh thành nhất, một khi Mân Châu có biến, là có thể bảo vệ kinh thành ngay.
“Báo --” Chiến báo tám trăm dặm khẩn cấp chuyển đến, trực tiếp đưa tới trung thư tỉnh.
Từ khi Thuần Đức đế lâm bệnh, thư từ khẩn cấp và quan viên ở Binh bộ, Hình bộ, Công bộ đều tập trung ở trung thư tỉnh, nhanh chóng xử lý chính vụ, ba bộ còn lại thì tập trung ở thượng thư tỉnh do tả tướng thống lĩnh. Cho nên chiến báo khẩn cấp gửi về, đều trực tiếp đưa vào trung thư tỉnh.
Binh sĩ báo tin hộc tốc chạy vào, “Chiến báo khẩn cấp, Mân vương khởi binh!”
“Cái gì!” Trần Thế Xương thiếu chút nữa nhảy dựng từ trên ghế lên, “Làm sao có thể!”
Tin tức trong kinh đã bị phong tỏa, hắn còn đặc biệt viết tấu chương phúc đáp để mê hoặc Tiêu Thừa Quân, thế mà người nọ vẫn dám khởi binh.
Binh bộ thượng thư Tôn Lương hạ mắt, bất động thanh sắc mà sao chép một phần bài binh bố trận đã được hữu tướng sắp đặt tốt, nhét vào trong tay áo.
“Cấp tốc truyền lệnh, yêu cầu thứ sử Giang Châu phải ngăn đại quân Mân Châu lại, đồng thời lệnh cho quân Lô Châu và Thanh Châu chuẩn bị sẵn sàng, phòng bị dọc đường!” Trần Thế Xương đi đi lại lại trong phòng, liên tiếp hạ mệnh lệnh.
Giang Châu có bốn vạn đại quân, mà Mân Châu chỉ có khoảng một vạn người, cho dù Tiêu Thừa Quân có dụng binh như thần thì cũng không thể sang sông trong một khoảng thời gian ngắn được. Lúc này Trần Thế Xương mới thoáng trấn định lại, quay sang hỏi người bên cạnh, “Tam hoàng tử tiến cung thị tật, sao bây giờ vẫn chưa đi ra?”
Từ trước tới giờ, nội cung vẫn do Hoàng hậu nắm giữ, tát nước không lọt, vì thế Trần Thế Xương chỉ còn cách cho Tiêu Thừa Đạc đi thăm dò tình trạng của Thuần Đức đế, ước hẹn sẵn với nhau là sẽ thương nghị ở trung thư tỉnh lúc hoàng hôn.
“Lập tức cho người đi tìm hiểu ngay ạ.” Quan viên trung thư tỉnh nhanh chóng chạy đi tìm hiểu, qua thật lâu mới vội vội vàng vàng mà chạy vào, “Đại nhân, không tốt rồi, Hoàng hậu điều động Vũ Lâm quân, vây chặt điện Bàn Long, tam hoàng tử điện hạ cũng bị giam trong điện rồi!”
“Ngươi nói cái gì?” Trần Thế Xương mở to hai mắt nhìn.
Mặt trời chìm xuống phía Tây, bóng tối sập xuống, đèn đuốc trong điện Bàn Long được thắp sáng trưng.
Thuần Đức đế uống thuốc, sắc mặt vẫn xanh mét như trước, không thấy khá hơn chút nào, nửa chết nửa sống nằm ở trên giường, “Người đâu, truyền chỉ!”
“Hoàng Thượng muốn truyền chỉ gì vậy?” Kỷ Chước đứng dậy, đi đến bên giường, nhìn hai mắt trợn lên của Thuần Đức đế.
“Giết bọn họ, trẫm muốn tịch thu toàn bộ gia sản Trần gia, giết kẻ phạm tội!” Thuần Đức đế ý thức được mình đã ăn tiên đan có độc, ngẫm lại lai lịch của Đào Mâu, lúc này mới nhớ ra, tên chân nhân giả dạng thanh cao thoát tục kia là do Trần Thế Xương tiến cử cho hắn lúc thông báo Thái Sơn có động đất, là ai hại hắn, không nói cũng hiểu.
