Sau khi du lãm núi Bình Khâu, trong lòng Hạ Lai biết rõ phải làm thế nào để khai thác triệt để lợi thế và tài nguyên của núi Bình Khâu để dạt được lợi ích lớn nhất. Kết hợp với phương án và ý tường trước đó của Quan Doãn cuối cùng đã hình thành một ý tường khai thác hoàn toàn mới.
Thú vị hơn so với ý tưởng của Quan Doãn đó là trong dự án phát triển của Hạ Lai còn gửi vào đó tâm tư tình cảm của cá nhân cô. Cô hi vọng bắt đầu từ núi Bình Khâu để củng cố tình yêu giữa cô và Quan Doãn, để sự phát triển của núi Bình Khâu thành minh chứng cho tình yêu của cô và Quan Doãn.
- Nghe nói…
Hạ Lai giả bộ như không có chuyện gì, giơ tay hái một bông hoa, chớp chớp mắt rồi lại cười tủm tỉm:
- Anh có một cô đồng nghiệp rất xinh đẹp, hơn nữa lại còn rất rốt với anh nữa.
Quan Doãn theo bản năng nhìn Tiểu Dung một cái, Tiểu Dung cười trộm tinh nghịch, chột dạ quay đầu đi chỗ khác, giỗng như kiểu cô không hề nói gì vậy.
Quả thật nếu như chỉ so sánh về vẻ đẹp thì Ôn Lâm không tỏa sáng như Hạ Lai, cũng không tao nhã như Hạ Lai. Nhưng vẻ đẹp khỏe mạnh và chất phác của Ôn Lâm thì Hạ Lai cũng không có. Quan Doãn cười lặng lẽ, nghe giọng điệu của Hạ Lai chắc chắn là cô đang ghen. Hắn cười đáp:
- Đúng là rất đẹp. Nhưng là cô gái lớn lên ở nông thôn, không thể so sánh được với sự tao nhã của người con gái Bắc Kinh như em. Hơn nữa có đẹp đến đâu thì cũng chỉ là đồng nghiệp, chỉ có thể ngắm thôi.
- Được lắm. Có phải là anh luôn ngắm trộm người ta không?
Hạ Lai dương tay muốn đánh Quan Doãn.
- Lớn lên ở nông thôn thì đã sao nào? Càng ngây thơ chất phác, con gài thành thị có vẻ đẹp của thành thị, con gái nông thôn có vẻ đẹp của nông thôn. Anh quen ăn cao lương mĩ vị, chắc chắn sẽ lại có lúc muốn ăn cơm bình dân, đúng không? Hơn nữa anh cũng là người lớn lên ở nông thôn, chắc chắn là có phần nào đấy thiên vị cho cô bé kia.
Quan Doãn không né tránh, mặc kệ bàn tay nhỏ bé của Hạ Lai để trên đầu hắn, sau đó nắm chặt tay cô, cười đểu:
- Anh ăn quen cao lương mĩ vị lúc nào hả? Anh chỉ mới được ngửi thôi, còn đã được ăn vào miệng bao giờ đâu?
Hạ Lai lúc đó mặt đỏ bừng, tất nhiên là cô biết Quan Doãn ám chỉ điều gì. Trước đây cô luôn nghĩ sẽ giành giây phút tốt đẹp nhất đó cho đêm tân hôn, thế nhưng trải qua một năm xa cách cô đã thay đổi rất nhiều. Không để ý đến sự có mặt của Tiểu Dung ở đó, cô ghé xuống tai Quan Doãn, rồi to gan cắn nhẹ môi anh, nói thì thầm:
- Em đến huyện Khổng thực ra cũng là nghĩ nghĩ thông suốt mọi việc rồi.
Tiểu Dung bịt chặt tai, chạy về phía xa:
- Anh trai, chị dâu, anh chị làm người ta tức quá đi mất.
Quan Doãn cười ha hả:
- Hạ Lai, em đừng có làm hư em gái anh nhé.
