Căn cứ quy trình đã định, sau khi Hô Diên Ngạo Bác phát biểu xong, Thôi Đồng sẽ phát biểu mấy câu tổng kết, hội nghị kết thúc mỹ mãn. Không ngờ Hô Diên Ngạo Bác vừa dứt lời phát biểu, Thôi Đồng vẫn chưa kịp nói, Tưởng Tuyết Tùng liền giành lấy quyền phát biểu.
-Tôi xen vào một câu...
Sắc mặc Tưởng Tuyết Tùng vẫn bình tĩnh như cũ, tuy nhiên trong bình tĩnh lại đè nén không được nỗi tức giận bên trong,
- Người xưa thường nói, đầu tiên biết kính nhường, tiếp theo là lòng tin, yêu nhân dân như người thân của mình. Có năng lực mà không biết làm người, thì có ý nghĩa gì? Phải ưu tiên cho đạo đức và làm người, học vấn đứng phía sau. Hiện tại chỉ coi trọng tri thức và tài năng, lại không chú ý đến đạo đức và tố chất, một người mà không có đạo đức và tố chất, cho dù học vấn càng cao, vị trí càng cao, sẽ là mối hiểm họa lớn cho xã hội.
Lời nói của Tưởng Tuyết Tùng mạnh mẽ khí phách, hơn nữa còn đi trệch hướng chủ đề sớm định ra của hội nghị, bàn về chủ đề đạo đức, khiến cho những người tham gia hội nghị không khỏi kinh ngạc.
Hô Diên Ngạo Bác ngược lại không có giật mình, ánh mắt đầy thâm ý liếc Tưởng Tuyết Tùng, dường như có vẻ đắc ý, có phải là vì y đã thành công chọc giận Tưởng Tuyết Tùng mà tỏ ra vênh váo tự đắc.
Tưởng Tuyết Tùng dường như đang bị chọc giận, tiếp tục kích động nói:
- Thánh nhân lấy đức làm tông, quân tử lấy đức làm gốc, đức không có, nhân phẩm bất chính, sao có thể học quản trị cầm quyền? Trên xã hội bây giờ có chung một loại nhận thức, chỉ cần phát triển kinh tế, đất nước sẽ vững mạnh, nhân dân liền an cư lạc nghiệp, dân tộc Trung Hoa cũng có một chỗ đứng vững chắc với các nước khác, chính là loại nhận thức này, đã tạo cho đạo đức xã hội nhanh chóng xuống dốc, môi trường xã hội nhanh chóng bại hoại, tất cả chỉ xem tiền là quan trọng, thành công hay không, chỉ lấy tiền vàng nhiều ít đem ra cân nhắc, nếu nước chúng ta không đề cập đến phẩm chất anh hùng, chỉ lấy của cải ra để phân định sự cao thấp. Đây không phải sự tiến bộ của xã hội, đây là nỗi đau xót của dân tộc.
Tưởng Tuyết Tùng dõng dạc nói, mọi người ngồi dưới đài trố mắt nhìn mà không nói nên lời.
Nhất định phải nói, lời nói của Tưởng Tuyết Tùng rất đúng tình hình thực tế, từ khi mở ra cải cách tới nay, sự phát triển của thành phố đều đề cập đến GDP, thành tích đạt được từ bản thân và gia đình. Xét đến cùng, cho dù một người một thành phố hay là một quốc gia, tất cả chỉ xem trọng đồng tiền. Con người biến thành nô lệ của đồng tiền từ lúc nào không biết, vậy mà còn đắc chí. Tự cho là có của cải ắt sẽ có thành công, mà không biết rằng xã hội không có tín ngưỡng chỉ có tiền tài là một xã hội dị thường.
Hơn nữa giáo dục cũng là như vậy, quá hiệu quả và lợi ích quá thế tục, giáo dục cũng không bắt đầu từ những thành tựu cá nhân cơ bản nhất, chỉ chú ý vào điểm số, có thể nói, cả nước từ phong trào ngũ tứ đến đại họa đã thực sự càn quét lòng tín ngưỡng của con người, một đất nước không có tín ngưỡng và thước đo đạo đức, chỉ tín ngưỡng tiền và sùng bái quyền lực, cũng sản sinh ra nhiều người bất chính.
