Quan Doãn vốn không biết tại sao Kim Toàn Đạo lại cùng hắn thảo luận vấn đề xuất thân. So với sự hưng phấn và kích động của Kim Toàn Đạo. Hắn tỏ vẻ điềm tĩnh lạ thường, tựa như cái thượng phẩm và hạ phẩm hoặc như theo hắn là giữa thế gia và hàn môn. Song chỉ là một cách gọi không đủ trọng lượng mà thôi.
Từ nhỏ đến lớn, mẹ tuy rằng quy củ nhiều, yêu cầu rất nghiêm. Nhưng trước giờ chưa từng chỉ cho Quan Doãn sự khác biệt giữa thượng phẩm và hạ phẩm, càng không nói hắn nghe sự khác biệt giữa thế gia và hàn môn. Và cũng chính do sự dạy dỗ tận tâm của mẹ, Quan Doãn với xuất thân thấp hèn của kẻ hàn môn, vốn không quan tâm lễ nghĩa, văn thư hoặc tài năng và cả phẩm hạnh cá nhân, vốn không thể so sánh với những đứa con thế gia vung tiền vô số mời danh sư dạy chữ.
Thậm chí ở khiêm tốn, bình thản và phẩm đức biết suy nghĩ vì người khác. Quan Doãn hơn hẳn các con em thế gia hơn trăm lần. Và Quan Doãn dựa vào thật lực cá nhân thi đỗ đại học Bắc Kinh, lại ở huyện Khổng bươn trải 1 năm, kiên cường bất khuất, với thế lực và kinh nghiệm sống bây giờ của hắn, không cần phải xuất thân thế gia cũng có thể làm nên sự nghiệp lớn
Dưới sự ảnh hưởng của mẹ và sự chỉ dẫn của ông cụ Dung. Quan Doãn đã khắc cốt tình cảm bình dân, đối với thân phận con em thế gia, vốn không để ý. Trong những chuyến lên kinh, trong hắn càng tin thế gia thà có loại tư tưởng nghịch phản, có lẽ 1 ngày sẽ phóng lên cao, trở thành một cái cây đủ sức ảnh hưởng quốc gia đại sự.
- Bác Kim…
Quan Doãn hơi suy nghĩ, vẻ mặt bình tĩnh nói
- Chuyện của mẹ và em gái, con đã nghe qua 1 ít, thân thế của bác Dung, con cũng đoán ra 1 ít, nhưng con họ Quan.
Quan Doãn tiếng nói không lớn, chỉ là thản nhiên trần thuật lại 1 sự thật - Hắn họ Quan, 1 câu nói ra, làm cho Kim Toàn Đạo biến đổi sắc mặt.
Quan Doãn… giỏi cho 1 tên xuất thân hàn môn thượng phẩm, chỉ dùng 1 câu họ quan là đã nói lên tâm tình một cách rõ ràng. Quan Thành Nhân xuất thân bình dân, hắn là hậu duệ Họ Quan, không quan tâm mẹ và em gái thế gia, không quan tâm Dung Bán Sơn từng là trưởng môn nhân dung gia, đệ nhất thế gia tại kinh thành, hắn chỉ là con em 1 gia đình làm nông họ Quan
Kim Toàn Đạo trong lòng phập phồng, nhất thời thất thần, lần đầu tiên, y bị Quan Doãn làm cho cảm động. Và cũng là lần đầu tiên dùng con mắt tiền bối nhìn vãn bối để nhìn Quan Doãn, trong lòng rất là vui vẻ
Kim Toàn Đạo sở dĩ vừa gặp đã dùng hàn môn thượng phẩm lưu lạc nhân gian để miêu tả Quan Doãn, và cũng chính xác là vì y và Dung Bán Sơn hôm nay gặp mặt, trong lòng bị súc động
30 năm không gặp, bạn cũ gặp lại, trước giường bệnh của lão nhân gia. Khi Kim Toàn Đạo nhìn thấy Dung Bán Sơn, thời gian 30 năm như trôi mất, Dung Bán Sơn khi xưa trai tráng bây giờ đã già đi nhiều, đặc biệt là lưng đã cong và mặt có nhiều nếp nhăn, chứng kiến mấy mươi năm lang thang vất vưởng phong sương, y chút nữa nước mắt tuôn rơi, thất thố tại chỗ
Chỉ là lão nhân gia bệnh liệt giường, không phải nơi để y và Dung Bán Sơn gặp mặt. Y chỉ có cách kiềm nén tình cảm, hướng Dung Bán Sơn 1 ánh nhìn hỏi thăm mang nhiều hàm ý, tiếc là, Dung Bán Sơn chỉ đáp lại 1 ánh nhìn nhạt như gió thu, dường như thời gian 30 năm chỉ bằng thời gian cách biệt 1 ngày.
