Giặc Thát, cái bẫy, bị bắn chết...
Trái tim Lâu Cảnh chợt nhảy lên, gia gia của hắn, chẳng phải cũng mất như vậy hay sao? Có cái gì đó chợt lóe lên trong đầu rồi biến mất, nhất thời khiến hắn tâm loạn như ma.
“Thế tử...” Nhạc Nhàn thấy sắc mặt Lâu Cảnh khác thường, cẩn thận gọi khẽ một tiếng.
“Đi chuẩn bị một chút quần áo cho ta, ta sẽ đi tìm Vương gia.” Lâu Cảnh xua tay cho Nhạc Nhàn lui ra, chính mình thì ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.
Nơi này là chính viện phủ Mân vương, thập phần tương tự với vương phủ trong kinh, cũng là thư phòng hợp với phòng ngủ, chẳng qua so với tòa nhà trong kinh thì còn rộng hơn một chút.
Lâu Cảnh nhắm hai mắt lại, tứ hoàng tử và hắn bất quá chỉ là vài lần có duyên gặp gỡ, điều khiến hắn để ý chính là nguyên nhân Tiêu Thừa Tranh qua đời. Nếu gặp phải sát trận giống như tổ phụ năm xưa, đừng nói là tứ hoàng tử, ngay cả hắn, chỉ sợ cũng là chạy trời không khỏi nắng, chẳng qua, cái sát trận kia hẳn là nội ứng ngoại hợp...
(chạy trời không khỏi nắng: không thể tránh một tai vạ trước mắt)
Cho đến tận bây giờ, cái chết của lão An Quốc công vẫn là một dấu chấm hỏi, lúc ấy Lâu Cảnh không cùng lên chiến trường, chỉ biết là phó tướng phản bội gia gia, vì không có bằng chứng nên không thể bắt giữ gã đó lại để thẩm vấn, hắn liền giết chết tên phản bội để tế bái tổ phụ. Nhưng mà tứ hoàng tử chết cũng thật kì quái, có lẽ có thể nương theo sự việc lần này mà tra ra nguyên nhân gia gia mất.
Trong lòng có tính toán, Lâu Cảnh thoáng bình tĩnh trở lại, nhìn ngó xung quanh, đứng dậy đi đến thư phòng.
Thư phòng được bài trí dựa theo thói quen và sở thích của Tiêu Thừa Quân, giống hệt với thư phòng trong kinh thành, trong thoáng chốc, hắn chợt cảm thấy dường như mình đang bước vào Sùng Văn quán ở Đông Cung vậy. Khi đó bọn họ thật cẩn thận, mỗi bước đi đều phải thận trọng tính toán từng li từng tý, mỗi ngày trôi qua đều gian khổ vô cùng, hiện giờ nghĩ lại, cũng cảm thấy ngọt ngào quá đỗi, ít nhất là ngày ngày đêm đêm, bọn họ vẫn luôn được ở bên nhau.
Trên bàn học bày biện một bộ giá bút được khắc từ thanh ngọc, nghiên mực và hoa sen trên đồ rửa bút cùng tôn nhau lên nhìn rất hài hòa. Lâu Cảnh đưa tay sờ sờ đồ rửa bút được trạm trổ kĩ càng kia, hơi hơi cong môi lên, tất cả những vật khác đều là đến Mân Châu mới chọn mua, duy độc cái đồ rửa bút này, từ khi hắn tặng nó cho Tiêu Thừa Quân, liền chưa bao giờ rời khỏi bàn học của Mân vương điện hạ.
Ngẩng đầu nhìn đến họa ang, bên trong đặt mấy tranh vẽ cuộn tròn, đều là giấy Tuyên Thành, chỉ có một cuộn duy nhất được đóng khung và trang hoàng nổi bật hẳn lên, không khỏi “Di” một tiếng, hình như trước kia hắn đã từng nhìn thấy cuộn tranh kia rồi, chính là vẫn chưa từng để ý, Lâu Cảnh nhất thời tò mò, muốn cầm lên xem thử.
(họa ang: ang: bình/ vại/ ang dùng để đặt mấy bức tranh vào á)
“Thế tử, đồ đạc đã chuẩn bị xong rồi ạ.” Đúng lúc này, Nhạc Nhàn bước vào bẩm báo.
Lâu Cảnh liền thả cuộn tranh chưa kịp mở xuống họa ang, tiếp nhận gói đồ trong tay Nhạc Nhàn, “Ta để Vân Ngũ ở lại đây, nếu có việc gì gấp hãy nhắn hắn đi báo tin cho ta.”
“Vâng ạ.” Nhạc Nhàn tươi cười trả lời, tiễn Lâu Cảnh rời phủ.