Nhưng rất nhiều chuyện biết thì biết, chỉ có thể chôn ở trong lòng. Không thể nói ra, nhất là người trong quan trường, mấy ai tự vạch trần? Do như vậy, Tưởng Tuyết Tùng đường đường là Bí thư Thành ủy lại dám trước mặt mọi người nói ra hàng loạt sự tình, khiến cho mọi người vô cùng kinh ngạc chỉ biết ngơ ngác nhìn nhau.
Tưởng Tuyết Tùng không để ý tới sự kinh ngạc của mọi người, hùng hồn nói tiếp:
- Có một quan điểm luôn cho rằng: Giải quyết xong sự ấm no, tạo dựng cuộc sống giàu có, tiếp đến mới coi trọng văn hóa xây dựng cũng không muộn, nhưng điều đó hoàn toàn sai, mười phần sai. Một người không có văn hóa, cho dù có nhiều tiền cũng chỉ là nhà giàu mới nổi. Một người không có văn hóa đất nước, cho dù có giàu cũng là người què quặt. Văn hóa phải được bồi dưỡng từ nhỏ, bồi dưỡng ngay bây giờ, đợi khi kiếm đủ tiền rồi mới bắt đầu bồi dưỡng xây dựng văn hóa, giống như một câu nói, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, nuôi dưỡng dục vọng mà thân không đợi, đã muộn.
- Văn hóa không phải rãnh rỗi nói chuyện trên trời dưới đất, văn hóa là một gốc rễ yên thân gửi phận của một đất nước, văn hóa là một mục tiêu của một dân tộc muốn xác lập chỗ đứng trên thế giới. Hoàng Lương sở dĩ trở thành Hoàng Lương, không phải là thành phố Ngưu Thành, cũng không phải thành phố Yến, cũng không phải là một thành phố cấp thấp nào khác, vì sao? Cũng bởi vì Hoàng Lương có văn hóa và lịch sử của chính mình, có một truyền thuyết của Hoàng Lương, có Điểm Tướng Đài, có di tích Triệu Vương, là một thành cổ kế thừa hơn hai nghìn năm văn hiến, văn hóa, đây chính là sự đặc sắc của Hoàng Lương, đây cũng là động lực thúc đẩy nền kinh tế của Hoàng Lương ngày càng phát triển.
Sau khi Tưởng Tuyết Tùng nói xong, dư âm vang vọng ở xung quanh hội trường, kéo dài không thôi, toàn bộ hội trường lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng thở dốc ồm ồm, đôi mắt biểu đạt sự tức giận với Hô Diên Ngạo Bác mà ra sức vặn vẹo, hết thảy mọi thứ, đan vào thành một hình ảnh vô cùng phấn khích.
Hô Diên Ngạo Bác gần như tức đến bể phổi, nếu như nói y chỉ ngấm ngầm công kích hại Tưởng Tuyết Tùng, còn Tưởng Tuyết Tùng đánh trả y bằng cách nói thẳng, chẳng khác gì là ngay trước mặt các cán bộ bậc trung trở lên lên mặt dạy đời y, hung hăng đánh y một bạt tai, chẳng khác nào đang công kích y, Tưởng Tuyết Tùng đánh trả càng sắc bén, cũng có độ cao, nói trúng tim đen, đưa y vào tình thế không thể đánh trả, chẳng khác gì đá y té ngã trước bá quan văn võ của hội nghị kinh tế toàn thành phố.
Chủ yếu nhất là, Tưởng Tuyết Tùng không ra bài theo lẽ thường, làm rối loạn quá trình hội nghị, phát biểu mạnh mẽ, y không còn cơ hội phản bác trước mặt mọi người.
