Cả hai đều ngây ngẩn cả người, Tiêu Thừa Quân nhẫn lại nhẫn, cuối cùng vẫn không nhịn được mà phá ra cười “Ha ha”.
Lâu Cảnh vội vàng bưng mũi, bàn tay nhanh chóng bị máu dính ướt, luống cuống tay chân mà nhảy dựng lên, lao thẳng đến chỗ bồn nước đặt ở góc phòng.
Tiêu Thừa Quân lập tức đi theo, cầm khăn cho hắn lau mặt, “Đã nói ngươi ăn ít vải thôi, lại không nghe lời cơ!”
Quả vải có tính nhiệt, ăn nhiều sẽ nóng trong người, sau giờ ngọ đã nhắc hắn không nên ăn quá nhiều, thế mà người này lại không chịu nghe lời, cứ một bàn lại tiếp một bàn, tằng tằng chén sạch bách, cái miệng chẳng chịu ngơi nghỉ chút nào.
(Vải có tác dụng ích tâm, ôn tỳ, tư thận, bổ huyết, dưỡng can, trừ phiền khát, làm tỉnh táo tinh thần, minh mẫn trí óc, tăng sức lực, tăng thân nhiệt, trừ hàn, tráng dương, tiêu thũng, làm đẹp nhan sắc.
Người dân Trung Quốc có câu ví: ăn một quả vải bằng giữ ba ngọn đuốc trong người (一啖荔枝三把火 - nhất đạm lệ chi tam bả hỏa). Điều này muốn nói đến thuộc tính dương (nóng) của loại quả này. Ăn quá nhiều vải làm khô môi và có thể gây chảy máu cam ở một số người, cũng như có thể gây ra mụn nhọt, rôm sảy hay loét miệng.)
Lâu Cảnh ảo não xụ mặt, không khí kiều diễm vừa rồi đã bị một màn máu mũi đáng xấu hổ này đánh bay mất bảy tám phần, làm hắn bất mãn hết sức, hậm hực nắm chặt cổ tay của Tiêu Thừa Quân, đẩy y dựa vào tưởng, “Không cho cười.”
“Ừ, được được, ta không cười...” Tiêu Thừa Quân mím chặt môi lại nhưng vẫn là nhịn không nổi, cơ mặt hơi vặn vẹo và thân thể run run nhanh chóng bán đứng lời nói của y, cái kiểu buồn cười lắm mà phải cố nín này so với cười phá lên còn đáng ghét hơn, “Ưm...”
Lâu Cảnh thở phì phì mà chống hai tay lên tường, giam Tiêu Thừa Quân trong lòng, há mỏ chặn ngay tiếng cười chực bật ra từ trong miệng y.
Một ngày ăn hơn ba trăm quả vải cũng chẳng nóng bằng sự cán dỗ từ mỹ nhân khoác áo đơn mỏng và đeo lục lạc dưới chân trước mắt, thật khiến toàn thân hắn bốc hỏa đến khó nhịn mà.
Môi lưỡi dây dưa, còn tràn ngập hương vị thanh ngọt chưa tan của trái vải, khiến nụ hôn sâu càng thêm ngọt ngào, phảng phất như thưởng thức hơi nóng cường thịnh của mùa hạ, làm thân thể hai người cũng dần đi theo nóng lên.
“Trên lưng ngươi... còn bị thương...” Tiêu Thừa Quân đẩy gia hỏa không ngừng cọ sát trên người mình ra.
“Không sao đâu.” Cách một lớp vải mỏng, Lâu Cảnh thong thả gặm cắn một viên tiểu đậu, nước bọt nhanh chóng thấm ướt một mảnh, áo lót mỏng màu tuyết trắng dính sát vào da thịt, như ẩn như hiện mà lộ ra một địa phương hơi nhô cao lên màu đỏ nhạt.
Tiêu Thừa Quân ngửa đầu, một cánh tay còn bị đè trên tường, bỗng cảm thấy mình giống như một con cá nhỏ nằm trên thớt gỗ, bị một chú mèo tinh láu lỉnh nhìn chằm chằm, cái lưỡi thèm thuồng không ngừng liếm láp từ đầu đến đuôi, thấy chỗ nào có hương vị tốt thì liếm nhiều hơn vài ngụm.
Nơi “thơm ngon” nhất, đương nhiên là những chỗ tối non mềm, đầu lưỡi mèo liếm qua, khiến con cá bất lực nằm trên thớt gỗ khẽ run rẩy, theo phản xạ mà giãy giụa, cuối cùng, chú mèo kia càng nếm càng tham lam hơn, vội vàng lấy ra một cái hộp nhỏ khắc hoa mai làm đồ gia vị, đều đều mà vẽ loạn, ăn sạch con cá đã được ướp đến ngon lành vào bụng.
Lâu Cảnh đặt hai chân thon dài mang theo lục lạc vòng trên thắt lưng, theo từng động tác hoạt động mà dàn chuông nhỏ phát ra những âm thanh “đinh đương” có quy luật. Tiêu Thừa Quân cảm thấy khó có thể chịu nổi, nâng một cánh tay che mắt lại.
Lục lạc không ngừng rung động, tiếng chuông hòa nhịp cùng tiếng thở dốc, Lâu Cảnh cảm thấy cảnh tượng trước mắt đều bị bịt kín bởi một tầng sương kiều diễm.