“Thần khuyên Hoàng Thượng bớt giận.” Kỷ Hoàng hậu lạnh lùng nói: “Phòng vệ kinh thành đã bị Trần Thế Xương nắm giữ, một khi Hoàng Thượng hạ lệnh, chỉ sợ là Trần gia sẽ bức vua thoái vị ngay đấy.”
“Ngươi nói cái gì?” Thuần Đức đế sửng sốt, phòng vệ trong kinh, thế nhưng đã bị Trần gia nắm giữ rồi ư? Vậy chẳng phải là hắn sẽ gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào hay sao?
“Hiện giờ nội cung vẫn trong tầm khống chế, Hoàng Thượng đừng quá lo lắng, thần chắc chắn sẽ bảo vệ Hoàng Thượng chu toàn.” Kỷ Chước hạ mắt, thản nhiên nói.
Thuần Đức đế trầm mặc thật lâu, bỗng nhiên giãy dụa chống đỡ thân thể nhỏm dậy, yên lặng nhìn Hoàng hậu trước mắt. Vào thời điểm nguy cấp nhất này, thật không ngờ nam Hoàng hậu - người mà hắn vẫn luôn không muốn trông thấy, luôn bị đối xử thờ ơ lạnh nhạt này, lại chính là người che chở, bảo vệ, lo lắng an nguy cho hắn.
Kỷ Chước - Kỷ Hàn Chi, đích thứ tử nhà Tĩnh Nam hầu, khi thiếu niên cũng là một viên mãnh tướng, hiện giờ bị nhốt trong thâm cung mười mấy năm, khí độ vẫn như trước, tuyệt không giảm chút nào so với năm đó. Nhiều năm vắng vẻ như vậy, cũng không tiêu hao mảy may lòng trung tâm của hắn...
“Hàn Chi, mấy năm nay, là trẫm nhận thức không rõ...” Thuần Đức đế tựa vào đầu giường, muốn vươn tay giữ chặt ống tay áo của Hoàng hậu, nhưng mà Kỷ Chước đứng ở vị trí không xa không gần, vừa vặn để hắn không thể với tới, đành phải buông tha suy nghĩ này.
“Hoàng Thượng đừng quá lo lắng, Mân vương sẽ nhanh chóng đến cứu giá.” Kỷ Chước vẫn đứng tại chỗ, lù lù không động, “Tam hoàng tử ở ngay bên trong thiên điện điện Bàn Long, có Vũ Lâm quân trấn thủ nơi này, tạm thời hữu tướng sẽ không có hành động gì thiếu suy nghĩ đâu.”
Tiêu Thừa Quân mang theo một vạn binh mã Mân Châu, từ Dung Thành đi thẳng đến bốn quận phía Nam Giang Châu, tới quân doanh Cửu Xương, Từ Triệt bước lên phía trước, lấy ra binh phù Lâu Cảnh lưu lại.
Nhóm tướng lĩnh ở bốn quận phía Nam có nghĩ nát óc cũng không bao giờ ngờ được quân sư tuấn mỹ lúc trước của Trấn Nam tướng quân lại chính là Mân vương điện hạ, sau phút sững sờ, cả đám liền ào ào quỳ xuống hành lễ.
Quân Giang Châu vốn là loại quân đóng sâu trong nội địa, không có quy củ sâm nghiêm giống như bộ đội biên phòng Tấn Châu, từ trước đến nay chỉ cần có binh phù là có thể nghe lệnh, rất nhanh liền bị Mân vương hợp nhất, tiếp tục tiến lên phía Bắc.
Binh lực bốn quận phía Bắc Giang Châu đã nằm trong tay Lục Tường, nhận được mệnh lệnh của hữu tướng cũng làm như không thấy, chờ đại quân Mân Châu sang sông, liền mang theo hai vạn nhân mã Bắc quận, trực tiếp đầu phục Mân vương, đi theo đại quân, tiến thẳng đến kinh thành.
