Sau khi thấy bóng dáng của Quan Doãn khuất sau viện số 1 của Thành ủy, cái đuôi theo sau bỗng đứng lại, đi đến phòng điện thoại công cộng ở ven đường gọi điện.
Chưa bao giờ dùng điện thoại di động để gọi cho Trịnh Thiên Tắc, Hồng Nhan Hinh là một người rất đặc biệt, cô không bao giờ dùng điện thoại di động để trò chuyện với Trịnh Thiên Tắc, cho dù là chuyện quan trọng, cô đều dùng điện thoại công cộng để nói chuyện, trong mắt của cô, nói chuyện bằng điện thoại di động không an toàn, dễ bị người khác nghe lén. Cũng vì có tính cách khá cẩn thận, cô mới được Trịnh Thiên Tắc tín nhiệm.
-Cục trưởng Trịnh, Quan Doãn bước vào viện số 1 của Thành ủy.
Trịnh Thiên Tắc ngây người sửng sốt:
-Cô theo dõi Quan Doãn hả?
-Cũng không phải như vậy, đúng lúc tôi đi ngang qua Thành ủy, thấy Quan Doãn đi ra, muốn theo dõi xem hắn làm cái gì. Không sao, hắn không có phát hiện ra tôi.
Khi Hồng Nhan Hinh nói, ánh mắt lại đảo tới đảo lui khắp nơi, không phát hiện ra điều gì khác thường.
-Theo dõi không phải là sở trường của cô, không được lặp lại trò này đấy. Bây giờ không phải là thời điểm theo dõi Quan Doãn, cô mau chóng rời khỏi
Trịnh Thiên Trắc vội vàng nói.
-Càng nhanh càng tốt.
-Sao vậy?
Hồng Nhan Hinh hoảng sợ, cô nhất thời nông nỗi muốn theo dõi Quan Doãn, không ngờ giọng điệu của Trịnh Thiên Tắc lại khiến cô có cảm giác dường như cô đang bị bủa vây bởi sự nguy hiểm.
-Gần đây nhận được tin tức tin đáng tin, Quan Doãn có người âm thầm bảo vệ, cô theo dõi hắn, nhất định bị người khác phát hiện rồi. Chú ý quan sát người bên cạnh cô, xem có gì khác thường hay không.
Hồng Nhan Hinh khẽ giật mình, lặng lẽ quan sát khắp nơi, không phát hiện thêm bất cứ điều gì khác thường, chợt nghe Trịnh Thiên Trắc nói:
-Thôi bỏ đi, cô cũng đừng quan sát, có nhìn cũng nhìn không ra vấn đề, mau chóng rời khỏi.
Hồng Nhan Hinh cúp điện thoại, vội vàng rời khỏi chỗ này. Vừa đi, tim đập loạn xạ, còn âm thầm nhìn bốn phía, muốn nhìn xem có người theo dõi cô hay không. Kết quả sau một đoạn đường dài, cũng không phát hiện được nhân vật nào khả nghi, lúc này mới yên tâm.
Chỉ có điều cô không biết là, cô chỉ chú ý quan sát người đi đường phía sau. Nhưng không có chú ý tới có chiếc xe tải đi không nhanh không chậm bám gót cô, chiếc xe này đi một chút lại ngừng, ẩn núp rất tốt. Khi thì đi trước, khi thì đứng ở ven đường, hoàn toàn không để cho cô phát hiện.
Trong xe, có một người ngồi, sắc mặt v, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng dáng thướt tha của Hồng Nhan Hinh, y cười nhếch mép.
-Cục trưởng Hoàng, xin chỉ thị.
Một người xin chỉ thị của Hoàng Hán.
- Hồng Nhan Hinh có phải muốn làm hại Quan Doãn không, có cần phải tiếp tục theo dõi cô?
Hoàng Hán vỗ đùi, nhếch miệng cười, nụ cười vừa thâm độc vừa u ám:
-Không cần, các anh cứ âm thầm bảo vệ Quan Doãn. Tôi theo dõi Hồng Nhan Hinh.
-Nhưng Cục trưởng Hoàng, Hồng Nhan Hinh biết anh.
-Đừng nhiều lời.
Hoàng Hán mở cửa xe nhảy xuống xe, khua tay
-Trời tối như vậy, nếu để cô ta ngất xỉu, làm sao cô ta thể nhận ra ai là ai?
