Lâu Cảnh trầm mặc một lúc lâu, khẽ thở dài, “Việc này, ta sẽ thương nghị với Dương đại nhân, Dương cô nương đi nghỉ ngơi trước đi.”
“Đa tạ thế tử thông cảm...” Dương tiểu thư phúc thân hành lễ, cũng không hỏi Lâu Cảnh có đồng ý buông tha cho Lâm Đại Hổ hay không, lập tức xoay người rời khỏi trung trướng.
“Dương tiểu thư này cũng là một người dùng được.” Tiêu Thừa Quân đứng dậy, xoa xoa đầu Lâu Cảnh, từ góc độ dùng người mà nói, Dương cô nương là một người ân oán phân minh, tiến thoái có độ, dùng để quản lý, cân bằng nội bộ của Lâu gia là rất thích hợp, “Ở Lâu gia, nàng ta cũng không có ai để dựa vào, cũng chỉ có thể nương theo ngươi, giúp đỡ ngươi bàn bạc kế sách.”
“Ta còn không đến mức cần nhờ vả nữ nhân đâu.” Lâu Cảnh kéo cái tay trên đầu mình xuống, đặt bên miệng gặm một hơi, nhưng trong lòng cũng hiểu được, phu quân nhà mình nói đúng.
Việc trong nhà so với việc quốc gia thiên hạ mà nói, đều chỉ là việc nhỏ, nhưng mà trong nhà không an ổn thì sẽ khiến người ta luôn cảm thấy phiền lòng. Huống chi, về sau hắn sẽ lại gả cho Tiêu Thừa Quân lần nữa, nếu Lâu gia nằm trong tay phụ thân và Ngụy thị thì sớm hay muộn cũng sẽ suy bại.
Than nhẹ một tiếng, hai người không nói chuyện này nữa, mà gọi người dẫn Lâm Đại Hổ đến đây.
Mũi tên trên vai Lâm Đại Hổ đã được rút ra, cũng không biết là ai đã đắp thuốc cho hắn, còn dùng một mảnh vải trắng cẩn thận băng kĩ, trên người vẫn bị trói chặt bằng dây thừng, hai mắt đỏ rực mà trừng Lâu Cảnh.
“Lâm Đại Hổ, ngươi ba lần bốn lượt đối nghịch với bản tướng, ngươi nói thử xem, ta nên xử trí ngươi thế nào?” Lâu Cảnh tựa lưng vào ghế ngồi, cười lạnh nhìn hắn.
“Muốn chém, muốn giết hay lóc thịt lột da, thích làm thế nào thì làm!” Lâm Đại Hổ có thân hình cao lớn, lưng hùm vai gấu, tiếng nói oang oang như chuông lớn.
Lâu Cảnh dùng ngón tay đè lỗ tai lại, lấy ra một tấm bản đồ, chậm rãi nói: “Ta đã xem qua phòng bố của núi Cửu Kỳ, nếu không phải kho lương bị đốt, nửa tháng cũng không công phá được cái sơn trại này, trước kia ngươi từng cầm binh sao?”
“Liên quan quái gì đến ngươi!” Lâm Đại Hổ nghển cổ nói.
“A, quả nhiên là do ngươi bố trí.” Lâu Cảnh tỏ ra “ta vừa biết rồi nhé”, tủm tỉm cười trả lời.
Lâm Đại Hổ mở to hai mắt nhìn, lúc này mới kịp phản ứng, mẹ nó, mình bị đưa vào tròng rồi.
Tiêu Thừa Quân nhìn hai người cùn cưa ngươi tới ta đi, liền nhịn không được mà cười khẽ ra tiếng, “Tướng soái tài, tự nhiên là nên dùng trong quân, làm một tên sơn phỉ thì thật là đáng tiếc.”
“Hừ, đại quân triều đình với sơn phỉ thì khác đếch gì nhau!” Lâm Đại Hổ hừ lạnh một tiếng, “Ta sẽ không quy phục, ăn cơm tù hay lên đoạn đầu đài đều được, nói một câu cho thống khoái đi!”
(thống khoái: thích thú, thoả mãn; lòng thống khoái, nhẹ lâng lâng như người trút được gánh nặng (Kim Lân))
Lâu Cảnh thở dài, không buồn để ý đến hắn, quay sang nói với Tiêu Thừa Quân, “Là ta nhìn nhầm rồi, vốn tưởng rằng hắn là một hán tử đỉnh thiên lập địa, hiện giờ xem ra, bất quá chỉ là một con rùa đen rút đầu mà thôi.”
(đỉnh thiên lập địa: đầu đội trời, chân đạp đất)
“Tài đại chí sơ, không có triển vọng, lưu hắn lại cũng chỉ là tai họa cho lê dân bá tánh.” Tiêu Thừa Quân nghiêm mặt nói.
(tài đại chí sơ: có thể hiểu đơn giản là có tài mà không có chí ấy ^^~)
Hai người cực kì ăn ý mà kẻ tung người hứng nói chuyện với nhau, nhất thời chọc giận Lâm Đại Hổ, “Lão tử mới không phải rùa đen rút đầu, mấy năm nay toàn cướp của người giàu chia cho người nghèo, tai họa cho dân chúng ở chỗ đếch nào!”
“Thế Dương tiểu thư kia là xảy ra chuyện gì?” Lâu Cảnh nhướng mày, đứng dậy đi đến bên người Lâm Đại Hổ, “Những cô nương, tiểu tử vô tội bị các ngươi làm hại, đó là chuyện gì xảy ra?”
Nhắc tới cái này, trên mặt Lâm Đại Hổ liền nhịn không được mà có chút xấu hổ, hắn vẫn luôn không quen nhìn loại sự tình này, có thể quản thì quản, nhưng trong sơn trại có một đám Đại lão gia, dù sao thì cũng phải tìm địa phương để phát tiết, hắn có muốn quản cũng quản không được, chỉ có thể khuyên nhủ bọn họ không động đến các tiểu cô nương chưa xuất giá mà thôi.