“Đinh đương... Đinh đương... Đinh đương đinh đương đinh đương...” Tiếng chuông vang lên càng lúc càng nhanh, cuối cùng gần như nối liền thành một mảnh.
Nhạc Nhàn đứng ngoài cửa trực đêm đầu đầy mờ mịt, sao đêm nay Vương gia và thế tử lại mang lục lạc ra nghịch nhỉ? Lắc tới lắc lui mãi như vậy mà không thấy chán sao? Trò đó thì cái gì thú vị đâu ta?
Ngồi xổm ở chỗ tối gác đêm, Vân Ngũ và Vân Tứ liếc liếc mắt đầy thâm ý nhìn tiểu thái giảm đương đứng ngẩn tò te, tiếp tục phất tay đuổi muỗi.
Ngày hôm sau, Vương gia không thể đứng lên, Lâu Cảnh rón rén rời khỏi giường, bước ra ngoài dặn dò Nhạc Nhàn đi thông tri cho quan viên Mân Châu, hôm nay sẽ nghị sự vào buổi chiều.
Lúc Nhạc Nhàn còn ở kinh thành đã tập thành thói quen với chuyện Mân vương điện hạ thường bị sắc đẹp làm hỏng việc, lập tức nghe lời đi đến tiền viện.
Từ khi tiếp nhận Mân Châu, Tiêu Thừa Quân đều cho tiến hành nghị sự vào lúc sáng sớm, vô cùng đúng giờ, chưa bao giờ trì hoãn, khiến nhóm quan viên Mân Châu vốn quen đi trễ về sớm kêu khổ không thôi. Cầm trong tay bổng lộc của quan địa phương mà làm việc lại nhiều và nặng như nhóm quan to ở trong kinh thành, thế gian này có ai khổ hơn quan viên ở đất phong như bọn hắn đâu?
Nhưng là kiên trì gần hai tháng, mọi người vừa kịp thích ứng, chợt nghe nói Mân vương điện hạ cần cù vô song lại cho dời việc nghị sự hàng ngày sang buổi chiều. Tất cả đều cảm thấy có chút bất khả tư nghị.
(Bất khả tư nghị cũng đọc là tác bất khả tư nghị hoặc “nan tư nghị”, nghĩa là “không thể nào suy nghĩ bàn luận ra được”, vượt ngoài lí luận; câu này dùng để tả cái Tuyệt đối, chỉ có ai đạt giác ngộ mới biết. )
“Thân thể Vương gia không khỏe sao?” Hình bộ thượng thư hỏi dò.
Vẻ mặt của Nhạc Nhàn vẫn tươi cười như trước, “Đại nhân đừng quá lo lắng.” Nói xong liền cười toe toe mà rời đi.
Binh bộ thượng thư vỗ vỗ vẻ mặt chính trực của Hình bộ thượng thư, nhỏ giọng nhắc nhở: “Hiện giờ Vương gia đang có mỹ nhân làm bạn, thỉnh thoảng dậy muộn cũng là chuyện bình thường, sao hôm nay đầu óc ngươi lại chậm tiêu thế nhỉ?”
Hình bộ thượng thư vỗ trán, “A da, quên mất, quên mất.”
Một tay chống đầu, Lâu Cảnh nằm nghiêng trên chiếc giường lớn trải chiếu ngọc, cây quạt trong tay nhẹ nhàng phe phẩy quạt mát cho người đang say giấc nồng, nhớ đến mỹ vị đêm qua, trên mặt hắn liền nhịn không được mà lộ ra nét cười đầy thỏa mãn, rồi chậm rãi cúi người xuống, hôn phớt lên đôi môi sưng đỏ kia.
Có lẽ vì quá mệt mỏi nên Tiêu Thừa Quân vẫn chưa tỉnh giấc, tựa như còn đang ngủ rất say.
Ánh sáng chói mắt nhảy qua cửa sổ bên ngoài vào phòng, Lâu Cảnh dịch người ra phía trước một chút, dùng thân mình che khuất ánh mặt trời, tạo một khoảng tối cho người đang say sưa ngủ, tiếp tục phe phẩy cây quạt.
Trong kinh thành, Thuần Đức đế lại không được sống thoải mái như vậy.
Buổi lâm triều, nhóm triều thần tiếp tục đề cập đến việc lập trữ.
“Hiện giờ, có thể đảm nhiệm vị trí kia, chỉ còn một người là tam hoàng tử.” Có quan viên tiến lên nói vậy, “Chủ nhân Đông Cung vẫn chưa được công bố, khiến lòng người hoảng sợ lo lắng không yên, theo ý kiến của thần, nên sớm lập Thái tử cho thỏa đáng.”
Không ít người cũng đứng ra nói về việc này, nói gần nói xa đều là ám chỉ, ngày nào còn chưa định ra trữ quân thì ngày đó các hoàng tử sẽ tiếp tục tranh đấu không yên, mà cứ để như vậy, chỉ sợ hoàng tự sẽ càng thêm điêu linh.
(trữ: người thừa kế, quân: vua)
“Tam hoàng tử được nuôi dưỡng bên người Trần quý phi từ nhỏ, chưa từng được Hoàng hậu chỉ bảo một ngày nào, không có tư cách kế tục.” Lại bộ thượng thư Dương Hữu Đình thẳng thắn phản bác, lời vừa nói ra, những lời đàm luận đầy ẩn ý trong triều lập tức im bặt.