Ngồi vây trước giường bệnh, còn có Dung Nhất Thủy và Dung Tương Liên, đối với Dung Bán Sơn là ánh mắt nhạt như gió thu. Dung Nhất Thủy và Dung Tương Liên là anh em ruột của Dung Bán Sơn, đãi ngộ cũng không khá hơn tí nào, Dung Bán Sơn thậm chí còn không thèm nhìn họ 1 cái. Từ vẻ mặt của Dung Nhất Thủy và Dung Tương Liên làm cho Kim Toàn Đạo hiểu ra vấn đề. Ông vốn nghỉ câu đề chữ của Dung Bán Sơn --- Cao ca nhất khúc trọng thượng lộ --- là ý muốn quay về kinh thành, làm lại sự nghiệp Dung gia. Bây giờ mới hiểu, thì ra là có ý khác.
Dung Bán Sơn vốn không định nhận lại Dung gia. Nếu không, ông cũng không gặp mà không nhìn Dung Nhất Thủy và Dung Tương Liên.
Và càng không ở trước giường bệnh của lão nhân gia gặp Dung Nhất thủy và Dung Tương Liên. Rõ ràng, Dung Bán Sơn chưa về Dung gia để gặp Dung Nhất Thủy và Dung Tương Liên.
Kim Toàn Đạo nhớ lại tin đồn Dung Bán Sơn trước khi lên kinh đã ân đoạn nghĩa tuyệt với Dung gia, lại tận mắt thấy cảnh Dung Tương Liên và Dung Nhất Thủy gặp Dung Bán Sơn nhưng không chào hỏi. Ông càng thêm chắc chắn, Dung Bán Sơn lần này vào kinh, chỉ là để thăm lão nhân gia, vốn không có ý định nhận lại Dung gia.
Vậy cao ca nhất khúc trọng thượng lộ của Dung Bán Sơn lại có ý gì? Chẳng lẽ là… trong đầu Kim Toàn Đạo loé lên 1 tia sáng, chẳng lẽ Dung Bán Sơn ám chỉ muốn bồi dưỡng một người, một lần nữa lập nên một thế gia.
Với tài học bất thế của Dung Bán Sơn, nếu ông thật sự bồi dưỡng một người, và trong thời gian ngắn mấy mươi năm lại lập sáng nên một thế gia to lớn, không phải truyện nghìn lẻ một đêm, mà là truyện hoàn toàn có thể
Dung Bán Sơn bồi dưỡng ai? Có thể dễ đoán ra, nhất định là Quan Doãn
Quan Doãn tuy có cha là dân thường, nhưng có mẹ xuất thân là thế gia, hơn nữa gia giáo nghiêm ngặc, nhất cử nhất động đều phù hợp với quy phạm con cái thế gia, đồng thời lại có đủ trí tuệ quan trường. Cái mà hắn thiếu chính là cơ hội,với tài học bất thế của Dung Bán Sơn cộng với tài năng trời sinh của Quan Doãn, dù không có thế lực Dung gia và thế lực thế gia của Mẫu Bang Phương, cũng có thể nhanh chóng thành công.
Nhưng nếu Dung Bán Sơn thật sự muốn bồi dưỡng Quan Doãn thành đại biểu của một thế gia mới phát, nhất định phải được một đến hai trong năm thế gia lớn ở kinh thành ủng hộ mới được. Nếu không, có thể trước khi lớn mạnh, sẽ bị mấy thế gia lớn mạnh kia chèn ép mà chết non.
Kim gia... chính là một thế gia mà Dung Bán Sơn cùng Quan Doãn muốn thành công có thể dựa vào.