Khoảng cách từ Dung Thành đến bờ biển không tới một trăm dặm, đi hai canh giờ liền đến. Nơi này chính là một huyện nhỏ thuộc Dung quận, tên là Đinh Chỉ, một địa phương có phong cảnh tuyệt vời.
Hỏi nhóm thị vệ vị trí của Mân vương điện hạ xong, Lâu Cảnh liền quẳng U Vân vệ sang một bên, tự mình chạy ra bờ biển tìm người.
Lúc này còn chưa tới hoàng hôn, ánh mặt trời vẫn thiêu đốt như trước. Mân Châu nghiêng về phía Nam, thời tiết tháng sáu vô cùng nóng nực, Lâu Cảnh tùy tay bẻ một nhánh cây rậm rạp, đi sâu vào trong bờ cát.
Chỗ nước cạn tập trung không ít bãi đá, hòn to hòn nhỏ, ngàn vạn năm bị nước biển cọ rửa, sớm đã bị bào mòn thành từng khối đá tròn xoay. Những ngọn sóng bạc đầu nối đuôi nhau ào ào xô vào bờ, tan thành từng mảnh vụn trắng xóa trên bờ cát vàng óng ánh, bọt sóng như hóa thành những đóa hoa nước dịu dàng, làm ướt vạt áo của người đứng đó.
Quần áo màu lam rất nhạt, gần như màu trắng ánh trăng, ống tay áo rộng bay phần phật trong gió biển, người nọ trường thân mà đứng, khí thế cao quý, giống như không phải ngắm cảnh, mà là chỉ điểm giang sơn.
Lâu Cảnh đi qua, đem nhánh cây giơ lên, che một mảnh râm mát, “Đang nhìn cái gì thế?”
“Thủy triều lên xuống, tựa như thế sự vô thường, trước một khắc còn sinh cơ bừng bừng, ngay sau đó liền quy về yên lặng.” Thanh âm của Tiêu Thừa Quân mang theo vài phần trầm trọng, cũng không quay đầu lại nhìn người bên cạnh, vẫn lẳng lặng mà nhìn biển rộng như trước.
Nắng tháng sáu nướng khô bờ cát, nước biển ngùn ngụt bốc hơi vào không khí, Lâu Cảnh nhìn ngó xung quanh, cách đó không xa có hai khối đá ngầm cực lớn, vừa cao vừa bẹt, đỉnh chạm vào nhau, tạo thành một mái che thiên nhiên, liền vươn tay ôm lấy Mân vương điện hạ còn đang ngẩn người, “Chúng ta sang bên kia ngồi một lát đi, ta cưỡi ngựa suốt ba ngày liền, đứng không nổi nữa nè.”
Tiêu Thừa Quân quay đầu lại nhìn nhìn Lâu Cảnh, tuấn nhan liệt đệ vô song quả nhiên hiện ra vài phần mỏi mệt, liền hơi hơi nhíu mày, lôi kéo hắn ngồi xuống chỗ râm mát giữa hai tảng đá.
Phần đá phía dưới là một khối đá tròn, đây là nơi nước biển vẫn thường vỗ đến, tuy rằng thời tiết nóng bức, nhưng động đá thiên nhiên này vẫn tỏa ra một chút khí lạnh nhè nhẹ, rất thoải mái.
Lâu Cảnh ôm phu quân nhà mình vào lòng, sờ sờ hai má đỏ bừng vì phơi nắng của y.
Hiếm khi Tiêu Thừa Quân bị ôm ấp như vậy mà không chống đẩy, chỉ lặng lẽ tựa vào ngực Lâu Cảnh, “Sao ngươi lại tới đây?”
“Mọi việc ở Cửu Xương đều được an bài tốt rồi.” Lâu Cảnh ôm ôm người trong lòng, di chuyển vị trí một chút để y tựa vào thoải mái hơn, “Há miệng ra nào!”
Một viên kẹo trái cây trong suốt được đưa tới bên môi, Tiêu Thừa Quân nghe lời mà hé miệng ngậm lấy, hương vị êm dịu hơi giống kẹo hổ phách, thưởng thức được một lát, liền cảm thấy có vị sữa bò nhàn nhạt, không khỏi hơi nheo nheo mắt lại, “Đây là kẹo gì vậy?”
“Kẹo hổ phách vị sữa đặc biệt đó.” Lâu Cảnh cười thần bí, chủ tiệm kẹo chưa làm qua kẹo sữa bao giờ, liền cô đặc sữa bò, căn cứ vào cách làm kẹo hổ phách mà trộn thêm vào, không dự đoán được lại ăn ngon như thế.
Hương vị ngọt ngào tràn ngập miệng mũi, cũng khiến cho trái tim sầu muộn được an ủi một chút, Tiêu Thừa Quân thở dài, ngồi dậy, “Thừa Tranh và ta là cùng nhau lớn lên, dù ta đối xử với hắn không bằng Thừa Cẩm, nhưng...”
