Mồ hôi của Mã Đại Thịnh bỗng chốc chảy xuống.
Đầu tiên là trong tiếng cười ầm lên của mọi người, y ý thức được bản thân đã phạm phải lỗi tự rước nhục vào thân, vẫn chưa nghĩ ra cách để sửa sai lầm thì Mã Thần Sâm đích thân đến phòng thư ký số một thông báo Quan Doãn đến ban Tổ chức, ý tứ trong đó chẳng cần nói cũng biết, chuyện đề danh làm Chủ tịch huyện Trực Toàn bị gác lại của Quan Doãn sắp được chính thức thông qua rồi.
Ai cũng biết, chyện đề danh của Quan Doãn bị kẹp trong tay Mã Thần Sâm. Mã Thần Sâm lấy hành động tự mình thông báo cho Quan Doãn để tỏ ý tốt chẳng khác nào là nói việc thăng chức của Quan Doãn sẽ rất thuận lợi.
Mã Đại Thịnh suýt chút nữa thì đặt mông ngồi xuống đất.
Tự rước lấy nhục còn chưa tính, lại còn đúng lúc mấu chốt Quan Doãn sắp được tung cánh bay xa, sao y lại không có mắt như thế chứ? Sao y lại ngốc như vậy? Sao y lại ngu như thế chứ?
Tât cả mọi người đều nhìn Mã Đại Thịnh một cách xem thường xen lẫn tội nghiệp.
Ngược lại Quan Doãn chỉ cười một cách hời hợt, lặng lẽ gật đầu với Mã Đại Thịnh, sau đó đáp lời Mã Thần Sâm:
- Cảm ơn Trưởng ban thư ký.
Mã Thần Sâm gật đầu mỉm cười, xoay người đi. Bóng lưng ông ta ý vị thâm trường, làm cho những người đang có mặt trong lòng suy đoán, sao hướng gió lại nói đổi là đổi vậy?
Đúng vậy, hướng gió nói đổi là đổi, chuyện đề danh của Quan Doãn bị Mã Thần Sâm kéo dài mất một tháng, đột nhiên xuất hiện bước chuyển ngoặt kinh người, cũng không phải do Trần Hằng Phong dốc sức thúc đẩy, cũng không phải Tề Toàn mở miệng thúc giục, càng không phải do Hồ Tuấn Nghị nêu ý kiến với Mã Thần Sâm, mà do Đại Gia và Hồng Hi giao thủ khiến tình thế suýt chút nữa không không chế được.
Đúng vậy, Đại Gia ra tay với Hồng Thiên Khoát, đánh thẳng vào chỗ hiểm của Hồng Hi, Hồng Hi thẹn quá hóa giận, thề sẽ chiến đấu tới cùng với Đại Gia, kết quả dẫn đến nội chiến trong phe của Chương Hệ Phong.
Cho dù là Đại Gia hay Hồng Hi đều là lực lượng cốt cán trong phe Chương Hệ Phong, ai cũng không thể thay thế, Chương Hệ Phong ghét nhất là tranh đấu trong nội bộ, vô cùng giận dữ, yêu cầu Đại Gia buông tay.
Bình thường mọi chuyện Đại Gia đều nghe theo sự phân phó của Chương Hệ Phong, nhưng lần này chuyện liên quan đến kiếp số cả đời gã. Gã cố chấp cho rằng, chỉ có tiêu diệt cha con Hồng Hi và Hồng Thiên Khoát thì gã mới có thể hóa giải được lời nguyền rủa lúc ba mươi tám tuổi, mới có thể hóa giải được vận đen chiếc xe riêng 00038 bị đâm hỏng dẫn đến. Vì vậy, ngoài mặt y đồng ý buông tay chuyện của Hồng Thiên Khoát nhưng lại âm thầm đổ thêm dầu vào lửa, từng bước một làm lớn chuyện của Hồng Thiên Khoát.
Đồng thời làm to đến mức không thể cứu vãn.
Đầu tiên là cảnh sát giao thông Giản Trường Lương bị Hồng Hi khống chế, tại cứ điểm bí mật của Cục công an Thành phố đột ngột bị đặc công của Sở công an Tỉnh đón đi. Người cảnh sát trước đó không nhận được thông báo cũng không dám ngăn chặn, đợi người bị đưa đi rồi mới thông báo cho Hồng Hi, lúc đó Hồng Hi tức đến mức nổi trận lôi đình, gọi điện cho Sở công an tỉnh hỏi cho ra mọi chuyện, kết quả câu trả lời là, Sở công an Tỉnh không hề phái người đưa Giản Trường Lương đi.