“Nói cho cùng, cả tay sai của triều đình ngươi cũng không bằng đâu, chó săn còn biết vì ai mà bán mạng, còn ngươi ư? Một tên thổ phỉ chỉ biết giết người phóng hỏa, cường đoạt dân nữ, dùng huynh đệ kết bái của mình để chặn tên, đáng giá sao? Anh em kết nghĩa kia của ngươi, nếu không phải vì thấy hơi tiền mà nổi máu tham muốn giết người, thì tại sao lại bị chém giết?” Lâu Cảnh rút bội đao ra, dùng mũi đao chỉ chỉ vào ngực Lâm Đại Hổ, “Vỗ lương tâm mà ngẫm lại thật kĩ đi, mọi chuyện ngươi làm mấy năm nay có đúng là giúp người không? Có đúng như ước nguyện ban đầu khi ngươi vào rừng làm cướp không?”
Lâm Đại Hổ trầm mặc không nói, lưỡi đao chói lọi đặt ngay trước mắt, hàng là có thể sống, không hàng thì sẽ chết, nhưng cứ như vậy mà đầu nhập vào triều đình, chung quy là hắn vẫn cảm thấy không cam tâm.
(hàng: chịu khuất phục, chịu thua.)
“Thôi...” Lâu Cảnh thở dài một tiếng, đột nhiên vung đao.
Lưỡi đao sáng loáng xẹt qua trước mắt, tiếng xé gió vụt qua bên tai, Lâm Đại Hổ vô thức nhắm mắt lại.
“Phựt”, một đao đi xuống, dây thừng trên người vang lên một tiếng nhỏ rồi đứt đoạn, Lâm Đại Hổ kinh ngạc mà mở mắt ra, trố mắt nhìn Lâu Cảnh thu đao vào vỏ.
“Từ trước tới nay, Lâu Cảnh ta cũng không ép buộc người khác cái gì, ta tôn trọng một hán tử có khí phách kiệt ngạo bất tuân như ngươi, hôm nay sẽ không làm ngươi khó xử.” Lâu Cảnh xoay người, đưa lưng về phía Lâm Đại Hổ, “Ngươi đi đi.”
Lâm Đại Hổ sửng sốt một lát, xoay người bước đi, xốc rèm cửa lên, bên ngoài trung trướng yên tĩnh và thanh bình đến kì lạ, bầu trời quang đãng muôn dặm, xa xa là những ngọn núi trập trùng, trời đất bao la, nam nhi thân cao tám thước như hắn luôn luôn có chỗ dừng chân, chẳng qua... Bước chân rời đi đột nhiên dừng lại.
Lâu Cảnh quay lại nhìn hắn, hơi hơi nhếch môi, ngữ khí trầm ổn mang theo tiếng thở dài, “Ra khỏi cửa này, sẽ không có ai ngăn cản ngươi.”
Lâm Đại Hổ xoay người nhìn về phía Lâu Cảnh, “Ngươi điều binh khiển tướng, anh dũng giết địch, là vì cái gì?”
Trong khoảnh khắc Lâm Đại Hổ xoay người nhìn lại, vẻ mặt của Lâu Cảnh liền đổi thành cao thâm khó lường, nghe được lời ấy, trầm ngâm một lát mới nói: “Ta, tự nhiên là vì người mà ta nguyện trung thành.”
“Hiện giờ Đại Dục đang loạn thành một đoàn.” Lâm Đại Hổ gắt gao nhìn chằm chằm Lâu Cảnh, “Ngươi mở miệng là nói đến dân chúng trong thiên hạ, vậy người mà ngươi nguyện trung thành có thể làm cho dân chúng no bụng được không?”
Lời này nói ra, chính là đại nghịch bất đạo, nhưng mà trong mắt Tiêu Thừa Quân lại hiện lên một tia tán thưởng, nguyên tưởng rằng chỉ có Thái Tổ khai quốc mới nhìn thấy một tài năng như thế, thật không ngờ là y cũng có thể gặp được một người như vậy. Tuy rằng, nhìn từ góc độ đế vương mà nói, loại người này cũng chẳng dễ thu phục, nên diệt trừ sớm thì hơn.
(đại nghịch bất đạo: vốn chỉ những lời nói cùng hành vi phạm thượng tác loạn, phá hoại trật tự phong kiến. Hiện dùng để hình dung tội to ác lớn.)
“Người mà ta nguyện trung thành, tất nhiên là người có thể làm cho Đại Dục quay về thời thịnh thế.” Lâu Cảnh chậm rãi cong môi lên, “Mà ta muốn làm, đó là giúp y bảo vệ tốt ngàn dặm non sông này!”
(thịnh thế: thời đại thịnh vượng, phồn vinh, giàu có)
Tiêu Thừa Quân lẳng lặng mà nhìn nụ cười tràn đầy khoe khoang đắc ý của gia hỏa kia, trong lòng rung động mãnh liệt. Câu nói ấy, từng câu từng chữ liền cứ như vậy mà khắc sâu vào trong lòng y, ghi nhớ cả đời.
Hoàng hôn buông xuống, phu phu hai người mang theo một tiểu tướng mới nhận là Lâm Đại Hổ, đưa Dương tiểu thư về quận phủ quận Cửu Xương.
Dương phu nhân ôm nữ nhi khóc rống một lúc lâu mới ngừng được nước mắt, hỏi thăm sự tình diễn ra trong mấy ngày nay.
“Mẫu thân đừng quá buồn phiền, hiện giờ nữ nhi ở lại Giang Châu cũng khó mà gả cho một người như ý, còn không bằng đến phủ An Quốc công.” Dương tiểu thư an ủi mẫu thân một hồi lâu, lúc này mới nói đến chính sự.
