Đang cùng Lưu Bảo Gia, Sở Triều Huy mấy người đang trong quán uống trà, Quan Doãn đã đưa ra quyết định, hắn phải tìm cách cứu Khuất Văn Lâm và Đới Kiên Cường, cho dù hai người sau này có ích cho hắn hay không, nhưng ít nhất trong giai đoạn hiện nay, hắn nhất định phải cứu Khuất Văn Lâm và Đới Kiên Cường, để tiện mượn dùng lực lượng của Khuất Văn Lâm và Đới Kiên, tình huống bất khả kháng, một là tự bảo vệ mình, hai là dùng để đánh trả.
Đánh trả ai?
Hoàng Hán
Hoàng Hán và Hồng Nhan Hinh liên kết, khiến cho Quan Doãn rất ngạc nhiên, khiến hắn biết rõ, thế cục của Hoàng Lương dưới thời đại của Trịnh Thiên Tắc sẽ không còn như trước đây, càng làm cho hắn cảm thấy bức bách chính là, nếu Hồng Nhan Hinh đem đế quốc kinh tế chuyển giao cho Hoàng Hán, như vậy hắn cho dù đánh bại Trịnh Thiên Tắc, phá huỷ học viện Tiến Thủ, trên danh nghĩa là thắng lợi, nhưng cũng chỉ là một lời hứa suông.
Không thể, hắn đã bỏ ra bao nhiêu tấâm huyết, cuối cùng lại để cho Hoàng Hán thắng lợi dễ dàng. Cứu Khuất Văn Lâm và Đới Kiên Cường, chẳng những có thể khiến cho Hoàng Hán nể nang, hơn nữa còn có thể lợi dụng Khuất Văn Lâm và Đới Kiên Cường nói ra những bí mật của Trịnh Thiên Tắc, do đó trong trận tranh đấu chiến thắng cuối cùng, bảo đảm đứng ở thế bất bại.
Mặc dù Quan Doãn không dám khẳng định Hoàng Hán thèm muốn đế quốc kinh tế của Trịnh Thiên Tắc, nhưng nhất định phải phòng ngự, nếu hắn chỉ vì muốn trả thù Trịnh Thiên Tắc mà ép Trịnh Thiên Tắc đi vào con đường cùng, cứ cho là thắng lợi cũng chỉ là một người thắng lợi. Nhưng nếu hắn có thể đem số tiền lớn mà hắn lừa bịp có được trả cho dân chúng —— xem như số tiền tham nhũng ấy đã được giải quyết xong, dù sao cũng đó cũng là những đồng tiền bất chính, những đồng tiền mắc nợ của dân, không trả cho dân xem như thật có lỗi... đây mới là thắng lợi chân chính.
Đương nhiên, Quan Doãn chỉ dựa vào mục tiêu vì nhân dân giành quyền lợi để xuất phát, hắn lại không biết là, hành động hắn thúc đẩy Hạ Đức Trường và Mộc Quả Pháp đến gần, trực tiếp đưa thế cục của Tỉnh ủy xảy ra biến hóa nghịch chuyển.
Thái độ của Hạ Đức Trường, ba phần đầu cơ bốn phần mưu lợi, sau khi y và Mộc Quả Pháp xích lại gần nhau, tuy rằng chưa bị ảnh hường tư tưởng của Mộc Quả Pháp để làm ra quyết định. Vốn lấy thủ đoạn và tư tưởng của y, vẫn khiến cho sự phán đoán của Mộc Quả Pháp lệch lạc, kết quả là Mộc Quả Pháp ở Tỉnh Úy bấp bênh phải tự bảo vệ mình, dưới sụ xúi gịuc của Hạ Đức Trường, đưa ra những hành động bất ngờ.
Việc này để sau hãy bàn, tạm thời không đề cập tới.
-Tôi và Biểu Lý có quan hệ khá tốt.
Hạ Đức Trường xúc động nói, không xúc động không được, phóng tầm mắt ra toàn bộ tỉnh Yến. Người mà có quan hệ mật thiết với y là Tống Biểu Lý.
-Làm sao vậy, cậu hỏi cái này đề làm gì?
-Chuyện của Trịnh Thiên Tắc...