Đợi khi bóng của Hoàng Hán dần dần mất hẳn trong bóng chiều, mọi người trên xe mới nhao nhao lên nói vài câu.
-Cục trưởng Hoàng phải chăng có tình ý với Hồng Nhan Hinh?
-Đúng rồi, Hồng Nhan Hinh khuôn mặt kia, dáng người kia bắt mắt như vậy, là đàn ông ai mà không có tình ý với cô.
-Nhưng Cục trưởng Hoàng mấy năm nay trước mặt Hồng Nhan Hinh đều giữ vẻ chính trực.
-Cục trưởng Hoàng mấy năm nay trước mặt Cục trưởng Trịnh vẫn giữ thái độ trung thành...
-Cục trưởng Hoàng rốt cuộc là người như thế nào? Quá khó hiểu, tôi không hiểu rõ suy nghĩ của ông ta. Cục trưởng Hoàng của anh cuối cùng có thể thay Cục trưởng Trịnh?
-Đừng đoán bậy, nhiều năm như vậy. Cục trưởng Trịnh chưa hiểu hết được Cục trưởng Hoàng, chúng ta sao có thể hiểu được Cục trưởng Hoàng? Nhưng nên nhớ, đi theo Cục trưởng Hoàng, sẽ có công danh.
-Cũng phải, tôi xem trọng Cục trưởng Hoàng.
Có lẽ là do cùng chung ý tưởng, Quan Doãn hoàn toàn không biết tất cả mọi chuyện phát sinh sau lưng, ngược lại khi hắn đến dưới lầu, trong đầu bỗng nhiên toát ra suy nghĩ - hắn từ trong mê muội không hiểu thế cục Hoàng Lương đột nhiên nghĩ tới Hoàng Hán - giống như trước giờ chưa tìm ra mấu chốt của vấn đề, bỗng nhiên trong phút chốc lại lóe lên suy nghĩ, trong đầu hắn bỗng nảy ra một ý niệm khiến hắn giật mình.
Người bắn chết Trịnh Hàn là Hoàng Hán.
Từ Đỉnh Đỉnh Hương đến Bát Lý Đồn, lại từ Bát Lý Đôn đến Sông Phổ Dương, người duy nhất xuyên suốt hàng loạt sự việc, chính là Hoàng Hán.
Mà Hoàng Hán là thượng tướng đứng đầu của ngũ hổ, nhiều năm qua đã lập vây cánh trải rộng khắp Hoàng Lương, thế lực ăn sâu bén rẽ, mà ngay cả Trịnh Thiên Trắc cũng chưa thể biết hết mọi chuyện của Hoàng Hán, chỉ có Quan Doãn trong nháy mắt nghĩ đã thông suốt, nếu Trịnh Thiên Tắc hạ bệ, trong điều kiện Trịnh Hàn chết, người được lợi lớn nhất chính là Hoàng Hán.
Dĩ nhiên, Quan Doãn sẽ không nghi ngờ lung tung điểm xuất phát mà Hoàng Hán phản bội Trịnh Thiên Tắc —— có đôi sau lưng sự phản bội, lý do có thể là một sự kiện rất đáng cười —— mối quan tâm của hắn hiện tại chính là, nếu quả thật Hoàng Hán đào nấm mồ sẵn cho Trịnh Thiên Tắc, như vậy sau lưng Hoàng Hán chắc hẳn có một nhân vật cấp lớn ra tay thúc đẩy, có thể là nhân vật rất lớn ở Thành ủy Hoàng Lương.
Hiển nhiên, người đó không phải là Tưởng Tuyết Tùng, cũng hẳn không phải là Hô Diên Ngạo Bác, Hô Diên Ngạo Bác không có khả năng diệt trừ một Trịnh Thiên Tắc mà đi nâng đỡ Hoàng Hán, chẳng lẽ là, bàn tay khổng lồ đứng đằng sau tấm màn chính là… Thôi Đồng?
Quan Doãn khiếp đảm.
Nếu quả thật Thôi Đồng liên kết với Hoàng Hán ra tay đánh tan thế lực của Trịnh Thiên Tắc, như vậy Thôi Đồng quả là đáng sợ, quả là đạt đến đỉnh cao của cao thủ, không cần ra tay mà vẫn diệt trừ hết mọi thứ. Với tuổi tác và địa vị của Kim Toàn Đạo đạt được như vậy cũng là đều dễ hiểu, còn Thôi Đồng mới là cấp Phó giám đốc sở đã có cơ mưu như thế, thành tích của y về sau không thể lường được.