Hạ Lai cãi lại:
- Quan Doãn, anh đừng có mà có gan làm nhưng không có gan chịu đòn nhé.
- Tối gặp lại.
Quan Doãn không dám đáp lại tình cảm nồng nhiệt của Ôn Lâm, cũng không tỏ ra lo lắng trước mặt Hạ Lai. Yêu nhau mấy năm trời, hắn hiểu rõ tính cách của Hạ lai, chỉ cần một động tác hay một cái nhìn mờ ám gì thì chỉ có chết.
- Tối gặp lại!
Hạ Lai vô cùng kiên định đáp lại Quan Doãn.
- Ai không dám đến thì người đó là chó con.
- Ha ha
Quan Doãn ôm chặt Hạ Lai.
- Đi thôi, xuống núi nào.
Tiểu Dung than thở:
- Biết thế này thì không thèm đi cùng hai người nữa, giờ thì hay rồi, em trở thành đèn đuổi muỗi cho hai người, khéo là đến mấy KW rồi. Thật đúng là.. Trước đây cứ nghĩ anh mình cũng là người tốt, không ngờ chị Hạ vừa đến anh ấy đã lộ rõ bộ mặt thật của mình. Nếu như chị đến sớm chút nữa có phải tốt không, em chưa bao giờ nhìn thấy anh ấy thật sự vui vẻ như thế này.
Chỉ một câu nói đã làm Hạ Lai cảm động. Cô ôm chặt tay Quan Doãn:
- Sau này em sẽ không để anh phải chịu thiệt thòi nữa.
- Đường đường một đấng nam nhi, chịu chút oan ức và bạc đãi có thấm vào đâu. Chỉ cần lí tưởng còn tồn tại trong lòng, niềm tin bất diệt thì chắc chắn sẽ có thể nghênh đón ngày mai.
Quan Doãn từ trước đến nay chưa khi nào lại tràn đầy niềm tin và ý chí chiến đẫu như lúc này. Nêu như nói sự xuất hiện của Ngõa Nhi chưa đủ để làm hắn tin tưởng vào sự thay đổi của vận mệnh thì sự xuất hiện của Hạ Lai làm hắn có thể chắc chắn khẳng định cánh cửa vận mệnh của hắn đã hoàn toàn mở ra.
Ba phần vận khí, bảy phần hành động. Nói như vậy tì không kể Hạ Đức Trường có đảm nihện chức Phó chủ nhiệm Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, gây bất lợi thế nào cho hắn đi nữa thì chỉ cần hắn dựa vào Lãnh Phong, cộng thêm việc nghe theo diệu kế của ông cụ Dung thì hắn sẽ có thể mở ra cục diện hoàn toàn mới.
Chắc chắn sẽ là như vậy! Quan Doãn nắm chặt tay, cứ chờ xem sao.
Khi xuống núi, vừa mới đi đến đầm Bình Khâu, Quan Doãn và Hạ Lai liên tục đàm luận về việc khai thác phát triển núi Bình Khâu. Hạ Lai giới thiệu cho Quan Doãn một nhà đầu tư Kim Nhất Giai, một hải ngoại tốt nghiệp ở Pháp, hiện nay đang đầu tư vào tài chính, đầu tư mạo hiểm và các ngành khác liên quan đến tiền tệ. Những danh chức trên không phải là lí do để Hạ Lai giới thiệu với Quan Doãn.
- Hay hơn nữa đó là em họ em, anh hợp tác với nó em cảm thấy yên tâm nhất.
Hạ Lai nắm chặt tay phải Quan Doãn, vẽ vài đường lòng vòng trong lòng bàn tay hắn.
- Nếu như giới thiệu các nhà đầu tư khác, con trai thì em không tin tưởng ai, con gái thì chỉ có cô ấy là người em hiểu rõ, có năng lực và làm em yên tâm nhất.
Quan Doãn hiểu rồi, Hạ Lai thực ra là không yên tâm về tình yêu của hai người. Hắn cười ha hả:
- Kim Nhất Giai hơp tác với anh là em yên tâm nhất. Thế ngộ nhỡ như có chuyện gì thì sao
- Không bao giờ.