Quan Doãn do dự một chút, vẫn chưa có quyết định gì,
- Trịnh Thiên Tắc có hai thuộc hạ, một người tên là Đới Kiên Cường, một người tên là Khuất Văn Lâm, bị cảnh sát tỉnh ở thành phố Yến bắt đi, người mà dẫn đầu là Trương Chiết Thành.
-Chuyện này tôi cũng có nghe qua.
Hạ Đức Trường ngơ ngẩn trong giây lát, hỏi.
-Cậu có ý kiến gì không, nói cho tôi nghe. Tôi với cậu không cần giấu diếm.
-Tôi luôn luôn thúc đẩy sự việc ở học viện Tiến Thủ, phải kéo Trịnh Thiên Tắc hạ bệ đề thay Hạ Lai đòi công bằng, Trịnh Lệnh Đông là một nhân chứng mấu chốt, sau khi y ở thành phố Yến bị người của tôi khống chế, vốn định dẫn y trở về, lại bị Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm người của Trịnh Thiên Tắc chặn lại, sau đó đột nhiên Trương Triết Thành từ đâu dẫn người đến. Dẫn Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm đi.
Quan Doãn đại khái muốn cho Hạ Đức Trường biết rằng mọi chuyện đằng sau là do hắn làm, nhưng không thể kể lại một cách tỉ mỉ, còn để cho Hạ Đức Trường tự tìm hiều thêm. Cũng mất nhiều thời gian suy nghĩ,
- Vấn đề hiện tại là, nếu Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm đến thẳng sở Công an tỉnh, kế hoạch Hoàng Lương của tôi sẽ thất bại trong gang tấc, Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm là bước tiếp theo không thể thiếu trong kế hoạch của tôi.
Hạ Đức Trường hiểu rõ, trầm ngâm thật lâu sau mới nói:
-Tôi sẽ tìm cách, hỏi thăm bên ngoài. Tuy nhiên, muốn thả hai người, chỉ sợ khá phiền toái, không dễ trao đổi.
-Người khác ra mặt có lẽ không được, Trưởng ban Hạ ra mặt, nhất định là được.
Quan Doãn không ngần ngại tấng bốc Hạ Đức Trường, cũng sợ Hạ Đức Trường không tận tâm,
- Nếu Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm rơi vào tay của tôi, chẳng những có thể khiến Hạ Lai an lòng, còn có thể quấy nhiễu thế cục của Hoàng Lương, khiến thế cục Hoàng Lương theo chiều hướng có lợi cho phương hướng phát triền của Trưởng ban Hạ.
Một câu nói nhưng đã đốt lên ngọn lửa ý chí chính trị cho trưởng ban Hạ, y nhất thời vui vẻ:
-Thực sự có tác dụng thúc đẩy lớn như vậy?
Nói vừa xong mới biết mình nói lỡ lời, tỉnh Yến vẫn chưa mở ra cục điện, khiến y gần như hoảng hốt chạy bừa, nhưng lại bị Quan Doãn nắm rõ suy nghĩ, đành im lặng.
Quan Doãn im lặng cười, vội che dấu đi:
-Đương nhiên, còn cần Trưởng ban Hạ, Giám đốc sở Tống và Trưởng ban thư ký Mộc ở tỉnh chỉ huy, tôi ở Hoàng Lương mới có thể thuận lợi thực hiện kế hoạch.
-Nếu anh đã nói như vậy, tôi thử một phen.
Hạ Đức Trường dõng dạc nói,
- Vì phúc lợi của nhân dân Hoàng Lương, vì sự trong sáng chính trị của Hoàng Lương, ngày mai đích thân tôi đi nói chuyện với Biểu Lý.
Quan Doãn rất là vui mừng, gặp mặt nói chuyện nó có hiệu quả hơn là gọi một cuộc điện thoại, mặc kệ Hạ Đức Trường bày ra bao nhiêu lý do quang minh chính đại, chỉ cần y đồng ý ra mặt đã là tốt rồi.