Từ đó, Kim Toàn Đạo mới có thể coi như đã đoán được hết ý đồ của Dung Bán Sơn, trong lòng vừa thấy may mắn vừa bất lực, may mắn là do Kim gia thu nạp Quan Doãn, bất lực là, ông tận tâm nghiên cứu sách vở nhiều năm, lại sống trong quan trường tại kinh thành, cuối cùng vẫn không thể so sánh với trí tuệ của tên lưu lạc nhân gian và cách xa trung tâm chính trị như Dung Bán Sơn. Dung Bán Sơn thật sự đã đạt được cảnh giới văn học của thiên nhân hay sao?
Cuối cùng tuy bệnh tình của lão nhân gia vẫn chưa chuyển nguy thành an, nhưng cũng đã qua giai đoạn nguy hiểm, tình hình hiện tại vẫn không lạc quan lắm, đám người buồn rầu từ phòng bệnh đi ra, đang cùng thảo luận xem người lạ vừa rồi là ai, Kim Toàn Đạo mới nhớ cần nói với Dung Bán Sơn mấy câu, vừa quay qua nhìn, Dung Bán Sơn đã đi mất từ bao giờ
Lại nhìn Dung Nhất thủy cùng Dung Tương Liên đang thất thần tìm kiếm, Kim Toàn Đạo càng thêm chắc chắn vào dự đoán của ông, Dung Bán Sơn lần này đến kinh thành, thứ nhất là gặp cố nhân, hai là dọn đường cho Quan Doãn, ngoài ra, việc về Dung gia không hề có trong ý định của ông
Sau khi Kim Toàn Đạo về đến Kim Sinh Lệ Thủy, luôn tính làm sao thức tỉnh Quan Doãn, hoặc xem Quan Doãn có biết kế hoạch tinh vi của Dung Bán Sơn không, suy đi nghĩ lại, ông đã dung hàn môn thượng phẩm lưu lạc nhân gian để hình dung Quan Doãn, ông muốn biết Quan doãn có ý định dấn thân vào hào môn thế gia hay không.
Không nghĩ Quan Doãn bất động
- Quan Doãn, có phải cậu biết tại sao Dung Bán Sơn năm đó rời kinh thành, rồi 30 năm không quay về?
Kim Toàn Đạo không tin Quan Doãn không muốn biết bí mật Dung gia, cũng không tin hắn không muốn mình là con cái thế gia.
- Cậu có muốn biết mẹ cậu - Mẫu Bang phương xuất thân ở thế gia nào?
- Con là rất muốn biết
Quan Doãn thành thật nói
- Nhưng con chỉ muốn bác Dung và mẹ con tự nói ra
Một câu nói lại chặn mất ý định tham dò Quan Doãn của Kim Toàn Đạo, Kim Toàn Đạo cười bất lực, giỏi cho tên Quan Doãn, có ngyên tắc, có lập trường, quả không coi lầm ngươi. Nghĩ vậy, trong lòng ông rộng mở trong sáng, không thăm dò ý nghĩ của Quan Doãn đối với xuất thân thế gia và xuất thân bình dân nữa, quyết định giấu suy đoán Dung Bán Sơn muốn đào tạo Quan Doãn thành một thế gia lớn mạnh. Ông bước lên trước vỗ vai Quan Doãn nói:
- Suy nghĩ của cậu rất tốt, nhớ lấy điều này, sau này mỗi bước đi, đều phải suy nghĩ trước, Quân tử làm việc và nói chuyện đều phải suy nghỉ cận thận
- Đa tạ bác Kim chỉ dạy.
Quan Doãn tuy không đoán được mục đích tìm hắn nói chuyện của Kim Toàn đạo là gì, nhưng phần nào đoán được có liên quan đến việc Kim Toàn Đạo và ông cụ Dung gặp nhau
- Ngủ sớm đi, tặng cậu thêm một cấu, cùng cậu phấn đấu.
Kim Toàn Đạo hướng về phía Quan Doãn gật đầu:
- Vị xuất thổ thì tiên hữu tiết, cập lăng vân xử thượng hư tâm.