Lâu Cảnh vươn tay nắm chặt tay y, cũng không có nói gì, để y tiếp tục nói.
“Ta đã sớm dự đoán được kết quả này...” Tiêu Thừa Quân thở dài một tiếng, nhưng không có nói thêm gì nữa, từ nhỏ đến lớn, phàm là làm việc, y đều tính toán rất cẩn thận. Từ chuyện bị phế khỏi ngôi vị Thái tử, đến chuyện được phong làm Mân vương và tới Mân Châu, từng việc từng việc đều do y kiểm soát trong tay, nhưng mà, y không bao giờ muốn hại chết tử hoàng tử.
“Làm một đế vương, không thể hối hận.” Lâu Cảnh nắm chặt bàn tay thon dài kia, kỳ thật hắn không muốn thấy Tiêu Thừa Quân trở thành một đế vương lãnh huyết vô tình, nhưng mà thiếu quyết đoán, lại càng không phải là mong muốn của hắn.
Tiêu Thừa Quân ảm đạm cười, nhìn đường chân trời xa xa, “Người đã sinh dị tâm thì chính là người bỏ đi, vứt bỏ là chuyện phải làm, ta không hối hận, chỉ là cảm thấy đáng tiếc.”
Hoàng gia, quả nhiên là trừ huynh đệ cùng mẫu, cho dù có trả giá nhiều tâm huyết hơn nữa, cũng khó có thể hoàn toàn thu phục. Bất quá, tình cảm huynh đệ bao nhiêu năm nay, liền cứ như vậy trôi theo dòng nước, vì Tiêu Thừa Tranh đáng tiếc, cũng vì chính mình, mà thôi....
Lâu Cảnh yên lặng ngắm nhìn người bên cạnh, sát phạt quả quyết, khi cần quyết thì phải quyết ngay, một nhân vật như vậy, làm sao lại không khiến hắn ái mộ, vươn tay từ phía sau ôm lấy vòng eo của Tiêu Thừa Quân, tựa vào sau gáy y, cọ xát hai má, “Cuộc đời này, ta tuyệt không phản bội ngươi.”
Tiêu Thừa Quân cười khẽ, xoay người nắm cằm Lâu Cảnh, “Bổn vương, sẽ không cho ngươi cơ hội phản bội, nếu có một ngày như thế, ta nhất định sẽ tự tay giết ngươi.”
Thanh âm trầm thấp du dương, mang theo uy nghiêm không thể phản kháng, từng chữ xuất ra uy thế mười phần, rõ ràng là nguy hiểm như vậy, lại khiến trái tim Lâu Cảnh loạn nhịp, thật sâu mà nhìn vào cặp mắt đen tĩnh lặng kia, chậm rãi tới gần, cọ cọ chóp mũi y, khàn khàn nói: “Chết vào tay ngươi, ta cam tâm tình nguyện.”
Hai cặp mắt chuyên chú nhìn nhau, hơi thở nhẹ nhàng như u lan. Chợt tới gần, hơi thở của nhau nhất thời tràn ngập tràn ngập đầu lưỡi, hương kẹo hổ phách vị sữa ngọt ngào dần dần hòa tan, khiến cả hai người đều nhịn không được mà sa vào trong đó. Tựa vào nhau giống như trong mộng, cho đến khi nguyệt lạc hiểu tinh hàn.
(hiểu 曉: trời tờ mờ sáng, Nguyệt lạc hiểu tinh hàn có lẽ là Trăng xuống thấp, sao chiếu ngang, ám chỉ trời sắp sáng. Nói thiệt là mình cũng không hiểu câu này là sao cả, chẳng lẽ là hai anh ôm hôn nhau quên hết thời gian, hay muốn phút giây này kéo dài hơn nữa???)
Mặt trời lặn dần xuống phía Tây, ráng chiều đỏ rực phản chiếu trên mặt biển, từng gợn sóng lấp lánh ánh vàng, cùng với âm thanh thủy triều ào ạt, càng khiến nơi này thêm yên tĩnh.
Hai người dựa sát vào nhau, nằm trên bờ cát ấm áp mềm mại, nhìn vầng mặt trời đỏ rực đang chìm dần ở đường chân trời xa xa, trong lòng là một mảnh an bình.
“Nằm trên bờ biển mát thật, đêm nay chúng ta ngủ lại ở đây đi.” Lâu Cảnh hôn hôn lên trán của người bên cạnh.
“Ngủ ở nơi này không an toàn, giặc Oa thường đột kích vào thời điểm này.” Bãi biển này có đoạn nằm ở ven vách đá, cần vòng qua một mảnh rừng dừa mới có thể tìm được, rất thanh tịnh, nhưng cũng cực kì nguy hiểm, bởi vì giặc Oa thường thường chọn chỗ vắng vẻ này để lên bờ.
