Quan Vận

Chương 339: Cuộc chiến trước chiến tranh

/556


Trịnh Thiên Tắc muốn đoạt lại báo cáo điều tra của Hạ Lai trong tay Quan Doãn ở Hoàng Lương. Vì ở thành phố Yến bắt Trịnh Lệnh Đông, rốt cuộc xuất động với hai tờ vương bài cuối cùng trong tay. Nhưng vương bài ở Hoàng Lương cũng không thu được gì, còn vương bài ở thành phố Yến có thu được gì hay không thì tạm thời vẫn chưa biết được.

Nhưng gã càng không biết được, hai tờ vương bài cuối cùng của gã có lẽ Hoàng Hán không biết được, Triệu Bưu và Hồng Nhan Hinh cũng không biết được, nhưng Quan Doãn sẽ biết được.

Dưới lầu tiệm mì Tiều Nha, một bóng người từ trong bóng tối chợt lóe lên, lại nhanh chóng biến vào bóng tối. Không là ai khác, chính là Sở Triều Huy đang theo dõi Khuất Văn Lâm.

Đêm tối ở Hoàng Lương rất có tác dụng, có không khí thật thật giả giả, cũng có âm thầm xuống tay và truy đuổi. Thành phố Yến vào ban đêm cũng như thế. Trong một thôn nằm ở ngoại ô thành phố Yến tên Ngô Gia đã có một trận oan gia ngõ hẹp gặp nhau.

Ngô Gia nằm ở phía đông thành phố Yến. Dù trong phạm vi quy hoạch, nhưng rất xa xôi. Trịnh Lệnh Đông vốn không ở Ngô Gia, nhưng vì gần đây gã nghe được tin tức sai lạc, nên đi suốt đêm đến Ngô Gia. Nào ngờ gã vừa đặt chân đến Ngô Gia đã cảm giác được hơi thở nguy hiểm đang tới gần.

Lưu Bảo Gia không mời mà tới.

Trong một căn phòng cho thuê nhỏ hẹp, Lưu Bảo Gia lạnh lùng đứng trước mặt Trịnh Lệnh Đông. Trịnh Lệnh Đông cũng không hề sợ hãi, cầm trong tay cái khóa sắt, lạnh lùng nói với Lưu Bảo Gia:

- Anh muốn thế nào?

Lưu Bảo Gia tay không tấc sắt, đứng cách Trịnh Lệnh Đông hơn một mét. Phòng trọ vốn chỉ có ba mét vuông, hai người giằng co, không khí nặng nề như băng.

- Tôi chẳng muốn thế nào cả. Trịnh Lệnh Đông, anh không cần phải khẩn trương.

So với thái độ vô cùng khẩn trương, sẵn sàng tung đòn trí mạng bất cứ lúc nào, Lưu Bảo Gia lại thoải mái tự nhiên, thậm chí còn đưa mắt ra sau tìm ghế dựa, ngồi xuống.

- Tôi chỉ muốn nói chuyện với anh.

Cảnh tượng ở Học viện Tiến Thủ, ba người Lưu Bảo Gia, Lôi Tấn Lực và Lý Lý hăng hái chiến đấu, cả người đẫm máu, Trịnh Lệnh Đông không chết thì không dừng tay vẫn còn mới như hôm qua. Giờ hai người đối mặt, mọi chuyện cũng đã qua. Lưu Bảo Gia vốn cho rằng khi anh ta gặp mặt Trịnh Lệnh Đông thì sẽ như hai kẻ thù gặp lại, đỏ hằn cả mắt, nhưng giờ trong lòng lại yên tĩnh như nước.

Đương nhiên, dưới vẻ ngoài điềm tĩnh lại ẩn chứa cơn lốc xoáy. Trước khi lửa giận trong lòng bùng cháy, anh ta nhất định phải hoàn thành được nhiệm vụ Quan Doãn giao phó.

- Có chuyện gì cứ nói.

Trịnh Lệnh Đông cũng ngồi xuống. Mấy tháng chạy trốn khiến gã như chim gặp cung, thấy cành cong cũng sợ, không lúc nào không sống trong nguy hiểm. Bất kể là đối mặt với ai gã cũng cảm thấy căng thẳng, phòng ngừa người bên cạnh được người ta phái tới, đột ngột ra tay hạ sát gã.

