Chuyện gì xảy ra?
Quan Doãn và Tề Ngang Dương liếc mắt nhìn nhau, ngây ngẩn cả người, hắn và Tề Ngang Dương cứu người, không phải là vì đợi họ trả ơn, chỉ xuất phát từ bản năng, đối phương không nói một câu cảm ơn, lại bỏ chạy là có ý gì?
Thôi đi, mặc kệ, dù sao người cũng được cứu, không thẹn với lương tâm là được, Quan Doãn và Tề Ngang Dương lại nhìn nhau cười, xoay người rời khỏi chỗ này, bỗng nhiên lại nghe một giọng nói quen thuộc kêu lớn:
- Quan Doãn, mau, mau ngăn tên lái xe Crown lại, đừng để cho y chạy.
Quan Doãn quay lại nhìn, người lái xe của chiếc xe Porsche từ trong xe của hắn bò ra không ai khác, hoá ra là Lưu Văn Vấn, thực là trên đời nơi nào cũng tương phùng, hắn vừa rồi dưới tình thế cấp bách, cũng không chú ý đến hình dáng của người lái xe, bế Lưu Văn Vấn lên xe không ngờ cũng không nhận ra cô là Lưu Văn Vấn.
Tuy nhiên, Lưu Văn Vấn muốn hắn ngăn tên lái xe của xe Crown là có ý gì, chẳng lẽ nói...? Trong nháy mắt hắn hiểu được, cảm thấy đây không phải là vụ tai nạn xe bình thường, là tai nạn do người cố ý tạo ra, Quan Doãn lúc này bước về phía trước, giơ tay lên, côn cảnh sát từ trong tay bay ra, giống như sao xẹt trên trời, bay thẳng đến sau lưng của tài xế xe Toyota Crown.
Côn cảnh sát chạm ngay sau lưng người lái xe Crown, người lái xe Crown kêu "Oái" một tiếng, chân lảo đảo ngã lăn quay trên mặt đất, lăn một vòng ngay tại chỗ, lúc này mặt mũi bầm dập.
Nhưng y cũng rất dũng mãnh, sau khi ngã sấp xuống, liên tiếp lộn mấy vòng, thân hình loáng một cái, lại đứng lên, lung la lung lay còn muốn bỏ chạy nữa, đúng vào lúc này, Tề Ngang Dương chạy tới.
- Muốn chạy? Không có cửa đâu.
Tề Ngang Dương cười ha hả, đá một cái vào sau lưng tên tài xế xe Crown, so với côn cảnh sát vừa bay tới của Quan Doãn, uy lực cú đá của y còn mạnh hơn, lái xe Crown bị đá văng ra hơn ba thước, ngã xuống đất không đứng dậy nổi.
Chẳng qua nếu như không phải côn cảnh sát của Quan Doãn bay tới. Tề Ngang Dương cũng không thể đúng lúc đuổi tới, nói không chừng còn để cho tên lái xe Crown chạy mất tiêu. Tề Ngang Dương phủi tay, cười ha hả:
- Chú Quan vừa ra tay, quả nhiên rất có nghề, liên kết với cậu, đánh người cũng có thể đánh cho thỏa thích, ha ha.
Thật sự người không sợ trời sợ đất, Quan Doãn không để ý Tề Ngang Dương, bước tới lái xe Crown hỏi:
- Cậu có lai lịch thế nào?
Người lái xe Crown thật có gan, nghiêng qua liếc nhìn Quan Doãn, lại nghiêng đầu qua một bên, không nói gì nữa. Lúc này Lưu Văn Vấn cũng chạy tới. So với vẻ khách khí hơn Quan Doãn hỏi, biểu hiện của cô quá quýt trực tiếp hơn —— đi đến đá vào mặt tài xế xe Crown, chỉ một đá, tài xế xe Crown đã ngất.
- Giao cho tôi.
Sau khi Lưu Văn Vấn đá ngất tên tài xế xe Crown, vội cảm ơn Quan Doãn.
- Tôi nợ anh một ân tình. Cảm ơn anh Quan Doãn, vừa rồi côn của anh, bay xuất quỷ nhập thần, thật sự là tuyệt, tôi ngưỡng mộ anh.