Sau khi cùng Hạ Đức Trường trò chuyện, tâm trạng của Quan Doãn thật tốt, không ngờ Hạ Lai vừa đi, mối quan hệ của hắn và Hạ Đức Trường lại tiến gần một bước, đương nhiên, hắn tin rằng mối quan hệ giữa hắn và Lý Ngọc Hoan xưa nay vẫn là quan hệ đối địch, tuy nhiên đàn ông là đàn ông, có thể xóa bỏ hiềm khích lúc trước, để cùng bắt tay nhau thực hiện mục tiêu chính trị.
Tâm tình đang tốt, bỗng nhiên bụng lại đói, Quan Doãn từ trong tủ lạnh lấy bánh bao ra, đi tới lò lửa làm nóng, cầm bánh bao nóng, hắn bỗng nhiên nghĩ tới Thái Diễm Lệ. Thái Diễm Lệ quả là người sắc sảo, hay tính cách cô là vậy, ở Hoàng Lương không cầu lại được, cho nên không muốn lại được? Nếu thật là không muốn lại được, như vậy cô và sở Công an tỉnh liên kết lại thành nội ứng của Hoàng Lương, hoàn toàn muốn lật đổ Trịnh Thiên Tắc, lẽ nào xuất phát từ chỗ chức trách?
Được rồi, coi như Thái Diễm Lệ không có ân oán riêng tư với Trịnh Thiên Tắc, như vậy cô lựa chọn hợp tác với Hoàng Hán, chẳng lẽ cũng không có tư tâm gì riêng tư? Hoàng Hán mặc dù bên ngoài có dáng vẻ nghiêm minh đứng đắn, nhưng theo sự hiểu biết của Quan Doãn, Hoàng Hán với sự tình của Trịnh Thiên Tắc tuyệt đối không có long riêng, mà là rất có tư tâm, còn một điều, nếu Trịnh Hàn thật sự bị y diệt khẩu, y thật sự đã giết bao nhiêu mạng trong tay.
Hoàng Hán thật sự là người của Thái Diễm Lệ? Vừa nghĩ như vậy, Quan Doãn lại giật mình hoảng hốt, Hoàng Hán vừa là người tốt vừa là người xấu, dùng chiều sâu để ngụy trang người cao minh, với phong cách dám làm dám chịu của y, y không chịu khuất nhục dưới trướng của Trịnh Thiên Tắc, y sẽ nghe theo sự điều khiển của Thái Diễm Lệ?
Hoặc là, vơí thủ đoạn của Thái Diễm Lệ, có thể sử dụng Hoàng Hán cho riêng mình? Phải biết rằng, ngay cả Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác đều không có tranh thủ sự đảo hướng của Hoàng Hán, huống chi Thái Diễm Lệ... Trừ phi Thái Diễm Lệ ở trong Tỉnh rất kiên cố, mạnh mẽ, có thể tạo dựng cho Hoàng Hán mọi thứ.
Nhưng lại có một vấn đề là, Hoàng Hán cũng không mặn mà với con đường làm quan, Hoàng Hán với thân phận ngũ hổ tướng của Trịnh Thiên Tắc, y muốn tiến lên làm Cục trưởng cục Đơn Thủy, hẳn là sớm đã được lên chức rồi, nhưng vẫn cam tâm đứng ở đằng sau, đã nhiều năm vẫn ở mãi cương vị Phó cục trưởng, chưa từng có ý định bước lên, cũng đã chứng minh được nhiều vấn đề.
Không nghĩ có lẽ tốt hơn, càng nghĩ càng khiến Quan Doãn kinh hãi, vốn hắn đã hiểu thấu con người của Hoàng Hán, lại phát hiện càng tìm hiểu Hoàng Hán, ngược lại càng thấy không rõ diện mạo thật của Hoàng Hán, Hoàng Hán trong mắt hắn, có rất nhiều mơ hồ
Hoàng Hán thực là một nhân vật, khiến Quan Doãn âm thầm bội phục, Tưởng Tuyết Tùng cũng tốt, Hô Diên Ngạo Bác cũng tốt, bất kể là ngấm ngầm chịu đựng hay là tỏ ra mạnh mẽ, cứng rắn, ít nhất hắn hiện tại trên cơ bản thấy rõ thủ đoạn của Bí thư Tưởng và ý đồ chính trị của Chủ tịch thành phố Hô Diên, nhưng đối với Hoàng Hán, lại như ngắm hoa trong sương, không phân biệt được rốt cuộc Hoàng Hán là người nào, và Hoàng Hán rốt cuộc muốn làm gì.