Rất nhiều người muốn thấy gã chết. Quan Doãn cũng vậy, Trịnh Thiên Tắc cũng thế, thậm chí cả Hô Diên Ngạo Bác cũng có lòng muốn gã chết, gã không thể không đề phòng.

- Thứ nhất, giao ra toàn bộ chứng cứ, sẽ bảo vệ an toàn cho người thân của anh.

Lưu Bảo Gia nói ra điều kiện thứ nhất.

- Không có khả năng.

Trịnh Lệnh Đông lạnh lùng cười.

- Tôi giao ra chứng cứ thì trở thành dê cho các người mặc tình chém giết rồi. Điều kiện đầu tiên này, không cần bàn nữa. Nói tiếp đi, anh bảo đảm an toàn của tôi như thế nào?

- Giao ra toàn bộ chứng cứ, anh sẽ được chuyển giao đến cảnh sát thành phố Yến, cảnh sát Hoàng Lương sẽ không nhúng tay vào.

Trịnh Lệnh Đông không tin lời hứa của Lưu Bảo Gia, lặng lẽ hỏi:

- Điều kiện thứ hai?

- Thứ hai, báo cáo điều tra của Hạ Lai ở Học viện Tiến Thủ, tin tức của Học viện Tiến Thủ, cũng không phải bí mật gì, anh chỉ cần giao ra phần chứng cứ phối hợp giữa Trịnh Thiên Tắc và Học viện Tiến Thủ, cam đoan anh sẽ có được pháp luật công chính xét xử.

- Pháp luật có thể công chính sao? Buồn cười.

Trịnh Lệnh Đông cười ha ha.

- Lưu Bảo Gia, anh đừng nói chuyện pháp luật với tôi. Tôi ở Hoàng Lương mười mấy năm, chỉ thấy được muốn làm gì thì làm, chưa từng thấy qua pháp luật công chính. Giao ra một phần chứng cứ? Đừng đùa nữa, anh vẫn muốn lừa tôi.

- Được, nếu điều kiện thứ nhất và thứ hai anh đều không đồng ý, anh chỉ còn lại một điều kiện cuối cùng là con đường có thể đi.

Lưu Bảo Gia cũng bất động thanh sắc mỉm cười:

- Thật ra chuyện đến nông nỗi này, có hay không có chứng cứ xác thực trong tay anh, Trịnh Thiên Tắc cũng không qua được ải này. Nếu anh giao chứng cứ ra đây, thì chỉ làm cho tốc độ Trịnh Thiên Tắc xong đời nhanh hơn thôi, cũng là để cho anh có một đường lui. Nhưng anh muốn phá hết đường lui của mình, được, tôi sẽ giúp cho anh.

Vẻ mặt của Trịnh Lệnh Đông khá khẩn trương, lùi về sau một bước:

- Muốn động thủ sao? Đừng quá tự tin, một mình anh đánh không lại tôi đâu.

- Tôi sẽ không ra tay với anh. Động đến anh sẽ làm dơ tay tôi.

Lưu Bảo Gia cười phá lên.

- Tôi đã báo với Trịnh Thiên Tắc. Có lẽ lúc này người của Trịnh Thiên Tắc đang ở đây, anh có chạy đằng trời.

Trịnh Lệnh Đông biến sắc rõ rệt:

- Lưu Bảo Gia, tôi bị Trịnh Thiên Tắc bắt có gì tốt với anh chứ?

- Tôi chẳng có lợi lộc gì.

- Không có gì tốt sao anh phải làm vậy?

- Vì anh không có lợi ích gì.

Lưu Bảo Gia nói dứt lời thì sắc mặt lạnh như băng như đao, ngồi bất động, đưa tay lên, một đám đồ đạc đã bay về phía Trịnh Lệnh Đông.

Trịnh Lệnh Đông từ đầu đến cuối vẫn luôn phòng bị Lưu Bảo Gia, nhưng gã cho rằng Lưu Bảo Gia sẽ xông tới chỗ gã để ra tay, không ngờ Lưu Bảo Gia lại ném đồ đạc gì đó vào gã. Rốt cuộc là vật gì, gã cũng không kịp nhìn rõ, chỉ đưa tay lên đỡ theo bản năng.