Quan Doãn cười nói:
- Một lần phi côn khiến cho cô cảm ơn tôi, trong lòng cô tôi còn là tên lưu manh và tên háo sắc thối không?
- Vẫn thế, cái nào ra cái nấy, anh giúp tôi một lần, nhưng không thay đổi được sự thật mà trước kia anh đã dùng thủ đoạn lưu manh đùa bỡn tôi.
Lưu Văn Vấn vẫn giữ nguyên sắc mặt với Quan Doãn.
- Về sau đối với anh, tôi phải phân minh ân oán rõ ràng.
- Tôi giúp cô một lần, còn cứu cô một lần nữa, vậy tính như thế nào?
Quan Doãn dứt khoát tính toán đến cùng với Lưu Văn Vấn.
- Chẳng phải cô nợ tôi một ân tình còn nợ thêm một cái mạng sao?
Lưu Văn Vấn ngạc nhiên, mặt hơi hơi đỏ lên. Nghĩ một chút, khẽ cắn môi nói:
- Được, tôi nhớ kỹ rồi, về sau nhất định sẽ trả nợ cho anh.
- Nhớ kỹ là tốt rồi.
Quan Doãn nói, hắn vốn không muốn đôi co với Lưu Văn Vấn, nhưng thấy Lưu Văn Vấn so đo với hắn, hắn cũng không cần khách khí với cô, về phần là ai muốn hại cô, hắn càng không quan tâm
- Chuyện còn lại giao cho cô xử lý, tôi đi đây.
- Ai, Quan…. Doãn đợi một chút.
Lưu Văn Vấn gọi Quan Doãn lại, cô do dự một lát, dường như không cam tâm mới lên tiếng.
- Cảm ơn anh đã cứu mạng của tôi.
- Không cần cảm ơn.
Quan Doãn nói không đáng gì vung tay lên.
- Khi tôi cứu người, không biết là cô, tưởng là người qua đường vô danh. Tuy nhiên nếu cứu được cô, thì nên cứu, cô cũng không cần phải nghĩ đến việc trả nợ cho tôi, sau này còn tùy vào cơ duyên.
Nói vừa xong, Quan Doãn không hề dừng lại, xoay người rời khỏi.
Nhìn bóng lưng Quan Doãn kiên nghị rời đi, Lưu Văn Vấn nhất thời ngây người, tâm tư xao động, sau một lúc lâu sửng sốt, không biết trong lòng suy nghĩ cái gì, chẳng qua là cảm thấy bỗng nhiên lúc đó Quan Doãn dường như không đáng ghét như vậỵ
Tuy nhiên, nhớ tới Quan Doãn trước kia đã từng đùa bỡn với cô, trong nội tâm cô bỗng nhiên lại trào dâng lửa giận, trong lòng hạ quyết tâm, Quan Doãn, anh chờ đấy, sẽ có một ngày anh cúi đầu nhận lỗi với tôi.
Quan Doãn và Tề Ngang Dương, Tiểu Muội sau khi rời khỏi hiện trường xảy ra tai nạn xe, bước vào khách sạn Nghênh Tân. Chỗ mà Tề Ngangg Dương sắp xếp cho hắn ở cũng không tệ, Quan Doãn và Tiểu Muội ở một buồng xép, phòng không nhỏ, rất sang trọng.
- Tiểu Muội, em hài lòng không?
Tề Ngang Dương lấy lòng Tiểu Muội.
- Nếu không hài lòng, lập tức đổi phòng khác.
- Rất thoải mái, phòng rất tốt, cảm ơn anh, tổng giám đốc Tề.
Tiểu Muội mặt mày hớn hở.
- Gọi là tổng giám đốc Tề gì? Kêu anh Ngang Dương là được rồi.
- Không gọi.
Tiểu Muội thu lại nụ cười.
- Cảm ơn anh là bổn phận của em, còn kêu anh là ân tình khác nữa.
- Ý của em là nói, anh chưa đủ ân tình để làm anh trai của em phải không?
- Biết là tốt rồi.
- Được, anh đã biết, về sau nhất định phải tích lũy đủ ân tình.
Tề Ngang Dương thở dài, hướng Quan Doãn nói.
- Nếu anh có một người em giống như chú, anh nằm mơ cũng sẽ tỉnh dậy cười.
