- Quan Doãn, tôi là Đại Gia.
- Hóa ra là Cục trưởng Đại, thất lễ, thất lễ, không biết Cục trưởng Đại có chỉ giáo gì?
Quan Doãn nghe ra giọng Đại Gia có chút cô đơn, trong lòng nghĩ gần đây Đại Gia nhiều chuyện không thuận, chắc là bớt phóng túng hơn rồi chứ?
- Có chuyện này tôi muốn nói với anh một tiếng...
Đại Gia không hề giống như Quan Doãn nghĩ tựa hồ biết khó mà lui, biết sai liền sửa, mà có chút uy hiếp nói:
- Nghe nói anh là người cùng một đường với Hoàng Hán?
Tại sao lại kéo cả Hoàng Hán vào rồi? Sao lại nhận định hắn và Hoàng Hán là người cùng một đường? Quan Doãn lại nghĩ thông điều gì, Hoàng Hán và hắn một trước một sau đến từ Hoàng Lương, hơn nữa đều là người có lợi từ sau khi Trịnh Thiên Tắc rơi đài, bị coi là đồng minh thì cũng là chuyện thường tình.
- Cục trưởng Đại có ý gì vậy?
Quan Doãn rất cẩn thận hỏi lại gã:
- Hoàng Hán lại làm sao?
Đại Gia lạnh lùng cười:
- Đừng giả vờ thông minh trước mặt tôi, tôi nói cho anh biết Quan Doãn, mặc dù tôi và Hồng Hi đấu nhau rất quyết liệt nhưng chuyện của tôi và Hồng Hi, người ngoài tốt nhất đừng nhúng tay vào, nếu không đợi tôi ra tay thì nhất định sẽ xử lý kẻ tiểu nhân đứng phía sau châm ngòi thổi gió.
Nói như vậy, Đại Gia biết mâu thuẫn giữa gã và Hồng Hi là kết quả của việc Hoàng Hán đứng phía sau thúc đẩy? Biết thì biết, cũng chẳng có gì to tát cả, chốn quan trường có một số chuyện trong lòng biết rõ ràng, trả thù sau lưng là được, nhất định phải uy hiếp ngay trước mặt, thật là không biết đối nhân xử thế.
Đại Gia kỳ thực không phải không biết đối nhân xử thế, mà là gã quá cuồng vọng, cuồng vọng đến mức chỉ cần gã vừa mở miệng thì cả tỉnh Yến không ai là không phục tùng gã, Quan Doãn cũng cười lạnh lùng nói:
- Cục trưởng Đại muốn xử lý ai thì cứ đi xử lý, có liên quan gì đến tôi chứ?
- Có liên quan gì?
Đại Gia nổi giận đùng đùng nói:
- Chuyện lần trước chúng ta còn một món nợ phải tính. Mặc dù anh đến huyện Trực Toàn nhưng đừng quên, Trực Toàn và thành phố Yến rất gần nhau.
- Tôi chưa nói là không tính sổ với anh đâu nhé?
Quan Doãn phản kích:
- Chính vì huyện Trực Toàn cách thành phố Yến rất gần nên tôi mới đến huyện Trực Toàn, như vậy cũng tiện để lúc nào tôi cũng có thể quay về thành phố nhìn anh gặp xui xẻo như thế nào.
- Anh...
Từ sau khi Đại Gia lên làm Thư ký số một Tỉnh ủy, chưa từng có ai dám nói chuyện với gã như vậy. Gã vốn dĩ muốn dọa Quan Doãn vài câu để tìm lại cân bằng tâm lý, không ngờ Quan Doãn không chút nhượng bộ, làm cho gã không thể nào áp chế được lửa giận trong lòng.
- Quan Doãn, anh nghe đây, nếu tôi không đập chết anh ở thành phố Yến thì tôi không mang họ Đại!
- Thân thể tôi rất cường tráng, anh muốn đập tôi? Cẩn thận đâm vào tay. Đâm vào tay là chuyện nhỏ, nhỡ tay bị thương lại nhiễm trùng, cuối cùng vì vết thương nhỏ ở tay mà dẫn đến kết cục không thể cứu chữa được thì lợi bất cập hại rồi. Cục trưởng Đại, tôi khuyên anh một câu, làm người đừng giả vờ, giả vờ sẽ bị sét đánh!