Hạ Lai trả lời rất chắc chắn. Cô cười nói:
- Tiêu chí của Nhất Giai là gả cho một người nước ngoài. Anh không hợp với yêu cầu của cô ấy.
- Em nghĩ chưa chắc.
Tiểu Dung không bằng lòng.
- Anh trai có thể hấp dẫn cả trong và ngoài nước đấy. Chi Hạ, chị phải nhắc nhở em họ chị đừng có bị mê hoặc bởi anh em đấy.
- Ha ha.
Hạ Lai cười lớn.
- Em gái, em thiên vị khi đánh giá anh trai em, không tính.
- Quan Doãn?
Quan Doãn còn chưa kịp nói tiếp câu của Hạ Lai thì một giọng nói quen thuộc ở phía trước vang lên. Vừa ngẩng đầu, hóa ra là Ôn Lâm đến.
Ôn Lâm đi một mnìh, bộ dạng hứng thú. Tâm trạng Quan Doãn đang tốt, không chú ý đến bộ dạng của Ôn Lâm, cười nói:
-Sao đi một mình thế Ôn Lâm, ban trai cô đâu?
Ôn Lâm không trả lời câu hỏi của Quan Doãn, ánh mắt dừng lại ở Hạ Lai, có chút tò mò, do thám, cũng có cái nhìn khi phát hiện kẻ địch. Thái độ cô thay đổi trong phút chốc, bỗng nhiên hỏi:
- Đây là người yêu anh à?
Quan Doãn cười gật đầu:
- Hạ Lai, người yêu tôi. Ôn Lâm chẳng phải nói người yêu cô cũng đến thăm cô sao? Sao không đưa đến núi Bình Khâu thăm quan.
Ôn Lâm hổn hến nói:
- Thôi đừng nhắc đến nũa, để tôi tức chạy mất đấy, tố chất quá kém. Mở miệng là nói sao thị trấn nhỏ này bẩn thế, quê mùa thế, kém thế. Rồi lại nói người thành phố bọn họ ra sao, thế nào. Tôi bảo anh ta đi mà tìm con gái thành phố. Anh ta đường đường một đấng nam nhi, sao bụng dạ lại có thể hẹp hòi thế chứ. Nói đi là đi luôn.
Hạ Lai cũng âm thầm quan sát Ôn Lâm một lượt. Vừa nghe Ôn Lâm nói, cô không nhịn được nữa, cười nói:
- Chào Ôn Lâm, tôi là Hạ Lai. Cô nói chuyện thú vị quá, vừa thẳng thắn, vừa đáng yêu. Tôi ủng hộ cô, con trai thì phải biết rộng lượng, biết bao dung. Những người lòng dạ hẹp hòi như thế thì không cần.
Ôn Lâm vốn dĩ vừa gặp đã có cảm giác thù địch với Hạ Lai, hoặc là do cô không chịu thừa nhận rằng cô luôn hi vọng người yêu ở Bắc Kinh của Quan Doãn vĩnh viễn đi về cuối chân trời, chứ không phải gần ngay trước mắt như bây giờ. Chỉ là…Hạ Lai chói sang quá, hơn nữa cô còn tao nhã và rất ôn hòa, giọng nói có sức hấp dẫn, làm cô không thể từ chối thiện ý của cô ta, đành phải cười nói:
- Cảm ơn Hạ Lai, cảm ơn cô đã hiểu.
Vừa nói dứt câu, Ôn Lâm quay người nói với Quan Doãn:
- Quan Doãn, Chủ tịch Lãnh về sớm trước một ngày, nói rằng nếu tôi gặp anh thì bảo anh lập tức đến huyện ủy gặp ông.
Xảy ra chuyện gì vậy? Quan Doãn trong lòng sợ hãi, trực giác mach bảo hắn, e rằng sự việc có chút thay đổi.Không ngờ không đợi hắn mở miệng hỏi, Ôn Lâm đã nói một câu càng làm hắn sợ hơn.