Tả tướng Triệu Đoan nhìn thoáng qua thượng thư Lại bộ cương trực công chính, cái miệng ẩn dưới chòm râu dài hơi hơi cong lên, sở dĩ hắn đề bạt Dương Hựu Đình vừa thối vừa cứng này lên vị trí thượng thư Lại bộ, một nguyên nhân cực lớn chính là vì muốn dùng người này để chẹn họng hữu tướng.
“Hoàng Thượng đang độ tuổi xuân chính trực, việc lập trữ cũng không cần quá sốt ruột.” Triệu Đoan hợp thời bước ra khỏi hàng, khom người nói.
Một lời nói trúng tâm tư, Thuần Đức đế vừa lòng mà hơi hơi gật đầu. Kỳ thật hắn cũng hiểu được, trong các vị hoàng tử bây giờ, chỉ còn tam hoàng tử có thể lập làm Thái tử, nhưng mà lập tam hoàng tử thì sẽ vi phạm vào tổ chế, cần phải làm như thế nào, đến giờ hắn vẫn chưa nghĩ ra.
Lập con trai của Hoàng hậu làm trữ quân, đó chính là tổ chế do Thái Tổ lập ra, trừ phi phế đi Kỷ Chước, nâng Trần thị lên làm Hậu...
“Hoàng Thượng, ngày mai quan tài của tứ hoàng tử sẽ nhập kinh.” Thượng thư Lễ bộ Diêu Trúc lập tức tiến đến, nói sang chuyện khác.
Tứ hoàng tử chết trận sa trường, Thuần Đức đế hạ lệnh dùng nghi thức của thân vương hậu táng trọng thể, đưa từ Tấn Châu về đến đây, đã qua tuần đầu tiên, cần làm tiếp ba tuần cúng bái hành lễ rồi sẽ an táng.
Hiện tại, Trần quý phi là người quản lý lục cung, nhưng đợi đến giờ vẫn không thấy bản kế hoạch nào được đưa đến cả, Lễ bộ rất sốt ruột, Diêu Trúc càng trực tiếp hỏi lên: “Khải tấu Hoàng Thượng, kế hoạch trong cung vẫn chưa được định ra, lễ tiết ngày mai phải xử lý thế nào ạ?”
Thuần Đức đế rất không vui, “Hoàng hậu làm gì mà vẫn chưa xong?”
“Hoàng Thượng, Hoàng hậu còn bệnh mà, hiện giờ quý phi nương nương giữ phượng ấn đấy ạ.” Hoài Trung thấp giọng nhắc nhở.
Kể từ khi Thế Tông lập nam hậu, mọi điễn lễ, nghi thức trong cưới hỏi và tang lễ của hoàng gia đều giao cho Hoàng hậu quản lý, Lễ bộ cần căn cứ vào kế hoạch trong cung đưa ra rồi mới có thể làm việc. Nhưng mấy việc đối ngoại như thế này, một vị thiếp sống trong thâm cung như Trần quý phi làm sao có thể hiểu rõ, chỉ mỗi việc điều phối Vũ Lâm quân đã khiến nàng sứt đầu mẻ trán. Cộng thêm mấy ngày nay tam hoàng tử bị chỉ trích khắp nơi, nàng chỉ lo lấy lòng Hoàng Thượng, đối với mấy việc tang lễ này cũng không hề để bụng, thế nên đến tận bây giờ, ngay cả một bản dự thảo cũng viết không ra.
Thuần Đức đế bỗng nhiên ý thức được, để nữ nhân quản lý hậu cung, căn bản là cai trị không tốt, hắn ngại nhất là gặp phải phiền toái, suy nghĩ phế hậu vừa nảy ra trong đầu nhất thời tan thành mây khói. Thế Tông muốn hậu nhân cưới nam hậu, vẫn là rất có đạo lý.
Hạ triều, Thuần Đức đế lập tức hạ lệnh, đem phượng ấn trả lại cho Hoàng hậu, lệnh cho Kỷ Chước phải gấp rút hoàn thành bản kế hoạch để giao cho Lễ bộ và trực tiếp phụ trách tang lễ của tứ hoàng tử.
Lúc nhận được ý chỉ, Trần quý phi liền cảm thấy trước mắt tối sầm, sau đó chỉ biết trơ mắt nhìn Hoài Trung nâng phượng ấn nàng cầm còn chưa nóng tay rời đi. Đợi nhân ảnh của Hoài Trung đi khuất, nàng liền không nhịn nổi mà hét lên chói tai: “Đây là có chuyện gì? Rõ ràng ta đã gửi bản kế hoạch đi Lễ bộ rồi mà!”
Nàng không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng dưới tay hữu tướng nhiều quan văn như vậy, tất nhiên là biết được nguyên do, ba ngày trước Trần quý phi nhờ người Trần gia giúp nàng lập bản kế hoạch chi tiết, sau đó đưa đến Lễ bộ.
“Hạ quan cũng không thấy Trần quý phi đưa đến bản kế hoạch nào cả.” Diêu Trúc trưng ra vẻ mặt đầy mờ mịt mà nói với cung nhân tới hỏi.