Đại Gia tức giận đến mức “anh, anh, anh” rất lâu cũng không nói ra được một câu hoàn chỉnh, sau đó hung hăng cúp điện thoại, Quan Doãn cười ha hả, muốn tranh luận với hắn, Đại Gia tìm nhầm đối tượng rồi, nhớ năm đó , Quan Doãn thường tham gia biện luận ở trường, nhiều lần nói làm cho đối thủ cứng họng, với sự ngông cuồng và tài ăn nói nông cạn của Đại Gia, làm sao có thể so đấu với hắn chứ?
Xuất hiện khúc nhạc đệm như vậy, tâm tình Quan Doãn ngược lại tốt hơn rất nhiều, không lâu sau liền đến địa điểm hẹn với Lưu Văn Vấn là tòa nhà lớn, sau khi dừng xe xong, phát hiện Lưu Văn Vấn đang ngồi tựa vào cửa sổ.
Lưu Văn Vấn vẫn mặc cả bộ màu đen, nhưng không còn là bộ quần áo đen bó sát người mà là bộ quần áo gió rộng thùng thình. Cũng đừng nói cô mặc cả bộ quần áo đen dường như là tính cách cho phép, kỳ thực quan sát cần thận mới biết, khí chất và màu da của cô rất phù hợp với quần áo màu đen.
Lưu Văn Vấn để tóc ngắn, dáng người thon gầy, eo nhỏ chân dài, khí chất lạnh lùng mà cuốn hút, dưới sự bao bọc của bộ quần áo màu đen, cả người cô toát ra vẻ thần bí và mùi hương mê người khi đêm đến của hoa hồng đen, giống như đám mây trôi bất định trong đêm tối, như sương như gió.
Quan Doãn đi đến trước mặt Lưu Văn Vấn, trực tiếp ngồi xuống:
- Tìm tôi có chuyện gì vậy?
Lưu Văn Vấn hai tay ôm một cốc cà phê, ngẩng đầu lên chậm rãi nhìn Quan Doãn một cái, trên vẻ mặt lạnh lùng bỗng hiện lên một tia phấn hồng, có lẽ là nhớ đến trận vật lộn ở trong hẻm nhỏ ngày hôm ấy, cô chỉ nhìn Quan Doãn một cái liền nhanh chóng cúi đầu xuống.
- Quan Doãn, anh có thể giúp tôi một việc được không?
- Việc gì vậy, cô cứ nói.
Quan Doãn nhìn đồng hồ, đã mười mấy phút kể từ khi hắn và Đại Gia nói chuyện điện thoại, nếu không ngoài dự liệu thì người vừa phát ngôn bừa bãi là Đại Gia bây giờ chắc đã gặp đen đủi, vậy thì hắn có thể yên tâm ngồi nói lý luận suông với Lưu Văn Vấn rồi.
- Có lẽ yêu cầu của tôi có chút đường đột nhưng quả thực tôi không còn cách nào khác nữa.
Lưu Văn Vấn lại cố lấy dũng khí, bỗng nhiên lại ngẩng đầu lên:
- Tôi cùng đường rồi, muốn ở nhà anh trốn một thời gian, mong anh giúp cho, nếu không đời tôi sẽ bị hủy mất.
Nên nói, Quan Doãn không phải là người lòng dạ sắt đá, nhưng hắn cũng không phải người thương hoa tiếc ngọc một cách không có nguyên tắc. Hắn không nói gì, trầm mặc một lúc mới chậm rãi hỏi một câu:
- Xảy ra chuyện gì vậy?
- Xin lỗi, bây giờ vẫn chưa thể nói cho anh biết tình cảnh của tôi.
Lưu Văn Vấn cắn môi, trong mắt có màn sương mỏng, cô nhìn chằm chằm vào mắt Quan Doãn:
- Nếu anh tin tôi thì giúp tôi, nếu không tin thì thôi, coi như tôi chưa nói gì.