Sở công an Tỉnh không đưa Giản Trường Lương đi, vậy thì có thể là ai chứ? Nếu không phải là cấp trên cùng một hệ thống, cảnh sát cục Thành phố sẽ thả người sao? Hồng Hi vô cùng tức giận nhưng lại không làm sao được, cấp trên bảo không đưa người đi, ông ta không thể hỏi đến tận cùng. Câu trả lời của cấp trên dù là không biết thật hay chỉ qua loa cho xong chuyện, ông ta hỏi thêm một câu cũng đã là không hiểu quy tắc rồi.
Chắc chắn là bị người khác tính kế rồi. Hồng Hi sau khi hỏi mới biết, hóa ra là Hồng Thiên Khoát khiêu khích Đại Gia trước, nếu tiếp tục truy hỏi, Hồng Thiên Khoát nói ra chân tướng Hoàng Hán bày mưu tính kế cho y. Hồng Hi vừa nghe xong liền tức đến mức suýt chút nữa thì đá cho Hồng Thiên Khoát một phát, mắng Hồng Thiên Khoát ngu như lợn, mắc mưu của Hoàng Hán, trúng kế mượn đao giết người của Hoàng Hán.
Hồng Thiên Khoát vẫn không chịu tin Hoàng Hán lừa y, còn muốn đấu lý với Hồng Hi. Hồng Hi không thể nào chịu được, tát cho Hồng Thiên Khoát một cái, mắng:
- Đầu người óc lợn. Hoàng Hán luôn đối đầu với chúng ta, gã còn suy nghĩ cho mày sao? Gã muốn lợi dụng mày để đối phó với ta, mày thì giỏi rồi, chọc ai không chọc lại đi chọc Đại Gia, Đại Gia bây giờ đang muốn chỉnh mày cho đến chết đấy!
- Sao lại thế được?
Hồng Thiên Khoát oan ức xen lẫn buồn bực nói:
- Con và Đại Gia cũng có chút hiểu lầm, không có thù sâu oán nặng, Đại Gia không đến mức bắt buộc phải một sống một còn với con chứ?
- Cứ đợi đấy, ta đi hỏi.
Hồng Hi nghĩ một lát, cũng thấy lời Hồng Thiên Khoát có mấy phần đạo lý. Ông ta lấy điện thoại ra gọi mấy cuộc, vòng vèo một hồi cuối cùng cũng hỏi ra chân tướng, nhất thời vô cùng ảo não:
- Chết rồi, cái tên Đại Gia này mê tín lắm, y nghe lời Hà Đại Sư, nhận định ta và con là khắc tinh đời y, nhớ lại lúc đầu Mộc Quả Pháp bị y nhận định là khắc tinh trong đời, kết quả bị y làm cho mất cả chức Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, bây giờ bố con ta cũng bị y cho vào tầm ngắm, hơn nữa con còn đâm đầu vào họng súng của không chỉnh con đến chết thì y không phải là Đại Gia.
- Lần này e rằng y không chỉ muốn chỉnh con mà còn muốn chỉnh cả bố đấy. Bố, bố phải trả đòn thật mạnh tay vào, không thể để Đại Gia được như ý muốn.
Hồng Thiên Khoát cấp bách đến đỏ cả mắt:
- Còn nữa, đợi sau khi chuyện này qua đi, con sẽ tính sổ với Hoàng Hán một cách cẩn thận, mẹ nhà nó, dám chơi ông đây, ông cho mày biết lợi hại.
- Được rồi, đừng nói mạnh miệng nữa, mau nghĩ xem làm thế nào để giải quyết tốt hậu quả đi.
Hồng Hi lo lắng vô cùng:
- Cửa ải này con có thể qua được hay không còn chưa biết. Nếu qua được thì nhất định phải cho Hoàng Hán chết đi, không được để y tiếp tục gây tai họa cho hệ thống công an thành phố Yến nữa.
- Nghiêm trọng như vậy thật sao?
Hồng Thiên Khoát không cho là đúng mà nói:
- Chẳng phải chỉ là uống rượu sau đó lái xe sao? Chuyện quá bình thường.
- Chuyện quá bình thường?
Hồng Hi suýt nữa tức đến phát cười:
- Con uống rượu sau đó lái xe, còn đánh cảnh sát giao thông.