-Ngày trước, có nhà đầu tư bỏ ra hai trăm triệu để đầu tư xây dựng công viên văn hóa thành ngữ Trung Hoa và di tích thành cổ, tái hiện lại sự huy hoàng của thủ đô Hoàng Lương. Chỉ cần công viên văn hóa thành ngữ Trung Hoa khánh thành, khu kinh tế mới sẽ trở thành vòi rồng của khu văn hóa lịch sử có tiếng của Hoàng Lương, Hoàng Lương hưng thịnh chỉ là chuyện trong nay mai. Ở rất nhiều thành phố đang theo đuổi việc xây dựng tòa nhà cao tầng, nhưng Hoàng Lương vẫn duy trì thành phố cổ, phát triển văn hóa thành phố cổ, con đường phát triển khác nhau, không cần mười năm, dân chúng sẽ cảm ơn sự quyết định anh minh của chúng ta.
Sau khi Tưởng Tuyết Tùng nói mấy câu cuối cùng, khép lại hồ sơ trong tay, động tác của y rất rõ ràng, muốn hội nghị dừng ở đây.
Thân là nhân vật số một quyền lực lớn nhất ngay trong tay, y có thể quyết định mọi việc, có thể quyết định chương trình hội nghị, có thể nắm giữ tiết tấu của hội nghị, có thể trước mặt mọi người tát Hô Diên Ngạo Bác, khiến Hô Diên Ngạo Bác mất mặt trước mọi người.
Hô Diên Ngạo Bác sắc mặt xanh mét, ánh mắt nhìn chằm chằm Thôi Đồng, y hy vọng Thôi Đồng xem xét thời thế, với thân phận là chủ trì hội nghị để cho y thêm mấy phút phát biểu.
Ánh mắt của Hô Diên Ngạo Bác không ngừng nhìn chằm chằm Thôi Đồng, trong hội trường, ngoại trừ Tưởng Tuyết Tùng ra, gần như ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Thôi Đồng, Thôi Đồng bây giờ trở thành một nhân vật điểm tựa mấu chốt, nếu y để Hô Diên Ngạo Bác lên tiếng, Hô Diên Ngạo Bác nhất định sẽ phản kích Tưởng Tuyết Tùng.
Thôi Đồng hiện tại, quyết định của y sẽ có một ảnh hưởng sâu sa cho thế cục của Hoàng Lương, y bây giờ trở thành nhân vật điểm tựa mấu chốt.
Ánh mắt của Quan Doãn cũng nhìn về phía Thôi Đồng, mặc dù hắn nhìn không thấy vẻ mặt của Thôi Đồng, nhưng chỉ cần nhìn bóng lưng bất động của Thôi Đồng để suy đoán, Quan Doãn tin tưởng Thôi Đồng sẽ cho ra quyết định anh minh. Từ khi làm khách tại nhà Thôi Đồng, thái độ Thôi Đồng bảo Thôi Nghĩa Thiên nhận lỗi với hắn có thể nói lên rằng, trong trận chiến cuối cùng, Thôi Đồng không hoàn toàn đảo hướng về phía Tưởng Tuyết Tùng, cũng sẽ không giữ quan điểm trung lập như trước kia.
Lưu Dương đứng sau lưng Quan Doãn, vốn vẫn giữ im lặng, đến lúc này không kìm nổi nhỏ giọng nói một câu:
- Nhân vật số một nên có khí chất của nhân vật số một, với hình dáng khí phách như vậy chả ra làm sao.
Quan Doãn quay người lại cười nhạt Lưu Dương:
- Nhân vật số hai nên có giác ngộ của nhân vật số hai, đứng đúng vị trí của mình, có thái độ tích cực, mới xứng đáng chức lớp phó.
Mặt Lưu dương đỏ lên, ánh mắt oán hận nhìn Quan Doãn, nói không ra lời.
Im lặng một lát, Thôi Đồng lúc này mới lên tiếng:
-Hội nghị hôm nay đã kết thúc thành công mỹ mãn.