Quan Doãn lần đầu tiên nhìn thấy có người cầu xin người khác giúp đỡ mà còn hùng hồn như thế, hơn nữa Lưu Văn Vấn không tỏ ra yếu đuối đáng thương để tranh thủ sự đồng tình của hắn, cũng không nói nguyên nhân của sự việc để có được sự đồng ý của hắn, mà lại không kiêu ngạo không siểm nịnh, trực tiếp đưa ra yêu cầu, rất có khí thế, đồng ý thì tốt, không đồng ý thì thôi, không thể không khiến hắn cảm thấy có hứng thú.
Nghĩ một lát, Quan Doãn gật đầu:
- Được thôi, tôi giúp cô.
- Cảm ơn anh.
Trong mắt Lưu Văn Vấn hiện lên một tia cảm kích, cô đứng lên:
- Đi, bây giờ đến nhà anh luôn.
- Gấp như vậy sao?
Quan Doãn cũng đứng lên.
- Càng nhanh càng tốt, bây giờ đang có người tìm tôi, anh có lái xe đến không? Tôi không lái xe, ngồi xe của anh an toàn hơn.
Lưu Văn Vấn đeo kính râm lên, nhìn khắp bốn phía, tiến lên trước nắm chặt lấy cánh tay Quan Doãn:
- Làm phiền anh rồi, Quan Doãn.
Quan Doãn ở Hoàng Lương bị người theo dõi quen rồi, từ lâu đã luyện được bản lĩnh cắt đuôi kẻ theo dõi, hắn đưa Lưu Văn Vấn ra khỏi cửa hàng ăn trong khu nhà cao cửa rộng, mắt nhìn khắp bốn phía, không phát hiện có ai để ý đến hắn và Lưu Văn Vấn liền yên tâm.
Đợi đến khi Quan Doãn và Lưu Văn Vấn đi không lâu thì một chiếc xe ô tô Audi đến trước cửa khu nhà cao cửa rộng, may mắn thế nào lại dừng đúng vào chỗ Quan Doãn vừa đỗ xe, có ba người bước xuống xe, vẻ mặt cảnh giác và lạnh lùng.
Ba người tiến vào cửa hàng ăn trong khu nhà cao cửa rộng, hỏi giám đốc cửa hàng ăn mấy câu, sau đó mấy người lại cấp tốc lên xe đuổi theo hướng Quan Doãn vừa rời đi.
Đuổi một lúc, xe ô tô Audi mất kiên nhẫn, một người gọi điện thoại đi.
- Ông chủ, cô ta đi cùng một người đàn ông rồi, người đàn ông lái chiếc xe BMW, không rõ thân phận.
- Tiếp tục điều tra, nhất định phải tra ra cô ta chạy đi với ai, sau khi điều tra ra thì bắt cô ta về.
- Người đàn ông thì làm thế nào?
- Đánh gãy chân!
- Nếu như anh của cô phát hiện ra cô và tôi ở cùng một chỗ thì tôi có bị đánh gãy chân không?
Vào đến nhà, sau khi đóng cửa cần thận, thấy Lưu Văn Vấn cởi áo gió, lộ ra dáng người thon thả xinh đẹp bên trong, Quan Doãn không khỏi nói:
- Cô thế này được coi là gì? Có tính là bỏ trốn với tôi không?
Lưu Văn Vấn không có chút giác ngộ nào của việc ăn nhờ ở đậu, bất mãn mà liếc Quan Doãn một cái:
- Tôi cảnh cáo anh, Quan Doãn, mặc dù tôi tạm thời ở chỗ anh nhưng anh không được có suy nghĩ giậu đổ bìm leo, một mình tôi đánh hai người như anh cũng không thành vấn đề, vì vậy, vì sự an toàn của anh, nhớ kĩ, nhất định phải giữ khoảng cách an toàn với tôi.
- Bên cạnh tôi không thiếu đàn bà...
Quan Doãn vui vẻ, cố ý chọc tức Lưu Văn Vấn:
- Vì vậy tôi không hứng thú với những người phụ nữ trung tính không có chút nữ tính nào.