- Đáng tiếc anh không có.
Quan Doãn cười ha hả, hắn cũng không phải cố chọc giận, mà là ăn ngay nói thật.
- Tuy nhiên đợi khi anh có một người em thật sự, anh cũng không chắc cười.
- Nói như thế là có ý gì?
- Tiểu Muội là Tiểu Muội độc nhất vô nhị, anh có một người em giống như Tiểu Muội, cũng chỉ là na ná, nói không chừng cô sẽ khiến cho anh mỗi ngày đau đầu, giống như Lưu Văn Vấn lúc nãy.
- Cũng phải, nếu thật là có một em gái lạnh lùng, cũng là một chuyện phiền toái.
Tề Ngang Dương lại lắc đầu mỉm cười.
- Có, chưa chắc tốt, không có, cũng chưa chắc không tốt, nghĩ thoáng là được.
Đang lúc nói giỡn, tất cả đã được bố trí ổn thỏa, Quan Doãn và Tề Ngang Dương đi ra ngoài uống trà, thuận đường đi gặp Hoàng Hán, Tiểu Muội hơi mệt, cô phải đi ngủ trưa rồi.
- Lần này đi Bắc Kinh, ngoại trừ đưa Tiểu Muội đến trường, còn có chuyện gì khác muốn làm không?
Trong quán trà dưới lầu, Tề Ngang Dương vừa uống trà vừa hỏi Quan Doãn.
Quan Doãn sau khi giới thiệu trà xanh muối biển cho Tề Ngang Dương, Tề Ngang Dương cũng thích hương vị trà xanh muối biển, hơn nữa còn đâm ra nghiện mùi vị này.
- Đi nước ngoài một chuyến, gặp Hạ Lai.
Quan Doãn không cần phải giấu diếm mọi thứ với Tề Ngang Dương.
- Anh phải giúp tôi làm hộ chiếu.
- Làm hộ chiếu không thành vấn đề, có cần mang một ít đô la Mỹ không?
- Không cần, có Ôn Lâm ở đó, vấn đề tiền không cần lo lắng.
Quan Doãn khoát tay.
- Tôi chỉ lo là sau khi gặp Hạ Lai, không biết nên đối mặt với cô ấy như thế nào.
- Cậu và cô ấy. Đúng là một lời khó nói hết, mặc kệ như thế nào, cả đời đừng bạc đãi cô. Nếu cô sẵn lòng, có thể làm người phụ trách cho văn phòng của tôi ở Mỹ.
- Tạm thời đợi đứa bé lớn một chút mới tính tiếp.
Quan Doãn trầm mặc, sau khi Ôn Lâm đi Mĩ, phát hiện cuộc sống của Hạ Lai cũng không tốt lắm, tuy nói không đến mức lưu lạc đầu đường xó chợ, nhưng cũng chỉ là gắng gượng mà sống cho qua ngày. Ngẫm lại cũng đúng, cô ấy là một người xa xứ, lại đang mang thai, có thể nuôi sống chính mình cũng không tệ rồi.
Mỗi khi nghĩ đến Hạ Lai một mình cô độc ở nước ngoài, trong lòng Quan Doãn rất khó chịu, huống chi, hiện tại cô tuy rằng không phải là vợ của hắn, cũng là mẹ của đứa bé.
Tề Ngang Dương biết Hạ Lai là nỗi đau tồn tại vĩnh viễn trong lòng Quan Doãn, cho nên Quan Doãn lặng yên, y cũng không nói chuyện, sau một lúc lâu, y bỗng nhiên gọi một cuộc điện thoại.
- Chuẩn bị một trăm ngàn đô la Mỹ, đúng, lập tức.
- Ngang Dương...
Quan Doãn biết suy nghĩ của Tề Ngang Dương, muốn từ chối, lại bị Tề Ngang Dương ngăn lại.
- Không liên quan gì đến cậu, là chút tâm ý của tôi, tôi không thể thấy người phụ nữ chịu khồ. Hạ Lai là cô gái tốt, cậu không phụ cô ấy, cô ấy cũng không phụ cậu, chịu thua thiệt là do số mệnh của hai người. Một trăm ngàn đô la Mỹ không nhiều, coi như là món quà tôi đưa cho cô ấy nuôi đứa bé.