- Đánh một cảnh sát giao thông, đánh thì cũng đã đánh rồi, còn có thể làm gì con chứ? Chẳng lẽ bắt con ngồi tù sao?
Hồng Thiên Khoát bĩu môi:
- Bố, sao càng ngày gan bố càng nhỏ vậy? Đây không phải phong cách của bố mà? Chẳng qua chỉ là một tên Đại Gia, y có lăn qua lăn lại thì cũng có thể gây ra sóng gió to đến đâu chứ? Cùng lắm thì tung tài liệu đen của y ra, mọi người lật bài ngửa, có chết thì cùng chết.
- Nói bậy!
Hồng Hi giơ chân đạp Hồng Thiên Khoát một cái:
- Đại Gia là ai chứ? Là người Chương Hệ Phong tin tưởng nhất. Con động vào y chẳng khác nào động vào Chương Hệ Phong. Chương Hệ Phong ở tỉnh Yến một tay che cả bầu trời, nếu ta và Đại Gia làm to chuyện lên, ông ta phải xử lý một trong hai người thì con nói xem ông ta sẽ xử lý Đại Gia sao? Chắc chắn sẽ xử lý ta, ta vừa đổ, con còn sống yên ổn sao? Con sao lại không khôn ra chút nào vậy?
- Vậy làm sao bây giờ?
Hồng Thiên Khoát luống cuống.
- Chỉ có ta ra mặt đi cầu xin Đại Gia, biếu nhiều tiền một chút, xin y giơ cao đánh khẽ.
Hồng Hi cúi thấp đầu, ông ta chưa bao giờ cúi thấp đầu trước mặt ai ở thành phố Yến, bây giờ cuối cùng cũng phải chịu thua trước mặt Đại Gia:
- Dùng tiền để tránh tai họa.
Hồng Hi cứ tưởng rằng nếu ông ta ăn nói khép nép đi cầu xin Đại Gia, đồng thời ra hiệu ngầm muốn tặng hậu lễ thì Đại Gia thế nào cũng nể mặt ông ta ba phần, không ngờ Đại Gia không nghe điện thoại của ông ta, đợi đến khi ông ta đến tận nhà thì đóng cửa không gặp, bày ra tư thế không nói chuyện không đàm phán, chính là nói một cách rõ ràng với Hồng Hi, muốn hòa giải sao? Không có cửa đâu.
Hồng Hi không còn cách nào khác đành đi cầu cứu Thôi Quan Ngư.
Thôi Quan Ngư ý thức được tính nghiêm trọng của sự tình, không thể để mặc Đại Gia và Hồng Hi tiếp tục đấu, đấu đá nội bộ dễ gây mất đoàn kết nhất, cũng dễ làm đội ngũ rạn nứt nhất. Vì vậy gã liền ngay lập tức đi tìm Chương Hệ Phong, muốn Chương Hệ Phong ra mặt hòa giải, bởi vì nhìn khắp tỉnh Yến, chỉ có Chương Hệ Phong thì Đại Gia mới nghe lời.
Sau khi Chương Hệ Phong nghe Thôi Quan Ngư báo cáo tính hình, cũng ý thức được sự việc nếu không khống chế thì sẽ có khả năng xuất hiện hậu quả không thể khống chế được. Ông ta lập tức đi tìm Đại Gia, bảo y thấy được rồi thì thôi, đừng tiếp tục dây dưa nữa.
Ngoài mặt Đại Gia tỏ vẻ tuyệt đối phục tùng chỉ thị của Chương Hệ Phong, nhưng trên thực tế lại nghĩ Hồng Hi đến trước mặt Chương Hệ Phong tố cáo tội trạng của y, trong lòng vô cùng căm hận cha con Hồng Hi. Sau khi đi ra từ văn phòng của Chương Hệ Phong, y liền lập tức gọi điện thoại.
Theo cuộc điện thoại gọi đi của Đại Gia, phần tài liệu tỉ mỉ xác thực do Giản Trường Lương thuật miệng, quần chúng vây xem bổ sung và vô số cảnh sát làm chứng đã được hình thành, lại thêm một số cán bộ công an của cục công an Thành phố làm chứng, Hồng Hi vì che giấu sự thật Hồng Thiên Khoát uống say còn lái xe, đánh cảnh sát giao thông mà không tiếc sử dụng quyền lực đặc thù của Cục trưởng cục công an, khiến toàn bộ lực lượng công an thành phố hủy hết chứng cứ, giải vây tội danh cho Hồng Thiên Khoát. Tội danh Hồng Hi lạm dụng quyền lực đã lộ rõ.