Nghĩ như vậy, Quan Doãn liền gõ cửa nhà họ Thôi.
Cửa vừa mở, hé ra một khuôn mặt rạng rỡ như hoa, khuôn mặt tươi cười đột nhiên nhô đầu ra, thiếu chút nữa đụng phải Quan Doãn, làm cho Quan Doãn hết hồn, nhìn kỹ, không khỏi mỉm cười, hóa ra là người quen.
-Ơ, Đại thư ký Quan.
Vũ Thu mở cửa mời Quan Doãn vào,
- Đã lâu không gặp, không ngờ anh vẫn gầy như trước, đôi mắt có chút thâm đen, ngủ không đủ giấc, thần thái hơi kém, sống buông thả quá...
Quan Doãn cho rằng Vũ Thu chỉ là trêu trọc hắn, không ngờ câu cuối cùng lại là lời có cánh, hắn đành phải bất đắc dĩ cười:
-Vũ Thu, xin chào.
-Tôi vốn rất khỏe, nhưng vừa thấy anh đã không khỏe rồi.
Vũ Thu xoay người bỏ đi.
Nhã Mỹ cười đón tiếp:
-Thư ký Quan, đừng chấp nhặt Vũ Thu, tính tình cô khá nóng nảy, kỳ thật lời nói của cô vốn chua ngoa nhưng tấm lòng lại như đậu hũ.
Quan Doãn mỉm cười, sau khi vào cửa đã cởi giày, Nhã Mỹ ngồi xổm đổi cho hắn đôi dép lê, còn muốn giúp hắn mang vào, hắn cũng không dám phiền Nhã Mỹ, vội tự mình mang dép vào.
Là y tá phải cẩn thận kiên nhẫn, cùng là y tá, nhưng Nhã Mỹ lại dịu dàng ân cần, Vũ Thu lại như gió thu như đao, giữa hai cô có nhiều sự khác biệt trong tính cách. Quan Doãn nhớ tới Vũ Thu và Nhã Mỹ đã cùng hắn và Kim Nhất Giai sát cánh trong sự truy sát tới thành phố Yến, trong lòng hắn cũng đã tha thứ cho tính tình của Vũ Thu. Dù sao Vũ Thu và hắn không thân cũng chẳng quen, đã từng trải qua sinh tử cùng nhau, đây là đều đáng quý nhất trong cuộc đời.
Phòng ốc của nhà họ Thôi không quá lớn, phòng khách rộng hơn 20m2, thiết kế khá đơn giản, trong suy nghĩ của Quan Doãn sự giàu sang của nhà ho5 Thôi có phần chênh lệch. Phòng khách ngoại trừ có ghế salon và ti vi, phía sau chính là một bàn trà và một gốc cây cao lớn nhập từ Brazil.
Nhã Mỹ mời Quan Doãn ngồi, Quan Doãn vừa mới ngồi xuống, Thôi Đồng đã đi ra, phía sau Thôi Đồng còn có một người, mặt mày ủ rũ, trên mặt còn bị sưng đỏ, không ai khác chính là Thôi Nghĩa Thiên.
Vừa thấy Thôi Nghĩa Thiên, trong lòng Quan Doãn hơi giật mình, sau đó âm thầm tán thưởng, thật hay cho Thôi Đồng, thật là một người có tài trí khắp nơi, hoá ra mời hắn đến nhà làm khách, là vì muốn hóa giải mâu thuẫn giữa hắn và Thôi Nghĩa Thiên, ra tay thật khéo, chẳng những nhanh, mà còn rất chuẩn.
Quan Doãn trong nháy mắt càng tăng sự bái phục đối với Thôi Đồng.
-Tiểu Quan đến rồi, hoan nghênh, hoan nghênh.
Thôi Đồng mặc trang phục bình thường, vẻ mặt hiền lành, bắt tay với Quan Doãn,
- Vừa nãy mới nhắc với Nghĩa Thiên về cậu, Nghĩa Thiên và cậu đã xảy ra mâu thuẫn? Tôi vừa mới phê bình y, để y xin lỗi cậu.