Tề Ngang Dương trầm giọng nói.
- Con của cậu sau này gọi tôi là cha nuôi, về sau ai muốn ức hiếp nó, cậu không cần phải xen vào, tôi tới xử lý người đó.
Quan Doãn cảm nhận được tấm lòng của Tề Ngang Dương xuất phát từ thiện ý tốt, liền gật đầu chấp nhận:
- Tuy nhiên anh cũng không thể nuông chiều nó, nếu không sau này nó lớn nó lừa anh, quả là không thể tưởng tượng được.
Chỉ một lúc sau, Hoàng Hán chạy tới.
Cùng Hoàng Hán khi đi ra ngoài nhất định phải tiền hô hậu ủng, Hoàng Hán lúc này, khiêm tốn rất nhiều, kỳ thật khi ở Hoàng Lương, trước khi y đảm nhiệm chức Phó cục trưởng cục thành phố, vẫn là giọng điệu khiêm tốn, sau khi y đảm nhiệm chức Phó cục trưởng, cũng có ý lên giọng chút ít, lúc ấy y cũng không phải là diễu võ dương oai, chỉ có điều người trong quan trường ắt không thể thiếu phô bày địa vị và quyền uy của mình.
- Thư ký Quan, tổng giám đốc Tề
Hoàng Hán không ngờ Tề Ngang Dương cũng ở đây, đầu tiên là hơi sửng sốt, sau lộ vẻ vui mừng, đi nhanh về phía trước.
- Để hai người đợi lâu, là lỗi của tôi.
Tề Ngang Dương không nói chuyện, Quan Doãn khách khí nói:
- Cục trường Hoàng không cần khách khí, chúng ta không phải là người ngoài, mời ngồi.
Sau khi bắt tay hàn huyên, Hoàng Hán ngồi ở ghế chót, ba người vừa uống trà, vừa tán gẫu về thế cục của thành phố Yến.
Mười ngày nữa, Quan Doãn sẽ tiến vào thành phố Yến, trở thành thư ký cấp Cục phó của Tỉnh ủy, hiện tại bắt đầu tìm hiều thế cục của thành phố Yến, cũng không phải là quá sớm. Đương nhiên, đối với thế cục trước mắt của thành phố Yến, hắn trên cơ bản cũng nắm bắt được, tuy nhiên, Hoàng Hán đã đến thành phố Yến trước lại làm việc trong hệ thống công an nên sẽ hiểu rõ mọi chuyện hơn hắn.
Hoàng Hán có thể thuận lợi tiến vào Cục Công an thành phố Yến, Tề Ngang Dương đứng ở sau sau hỗ trợ không ít, y đối với Tề Ngang Dương không mấy thiện cảm, chẳng qua Tề Ngang Dương đối với y cũng không có nhiều thiện cảm, cũng không để ý tới y có mấy lần cố ý dựa vào.
Quan Doãn là sao cũng được. Khi Hoàng Hán giới thiệu thế cục thành phố Yến, cố tình liếc mắt nhìn Tề Ngang Dương trong lòng hắn có chủ ý, khi Hoàng Hán ngừng nói chuyện, hắn hướng Tề Ngang Dương chỉ ra những gì mà Hoàng Hán đã làm ở Hoàng Lương.
- Ngang Dương, Bát Lý Đôn, Trịnh Hàn, Trịnh Thiên Tắc, vvvv…, đằng sau hàng loạt sự kiện, đều là do một tay cục trưởng Hoàng chống thuyền, mới có thể bình an vượt qua sóng gió.
Quan Doãn khẽ mỉm cười, lần trước sau khi cùng Hoàng Hán thảo luận bí mật, hắn còn chưa nói rõ cho Tề Ngang Dương nghe những chuyện mà Hoàng Hán làm, hiện tại thời cơ đã đến.
- Cho nên nói, ân đền oán trả của Bát Lý Đôn, nếu như không có bàn tay vận tác đằng sau của Cục trưởng Hoàng, sợ là lúc ấy cũng không qua cửa trót lọt như vậy.
Tề Ngang Dương lúc này mới xem như biết hết chân tướng sự thật, lập tức kính nể hẳn lên, vươn người đứng dậy.