Cung nhân kia cũng không còn cách nào, chỉ đành xoay người rời đi. Diêu Trúc cười cười kinh miệt, vừa nhìn đã biết bản kế hoạch kia chính là bút tích của Binh bộ thị lang rồi, nhất định Trần thị cũng chẳng dám khơi chuyện này ra để đối đầu với hắn.
Quả nhiên, Trần quý phi nhận được tin tức, ngoại trừ tức giận đến đau cả phổi, cũng không dám để lộ chuyện này ra ngoài, cho ngoại thần can thiệp vào việc nội cung là chuyện tối kị, nếu nói ra, nàng và Trần gia liền chịu không được hậu quả của nó.
Kỷ Chước vuốt ve phượng ấn bạch ngọc, đôi mắt sắc bén hơi gợn lên ý cười, tuy rằng Hậu vị không phải là điều hắn mong muốn, nhưng cũng tuyệt không để người khác vô duyên vô cớ đoạt đi, lấy bản kế hoạch đã sớm nghĩ tốt từ trong tráp ra, giao cho quan viên Lễ bộ, để bọn họ có thể căn cứ vào đó mà sắp xếp mọi việc, đồng thời triệu tả, hữu thống lĩnh Vũ Lâm quân tiến đến thương nghị.
Quan tài tứ hoàng tử nhập kinh, Vũ Lâm quân hộ linh, đưa tứ hoàng tử vào phủ, Lễ bộ sắp xếp ổn thỏa các hạng mục công việc cần làm trong tang lễ, tất cả đều gọn gàng ngăn nắp, không có chút sai lầm.
(Hộ linh: hộ: bảo vệ, linh: tiếng gọi tắt của linh cữu 靈柩 quan tài.)
Quan viên, huân quý, mệnh phụ trong ngoài, từng nhóm từng nhóm tiến đến phúng viếng, đâu vào đấy, trang trọng và nghiêm cẩn.
Bởi vì trước đây Trần quý phi đã phá vỡ quy củ trong cung là cung phi không được tùy tiện đi tới điện Bàn Long, cho nên các phi tần có chức vị cao hoặc được sủng ái đều yên tĩnh nghe ngóng mấy ngày đầu, sau đó liền đua nhau mang theo thuốc bổ và điểm tâm chạy đến điện Bàn Long, hết bày tỏ ân cần lại xum xoe nịnh nọt, khiến Thuần Đức đế vô cùng đau đầu vì bị quấy rầy không dứt.
Hiện giờ Hoàng hậu trọng chưởng lục cung, nhóm phi tần liền không dám lỗ mãng, quy củ vô cùng, Thuần Đức đế thở dài một hơi, cuối cùng cũng tìm lại được những ngày thanh tịnh thư thái, ý tưởng phế hậu hoàn toàn bị dập tắt từ trong trứng.
(trọng chưởng: tiếp tục quản lý hậu cung ^^~)
Tứ hoàng tử hạ táng, nhưng trong kinh không gửi đến một ý chỉ nào.
(hạ táng: hạ huyệt/ chôn cất)
Phiên vương vô chiếu không được nhập kinh, bởi vì Hoàng Thượng không hề hạ chỉ nên Tiêu Thừa Quân không thể về kinh phúng viếng, chỉ có thể lập một cái cung đường trong phủ Mân vương, thắp cho tứ hoàng đệ một nén hương thơm ngát.
(cung đường: nhà để tế lễ/ cúng)
“Từ nhỏ hắn đã rất chân chất mộc mạc, phụ hậu và ta luôn giữ gìn và che chở cho hắn, thế nên lúc trưởng thành hắn mới có tính tình như vậy.” Tiêu Thừa Quân nhìn từng vòng khói nhẹ bốc lên, đôi mắt tràn đầy buồn bã và mất mát.
Cùng nhau lớn lên từng nhỏ, phần tình cảm này đâu dễ xóa nhòa.
“Tĩnh vương sẽ thay ngươi đưa tiễn hắn mà.” Lâu Cảnh ôm lấy phu quân nhà mình, vỗ vỗ lưng y an ủi.
Tiêu Thừa Cẩm thường hay gửi thư đến đây, vào mùa hạ, cơ thể hắn đã khỏe hơn trước rất nhiều, hiện giờ có thể xuất phủ đi lại.
Trong kinh, phủ tứ hoàng tử, khắp nơi đều là lụa trắng, tiếng khóc gào thê lương liên tục vang lên không dứt bên tai. Nhóm quan viên từng bước từng bước tiến lên dâng hương, tất cả đều mặc trang phục trắng, mỗi người đều mang gương mặt u buồn.
“Tĩnh vương giá lâm --” Một lễ quan đứng trước cửa ra vào chợt cao giọng xướng họa.
(xướng: kêu, gọi to; họa: lấy thanh âm tương ứng)
Mọi người lập tức dẹp sang hai bên nghênh đón, một lát sau mới kịp phản ứng.
“Tĩnh vương!”
“Nhị hoàng tử?”
Rất nhiều người nhịn không được mà thấp giọng kinh hô, mắt không chớp, nhìn chằm chằm về phía cửa lớn.
Tiêu Thừa Cẩm mặc một thân áo trắng làm từ tơ lụa mềm mại, chất liệu rất nhẹ, bên ngoài khoác một kiện sa y dài mỏng, không có bất cứ một món đồ trang sức nào, khiến gương mặt tuấn mỹ tái nhợt kia càng có vẻ phiêu nhiên xuất trần.