Quan Doãn thấy tốt thì thu, hắn cũng biết ở trước mặt Thôi Đồng hắn không nên tự cao tự đại, hơn nữa hắn lại không phải thật tâm muốn kết thù kết oán với họ Thôi, vội nói:
-Tôi và Nghĩa Thiên lúc ấy có sự hiểu lầm, lúc ấy nói cứ nói, ai cũng không nhận lỗi về mình, mới gây ra mâu thuẫn, Nghĩa Thiên, xin lỗi, tôi nhận lỗi với anh.
Ánh mắt Thôi Đồng khẽ chớp, trong lòng lại thở dài, Quan Doãn này thực là một người tinh khôn, đánh Thôi Nghĩa Thiên, còn khiến cho người ta không tìm được lý do, hiện tại lại chủ động nhận sai, thái độ thật tốt, chẳng bù Thôi Nghĩa Thiên không những không nhận sai, còn suy nghĩ làm thế nào để đáp trả, suy nghĩ giữa y và Quan Doãn có nhiều sự khác biệt, làm sao lại nhìn không thấy Quan Doãn cố ý trước mặt mọi người đánh y và Trịnh Hằng Nam ba cái tát, là bày tỏ thái độ đụng vào ba dòng họ lớn?
Người so với người, trí tuệ chính trị có sự chênh lệch rất lớn, Tưởng Tuyết Tùng có Quan Doãn, quả nhiên là như hổ thêm cánh. Một thư ký tốt, chẳng những có thể vì lãnh đạo lập không ít công to, thậm chí có thể tạo thêm quyền uy.
-Để Thôi Nghĩa Thiên xin lỗi cậu mới đúng, là Nghĩa Thiên không đúng.
Thôi Đồng quay lại nói đạo lý với Nghĩa Thiên.
-Nghĩa Thiên, nếu con còn chưa nhận ra lỗi sai của mình, tôi sẽ đích thân nhờ đến Vương Khải Hoa, tạm thời cách chức của con cảnh tỉnh
Một câu nói như vậy khiến cho Thôi Nghĩa Thiên tưởng mình nghe lầm, chú sao sợ Quan Doãn như vậy? Quan Doãn rõ ràng đánh y hai cái tát, chẳng những bắt y xin lỗi, còn muốn lấy việc tạm thời cách chức để uy hiếp, cuối cùng Quan Doãn quyền thế ngập trời, hay là chú quá mềm yếu?
Khó hiểu thật khó hiểu, Thôi Nghĩa Thiên quả là không hiểu Thôi Đồng, hơn nữa nếu thôi Đồng mở miệng, Vương Khải Hoa không thể không nghe, y chỉ có thể cúi đầu:
-Thư ký Quan, rất xin lỗi, là lỗi của tôi, tôi xin lỗi anh.
Quan Doãn thấy sắc mặt Thôi Đồng hiền lành như gió xuân, trong lòng cảm thán việc Thôi Đồng ép Thôi Nghĩa Thiên xin lỗi hắn, nhưng thật ra cũng là muốn ám chỉ với hắn nhà họ Thôi cũng có chính kiến riêng của họ, ba cái tát tai của hắn, trước tiên đã nhận được sự đáp trả tích cực.
Sau đó bày ra tiệc rượu, do Vũ Thu và Nhã Mỹ tiếp khách, nhưng không thấy vợ và con của Thôi Đồng lộ mặt, Quan Doãn cũng không tiện hỏi.
Tới vội vàng, không mang theo quà biếu, Quan Doãn rất ngượng ngùng, tự phạt mình ba chén rượu, lại chủ động kính Thôi Nghĩa Thiên vài ly, uống vài ly rượu vào, tâm trạng của Thôi Nghĩa Thiên đã thay đổi, lời nói không còn xích mích với Quan Doãn, xem như kết thúc.
Một lát sau, Thôi Đồng nhìn đồng hồ bên ngoài phòng khách, nói:
-Cũng đến rồi
Quan Doãn nghe, Thôi Đồng còn có khách khác nữa, hay là bữa tiệc hôm nay không chỉ đơn giản là một lời xin lỗi của Nghĩa Thiên đối với hắn?
Đột nhiên chuông cửa vang lên, Nhã Mỹ đi ra mở cửa, trước cửa có hai người, một người là Liễu Tinh Nhã, người còn lại không ngờ là...
