Quan Vận

Chương 480: Dùng trí

/556


- Hắn có thể là ai?

Người đàn ông mập nghiêng người qua liếc mắt nhìn Quan Doãn.

- Gã nhà quê.

- Một người làm gã nhà quê đã lâu, mới có thể há miệng nói người khác là gã nhà quê, để che dấu sự thật chính mình cũng đã từng là gã nhà quê.

Cô gái miệng lưỡi sắc bén, không chút nể mặt vạch trần nội tâm ẩn giấu sự tự ti tự tôn thái quá của gã đàn ông mập.

- Như vậy, người thấp hèn đã lâu, mới có thể mở miệng nói những câu đầy thô tục. Giống như một con chó, khi tức giận đều nhe răng nanh, mà không bao giờ thích giảng giải đạo lý. Tuy nhiên ngẫm lại cũng đúng, để cho một con chó hiểu đạo lý, chẳng khác nào khiến một tên béo biến thành tiên sinh khỏe đẹp, việc này quả khó như lên trời.

Một lời nói giống như súng liên thanh, càn quét gã mập khiến y thương tích đầy mình, mặt béo của y giống như sân khấu lễ hội mùa xuân, sắc thái rực rỡ, tuy nhiên sau khi biến hóa, cuối cùng để lại một màu sắc —— giống như màu gan lợn.

- Cô, cô, cô…

Gã đàn ông mập tức giận đến run người, nhưng nói không nên lời, đối phương là một cô gái chừng mười bảy mười tám tuổi, đánh không được, mắng cũng không xong, rất nhiều học sinh vây quanh xem, quá mất mặt, nhẫn nhịn hồi lâu cuối cùng nhớ ra thân phận của mình, y mới giậm chân nói.

- Cô là cái gì, dám nhục mạ cán bộ quốc gia, tôi là Phó chủ tịch huyện.

Ở Bắc Kinh, đừng nói một Phó chủ tịch huyện, là Phó chủ tịch tỉnh cũng không dám kiêu ngạo, đương nhiên, Phó chủ tịch tỉnh là vì hiểu biết sâu rộng, nếu làm càng sẽ ảnh hưởng bất lợi cho hình ảnh của mình, không đúng tý nào, nhưng Phó chủ tịch huyện lại không như vậy, đã quen thói chúa đất, cho rằng thiên hạ giống như một thị trấn, chuyện bé xé ra to, không biết trời cao đất rộng mới có thể ăn nói ngông cuồng như vậy.

Lời nói của Phó chủ tịch huyện vừa thốt ra, cô gái không cười. Đám người chung quanh ngược lại có một trận cười vang, còn có người bỡn cợt.

- Phó chủ tịch huyện, quan lớn quá, làm tôi sợ chết khiếp.

- Trước kia có nghe nói Huyện thái gia uy phong như thế nào, hiện tại thấy được người sống, quả là quá uy phong.

- Đến 50 tuổi mới là Phó chủ tịch huyện, trước 60 tuổi tiến vào cấp tỉnh bộ. Nếu duy trì tốc độ hai năm thăng một cấp vẫn có hi vọng lớn đấy.

- Tôi thấy, sau mười mấy năm nói không chừng chính y cũng là lãnh đạo quốc gia rồi.

Tiếng cười vang trong đám người. Vẻ mặt của Phó chủ tịch huyện càng biến sắc, gần như muốn rỉ máu, giống như một người rơi xuống nước tìm cây cỏ cứu mạng. Y nhìn bên trái bên phải, liếc nhìn Quan Doãn bên cạnh, lập tức tìm được rồi mục tiêu, lấy tay chỉ Quan Doãn nói:

- Cô nói đi cậu ta là ai, tôi vừa mới làm Phó chủ tịch huyện, hắn là gã nhà quê từ nơi nào đến? Phó chủ tịch huyện thì thế nào? Phó chủ tịch huyện có thể đè chết gã nhà quê.