Lâu Cảnh vội vàng bưng mũi, bàn tay nhanh chóng bị máu dính ướt, luống cuống tay chân mà nhảy dựng lên, lao thẳng đến chỗ bồn nước đặt ở góc phòng.
Tiêu Thừa Quân lập tức đi theo, cầm khăn cho hắn lau mặt, “Đã nói ngươi ăn ít vải thôi, lại không nghe lời cơ!”
Quả vải có tính nhiệt, ăn nhiều sẽ nóng trong người, sau giờ ngọ đã nhắc hắn không nên ăn quá nhiều, thế mà người này lại không chịu nghe lời, cứ một bàn lại tiếp một bàn, tằng tằng chén sạch bách, cái miệng chẳng chịu ngơi nghỉ chút nào.
(Vải có tác dụng ích tâm, ôn tỳ, tư thận, bổ huyết, dưỡng can, trừ phiền khát, làm tỉnh táo tinh thần, minh mẫn trí óc, tăng sức lực, tăng thân nhiệt, trừ hàn, tráng dương, tiêu thũng, làm đẹp nhan sắc.
Người dân Trung Quốc có câu ví: ăn một quả vải bằng giữ ba ngọn đuốc trong người (一啖荔枝三把火 - nhất đạm lệ chi tam bả hỏa). Điều này muốn nói đến thuộc tính dương (nóng) của loại quả này. Ăn quá nhiều vải làm khô môi và có thể gây chảy máu cam ở một số người, cũng như có thể gây ra mụn nhọt, rôm sảy hay loét miệng.)
Lâu Cảnh ảo não xụ mặt, không khí kiều diễm vừa rồi đã bị một màn máu mũi đáng xấu hổ này đánh bay mất bảy tám phần, làm hắn bất mãn hết sức, hậm hực nắm chặt cổ tay của Tiêu Thừa Quân, đẩy y dựa vào tưởng, “Không cho cười.”
“Ừ, được được, ta không cười...” Tiêu Thừa Quân mím chặt môi lại nhưng vẫn là nhịn không nổi, cơ mặt hơi vặn vẹo và thân thể run run nhanh chóng bán đứng lời nói của y, cái kiểu buồn cười lắm mà phải cố nín này so với cười phá lên còn đáng ghét hơn, “Ưm...”
Lâu Cảnh thở phì phì mà chống hai tay lên tường, giam Tiêu Thừa Quân trong lòng, há mỏ chặn ngay tiếng cười chực bật ra từ trong miệng y.
Một ngày ăn hơn ba trăm quả vải cũng chẳng nóng bằng sự cán dỗ từ mỹ nhân khoác áo đơn mỏng và đeo lục lạc dưới chân trước mắt, thật khiến toàn thân hắn bốc hỏa đến khó nhịn mà.
Môi lưỡi dây dưa, còn tràn ngập hương vị thanh ngọt chưa tan của trái vải, khiến nụ hôn sâu càng thêm ngọt ngào, phảng phất như thưởng thức hơi nóng cường thịnh của mùa hạ, làm thân thể hai người cũng dần đi theo nóng lên.
“Trên lưng ngươi... còn bị thương...” Tiêu Thừa Quân đẩy gia hỏa không ngừng cọ sát trên người mình ra.
“Không sao đâu.” Cách một lớp vải mỏng, Lâu Cảnh thong thả gặm cắn một viên tiểu đậu, nước bọt nhanh chóng thấm ướt một mảnh, áo lót mỏng màu tuyết trắng dính sát vào da thịt, như ẩn như hiện mà lộ ra một địa phương hơi nhô cao lên màu đỏ nhạt.
Tiêu Thừa Quân ngửa đầu, một cánh tay còn bị đè trên tường, bỗng cảm thấy mình giống như một con cá nhỏ nằm trên thớt gỗ, bị một chú mèo tinh láu lỉnh nhìn chằm chằm, cái lưỡi thèm thuồng không ngừng liếm láp từ đầu đến đuôi, thấy chỗ nào có hương vị tốt thì liếm nhiều hơn vài ngụm.
Nơi “thơm ngon” nhất, đương nhiên là những chỗ tối non mềm, đầu lưỡi mèo liếm qua, khiến con cá bất lực nằm trên thớt gỗ khẽ run rẩy, theo phản xạ mà giãy giụa, cuối cùng, chú mèo kia càng nếm càng tham lam hơn, vội vàng lấy ra một cái hộp nhỏ khắc hoa mai làm đồ gia vị, đều đều mà vẽ loạn, ăn sạch con cá đã được ướp đến ngon lành vào bụng.
Lâu Cảnh đặt hai chân thon dài mang theo lục lạc vòng trên thắt lưng, theo từng động tác hoạt động mà dàn chuông nhỏ phát ra những âm thanh “đinh đương” có quy luật. Tiêu Thừa Quân cảm thấy khó có thể chịu nổi, nâng một cánh tay che mắt lại.
Lục lạc không ngừng rung động, tiếng chuông hòa nhịp cùng tiếng thở dốc, Lâu Cảnh cảm thấy cảnh tượng trước mắt đều bị bịt kín bởi một tầng sương kiều diễm.