Quan Doãn và Tề Ngang Dương liếc mắt nhìn nhau, ngây ngẩn cả người, hắn và Tề Ngang Dương cứu người, không phải là vì đợi họ trả ơn, chỉ xuất phát từ bản năng, đối phương không nói một câu cảm ơn, lại bỏ chạy là có ý gì?
Thôi đi, mặc kệ, dù sao người cũng được cứu, không thẹn với lương tâm là được, Quan Doãn và Tề Ngang Dương lại nhìn nhau cười, xoay người rời khỏi chỗ này, bỗng nhiên lại nghe một giọng nói quen thuộc kêu lớn:
- Quan Doãn, mau, mau ngăn tên lái xe Crown lại, đừng để cho y chạy.
Quan Doãn quay lại nhìn, người lái xe của chiếc xe Porsche từ trong xe của hắn bò ra không ai khác, hoá ra là Lưu Văn Vấn, thực là trên đời nơi nào cũng tương phùng, hắn vừa rồi dưới tình thế cấp bách, cũng không chú ý đến hình dáng của người lái xe, bế Lưu Văn Vấn lên xe không ngờ cũng không nhận ra cô là Lưu Văn Vấn.
Tuy nhiên, Lưu Văn Vấn muốn hắn ngăn tên lái xe của xe Crown là có ý gì, chẳng lẽ nói...? Trong nháy mắt hắn hiểu được, cảm thấy đây không phải là vụ tai nạn xe bình thường, là tai nạn do người cố ý tạo ra, Quan Doãn lúc này bước về phía trước, giơ tay lên, côn cảnh sát từ trong tay bay ra, giống như sao xẹt trên trời, bay thẳng đến sau lưng của tài xế xe Toyota Crown.
Côn cảnh sát chạm ngay sau lưng người lái xe Crown, người lái xe Crown kêu "Oái" một tiếng, chân lảo đảo ngã lăn quay trên mặt đất, lăn một vòng ngay tại chỗ, lúc này mặt mũi bầm dập.
Nhưng y cũng rất dũng mãnh, sau khi ngã sấp xuống, liên tiếp lộn mấy vòng, thân hình loáng một cái, lại đứng lên, lung la lung lay còn muốn bỏ chạy nữa, đúng vào lúc này, Tề Ngang Dương chạy tới.
- Muốn chạy? Không có cửa đâu.
Tề Ngang Dương cười ha hả, đá một cái vào sau lưng tên tài xế xe Crown, so với côn cảnh sát vừa bay tới của Quan Doãn, uy lực cú đá của y còn mạnh hơn, lái xe Crown bị đá văng ra hơn ba thước, ngã xuống đất không đứng dậy nổi.
Chẳng qua nếu như không phải côn cảnh sát của Quan Doãn bay tới. Tề Ngang Dương cũng không thể đúng lúc đuổi tới, nói không chừng còn để cho tên lái xe Crown chạy mất tiêu. Tề Ngang Dương phủi tay, cười ha hả:
- Chú Quan vừa ra tay, quả nhiên rất có nghề, liên kết với cậu, đánh người cũng có thể đánh cho thỏa thích, ha ha.
Thật sự người không sợ trời sợ đất, Quan Doãn không để ý Tề Ngang Dương, bước tới lái xe Crown hỏi:
- Cậu có lai lịch thế nào?
Người lái xe Crown thật có gan, nghiêng qua liếc nhìn Quan Doãn, lại nghiêng đầu qua một bên, không nói gì nữa. Lúc này Lưu Văn Vấn cũng chạy tới. So với vẻ khách khí hơn Quan Doãn hỏi, biểu hiện của cô quá quýt trực tiếp hơn —— đi đến đá vào mặt tài xế xe Crown, chỉ một đá, tài xế xe Crown đã ngất.
- Giao cho tôi.
Sau khi Lưu Văn Vấn đá ngất tên tài xế xe Crown, vội cảm ơn Quan Doãn.
- Tôi nợ anh một ân tình. Cảm ơn anh Quan Doãn, vừa rồi côn của anh, bay xuất quỷ nhập thần, thật sự là tuyệt, tôi ngưỡng mộ anh.