Cô gái dường như đang đợi những câu nói này của gã đàn ông mập, người đàn ông mập mới chỉ Quan Doãn, vẻ mặt xinh đẹp của cô cười đi đến gần Quan Doãn, khoác lên cánh tay của Quan Doãn:

- Phó chủ tịch huyện, ông hỏi hắn à? Ông hãy nghe cho kỹ. Hắn năm nay 24 tuổi, nhỏ hơn ông hai mươi tuổi, ông nói đi, cấp bậc của hắn có cao hơn ông không?

Gã đàn ông mập bị lừa, đầu óc nóng lên thốt ra:

- Cấp bậc của hắn cao hơn so với tôi? 24 tuổi chính là cấp phó huyện trở lên? Tôi không tin! Nếu hắn bây giờ có thể tiến đến Phó phòng... Thực chức Phó phòng. Tôi sẽ gọi hắn là ông nội.

Vốn gã đàn ông mập muốn nói Phó phòng, sau có lẽ trong lòng không nắm chắc, lại bỏ thêm vào chữ chức vụ thực, tăng thêm độ khó, bởi vậy, Phó phòng 24 tuổi đã không thấy nhiều. 24 tuổi mà thực chức Phó phòng thì càng ít, gã đàn ông mập không tin Quan Doãn lại đúng là một Phó phòng thực chức từ ngàn dặm đến đây, do Quan Doãn ăn mặc mộc mạc, hay bởi vì thay Tiểu Muội mang hành lý, mới nhìn giống như một sinh viên đại học chưa tốt nghiệp.

Kỳ thật ở trong xã hội Quan Doãn đã có kinh nghiệm hơn một năm, nếu trong quan trường, nhất cử nhất động của hắn khá uy nghi, nhưng hiện tại hắn với thân phận là một anh trai dẫn Tiểu Muội nhập học, hơn nữa lại là về tới trường học cũ, tâm tình quả là rất khác so với trong chốn quan trường, vô tình tự mình hồi ức về thời còn là sinh viên, cho nên làm sao có thể thấy hắn giống như trong quan trường, đừng có nói hắn giống người trong quan trường, ngay cả người có tiền cũng không giống.

Cho nên gã mập mới tự cho y là cao hơn rất nhiều người, nhận thấy Quan Doãn chẳng qua là một gã nhà quê đến thị trấn hơn nữa nhìn thấy diện mạo của Quan Doãn, cũng là người phương Bắc, nói không chừng là người cùng huyện với y. Nếu như cùng huyện thì tốt rồi, trở về sẽ biết tay y?

Gã mập nổi cơn độc ác, nói ra nếu như Quan Doãn thực chức là Phó phòng y đã kêu Quan Doãn là ông nội, lập tức tạo ra cơn sóng to gió lớn, học sinh đứng vây quanh đều trầm trồ khen ngợi.

- Được, so đấu.

- Ha ha, người 50 tuổi gọi người 24 tuồi là ông nội, sự hỗn loạn này cách xa vạn dặm rồi.

- Tuy nhiên Phó chủ tịch huyện nhất định thắng, 24 tuổi mới tốt nghiệp đại học một năm, có thể thực chức Phó phòng? Trừ phi con nhà quan. Cô xem người thanh niên này rõ ràng là dân chúng thấp cổ bé họng, hắn đừng nói là thực chức phó phòng, phỏng chừng còn chưa qua khỏi cổng của chốn quan trường.

- So sánh như vậy không công bằng.

- Không công bằng mới hay, trên thế giới có nơi nào có công bằng?

- Ngộ nhỡ người trẻ tuổi thua, có thể thảm rồi.

Gã mập thấy mọi người bàn tán trước y, càng thêm đắc ý:

- Nếu hắn không phải thực chức là Phó phòng, hắn phải kếu tôi ông nội ba lần. Thế nào cô bé, có dám đồng ý hay không?

- Dám, có cái gì mà không dám.

Đang lúc mọi người cho rằng cô gái không dám thay Quan Doãn làm chủ đáp trả lời đề nghị, ánh mắt cô gái lom lom nhìn Quan Doãn sau đó thay hắn đưa ra quyết định, cô chắp tay sau lưng, giả vờ đến bên cạnh gã mập, dạo một vòng quanh y, cười rất sảng khoái.