Quan Doãn lập tức mở to hai mắt nhìn —— Hoàng Hán!
Chưa bao giờ dùng điện thoại di động để gọi cho Trịnh Thiên Tắc, Hồng Nhan Hinh là một người rất đặc biệt, cô không bao giờ dùng điện thoại di động để trò chuyện với Trịnh Thiên Tắc, cho dù là chuyện quan trọng, cô đều dùng điện thoại công cộng để nói chuyện, trong mắt của cô, nói chuyện bằng điện thoại di động không an toàn, dễ bị người khác nghe lén. Cũng vì có tính cách khá cẩn thận, cô mới được Trịnh Thiên Tắc tín nhiệm.
-Cục trưởng Trịnh, Quan Doãn bước vào viện số 1 của Thành ủy.
Trịnh Thiên Tắc ngây người sửng sốt:
-Cô theo dõi Quan Doãn hả?
-Cũng không phải như vậy, đúng lúc tôi đi ngang qua Thành ủy, thấy Quan Doãn đi ra, muốn theo dõi xem hắn làm cái gì. Không sao, hắn không có phát hiện ra tôi.
Khi Hồng Nhan Hinh nói, ánh mắt lại đảo tới đảo lui khắp nơi, không phát hiện ra điều gì khác thường.
-Theo dõi không phải là sở trường của cô, không được lặp lại trò này đấy. Bây giờ không phải là thời điểm theo dõi Quan Doãn, cô mau chóng rời khỏi
Trịnh Thiên Trắc vội vàng nói.
-Càng nhanh càng tốt.
-Sao vậy?
Hồng Nhan Hinh hoảng sợ, cô nhất thời nông nỗi muốn theo dõi Quan Doãn, không ngờ giọng điệu của Trịnh Thiên Tắc lại khiến cô có cảm giác dường như cô đang bị bủa vây bởi sự nguy hiểm.
-Gần đây nhận được tin tức tin đáng tin, Quan Doãn có người âm thầm bảo vệ, cô theo dõi hắn, nhất định bị người khác phát hiện rồi. Chú ý quan sát người bên cạnh cô, xem có gì khác thường hay không.
Hồng Nhan Hinh khẽ giật mình, lặng lẽ quan sát khắp nơi, không phát hiện thêm bất cứ điều gì khác thường, chợt nghe Trịnh Thiên Trắc nói:
-Thôi bỏ đi, cô cũng đừng quan sát, có nhìn cũng nhìn không ra vấn đề, mau chóng rời khỏi.
Hồng Nhan Hinh cúp điện thoại, vội vàng rời khỏi chỗ này. Vừa đi, tim đập loạn xạ, còn âm thầm nhìn bốn phía, muốn nhìn xem có người theo dõi cô hay không. Kết quả sau một đoạn đường dài, cũng không phát hiện được nhân vật nào khả nghi, lúc này mới yên tâm.
Chỉ có điều cô không biết là, cô chỉ chú ý quan sát người đi đường phía sau. Nhưng không có chú ý tới có chiếc xe tải đi không nhanh không chậm bám gót cô, chiếc xe này đi một chút lại ngừng, ẩn núp rất tốt. Khi thì đi trước, khi thì đứng ở ven đường, hoàn toàn không để cho cô phát hiện.
Trong xe, có một người ngồi, sắc mặt v, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng dáng thướt tha của Hồng Nhan Hinh, y cười nhếch mép.
-Cục trưởng Hoàng, xin chỉ thị.
Một người xin chỉ thị của Hoàng Hán.
- Hồng Nhan Hinh có phải muốn làm hại Quan Doãn không, có cần phải tiếp tục theo dõi cô?
Hoàng Hán vỗ đùi, nhếch miệng cười, nụ cười vừa thâm độc vừa u ám:
-Không cần, các anh cứ âm thầm bảo vệ Quan Doãn. Tôi theo dõi Hồng Nhan Hinh.
-Nhưng Cục trưởng Hoàng, Hồng Nhan Hinh biết anh.
-Đừng nhiều lời.
Hoàng Hán mở cửa xe nhảy xuống xe, khua tay
-Trời tối như vậy, nếu để cô ta ngất xỉu, làm sao cô ta thể nhận ra ai là ai?