Về đến phòng, Quan Doãn vẫn đang đắm chìm trong đoạn đối thoại với Kim Toàn Đạo. Với thân phận của Kim Toàn Đạo, cuộc nói chuyện đó nhất định không phải lời nói nhất thời mà phải có ý nghĩa sâu xa, nhưng Quan Doãn luôn cảm thấy ý nghĩa những câu nói ấy chưa bộc lộ ra hết, dường như ý muốn nói vẫn chưa nói ra, như đang do dự điều gì, cuối cùng vẫn không nói hết câu
Mặc kệ, Quan Doãn đã quen với phong cách nói chuyện giấu diếm của những người thân phận bề trên. Cái hắn nên biết, đến lúc cần thì hắn sẽ biết, người trong quan trường, không đi soi mói những thứ không nên biết, đó là yếu tố cơ bản phải có
Phòng khách Kim gia rất nhiều, Tề Ngang Dương và Tô Mặc Ngu ở phía tây, Lý Mộng Hàm ăn cơm xong thì về rồi, vẫn còn tốt, Tề Ngang Dương đã có được tất cả các phương thức liên lạc của cô ta - Quan Doãn được xếp ngủ ở phòng đông mái hiên
Thường gọi đông sàng khoái tế, đúng là ý này
Phòng của Quan Doãn sạch, ngăn nắp và ấm áp như mùa xuân, nằm trên chiếc giường đôi, hắn nhất thời không ngủ được, ngày mai là phải về Hoàng Lương rồi, chuyến lên Bắc Kinh sắp kết thúc, thu nhập không ít, hụt hẫng cũng nhiều, quả thực là đời người không hoàn mĩ luôn phải có một ít khuyến\t điểm.
Tết âm lịch coi như đã qua. cục thế của Hoàng Lương năm sau, cũng nên mở ra rồi, Quan Doãn suy đi nghĩ lại, nửa tỉnh nửa mơ thì có người gõ cửa
Phòng khách của Kim gia đều là nhà trệt, cửa phòng bằng gỗ mở đôi, có phong cách cổ, cửa mở kêu cót két, Quan Doãn nhảy xuống giường, mở cửa ra, tiếng cót két làm anh giật mình, lại không phải đang ngoại tình sợ gì chứ?
Ngoài cửa là Kim Nhất Giai đang mặc đồ ngủ
Cửa vừa mở, Kim Nhất Giai mang theo luồng gió lạnh nhảy vào lòng Quan Doãn, cô thân thể mềm mại, người thơm dịu như ngọc, vừa vào đã ôm cổ Quan Doãn nói:
- Quan Doãn, em muốn tặng anh một lễ vật lớn
Từ nhỏ đến lớn, mẹ tuy rằng quy củ nhiều, yêu cầu rất nghiêm. Nhưng trước giờ chưa từng chỉ cho Quan Doãn sự khác biệt giữa thượng phẩm và hạ phẩm, càng không nói hắn nghe sự khác biệt giữa thế gia và hàn môn. Và cũng chính do sự dạy dỗ tận tâm của mẹ, Quan Doãn với xuất thân thấp hèn của kẻ hàn môn, vốn không quan tâm lễ nghĩa, văn thư hoặc tài năng và cả phẩm hạnh cá nhân, vốn không thể so sánh với những đứa con thế gia vung tiền vô số mời danh sư dạy chữ.
Thậm chí ở khiêm tốn, bình thản và phẩm đức biết suy nghĩ vì người khác. Quan Doãn hơn hẳn các con em thế gia hơn trăm lần. Và Quan Doãn dựa vào thật lực cá nhân thi đỗ đại học Bắc Kinh, lại ở huyện Khổng bươn trải 1 năm, kiên cường bất khuất, với thế lực và kinh nghiệm sống bây giờ của hắn, không cần phải xuất thân thế gia cũng có thể làm nên sự nghiệp lớn
Dưới sự ảnh hưởng của mẹ và sự chỉ dẫn của ông cụ Dung. Quan Doãn đã khắc cốt tình cảm bình dân, đối với thân phận con em thế gia, vốn không để ý. Trong những chuyến lên kinh, trong hắn càng tin thế gia thà có loại tư tưởng nghịch phản, có lẽ 1 ngày sẽ phóng lên cao, trở thành một cái cây đủ sức ảnh hưởng quốc gia đại sự.
- Bác Kim…
Quan Doãn hơi suy nghĩ, vẻ mặt bình tĩnh nói
- Chuyện của mẹ và em gái, con đã nghe qua 1 ít, thân thế của bác Dung, con cũng đoán ra 1 ít, nhưng con họ Quan.