- Tôi nói với Phó chủ tịch huyện Sư này, ông dầu gì cũng là Phó chủ tịch huyện nho nhỏ, nói phải giữ lời, nếu ông quỵt nợ thì làm sao? Tôi thấy, nếu không xong thì bỏ đi, tôi chỉ sợ ông thất bại...

- Tôi mà thua, đùa kiểu Mỹ à.

Phó chủ tịch huyện Sư cố sức nhô cổ lên, tạo ra vẻ khí thế, nhưng vì quá mập, làm thế nào cũng không nhô cổ lên được, hai mắt y trợn lên.

- Cô sợ rồi à, cô thay hắn gọi tôi một tiếng ông nội cũng được, tôi sẽ giơ cao đánh khẽ thả cô, không chấp nhặt một cô bé kém hiểu biết

- Tôi không phải là cô bé, tôi là Hứa Tiêu Hàn.

Hứa Tiêu Hàn cười khỉnh.

- Phó chủ tịch huyện Sư, ông phải hứa trước mặt con của ông và nhiều sinh viên của đại học Bắc Kinh, phải gọi Quan Doãn một tiếng ông nội.

- Tôi tại sao phải kêu Quan Doãn là ông nội, hắn cũng không phải thực chức Phó phòng

Nói một nửa, sắc mặt của Phó chủ tịch huyện Sư dường nhưng đại biến, gần như không thể tin vào lỗ tai của mình, đưa tay chỉ Quan Doãn.

- Cô nói hắn là ai, hắn là Quan, Quan, Quan Doãn?

- Đúng rồi, hắn chính là Quan Doãn, Phó chủ tịch huyện Sư, ông nếu là Phó chủ tịch huyện của huyện Trực Toàn, nhất định sẽ nghe nói qua đại danh của Quan Doãn.

Hứa Tiêu Hàn đưa tay chỉ Quan Doãn.

- Có cần nhìn văn kiện của Quan Doãn để chứng minh hắn chính là thư ký cấp Cục phó của Tỉnh ủy?

Người đứng chung quanh đều hò reo, 24 tuổi là thư ký cấp Cục phó của Tỉnh ủy, trước kia chỉ nghe nói trong quan trường có vài người ưu tú xuất sắc, còn trẻ mà đã nhảy tới vị trí chủ chốt quan trọng như thế, nhưng dù sao hắn cũng ở xa tận chân trời, nghe qua thì thôi, hiện tại gặp được người sống, gần ngay trước mắt, cho dù tất cả mọi người là sinh viên đại học Bắc Kinh, tự xưng là con cưng của trời, cũng đều biết chỉ 24 tuổi mà đã là thư ký cấp Cục phó của Tỉnh ủy sẽ được liệt kê vào những thành tựu đáng kinh người.

Hơn nữa, Hứa Tiêu Hàn không chút kiệm lời trong việc ca ngợi, trước mặt mọi người khen ngợi thành tựu của Quan Doãn:

- Từ thư ký Huyện ủy đến thư ký Thành ủy lại đến thư ký Tỉnh ủy, chỉ dành hơn một năm để hoàn tất ba bước nhảy huyền thoại trong chốn quan trường, Phó chủ tịch huyện Sư, khi ông 24 tuổi, chẳng phải trên tay còn cầm cái cuốc ư? Ông nói Quan Doãn là gã nhà quê, không phải là vì che dấu quá khứ chính mình đã từng là gã nhà quê sao?

- Tôi còn muốn nói cho các bạn học biết một chuyện là, Quan Doãn đã từng là sinh viên tốt nghiệp tại trường Đại học Bắc Kinh, hắn là niềm tự hào của Đại học Bắc Kinh.

- Hay

- Woa!!

Hứa Tiêu Hàn là một cô gái có tài diễn thuyết bẩm sinh, lời nói của cô rất kích động, vừa dứt lời, đã khiến cho những sinh viên đứng chung quanh không ngớt lời khen ngợi và cỗ vũ.