Đợi khi bóng của Hoàng Hán dần dần mất hẳn trong bóng chiều, mọi người trên xe mới nhao nhao lên nói vài câu.
-Cục trưởng Hoàng phải chăng có tình ý với Hồng Nhan Hinh?
-Đúng rồi, Hồng Nhan Hinh khuôn mặt kia, dáng người kia bắt mắt như vậy, là đàn ông ai mà không có tình ý với cô.
-Nhưng Cục trưởng Hoàng mấy năm nay trước mặt Hồng Nhan Hinh đều giữ vẻ chính trực.
-Cục trưởng Hoàng mấy năm nay trước mặt Cục trưởng Trịnh vẫn giữ thái độ trung thành...
-Cục trưởng Hoàng rốt cuộc là người như thế nào? Quá khó hiểu, tôi không hiểu rõ suy nghĩ của ông ta. Cục trưởng Hoàng của anh cuối cùng có thể thay Cục trưởng Trịnh?
-Đừng đoán bậy, nhiều năm như vậy. Cục trưởng Trịnh chưa hiểu hết được Cục trưởng Hoàng, chúng ta sao có thể hiểu được Cục trưởng Hoàng? Nhưng nên nhớ, đi theo Cục trưởng Hoàng, sẽ có công danh.
-Cũng phải, tôi xem trọng Cục trưởng Hoàng.
Có lẽ là do cùng chung ý tưởng, Quan Doãn hoàn toàn không biết tất cả mọi chuyện phát sinh sau lưng, ngược lại khi hắn đến dưới lầu, trong đầu bỗng nhiên toát ra suy nghĩ - hắn từ trong mê muội không hiểu thế cục Hoàng Lương đột nhiên nghĩ tới Hoàng Hán - giống như trước giờ chưa tìm ra mấu chốt của vấn đề, bỗng nhiên trong phút chốc lại lóe lên suy nghĩ, trong đầu hắn bỗng nảy ra một ý niệm khiến hắn giật mình.
Người bắn chết Trịnh Hàn là Hoàng Hán.
Từ Đỉnh Đỉnh Hương đến Bát Lý Đồn, lại từ Bát Lý Đôn đến Sông Phổ Dương, người duy nhất xuyên suốt hàng loạt sự việc, chính là Hoàng Hán.
Mà Hoàng Hán là thượng tướng đứng đầu của ngũ hổ, nhiều năm qua đã lập vây cánh trải rộng khắp Hoàng Lương, thế lực ăn sâu bén rẽ, mà ngay cả Trịnh Thiên Trắc cũng chưa thể biết hết mọi chuyện của Hoàng Hán, chỉ có Quan Doãn trong nháy mắt nghĩ đã thông suốt, nếu Trịnh Thiên Tắc hạ bệ, trong điều kiện Trịnh Hàn chết, người được lợi lớn nhất chính là Hoàng Hán.
Dĩ nhiên, Quan Doãn sẽ không nghi ngờ lung tung điểm xuất phát mà Hoàng Hán phản bội Trịnh Thiên Tắc —— có đôi sau lưng sự phản bội, lý do có thể là một sự kiện rất đáng cười —— mối quan tâm của hắn hiện tại chính là, nếu quả thật Hoàng Hán đào nấm mồ sẵn cho Trịnh Thiên Tắc, như vậy sau lưng Hoàng Hán chắc hẳn có một nhân vật cấp lớn ra tay thúc đẩy, có thể là nhân vật rất lớn ở Thành ủy Hoàng Lương.
Hiển nhiên, người đó không phải là Tưởng Tuyết Tùng, cũng hẳn không phải là Hô Diên Ngạo Bác, Hô Diên Ngạo Bác không có khả năng diệt trừ một Trịnh Thiên Tắc mà đi nâng đỡ Hoàng Hán, chẳng lẽ là, bàn tay khổng lồ đứng đằng sau tấm màn chính là… Thôi Đồng?
Quan Doãn khiếp đảm.
Nếu quả thật Thôi Đồng liên kết với Hoàng Hán ra tay đánh tan thế lực của Trịnh Thiên Tắc, như vậy Thôi Đồng quả là đáng sợ, quả là đạt đến đỉnh cao của cao thủ, không cần ra tay mà vẫn diệt trừ hết mọi thứ. Với tuổi tác và địa vị của Kim Toàn Đạo đạt được như vậy cũng là đều dễ hiểu, còn Thôi Đồng mới là cấp Phó giám đốc sở đã có cơ mưu như thế, thành tích của y về sau không thể lường được.