Dương phu nhân nghe vậy, lại nhịn không được mà rơi lệ, người người trong quận Cửu Xương đều biết tiểu thư Dương gia bị sơn phỉ bắt đi, nhóm nhà giàu muốn kết thân, tất nhiên sẽ đi hỏi thăm mọi chuyện cẩn thận, tuy bọn họ biết nữ nhi không hề mất đi danh tiết, nhưng nói ra ngoài thì có ai tin? Sau này muốn tìm một nhà môn đăng hộ đối thì chắc chắn là muôn vàn khó khăn...
“Căn cơ nhà chúng ta không lớn, con đường làm quan của phụ thân lại không mấy thuận lợi, gả cho An Quốc công cũng không phải là chuyện xấu.” Dương tiểu thư vốn là không bằng lòng, nhưng mấy ngày nay bị nhốt trên sơn trại, nàng đã suy nghĩ cẩn thận thiệt hơn.
Phụ thân làm quan thanh liêm, nhưng trong cái triều đình hỗn loạn hiện tại, muốn làm việc yên ổn hay thăng chức là rất khó, mà ngược lại, nơi nơi chốn chốn đều bị người chèn ép, năm nay phải mượn tiền để làm lễ gặp mặt, ai biết ba năm sau sẽ thế nào? Trong nhà còn có đệ đệ muội muội, cần phải đọc sách, cần lập gia đình, nàng nhất định phải gả cho một người có thân phận cao, lúc ấy mới có thể giúp đỡ cho gia đình được ít nhiều.
Sau khi bàn bạc xong, Dương Hưng nặng nề mà thở dài, lau khô nước mắt, nói lời cảm tạ với hảo ý của Lâu Cảnh, chuẩn bị đưa nữ nhi đến Lâu gia.
Lâu Cảnh cũng không ngăn cản nữa, phái hai mươi tinh binh hộ tống Dương tiểu thư vào kinh, bản thân hắn thì viết một phong thư gửi cho phụ thân, nói sơn phỉ Giang Châu hoành hành ngang ngược, thường xuyên chặn cướp trên đường, đây không phải là lỗi của Dương Hưng, mà việc Dương tiểu thư bị bắt cóc thì hoàn toàn không đề cập đến.
Trải qua sự kiện ở núi Cửu Kỳ, phương pháp dùng binh kì dị của Lâu Cảnh đã triệt để chấn nhiếp đại quân, nhóm tiểu tướng bội phục sát đất, đối với mệnh lệnh của Lâu Cảnh, bất luận là sau này có kì dị cỡ nào, cũng không dễ dàng nghi ngờ hay phân vân.
Mà Trấn Nam tướng quân vừa mới lập uy xong liền phủi tay, bàn giao toàn bộ mọi việc trong quân cho hai giáo úy, bản thân mình thì cùng quân sư đi ra ngoài du lịch.
Thời hạn Tiêu Thừa Quân đến đất phong đã sắp hết, chỉ còn lại không tới năm ngày, đi từ Cửu Xương đến Mân Châu, cưỡi ngựa mất khoảng ba ngày, đoàn người liền ra roi thúc ngựa, hướng thủ phủ của Mân Châu -- Dung Thành mà đi.
Sau khi Lâu Cảnh rời đi được hai ngày, thứ sử Giang Châu nhận được tín thư do Trấn Nam tướng quân tự tay viết, trong lòng không khỏi lộp bộp một chút.
Nguyên bản đang muốn thể hiện năng lực của mình ở Giang Châu, ai ngờ Hoàng Thượng lại đột nhiên phong một cái Trấn Nam tướng quân đến đây, thế này thì có khác nào tròng một cái dây xích vào cổ hắn đâu, đương nhiên là thứ sử Giang Châu sẽ không bằng lòng. Binh lực Giang Châu vốn đã không đủ, với hắn mà nói, đại quân bốn quận phía Nam là cực kì trọng yếu, cho nên vẫn luôn giữ lại một vạn quân kia không chịu trả lại, không lường được thế tử Lâu gia nhỏ tuổi này lại làm như vậy, cũng là cho hắn một cái hạ mã uy, để hắn thành thật một chút.
(Hạ mã uy: cấp cho mặt mũi hoặc hiểu là cho chút thể diện.)
“Đại nhân, thuộc hạ làm việc bất lợi.” Người bên cạnh nhìn thấy quân tín của Trấn Nam tướng quân, lập tức quỳ xuống đất nói.
Thứ sử Giang Châu không để ý đến cấp dưới đang quỳ xuống thỉnh tội mà mở bức thư do Lâu Cảnh gửi đến ra, nội dung bên trong cực kì đơn giản, đơn giản đến mức chỉ có một câu, “Trong vòng ba ngày phải trả lại đại quân cho ta, bảy ngày nữa mà binh không về đến bốn quận phía Nam thì ta sẽ hướng Hoàng Thượng đòi lấy.” Một hàng chữ như vậy nằm chình ình giữa tờ giấy trắng, mặt trên còn có một cái đại ấn tướng quân màu đỏ tươi, kiêu ngạo đến tột đỉnh.
“Thằng nhãi Lâu gia, khinh người quá đáng!” Thứ sử Giang Châu tức giận đến dựng râu, vung tay vỗ mạnh lên bàn.
Đất đai của Mân Châu cũng không được phì nhiêu, lại gần biển, vì thế có rất nhiều người kiếm sống bằng nghề đánh cá, cũng bởi vậy mà những thành thị hơi phồn hoa một chút đều nằm ở vùng duyên hải, Dung Thành cũng không ngoại lệ, cách bờ biển chưa đến một trăm dặm.
Tất nhiên Lâu Cảnh không thể lấy danh nghĩa là Mân vương phi hay Trấn Nam tướng quân đến đây, vì thế hắn liền đóng giả làm thị vệ của Tiêu Thừa Quân. Chẳng qua cánh tay hắn bị thương còn chưa lành, cho nên thị vệ này vẫn cưỡi chung một ngựa với Vương gia, thẳng cho đến khi cả đoàn đi tới bên ngoài Dung Thành, hắn mới nhăn nhó khổ sở mà tự cưỡi ngựa một mình.