“Nào có trùng hợp như thế.” Lâu Cảnh cười khẽ, mắt thấy sắc trời dần dần trở muộn, hắn bèn đứng dậy, định đi đến rừng cây phía sau gọi nhóm U Vân vệ đến đây bắt cá nướng ăn, ai ngờ vừa mới đi được một đoạn, liền cảm thấy có gì đó không đúng, đột nhiên quay đầu lại, chợt phát hiện ra, ở vách đá cách đó không xa, có một cái đầu nhọn không biết nhô ra từ bao giờ, thoạt nhìn hình như là... Đầu thuyền!
Nhìn kỹ lại lần nữa, dưới ánh mặt trời hôn ám, có thể mơ hồ nhìn thấy giữa đồng đá ngầm màu đen, có cái gì đó đang di động.
Lâu Cảnh cả kinh, vội vã chạy trở về, mà Tiêu Thừa Quân còn gối đầu lên hai tay, nằm dài trên bờ cát, cách y khoảng ba bước có một tảng đá ngầm.
Đột nhiên, một thân ảnh thấp bé từ sau tảng đá ngầm vọt ra.
“Thừa Quân!” Lâu Cảnh hét lên một tiếng, dùng hết toàn lực chạy lại, nề hà bờ cát mềm mại dưới chân lại khiến hắn không dùng được lực, cố gắng thế nào cũng không thể chạy nhanh được.
Tiêu Thừa Quân nghe tiếng Lâu Cảnh thất thanh gọi mình, liền quay đầu lại nhìn hắn, cùng lúc đó, một lưỡi đao mỏng chói lọi, thẳng tắp mà hướng đầu của y chém xuống.
Lâu Cảnh hất một khối đá vụn, mãnh liệt hướng về phía bên kia ném đi.
“Loảng xoảng đương” một tiếng, đá vụn hung hăng mà đập trúng lưỡi đao, khiến lưỡi đao mỏng lệch khỏi quỹ đạo một chút.
Tiêu Thừa Quân kịp phản ứng, cơ thể cấp tốc lăn một vòng, rút kiếm chặn trường đao bổ tới lần thứ hai.
Lâu Cảnh đạp vào một tảng đá ngầm, tung người nhảy lên, một cước đem người nọ đá văng ra. Áp lực đè lên kiếm chợt nhẹ, Tiêu Thừa Quân nhanh chóng đứng dậy, vung kiếm đâm tới.
Thân hình người nọ rất nhẹ nhàng, trên không trung đột nhiên huy đao, va chạm mạnh với bảo kiếm Xích Tiêu, mượn lực xoay người, dừng ở trên bờ cát.
Lúc này hai người mới thấy rõ bộ dạng của bóng đen kia, cả người mặc hắc y, hai chân được quấn chặt bởi một lớp vải, hai tay nắm chuôi đao, một miếng vải màu đen che ngang mặt, trên trán là một mảnh sáng loáng, đỉnh đầu có một cái búi tóc chọc thẳng lên trời.
“Giặc Oa!” Đồng tử Tiêu Thừa Quân co rụt lại.
“Lùn thế nhỉ!” Lâu Cảnh chưa từng thấy giặc Oa, chỉ nghe nói người Đông Doanh có thân hình thấp bé, không nghĩ đến chỉ cao tầm năm thước thế này.
Còn chưa chờ hắn kịp cười nhạo một phen, đằng sau tảng đá ngầm chợt “Vèo vèo vèo” mà lao ra mười mấy người tương tự với tên trước mặt, người nào cũng cầm một vật giống như kiếm mà không phải là kiếm, có vẻ giống đao lại không phải là đao vì đầu lưỡi đao rất cùn chứ không sắc nhọn như trường đao, nhanh chóng bao vây hai người.
“Các ngươi là người phương nào?” Tiêu Thừa Quân cầm ngang kiếm trước người, lạnh lùng hỏi.
Một hắc y nhân đứng ở chỗ cao dùng ngữ điệu kì quái, huyên thuyên nói vài câu, mười mấy giặc Oa kia liền la lớn: “Hải!” (một tiếng hô to /hoặc vâng, dạ gì gì đó, chỗ này là phát âm của tiếng Nhật mà hai người Lâu Cảnh nghe thấy.)
“Xem ra giặc Oa cũng chú trọng đến lễ tiết đấy chứ.” Lâu Cảnh cùng phu quân nhà mình đứng đối lưng, cũng cầm ngang bội đao trước người, còn chưa chờ hắn dùng “Lễ tiết” đáp lại nhóm giặc Oa kia thì cả đám hắc y nhân đã nhảy lên trong nháy mắt, nhất tề hướng bọn họ bổ tới!