Quan Doãn cười nói:
- Một lần phi côn khiến cho cô cảm ơn tôi, trong lòng cô tôi còn là tên lưu manh và tên háo sắc thối không?
- Vẫn thế, cái nào ra cái nấy, anh giúp tôi một lần, nhưng không thay đổi được sự thật mà trước kia anh đã dùng thủ đoạn lưu manh đùa bỡn tôi.
Lưu Văn Vấn vẫn giữ nguyên sắc mặt với Quan Doãn.
- Về sau đối với anh, tôi phải phân minh ân oán rõ ràng.
- Tôi giúp cô một lần, còn cứu cô một lần nữa, vậy tính như thế nào?
Quan Doãn dứt khoát tính toán đến cùng với Lưu Văn Vấn.
- Chẳng phải cô nợ tôi một ân tình còn nợ thêm một cái mạng sao?
Lưu Văn Vấn ngạc nhiên, mặt hơi hơi đỏ lên. Nghĩ một chút, khẽ cắn môi nói:
- Được, tôi nhớ kỹ rồi, về sau nhất định sẽ trả nợ cho anh.
- Nhớ kỹ là tốt rồi.
Quan Doãn nói, hắn vốn không muốn đôi co với Lưu Văn Vấn, nhưng thấy Lưu Văn Vấn so đo với hắn, hắn cũng không cần khách khí với cô, về phần là ai muốn hại cô, hắn càng không quan tâm
- Chuyện còn lại giao cho cô xử lý, tôi đi đây.
- Ai, Quan…. Doãn đợi một chút.
Lưu Văn Vấn gọi Quan Doãn lại, cô do dự một lát, dường như không cam tâm mới lên tiếng.
- Cảm ơn anh đã cứu mạng của tôi.
- Không cần cảm ơn.
Quan Doãn nói không đáng gì vung tay lên.
- Khi tôi cứu người, không biết là cô, tưởng là người qua đường vô danh. Tuy nhiên nếu cứu được cô, thì nên cứu, cô cũng không cần phải nghĩ đến việc trả nợ cho tôi, sau này còn tùy vào cơ duyên.
Nói vừa xong, Quan Doãn không hề dừng lại, xoay người rời khỏi.
Nhìn bóng lưng Quan Doãn kiên nghị rời đi, Lưu Văn Vấn nhất thời ngây người, tâm tư xao động, sau một lúc lâu sửng sốt, không biết trong lòng suy nghĩ cái gì, chẳng qua là cảm thấy bỗng nhiên lúc đó Quan Doãn dường như không đáng ghét như vậỵ
Tuy nhiên, nhớ tới Quan Doãn trước kia đã từng đùa bỡn với cô, trong nội tâm cô bỗng nhiên lại trào dâng lửa giận, trong lòng hạ quyết tâm, Quan Doãn, anh chờ đấy, sẽ có một ngày anh cúi đầu nhận lỗi với tôi.
Quan Doãn và Tề Ngang Dương, Tiểu Muội sau khi rời khỏi hiện trường xảy ra tai nạn xe, bước vào khách sạn Nghênh Tân. Chỗ mà Tề Ngangg Dương sắp xếp cho hắn ở cũng không tệ, Quan Doãn và Tiểu Muội ở một buồng xép, phòng không nhỏ, rất sang trọng.
- Tiểu Muội, em hài lòng không?
Tề Ngang Dương lấy lòng Tiểu Muội.
- Nếu không hài lòng, lập tức đổi phòng khác.
- Rất thoải mái, phòng rất tốt, cảm ơn anh, tổng giám đốc Tề.
Tiểu Muội mặt mày hớn hở.
- Gọi là tổng giám đốc Tề gì? Kêu anh Ngang Dương là được rồi.
- Không gọi.
Tiểu Muội thu lại nụ cười.
- Cảm ơn anh là bổn phận của em, còn kêu anh là ân tình khác nữa.
- Ý của em là nói, anh chưa đủ ân tình để làm anh trai của em phải không?
- Biết là tốt rồi.
- Được, anh đã biết, về sau nhất định phải tích lũy đủ ân tình.
Tề Ngang Dương thở dài, hướng Quan Doãn nói.
- Nếu anh có một người em giống như chú, anh nằm mơ cũng sẽ tỉnh dậy cười.