Quan Doãn tiếng nói không lớn, chỉ là thản nhiên trần thuật lại 1 sự thật - Hắn họ Quan, 1 câu nói ra, làm cho Kim Toàn Đạo biến đổi sắc mặt.
Quan Doãn… giỏi cho 1 tên xuất thân hàn môn thượng phẩm, chỉ dùng 1 câu họ quan là đã nói lên tâm tình một cách rõ ràng. Quan Thành Nhân xuất thân bình dân, hắn là hậu duệ Họ Quan, không quan tâm mẹ và em gái thế gia, không quan tâm Dung Bán Sơn từng là trưởng môn nhân dung gia, đệ nhất thế gia tại kinh thành, hắn chỉ là con em 1 gia đình làm nông họ Quan
Kim Toàn Đạo trong lòng phập phồng, nhất thời thất thần, lần đầu tiên, y bị Quan Doãn làm cho cảm động. Và cũng là lần đầu tiên dùng con mắt tiền bối nhìn vãn bối để nhìn Quan Doãn, trong lòng rất là vui vẻ
Kim Toàn Đạo sở dĩ vừa gặp đã dùng hàn môn thượng phẩm lưu lạc nhân gian để miêu tả Quan Doãn, và cũng chính xác là vì y và Dung Bán Sơn hôm nay gặp mặt, trong lòng bị súc động
30 năm không gặp, bạn cũ gặp lại, trước giường bệnh của lão nhân gia. Khi Kim Toàn Đạo nhìn thấy Dung Bán Sơn, thời gian 30 năm như trôi mất, Dung Bán Sơn khi xưa trai tráng bây giờ đã già đi nhiều, đặc biệt là lưng đã cong và mặt có nhiều nếp nhăn, chứng kiến mấy mươi năm lang thang vất vưởng phong sương, y chút nữa nước mắt tuôn rơi, thất thố tại chỗ
Chỉ là lão nhân gia bệnh liệt giường, không phải nơi để y và Dung Bán Sơn gặp mặt. Y chỉ có cách kiềm nén tình cảm, hướng Dung Bán Sơn 1 ánh nhìn hỏi thăm mang nhiều hàm ý, tiếc là, Dung Bán Sơn chỉ đáp lại 1 ánh nhìn nhạt như gió thu, dường như thời gian 30 năm chỉ bằng thời gian cách biệt 1 ngày.
Ngồi vây trước giường bệnh, còn có Dung Nhất Thủy và Dung Tương Liên, đối với Dung Bán Sơn là ánh mắt nhạt như gió thu. Dung Nhất Thủy và Dung Tương Liên là anh em ruột của Dung Bán Sơn, đãi ngộ cũng không khá hơn tí nào, Dung Bán Sơn thậm chí còn không thèm nhìn họ 1 cái. Từ vẻ mặt của Dung Nhất Thủy và Dung Tương Liên làm cho Kim Toàn Đạo hiểu ra vấn đề. Ông vốn nghỉ câu đề chữ của Dung Bán Sơn --- Cao ca nhất khúc trọng thượng lộ --- là ý muốn quay về kinh thành, làm lại sự nghiệp Dung gia. Bây giờ mới hiểu, thì ra là có ý khác.
Dung Bán Sơn vốn không định nhận lại Dung gia. Nếu không, ông cũng không gặp mà không nhìn Dung Nhất Thủy và Dung Tương Liên.
Và càng không ở trước giường bệnh của lão nhân gia gặp Dung Nhất thủy và Dung Tương Liên. Rõ ràng, Dung Bán Sơn chưa về Dung gia để gặp Dung Nhất Thủy và Dung Tương Liên.
Kim Toàn Đạo nhớ lại tin đồn Dung Bán Sơn trước khi lên kinh đã ân đoạn nghĩa tuyệt với Dung gia, lại tận mắt thấy cảnh Dung Tương Liên và Dung Nhất Thủy gặp Dung Bán Sơn nhưng không chào hỏi. Ông càng thêm chắc chắn, Dung Bán Sơn lần này vào kinh, chỉ là để thăm lão nhân gia, vốn không có ý định nhận lại Dung gia.