Mồ hôi của Phó chủ tịch huyện Sư chảy xuống, lau thế nào cũng không hết, Quan Doãn là ai, ông đương nhiên biết rõ, Quan Doãn thiếu chút nữa liền biến thành ủy viên thường vụ của toàn Huyện ủy, Phó chủ tịch thường trực huyện, là đồng sự của y, tuy nói cùng cấp bậc với y, nhưng quyền hạn của ủy viên thường vụ Huyện ủy lớn hơn y rất nhiều.

May mắn Quan Doãn không thành công vào huyện Trực Toàn, bằng không mà nói, y còn nằm dưới sự quản chế của Quan Doãn, người hôm nay, càng quá mất mặt. Nhưng hiện tại, sự mất mặt ném đến nhà bà ngoại rồi, y ấp úng nói:

- Hứa, cô Hứa…

Hứa Tiêu Hàn không buông tha người:

- Gọi ông nội đi.

Người đứng chung quanh như đám núi hô vang:

- Kêu ông nội đi.

Quan Doãn biết hắn sẽ không ra mặt, sự tình sẽ không có kết quả tốt, tuy rằng hắn rất muốn đánh cho Phó chủ tịch huyện Sư té ngã, té ngã sẽ nhặt có được bài học, cũng là chuyện tốt, nhưng thường thường người mà té ngã không học được gì, thì ngược lại sẽ gieo thêm thù hận.

Quan Doãn cũng không phải sợ Phó chủ tịch huyện Sư —— Phó chủ tịch huyện có tên là Sư Hiểu Hoa, đúng, chính là một người đàn ông nhưng lại lấy tên của một phụ nữ —— mà là không muốn để cho một người 50 tuổi kêu hắn là ông nội trước mặt mọi người, trút giận cũng trút giận rồi, nhưng chôn xuống tai hoạ ngầm, chủ yếu nhất là, Quan Doãn sợ giảm thọ.

Không tôn trọng nhân phẩm của một người, có thể, nhưng nhất định phải tôn trọng tuổi của ông. Bất kỳ một người nào sống đến từng ấy tuổi, đều có năm tháng lắng đọng lại, đều có sự từng trải của đời người khiến cho người khác tôn trọng.

- Được rồi, các bạn sinh viên không cần náo loạn, tôi xin phép nói hai câu.

Quan Doãn từ trong đám người đi ra, ra hiệu mọi người bình tĩnh đừng nóng vội.

- Phó chủ tịch huyện Sư cũng vì yêu quý con trai mà đâm ra lo lắng, tuy rằng lời nói và việc làm của ông hơi lỗ mãng, nhưng xuất phát từ góc độ tình thương của người cha đối với con trai, cách làm của ông không hợp với lẽ thường, nhưng hợp tình hợp lý. Cho nên, chúng ta hãy vì tình thương của người cha đối với người con mà tha thứ được không?

Lời nói của Quan Doãn quá hợp tình hợp lý, lại lấy lý do tình thương cha con để tìm sự cảm thông của các sinh viên, mọi người cùng trả lời:

- Được.

Nhân cách có cao thấp, nhân phẩm có cao thấp, ngược lại, ai cao ai thấp, ai thua ai thắng. Nếu Quan Doãn tiếp nhận lời xin lỗi của Sư Hiểu Hoa đồng thời cũng thản nhiên nhận của ông một tiếng gọi hắn là ông nội, quả là hả lòng hả dạ, nhưng nó làm giảm độ cao nhân phẩm, nhưng hiện tại, hắn khéo léo thay Sư Hiểu Hoa giảng hòa, và hóa giải sự xấu hổ của Sư Hiểu Hoa, lấy ơn báo oán, khiến hình tượng của hắn lập tức bay vút lên cao.

- Dễ dàng thả ông ấy đi như vậy, chẳng phải là người nhà họ Dung dễ bị bắt nạt hay sao?

Một giọng nói thản nhiên vang lên, bóng người chợt lóe lên, một người tách ra từ đám người đi vào giữa sân.

- Quan Doãn, anh thật làm cho tôi thất vọng, chỉ dựa vào hình tượng của anh, sao có thể bảo vệ tốt Tiểu Muội?


/556

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status