- Chủ tịch Lãnh nói đưa Hạ Lai cùng với anh đến gặp ông ta.
Thú vị hơn so với ý tưởng của Quan Doãn đó là trong dự án phát triển của Hạ Lai còn gửi vào đó tâm tư tình cảm của cá nhân cô. Cô hi vọng bắt đầu từ núi Bình Khâu để củng cố tình yêu giữa cô và Quan Doãn, để sự phát triển của núi Bình Khâu thành minh chứng cho tình yêu của cô và Quan Doãn.
- Nghe nói…
Hạ Lai giả bộ như không có chuyện gì, giơ tay hái một bông hoa, chớp chớp mắt rồi lại cười tủm tỉm:
- Anh có một cô đồng nghiệp rất xinh đẹp, hơn nữa lại còn rất rốt với anh nữa.
Quan Doãn theo bản năng nhìn Tiểu Dung một cái, Tiểu Dung cười trộm tinh nghịch, chột dạ quay đầu đi chỗ khác, giỗng như kiểu cô không hề nói gì vậy.
Quả thật nếu như chỉ so sánh về vẻ đẹp thì Ôn Lâm không tỏa sáng như Hạ Lai, cũng không tao nhã như Hạ Lai. Nhưng vẻ đẹp khỏe mạnh và chất phác của Ôn Lâm thì Hạ Lai cũng không có. Quan Doãn cười lặng lẽ, nghe giọng điệu của Hạ Lai chắc chắn là cô đang ghen. Hắn cười đáp:
- Đúng là rất đẹp. Nhưng là cô gái lớn lên ở nông thôn, không thể so sánh được với sự tao nhã của người con gái Bắc Kinh như em. Hơn nữa có đẹp đến đâu thì cũng chỉ là đồng nghiệp, chỉ có thể ngắm thôi.
- Được lắm. Có phải là anh luôn ngắm trộm người ta không?
Hạ Lai dương tay muốn đánh Quan Doãn.
- Lớn lên ở nông thôn thì đã sao nào? Càng ngây thơ chất phác, con gài thành thị có vẻ đẹp của thành thị, con gái nông thôn có vẻ đẹp của nông thôn. Anh quen ăn cao lương mĩ vị, chắc chắn sẽ lại có lúc muốn ăn cơm bình dân, đúng không? Hơn nữa anh cũng là người lớn lên ở nông thôn, chắc chắn là có phần nào đấy thiên vị cho cô bé kia.
Quan Doãn không né tránh, mặc kệ bàn tay nhỏ bé của Hạ Lai để trên đầu hắn, sau đó nắm chặt tay cô, cười đểu:
- Anh ăn quen cao lương mĩ vị lúc nào hả? Anh chỉ mới được ngửi thôi, còn đã được ăn vào miệng bao giờ đâu?
Hạ Lai lúc đó mặt đỏ bừng, tất nhiên là cô biết Quan Doãn ám chỉ điều gì. Trước đây cô luôn nghĩ sẽ giành giây phút tốt đẹp nhất đó cho đêm tân hôn, thế nhưng trải qua một năm xa cách cô đã thay đổi rất nhiều. Không để ý đến sự có mặt của Tiểu Dung ở đó, cô ghé xuống tai Quan Doãn, rồi to gan cắn nhẹ môi anh, nói thì thầm:
- Em đến huyện Khổng thực ra cũng là nghĩ nghĩ thông suốt mọi việc rồi.
Tiểu Dung bịt chặt tai, chạy về phía xa:
- Anh trai, chị dâu, anh chị làm người ta tức quá đi mất.
Quan Doãn cười ha hả:
- Hạ Lai, em đừng có làm hư em gái anh nhé.
Hạ Lai cãi lại:
- Quan Doãn, anh đừng có mà có gan làm nhưng không có gan chịu đòn nhé.
- Tối gặp lại.