Thực ra mặc dù Lưu Văn Vấn ăn mặc trung tính một chút, nhưng kỳ thực cô vẫn rất nữ tính, đặc biệt là đôi chân thon dài mà khỏe đẹp, thậm chí còn đẹp hơn chân người mẫu. Quan Doãn cố ý nói như vậy cũng là để Lưu Văn Vấn đừng có kiêu ngạo quá.
Lưu Văn Vấn lại không để ý đến sự châm biếm của Quan Doãn, nói:
- Tốt nhất là anh không có hứng thú với tôi, tôi cầu còn không được. Đàn ông chẳng có ai ra gì, cả đời tôi không lấy ai cả!
- Cô lấy chồng hay không không liên quan đến tôi, bây giờ cô đang ở nhà tôi, tôi phải lập ra quy định với cô.
Quan Doãn muốn phân rõ ranh giới với Lưu Văn Vấn:
- Thứ nhất, cô chỉ ở nhờ, là khách, vì vậy phải theo ý chủ nhà. Thứ hai, ở nhờ không thành vấn đề, cũng không thu tiền thuê nhà nhưng đừng có làm bẩn nhà, cũng đừng đưa người khác đến. Thứ ba, ngộ nhỡ cô xảy ra chuyện gì thì đừng giải quyết ở nhà tôi, muốn sống muốn chết cũng mời cô đi ra ngoài.
- Được, tôi đều nhớ rồi, anh yên tâm, tôi sẽ không gây rắc rói thêm cho anh đâu.
Lưu Văn Vấn cũng không bực mình, ngược lại còn vẻ mặt thoải mái mà nói rằng:
- Quy định của anh rất có tính người, chứng tỏ anh là người tốt.
Như vậy là chứng minh hắn là người tốt rồi? Quan Doãn âm thầm lắc đầu, Lưu Văn Vấn cũng có chút thú vị, là một người con gái chuyện gì cũng thích trước tiên dùng đạo lý thuyết phục sau đó mới dùng đến áp lực, hiếm thấy. Nhưng rốt cục cô đang tránh cái gì, chẳng lẽ là tránh cha con họ Hồng sao? Cha con họ Hồng bây giờ vẫn có tâm trí định làm chuyện xấu với cô sao?
Nghĩ như vậy, Quan Doãn liền hỏi:
- Nếu cô đang trốn cha con họ Hồng thì tôi có thể nói một cách rõ ràng với cô, cô không cần trốn bao lâu, cha con họ Hồng sắp gặp rắc rối rồi, hơn nữa còn là rắc rối lớn.
- Không phải mọi chuyện đã qua rồi, Đại Gia không còn gây rắc rối cho cha con nhà họ Hồng nữa hay sao?
Lưu Văn Vấn không trả lời thẳng câu hỏi của Quan Doãn mà hỏi ngược lại:
- Sao anh biết cha con họ Hồng sắp có rắc rối?
Quan Doãn mỉm cười:
- Đừng hỏi nhiều như vậy, đợi tin tức đi.
- Không hỏi thì không hỏi, có gì to tát đâu chứ!
Lưu Văn Vấn cong môi, trong vẻ lạnh lùng lại lộ ra chút dí dỏm:
- Nếu anh biểu hiện tốt một chút, có thể tôi sẽ nấu cơm cho anh ăn.
- Tôi sắp đến Trực Toàn nhận chức rồi, bình thường sẽ không ở đây. Cô nấu cơm cho bản thân ăn là được rồi, không cần lo cho tôi.
- Tôi...
Lưu Văn Vấn sững sờ một chút:
- Anh đến Trực Toàn nhận chức có thể đưa tôi đi không?
- ...
Quan Doãn không nói gì, Lưu Văn Vấn chỉ là tá túc, sao lại dựa hoàn toàn vào hắn rồi? Vẫn chưa trả lời cô thì điện thoại liền kêu lên, là điện thoại của Sở Triều Huy.
- Lãnh đạo, mọi chuyện xong rồi!
Sở Triều Huy hưng phấn nói:
- Đại Gia nổi trận lôi đình.
- Tốt!
Quan Doãn lớn tiếng khen ngợi:
- Ngay lập tức đẩy mạnh bước thứ hai trong kế hoạch.