Trái tim Lâu Cảnh chợt nhảy lên, gia gia của hắn, chẳng phải cũng mất như vậy hay sao? Có cái gì đó chợt lóe lên trong đầu rồi biến mất, nhất thời khiến hắn tâm loạn như ma.
“Thế tử...” Nhạc Nhàn thấy sắc mặt Lâu Cảnh khác thường, cẩn thận gọi khẽ một tiếng.
“Đi chuẩn bị một chút quần áo cho ta, ta sẽ đi tìm Vương gia.” Lâu Cảnh xua tay cho Nhạc Nhàn lui ra, chính mình thì ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.
Nơi này là chính viện phủ Mân vương, thập phần tương tự với vương phủ trong kinh, cũng là thư phòng hợp với phòng ngủ, chẳng qua so với tòa nhà trong kinh thì còn rộng hơn một chút.
Lâu Cảnh nhắm hai mắt lại, tứ hoàng tử và hắn bất quá chỉ là vài lần có duyên gặp gỡ, điều khiến hắn để ý chính là nguyên nhân Tiêu Thừa Tranh qua đời. Nếu gặp phải sát trận giống như tổ phụ năm xưa, đừng nói là tứ hoàng tử, ngay cả hắn, chỉ sợ cũng là chạy trời không khỏi nắng, chẳng qua, cái sát trận kia hẳn là nội ứng ngoại hợp...
(chạy trời không khỏi nắng: không thể tránh một tai vạ trước mắt)
Cho đến tận bây giờ, cái chết của lão An Quốc công vẫn là một dấu chấm hỏi, lúc ấy Lâu Cảnh không cùng lên chiến trường, chỉ biết là phó tướng phản bội gia gia, vì không có bằng chứng nên không thể bắt giữ gã đó lại để thẩm vấn, hắn liền giết chết tên phản bội để tế bái tổ phụ. Nhưng mà tứ hoàng tử chết cũng thật kì quái, có lẽ có thể nương theo sự việc lần này mà tra ra nguyên nhân gia gia mất.
Trong lòng có tính toán, Lâu Cảnh thoáng bình tĩnh trở lại, nhìn ngó xung quanh, đứng dậy đi đến thư phòng.
Thư phòng được bài trí dựa theo thói quen và sở thích của Tiêu Thừa Quân, giống hệt với thư phòng trong kinh thành, trong thoáng chốc, hắn chợt cảm thấy dường như mình đang bước vào Sùng Văn quán ở Đông Cung vậy. Khi đó bọn họ thật cẩn thận, mỗi bước đi đều phải thận trọng tính toán từng li từng tý, mỗi ngày trôi qua đều gian khổ vô cùng, hiện giờ nghĩ lại, cũng cảm thấy ngọt ngào quá đỗi, ít nhất là ngày ngày đêm đêm, bọn họ vẫn luôn được ở bên nhau.
Trên bàn học bày biện một bộ giá bút được khắc từ thanh ngọc, nghiên mực và hoa sen trên đồ rửa bút cùng tôn nhau lên nhìn rất hài hòa. Lâu Cảnh đưa tay sờ sờ đồ rửa bút được trạm trổ kĩ càng kia, hơi hơi cong môi lên, tất cả những vật khác đều là đến Mân Châu mới chọn mua, duy độc cái đồ rửa bút này, từ khi hắn tặng nó cho Tiêu Thừa Quân, liền chưa bao giờ rời khỏi bàn học của Mân vương điện hạ.
Ngẩng đầu nhìn đến họa ang, bên trong đặt mấy tranh vẽ cuộn tròn, đều là giấy Tuyên Thành, chỉ có một cuộn duy nhất được đóng khung và trang hoàng nổi bật hẳn lên, không khỏi “Di” một tiếng, hình như trước kia hắn đã từng nhìn thấy cuộn tranh kia rồi, chính là vẫn chưa từng để ý, Lâu Cảnh nhất thời tò mò, muốn cầm lên xem thử.
(họa ang: ang: bình/ vại/ ang dùng để đặt mấy bức tranh vào á)
“Thế tử, đồ đạc đã chuẩn bị xong rồi ạ.” Đúng lúc này, Nhạc Nhàn bước vào bẩm báo.
Lâu Cảnh liền thả cuộn tranh chưa kịp mở xuống họa ang, tiếp nhận gói đồ trong tay Nhạc Nhàn, “Ta để Vân Ngũ ở lại đây, nếu có việc gì gấp hãy nhắn hắn đi báo tin cho ta.”
“Vâng ạ.” Nhạc Nhàn tươi cười trả lời, tiễn Lâu Cảnh rời phủ.