Lúc Trần Thế Xương nhận được tin tức này thì thiếu chút nữa đã phun ra một búng máu, “Mau, mau điều quân Tấn Châu bảo vệ kinh thành, tử thủ canh phòng nghiêm ngặt, nhất định phải bám trụ lại cho ta!”
Mà lúc này, quân Tấn Châu còn đang cà lơ phất phơ mà ở ngoài thành Tấn Dương uống rượu ăn thịt, khiến Trần tướng quân giận dữ gào thét, “Lập tức xuất binh cho ta, ai kháng lệnh xử trí theo quân pháp!”
“Chậm đã!” Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng đột nhiên từ bên ngoài trướng truyền tới, những âm thanh ồn ào huyên náo lập tức ngưng bặt, mọi con mắt đều đổ dồn về phía cửa.
Một cái tay thon dài xốc rèm che lên, thế tử An Quốc công mặc một thân khôi giáp màu bạc, khóe miệng mỉm cười bước vào.
“Trẫm, đây là...” Có lẽ là do hôn mê trong một thời gian dài, thanh âm của Thuần Đức đế rất khàn.
Hoài Trung nhanh chóng bưng một chén trà nóng qua, hầu hạ Thuần Đức đế uống hết.
“Hoàng Thượng trúng độc, bất tỉnh nhân sự, hiện giờ sự vụ trong triều được giao cho tả hữu thừa tướng cùng nhau xử lý.” Kỷ Chước bình thản ngồi trên ghế như trước, cũng không tiến đến, giọng điệu lãnh tĩnh mà nói sự thật.
“Hữu tướng...” Thuần Đức đế nói đến từ này, giãy giụa muốn ngồi dậy, “Trần Thế Xương không bị hạ ngục sao?”
“Không có.” Kỷ Hoàng hậu uống một ngụm trà, chậm rãi buông chén xuống, “Thánh chỉ còn chưa kịp phát đi, Hoàng Thượng liền ngã bệnh, hữu tướng đã điều động thủ vệ kinh thành, toàn thành giới nghiêm rồi.”
“Cái gì? Khụ khụ khụ...” Thuần Đức đế nghe vậy liền kích động, sắc mặt nghẹn đến mức đỏ bừng, rồi sau đó lại trắng bệch một mảnh, ngã xuống giường ho sù sụ không ngừng, mắt thấy lại muốn thở không nổi.
Quân đội Mân Châu có nhân số không nhiều lắm, tất cả cộng lại cũng chỉ được hơn hai vạn, vả lại đây là biên cương trọng địa, không thể mang tất cả đi.
Tiêu Thừa Quân điều một vạn tướng sĩ, gọi Trình tướng quân lại đây dặn dò, “Một vạn binh mã này, giao cho tướng quân thống lĩnh.”
Ban đầu Trình tướng quân chỉ là một thiên tướng, chưa bao giờ nhận qua chức soái, đột nhiên nghe vậy liền không khỏi có chút thấp thỏm lo âu, “Mạt tướng...”
“Ta đến cầm quân!” Một thanh âm trung khí mười phần từ trong đình viện đột nhiên truyền tới, không bao lâu sau, Từ gia nhị cữu mặc một thân quân phục bước đến.
Tiêu Thừa Quân nhíu mày, “Nhị cữu, ngài đây là?”
“Hừ, hôn quân vô đạo, hiện giờ kinh thành nguy cấp, ta đâu thể khoanh tay đứng nhìn!” Từ Triệt nghe nói kinh thành đã xảy ra chuyện, thế là ai nói cái gì cũng ngồi không yên, suốt đêm chạy thẳng đến Mân Châu, “Nghe nói điện hạ muốn khởi sự, liền vội vàng đến đây!”
Tiêu Thừa Quân đau đầu mà xoa xoa thái dương.
“Tướng quân, chúng ta đây là đi cần vương hộ giá, không phải tạo phản đâu.” Triệu Hi đứng ở một bên, cười hì hì nói.
Từ Triệt khoát tay áo, “Đều giống nhau cả thôi!”