Không ngoài dự tính của Quan Doãn, Thôi Đồng nói một cách máy móc, kết thúc vở tuồng sau tết âm lịch của Hoàng Lương, cũng là vở tuồng xung đột chính diện đầu tiên của Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác.
Trong tiếng vỗ tay như sấm, các nhân viên công chức tham dự hội nghị đều đứng dậy, đưa mắt tiễn lãnh đạo chủ chốt của Thành ủy đi. Đây là hội nghị kinh tế toàn thành phố đầu tiên, mặc dù không được các nhà sử học xem như là cuộc họp lớn, để ghi vào sử sách, nhưng không hề nghi ngờ, hội nghị lần này, có nhiều quan điểm trái ngược về thế cục của Hoàng Lương, từ nay về sau, sự đối lập của Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo từ công khai một nửa chuyển thành công khai toàn diện, hơn nữa ai cũng biết, giữa Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác không còn có khả năng bắt tay giảng hòa.
Thế cục Hoàng Lương, bởi vậy chính thức lật sang một trang mới, cũng biểu thị trận chiến cuối cùng của Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác đã chính thức nổ ra.
Hội nghị sau khi kết thúc chưa đến nửa giờ, Thành ủy Hoàng Lương cùng với các quận huyện, cơ quan trực thuộc thành phố, đối với tin tức Bí thư Tưởng và Chủ tịch thành phố Hô Diên công khai trở mặt đã nhanh chóng lan truyền khắp nơi, lập tức trở nên sự kiện chấn động lớn của Hoàng Lương, cũng làm cho tất cả cán bộ bậc trung trở lên của Hoàng Lương hiểu rõ sự thật, đại chiến kế tiếp ở Hoàng Lương, nhất định phải chọn đứng đúng đội ngũ theo đúng người, nếu không cẩn thận, liền sẽ trở thành vật hi sinh chính trị .
Sống trên đời, không thể bước nhầm, nhất là người trong quan trường, lại càng phải thêm thận trọng.
Tình thế hỗn loạn lớn nhất ở Hoàng Lương đã chính thức mở màn.
Sau khi hội nghị kết thúc, cả đám đều lục tục trở về, Quan Doãn tự nhiên phải cùng Tưởng Tuyết Tùng quay về Thành ủy, khi hắn đi đến bãi đỗ xe, không có để ý phía sau lại có một người đuổi theo.
-Thư ký Quan, chờ một chút.
Phía sau truyền đến một giọng nói quen thuộc, Quan Doãn nhìn lại, không phải thân cho lắm, chính là Bạch Sa.
-Bí thư Bạch, tìm tôi có việc?
Quan Doãn đứng lại mỉm cười.
-Buổi tối nói chuyện với tôi một chút, tôi mới vừa mới mua một bình rượu ngon.
Nụ cười trên mặt của Bạch Sa rất chân thành.
Bạch Sa xuất hiện rất đúng lúc, hôm nay Bí thư Tưởng giận lôi đình khiến không ít người kinh sợ, Bạch Sa cũng là một trong số người đó, Quan Doãn cười cười:
- Thật ngại quá, Bí thư Bạch, hôm nay tôi có bạn từ thành phố Yến đến, thật thất lễ.
Vẻ mặt Bạch Sa thất vọng:
- Không sao, nếu quả thật bận rộn thôi để khi khác.
-Lần sau tôi nhất định mời Bí thư Bạch.
Quan Doãn có qua có lại mới toại lòng nhau, câu nói này của hắn cũng là lời đáp lại thiện ý của Bạch Sa.
Bạch Sa cười, chuyển đề tài khác:
- Cậu có quan hệ như thế nào với Trần Vũ Tường?
Quan Doãn chợt giật mình, ý kiến xử lý cuối cùng về sự kiện Hoa Tửu Tường, có phải do Bạch Sa ra quyết định? Hắn hơi suy nghĩ nói:
- Cũng xem như có qua lại, Bí thư Bạch có dặn dò gì?