- Hóa ra là Cục trưởng Đại, thất lễ, thất lễ, không biết Cục trưởng Đại có chỉ giáo gì?
Quan Doãn nghe ra giọng Đại Gia có chút cô đơn, trong lòng nghĩ gần đây Đại Gia nhiều chuyện không thuận, chắc là bớt phóng túng hơn rồi chứ?
- Có chuyện này tôi muốn nói với anh một tiếng...
Đại Gia không hề giống như Quan Doãn nghĩ tựa hồ biết khó mà lui, biết sai liền sửa, mà có chút uy hiếp nói:
- Nghe nói anh là người cùng một đường với Hoàng Hán?
Tại sao lại kéo cả Hoàng Hán vào rồi? Sao lại nhận định hắn và Hoàng Hán là người cùng một đường? Quan Doãn lại nghĩ thông điều gì, Hoàng Hán và hắn một trước một sau đến từ Hoàng Lương, hơn nữa đều là người có lợi từ sau khi Trịnh Thiên Tắc rơi đài, bị coi là đồng minh thì cũng là chuyện thường tình.
- Cục trưởng Đại có ý gì vậy?
Quan Doãn rất cẩn thận hỏi lại gã:
- Hoàng Hán lại làm sao?
Đại Gia lạnh lùng cười:
- Đừng giả vờ thông minh trước mặt tôi, tôi nói cho anh biết Quan Doãn, mặc dù tôi và Hồng Hi đấu nhau rất quyết liệt nhưng chuyện của tôi và Hồng Hi, người ngoài tốt nhất đừng nhúng tay vào, nếu không đợi tôi ra tay thì nhất định sẽ xử lý kẻ tiểu nhân đứng phía sau châm ngòi thổi gió.
Nói như vậy, Đại Gia biết mâu thuẫn giữa gã và Hồng Hi là kết quả của việc Hoàng Hán đứng phía sau thúc đẩy? Biết thì biết, cũng chẳng có gì to tát cả, chốn quan trường có một số chuyện trong lòng biết rõ ràng, trả thù sau lưng là được, nhất định phải uy hiếp ngay trước mặt, thật là không biết đối nhân xử thế.
Đại Gia kỳ thực không phải không biết đối nhân xử thế, mà là gã quá cuồng vọng, cuồng vọng đến mức chỉ cần gã vừa mở miệng thì cả tỉnh Yến không ai là không phục tùng gã, Quan Doãn cũng cười lạnh lùng nói:
- Cục trưởng Đại muốn xử lý ai thì cứ đi xử lý, có liên quan gì đến tôi chứ?
- Có liên quan gì?
Đại Gia nổi giận đùng đùng nói:
- Chuyện lần trước chúng ta còn một món nợ phải tính. Mặc dù anh đến huyện Trực Toàn nhưng đừng quên, Trực Toàn và thành phố Yến rất gần nhau.
- Tôi chưa nói là không tính sổ với anh đâu nhé?
Quan Doãn phản kích:
- Chính vì huyện Trực Toàn cách thành phố Yến rất gần nên tôi mới đến huyện Trực Toàn, như vậy cũng tiện để lúc nào tôi cũng có thể quay về thành phố nhìn anh gặp xui xẻo như thế nào.
- Anh...
Từ sau khi Đại Gia lên làm Thư ký số một Tỉnh ủy, chưa từng có ai dám nói chuyện với gã như vậy. Gã vốn dĩ muốn dọa Quan Doãn vài câu để tìm lại cân bằng tâm lý, không ngờ Quan Doãn không chút nhượng bộ, làm cho gã không thể nào áp chế được lửa giận trong lòng.
- Quan Doãn, anh nghe đây, nếu tôi không đập chết anh ở thành phố Yến thì tôi không mang họ Đại!
- Thân thể tôi rất cường tráng, anh muốn đập tôi? Cẩn thận đâm vào tay. Đâm vào tay là chuyện nhỏ, nhỡ tay bị thương lại nhiễm trùng, cuối cùng vì vết thương nhỏ ở tay mà dẫn đến kết cục không thể cứu chữa được thì lợi bất cập hại rồi. Cục trưởng Đại, tôi khuyên anh một câu, làm người đừng giả vờ, giả vờ sẽ bị sét đánh!