Nghĩ tới quên mất mọi thứ, đến nỗi quên mất bánh đang để trong lò, khi ngửi thấy mùi khét, Quan Doãn vội đi đến bên nồi, không ngờ bị nồi nóng làm cho phỏng tay, nóng đến nỗi hắn quăng luôn cái nồi, một tiếng loảng xoảng, nồi rơi trên mặt đất, chẳng những cái nồi bị dẹp lép, bánh bao bên trong nồi vương vãi đầy đất, chiếc bánh vỡ vụn.
Được, không ăn. Quan Doãn đột nhiên cười, bỗng nhiên hắn có cảm giác trong nhà thiếu vắng người phụ nữ, hắn một người đàn ông chỉ chuyên tâm vào công việc, còn đang dày vò chuyện thế cục Hoàng Lương, quả là hao tâm tổn trí, không có thời gian quan tâm đến nhà cửa.
Trong nhà có một người phụ nữ mới gọi là nhà, mới an tâm.
Sáng sớm ngày hôm sau, Quan Doãn tới phòng làm việc, đem trọn cả bài văn chép lại lần nữa, bước đến phòng làm việc của Liễu Tinh Nhã.
Nhẹ nhàng gõ cửa, bên trong truyền ra một giọng nói quen thuộc:
-Mời vào.
Quan Doãn đẩy cửa đi vào, thấy Liễu Tinh Nhã ngồi nghiêm chỉnh, đang phê duyệt tài liệu, hắn ha hả cười, đem bài văn đưa tới:
-Trưởng ban thư ký Liễu, lần trước anh giao phó cho tôi xem qua đại kiệt tác của anh, sau khi tôi thỉnh giáo ý kiến của Bí thư Tưởng, có sửa qua mấy chỗ, mời nanh xem qua.
Trong lời nói của Quan Doãn có hàm ý khác, Liễu Tinh Nhã có thể nghe không hiểu? Y vội đứng lên:
-Thư ký Quan, mời ngồi, tôi rót nước cho anh.
-Không sao, tôi đứng cũng được.
Quan Doãn cười khoát tay, ánh mắt dừng ở bài văn, Liễu Tinh Nhã đã hiểu ý, biết thời gian rất gấp, cũng không ngồi xuống, đứng lên xem bài văn.
Vừa xem đến đoạn dưới, nụ cười của Liễu Tinh Nhã tắt ngấm, vẻ mặt sa sầm ngẩng đầu nhìn Quan Doãn liếc mắt một cái, lại cúi đầu nghiêm túc nhìn lại một lần, sau vài phút xem qua, y lại không tự chủ được ngồi xuống, cầm lấy bút, dường như muốn sửa gì đó, nhưng đầu bút vẫn treo ở giữa không trung chưa có rơi xuống
Liễu Tinh Nhã là ai? Là nhân vật rất khéo léo, y từ đầu tới đuôi nhìn qua một lần bài văn đã bị Quan Doãn sửa, chẳng những không có tức giận, ngược lại trong lòng bình tĩnh, Quan Doãn chỉ theo lệnh mà làm
Lại nhìn vào bài văn cũ mà chưa được sửa quan điểm, chỉ cần tập trung vào tiền lệ thành công có trước của văn hóa, trong lòng của y càng hiểu rõ, cuối cùng tuyệt bút trong tay hạ xuống, phía sau tên của y viết tên của Quan Doãn
-Như vậy sao được?
Quan Doãn vội khách sáo từ chối.
-Tôi nghĩ nên sắp tên của cậu ở trước, nhưng phải tuân thủ trong phép tắc của quan trường, đành phải oan ức cho cậu.
Liệu Tinh Nhã cười híp mắt nói,
- Cứ quyết như vậy, câu đang nghĩ gì, là đang muốn xếp hạng trước tôi.