- Ủy ban Kỷ luật thành phố nhận được tố cáo, nói là Trần Vũ Tường và Lãnh Thư có quan hệ nam nữ bất chính.
Quan Doãn nhất thời giận dữ, ai lại vẩy nước bẩn lên người Lãnh Thư vậy?
-Tôi xen vào một câu...
Sắc mặc Tưởng Tuyết Tùng vẫn bình tĩnh như cũ, tuy nhiên trong bình tĩnh lại đè nén không được nỗi tức giận bên trong,
- Người xưa thường nói, đầu tiên biết kính nhường, tiếp theo là lòng tin, yêu nhân dân như người thân của mình. Có năng lực mà không biết làm người, thì có ý nghĩa gì? Phải ưu tiên cho đạo đức và làm người, học vấn đứng phía sau. Hiện tại chỉ coi trọng tri thức và tài năng, lại không chú ý đến đạo đức và tố chất, một người mà không có đạo đức và tố chất, cho dù học vấn càng cao, vị trí càng cao, sẽ là mối hiểm họa lớn cho xã hội.
Lời nói của Tưởng Tuyết Tùng mạnh mẽ khí phách, hơn nữa còn đi trệch hướng chủ đề sớm định ra của hội nghị, bàn về chủ đề đạo đức, khiến cho những người tham gia hội nghị không khỏi kinh ngạc.
Hô Diên Ngạo Bác ngược lại không có giật mình, ánh mắt đầy thâm ý liếc Tưởng Tuyết Tùng, dường như có vẻ đắc ý, có phải là vì y đã thành công chọc giận Tưởng Tuyết Tùng mà tỏ ra vênh váo tự đắc.
Tưởng Tuyết Tùng dường như đang bị chọc giận, tiếp tục kích động nói:
- Thánh nhân lấy đức làm tông, quân tử lấy đức làm gốc, đức không có, nhân phẩm bất chính, sao có thể học quản trị cầm quyền? Trên xã hội bây giờ có chung một loại nhận thức, chỉ cần phát triển kinh tế, đất nước sẽ vững mạnh, nhân dân liền an cư lạc nghiệp, dân tộc Trung Hoa cũng có một chỗ đứng vững chắc với các nước khác, chính là loại nhận thức này, đã tạo cho đạo đức xã hội nhanh chóng xuống dốc, môi trường xã hội nhanh chóng bại hoại, tất cả chỉ xem tiền là quan trọng, thành công hay không, chỉ lấy tiền vàng nhiều ít đem ra cân nhắc, nếu nước chúng ta không đề cập đến phẩm chất anh hùng, chỉ lấy của cải ra để phân định sự cao thấp. Đây không phải sự tiến bộ của xã hội, đây là nỗi đau xót của dân tộc.
Tưởng Tuyết Tùng dõng dạc nói, mọi người ngồi dưới đài trố mắt nhìn mà không nói nên lời.
Nhất định phải nói, lời nói của Tưởng Tuyết Tùng rất đúng tình hình thực tế, từ khi mở ra cải cách tới nay, sự phát triển của thành phố đều đề cập đến GDP, thành tích đạt được từ bản thân và gia đình. Xét đến cùng, cho dù một người một thành phố hay là một quốc gia, tất cả chỉ xem trọng đồng tiền. Con người biến thành nô lệ của đồng tiền từ lúc nào không biết, vậy mà còn đắc chí. Tự cho là có của cải ắt sẽ có thành công, mà không biết rằng xã hội không có tín ngưỡng chỉ có tiền tài là một xã hội dị thường.
Hơn nữa giáo dục cũng là như vậy, quá hiệu quả và lợi ích quá thế tục, giáo dục cũng không bắt đầu từ những thành tựu cá nhân cơ bản nhất, chỉ chú ý vào điểm số, có thể nói, cả nước từ phong trào ngũ tứ đến đại họa đã thực sự càn quét lòng tín ngưỡng của con người, một đất nước không có tín ngưỡng và thước đo đạo đức, chỉ tín ngưỡng tiền và sùng bái quyền lực, cũng sản sinh ra nhiều người bất chính.