Vậy cao ca nhất khúc trọng thượng lộ của Dung Bán Sơn lại có ý gì? Chẳng lẽ là… trong đầu Kim Toàn Đạo loé lên 1 tia sáng, chẳng lẽ Dung Bán Sơn ám chỉ muốn bồi dưỡng một người, một lần nữa lập nên một thế gia.
Với tài học bất thế của Dung Bán Sơn, nếu ông thật sự bồi dưỡng một người, và trong thời gian ngắn mấy mươi năm lại lập sáng nên một thế gia to lớn, không phải truyện nghìn lẻ một đêm, mà là truyện hoàn toàn có thể
Dung Bán Sơn bồi dưỡng ai? Có thể dễ đoán ra, nhất định là Quan Doãn
Quan Doãn tuy có cha là dân thường, nhưng có mẹ xuất thân là thế gia, hơn nữa gia giáo nghiêm ngặc, nhất cử nhất động đều phù hợp với quy phạm con cái thế gia, đồng thời lại có đủ trí tuệ quan trường. Cái mà hắn thiếu chính là cơ hội,với tài học bất thế của Dung Bán Sơn cộng với tài năng trời sinh của Quan Doãn, dù không có thế lực Dung gia và thế lực thế gia của Mẫu Bang Phương, cũng có thể nhanh chóng thành công.
Nhưng nếu Dung Bán Sơn thật sự muốn bồi dưỡng Quan Doãn thành đại biểu của một thế gia mới phát, nhất định phải được một đến hai trong năm thế gia lớn ở kinh thành ủng hộ mới được. Nếu không, có thể trước khi lớn mạnh, sẽ bị mấy thế gia lớn mạnh kia chèn ép mà chết non.
Kim gia... chính là một thế gia mà Dung Bán Sơn cùng Quan Doãn muốn thành công có thể dựa vào.
Từ đó, Kim Toàn Đạo mới có thể coi như đã đoán được hết ý đồ của Dung Bán Sơn, trong lòng vừa thấy may mắn vừa bất lực, may mắn là do Kim gia thu nạp Quan Doãn, bất lực là, ông tận tâm nghiên cứu sách vở nhiều năm, lại sống trong quan trường tại kinh thành, cuối cùng vẫn không thể so sánh với trí tuệ của tên lưu lạc nhân gian và cách xa trung tâm chính trị như Dung Bán Sơn. Dung Bán Sơn thật sự đã đạt được cảnh giới văn học của thiên nhân hay sao?
Cuối cùng tuy bệnh tình của lão nhân gia vẫn chưa chuyển nguy thành an, nhưng cũng đã qua giai đoạn nguy hiểm, tình hình hiện tại vẫn không lạc quan lắm, đám người buồn rầu từ phòng bệnh đi ra, đang cùng thảo luận xem người lạ vừa rồi là ai, Kim Toàn Đạo mới nhớ cần nói với Dung Bán Sơn mấy câu, vừa quay qua nhìn, Dung Bán Sơn đã đi mất từ bao giờ
Lại nhìn Dung Nhất thủy cùng Dung Tương Liên đang thất thần tìm kiếm, Kim Toàn Đạo càng thêm chắc chắn vào dự đoán của ông, Dung Bán Sơn lần này đến kinh thành, thứ nhất là gặp cố nhân, hai là dọn đường cho Quan Doãn, ngoài ra, việc về Dung gia không hề có trong ý định của ông
Sau khi Kim Toàn Đạo về đến Kim Sinh Lệ Thủy, luôn tính làm sao thức tỉnh Quan Doãn, hoặc xem Quan Doãn có biết kế hoạch tinh vi của Dung Bán Sơn không, suy đi nghĩ lại, ông đã dung hàn môn thượng phẩm lưu lạc nhân gian để hình dung Quan Doãn, ông muốn biết Quan doãn có ý định dấn thân vào hào môn thế gia hay không.
Không nghĩ Quan Doãn bất động
- Quan Doãn, có phải cậu biết tại sao Dung Bán Sơn năm đó rời kinh thành, rồi 30 năm không quay về?
Kim Toàn Đạo không tin Quan Doãn không muốn biết bí mật Dung gia, cũng không tin hắn không muốn mình là con cái thế gia.
- Cậu có muốn biết mẹ cậu - Mẫu Bang phương xuất thân ở thế gia nào?