Ai quản y muốn đi cần vương hay tạo phản, hắn chỉ biết là, Kỷ Chước đang bị nhốt ở kinh thành, tùy thời đều có nguy hiểm, lần này, dù có phải hủy cả hoàng cung, hắn cũng phải cướp người nọ về.
(đây mới là mục đích chính)
“Phụ thân xinh đẹp, ô oa...” Đang nói, bên ngoài chợt truyền đến tiếng khóc của Hoàng thái tôn, không bao lâu sau, Tiêu Kỳ Thụy liền lẫm chẫm chạy vào, nhìn một vòng không thấy Lâu Cảnh đâu, lập tức sụ mặt, trề môi lại muốn khóc tiếp.
“Thái tôn điện hạ, đây là làm sao vậy?” Triệu Hi nhanh chóng tiến tới bế bé lên.
“Tiểu Cửu... Hức... Ta muốn phụ thân xinh đẹp cơ...” Tiêu Kỳ Thụy khóc đến thương tâm.
“Tiểu Cảnh đâu?” Từ Triệt cau mày, bây giờ là lúc nào rồi, tiểu tử kia lại chạy đi đâu?
Sau khi nhận được thư của Tiêu Thừa Cẩm, Lâu Cảnh đã mang theo U Vân vệ hỏa tốc chạy về Tấn Châu rồi.
Tấn Châu cách kinh thành rất gần, lại nắm giữ đại quân, có thể nói là ai nắm giữ quân binh Tấn Châu thì người đó có khả năng bóp chặt cổ họng kinh thành, hắn phải mau chóng đuổi qua mới được.
Lúc trước hắn phái người đi Tấn Châu điều tra, gom góp manh mối về cái chết của tứ hoàng tử, rồi nương theo đó mà đem nguyên nhân cái chết của lão An Quốc công công bố ra ngoài, tướng sĩ Tấn Châu biết chuyện liền lòng đầy căm phẫn. Lão An Quốc công sử dụng binh pháp thần kỳ, trị dưới có phương (biện pháp cai trị khôn ngoan có lí có tình), trong lòng mọi người ở Tấn Châu, ông là tượng đài không người nào có thể thay thế, hiện giờ biết được lão anh hùng bị gian thần hãm hại, tất cả đều giận dữ, thiếu chút nữa là xảy ra binh biến rồi. Đối với tân thứ sử triều đình phái tới Tấn Châu này, có thể nói là không có ai dao động hay bị mua chuộc mảy may, cho nên nhất thời nửa khắc, hữu tướng vẫn không thể nào động vào đại quân Tấn Châu.
(Binh pháp: sách lược, phương pháp huấn luyện quân đội và tác chiến. Ngày nay gọi là quân sự học 軍事學.)
Tiêu Thừa Quân có đại quân một đường đi theo hộ tống, liền bảo Lâu Cảnh mang toàn bộ U Vân vệ đi cùng.
Đoàn người khẩn cấp ra roi thúc ngựa đi tới Giang Châu, Vân Tam nhận được lệnh, dứt khoát giết chết thứ sử Giang Châu Lô Tân, sau đó đi theo chủ nhân lên phía Bắc.
Thứ sử Giang Châu chết bất đắc kỳ tử trong đêm, chết ở trong phủ thứ sử, vì phòng đại loạn, quan viên Giang Châu không dám lộ tin tức ra ngoài, mọi việc được chuyển giao cho tham sự lục quân là Lục Tường quản lý.
(bất đắc kỳ tử: (Khẩu ngữ) chết một cách đột ngột và bất thường.)
Lục Tường giống như đã sớm có sự chuẩn bị từ trước, xử lý tang sự của Lô Tân đâu vào đấy, đồng thời chỉnh đốn binh lực bốn quận phía Bắc, chờ hết thảy làm tốt, mới chậm rãi từ từ gửi tấu chương thông báo tin tức về kinh thành.
Lâu Cảnh mang theo U Vân thập lục kỵ một đường chạy gấp, mất bảy ngày liền đến Tấn Châu.