(tên nào bữa trước làm anh hùng tong long cưỡi ngựa lên núi tiễu phỉ thế nhỉ =___=)
Phủ Tĩnh Nam hầu nằm trong Dung Thành, hiện giờ cả nhà đều vào kinh, Tĩnh Nam hầu liền đem phủ đệ cho Tiêu Thừa Quân mượn tạm, trở thành Mân vương phủ tạm thời, đợi cho đến khi Mân vương phủ chân chính hoàn thành thì mới dọn qua đó.
Quan viên ở đất phong đã sớm đợi tại phủ Mân vương, bọn họ vốn là quan địa phương ở Mân Châu, hiện giờ Mân Châu biến thành đất phong, người có cửa đều đã sớm chạy chọt để đổi đi nơi khác, người không có cửa thì cũng đành ở lại nơi này, trở thành phiên thần của Vương gia.
(phiên = đất phong, thuộc địa hoặc thuộc quốc phong cho chư hầu ngày xưa, vua phong các bầy tôi, các con cháu ra trấn các nơi để làm phên che cho nhà vua. Thần: thần tử, bầy tôi -> làm quan cho vương gia.)
“Chúng thần tham kiến Mân vương điện hạ.” Trước đây bọn họ là quan viên đứng đầu trong sáu bộ quan của Mân Châu, bây giờ trở thành lục bộ thượng thư của đất phong, nhất tề hướng Tiêu Thừa Quân hành lễ.
Tiêu Thừa Quân ngồi lên ghế chủ vị, nhìn lướt qua nhóm thần tử đang quỳ trên mặt đất, thứ sử Mân Châu đã rời khỏi chức vị, vì thế vị trí đứng đầu các quan ở Mân Châu liền bỏ trống, “Hôm nay bổn vương tiếp quản Mân Châu, các ngươi đều thăng quan một bậc, liệt vào lục bộ thượng thư của Mân Châu, hàm tam phẩm.”
“Tạ điện hạ!” Sáu người khom người tạ ơn, không buồn không vui.
“Bổn vương mới đến, cũng không hiểu biết mọi việc ở Mân Châu, các ngươi đem toàn bộ hồ sơ trong ba năm qua của sáu bộ trình lên. Bảy ngày nữa, ta sẽ tham gia đại điển nhậm chức Mân vương, gọi quận thủ của chín quận Mân Châu đến đây, sau đại điển sẽ tiến hành nghị sự ở chính điện Vương phủ, người nào vắng mặt sẽ lập tức bãi miễn, Mân Châu vĩnh viễn không dùng người này.” Sắc mặt của Tiêu Thừa Quân đầy trang nghiêm và lạnh lùng, âm điệu trầm ổn, một câu một câu mà dặn dò đi xuống.
Gọi ti lễ đến, sắp xếp mọi việc của đất phong trong vòng bảy ngày, trật tự rõ ràng, không lộ một chút sơ hở, khiến lục bộ thượng thư vừa mới lên chức ứa mồ hôi lạnh. Nguyên bản tưởng rằng vị Mân vương này vốn không được sủng ái, bởi vì ngu dốt mà bị phế, chắc cũng là quả hồng mềm dễ bóp, nào có ai ngờ được, y lại có bản lĩnh như thế chứ!
(ti lễ: chức quan trông coi về lễ nghi.)
Xuất xứ của đại nghịch bất đạo: Hán thư - Cao Đế kỉ 汉书 - 高帝纪
Khi Hán Sở tranh hùng, có một lần quân Sở do Hạng Vũ 项羽 thống lĩnh cùng quân Hán do Lưu Bang 刘邦 thống lĩnh gặp nhau tại thành Quảng Vũ 广武. Hạng Vũ muốn đơn độc giao tranh cùng Lưu Bang nên tại trận tiền hét lớn rằng: “Lưu Bang nghe đây, chúng ta hai người phân tranh, đến nỗi bách tính trong thiên hạ không được yên ổn. Nay hai ta tại trận tiền tỉ thí, ai thắng, người đó sẽ được thiên hạ.”
Lưu Bang tự biết mình không phải là đối thủ của Hạng Vũ liền nói rằng:
“Nhà ngươi không đáng để khiêu chiến với ta, nhà ngươi đã là tội nhân với mười tội không thể dung tha, đáng phải giết chết:
Thứ 1: nhà ngươi phản bội ước đính giữa hai chúng ta. Ta chiếm được quan trung trước, theo lí phải là quan trung vương, nhà ngươi lại tự mình xưng vương.
Thứ 2: nhà ngươi giết khanh đại phu, tự mình xưng bá.
Thứ 3: nhà ngươi đã làm trái mệnh lệnh của Hoài Vương 怀王, tự ý dẫn binh vào quan trung.
Thứ 4: nhà ngươi thiêu đốt cung điện nhà Tần, quật mộ Tần Thuỷ Hoàng, vơ vét của cải.
Thứ 5: nhà ngươi đã giết chết Tần Vương Tử Anh 秦王子婴 đã đầu hàng.
Thứ 6: nhà ngươi đã chôn sống 20 vạn dân nước Tần.
Thứ 7: nhà ngươi phong vương ban đất, đuổi chủ cũ, khiến thiên hạ bất an.
Thứ 8: nhà ngươi chiếm Bành Thành 彭城, đoạt lấy đất đai của nước Hàn, lại cưỡng chiếm đất đai của nước Lương và nước Sở.
Thứ 9: nhà ngươi âm mưu giết Nghĩa Đế Hoài Vương.
Thứ 10: nhà ngươi là thần tử lại giết vua của mình, thiên hạ không dung cho tội đại nghịch bất đạo.
Nhà ngươi đã phạm vào 10 tội lớn, còn mặt mũi nào khiêu chiến với ta!”
Hạng Vũ vừa nghe xong giận đến nỗi tái mặt, giương cung bắn. Lưu Bang né không kịp bị tên ghim vào ngực ngã xuống đất. Tướng sĩ vội chạy đến nâng Lưu Bang dậy, dìu vào trong thành Quảng Vũ. Lưu Bang không dám ứng chiến nữa.