Khoảng cách từ Dung Thành đến bờ biển không tới một trăm dặm, đi hai canh giờ liền đến. Nơi này chính là một huyện nhỏ thuộc Dung quận, tên là Đinh Chỉ, một địa phương có phong cảnh tuyệt vời.
Hỏi nhóm thị vệ vị trí của Mân vương điện hạ xong, Lâu Cảnh liền quẳng U Vân vệ sang một bên, tự mình chạy ra bờ biển tìm người.
Lúc này còn chưa tới hoàng hôn, ánh mặt trời vẫn thiêu đốt như trước. Mân Châu nghiêng về phía Nam, thời tiết tháng sáu vô cùng nóng nực, Lâu Cảnh tùy tay bẻ một nhánh cây rậm rạp, đi sâu vào trong bờ cát.
Chỗ nước cạn tập trung không ít bãi đá, hòn to hòn nhỏ, ngàn vạn năm bị nước biển cọ rửa, sớm đã bị bào mòn thành từng khối đá tròn xoay. Những ngọn sóng bạc đầu nối đuôi nhau ào ào xô vào bờ, tan thành từng mảnh vụn trắng xóa trên bờ cát vàng óng ánh, bọt sóng như hóa thành những đóa hoa nước dịu dàng, làm ướt vạt áo của người đứng đó.
Quần áo màu lam rất nhạt, gần như màu trắng ánh trăng, ống tay áo rộng bay phần phật trong gió biển, người nọ trường thân mà đứng, khí thế cao quý, giống như không phải ngắm cảnh, mà là chỉ điểm giang sơn.
Lâu Cảnh đi qua, đem nhánh cây giơ lên, che một mảnh râm mát, “Đang nhìn cái gì thế?”
“Thủy triều lên xuống, tựa như thế sự vô thường, trước một khắc còn sinh cơ bừng bừng, ngay sau đó liền quy về yên lặng.” Thanh âm của Tiêu Thừa Quân mang theo vài phần trầm trọng, cũng không quay đầu lại nhìn người bên cạnh, vẫn lẳng lặng mà nhìn biển rộng như trước.
Nắng tháng sáu nướng khô bờ cát, nước biển ngùn ngụt bốc hơi vào không khí, Lâu Cảnh nhìn ngó xung quanh, cách đó không xa có hai khối đá ngầm cực lớn, vừa cao vừa bẹt, đỉnh chạm vào nhau, tạo thành một mái che thiên nhiên, liền vươn tay ôm lấy Mân vương điện hạ còn đang ngẩn người, “Chúng ta sang bên kia ngồi một lát đi, ta cưỡi ngựa suốt ba ngày liền, đứng không nổi nữa nè.”
Tiêu Thừa Quân quay đầu lại nhìn nhìn Lâu Cảnh, tuấn nhan liệt đệ vô song quả nhiên hiện ra vài phần mỏi mệt, liền hơi hơi nhíu mày, lôi kéo hắn ngồi xuống chỗ râm mát giữa hai tảng đá.
Phần đá phía dưới là một khối đá tròn, đây là nơi nước biển vẫn thường vỗ đến, tuy rằng thời tiết nóng bức, nhưng động đá thiên nhiên này vẫn tỏa ra một chút khí lạnh nhè nhẹ, rất thoải mái.
Lâu Cảnh ôm phu quân nhà mình vào lòng, sờ sờ hai má đỏ bừng vì phơi nắng của y.
Hiếm khi Tiêu Thừa Quân bị ôm ấp như vậy mà không chống đẩy, chỉ lặng lẽ tựa vào ngực Lâu Cảnh, “Sao ngươi lại tới đây?”
“Mọi việc ở Cửu Xương đều được an bài tốt rồi.” Lâu Cảnh ôm ôm người trong lòng, di chuyển vị trí một chút để y tựa vào thoải mái hơn, “Há miệng ra nào!”
Một viên kẹo trái cây trong suốt được đưa tới bên môi, Tiêu Thừa Quân nghe lời mà hé miệng ngậm lấy, hương vị êm dịu hơi giống kẹo hổ phách, thưởng thức được một lát, liền cảm thấy có vị sữa bò nhàn nhạt, không khỏi hơi nheo nheo mắt lại, “Đây là kẹo gì vậy?”
“Kẹo hổ phách vị sữa đặc biệt đó.” Lâu Cảnh cười thần bí, chủ tiệm kẹo chưa làm qua kẹo sữa bao giờ, liền cô đặc sữa bò, căn cứ vào cách làm kẹo hổ phách mà trộn thêm vào, không dự đoán được lại ăn ngon như thế.
Hương vị ngọt ngào tràn ngập miệng mũi, cũng khiến cho trái tim sầu muộn được an ủi một chút, Tiêu Thừa Quân thở dài, ngồi dậy, “Thừa Tranh và ta là cùng nhau lớn lên, dù ta đối xử với hắn không bằng Thừa Cẩm, nhưng...”