Phịch một tiếng, tiếng thủy tinh vỡ nát vang lên, vật này đã bị chiếc khóa sắt trong tay Trịnh Lệnh Đông đánh vỡ. Đó là một bình thủy tinh nhỏ khoảng nắm tay. Bình thủy tinh vừa vỡ ra, chất lỏng ấm áp bên trong bắn ra tung tóe, văng đến khắp mặt và thân người của Trịnh Lệnh Đông.

Chất lỏng dinh dính vào người, khiến Trịnh Lệnh Đông lập tức hoảng hốt:

- Anh ném gì vào tôi vậy?

- Acid Sulfuric.

Lưu Bảo Gia cười hắc hắc.

- Tốt nhất anh đừng nên nhúc nhích. Nếu động đậy sẽ ra mồi hôi. Vừa gặp mồ hôi thì tính ăn mòn của Acid Sulfuric sẽ tăng gấp bội. Một tiếng hay bốn mươi lăm phút, anh sẽ hóa thành vũng máu rồi.

- Nói xằng nói bậy.

Trịnh Lệnh Đông thẹn quá hóa giận, vung khóa sắt trong tay lên, vọt về phía Lưu Bảo Gia:

- Vốn không phải là Acid Sulfuric, đừng hòng gạt tôi.

Lúc trước Quan Doãn vừa mới đến Thành ủy đã bị người tạt mực vào người, kẻ cầm đầu chính là Trịnh Lệnh Đông. Giờ ác giả ác báo, gã cũng bị tạt nước đỏ vào người, nhưng trên người gã không phải là mực, mà chính là xăng nhuộm màu.

Lưu Bảo Gia nhẹ nhàng và khéo léo tránh được một cú của Trịnh Lệnh Đông, bật cái bật lửa trong tay lên:

- Anh còn dám bước lên một bước, tôi sẽ cho anh được chôn trong biển lửa.

Lúc này Trịnh lệnh Đông cũng đã nghe được mùi xăng nồng nặc trên người, lập tức sợ không dám nhúc nhích:

- Bảo Gia, có việc gì cứ từ từ thương lượng, chớ làm loạn. Giết tôi thì anh phạm tội giết người rồi, sớm muộn gì cũng bị pháp luật trừng trị.

Mới vừa rồi còn nói là không tin vào pháp luật, giờ lại lấy pháp luật ngăn cản Lưu Bảo Gia. Pháp luật không phải chỉ cho quan đốt lửa mà không cho dân chúng thắp đèn chơi sao? Lưu Bảo Gia cười ha hả:

- Trịnh Lệnh Đông, anh yên tâm, tôi không thể giết anh đâu…

Trịnh Lệnh Đông thở phào một hơi, trên mặt toát ra vẻ vui mừng, Lưu Bảo Gia lại đột nhiên động thủ.

- Tôi không thể giết anh, nhưng tôi sẽ trừng trị anh.

Lưu Bảo Gia còn chưa dứt lời đã một cước đá đúng vào ngực Trịnh Lệnh Đông. Trịnh Lệnh Đông bị bất ngờ không đề phòng, bị đá trúng, ôm ngực kêu thảm một tiếng, thân mình bay ngược lại vài mét, đập lên tường, rồi văng lên giường. Một tiếng ầm vang lên, giường đã bị gã đè sập.

Một loạt tiếng răng rắc vang lên, là tiếng xương sườn của Trịnh Lệnh Đông bị gãy. Lưu Bảo Gia rất hận Trịnh Lệnh Đông, nói thật, anh ta rất muốn tự tay giết chết Trịnh Lệnh Đông. Dù anh ta, Lôi Tấn Lực, hay Lý Lý đều nhớ mãi không quên cuộc chiến đẫm máu với Trịnh Lệnh Đông. Chính Trịnh Lệnh Đông làm hại Hạ Lai suýt chết, cuối cùng phải tha huong. Dù thế nào anh ta cũng không thể tha thứ cho Trịnh Lệnh Đông được.

Lưu Bảo Gia có ấn tượng rất tốt với Hạ Lai, luôn luôn có lòng che chở Hạ Lai. Có lẽ Quan Doãn và Hạ Lai đều biết rõ, bất hạnh của Hạ Lai bắt nguồn từ Hạ Đức Trường, nhưng anh ta lại không nghĩ được nhiều như vậy, anh ta luôn cho rằng, kẻ hại Hạ Lai chính là Trịnh Lệnh Đông.