Kỳ thực nói trắng ra là chuyện của Hồng Thiên Khoát không phải là chuyện quá lớn, cho dù Hồng Hi không gánh thay cùng lắm cũng chỉ bị bắt nửa tháng là không việc gì, kết quả ngược lại, Hồng Hi yêu con nên sốt ruột, dùng cả đặc quyền của Cục trưởng cục công an để con thoát tội, để rồi bị mang tội lạm dụng quyền lực.
Tội danh lạm dụng quyền lực, có thể coi là to, cũng có thể xem là nhỏ, phải xem độ mạnh yếu của bàn tay khổng lồ thúc đẩy phía sau.
Nếu là người khác thì có lẽ sẽ lưu vài phần tình cảm cho Hồng Hi, hoặc là thủ đoạn sẽ ôn hòa hơn vài phần. Đáng tiếc Đại Gia không phải người khác, càng đáng tiếc là Đại Gia chưa từng để ý đến sự sống chết của người khác. Thế là chuyện Hồng Hi lạm dụng chức quyền liền giống như bọt trong bia vậy, trong thời gian ngắn liền nổ lớn.
Đầu tiên là có bộ phận cảnh sát giao thông đến Thành ủy thỉnh nguyện.
Cảnh sát giao thông là một cơ cấu chi nhánh trực thuộc Cục công an, dám ra mặt thỉnh nguyện Thành ủy, không cần nghĩ cũng biết phía sau chắc chắn có người sai khiến, nếu không có sự ủng hộ của lực lượng chính trị ở phía sau thì làm gì có cảnh sát giao thông nào dám phản ánh Cục trưởng cục công an lạm dụng quyền lực với Thành ủy chứ?
Cảnh sát giao thông thỉnh nguyện với Thành ủy còn chưa tính, coi như mâu thuẫn nội bộ của nhân dân, dễ dàng hóa giải, nhưng một khi có lãnh đạo chủ chốt của Thành ủy bắt đầu quan tâm đến chuyện này và yêu cầu mở hội nghị thường vụ Thành ủy tiến hành thảo luận, sự tình liền chuyển từ mâu thuẫn nội bộ của nhân dân trở thành giai đoạn đấu tranh chính trị --- Phó bí thư Thành ủy Khương Chiếu trước hết thống nhất với Bí thư Thành ủy Vu Phồn Nhiên, sau đó đề nghị mở hội nghị thường vụ Thành ủy nghiên cứu thảo luận về vấn đề Hồng Hi bao che con trai, lạm dụng chức quyền, Vu Phồn Nhiên ngầm đồng ý rồi.
Bí thư Thành ủy và Phó bí thư Thành ủy thứ ba cùng nhau đưa ra kiến nghị, chuyện của Hồng Hi liền nhanh chóng nóng lên, với tốc độ sét đánh không kịp bịt tai bắn ra mồi lửa xông lên tận trời!
Khương Chiếu thúc đẩy, Vu Phồn Nhiên ngầm đồng ý, cho dù Thôi Quan Ngư muốn ngăn chặn cũng lực bất tòng tâm, hội nghị thường vụ Thành ủy triệu tập đúng hạn.
Trong hội nghị, định tính về chuyện Hồng Hi phân thành hai phái, một phái kiên quyết phải xử lý Hồng Hi theo pháp luật, một phái muốn chuyện lớn hóa nhỏ, diễn ra một trận tranh luận đối chọi gay gắt. Lúc tranh luận không ngừng, Vu Phồn Nhiên đề nghị tạm thời ngưng họp, Thôi Quan Ngư cũng bất ngờ đưa ra kiến nghị khác --- vấn đề Quan Doãn được đề danh nhận chức Chủ tịch huyện Trực Toàn có phải đã có thể thảo luận thông qua hay không?
Vì vậy, tin đồn trong hội nghị thường vụ Thành ủy cuối cùng cũng gợi lên hồ nước mùa thu của Tỉnh ủy. Mã Thần Sâm nhanh chóng phê chuẩn việc điều động Quan Doãn, đưa thủ tục của Quan Doãn chuyển đến ban tổ chức.
Quan Doãn đi ra từ phòng thư ký, đại khái cũng đoán được vì chuyện Hồng Hi nóng lên mà dẫn đến thế cục cân bằng hiện nay bị phá vỡ. Hắn ở phía sau Mã Thần Sâm, trong lòng đột nhiên nổi lên một ý niệm vô cùng mãnh liệt trong đầu...