Quan Doãn lặng lẽ cười, nói chuyện với người thông minh cũng đỡ phải suy nghĩ, một chút đã hiểu tường tận
Quay lại văn phòng, còn chưa kịp ngồi xuống, Tưởng Tuyết Tùng đẩy cửa bước vào:
-Lập tức họp hội nghị kinh tế thành phố, cậu chuẩn bị một chút.
Như vậy, cuối cùng đã chính diện va chạm, sắp sửa diễn ra?
Đánh trả ai?
Hoàng Hán
Hoàng Hán và Hồng Nhan Hinh liên kết, khiến cho Quan Doãn rất ngạc nhiên, khiến hắn biết rõ, thế cục của Hoàng Lương dưới thời đại của Trịnh Thiên Tắc sẽ không còn như trước đây, càng làm cho hắn cảm thấy bức bách chính là, nếu Hồng Nhan Hinh đem đế quốc kinh tế chuyển giao cho Hoàng Hán, như vậy hắn cho dù đánh bại Trịnh Thiên Tắc, phá huỷ học viện Tiến Thủ, trên danh nghĩa là thắng lợi, nhưng cũng chỉ là một lời hứa suông.
Không thể, hắn đã bỏ ra bao nhiêu tấâm huyết, cuối cùng lại để cho Hoàng Hán thắng lợi dễ dàng. Cứu Khuất Văn Lâm và Đới Kiên Cường, chẳng những có thể khiến cho Hoàng Hán nể nang, hơn nữa còn có thể lợi dụng Khuất Văn Lâm và Đới Kiên Cường nói ra những bí mật của Trịnh Thiên Tắc, do đó trong trận tranh đấu chiến thắng cuối cùng, bảo đảm đứng ở thế bất bại.
Mặc dù Quan Doãn không dám khẳng định Hoàng Hán thèm muốn đế quốc kinh tế của Trịnh Thiên Tắc, nhưng nhất định phải phòng ngự, nếu hắn chỉ vì muốn trả thù Trịnh Thiên Tắc mà ép Trịnh Thiên Tắc đi vào con đường cùng, cứ cho là thắng lợi cũng chỉ là một người thắng lợi. Nhưng nếu hắn có thể đem số tiền lớn mà hắn lừa bịp có được trả cho dân chúng —— xem như số tiền tham nhũng ấy đã được giải quyết xong, dù sao cũng đó cũng là những đồng tiền bất chính, những đồng tiền mắc nợ của dân, không trả cho dân xem như thật có lỗi... đây mới là thắng lợi chân chính.
Đương nhiên, Quan Doãn chỉ dựa vào mục tiêu vì nhân dân giành quyền lợi để xuất phát, hắn lại không biết là, hành động hắn thúc đẩy Hạ Đức Trường và Mộc Quả Pháp đến gần, trực tiếp đưa thế cục của Tỉnh ủy xảy ra biến hóa nghịch chuyển.
Thái độ của Hạ Đức Trường, ba phần đầu cơ bốn phần mưu lợi, sau khi y và Mộc Quả Pháp xích lại gần nhau, tuy rằng chưa bị ảnh hường tư tưởng của Mộc Quả Pháp để làm ra quyết định. Vốn lấy thủ đoạn và tư tưởng của y, vẫn khiến cho sự phán đoán của Mộc Quả Pháp lệch lạc, kết quả là Mộc Quả Pháp ở Tỉnh Úy bấp bênh phải tự bảo vệ mình, dưới sụ xúi gịuc của Hạ Đức Trường, đưa ra những hành động bất ngờ.
Việc này để sau hãy bàn, tạm thời không đề cập tới.
-Tôi và Biểu Lý có quan hệ khá tốt.
Hạ Đức Trường xúc động nói, không xúc động không được, phóng tầm mắt ra toàn bộ tỉnh Yến. Người mà có quan hệ mật thiết với y là Tống Biểu Lý.
-Làm sao vậy, cậu hỏi cái này đề làm gì?
-Chuyện của Trịnh Thiên Tắc...
Quan Doãn do dự một chút, vẫn chưa có quyết định gì,
- Trịnh Thiên Tắc có hai thuộc hạ, một người tên là Đới Kiên Cường, một người tên là Khuất Văn Lâm, bị cảnh sát tỉnh ở thành phố Yến bắt đi, người mà dẫn đầu là Trương Chiết Thành.