Lâu Cảnh vươn tay nắm chặt tay y, cũng không có nói gì, để y tiếp tục nói.
“Ta đã sớm dự đoán được kết quả này...” Tiêu Thừa Quân thở dài một tiếng, nhưng không có nói thêm gì nữa, từ nhỏ đến lớn, phàm là làm việc, y đều tính toán rất cẩn thận. Từ chuyện bị phế khỏi ngôi vị Thái tử, đến chuyện được phong làm Mân vương và tới Mân Châu, từng việc từng việc đều do y kiểm soát trong tay, nhưng mà, y không bao giờ muốn hại chết tử hoàng tử.
“Làm một đế vương, không thể hối hận.” Lâu Cảnh nắm chặt bàn tay thon dài kia, kỳ thật hắn không muốn thấy Tiêu Thừa Quân trở thành một đế vương lãnh huyết vô tình, nhưng mà thiếu quyết đoán, lại càng không phải là mong muốn của hắn.
Tiêu Thừa Quân ảm đạm cười, nhìn đường chân trời xa xa, “Người đã sinh dị tâm thì chính là người bỏ đi, vứt bỏ là chuyện phải làm, ta không hối hận, chỉ là cảm thấy đáng tiếc.”
Hoàng gia, quả nhiên là trừ huynh đệ cùng mẫu, cho dù có trả giá nhiều tâm huyết hơn nữa, cũng khó có thể hoàn toàn thu phục. Bất quá, tình cảm huynh đệ bao nhiêu năm nay, liền cứ như vậy trôi theo dòng nước, vì Tiêu Thừa Tranh đáng tiếc, cũng vì chính mình, mà thôi....
Lâu Cảnh yên lặng ngắm nhìn người bên cạnh, sát phạt quả quyết, khi cần quyết thì phải quyết ngay, một nhân vật như vậy, làm sao lại không khiến hắn ái mộ, vươn tay từ phía sau ôm lấy vòng eo của Tiêu Thừa Quân, tựa vào sau gáy y, cọ xát hai má, “Cuộc đời này, ta tuyệt không phản bội ngươi.”
Tiêu Thừa Quân cười khẽ, xoay người nắm cằm Lâu Cảnh, “Bổn vương, sẽ không cho ngươi cơ hội phản bội, nếu có một ngày như thế, ta nhất định sẽ tự tay giết ngươi.”
Thanh âm trầm thấp du dương, mang theo uy nghiêm không thể phản kháng, từng chữ xuất ra uy thế mười phần, rõ ràng là nguy hiểm như vậy, lại khiến trái tim Lâu Cảnh loạn nhịp, thật sâu mà nhìn vào cặp mắt đen tĩnh lặng kia, chậm rãi tới gần, cọ cọ chóp mũi y, khàn khàn nói: “Chết vào tay ngươi, ta cam tâm tình nguyện.”
Hai cặp mắt chuyên chú nhìn nhau, hơi thở nhẹ nhàng như u lan. Chợt tới gần, hơi thở của nhau nhất thời tràn ngập tràn ngập đầu lưỡi, hương kẹo hổ phách vị sữa ngọt ngào dần dần hòa tan, khiến cả hai người đều nhịn không được mà sa vào trong đó. Tựa vào nhau giống như trong mộng, cho đến khi nguyệt lạc hiểu tinh hàn.
(hiểu 曉: trời tờ mờ sáng, Nguyệt lạc hiểu tinh hàn có lẽ là Trăng xuống thấp, sao chiếu ngang, ám chỉ trời sắp sáng. Nói thiệt là mình cũng không hiểu câu này là sao cả, chẳng lẽ là hai anh ôm hôn nhau quên hết thời gian, hay muốn phút giây này kéo dài hơn nữa???)
Mặt trời lặn dần xuống phía Tây, ráng chiều đỏ rực phản chiếu trên mặt biển, từng gợn sóng lấp lánh ánh vàng, cùng với âm thanh thủy triều ào ạt, càng khiến nơi này thêm yên tĩnh.
Hai người dựa sát vào nhau, nằm trên bờ cát ấm áp mềm mại, nhìn vầng mặt trời đỏ rực đang chìm dần ở đường chân trời xa xa, trong lòng là một mảnh an bình.
“Nằm trên bờ biển mát thật, đêm nay chúng ta ngủ lại ở đây đi.” Lâu Cảnh hôn hôn lên trán của người bên cạnh.
“Ngủ ở nơi này không an toàn, giặc Oa thường đột kích vào thời điểm này.” Bãi biển này có đoạn nằm ở ven vách đá, cần vòng qua một mảnh rừng dừa mới có thể tìm được, rất thanh tịnh, nhưng cũng cực kì nguy hiểm, bởi vì giặc Oa thường thường chọn chỗ vắng vẻ này để lên bờ.