Ở doanh trại quân Tấn Châu, hữu tướng đã phái một tướng quân mới đến nhậm chức, đang cao giọng ra lệnh: “Tất cả nghe lệnh, lập tức chuẩn bị di chuyển đến Tấn Nam.”
“Tướng quân, triều đình không có ý chỉ, ta cứ mạo muội mà xuất binh thế này thì chẳng phải là loạn thần tặc tử hay sao?” Phó tướng Lý Thành ôm trường đao, tựa người lên cây cột, lành lạnh mở miệng.
“Ta có binh phù ở đây, các ngươi muốn kháng lệnh phải không?” Tướng quân này họ Trần, vốn làm một tiểu tướng ở Tấn Châu, bởi vì hắn có quan hệ họ hàng dây tơ rễ má với Trần gia nên hai năm nay được thăng chức vùn vụt, trước đã lên đến chức phó tướng, thứ sử Tấn Châu bị chém đầu, Trần Thế Xương không có sẵn nhân thủ trong tay, liền vội vàng mà đề bạt hắn lên làm đại tướng quân.
“Tình thế trong kinh hiện giờ vô cùng nguy cấp, ta lại chọn ngay lúc này tiến đến, biết thì cho rằng chúng ta tới hộ giá, mà không biết thì lại tưởng đây là muốn bức vua thoái vị đấy, tướng quân vẫn nên thận trọng thì hơn.” Lý Thành ném bả đao lên bàn, nhìn tư thế thì rõ ràng là bỏ gánh mặc kệ.
“Đúng đó, trời sắp giá rét rồi, bên Tấn Nam toàn là núi lớn, lạnh run cả người, ta phải nhắn bà nương (vợ) trong nhà làm giúp vài kiện áo bông gửi đến đây thôi.” Thiên tướng Hoa Phong chà xát cánh tay, làm bộ như mình vừa bị đông lạnh xong.
Vài tiểu tướng khác liền phá ra cười ha ha, đều là bộ dáng cà lơ phất phơ ta đếch quan tâm.
Trần tướng quân tức giận đến xanh cả mặt, từ lúc lão An Quốc công chết, quân Tấn Châu liền chia thành năm bè bảy mảng, bùn nhão không trát được tường, cứ như vậy mà lên chiến trường, làm sao vượt qua được đại quân của Mân vương?
Trần Thế Xương đang ngồi ở trung thư tỉnh phê duyệt tấu chương, điều quan trọng nhất hiện tại là phải ổn định thế lực ở các nơi, chỉ đợi tin Thuần Đức đế bị bệnh chết, tam hoàng tử đăng cơ, hết thảy thành kết cục đã định, liền dễ làm.
Hiện giờ Mân vương Tiêu Thừa Quân nắm trọng binh trong tay, Trần Thế Xương không dám làm động tác gì quá lớn vì sợ Mân Châu nhận được tin tức, chỉ có thể lặng lẽ điều động đại quân Tấn Châu tiến đến canh giữ ở Tấn Nam - nơi gần kinh thành nhất, một khi Mân Châu có biến, là có thể bảo vệ kinh thành ngay.
“Báo --” Chiến báo tám trăm dặm khẩn cấp chuyển đến, trực tiếp đưa tới trung thư tỉnh.
Từ khi Thuần Đức đế lâm bệnh, thư từ khẩn cấp và quan viên ở Binh bộ, Hình bộ, Công bộ đều tập trung ở trung thư tỉnh, nhanh chóng xử lý chính vụ, ba bộ còn lại thì tập trung ở thượng thư tỉnh do tả tướng thống lĩnh. Cho nên chiến báo khẩn cấp gửi về, đều trực tiếp đưa vào trung thư tỉnh.
Binh sĩ báo tin hộc tốc chạy vào, “Chiến báo khẩn cấp, Mân vương khởi binh!”
“Cái gì!” Trần Thế Xương thiếu chút nữa nhảy dựng từ trên ghế lên, “Làm sao có thể!”