“Đinh đương... Đinh đương... Đinh đương đinh đương đinh đương...” Tiếng chuông vang lên càng lúc càng nhanh, cuối cùng gần như nối liền thành một mảnh.
Nhạc Nhàn đứng ngoài cửa trực đêm đầu đầy mờ mịt, sao đêm nay Vương gia và thế tử lại mang lục lạc ra nghịch nhỉ? Lắc tới lắc lui mãi như vậy mà không thấy chán sao? Trò đó thì cái gì thú vị đâu ta?
Ngồi xổm ở chỗ tối gác đêm, Vân Ngũ và Vân Tứ liếc liếc mắt đầy thâm ý nhìn tiểu thái giảm đương đứng ngẩn tò te, tiếp tục phất tay đuổi muỗi.
Ngày hôm sau, Vương gia không thể đứng lên, Lâu Cảnh rón rén rời khỏi giường, bước ra ngoài dặn dò Nhạc Nhàn đi thông tri cho quan viên Mân Châu, hôm nay sẽ nghị sự vào buổi chiều.
Lúc Nhạc Nhàn còn ở kinh thành đã tập thành thói quen với chuyện Mân vương điện hạ thường bị sắc đẹp làm hỏng việc, lập tức nghe lời đi đến tiền viện.
Từ khi tiếp nhận Mân Châu, Tiêu Thừa Quân đều cho tiến hành nghị sự vào lúc sáng sớm, vô cùng đúng giờ, chưa bao giờ trì hoãn, khiến nhóm quan viên Mân Châu vốn quen đi trễ về sớm kêu khổ không thôi. Cầm trong tay bổng lộc của quan địa phương mà làm việc lại nhiều và nặng như nhóm quan to ở trong kinh thành, thế gian này có ai khổ hơn quan viên ở đất phong như bọn hắn đâu?
Nhưng là kiên trì gần hai tháng, mọi người vừa kịp thích ứng, chợt nghe nói Mân vương điện hạ cần cù vô song lại cho dời việc nghị sự hàng ngày sang buổi chiều. Tất cả đều cảm thấy có chút bất khả tư nghị.
(Bất khả tư nghị cũng đọc là tác bất khả tư nghị hoặc “nan tư nghị”, nghĩa là “không thể nào suy nghĩ bàn luận ra được”, vượt ngoài lí luận; câu này dùng để tả cái Tuyệt đối, chỉ có ai đạt giác ngộ mới biết. )
“Thân thể Vương gia không khỏe sao?” Hình bộ thượng thư hỏi dò.
Vẻ mặt của Nhạc Nhàn vẫn tươi cười như trước, “Đại nhân đừng quá lo lắng.” Nói xong liền cười toe toe mà rời đi.
Binh bộ thượng thư vỗ vỗ vẻ mặt chính trực của Hình bộ thượng thư, nhỏ giọng nhắc nhở: “Hiện giờ Vương gia đang có mỹ nhân làm bạn, thỉnh thoảng dậy muộn cũng là chuyện bình thường, sao hôm nay đầu óc ngươi lại chậm tiêu thế nhỉ?”
Hình bộ thượng thư vỗ trán, “A da, quên mất, quên mất.”
Một tay chống đầu, Lâu Cảnh nằm nghiêng trên chiếc giường lớn trải chiếu ngọc, cây quạt trong tay nhẹ nhàng phe phẩy quạt mát cho người đang say giấc nồng, nhớ đến mỹ vị đêm qua, trên mặt hắn liền nhịn không được mà lộ ra nét cười đầy thỏa mãn, rồi chậm rãi cúi người xuống, hôn phớt lên đôi môi sưng đỏ kia.
Có lẽ vì quá mệt mỏi nên Tiêu Thừa Quân vẫn chưa tỉnh giấc, tựa như còn đang ngủ rất say.
Ánh sáng chói mắt nhảy qua cửa sổ bên ngoài vào phòng, Lâu Cảnh dịch người ra phía trước một chút, dùng thân mình che khuất ánh mặt trời, tạo một khoảng tối cho người đang say sưa ngủ, tiếp tục phe phẩy cây quạt.
Trong kinh thành, Thuần Đức đế lại không được sống thoải mái như vậy.
Buổi lâm triều, nhóm triều thần tiếp tục đề cập đến việc lập trữ.
“Hiện giờ, có thể đảm nhiệm vị trí kia, chỉ còn một người là tam hoàng tử.” Có quan viên tiến lên nói vậy, “Chủ nhân Đông Cung vẫn chưa được công bố, khiến lòng người hoảng sợ lo lắng không yên, theo ý kiến của thần, nên sớm lập Thái tử cho thỏa đáng.”
Không ít người cũng đứng ra nói về việc này, nói gần nói xa đều là ám chỉ, ngày nào còn chưa định ra trữ quân thì ngày đó các hoàng tử sẽ tiếp tục tranh đấu không yên, mà cứ để như vậy, chỉ sợ hoàng tự sẽ càng thêm điêu linh.
(trữ: người thừa kế, quân: vua)
“Tam hoàng tử được nuôi dưỡng bên người Trần quý phi từ nhỏ, chưa từng được Hoàng hậu chỉ bảo một ngày nào, không có tư cách kế tục.” Lại bộ thượng thư Dương Hữu Đình thẳng thắn phản bác, lời vừa nói ra, những lời đàm luận đầy ẩn ý trong triều lập tức im bặt.