-Chuyện này tôi cũng có nghe qua.
Hạ Đức Trường ngơ ngẩn trong giây lát, hỏi.
-Cậu có ý kiến gì không, nói cho tôi nghe. Tôi với cậu không cần giấu diếm.
-Tôi luôn luôn thúc đẩy sự việc ở học viện Tiến Thủ, phải kéo Trịnh Thiên Tắc hạ bệ đề thay Hạ Lai đòi công bằng, Trịnh Lệnh Đông là một nhân chứng mấu chốt, sau khi y ở thành phố Yến bị người của tôi khống chế, vốn định dẫn y trở về, lại bị Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm người của Trịnh Thiên Tắc chặn lại, sau đó đột nhiên Trương Triết Thành từ đâu dẫn người đến. Dẫn Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm đi.
Quan Doãn đại khái muốn cho Hạ Đức Trường biết rằng mọi chuyện đằng sau là do hắn làm, nhưng không thể kể lại một cách tỉ mỉ, còn để cho Hạ Đức Trường tự tìm hiều thêm. Cũng mất nhiều thời gian suy nghĩ,
- Vấn đề hiện tại là, nếu Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm đến thẳng sở Công an tỉnh, kế hoạch Hoàng Lương của tôi sẽ thất bại trong gang tấc, Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm là bước tiếp theo không thể thiếu trong kế hoạch của tôi.
Hạ Đức Trường hiểu rõ, trầm ngâm thật lâu sau mới nói:
-Tôi sẽ tìm cách, hỏi thăm bên ngoài. Tuy nhiên, muốn thả hai người, chỉ sợ khá phiền toái, không dễ trao đổi.
-Người khác ra mặt có lẽ không được, Trưởng ban Hạ ra mặt, nhất định là được.
Quan Doãn không ngần ngại tấng bốc Hạ Đức Trường, cũng sợ Hạ Đức Trường không tận tâm,
- Nếu Đới Kiên Cường và Khuất Văn Lâm rơi vào tay của tôi, chẳng những có thể khiến Hạ Lai an lòng, còn có thể quấy nhiễu thế cục của Hoàng Lương, khiến thế cục Hoàng Lương theo chiều hướng có lợi cho phương hướng phát triền của Trưởng ban Hạ.
Một câu nói nhưng đã đốt lên ngọn lửa ý chí chính trị cho trưởng ban Hạ, y nhất thời vui vẻ:
-Thực sự có tác dụng thúc đẩy lớn như vậy?
Nói vừa xong mới biết mình nói lỡ lời, tỉnh Yến vẫn chưa mở ra cục điện, khiến y gần như hoảng hốt chạy bừa, nhưng lại bị Quan Doãn nắm rõ suy nghĩ, đành im lặng.
Quan Doãn im lặng cười, vội che dấu đi:
-Đương nhiên, còn cần Trưởng ban Hạ, Giám đốc sở Tống và Trưởng ban thư ký Mộc ở tỉnh chỉ huy, tôi ở Hoàng Lương mới có thể thuận lợi thực hiện kế hoạch.
-Nếu anh đã nói như vậy, tôi thử một phen.
Hạ Đức Trường dõng dạc nói,
- Vì phúc lợi của nhân dân Hoàng Lương, vì sự trong sáng chính trị của Hoàng Lương, ngày mai đích thân tôi đi nói chuyện với Biểu Lý.
Quan Doãn rất là vui mừng, gặp mặt nói chuyện nó có hiệu quả hơn là gọi một cuộc điện thoại, mặc kệ Hạ Đức Trường bày ra bao nhiêu lý do quang minh chính đại, chỉ cần y đồng ý ra mặt đã là tốt rồi.
Sau khi cùng Hạ Đức Trường trò chuyện, tâm trạng của Quan Doãn thật tốt, không ngờ Hạ Lai vừa đi, mối quan hệ của hắn và Hạ Đức Trường lại tiến gần một bước, đương nhiên, hắn tin rằng mối quan hệ giữa hắn và Lý Ngọc Hoan xưa nay vẫn là quan hệ đối địch, tuy nhiên đàn ông là đàn ông, có thể xóa bỏ hiềm khích lúc trước, để cùng bắt tay nhau thực hiện mục tiêu chính trị.