Đầu tiên là trong tiếng cười ầm lên của mọi người, y ý thức được bản thân đã phạm phải lỗi tự rước nhục vào thân, vẫn chưa nghĩ ra cách để sửa sai lầm thì Mã Thần Sâm đích thân đến phòng thư ký số một thông báo Quan Doãn đến ban Tổ chức, ý tứ trong đó chẳng cần nói cũng biết, chuyện đề danh làm Chủ tịch huyện Trực Toàn bị gác lại của Quan Doãn sắp được chính thức thông qua rồi.
Ai cũng biết, chyện đề danh của Quan Doãn bị kẹp trong tay Mã Thần Sâm. Mã Thần Sâm lấy hành động tự mình thông báo cho Quan Doãn để tỏ ý tốt chẳng khác nào là nói việc thăng chức của Quan Doãn sẽ rất thuận lợi.
Mã Đại Thịnh suýt chút nữa thì đặt mông ngồi xuống đất.
Tự rước lấy nhục còn chưa tính, lại còn đúng lúc mấu chốt Quan Doãn sắp được tung cánh bay xa, sao y lại không có mắt như thế chứ? Sao y lại ngốc như vậy? Sao y lại ngu như thế chứ?
Tât cả mọi người đều nhìn Mã Đại Thịnh một cách xem thường xen lẫn tội nghiệp.
Ngược lại Quan Doãn chỉ cười một cách hời hợt, lặng lẽ gật đầu với Mã Đại Thịnh, sau đó đáp lời Mã Thần Sâm:
- Cảm ơn Trưởng ban thư ký.
Mã Thần Sâm gật đầu mỉm cười, xoay người đi. Bóng lưng ông ta ý vị thâm trường, làm cho những người đang có mặt trong lòng suy đoán, sao hướng gió lại nói đổi là đổi vậy?
Đúng vậy, hướng gió nói đổi là đổi, chuyện đề danh của Quan Doãn bị Mã Thần Sâm kéo dài mất một tháng, đột nhiên xuất hiện bước chuyển ngoặt kinh người, cũng không phải do Trần Hằng Phong dốc sức thúc đẩy, cũng không phải Tề Toàn mở miệng thúc giục, càng không phải do Hồ Tuấn Nghị nêu ý kiến với Mã Thần Sâm, mà do Đại Gia và Hồng Hi giao thủ khiến tình thế suýt chút nữa không không chế được.
Đúng vậy, Đại Gia ra tay với Hồng Thiên Khoát, đánh thẳng vào chỗ hiểm của Hồng Hi, Hồng Hi thẹn quá hóa giận, thề sẽ chiến đấu tới cùng với Đại Gia, kết quả dẫn đến nội chiến trong phe của Chương Hệ Phong.
Cho dù là Đại Gia hay Hồng Hi đều là lực lượng cốt cán trong phe Chương Hệ Phong, ai cũng không thể thay thế, Chương Hệ Phong ghét nhất là tranh đấu trong nội bộ, vô cùng giận dữ, yêu cầu Đại Gia buông tay.
Bình thường mọi chuyện Đại Gia đều nghe theo sự phân phó của Chương Hệ Phong, nhưng lần này chuyện liên quan đến kiếp số cả đời gã. Gã cố chấp cho rằng, chỉ có tiêu diệt cha con Hồng Hi và Hồng Thiên Khoát thì gã mới có thể hóa giải được lời nguyền rủa lúc ba mươi tám tuổi, mới có thể hóa giải được vận đen chiếc xe riêng 00038 bị đâm hỏng dẫn đến. Vì vậy, ngoài mặt y đồng ý buông tay chuyện của Hồng Thiên Khoát nhưng lại âm thầm đổ thêm dầu vào lửa, từng bước một làm lớn chuyện của Hồng Thiên Khoát.
Đồng thời làm to đến mức không thể cứu vãn.
Đầu tiên là cảnh sát giao thông Giản Trường Lương bị Hồng Hi khống chế, tại cứ điểm bí mật của Cục công an Thành phố đột ngột bị đặc công của Sở công an Tỉnh đón đi. Người cảnh sát trước đó không nhận được thông báo cũng không dám ngăn chặn, đợi người bị đưa đi rồi mới thông báo cho Hồng Hi, lúc đó Hồng Hi tức đến mức nổi trận lôi đình, gọi điện cho Sở công an tỉnh hỏi cho ra mọi chuyện, kết quả câu trả lời là, Sở công an Tỉnh không hề phái người đưa Giản Trường Lương đi.