“Đa tạ thế tử thông cảm...” Dương tiểu thư phúc thân hành lễ, cũng không hỏi Lâu Cảnh có đồng ý buông tha cho Lâm Đại Hổ hay không, lập tức xoay người rời khỏi trung trướng.
“Dương tiểu thư này cũng là một người dùng được.” Tiêu Thừa Quân đứng dậy, xoa xoa đầu Lâu Cảnh, từ góc độ dùng người mà nói, Dương cô nương là một người ân oán phân minh, tiến thoái có độ, dùng để quản lý, cân bằng nội bộ của Lâu gia là rất thích hợp, “Ở Lâu gia, nàng ta cũng không có ai để dựa vào, cũng chỉ có thể nương theo ngươi, giúp đỡ ngươi bàn bạc kế sách.”
“Ta còn không đến mức cần nhờ vả nữ nhân đâu.” Lâu Cảnh kéo cái tay trên đầu mình xuống, đặt bên miệng gặm một hơi, nhưng trong lòng cũng hiểu được, phu quân nhà mình nói đúng.
Việc trong nhà so với việc quốc gia thiên hạ mà nói, đều chỉ là việc nhỏ, nhưng mà trong nhà không an ổn thì sẽ khiến người ta luôn cảm thấy phiền lòng. Huống chi, về sau hắn sẽ lại gả cho Tiêu Thừa Quân lần nữa, nếu Lâu gia nằm trong tay phụ thân và Ngụy thị thì sớm hay muộn cũng sẽ suy bại.
Than nhẹ một tiếng, hai người không nói chuyện này nữa, mà gọi người dẫn Lâm Đại Hổ đến đây.
Mũi tên trên vai Lâm Đại Hổ đã được rút ra, cũng không biết là ai đã đắp thuốc cho hắn, còn dùng một mảnh vải trắng cẩn thận băng kĩ, trên người vẫn bị trói chặt bằng dây thừng, hai mắt đỏ rực mà trừng Lâu Cảnh.
“Lâm Đại Hổ, ngươi ba lần bốn lượt đối nghịch với bản tướng, ngươi nói thử xem, ta nên xử trí ngươi thế nào?” Lâu Cảnh tựa lưng vào ghế ngồi, cười lạnh nhìn hắn.
“Muốn chém, muốn giết hay lóc thịt lột da, thích làm thế nào thì làm!” Lâm Đại Hổ có thân hình cao lớn, lưng hùm vai gấu, tiếng nói oang oang như chuông lớn.
Lâu Cảnh dùng ngón tay đè lỗ tai lại, lấy ra một tấm bản đồ, chậm rãi nói: “Ta đã xem qua phòng bố của núi Cửu Kỳ, nếu không phải kho lương bị đốt, nửa tháng cũng không công phá được cái sơn trại này, trước kia ngươi từng cầm binh sao?”
“Liên quan quái gì đến ngươi!” Lâm Đại Hổ nghển cổ nói.
“A, quả nhiên là do ngươi bố trí.” Lâu Cảnh tỏ ra “ta vừa biết rồi nhé”, tủm tỉm cười trả lời.
Lâm Đại Hổ mở to hai mắt nhìn, lúc này mới kịp phản ứng, mẹ nó, mình bị đưa vào tròng rồi.
Tiêu Thừa Quân nhìn hai người cùn cưa ngươi tới ta đi, liền nhịn không được mà cười khẽ ra tiếng, “Tướng soái tài, tự nhiên là nên dùng trong quân, làm một tên sơn phỉ thì thật là đáng tiếc.”
“Hừ, đại quân triều đình với sơn phỉ thì khác đếch gì nhau!” Lâm Đại Hổ hừ lạnh một tiếng, “Ta sẽ không quy phục, ăn cơm tù hay lên đoạn đầu đài đều được, nói một câu cho thống khoái đi!”
(thống khoái: thích thú, thoả mãn; lòng thống khoái, nhẹ lâng lâng như người trút được gánh nặng (Kim Lân))
Lâu Cảnh thở dài, không buồn để ý đến hắn, quay sang nói với Tiêu Thừa Quân, “Là ta nhìn nhầm rồi, vốn tưởng rằng hắn là một hán tử đỉnh thiên lập địa, hiện giờ xem ra, bất quá chỉ là một con rùa đen rút đầu mà thôi.”
(đỉnh thiên lập địa: đầu đội trời, chân đạp đất)
“Tài đại chí sơ, không có triển vọng, lưu hắn lại cũng chỉ là tai họa cho lê dân bá tánh.” Tiêu Thừa Quân nghiêm mặt nói.
(tài đại chí sơ: có thể hiểu đơn giản là có tài mà không có chí ấy ^^~)
Hai người cực kì ăn ý mà kẻ tung người hứng nói chuyện với nhau, nhất thời chọc giận Lâm Đại Hổ, “Lão tử mới không phải rùa đen rút đầu, mấy năm nay toàn cướp của người giàu chia cho người nghèo, tai họa cho dân chúng ở chỗ đếch nào!”
“Thế Dương tiểu thư kia là xảy ra chuyện gì?” Lâu Cảnh nhướng mày, đứng dậy đi đến bên người Lâm Đại Hổ, “Những cô nương, tiểu tử vô tội bị các ngươi làm hại, đó là chuyện gì xảy ra?”
Nhắc tới cái này, trên mặt Lâm Đại Hổ liền nhịn không được mà có chút xấu hổ, hắn vẫn luôn không quen nhìn loại sự tình này, có thể quản thì quản, nhưng trong sơn trại có một đám Đại lão gia, dù sao thì cũng phải tìm địa phương để phát tiết, hắn có muốn quản cũng quản không được, chỉ có thể khuyên nhủ bọn họ không động đến các tiểu cô nương chưa xuất giá mà thôi.