Nghĩ như vậy, Quan Doãn liền gõ cửa nhà họ Thôi.
Cửa vừa mở, hé ra một khuôn mặt rạng rỡ như hoa, khuôn mặt tươi cười đột nhiên nhô đầu ra, thiếu chút nữa đụng phải Quan Doãn, làm cho Quan Doãn hết hồn, nhìn kỹ, không khỏi mỉm cười, hóa ra là người quen.
-Ơ, Đại thư ký Quan.
Vũ Thu mở cửa mời Quan Doãn vào,
- Đã lâu không gặp, không ngờ anh vẫn gầy như trước, đôi mắt có chút thâm đen, ngủ không đủ giấc, thần thái hơi kém, sống buông thả quá...
Quan Doãn cho rằng Vũ Thu chỉ là trêu trọc hắn, không ngờ câu cuối cùng lại là lời có cánh, hắn đành phải bất đắc dĩ cười:
-Vũ Thu, xin chào.
-Tôi vốn rất khỏe, nhưng vừa thấy anh đã không khỏe rồi.
Vũ Thu xoay người bỏ đi.
Nhã Mỹ cười đón tiếp:
-Thư ký Quan, đừng chấp nhặt Vũ Thu, tính tình cô khá nóng nảy, kỳ thật lời nói của cô vốn chua ngoa nhưng tấm lòng lại như đậu hũ.
Quan Doãn mỉm cười, sau khi vào cửa đã cởi giày, Nhã Mỹ ngồi xổm đổi cho hắn đôi dép lê, còn muốn giúp hắn mang vào, hắn cũng không dám phiền Nhã Mỹ, vội tự mình mang dép vào.
Là y tá phải cẩn thận kiên nhẫn, cùng là y tá, nhưng Nhã Mỹ lại dịu dàng ân cần, Vũ Thu lại như gió thu như đao, giữa hai cô có nhiều sự khác biệt trong tính cách. Quan Doãn nhớ tới Vũ Thu và Nhã Mỹ đã cùng hắn và Kim Nhất Giai sát cánh trong sự truy sát tới thành phố Yến, trong lòng hắn cũng đã tha thứ cho tính tình của Vũ Thu. Dù sao Vũ Thu và hắn không thân cũng chẳng quen, đã từng trải qua sinh tử cùng nhau, đây là đều đáng quý nhất trong cuộc đời.
Phòng ốc của nhà họ Thôi không quá lớn, phòng khách rộng hơn 20m2, thiết kế khá đơn giản, trong suy nghĩ của Quan Doãn sự giàu sang của nhà ho5 Thôi có phần chênh lệch. Phòng khách ngoại trừ có ghế salon và ti vi, phía sau chính là một bàn trà và một gốc cây cao lớn nhập từ Brazil.
Nhã Mỹ mời Quan Doãn ngồi, Quan Doãn vừa mới ngồi xuống, Thôi Đồng đã đi ra, phía sau Thôi Đồng còn có một người, mặt mày ủ rũ, trên mặt còn bị sưng đỏ, không ai khác chính là Thôi Nghĩa Thiên.
Vừa thấy Thôi Nghĩa Thiên, trong lòng Quan Doãn hơi giật mình, sau đó âm thầm tán thưởng, thật hay cho Thôi Đồng, thật là một người có tài trí khắp nơi, hoá ra mời hắn đến nhà làm khách, là vì muốn hóa giải mâu thuẫn giữa hắn và Thôi Nghĩa Thiên, ra tay thật khéo, chẳng những nhanh, mà còn rất chuẩn.
Quan Doãn trong nháy mắt càng tăng sự bái phục đối với Thôi Đồng.
-Tiểu Quan đến rồi, hoan nghênh, hoan nghênh.
Thôi Đồng mặc trang phục bình thường, vẻ mặt hiền lành, bắt tay với Quan Doãn,
- Vừa nãy mới nhắc với Nghĩa Thiên về cậu, Nghĩa Thiên và cậu đã xảy ra mâu thuẫn? Tôi vừa mới phê bình y, để y xin lỗi cậu.