Tin tức trong kinh đã bị phong tỏa, hắn còn đặc biệt viết tấu chương phúc đáp để mê hoặc Tiêu Thừa Quân, thế mà người nọ vẫn dám khởi binh.
Binh bộ thượng thư Tôn Lương hạ mắt, bất động thanh sắc mà sao chép một phần bài binh bố trận đã được hữu tướng sắp đặt tốt, nhét vào trong tay áo.
“Cấp tốc truyền lệnh, yêu cầu thứ sử Giang Châu phải ngăn đại quân Mân Châu lại, đồng thời lệnh cho quân Lô Châu và Thanh Châu chuẩn bị sẵn sàng, phòng bị dọc đường!” Trần Thế Xương đi đi lại lại trong phòng, liên tiếp hạ mệnh lệnh.
Giang Châu có bốn vạn đại quân, mà Mân Châu chỉ có khoảng một vạn người, cho dù Tiêu Thừa Quân có dụng binh như thần thì cũng không thể sang sông trong một khoảng thời gian ngắn được. Lúc này Trần Thế Xương mới thoáng trấn định lại, quay sang hỏi người bên cạnh, “Tam hoàng tử tiến cung thị tật, sao bây giờ vẫn chưa đi ra?”
Từ trước tới giờ, nội cung vẫn do Hoàng hậu nắm giữ, tát nước không lọt, vì thế Trần Thế Xương chỉ còn cách cho Tiêu Thừa Đạc đi thăm dò tình trạng của Thuần Đức đế, ước hẹn sẵn với nhau là sẽ thương nghị ở trung thư tỉnh lúc hoàng hôn.
“Lập tức cho người đi tìm hiểu ngay ạ.” Quan viên trung thư tỉnh nhanh chóng chạy đi tìm hiểu, qua thật lâu mới vội vội vàng vàng mà chạy vào, “Đại nhân, không tốt rồi, Hoàng hậu điều động Vũ Lâm quân, vây chặt điện Bàn Long, tam hoàng tử điện hạ cũng bị giam trong điện rồi!”
“Ngươi nói cái gì?” Trần Thế Xương mở to hai mắt nhìn.
Mặt trời chìm xuống phía Tây, bóng tối sập xuống, đèn đuốc trong điện Bàn Long được thắp sáng trưng.
Thuần Đức đế uống thuốc, sắc mặt vẫn xanh mét như trước, không thấy khá hơn chút nào, nửa chết nửa sống nằm ở trên giường, “Người đâu, truyền chỉ!”
“Hoàng Thượng muốn truyền chỉ gì vậy?” Kỷ Chước đứng dậy, đi đến bên giường, nhìn hai mắt trợn lên của Thuần Đức đế.
“Giết bọn họ, trẫm muốn tịch thu toàn bộ gia sản Trần gia, giết kẻ phạm tội!” Thuần Đức đế ý thức được mình đã ăn tiên đan có độc, ngẫm lại lai lịch của Đào Mâu, lúc này mới nhớ ra, tên chân nhân giả dạng thanh cao thoát tục kia là do Trần Thế Xương tiến cử cho hắn lúc thông báo Thái Sơn có động đất, là ai hại hắn, không nói cũng hiểu.
“Thần khuyên Hoàng Thượng bớt giận.” Kỷ Hoàng hậu lạnh lùng nói: “Phòng vệ kinh thành đã bị Trần Thế Xương nắm giữ, một khi Hoàng Thượng hạ lệnh, chỉ sợ là Trần gia sẽ bức vua thoái vị ngay đấy.”
“Ngươi nói cái gì?” Thuần Đức đế sửng sốt, phòng vệ trong kinh, thế nhưng đã bị Trần gia nắm giữ rồi ư? Vậy chẳng phải là hắn sẽ gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào hay sao?
“Hiện giờ nội cung vẫn trong tầm khống chế, Hoàng Thượng đừng quá lo lắng, thần chắc chắn sẽ bảo vệ Hoàng Thượng chu toàn.” Kỷ Chước hạ mắt, thản nhiên nói.