“Nói cho cùng, cả tay sai của triều đình ngươi cũng không bằng đâu, chó săn còn biết vì ai mà bán mạng, còn ngươi ư? Một tên thổ phỉ chỉ biết giết người phóng hỏa, cường đoạt dân nữ, dùng huynh đệ kết bái của mình để chặn tên, đáng giá sao? Anh em kết nghĩa kia của ngươi, nếu không phải vì thấy hơi tiền mà nổi máu tham muốn giết người, thì tại sao lại bị chém giết?” Lâu Cảnh rút bội đao ra, dùng mũi đao chỉ chỉ vào ngực Lâm Đại Hổ, “Vỗ lương tâm mà ngẫm lại thật kĩ đi, mọi chuyện ngươi làm mấy năm nay có đúng là giúp người không? Có đúng như ước nguyện ban đầu khi ngươi vào rừng làm cướp không?”
Lâm Đại Hổ trầm mặc không nói, lưỡi đao chói lọi đặt ngay trước mắt, hàng là có thể sống, không hàng thì sẽ chết, nhưng cứ như vậy mà đầu nhập vào triều đình, chung quy là hắn vẫn cảm thấy không cam tâm.
(hàng: chịu khuất phục, chịu thua.)
“Thôi...” Lâu Cảnh thở dài một tiếng, đột nhiên vung đao.
Lưỡi đao sáng loáng xẹt qua trước mắt, tiếng xé gió vụt qua bên tai, Lâm Đại Hổ vô thức nhắm mắt lại.
“Phựt”, một đao đi xuống, dây thừng trên người vang lên một tiếng nhỏ rồi đứt đoạn, Lâm Đại Hổ kinh ngạc mà mở mắt ra, trố mắt nhìn Lâu Cảnh thu đao vào vỏ.
“Từ trước tới nay, Lâu Cảnh ta cũng không ép buộc người khác cái gì, ta tôn trọng một hán tử có khí phách kiệt ngạo bất tuân như ngươi, hôm nay sẽ không làm ngươi khó xử.” Lâu Cảnh xoay người, đưa lưng về phía Lâm Đại Hổ, “Ngươi đi đi.”
Lâm Đại Hổ sửng sốt một lát, xoay người bước đi, xốc rèm cửa lên, bên ngoài trung trướng yên tĩnh và thanh bình đến kì lạ, bầu trời quang đãng muôn dặm, xa xa là những ngọn núi trập trùng, trời đất bao la, nam nhi thân cao tám thước như hắn luôn luôn có chỗ dừng chân, chẳng qua... Bước chân rời đi đột nhiên dừng lại.
Lâu Cảnh quay lại nhìn hắn, hơi hơi nhếch môi, ngữ khí trầm ổn mang theo tiếng thở dài, “Ra khỏi cửa này, sẽ không có ai ngăn cản ngươi.”
Lâm Đại Hổ xoay người nhìn về phía Lâu Cảnh, “Ngươi điều binh khiển tướng, anh dũng giết địch, là vì cái gì?”
Trong khoảnh khắc Lâm Đại Hổ xoay người nhìn lại, vẻ mặt của Lâu Cảnh liền đổi thành cao thâm khó lường, nghe được lời ấy, trầm ngâm một lát mới nói: “Ta, tự nhiên là vì người mà ta nguyện trung thành.”
“Hiện giờ Đại Dục đang loạn thành một đoàn.” Lâm Đại Hổ gắt gao nhìn chằm chằm Lâu Cảnh, “Ngươi mở miệng là nói đến dân chúng trong thiên hạ, vậy người mà ngươi nguyện trung thành có thể làm cho dân chúng no bụng được không?”
Lời này nói ra, chính là đại nghịch bất đạo, nhưng mà trong mắt Tiêu Thừa Quân lại hiện lên một tia tán thưởng, nguyên tưởng rằng chỉ có Thái Tổ khai quốc mới nhìn thấy một tài năng như thế, thật không ngờ là y cũng có thể gặp được một người như vậy. Tuy rằng, nhìn từ góc độ đế vương mà nói, loại người này cũng chẳng dễ thu phục, nên diệt trừ sớm thì hơn.
(đại nghịch bất đạo: vốn chỉ những lời nói cùng hành vi phạm thượng tác loạn, phá hoại trật tự phong kiến. Hiện dùng để hình dung tội to ác lớn.)
“Người mà ta nguyện trung thành, tất nhiên là người có thể làm cho Đại Dục quay về thời thịnh thế.” Lâu Cảnh chậm rãi cong môi lên, “Mà ta muốn làm, đó là giúp y bảo vệ tốt ngàn dặm non sông này!”
(thịnh thế: thời đại thịnh vượng, phồn vinh, giàu có)
Tiêu Thừa Quân lẳng lặng mà nhìn nụ cười tràn đầy khoe khoang đắc ý của gia hỏa kia, trong lòng rung động mãnh liệt. Câu nói ấy, từng câu từng chữ liền cứ như vậy mà khắc sâu vào trong lòng y, ghi nhớ cả đời.
Hoàng hôn buông xuống, phu phu hai người mang theo một tiểu tướng mới nhận là Lâm Đại Hổ, đưa Dương tiểu thư về quận phủ quận Cửu Xương.
Dương phu nhân ôm nữ nhi khóc rống một lúc lâu mới ngừng được nước mắt, hỏi thăm sự tình diễn ra trong mấy ngày nay.
“Mẫu thân đừng quá buồn phiền, hiện giờ nữ nhi ở lại Giang Châu cũng khó mà gả cho một người như ý, còn không bằng đến phủ An Quốc công.” Dương tiểu thư an ủi mẫu thân một hồi lâu, lúc này mới nói đến chính sự.
Dương phu nhân nghe vậy, lại nhịn không được mà rơi lệ, người người trong quận Cửu Xương đều biết tiểu thư Dương gia bị sơn phỉ bắt đi, nhóm nhà giàu muốn kết thân, tất nhiên sẽ đi hỏi thăm mọi chuyện cẩn thận, tuy bọn họ biết nữ nhi không hề mất đi danh tiết, nhưng nói ra ngoài thì có ai tin? Sau này muốn tìm một nhà môn đăng hộ đối thì chắc chắn là muôn vàn khó khăn...