Đại Gia tức giận đến mức “anh, anh, anh” rất lâu cũng không nói ra được một câu hoàn chỉnh, sau đó hung hăng cúp điện thoại, Quan Doãn cười ha hả, muốn tranh luận với hắn, Đại Gia tìm nhầm đối tượng rồi, nhớ năm đó , Quan Doãn thường tham gia biện luận ở trường, nhiều lần nói làm cho đối thủ cứng họng, với sự ngông cuồng và tài ăn nói nông cạn của Đại Gia, làm sao có thể so đấu với hắn chứ?
Xuất hiện khúc nhạc đệm như vậy, tâm tình Quan Doãn ngược lại tốt hơn rất nhiều, không lâu sau liền đến địa điểm hẹn với Lưu Văn Vấn là tòa nhà lớn, sau khi dừng xe xong, phát hiện Lưu Văn Vấn đang ngồi tựa vào cửa sổ.
Lưu Văn Vấn vẫn mặc cả bộ màu đen, nhưng không còn là bộ quần áo đen bó sát người mà là bộ quần áo gió rộng thùng thình. Cũng đừng nói cô mặc cả bộ quần áo đen dường như là tính cách cho phép, kỳ thực quan sát cần thận mới biết, khí chất và màu da của cô rất phù hợp với quần áo màu đen.
Lưu Văn Vấn để tóc ngắn, dáng người thon gầy, eo nhỏ chân dài, khí chất lạnh lùng mà cuốn hút, dưới sự bao bọc của bộ quần áo màu đen, cả người cô toát ra vẻ thần bí và mùi hương mê người khi đêm đến của hoa hồng đen, giống như đám mây trôi bất định trong đêm tối, như sương như gió.
Quan Doãn đi đến trước mặt Lưu Văn Vấn, trực tiếp ngồi xuống:
- Tìm tôi có chuyện gì vậy?
Lưu Văn Vấn hai tay ôm một cốc cà phê, ngẩng đầu lên chậm rãi nhìn Quan Doãn một cái, trên vẻ mặt lạnh lùng bỗng hiện lên một tia phấn hồng, có lẽ là nhớ đến trận vật lộn ở trong hẻm nhỏ ngày hôm ấy, cô chỉ nhìn Quan Doãn một cái liền nhanh chóng cúi đầu xuống.
- Quan Doãn, anh có thể giúp tôi một việc được không?
- Việc gì vậy, cô cứ nói.
Quan Doãn nhìn đồng hồ, đã mười mấy phút kể từ khi hắn và Đại Gia nói chuyện điện thoại, nếu không ngoài dự liệu thì người vừa phát ngôn bừa bãi là Đại Gia bây giờ chắc đã gặp đen đủi, vậy thì hắn có thể yên tâm ngồi nói lý luận suông với Lưu Văn Vấn rồi.
- Có lẽ yêu cầu của tôi có chút đường đột nhưng quả thực tôi không còn cách nào khác nữa.
Lưu Văn Vấn lại cố lấy dũng khí, bỗng nhiên lại ngẩng đầu lên:
- Tôi cùng đường rồi, muốn ở nhà anh trốn một thời gian, mong anh giúp cho, nếu không đời tôi sẽ bị hủy mất.
Nên nói, Quan Doãn không phải là người lòng dạ sắt đá, nhưng hắn cũng không phải người thương hoa tiếc ngọc một cách không có nguyên tắc. Hắn không nói gì, trầm mặc một lúc mới chậm rãi hỏi một câu:
- Xảy ra chuyện gì vậy?
- Xin lỗi, bây giờ vẫn chưa thể nói cho anh biết tình cảnh của tôi.
Lưu Văn Vấn cắn môi, trong mắt có màn sương mỏng, cô nhìn chằm chằm vào mắt Quan Doãn:
- Nếu anh tin tôi thì giúp tôi, nếu không tin thì thôi, coi như tôi chưa nói gì.