Nhưng rất nhiều chuyện biết thì biết, chỉ có thể chôn ở trong lòng. Không thể nói ra, nhất là người trong quan trường, mấy ai tự vạch trần? Do như vậy, Tưởng Tuyết Tùng đường đường là Bí thư Thành ủy lại dám trước mặt mọi người nói ra hàng loạt sự tình, khiến cho mọi người vô cùng kinh ngạc chỉ biết ngơ ngác nhìn nhau.
Tưởng Tuyết Tùng không để ý tới sự kinh ngạc của mọi người, hùng hồn nói tiếp:
- Có một quan điểm luôn cho rằng: Giải quyết xong sự ấm no, tạo dựng cuộc sống giàu có, tiếp đến mới coi trọng văn hóa xây dựng cũng không muộn, nhưng điều đó hoàn toàn sai, mười phần sai. Một người không có văn hóa, cho dù có nhiều tiền cũng chỉ là nhà giàu mới nổi. Một người không có văn hóa đất nước, cho dù có giàu cũng là người què quặt. Văn hóa phải được bồi dưỡng từ nhỏ, bồi dưỡng ngay bây giờ, đợi khi kiếm đủ tiền rồi mới bắt đầu bồi dưỡng xây dựng văn hóa, giống như một câu nói, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, nuôi dưỡng dục vọng mà thân không đợi, đã muộn.
- Văn hóa không phải rãnh rỗi nói chuyện trên trời dưới đất, văn hóa là một gốc rễ yên thân gửi phận của một đất nước, văn hóa là một mục tiêu của một dân tộc muốn xác lập chỗ đứng trên thế giới. Hoàng Lương sở dĩ trở thành Hoàng Lương, không phải là thành phố Ngưu Thành, cũng không phải thành phố Yến, cũng không phải là một thành phố cấp thấp nào khác, vì sao? Cũng bởi vì Hoàng Lương có văn hóa và lịch sử của chính mình, có một truyền thuyết của Hoàng Lương, có Điểm Tướng Đài, có di tích Triệu Vương, là một thành cổ kế thừa hơn hai nghìn năm văn hiến, văn hóa, đây chính là sự đặc sắc của Hoàng Lương, đây cũng là động lực thúc đẩy nền kinh tế của Hoàng Lương ngày càng phát triển.
Sau khi Tưởng Tuyết Tùng nói xong, dư âm vang vọng ở xung quanh hội trường, kéo dài không thôi, toàn bộ hội trường lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng thở dốc ồm ồm, đôi mắt biểu đạt sự tức giận với Hô Diên Ngạo Bác mà ra sức vặn vẹo, hết thảy mọi thứ, đan vào thành một hình ảnh vô cùng phấn khích.
Hô Diên Ngạo Bác gần như tức đến bể phổi, nếu như nói y chỉ ngấm ngầm công kích hại Tưởng Tuyết Tùng, còn Tưởng Tuyết Tùng đánh trả y bằng cách nói thẳng, chẳng khác gì là ngay trước mặt các cán bộ bậc trung trở lên lên mặt dạy đời y, hung hăng đánh y một bạt tai, chẳng khác nào đang công kích y, Tưởng Tuyết Tùng đánh trả càng sắc bén, cũng có độ cao, nói trúng tim đen, đưa y vào tình thế không thể đánh trả, chẳng khác gì đá y té ngã trước bá quan văn võ của hội nghị kinh tế toàn thành phố.
Chủ yếu nhất là, Tưởng Tuyết Tùng không ra bài theo lẽ thường, làm rối loạn quá trình hội nghị, phát biểu mạnh mẽ, y không còn cơ hội phản bác trước mặt mọi người.