Tâm tình đang tốt, bỗng nhiên bụng lại đói, Quan Doãn từ trong tủ lạnh lấy bánh bao ra, đi tới lò lửa làm nóng, cầm bánh bao nóng, hắn bỗng nhiên nghĩ tới Thái Diễm Lệ. Thái Diễm Lệ quả là người sắc sảo, hay tính cách cô là vậy, ở Hoàng Lương không cầu lại được, cho nên không muốn lại được? Nếu thật là không muốn lại được, như vậy cô và sở Công an tỉnh liên kết lại thành nội ứng của Hoàng Lương, hoàn toàn muốn lật đổ Trịnh Thiên Tắc, lẽ nào xuất phát từ chỗ chức trách?
Được rồi, coi như Thái Diễm Lệ không có ân oán riêng tư với Trịnh Thiên Tắc, như vậy cô lựa chọn hợp tác với Hoàng Hán, chẳng lẽ cũng không có tư tâm gì riêng tư? Hoàng Hán mặc dù bên ngoài có dáng vẻ nghiêm minh đứng đắn, nhưng theo sự hiểu biết của Quan Doãn, Hoàng Hán với sự tình của Trịnh Thiên Tắc tuyệt đối không có long riêng, mà là rất có tư tâm, còn một điều, nếu Trịnh Hàn thật sự bị y diệt khẩu, y thật sự đã giết bao nhiêu mạng trong tay.
Hoàng Hán thật sự là người của Thái Diễm Lệ? Vừa nghĩ như vậy, Quan Doãn lại giật mình hoảng hốt, Hoàng Hán vừa là người tốt vừa là người xấu, dùng chiều sâu để ngụy trang người cao minh, với phong cách dám làm dám chịu của y, y không chịu khuất nhục dưới trướng của Trịnh Thiên Tắc, y sẽ nghe theo sự điều khiển của Thái Diễm Lệ?
Hoặc là, vơí thủ đoạn của Thái Diễm Lệ, có thể sử dụng Hoàng Hán cho riêng mình? Phải biết rằng, ngay cả Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác đều không có tranh thủ sự đảo hướng của Hoàng Hán, huống chi Thái Diễm Lệ... Trừ phi Thái Diễm Lệ ở trong Tỉnh rất kiên cố, mạnh mẽ, có thể tạo dựng cho Hoàng Hán mọi thứ.
Nhưng lại có một vấn đề là, Hoàng Hán cũng không mặn mà với con đường làm quan, Hoàng Hán với thân phận ngũ hổ tướng của Trịnh Thiên Tắc, y muốn tiến lên làm Cục trưởng cục Đơn Thủy, hẳn là sớm đã được lên chức rồi, nhưng vẫn cam tâm đứng ở đằng sau, đã nhiều năm vẫn ở mãi cương vị Phó cục trưởng, chưa từng có ý định bước lên, cũng đã chứng minh được nhiều vấn đề.
Không nghĩ có lẽ tốt hơn, càng nghĩ càng khiến Quan Doãn kinh hãi, vốn hắn đã hiểu thấu con người của Hoàng Hán, lại phát hiện càng tìm hiểu Hoàng Hán, ngược lại càng thấy không rõ diện mạo thật của Hoàng Hán, Hoàng Hán trong mắt hắn, có rất nhiều mơ hồ
Hoàng Hán thực là một nhân vật, khiến Quan Doãn âm thầm bội phục, Tưởng Tuyết Tùng cũng tốt, Hô Diên Ngạo Bác cũng tốt, bất kể là ngấm ngầm chịu đựng hay là tỏ ra mạnh mẽ, cứng rắn, ít nhất hắn hiện tại trên cơ bản thấy rõ thủ đoạn của Bí thư Tưởng và ý đồ chính trị của Chủ tịch thành phố Hô Diên, nhưng đối với Hoàng Hán, lại như ngắm hoa trong sương, không phân biệt được rốt cuộc Hoàng Hán là người nào, và Hoàng Hán rốt cuộc muốn làm gì.