Quan Doãn lần đầu tiên nhìn thấy có người cầu xin người khác giúp đỡ mà còn hùng hồn như thế, hơn nữa Lưu Văn Vấn không tỏ ra yếu đuối đáng thương để tranh thủ sự đồng tình của hắn, cũng không nói nguyên nhân của sự việc để có được sự đồng ý của hắn, mà lại không kiêu ngạo không siểm nịnh, trực tiếp đưa ra yêu cầu, rất có khí thế, đồng ý thì tốt, không đồng ý thì thôi, không thể không khiến hắn cảm thấy có hứng thú.
Nghĩ một lát, Quan Doãn gật đầu:
- Được thôi, tôi giúp cô.
- Cảm ơn anh.
Trong mắt Lưu Văn Vấn hiện lên một tia cảm kích, cô đứng lên:
- Đi, bây giờ đến nhà anh luôn.
- Gấp như vậy sao?
Quan Doãn cũng đứng lên.
- Càng nhanh càng tốt, bây giờ đang có người tìm tôi, anh có lái xe đến không? Tôi không lái xe, ngồi xe của anh an toàn hơn.
Lưu Văn Vấn đeo kính râm lên, nhìn khắp bốn phía, tiến lên trước nắm chặt lấy cánh tay Quan Doãn:
- Làm phiền anh rồi, Quan Doãn.
Quan Doãn ở Hoàng Lương bị người theo dõi quen rồi, từ lâu đã luyện được bản lĩnh cắt đuôi kẻ theo dõi, hắn đưa Lưu Văn Vấn ra khỏi cửa hàng ăn trong khu nhà cao cửa rộng, mắt nhìn khắp bốn phía, không phát hiện có ai để ý đến hắn và Lưu Văn Vấn liền yên tâm.
Đợi đến khi Quan Doãn và Lưu Văn Vấn đi không lâu thì một chiếc xe ô tô Audi đến trước cửa khu nhà cao cửa rộng, may mắn thế nào lại dừng đúng vào chỗ Quan Doãn vừa đỗ xe, có ba người bước xuống xe, vẻ mặt cảnh giác và lạnh lùng.
Ba người tiến vào cửa hàng ăn trong khu nhà cao cửa rộng, hỏi giám đốc cửa hàng ăn mấy câu, sau đó mấy người lại cấp tốc lên xe đuổi theo hướng Quan Doãn vừa rời đi.
Đuổi một lúc, xe ô tô Audi mất kiên nhẫn, một người gọi điện thoại đi.
- Ông chủ, cô ta đi cùng một người đàn ông rồi, người đàn ông lái chiếc xe BMW, không rõ thân phận.
- Tiếp tục điều tra, nhất định phải tra ra cô ta chạy đi với ai, sau khi điều tra ra thì bắt cô ta về.
- Người đàn ông thì làm thế nào?
- Đánh gãy chân!
- Nếu như anh của cô phát hiện ra cô và tôi ở cùng một chỗ thì tôi có bị đánh gãy chân không?
Vào đến nhà, sau khi đóng cửa cần thận, thấy Lưu Văn Vấn cởi áo gió, lộ ra dáng người thon thả xinh đẹp bên trong, Quan Doãn không khỏi nói:
- Cô thế này được coi là gì? Có tính là bỏ trốn với tôi không?
Lưu Văn Vấn không có chút giác ngộ nào của việc ăn nhờ ở đậu, bất mãn mà liếc Quan Doãn một cái:
- Tôi cảnh cáo anh, Quan Doãn, mặc dù tôi tạm thời ở chỗ anh nhưng anh không được có suy nghĩ giậu đổ bìm leo, một mình tôi đánh hai người như anh cũng không thành vấn đề, vì vậy, vì sự an toàn của anh, nhớ kĩ, nhất định phải giữ khoảng cách an toàn với tôi.
- Bên cạnh tôi không thiếu đàn bà...
Quan Doãn vui vẻ, cố ý chọc tức Lưu Văn Vấn:
- Vì vậy tôi không hứng thú với những người phụ nữ trung tính không có chút nữ tính nào.