Nếu không phải Quan Doãn luôn căn dặn, không thể làm chết người, thì e là dù không thể động thủ, cũng sẽ để người khác ra tay. Lưu Bảo Gia hận không thể sớm giết được Trịnh Lệnh Đông để xóa tan mối hận trong lòng, nên cú đá lúc nãy gần như là dùng hết sức lực.

Chỉ một cú đá đã khiến cho Trịnh Lệnh Đông sống dở chết dở.

Lưu Bảo Gia vẫn chưa hết hận, lại bước tới, di di bàn chân giẫm nát mặt Trịnh Lệnh Đông, đá thêm một cú cho máu chảy đầy mặt Trịnh Lệnh Đông:

- Cú đá này là vì Hạ Lai.

Trịnh Lệnh Đông kêu lên một tiếng trầm đục, gần như hôn mê.

Lưu Bảo Gia lại đấm một quyền vào bụng Trịnh Lệnh Đông:

- Cú đấm này là vì anh Quan.

Trịnh Lệnh Đông không nói ra lời, miệng phun từng ngụm từng ngụm máu tươi, mặt tái nhợt như tờ giấy trắng.

Lưu Bảo Gia nắm lấy cổ áo Trịnh Lệnh Đông, đánh vào hai bên mặt gã hai cái tát:

- Trịnh Lệnh Đông, không đến nửa giờ nữa, người của Trịnh Thiên Tắc sẽ đến cửa. Theo trạng thái hiện giờ của anh, đừng hòng chạy trốn, chắc chắn chỉ còn một đường chờ chết. Giờ anh nói cho tôi biết chứng cứ ở đâu, hay là tôi cứ bỏ mặc anh, cho anh không còn chút máu và chết trong sợ hãi?

Trịnh Lệnh Đông dù đã dở sống dở chết, vẫn ngang ngạnh cãi lại:

- Trịnh Thiên Tắc không thể tìm được tôi, anh đừng hòng lừa tôi.

- Trước khi tôi đến đã có thông báo rồi. Anh có muốn tin hay không cũng vậy. Tôi hỏi anh câu cuối cùng, anh có giao chứng cứ cho tôi, hay là muốn rơi vào tay Trịnh Thiên Tắc?

Ánh mắt của Lưu Bảo Gia như điện, nhìn thẳng vào khuôn mặt đáng ghét Trịnh Lệnh Đông, lại muốn đấm vào mặt gã, cho gã bẹp cả mũi.

Có vài người trời sinh ra có tính con lừa, khuyên can không xong, phải đánh mới được. Trịnh Lệnh Đông chịu thua rồi, so với bị Lưu Bảo Gia hành hung một trận, còn hơn phải nằm trong tay Trịnh Thiên Tắc. Quan Doãn muốn Trịnh Thiên Tắc xong đời, mà Trịnh Thiên Tắc thì muốn gã Game Over. So ra, chỉ có thỏa hiệp với Quan Doãn mới có thể giữ được mạng sống.

- Tôi đi với anh…

Trịnh Lệnh Đông yếu ớt nói.

- Sớm giao chứng cứ ra thì tôi đã đỡ mất công phải chỉnh đốn anh một phen.

Lưu Bảo Gia mắng một câu. Lấy điện thoại di động ra gọi. Không bao lâu đã có hai người đến, dìu Trịnh Lệnh Đông nhanh chóng rời khỏi phòng trọ.

Mấy người vừa mới đi không bao lâu, một bóng đen lặng lẽ đẩy cửa vào, xem xét một chút, không khỏi ảo nảo đá vào mảnh thủy tinh còn vương lại trên mặt đất, giận dữ nói:

- Vẫn là đến chậm một bước.

Buổi tối, Quan Doãn xong tiệc với Vương Hướng Đông đi về nhà, thấy trong nhà vẫn như cũ, không nhận ra dấu vết có người đã tới, không khỏi lắc đầu cười. May mắn là nghe theo đề nghị của Sở Triều Huy, không để báo cáo điều tra ở nhà, nếu không thì đã bị Trịnh Thiên Tắc trộm đi.

Vừa mới ngồi xuống, điện thoại di động của hắn đã vang lên. Nghe Lưu Bảo Gia báo cáo xong, hắn đặt điện thoại xuống, quay ra phía sau khẽ mỉm cười:

- Ngày mai đi lấy chứng cứ chính xác của Trịnh Lệnh Đông.


/556

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status