Nghĩ tới quên mất mọi thứ, đến nỗi quên mất bánh đang để trong lò, khi ngửi thấy mùi khét, Quan Doãn vội đi đến bên nồi, không ngờ bị nồi nóng làm cho phỏng tay, nóng đến nỗi hắn quăng luôn cái nồi, một tiếng loảng xoảng, nồi rơi trên mặt đất, chẳng những cái nồi bị dẹp lép, bánh bao bên trong nồi vương vãi đầy đất, chiếc bánh vỡ vụn.
Được, không ăn. Quan Doãn đột nhiên cười, bỗng nhiên hắn có cảm giác trong nhà thiếu vắng người phụ nữ, hắn một người đàn ông chỉ chuyên tâm vào công việc, còn đang dày vò chuyện thế cục Hoàng Lương, quả là hao tâm tổn trí, không có thời gian quan tâm đến nhà cửa.
Trong nhà có một người phụ nữ mới gọi là nhà, mới an tâm.
Sáng sớm ngày hôm sau, Quan Doãn tới phòng làm việc, đem trọn cả bài văn chép lại lần nữa, bước đến phòng làm việc của Liễu Tinh Nhã.
Nhẹ nhàng gõ cửa, bên trong truyền ra một giọng nói quen thuộc:
-Mời vào.
Quan Doãn đẩy cửa đi vào, thấy Liễu Tinh Nhã ngồi nghiêm chỉnh, đang phê duyệt tài liệu, hắn ha hả cười, đem bài văn đưa tới:
-Trưởng ban thư ký Liễu, lần trước anh giao phó cho tôi xem qua đại kiệt tác của anh, sau khi tôi thỉnh giáo ý kiến của Bí thư Tưởng, có sửa qua mấy chỗ, mời nanh xem qua.
Trong lời nói của Quan Doãn có hàm ý khác, Liễu Tinh Nhã có thể nghe không hiểu? Y vội đứng lên:
-Thư ký Quan, mời ngồi, tôi rót nước cho anh.
-Không sao, tôi đứng cũng được.
Quan Doãn cười khoát tay, ánh mắt dừng ở bài văn, Liễu Tinh Nhã đã hiểu ý, biết thời gian rất gấp, cũng không ngồi xuống, đứng lên xem bài văn.
Vừa xem đến đoạn dưới, nụ cười của Liễu Tinh Nhã tắt ngấm, vẻ mặt sa sầm ngẩng đầu nhìn Quan Doãn liếc mắt một cái, lại cúi đầu nghiêm túc nhìn lại một lần, sau vài phút xem qua, y lại không tự chủ được ngồi xuống, cầm lấy bút, dường như muốn sửa gì đó, nhưng đầu bút vẫn treo ở giữa không trung chưa có rơi xuống
Liễu Tinh Nhã là ai? Là nhân vật rất khéo léo, y từ đầu tới đuôi nhìn qua một lần bài văn đã bị Quan Doãn sửa, chẳng những không có tức giận, ngược lại trong lòng bình tĩnh, Quan Doãn chỉ theo lệnh mà làm
Lại nhìn vào bài văn cũ mà chưa được sửa quan điểm, chỉ cần tập trung vào tiền lệ thành công có trước của văn hóa, trong lòng của y càng hiểu rõ, cuối cùng tuyệt bút trong tay hạ xuống, phía sau tên của y viết tên của Quan Doãn
-Như vậy sao được?
Quan Doãn vội khách sáo từ chối.
-Tôi nghĩ nên sắp tên của cậu ở trước, nhưng phải tuân thủ trong phép tắc của quan trường, đành phải oan ức cho cậu.
Liệu Tinh Nhã cười híp mắt nói,
- Cứ quyết như vậy, câu đang nghĩ gì, là đang muốn xếp hạng trước tôi.
Quan Doãn lặng lẽ cười, nói chuyện với người thông minh cũng đỡ phải suy nghĩ, một chút đã hiểu tường tận
Quay lại văn phòng, còn chưa kịp ngồi xuống, Tưởng Tuyết Tùng đẩy cửa bước vào:
-Lập tức họp hội nghị kinh tế thành phố, cậu chuẩn bị một chút.
Như vậy, cuối cùng đã chính diện va chạm, sắp sửa diễn ra?
/556
|