Sở công an Tỉnh không đưa Giản Trường Lương đi, vậy thì có thể là ai chứ? Nếu không phải là cấp trên cùng một hệ thống, cảnh sát cục Thành phố sẽ thả người sao? Hồng Hi vô cùng tức giận nhưng lại không làm sao được, cấp trên bảo không đưa người đi, ông ta không thể hỏi đến tận cùng. Câu trả lời của cấp trên dù là không biết thật hay chỉ qua loa cho xong chuyện, ông ta hỏi thêm một câu cũng đã là không hiểu quy tắc rồi.
Chắc chắn là bị người khác tính kế rồi. Hồng Hi sau khi hỏi mới biết, hóa ra là Hồng Thiên Khoát khiêu khích Đại Gia trước, nếu tiếp tục truy hỏi, Hồng Thiên Khoát nói ra chân tướng Hoàng Hán bày mưu tính kế cho y. Hồng Hi vừa nghe xong liền tức đến mức suýt chút nữa thì đá cho Hồng Thiên Khoát một phát, mắng Hồng Thiên Khoát ngu như lợn, mắc mưu của Hoàng Hán, trúng kế mượn đao giết người của Hoàng Hán.
Hồng Thiên Khoát vẫn không chịu tin Hoàng Hán lừa y, còn muốn đấu lý với Hồng Hi. Hồng Hi không thể nào chịu được, tát cho Hồng Thiên Khoát một cái, mắng:
- Đầu người óc lợn. Hoàng Hán luôn đối đầu với chúng ta, gã còn suy nghĩ cho mày sao? Gã muốn lợi dụng mày để đối phó với ta, mày thì giỏi rồi, chọc ai không chọc lại đi chọc Đại Gia, Đại Gia bây giờ đang muốn chỉnh mày cho đến chết đấy!
- Sao lại thế được?
Hồng Thiên Khoát oan ức xen lẫn buồn bực nói:
- Con và Đại Gia cũng có chút hiểu lầm, không có thù sâu oán nặng, Đại Gia không đến mức bắt buộc phải một sống một còn với con chứ?
- Cứ đợi đấy, ta đi hỏi.
Hồng Hi nghĩ một lát, cũng thấy lời Hồng Thiên Khoát có mấy phần đạo lý. Ông ta lấy điện thoại ra gọi mấy cuộc, vòng vèo một hồi cuối cùng cũng hỏi ra chân tướng, nhất thời vô cùng ảo não:
- Chết rồi, cái tên Đại Gia này mê tín lắm, y nghe lời Hà Đại Sư, nhận định ta và con là khắc tinh đời y, nhớ lại lúc đầu Mộc Quả Pháp bị y nhận định là khắc tinh trong đời, kết quả bị y làm cho mất cả chức Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, bây giờ bố con ta cũng bị y cho vào tầm ngắm, hơn nữa con còn đâm đầu vào họng súng của không chỉnh con đến chết thì y không phải là Đại Gia.
- Lần này e rằng y không chỉ muốn chỉnh con mà còn muốn chỉnh cả bố đấy. Bố, bố phải trả đòn thật mạnh tay vào, không thể để Đại Gia được như ý muốn.
Hồng Thiên Khoát cấp bách đến đỏ cả mắt:
- Còn nữa, đợi sau khi chuyện này qua đi, con sẽ tính sổ với Hoàng Hán một cách cẩn thận, mẹ nhà nó, dám chơi ông đây, ông cho mày biết lợi hại.
- Được rồi, đừng nói mạnh miệng nữa, mau nghĩ xem làm thế nào để giải quyết tốt hậu quả đi.
Hồng Hi lo lắng vô cùng:
- Cửa ải này con có thể qua được hay không còn chưa biết. Nếu qua được thì nhất định phải cho Hoàng Hán chết đi, không được để y tiếp tục gây tai họa cho hệ thống công an thành phố Yến nữa.
- Nghiêm trọng như vậy thật sao?
Hồng Thiên Khoát không cho là đúng mà nói:
- Chẳng phải chỉ là uống rượu sau đó lái xe sao? Chuyện quá bình thường.
- Chuyện quá bình thường?
Hồng Hi suýt nữa tức đến phát cười:
- Con uống rượu sau đó lái xe, còn đánh cảnh sát giao thông.
- Đánh một cảnh sát giao thông, đánh thì cũng đã đánh rồi, còn có thể làm gì con chứ? Chẳng lẽ bắt con ngồi tù sao?