-Ngày trước, có nhà đầu tư bỏ ra hai trăm triệu để đầu tư xây dựng công viên văn hóa thành ngữ Trung Hoa và di tích thành cổ, tái hiện lại sự huy hoàng của thủ đô Hoàng Lương. Chỉ cần công viên văn hóa thành ngữ Trung Hoa khánh thành, khu kinh tế mới sẽ trở thành vòi rồng của khu văn hóa lịch sử có tiếng của Hoàng Lương, Hoàng Lương hưng thịnh chỉ là chuyện trong nay mai. Ở rất nhiều thành phố đang theo đuổi việc xây dựng tòa nhà cao tầng, nhưng Hoàng Lương vẫn duy trì thành phố cổ, phát triển văn hóa thành phố cổ, con đường phát triển khác nhau, không cần mười năm, dân chúng sẽ cảm ơn sự quyết định anh minh của chúng ta.
Sau khi Tưởng Tuyết Tùng nói mấy câu cuối cùng, khép lại hồ sơ trong tay, động tác của y rất rõ ràng, muốn hội nghị dừng ở đây.
Thân là nhân vật số một quyền lực lớn nhất ngay trong tay, y có thể quyết định mọi việc, có thể quyết định chương trình hội nghị, có thể nắm giữ tiết tấu của hội nghị, có thể trước mặt mọi người tát Hô Diên Ngạo Bác, khiến Hô Diên Ngạo Bác mất mặt trước mọi người.
Hô Diên Ngạo Bác sắc mặt xanh mét, ánh mắt nhìn chằm chằm Thôi Đồng, y hy vọng Thôi Đồng xem xét thời thế, với thân phận là chủ trì hội nghị để cho y thêm mấy phút phát biểu.
Ánh mắt của Hô Diên Ngạo Bác không ngừng nhìn chằm chằm Thôi Đồng, trong hội trường, ngoại trừ Tưởng Tuyết Tùng ra, gần như ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Thôi Đồng, Thôi Đồng bây giờ trở thành một nhân vật điểm tựa mấu chốt, nếu y để Hô Diên Ngạo Bác lên tiếng, Hô Diên Ngạo Bác nhất định sẽ phản kích Tưởng Tuyết Tùng.
Thôi Đồng hiện tại, quyết định của y sẽ có một ảnh hưởng sâu sa cho thế cục của Hoàng Lương, y bây giờ trở thành nhân vật điểm tựa mấu chốt.
Ánh mắt của Quan Doãn cũng nhìn về phía Thôi Đồng, mặc dù hắn nhìn không thấy vẻ mặt của Thôi Đồng, nhưng chỉ cần nhìn bóng lưng bất động của Thôi Đồng để suy đoán, Quan Doãn tin tưởng Thôi Đồng sẽ cho ra quyết định anh minh. Từ khi làm khách tại nhà Thôi Đồng, thái độ Thôi Đồng bảo Thôi Nghĩa Thiên nhận lỗi với hắn có thể nói lên rằng, trong trận chiến cuối cùng, Thôi Đồng không hoàn toàn đảo hướng về phía Tưởng Tuyết Tùng, cũng sẽ không giữ quan điểm trung lập như trước kia.
Lưu Dương đứng sau lưng Quan Doãn, vốn vẫn giữ im lặng, đến lúc này không kìm nổi nhỏ giọng nói một câu:
- Nhân vật số một nên có khí chất của nhân vật số một, với hình dáng khí phách như vậy chả ra làm sao.
Quan Doãn quay người lại cười nhạt Lưu Dương:
- Nhân vật số hai nên có giác ngộ của nhân vật số hai, đứng đúng vị trí của mình, có thái độ tích cực, mới xứng đáng chức lớp phó.
Mặt Lưu dương đỏ lên, ánh mắt oán hận nhìn Quan Doãn, nói không ra lời.
Im lặng một lát, Thôi Đồng lúc này mới lên tiếng:
-Hội nghị hôm nay đã kết thúc thành công mỹ mãn.
Không ngoài dự tính của Quan Doãn, Thôi Đồng nói một cách máy móc, kết thúc vở tuồng sau tết âm lịch của Hoàng Lương, cũng là vở tuồng xung đột chính diện đầu tiên của Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác.