“Căn cơ nhà chúng ta không lớn, con đường làm quan của phụ thân lại không mấy thuận lợi, gả cho An Quốc công cũng không phải là chuyện xấu.” Dương tiểu thư vốn là không bằng lòng, nhưng mấy ngày nay bị nhốt trên sơn trại, nàng đã suy nghĩ cẩn thận thiệt hơn.
Phụ thân làm quan thanh liêm, nhưng trong cái triều đình hỗn loạn hiện tại, muốn làm việc yên ổn hay thăng chức là rất khó, mà ngược lại, nơi nơi chốn chốn đều bị người chèn ép, năm nay phải mượn tiền để làm lễ gặp mặt, ai biết ba năm sau sẽ thế nào? Trong nhà còn có đệ đệ muội muội, cần phải đọc sách, cần lập gia đình, nàng nhất định phải gả cho một người có thân phận cao, lúc ấy mới có thể giúp đỡ cho gia đình được ít nhiều.
Sau khi bàn bạc xong, Dương Hưng nặng nề mà thở dài, lau khô nước mắt, nói lời cảm tạ với hảo ý của Lâu Cảnh, chuẩn bị đưa nữ nhi đến Lâu gia.
Lâu Cảnh cũng không ngăn cản nữa, phái hai mươi tinh binh hộ tống Dương tiểu thư vào kinh, bản thân hắn thì viết một phong thư gửi cho phụ thân, nói sơn phỉ Giang Châu hoành hành ngang ngược, thường xuyên chặn cướp trên đường, đây không phải là lỗi của Dương Hưng, mà việc Dương tiểu thư bị bắt cóc thì hoàn toàn không đề cập đến.
Trải qua sự kiện ở núi Cửu Kỳ, phương pháp dùng binh kì dị của Lâu Cảnh đã triệt để chấn nhiếp đại quân, nhóm tiểu tướng bội phục sát đất, đối với mệnh lệnh của Lâu Cảnh, bất luận là sau này có kì dị cỡ nào, cũng không dễ dàng nghi ngờ hay phân vân.
Mà Trấn Nam tướng quân vừa mới lập uy xong liền phủi tay, bàn giao toàn bộ mọi việc trong quân cho hai giáo úy, bản thân mình thì cùng quân sư đi ra ngoài du lịch.
Thời hạn Tiêu Thừa Quân đến đất phong đã sắp hết, chỉ còn lại không tới năm ngày, đi từ Cửu Xương đến Mân Châu, cưỡi ngựa mất khoảng ba ngày, đoàn người liền ra roi thúc ngựa, hướng thủ phủ của Mân Châu -- Dung Thành mà đi.
Sau khi Lâu Cảnh rời đi được hai ngày, thứ sử Giang Châu nhận được tín thư do Trấn Nam tướng quân tự tay viết, trong lòng không khỏi lộp bộp một chút.
Nguyên bản đang muốn thể hiện năng lực của mình ở Giang Châu, ai ngờ Hoàng Thượng lại đột nhiên phong một cái Trấn Nam tướng quân đến đây, thế này thì có khác nào tròng một cái dây xích vào cổ hắn đâu, đương nhiên là thứ sử Giang Châu sẽ không bằng lòng. Binh lực Giang Châu vốn đã không đủ, với hắn mà nói, đại quân bốn quận phía Nam là cực kì trọng yếu, cho nên vẫn luôn giữ lại một vạn quân kia không chịu trả lại, không lường được thế tử Lâu gia nhỏ tuổi này lại làm như vậy, cũng là cho hắn một cái hạ mã uy, để hắn thành thật một chút.
(Hạ mã uy: cấp cho mặt mũi hoặc hiểu là cho chút thể diện.)
“Đại nhân, thuộc hạ làm việc bất lợi.” Người bên cạnh nhìn thấy quân tín của Trấn Nam tướng quân, lập tức quỳ xuống đất nói.
Thứ sử Giang Châu không để ý đến cấp dưới đang quỳ xuống thỉnh tội mà mở bức thư do Lâu Cảnh gửi đến ra, nội dung bên trong cực kì đơn giản, đơn giản đến mức chỉ có một câu, “Trong vòng ba ngày phải trả lại đại quân cho ta, bảy ngày nữa mà binh không về đến bốn quận phía Nam thì ta sẽ hướng Hoàng Thượng đòi lấy.” Một hàng chữ như vậy nằm chình ình giữa tờ giấy trắng, mặt trên còn có một cái đại ấn tướng quân màu đỏ tươi, kiêu ngạo đến tột đỉnh.
“Thằng nhãi Lâu gia, khinh người quá đáng!” Thứ sử Giang Châu tức giận đến dựng râu, vung tay vỗ mạnh lên bàn.
Đất đai của Mân Châu cũng không được phì nhiêu, lại gần biển, vì thế có rất nhiều người kiếm sống bằng nghề đánh cá, cũng bởi vậy mà những thành thị hơi phồn hoa một chút đều nằm ở vùng duyên hải, Dung Thành cũng không ngoại lệ, cách bờ biển chưa đến một trăm dặm.
Tất nhiên Lâu Cảnh không thể lấy danh nghĩa là Mân vương phi hay Trấn Nam tướng quân đến đây, vì thế hắn liền đóng giả làm thị vệ của Tiêu Thừa Quân. Chẳng qua cánh tay hắn bị thương còn chưa lành, cho nên thị vệ này vẫn cưỡi chung một ngựa với Vương gia, thẳng cho đến khi cả đoàn đi tới bên ngoài Dung Thành, hắn mới nhăn nhó khổ sở mà tự cưỡi ngựa một mình.