Thuần Đức đế trầm mặc thật lâu, bỗng nhiên giãy dụa chống đỡ thân thể nhỏm dậy, yên lặng nhìn Hoàng hậu trước mắt. Vào thời điểm nguy cấp nhất này, thật không ngờ nam Hoàng hậu - người mà hắn vẫn luôn không muốn trông thấy, luôn bị đối xử thờ ơ lạnh nhạt này, lại chính là người che chở, bảo vệ, lo lắng an nguy cho hắn.
Kỷ Chước - Kỷ Hàn Chi, đích thứ tử nhà Tĩnh Nam hầu, khi thiếu niên cũng là một viên mãnh tướng, hiện giờ bị nhốt trong thâm cung mười mấy năm, khí độ vẫn như trước, tuyệt không giảm chút nào so với năm đó. Nhiều năm vắng vẻ như vậy, cũng không tiêu hao mảy may lòng trung tâm của hắn...
“Hàn Chi, mấy năm nay, là trẫm nhận thức không rõ...” Thuần Đức đế tựa vào đầu giường, muốn vươn tay giữ chặt ống tay áo của Hoàng hậu, nhưng mà Kỷ Chước đứng ở vị trí không xa không gần, vừa vặn để hắn không thể với tới, đành phải buông tha suy nghĩ này.
“Hoàng Thượng đừng quá lo lắng, Mân vương sẽ nhanh chóng đến cứu giá.” Kỷ Chước vẫn đứng tại chỗ, lù lù không động, “Tam hoàng tử ở ngay bên trong thiên điện điện Bàn Long, có Vũ Lâm quân trấn thủ nơi này, tạm thời hữu tướng sẽ không có hành động gì thiếu suy nghĩ đâu.”
Tiêu Thừa Quân mang theo một vạn binh mã Mân Châu, từ Dung Thành đi thẳng đến bốn quận phía Nam Giang Châu, tới quân doanh Cửu Xương, Từ Triệt bước lên phía trước, lấy ra binh phù Lâu Cảnh lưu lại.
Nhóm tướng lĩnh ở bốn quận phía Nam có nghĩ nát óc cũng không bao giờ ngờ được quân sư tuấn mỹ lúc trước của Trấn Nam tướng quân lại chính là Mân vương điện hạ, sau phút sững sờ, cả đám liền ào ào quỳ xuống hành lễ.
Quân Giang Châu vốn là loại quân đóng sâu trong nội địa, không có quy củ sâm nghiêm giống như bộ đội biên phòng Tấn Châu, từ trước đến nay chỉ cần có binh phù là có thể nghe lệnh, rất nhanh liền bị Mân vương hợp nhất, tiếp tục tiến lên phía Bắc.
Binh lực bốn quận phía Bắc Giang Châu đã nằm trong tay Lục Tường, nhận được mệnh lệnh của hữu tướng cũng làm như không thấy, chờ đại quân Mân Châu sang sông, liền mang theo hai vạn nhân mã Bắc quận, trực tiếp đầu phục Mân vương, đi theo đại quân, tiến thẳng đến kinh thành.
Lúc Trần Thế Xương nhận được tin tức này thì thiếu chút nữa đã phun ra một búng máu, “Mau, mau điều quân Tấn Châu bảo vệ kinh thành, tử thủ canh phòng nghiêm ngặt, nhất định phải bám trụ lại cho ta!”
Mà lúc này, quân Tấn Châu còn đang cà lơ phất phơ mà ở ngoài thành Tấn Dương uống rượu ăn thịt, khiến Trần tướng quân giận dữ gào thét, “Lập tức xuất binh cho ta, ai kháng lệnh xử trí theo quân pháp!”
“Chậm đã!” Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng đột nhiên từ bên ngoài trướng truyền tới, những âm thanh ồn ào huyên náo lập tức ngưng bặt, mọi con mắt đều đổ dồn về phía cửa.
Một cái tay thon dài xốc rèm che lên, thế tử An Quốc công mặc một thân khôi giáp màu bạc, khóe miệng mỉm cười bước vào.
/102
|