Trong tiếng vỗ tay như sấm, các nhân viên công chức tham dự hội nghị đều đứng dậy, đưa mắt tiễn lãnh đạo chủ chốt của Thành ủy đi. Đây là hội nghị kinh tế toàn thành phố đầu tiên, mặc dù không được các nhà sử học xem như là cuộc họp lớn, để ghi vào sử sách, nhưng không hề nghi ngờ, hội nghị lần này, có nhiều quan điểm trái ngược về thế cục của Hoàng Lương, từ nay về sau, sự đối lập của Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo từ công khai một nửa chuyển thành công khai toàn diện, hơn nữa ai cũng biết, giữa Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác không còn có khả năng bắt tay giảng hòa.
Thế cục Hoàng Lương, bởi vậy chính thức lật sang một trang mới, cũng biểu thị trận chiến cuối cùng của Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác đã chính thức nổ ra.
Hội nghị sau khi kết thúc chưa đến nửa giờ, Thành ủy Hoàng Lương cùng với các quận huyện, cơ quan trực thuộc thành phố, đối với tin tức Bí thư Tưởng và Chủ tịch thành phố Hô Diên công khai trở mặt đã nhanh chóng lan truyền khắp nơi, lập tức trở nên sự kiện chấn động lớn của Hoàng Lương, cũng làm cho tất cả cán bộ bậc trung trở lên của Hoàng Lương hiểu rõ sự thật, đại chiến kế tiếp ở Hoàng Lương, nhất định phải chọn đứng đúng đội ngũ theo đúng người, nếu không cẩn thận, liền sẽ trở thành vật hi sinh chính trị .
Sống trên đời, không thể bước nhầm, nhất là người trong quan trường, lại càng phải thêm thận trọng.
Tình thế hỗn loạn lớn nhất ở Hoàng Lương đã chính thức mở màn.
Sau khi hội nghị kết thúc, cả đám đều lục tục trở về, Quan Doãn tự nhiên phải cùng Tưởng Tuyết Tùng quay về Thành ủy, khi hắn đi đến bãi đỗ xe, không có để ý phía sau lại có một người đuổi theo.
-Thư ký Quan, chờ một chút.
Phía sau truyền đến một giọng nói quen thuộc, Quan Doãn nhìn lại, không phải thân cho lắm, chính là Bạch Sa.
-Bí thư Bạch, tìm tôi có việc?
Quan Doãn đứng lại mỉm cười.
-Buổi tối nói chuyện với tôi một chút, tôi mới vừa mới mua một bình rượu ngon.
Nụ cười trên mặt của Bạch Sa rất chân thành.
Bạch Sa xuất hiện rất đúng lúc, hôm nay Bí thư Tưởng giận lôi đình khiến không ít người kinh sợ, Bạch Sa cũng là một trong số người đó, Quan Doãn cười cười:
- Thật ngại quá, Bí thư Bạch, hôm nay tôi có bạn từ thành phố Yến đến, thật thất lễ.
Vẻ mặt Bạch Sa thất vọng:
- Không sao, nếu quả thật bận rộn thôi để khi khác.
-Lần sau tôi nhất định mời Bí thư Bạch.
Quan Doãn có qua có lại mới toại lòng nhau, câu nói này của hắn cũng là lời đáp lại thiện ý của Bạch Sa.
Bạch Sa cười, chuyển đề tài khác:
- Cậu có quan hệ như thế nào với Trần Vũ Tường?
Quan Doãn chợt giật mình, ý kiến xử lý cuối cùng về sự kiện Hoa Tửu Tường, có phải do Bạch Sa ra quyết định? Hắn hơi suy nghĩ nói:
- Cũng xem như có qua lại, Bí thư Bạch có dặn dò gì?
- Ủy ban Kỷ luật thành phố nhận được tố cáo, nói là Trần Vũ Tường và Lãnh Thư có quan hệ nam nữ bất chính.
Quan Doãn nhất thời giận dữ, ai lại vẩy nước bẩn lên người Lãnh Thư vậy?
/556
|