Quan Doãn không dám đáp lại tình cảm nồng nhiệt của Ôn Lâm, cũng không tỏ ra lo lắng trước mặt Hạ Lai. Yêu nhau mấy năm trời, hắn hiểu rõ tính cách của Hạ lai, chỉ cần một động tác hay một cái nhìn mờ ám gì thì chỉ có chết.
- Tối gặp lại!
Hạ Lai vô cùng kiên định đáp lại Quan Doãn.
- Ai không dám đến thì người đó là chó con.
- Ha ha
Quan Doãn ôm chặt Hạ Lai.
- Đi thôi, xuống núi nào.
Tiểu Dung than thở:
- Biết thế này thì không thèm đi cùng hai người nữa, giờ thì hay rồi, em trở thành đèn đuổi muỗi cho hai người, khéo là đến mấy KW rồi. Thật đúng là.. Trước đây cứ nghĩ anh mình cũng là người tốt, không ngờ chị Hạ vừa đến anh ấy đã lộ rõ bộ mặt thật của mình. Nếu như chị đến sớm chút nữa có phải tốt không, em chưa bao giờ nhìn thấy anh ấy thật sự vui vẻ như thế này.
Chỉ một câu nói đã làm Hạ Lai cảm động. Cô ôm chặt tay Quan Doãn:
- Sau này em sẽ không để anh phải chịu thiệt thòi nữa.
- Đường đường một đấng nam nhi, chịu chút oan ức và bạc đãi có thấm vào đâu. Chỉ cần lí tưởng còn tồn tại trong lòng, niềm tin bất diệt thì chắc chắn sẽ có thể nghênh đón ngày mai.
Quan Doãn từ trước đến nay chưa khi nào lại tràn đầy niềm tin và ý chí chiến đẫu như lúc này. Nêu như nói sự xuất hiện của Ngõa Nhi chưa đủ để làm hắn tin tưởng vào sự thay đổi của vận mệnh thì sự xuất hiện của Hạ Lai làm hắn có thể chắc chắn khẳng định cánh cửa vận mệnh của hắn đã hoàn toàn mở ra.
Ba phần vận khí, bảy phần hành động. Nói như vậy tì không kể Hạ Đức Trường có đảm nihện chức Phó chủ nhiệm Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, gây bất lợi thế nào cho hắn đi nữa thì chỉ cần hắn dựa vào Lãnh Phong, cộng thêm việc nghe theo diệu kế của ông cụ Dung thì hắn sẽ có thể mở ra cục diện hoàn toàn mới.
Chắc chắn sẽ là như vậy! Quan Doãn nắm chặt tay, cứ chờ xem sao.
Khi xuống núi, vừa mới đi đến đầm Bình Khâu, Quan Doãn và Hạ Lai liên tục đàm luận về việc khai thác phát triển núi Bình Khâu. Hạ Lai giới thiệu cho Quan Doãn một nhà đầu tư Kim Nhất Giai, một hải ngoại tốt nghiệp ở Pháp, hiện nay đang đầu tư vào tài chính, đầu tư mạo hiểm và các ngành khác liên quan đến tiền tệ. Những danh chức trên không phải là lí do để Hạ Lai giới thiệu với Quan Doãn.
- Hay hơn nữa đó là em họ em, anh hợp tác với nó em cảm thấy yên tâm nhất.
Hạ Lai nắm chặt tay phải Quan Doãn, vẽ vài đường lòng vòng trong lòng bàn tay hắn.
- Nếu như giới thiệu các nhà đầu tư khác, con trai thì em không tin tưởng ai, con gái thì chỉ có cô ấy là người em hiểu rõ, có năng lực và làm em yên tâm nhất.
Quan Doãn hiểu rồi, Hạ Lai thực ra là không yên tâm về tình yêu của hai người. Hắn cười ha hả:
- Kim Nhất Giai hơp tác với anh là em yên tâm nhất. Thế ngộ nhỡ như có chuyện gì thì sao
- Không bao giờ.