Tả tướng Triệu Đoan nhìn thoáng qua thượng thư Lại bộ cương trực công chính, cái miệng ẩn dưới chòm râu dài hơi hơi cong lên, sở dĩ hắn đề bạt Dương Hựu Đình vừa thối vừa cứng này lên vị trí thượng thư Lại bộ, một nguyên nhân cực lớn chính là vì muốn dùng người này để chẹn họng hữu tướng.
“Hoàng Thượng đang độ tuổi xuân chính trực, việc lập trữ cũng không cần quá sốt ruột.” Triệu Đoan hợp thời bước ra khỏi hàng, khom người nói.
Một lời nói trúng tâm tư, Thuần Đức đế vừa lòng mà hơi hơi gật đầu. Kỳ thật hắn cũng hiểu được, trong các vị hoàng tử bây giờ, chỉ còn tam hoàng tử có thể lập làm Thái tử, nhưng mà lập tam hoàng tử thì sẽ vi phạm vào tổ chế, cần phải làm như thế nào, đến giờ hắn vẫn chưa nghĩ ra.
Lập con trai của Hoàng hậu làm trữ quân, đó chính là tổ chế do Thái Tổ lập ra, trừ phi phế đi Kỷ Chước, nâng Trần thị lên làm Hậu...
“Hoàng Thượng, ngày mai quan tài của tứ hoàng tử sẽ nhập kinh.” Thượng thư Lễ bộ Diêu Trúc lập tức tiến đến, nói sang chuyện khác.
Tứ hoàng tử chết trận sa trường, Thuần Đức đế hạ lệnh dùng nghi thức của thân vương hậu táng trọng thể, đưa từ Tấn Châu về đến đây, đã qua tuần đầu tiên, cần làm tiếp ba tuần cúng bái hành lễ rồi sẽ an táng.
Hiện tại, Trần quý phi là người quản lý lục cung, nhưng đợi đến giờ vẫn không thấy bản kế hoạch nào được đưa đến cả, Lễ bộ rất sốt ruột, Diêu Trúc càng trực tiếp hỏi lên: “Khải tấu Hoàng Thượng, kế hoạch trong cung vẫn chưa được định ra, lễ tiết ngày mai phải xử lý thế nào ạ?”
Thuần Đức đế rất không vui, “Hoàng hậu làm gì mà vẫn chưa xong?”
“Hoàng Thượng, Hoàng hậu còn bệnh mà, hiện giờ quý phi nương nương giữ phượng ấn đấy ạ.” Hoài Trung thấp giọng nhắc nhở.
Kể từ khi Thế Tông lập nam hậu, mọi điễn lễ, nghi thức trong cưới hỏi và tang lễ của hoàng gia đều giao cho Hoàng hậu quản lý, Lễ bộ cần căn cứ vào kế hoạch trong cung đưa ra rồi mới có thể làm việc. Nhưng mấy việc đối ngoại như thế này, một vị thiếp sống trong thâm cung như Trần quý phi làm sao có thể hiểu rõ, chỉ mỗi việc điều phối Vũ Lâm quân đã khiến nàng sứt đầu mẻ trán. Cộng thêm mấy ngày nay tam hoàng tử bị chỉ trích khắp nơi, nàng chỉ lo lấy lòng Hoàng Thượng, đối với mấy việc tang lễ này cũng không hề để bụng, thế nên đến tận bây giờ, ngay cả một bản dự thảo cũng viết không ra.
Thuần Đức đế bỗng nhiên ý thức được, để nữ nhân quản lý hậu cung, căn bản là cai trị không tốt, hắn ngại nhất là gặp phải phiền toái, suy nghĩ phế hậu vừa nảy ra trong đầu nhất thời tan thành mây khói. Thế Tông muốn hậu nhân cưới nam hậu, vẫn là rất có đạo lý.
Hạ triều, Thuần Đức đế lập tức hạ lệnh, đem phượng ấn trả lại cho Hoàng hậu, lệnh cho Kỷ Chước phải gấp rút hoàn thành bản kế hoạch để giao cho Lễ bộ và trực tiếp phụ trách tang lễ của tứ hoàng tử.
Lúc nhận được ý chỉ, Trần quý phi liền cảm thấy trước mắt tối sầm, sau đó chỉ biết trơ mắt nhìn Hoài Trung nâng phượng ấn nàng cầm còn chưa nóng tay rời đi. Đợi nhân ảnh của Hoài Trung đi khuất, nàng liền không nhịn nổi mà hét lên chói tai: “Đây là có chuyện gì? Rõ ràng ta đã gửi bản kế hoạch đi Lễ bộ rồi mà!”
Nàng không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng dưới tay hữu tướng nhiều quan văn như vậy, tất nhiên là biết được nguyên do, ba ngày trước Trần quý phi nhờ người Trần gia giúp nàng lập bản kế hoạch chi tiết, sau đó đưa đến Lễ bộ.
“Hạ quan cũng không thấy Trần quý phi đưa đến bản kế hoạch nào cả.” Diêu Trúc trưng ra vẻ mặt đầy mờ mịt mà nói với cung nhân tới hỏi.
Cung nhân kia cũng không còn cách nào, chỉ đành xoay người rời đi. Diêu Trúc cười cười kinh miệt, vừa nhìn đã biết bản kế hoạch kia chính là bút tích của Binh bộ thị lang rồi, nhất định Trần thị cũng chẳng dám khơi chuyện này ra để đối đầu với hắn.