Hồng Thiên Khoát bĩu môi:
- Bố, sao càng ngày gan bố càng nhỏ vậy? Đây không phải phong cách của bố mà? Chẳng qua chỉ là một tên Đại Gia, y có lăn qua lăn lại thì cũng có thể gây ra sóng gió to đến đâu chứ? Cùng lắm thì tung tài liệu đen của y ra, mọi người lật bài ngửa, có chết thì cùng chết.
- Nói bậy!
Hồng Hi giơ chân đạp Hồng Thiên Khoát một cái:
- Đại Gia là ai chứ? Là người Chương Hệ Phong tin tưởng nhất. Con động vào y chẳng khác nào động vào Chương Hệ Phong. Chương Hệ Phong ở tỉnh Yến một tay che cả bầu trời, nếu ta và Đại Gia làm to chuyện lên, ông ta phải xử lý một trong hai người thì con nói xem ông ta sẽ xử lý Đại Gia sao? Chắc chắn sẽ xử lý ta, ta vừa đổ, con còn sống yên ổn sao? Con sao lại không khôn ra chút nào vậy?
- Vậy làm sao bây giờ?
Hồng Thiên Khoát luống cuống.
- Chỉ có ta ra mặt đi cầu xin Đại Gia, biếu nhiều tiền một chút, xin y giơ cao đánh khẽ.
Hồng Hi cúi thấp đầu, ông ta chưa bao giờ cúi thấp đầu trước mặt ai ở thành phố Yến, bây giờ cuối cùng cũng phải chịu thua trước mặt Đại Gia:
- Dùng tiền để tránh tai họa.
Hồng Hi cứ tưởng rằng nếu ông ta ăn nói khép nép đi cầu xin Đại Gia, đồng thời ra hiệu ngầm muốn tặng hậu lễ thì Đại Gia thế nào cũng nể mặt ông ta ba phần, không ngờ Đại Gia không nghe điện thoại của ông ta, đợi đến khi ông ta đến tận nhà thì đóng cửa không gặp, bày ra tư thế không nói chuyện không đàm phán, chính là nói một cách rõ ràng với Hồng Hi, muốn hòa giải sao? Không có cửa đâu.
Hồng Hi không còn cách nào khác đành đi cầu cứu Thôi Quan Ngư.
Thôi Quan Ngư ý thức được tính nghiêm trọng của sự tình, không thể để mặc Đại Gia và Hồng Hi tiếp tục đấu, đấu đá nội bộ dễ gây mất đoàn kết nhất, cũng dễ làm đội ngũ rạn nứt nhất. Vì vậy gã liền ngay lập tức đi tìm Chương Hệ Phong, muốn Chương Hệ Phong ra mặt hòa giải, bởi vì nhìn khắp tỉnh Yến, chỉ có Chương Hệ Phong thì Đại Gia mới nghe lời.
Sau khi Chương Hệ Phong nghe Thôi Quan Ngư báo cáo tính hình, cũng ý thức được sự việc nếu không khống chế thì sẽ có khả năng xuất hiện hậu quả không thể khống chế được. Ông ta lập tức đi tìm Đại Gia, bảo y thấy được rồi thì thôi, đừng tiếp tục dây dưa nữa.
Ngoài mặt Đại Gia tỏ vẻ tuyệt đối phục tùng chỉ thị của Chương Hệ Phong, nhưng trên thực tế lại nghĩ Hồng Hi đến trước mặt Chương Hệ Phong tố cáo tội trạng của y, trong lòng vô cùng căm hận cha con Hồng Hi. Sau khi đi ra từ văn phòng của Chương Hệ Phong, y liền lập tức gọi điện thoại.
Theo cuộc điện thoại gọi đi của Đại Gia, phần tài liệu tỉ mỉ xác thực do Giản Trường Lương thuật miệng, quần chúng vây xem bổ sung và vô số cảnh sát làm chứng đã được hình thành, lại thêm một số cán bộ công an của cục công an Thành phố làm chứng, Hồng Hi vì che giấu sự thật Hồng Thiên Khoát uống say còn lái xe, đánh cảnh sát giao thông mà không tiếc sử dụng quyền lực đặc thù của Cục trưởng cục công an, khiến toàn bộ lực lượng công an thành phố hủy hết chứng cứ, giải vây tội danh cho Hồng Thiên Khoát. Tội danh Hồng Hi lạm dụng quyền lực đã lộ rõ.