Thực ra mặc dù Lưu Văn Vấn ăn mặc trung tính một chút, nhưng kỳ thực cô vẫn rất nữ tính, đặc biệt là đôi chân thon dài mà khỏe đẹp, thậm chí còn đẹp hơn chân người mẫu. Quan Doãn cố ý nói như vậy cũng là để Lưu Văn Vấn đừng có kiêu ngạo quá.
Lưu Văn Vấn lại không để ý đến sự châm biếm của Quan Doãn, nói:
- Tốt nhất là anh không có hứng thú với tôi, tôi cầu còn không được. Đàn ông chẳng có ai ra gì, cả đời tôi không lấy ai cả!
- Cô lấy chồng hay không không liên quan đến tôi, bây giờ cô đang ở nhà tôi, tôi phải lập ra quy định với cô.
Quan Doãn muốn phân rõ ranh giới với Lưu Văn Vấn:
- Thứ nhất, cô chỉ ở nhờ, là khách, vì vậy phải theo ý chủ nhà. Thứ hai, ở nhờ không thành vấn đề, cũng không thu tiền thuê nhà nhưng đừng có làm bẩn nhà, cũng đừng đưa người khác đến. Thứ ba, ngộ nhỡ cô xảy ra chuyện gì thì đừng giải quyết ở nhà tôi, muốn sống muốn chết cũng mời cô đi ra ngoài.
- Được, tôi đều nhớ rồi, anh yên tâm, tôi sẽ không gây rắc rói thêm cho anh đâu.
Lưu Văn Vấn cũng không bực mình, ngược lại còn vẻ mặt thoải mái mà nói rằng:
- Quy định của anh rất có tính người, chứng tỏ anh là người tốt.
Như vậy là chứng minh hắn là người tốt rồi? Quan Doãn âm thầm lắc đầu, Lưu Văn Vấn cũng có chút thú vị, là một người con gái chuyện gì cũng thích trước tiên dùng đạo lý thuyết phục sau đó mới dùng đến áp lực, hiếm thấy. Nhưng rốt cục cô đang tránh cái gì, chẳng lẽ là tránh cha con họ Hồng sao? Cha con họ Hồng bây giờ vẫn có tâm trí định làm chuyện xấu với cô sao?
Nghĩ như vậy, Quan Doãn liền hỏi:
- Nếu cô đang trốn cha con họ Hồng thì tôi có thể nói một cách rõ ràng với cô, cô không cần trốn bao lâu, cha con họ Hồng sắp gặp rắc rối rồi, hơn nữa còn là rắc rối lớn.
- Không phải mọi chuyện đã qua rồi, Đại Gia không còn gây rắc rối cho cha con nhà họ Hồng nữa hay sao?
Lưu Văn Vấn không trả lời thẳng câu hỏi của Quan Doãn mà hỏi ngược lại:
- Sao anh biết cha con họ Hồng sắp có rắc rối?
Quan Doãn mỉm cười:
- Đừng hỏi nhiều như vậy, đợi tin tức đi.
- Không hỏi thì không hỏi, có gì to tát đâu chứ!
Lưu Văn Vấn cong môi, trong vẻ lạnh lùng lại lộ ra chút dí dỏm:
- Nếu anh biểu hiện tốt một chút, có thể tôi sẽ nấu cơm cho anh ăn.
- Tôi sắp đến Trực Toàn nhận chức rồi, bình thường sẽ không ở đây. Cô nấu cơm cho bản thân ăn là được rồi, không cần lo cho tôi.
- Tôi...
Lưu Văn Vấn sững sờ một chút:
- Anh đến Trực Toàn nhận chức có thể đưa tôi đi không?
- ...
Quan Doãn không nói gì, Lưu Văn Vấn chỉ là tá túc, sao lại dựa hoàn toàn vào hắn rồi? Vẫn chưa trả lời cô thì điện thoại liền kêu lên, là điện thoại của Sở Triều Huy.
- Lãnh đạo, mọi chuyện xong rồi!
Sở Triều Huy hưng phấn nói:
- Đại Gia nổi trận lôi đình.
- Tốt!
Quan Doãn lớn tiếng khen ngợi:
- Ngay lập tức đẩy mạnh bước thứ hai trong kế hoạch.
/556
|