(tên nào bữa trước làm anh hùng tong long cưỡi ngựa lên núi tiễu phỉ thế nhỉ =___=)
Phủ Tĩnh Nam hầu nằm trong Dung Thành, hiện giờ cả nhà đều vào kinh, Tĩnh Nam hầu liền đem phủ đệ cho Tiêu Thừa Quân mượn tạm, trở thành Mân vương phủ tạm thời, đợi cho đến khi Mân vương phủ chân chính hoàn thành thì mới dọn qua đó.
Quan viên ở đất phong đã sớm đợi tại phủ Mân vương, bọn họ vốn là quan địa phương ở Mân Châu, hiện giờ Mân Châu biến thành đất phong, người có cửa đều đã sớm chạy chọt để đổi đi nơi khác, người không có cửa thì cũng đành ở lại nơi này, trở thành phiên thần của Vương gia.
(phiên = đất phong, thuộc địa hoặc thuộc quốc phong cho chư hầu ngày xưa, vua phong các bầy tôi, các con cháu ra trấn các nơi để làm phên che cho nhà vua. Thần: thần tử, bầy tôi -> làm quan cho vương gia.)
“Chúng thần tham kiến Mân vương điện hạ.” Trước đây bọn họ là quan viên đứng đầu trong sáu bộ quan của Mân Châu, bây giờ trở thành lục bộ thượng thư của đất phong, nhất tề hướng Tiêu Thừa Quân hành lễ.
Tiêu Thừa Quân ngồi lên ghế chủ vị, nhìn lướt qua nhóm thần tử đang quỳ trên mặt đất, thứ sử Mân Châu đã rời khỏi chức vị, vì thế vị trí đứng đầu các quan ở Mân Châu liền bỏ trống, “Hôm nay bổn vương tiếp quản Mân Châu, các ngươi đều thăng quan một bậc, liệt vào lục bộ thượng thư của Mân Châu, hàm tam phẩm.”
“Tạ điện hạ!” Sáu người khom người tạ ơn, không buồn không vui.
“Bổn vương mới đến, cũng không hiểu biết mọi việc ở Mân Châu, các ngươi đem toàn bộ hồ sơ trong ba năm qua của sáu bộ trình lên. Bảy ngày nữa, ta sẽ tham gia đại điển nhậm chức Mân vương, gọi quận thủ của chín quận Mân Châu đến đây, sau đại điển sẽ tiến hành nghị sự ở chính điện Vương phủ, người nào vắng mặt sẽ lập tức bãi miễn, Mân Châu vĩnh viễn không dùng người này.” Sắc mặt của Tiêu Thừa Quân đầy trang nghiêm và lạnh lùng, âm điệu trầm ổn, một câu một câu mà dặn dò đi xuống.
Gọi ti lễ đến, sắp xếp mọi việc của đất phong trong vòng bảy ngày, trật tự rõ ràng, không lộ một chút sơ hở, khiến lục bộ thượng thư vừa mới lên chức ứa mồ hôi lạnh. Nguyên bản tưởng rằng vị Mân vương này vốn không được sủng ái, bởi vì ngu dốt mà bị phế, chắc cũng là quả hồng mềm dễ bóp, nào có ai ngờ được, y lại có bản lĩnh như thế chứ!
(ti lễ: chức quan trông coi về lễ nghi.)
Xuất xứ của đại nghịch bất đạo: Hán thư - Cao Đế kỉ 汉书 - 高帝纪
Khi Hán Sở tranh hùng, có một lần quân Sở do Hạng Vũ 项羽 thống lĩnh cùng quân Hán do Lưu Bang 刘邦 thống lĩnh gặp nhau tại thành Quảng Vũ 广武. Hạng Vũ muốn đơn độc giao tranh cùng Lưu Bang nên tại trận tiền hét lớn rằng: “Lưu Bang nghe đây, chúng ta hai người phân tranh, đến nỗi bách tính trong thiên hạ không được yên ổn. Nay hai ta tại trận tiền tỉ thí, ai thắng, người đó sẽ được thiên hạ.”
Lưu Bang tự biết mình không phải là đối thủ của Hạng Vũ liền nói rằng:
“Nhà ngươi không đáng để khiêu chiến với ta, nhà ngươi đã là tội nhân với mười tội không thể dung tha, đáng phải giết chết:
Thứ 1: nhà ngươi phản bội ước đính giữa hai chúng ta. Ta chiếm được quan trung trước, theo lí phải là quan trung vương, nhà ngươi lại tự mình xưng vương.
Thứ 2: nhà ngươi giết khanh đại phu, tự mình xưng bá.
Thứ 3: nhà ngươi đã làm trái mệnh lệnh của Hoài Vương 怀王, tự ý dẫn binh vào quan trung.
Thứ 4: nhà ngươi thiêu đốt cung điện nhà Tần, quật mộ Tần Thuỷ Hoàng, vơ vét của cải.
Thứ 5: nhà ngươi đã giết chết Tần Vương Tử Anh 秦王子婴 đã đầu hàng.
Thứ 6: nhà ngươi đã chôn sống 20 vạn dân nước Tần.
Thứ 7: nhà ngươi phong vương ban đất, đuổi chủ cũ, khiến thiên hạ bất an.
Thứ 8: nhà ngươi chiếm Bành Thành 彭城, đoạt lấy đất đai của nước Hàn, lại cưỡng chiếm đất đai của nước Lương và nước Sở.
Thứ 9: nhà ngươi âm mưu giết Nghĩa Đế Hoài Vương.
Thứ 10: nhà ngươi là thần tử lại giết vua của mình, thiên hạ không dung cho tội đại nghịch bất đạo.
Nhà ngươi đã phạm vào 10 tội lớn, còn mặt mũi nào khiêu chiến với ta!”
Hạng Vũ vừa nghe xong giận đến nỗi tái mặt, giương cung bắn. Lưu Bang né không kịp bị tên ghim vào ngực ngã xuống đất. Tướng sĩ vội chạy đến nâng Lưu Bang dậy, dìu vào trong thành Quảng Vũ. Lưu Bang không dám ứng chiến nữa.
/102
|