- Đáng tiếc anh không có.
Quan Doãn cười ha hả, hắn cũng không phải cố chọc giận, mà là ăn ngay nói thật.
- Tuy nhiên đợi khi anh có một người em thật sự, anh cũng không chắc cười.
- Nói như thế là có ý gì?
- Tiểu Muội là Tiểu Muội độc nhất vô nhị, anh có một người em giống như Tiểu Muội, cũng chỉ là na ná, nói không chừng cô sẽ khiến cho anh mỗi ngày đau đầu, giống như Lưu Văn Vấn lúc nãy.
- Cũng phải, nếu thật là có một em gái lạnh lùng, cũng là một chuyện phiền toái.
Tề Ngang Dương lại lắc đầu mỉm cười.
- Có, chưa chắc tốt, không có, cũng chưa chắc không tốt, nghĩ thoáng là được.
Đang lúc nói giỡn, tất cả đã được bố trí ổn thỏa, Quan Doãn và Tề Ngang Dương đi ra ngoài uống trà, thuận đường đi gặp Hoàng Hán, Tiểu Muội hơi mệt, cô phải đi ngủ trưa rồi.
- Lần này đi Bắc Kinh, ngoại trừ đưa Tiểu Muội đến trường, còn có chuyện gì khác muốn làm không?
Trong quán trà dưới lầu, Tề Ngang Dương vừa uống trà vừa hỏi Quan Doãn.
Quan Doãn sau khi giới thiệu trà xanh muối biển cho Tề Ngang Dương, Tề Ngang Dương cũng thích hương vị trà xanh muối biển, hơn nữa còn đâm ra nghiện mùi vị này.
- Đi nước ngoài một chuyến, gặp Hạ Lai.
Quan Doãn không cần phải giấu diếm mọi thứ với Tề Ngang Dương.
- Anh phải giúp tôi làm hộ chiếu.
- Làm hộ chiếu không thành vấn đề, có cần mang một ít đô la Mỹ không?
- Không cần, có Ôn Lâm ở đó, vấn đề tiền không cần lo lắng.
Quan Doãn khoát tay.
- Tôi chỉ lo là sau khi gặp Hạ Lai, không biết nên đối mặt với cô ấy như thế nào.
- Cậu và cô ấy. Đúng là một lời khó nói hết, mặc kệ như thế nào, cả đời đừng bạc đãi cô. Nếu cô sẵn lòng, có thể làm người phụ trách cho văn phòng của tôi ở Mỹ.
- Tạm thời đợi đứa bé lớn một chút mới tính tiếp.
Quan Doãn trầm mặc, sau khi Ôn Lâm đi Mĩ, phát hiện cuộc sống của Hạ Lai cũng không tốt lắm, tuy nói không đến mức lưu lạc đầu đường xó chợ, nhưng cũng chỉ là gắng gượng mà sống cho qua ngày. Ngẫm lại cũng đúng, cô ấy là một người xa xứ, lại đang mang thai, có thể nuôi sống chính mình cũng không tệ rồi.
Mỗi khi nghĩ đến Hạ Lai một mình cô độc ở nước ngoài, trong lòng Quan Doãn rất khó chịu, huống chi, hiện tại cô tuy rằng không phải là vợ của hắn, cũng là mẹ của đứa bé.
Tề Ngang Dương biết Hạ Lai là nỗi đau tồn tại vĩnh viễn trong lòng Quan Doãn, cho nên Quan Doãn lặng yên, y cũng không nói chuyện, sau một lúc lâu, y bỗng nhiên gọi một cuộc điện thoại.
- Chuẩn bị một trăm ngàn đô la Mỹ, đúng, lập tức.
- Ngang Dương...
Quan Doãn biết suy nghĩ của Tề Ngang Dương, muốn từ chối, lại bị Tề Ngang Dương ngăn lại.
- Không liên quan gì đến cậu, là chút tâm ý của tôi, tôi không thể thấy người phụ nữ chịu khồ. Hạ Lai là cô gái tốt, cậu không phụ cô ấy, cô ấy cũng không phụ cậu, chịu thua thiệt là do số mệnh của hai người. Một trăm ngàn đô la Mỹ không nhiều, coi như là món quà tôi đưa cho cô ấy nuôi đứa bé.