Quan Doãn thấy tốt thì thu, hắn cũng biết ở trước mặt Thôi Đồng hắn không nên tự cao tự đại, hơn nữa hắn lại không phải thật tâm muốn kết thù kết oán với họ Thôi, vội nói:
-Tôi và Nghĩa Thiên lúc ấy có sự hiểu lầm, lúc ấy nói cứ nói, ai cũng không nhận lỗi về mình, mới gây ra mâu thuẫn, Nghĩa Thiên, xin lỗi, tôi nhận lỗi với anh.
Ánh mắt Thôi Đồng khẽ chớp, trong lòng lại thở dài, Quan Doãn này thực là một người tinh khôn, đánh Thôi Nghĩa Thiên, còn khiến cho người ta không tìm được lý do, hiện tại lại chủ động nhận sai, thái độ thật tốt, chẳng bù Thôi Nghĩa Thiên không những không nhận sai, còn suy nghĩ làm thế nào để đáp trả, suy nghĩ giữa y và Quan Doãn có nhiều sự khác biệt, làm sao lại nhìn không thấy Quan Doãn cố ý trước mặt mọi người đánh y và Trịnh Hằng Nam ba cái tát, là bày tỏ thái độ đụng vào ba dòng họ lớn?
Người so với người, trí tuệ chính trị có sự chênh lệch rất lớn, Tưởng Tuyết Tùng có Quan Doãn, quả nhiên là như hổ thêm cánh. Một thư ký tốt, chẳng những có thể vì lãnh đạo lập không ít công to, thậm chí có thể tạo thêm quyền uy.
-Để Thôi Nghĩa Thiên xin lỗi cậu mới đúng, là Nghĩa Thiên không đúng.
Thôi Đồng quay lại nói đạo lý với Nghĩa Thiên.
-Nghĩa Thiên, nếu con còn chưa nhận ra lỗi sai của mình, tôi sẽ đích thân nhờ đến Vương Khải Hoa, tạm thời cách chức của con cảnh tỉnh
Một câu nói như vậy khiến cho Thôi Nghĩa Thiên tưởng mình nghe lầm, chú sao sợ Quan Doãn như vậy? Quan Doãn rõ ràng đánh y hai cái tát, chẳng những bắt y xin lỗi, còn muốn lấy việc tạm thời cách chức để uy hiếp, cuối cùng Quan Doãn quyền thế ngập trời, hay là chú quá mềm yếu?
Khó hiểu thật khó hiểu, Thôi Nghĩa Thiên quả là không hiểu Thôi Đồng, hơn nữa nếu thôi Đồng mở miệng, Vương Khải Hoa không thể không nghe, y chỉ có thể cúi đầu:
-Thư ký Quan, rất xin lỗi, là lỗi của tôi, tôi xin lỗi anh.
Quan Doãn thấy sắc mặt Thôi Đồng hiền lành như gió xuân, trong lòng cảm thán việc Thôi Đồng ép Thôi Nghĩa Thiên xin lỗi hắn, nhưng thật ra cũng là muốn ám chỉ với hắn nhà họ Thôi cũng có chính kiến riêng của họ, ba cái tát tai của hắn, trước tiên đã nhận được sự đáp trả tích cực.
Sau đó bày ra tiệc rượu, do Vũ Thu và Nhã Mỹ tiếp khách, nhưng không thấy vợ và con của Thôi Đồng lộ mặt, Quan Doãn cũng không tiện hỏi.
Tới vội vàng, không mang theo quà biếu, Quan Doãn rất ngượng ngùng, tự phạt mình ba chén rượu, lại chủ động kính Thôi Nghĩa Thiên vài ly, uống vài ly rượu vào, tâm trạng của Thôi Nghĩa Thiên đã thay đổi, lời nói không còn xích mích với Quan Doãn, xem như kết thúc.
Một lát sau, Thôi Đồng nhìn đồng hồ bên ngoài phòng khách, nói:
-Cũng đến rồi
Quan Doãn nghe, Thôi Đồng còn có khách khác nữa, hay là bữa tiệc hôm nay không chỉ đơn giản là một lời xin lỗi của Nghĩa Thiên đối với hắn?
Đột nhiên chuông cửa vang lên, Nhã Mỹ đi ra mở cửa, trước cửa có hai người, một người là Liễu Tinh Nhã, người còn lại không ngờ là...
Quan Doãn lập tức mở to hai mắt nhìn —— Hoàng Hán!
/556
|