Quả nhiên, Trần quý phi nhận được tin tức, ngoại trừ tức giận đến đau cả phổi, cũng không dám để lộ chuyện này ra ngoài, cho ngoại thần can thiệp vào việc nội cung là chuyện tối kị, nếu nói ra, nàng và Trần gia liền chịu không được hậu quả của nó.
Kỷ Chước vuốt ve phượng ấn bạch ngọc, đôi mắt sắc bén hơi gợn lên ý cười, tuy rằng Hậu vị không phải là điều hắn mong muốn, nhưng cũng tuyệt không để người khác vô duyên vô cớ đoạt đi, lấy bản kế hoạch đã sớm nghĩ tốt từ trong tráp ra, giao cho quan viên Lễ bộ, để bọn họ có thể căn cứ vào đó mà sắp xếp mọi việc, đồng thời triệu tả, hữu thống lĩnh Vũ Lâm quân tiến đến thương nghị.
Quan tài tứ hoàng tử nhập kinh, Vũ Lâm quân hộ linh, đưa tứ hoàng tử vào phủ, Lễ bộ sắp xếp ổn thỏa các hạng mục công việc cần làm trong tang lễ, tất cả đều gọn gàng ngăn nắp, không có chút sai lầm.
(Hộ linh: hộ: bảo vệ, linh: tiếng gọi tắt của linh cữu 靈柩 quan tài.)
Quan viên, huân quý, mệnh phụ trong ngoài, từng nhóm từng nhóm tiến đến phúng viếng, đâu vào đấy, trang trọng và nghiêm cẩn.
Bởi vì trước đây Trần quý phi đã phá vỡ quy củ trong cung là cung phi không được tùy tiện đi tới điện Bàn Long, cho nên các phi tần có chức vị cao hoặc được sủng ái đều yên tĩnh nghe ngóng mấy ngày đầu, sau đó liền đua nhau mang theo thuốc bổ và điểm tâm chạy đến điện Bàn Long, hết bày tỏ ân cần lại xum xoe nịnh nọt, khiến Thuần Đức đế vô cùng đau đầu vì bị quấy rầy không dứt.
Hiện giờ Hoàng hậu trọng chưởng lục cung, nhóm phi tần liền không dám lỗ mãng, quy củ vô cùng, Thuần Đức đế thở dài một hơi, cuối cùng cũng tìm lại được những ngày thanh tịnh thư thái, ý tưởng phế hậu hoàn toàn bị dập tắt từ trong trứng.
(trọng chưởng: tiếp tục quản lý hậu cung ^^~)
Tứ hoàng tử hạ táng, nhưng trong kinh không gửi đến một ý chỉ nào.
(hạ táng: hạ huyệt/ chôn cất)
Phiên vương vô chiếu không được nhập kinh, bởi vì Hoàng Thượng không hề hạ chỉ nên Tiêu Thừa Quân không thể về kinh phúng viếng, chỉ có thể lập một cái cung đường trong phủ Mân vương, thắp cho tứ hoàng đệ một nén hương thơm ngát.
(cung đường: nhà để tế lễ/ cúng)
“Từ nhỏ hắn đã rất chân chất mộc mạc, phụ hậu và ta luôn giữ gìn và che chở cho hắn, thế nên lúc trưởng thành hắn mới có tính tình như vậy.” Tiêu Thừa Quân nhìn từng vòng khói nhẹ bốc lên, đôi mắt tràn đầy buồn bã và mất mát.
Cùng nhau lớn lên từng nhỏ, phần tình cảm này đâu dễ xóa nhòa.
“Tĩnh vương sẽ thay ngươi đưa tiễn hắn mà.” Lâu Cảnh ôm lấy phu quân nhà mình, vỗ vỗ lưng y an ủi.
Tiêu Thừa Cẩm thường hay gửi thư đến đây, vào mùa hạ, cơ thể hắn đã khỏe hơn trước rất nhiều, hiện giờ có thể xuất phủ đi lại.
Trong kinh, phủ tứ hoàng tử, khắp nơi đều là lụa trắng, tiếng khóc gào thê lương liên tục vang lên không dứt bên tai. Nhóm quan viên từng bước từng bước tiến lên dâng hương, tất cả đều mặc trang phục trắng, mỗi người đều mang gương mặt u buồn.
“Tĩnh vương giá lâm --” Một lễ quan đứng trước cửa ra vào chợt cao giọng xướng họa.
(xướng: kêu, gọi to; họa: lấy thanh âm tương ứng)
Mọi người lập tức dẹp sang hai bên nghênh đón, một lát sau mới kịp phản ứng.
“Tĩnh vương!”
“Nhị hoàng tử?”
Rất nhiều người nhịn không được mà thấp giọng kinh hô, mắt không chớp, nhìn chằm chằm về phía cửa lớn.
Tiêu Thừa Cẩm mặc một thân áo trắng làm từ tơ lụa mềm mại, chất liệu rất nhẹ, bên ngoài khoác một kiện sa y dài mỏng, không có bất cứ một món đồ trang sức nào, khiến gương mặt tuấn mỹ tái nhợt kia càng có vẻ phiêu nhiên xuất trần.
/102
|