Tề Ngang Dương trầm giọng nói.
- Con của cậu sau này gọi tôi là cha nuôi, về sau ai muốn ức hiếp nó, cậu không cần phải xen vào, tôi tới xử lý người đó.
Quan Doãn cảm nhận được tấm lòng của Tề Ngang Dương xuất phát từ thiện ý tốt, liền gật đầu chấp nhận:
- Tuy nhiên anh cũng không thể nuông chiều nó, nếu không sau này nó lớn nó lừa anh, quả là không thể tưởng tượng được.
Chỉ một lúc sau, Hoàng Hán chạy tới.
Cùng Hoàng Hán khi đi ra ngoài nhất định phải tiền hô hậu ủng, Hoàng Hán lúc này, khiêm tốn rất nhiều, kỳ thật khi ở Hoàng Lương, trước khi y đảm nhiệm chức Phó cục trưởng cục thành phố, vẫn là giọng điệu khiêm tốn, sau khi y đảm nhiệm chức Phó cục trưởng, cũng có ý lên giọng chút ít, lúc ấy y cũng không phải là diễu võ dương oai, chỉ có điều người trong quan trường ắt không thể thiếu phô bày địa vị và quyền uy của mình.
- Thư ký Quan, tổng giám đốc Tề
Hoàng Hán không ngờ Tề Ngang Dương cũng ở đây, đầu tiên là hơi sửng sốt, sau lộ vẻ vui mừng, đi nhanh về phía trước.
- Để hai người đợi lâu, là lỗi của tôi.
Tề Ngang Dương không nói chuyện, Quan Doãn khách khí nói:
- Cục trường Hoàng không cần khách khí, chúng ta không phải là người ngoài, mời ngồi.
Sau khi bắt tay hàn huyên, Hoàng Hán ngồi ở ghế chót, ba người vừa uống trà, vừa tán gẫu về thế cục của thành phố Yến.
Mười ngày nữa, Quan Doãn sẽ tiến vào thành phố Yến, trở thành thư ký cấp Cục phó của Tỉnh ủy, hiện tại bắt đầu tìm hiều thế cục của thành phố Yến, cũng không phải là quá sớm. Đương nhiên, đối với thế cục trước mắt của thành phố Yến, hắn trên cơ bản cũng nắm bắt được, tuy nhiên, Hoàng Hán đã đến thành phố Yến trước lại làm việc trong hệ thống công an nên sẽ hiểu rõ mọi chuyện hơn hắn.
Hoàng Hán có thể thuận lợi tiến vào Cục Công an thành phố Yến, Tề Ngang Dương đứng ở sau sau hỗ trợ không ít, y đối với Tề Ngang Dương không mấy thiện cảm, chẳng qua Tề Ngang Dương đối với y cũng không có nhiều thiện cảm, cũng không để ý tới y có mấy lần cố ý dựa vào.
Quan Doãn là sao cũng được. Khi Hoàng Hán giới thiệu thế cục thành phố Yến, cố tình liếc mắt nhìn Tề Ngang Dương trong lòng hắn có chủ ý, khi Hoàng Hán ngừng nói chuyện, hắn hướng Tề Ngang Dương chỉ ra những gì mà Hoàng Hán đã làm ở Hoàng Lương.
- Ngang Dương, Bát Lý Đôn, Trịnh Hàn, Trịnh Thiên Tắc, vvvv…, đằng sau hàng loạt sự kiện, đều là do một tay cục trưởng Hoàng chống thuyền, mới có thể bình an vượt qua sóng gió.
Quan Doãn khẽ mỉm cười, lần trước sau khi cùng Hoàng Hán thảo luận bí mật, hắn còn chưa nói rõ cho Tề Ngang Dương nghe những chuyện mà Hoàng Hán làm, hiện tại thời cơ đã đến.
- Cho nên nói, ân đền oán trả của Bát Lý Đôn, nếu như không có bàn tay vận tác đằng sau của Cục trưởng Hoàng, sợ là lúc ấy cũng không qua cửa trót lọt như vậy.
Tề Ngang Dương lúc này mới xem như biết hết chân tướng sự thật, lập tức kính nể hẳn lên, vươn người đứng dậy.
/556
|