- Con là rất muốn biết
Quan Doãn thành thật nói
- Nhưng con chỉ muốn bác Dung và mẹ con tự nói ra
Một câu nói lại chặn mất ý định tham dò Quan Doãn của Kim Toàn Đạo, Kim Toàn Đạo cười bất lực, giỏi cho tên Quan Doãn, có ngyên tắc, có lập trường, quả không coi lầm ngươi. Nghĩ vậy, trong lòng ông rộng mở trong sáng, không thăm dò ý nghĩ của Quan Doãn đối với xuất thân thế gia và xuất thân bình dân nữa, quyết định giấu suy đoán Dung Bán Sơn muốn đào tạo Quan Doãn thành một thế gia lớn mạnh. Ông bước lên trước vỗ vai Quan Doãn nói:
- Suy nghĩ của cậu rất tốt, nhớ lấy điều này, sau này mỗi bước đi, đều phải suy nghĩ trước, Quân tử làm việc và nói chuyện đều phải suy nghỉ cận thận
- Đa tạ bác Kim chỉ dạy.
Quan Doãn tuy không đoán được mục đích tìm hắn nói chuyện của Kim Toàn đạo là gì, nhưng phần nào đoán được có liên quan đến việc Kim Toàn Đạo và ông cụ Dung gặp nhau
- Ngủ sớm đi, tặng cậu thêm một cấu, cùng cậu phấn đấu.
Kim Toàn Đạo hướng về phía Quan Doãn gật đầu:
- Vị xuất thổ thì tiên hữu tiết, cập lăng vân xử thượng hư tâm.
Về đến phòng, Quan Doãn vẫn đang đắm chìm trong đoạn đối thoại với Kim Toàn Đạo. Với thân phận của Kim Toàn Đạo, cuộc nói chuyện đó nhất định không phải lời nói nhất thời mà phải có ý nghĩa sâu xa, nhưng Quan Doãn luôn cảm thấy ý nghĩa những câu nói ấy chưa bộc lộ ra hết, dường như ý muốn nói vẫn chưa nói ra, như đang do dự điều gì, cuối cùng vẫn không nói hết câu
Mặc kệ, Quan Doãn đã quen với phong cách nói chuyện giấu diếm của những người thân phận bề trên. Cái hắn nên biết, đến lúc cần thì hắn sẽ biết, người trong quan trường, không đi soi mói những thứ không nên biết, đó là yếu tố cơ bản phải có
Phòng khách Kim gia rất nhiều, Tề Ngang Dương và Tô Mặc Ngu ở phía tây, Lý Mộng Hàm ăn cơm xong thì về rồi, vẫn còn tốt, Tề Ngang Dương đã có được tất cả các phương thức liên lạc của cô ta - Quan Doãn được xếp ngủ ở phòng đông mái hiên
Thường gọi đông sàng khoái tế, đúng là ý này
Phòng của Quan Doãn sạch, ngăn nắp và ấm áp như mùa xuân, nằm trên chiếc giường đôi, hắn nhất thời không ngủ được, ngày mai là phải về Hoàng Lương rồi, chuyến lên Bắc Kinh sắp kết thúc, thu nhập không ít, hụt hẫng cũng nhiều, quả thực là đời người không hoàn mĩ luôn phải có một ít khuyến\t điểm.
Tết âm lịch coi như đã qua. cục thế của Hoàng Lương năm sau, cũng nên mở ra rồi, Quan Doãn suy đi nghĩ lại, nửa tỉnh nửa mơ thì có người gõ cửa
Phòng khách của Kim gia đều là nhà trệt, cửa phòng bằng gỗ mở đôi, có phong cách cổ, cửa mở kêu cót két, Quan Doãn nhảy xuống giường, mở cửa ra, tiếng cót két làm anh giật mình, lại không phải đang ngoại tình sợ gì chứ?
Ngoài cửa là Kim Nhất Giai đang mặc đồ ngủ
Cửa vừa mở, Kim Nhất Giai mang theo luồng gió lạnh nhảy vào lòng Quan Doãn, cô thân thể mềm mại, người thơm dịu như ngọc, vừa vào đã ôm cổ Quan Doãn nói:
- Quan Doãn, em muốn tặng anh một lễ vật lớn
/556
|