Hạ Lai trả lời rất chắc chắn. Cô cười nói:
- Tiêu chí của Nhất Giai là gả cho một người nước ngoài. Anh không hợp với yêu cầu của cô ấy.
- Em nghĩ chưa chắc.
Tiểu Dung không bằng lòng.
- Anh trai có thể hấp dẫn cả trong và ngoài nước đấy. Chi Hạ, chị phải nhắc nhở em họ chị đừng có bị mê hoặc bởi anh em đấy.
- Ha ha.
Hạ Lai cười lớn.
- Em gái, em thiên vị khi đánh giá anh trai em, không tính.
- Quan Doãn?
Quan Doãn còn chưa kịp nói tiếp câu của Hạ Lai thì một giọng nói quen thuộc ở phía trước vang lên. Vừa ngẩng đầu, hóa ra là Ôn Lâm đến.
Ôn Lâm đi một mnìh, bộ dạng hứng thú. Tâm trạng Quan Doãn đang tốt, không chú ý đến bộ dạng của Ôn Lâm, cười nói:
-Sao đi một mình thế Ôn Lâm, ban trai cô đâu?
Ôn Lâm không trả lời câu hỏi của Quan Doãn, ánh mắt dừng lại ở Hạ Lai, có chút tò mò, do thám, cũng có cái nhìn khi phát hiện kẻ địch. Thái độ cô thay đổi trong phút chốc, bỗng nhiên hỏi:
- Đây là người yêu anh à?
Quan Doãn cười gật đầu:
- Hạ Lai, người yêu tôi. Ôn Lâm chẳng phải nói người yêu cô cũng đến thăm cô sao? Sao không đưa đến núi Bình Khâu thăm quan.
Ôn Lâm hổn hến nói:
- Thôi đừng nhắc đến nũa, để tôi tức chạy mất đấy, tố chất quá kém. Mở miệng là nói sao thị trấn nhỏ này bẩn thế, quê mùa thế, kém thế. Rồi lại nói người thành phố bọn họ ra sao, thế nào. Tôi bảo anh ta đi mà tìm con gái thành phố. Anh ta đường đường một đấng nam nhi, sao bụng dạ lại có thể hẹp hòi thế chứ. Nói đi là đi luôn.
Hạ Lai cũng âm thầm quan sát Ôn Lâm một lượt. Vừa nghe Ôn Lâm nói, cô không nhịn được nữa, cười nói:
- Chào Ôn Lâm, tôi là Hạ Lai. Cô nói chuyện thú vị quá, vừa thẳng thắn, vừa đáng yêu. Tôi ủng hộ cô, con trai thì phải biết rộng lượng, biết bao dung. Những người lòng dạ hẹp hòi như thế thì không cần.
Ôn Lâm vốn dĩ vừa gặp đã có cảm giác thù địch với Hạ Lai, hoặc là do cô không chịu thừa nhận rằng cô luôn hi vọng người yêu ở Bắc Kinh của Quan Doãn vĩnh viễn đi về cuối chân trời, chứ không phải gần ngay trước mắt như bây giờ. Chỉ là…Hạ Lai chói sang quá, hơn nữa cô còn tao nhã và rất ôn hòa, giọng nói có sức hấp dẫn, làm cô không thể từ chối thiện ý của cô ta, đành phải cười nói:
- Cảm ơn Hạ Lai, cảm ơn cô đã hiểu.
Vừa nói dứt câu, Ôn Lâm quay người nói với Quan Doãn:
- Quan Doãn, Chủ tịch Lãnh về sớm trước một ngày, nói rằng nếu tôi gặp anh thì bảo anh lập tức đến huyện ủy gặp ông.
Xảy ra chuyện gì vậy? Quan Doãn trong lòng sợ hãi, trực giác mach bảo hắn, e rằng sự việc có chút thay đổi.Không ngờ không đợi hắn mở miệng hỏi, Ôn Lâm đã nói một câu càng làm hắn sợ hơn.
- Chủ tịch Lãnh nói đưa Hạ Lai cùng với anh đến gặp ông ta.
/556
|