Kỳ thực nói trắng ra là chuyện của Hồng Thiên Khoát không phải là chuyện quá lớn, cho dù Hồng Hi không gánh thay cùng lắm cũng chỉ bị bắt nửa tháng là không việc gì, kết quả ngược lại, Hồng Hi yêu con nên sốt ruột, dùng cả đặc quyền của Cục trưởng cục công an để con thoát tội, để rồi bị mang tội lạm dụng quyền lực.
Tội danh lạm dụng quyền lực, có thể coi là to, cũng có thể xem là nhỏ, phải xem độ mạnh yếu của bàn tay khổng lồ thúc đẩy phía sau.
Nếu là người khác thì có lẽ sẽ lưu vài phần tình cảm cho Hồng Hi, hoặc là thủ đoạn sẽ ôn hòa hơn vài phần. Đáng tiếc Đại Gia không phải người khác, càng đáng tiếc là Đại Gia chưa từng để ý đến sự sống chết của người khác. Thế là chuyện Hồng Hi lạm dụng chức quyền liền giống như bọt trong bia vậy, trong thời gian ngắn liền nổ lớn.
Đầu tiên là có bộ phận cảnh sát giao thông đến Thành ủy thỉnh nguyện.
Cảnh sát giao thông là một cơ cấu chi nhánh trực thuộc Cục công an, dám ra mặt thỉnh nguyện Thành ủy, không cần nghĩ cũng biết phía sau chắc chắn có người sai khiến, nếu không có sự ủng hộ của lực lượng chính trị ở phía sau thì làm gì có cảnh sát giao thông nào dám phản ánh Cục trưởng cục công an lạm dụng quyền lực với Thành ủy chứ?
Cảnh sát giao thông thỉnh nguyện với Thành ủy còn chưa tính, coi như mâu thuẫn nội bộ của nhân dân, dễ dàng hóa giải, nhưng một khi có lãnh đạo chủ chốt của Thành ủy bắt đầu quan tâm đến chuyện này và yêu cầu mở hội nghị thường vụ Thành ủy tiến hành thảo luận, sự tình liền chuyển từ mâu thuẫn nội bộ của nhân dân trở thành giai đoạn đấu tranh chính trị --- Phó bí thư Thành ủy Khương Chiếu trước hết thống nhất với Bí thư Thành ủy Vu Phồn Nhiên, sau đó đề nghị mở hội nghị thường vụ Thành ủy nghiên cứu thảo luận về vấn đề Hồng Hi bao che con trai, lạm dụng chức quyền, Vu Phồn Nhiên ngầm đồng ý rồi.
Bí thư Thành ủy và Phó bí thư Thành ủy thứ ba cùng nhau đưa ra kiến nghị, chuyện của Hồng Hi liền nhanh chóng nóng lên, với tốc độ sét đánh không kịp bịt tai bắn ra mồi lửa xông lên tận trời!
Khương Chiếu thúc đẩy, Vu Phồn Nhiên ngầm đồng ý, cho dù Thôi Quan Ngư muốn ngăn chặn cũng lực bất tòng tâm, hội nghị thường vụ Thành ủy triệu tập đúng hạn.
Trong hội nghị, định tính về chuyện Hồng Hi phân thành hai phái, một phái kiên quyết phải xử lý Hồng Hi theo pháp luật, một phái muốn chuyện lớn hóa nhỏ, diễn ra một trận tranh luận đối chọi gay gắt. Lúc tranh luận không ngừng, Vu Phồn Nhiên đề nghị tạm thời ngưng họp, Thôi Quan Ngư cũng bất ngờ đưa ra kiến nghị khác --- vấn đề Quan Doãn được đề danh nhận chức Chủ tịch huyện Trực Toàn có phải đã có thể thảo luận thông qua hay không?
Vì vậy, tin đồn trong hội nghị thường vụ Thành ủy cuối cùng cũng gợi lên hồ nước mùa thu của Tỉnh ủy. Mã Thần Sâm nhanh chóng phê chuẩn việc điều động Quan Doãn, đưa thủ tục của Quan Doãn chuyển đến ban tổ chức.
Quan Doãn đi ra từ phòng thư ký, đại khái cũng đoán được vì chuyện Hồng Hi nóng lên mà dẫn đến thế cục cân bằng hiện nay bị phá vỡ. Hắn ở phía sau Mã Thần Sâm, trong lòng đột nhiên nổi lên một ý niệm vô cùng mãnh liệt trong đầu...
/556
|