“Nào có trùng hợp như thế.” Lâu Cảnh cười khẽ, mắt thấy sắc trời dần dần trở muộn, hắn bèn đứng dậy, định đi đến rừng cây phía sau gọi nhóm U Vân vệ đến đây bắt cá nướng ăn, ai ngờ vừa mới đi được một đoạn, liền cảm thấy có gì đó không đúng, đột nhiên quay đầu lại, chợt phát hiện ra, ở vách đá cách đó không xa, có một cái đầu nhọn không biết nhô ra từ bao giờ, thoạt nhìn hình như là... Đầu thuyền!
Nhìn kỹ lại lần nữa, dưới ánh mặt trời hôn ám, có thể mơ hồ nhìn thấy giữa đồng đá ngầm màu đen, có cái gì đó đang di động.
Lâu Cảnh cả kinh, vội vã chạy trở về, mà Tiêu Thừa Quân còn gối đầu lên hai tay, nằm dài trên bờ cát, cách y khoảng ba bước có một tảng đá ngầm.
Đột nhiên, một thân ảnh thấp bé từ sau tảng đá ngầm vọt ra.
“Thừa Quân!” Lâu Cảnh hét lên một tiếng, dùng hết toàn lực chạy lại, nề hà bờ cát mềm mại dưới chân lại khiến hắn không dùng được lực, cố gắng thế nào cũng không thể chạy nhanh được.
Tiêu Thừa Quân nghe tiếng Lâu Cảnh thất thanh gọi mình, liền quay đầu lại nhìn hắn, cùng lúc đó, một lưỡi đao mỏng chói lọi, thẳng tắp mà hướng đầu của y chém xuống.
Lâu Cảnh hất một khối đá vụn, mãnh liệt hướng về phía bên kia ném đi.
“Loảng xoảng đương” một tiếng, đá vụn hung hăng mà đập trúng lưỡi đao, khiến lưỡi đao mỏng lệch khỏi quỹ đạo một chút.
Tiêu Thừa Quân kịp phản ứng, cơ thể cấp tốc lăn một vòng, rút kiếm chặn trường đao bổ tới lần thứ hai.
Lâu Cảnh đạp vào một tảng đá ngầm, tung người nhảy lên, một cước đem người nọ đá văng ra. Áp lực đè lên kiếm chợt nhẹ, Tiêu Thừa Quân nhanh chóng đứng dậy, vung kiếm đâm tới.
Thân hình người nọ rất nhẹ nhàng, trên không trung đột nhiên huy đao, va chạm mạnh với bảo kiếm Xích Tiêu, mượn lực xoay người, dừng ở trên bờ cát.
Lúc này hai người mới thấy rõ bộ dạng của bóng đen kia, cả người mặc hắc y, hai chân được quấn chặt bởi một lớp vải, hai tay nắm chuôi đao, một miếng vải màu đen che ngang mặt, trên trán là một mảnh sáng loáng, đỉnh đầu có một cái búi tóc chọc thẳng lên trời.
“Giặc Oa!” Đồng tử Tiêu Thừa Quân co rụt lại.
“Lùn thế nhỉ!” Lâu Cảnh chưa từng thấy giặc Oa, chỉ nghe nói người Đông Doanh có thân hình thấp bé, không nghĩ đến chỉ cao tầm năm thước thế này.
Còn chưa chờ hắn kịp cười nhạo một phen, đằng sau tảng đá ngầm chợt “Vèo vèo vèo” mà lao ra mười mấy người tương tự với tên trước mặt, người nào cũng cầm một vật giống như kiếm mà không phải là kiếm, có vẻ giống đao lại không phải là đao vì đầu lưỡi đao rất cùn chứ không sắc nhọn như trường đao, nhanh chóng bao vây hai người.
“Các ngươi là người phương nào?” Tiêu Thừa Quân cầm ngang kiếm trước người, lạnh lùng hỏi.
Một hắc y nhân đứng ở chỗ cao dùng ngữ điệu kì quái, huyên thuyên nói vài câu, mười mấy giặc Oa kia liền la lớn: “Hải!” (một tiếng hô to /hoặc vâng, dạ gì gì đó, chỗ này là phát âm của tiếng Nhật mà hai người Lâu Cảnh nghe thấy.)
“Xem ra giặc Oa cũng chú trọng đến lễ tiết đấy chứ.” Lâu Cảnh cùng phu quân nhà mình đứng đối lưng, cũng cầm ngang bội đao trước người, còn chưa chờ hắn dùng “Lễ tiết” đáp lại nhóm giặc Oa kia thì cả đám hắc y nhân đã nhảy lên trong nháy mắt, nhất tề hướng bọn họ bổ tới!
/102
|