Lý Ngưng Hoan lắc đầu cười, vừa trách móc, vừa trêu chọc:
- Tính tình của con so với Hạ Lai còn cứng cỏi hơn. Vì Quan Doãn Hạ Lai đã phải chạy đến Mỹ, con vì hắn, không chừng sẽ chạy đến mặt trăng.
- Mẹ…
Kim Nhất Giai mừng rỡ ôm chầm lấy cánh tay Lý Ngưng Hoan, hớn hở nhướng mày:
- Đúng là mẹ thấu tình đạt lý.
Lý Ngưng Hoan thở dài một tiếng, nhìn Quan Doãn:
- Quan Doãn, chỉ mình cậu đã có thể khiến con gái Hạ gia và Kim gia không được sống yên ổn, cậu có lỗi rất lớn. Sau này, mặc kệ cậu bước được đến đâu, phải luôn đối xử tử tế với người bên cạnh.
- Dạ, thưa bác, cháu xin ghi nhớ.
Quan Doãn kính cẩn nói.
- Được rồi, cậu đi đi.
Lý Ngưng Hoan khẽ gật đầu, trong ánh mắt toát ra ý yêu thương.
- Con đó xem ra cũng có chút tuệ căn, chỉ tiếc là nợ tình lại quá nặng. Cha Nhất Giai theo văn hóa truyền thống, tôn sùng nhất là Phật học.
Quan Doãn nghe lời hiểu ý, mừng rỡ trong lòng, biết Lý Ngưng Hoan chẳng những chấp nhận hắn, mà còn thầm hướng dẫn hắn làm thế nào để lấy lòng Kim Toàn Đạo khi nói chuyện. Cái gọi là rượu gặp tri kỷ ngàn ly cũng ít, nếu kẻ vô duyên nửa câu cũng không hợp. Nếu hắn và Kim Toàn Đạo không có tiếng nói chung, muốn qua được ải của Kim Toàn Đạo, e là rất khó khăn.
Nếu không qua được ải của Kim Toàn Đạo, hắn và Kim Nhất Giai vẫn là ngăn cách trăm sông nghìn núi.
Lý Ngưng Hoan nói xong Quan Doãn liền quay đi. Bà vẫn nhìn theo bóng lưng hao gầy của Quan Doãn, trong mắt có chút sinh động và khoan dung. Người với người, tướng mạo có thể giống nhau, nhưng tấm lòng thì khác, trình độ còn cách xa nhau rất nhiều.
Hít sâu một hơi, Quan Doãn biết rằng lại sắp đến thử thách lớn nhất. Hắn quay lại nhìn Tề Ngang Dương:
- Đi không?
- Đi!
Quan Doãn cầu hôn, Tề Ngang Dương nhất định phải ra mặt đi theo. Anh em ruột đánh giặt, nếu anh không theo giúp Quan Doãn, anh cũng không phải là Tề Ngang Dương.
- Đi.
Kim Nhất Giai cũng có vẻ mặt thấy chết không sờn, lại nói nhỏ với Quan Doãn:
- Không sợ, cùng lắm thì em với anh bỏ trốn.
- Đi!
Tô Mặc Ngu cũng muốn tranh thủ hạnh phúc của mình. Cô hy vọng Quan Doãn và Kim Nhất Giai thành công, Tề Ngang Dương sẽ lại là của cô.
- Đi!
Một giọng nữa vừa xa lạ vừa quen thuộc vang lên, trong trẻo mà quyết đoán. Quan Doãn quay lại, thì ra là Lý Mộng Hàm.
Lý Mộng Hàm xuất hiện cùng Kim Nhất Lập ở Hội sở Thế Kỷ, đến lúc Kim Nhất Lập và Dung Thiên Hành đánh nhau thì cô đến mang Dung Thiên Hành đi, sau đó cô lại cùng Dung Thiên Hành xuất hiện ở Kim gia, Dung Thiên Hành đi rồi, cô còn ở lại. Thật là một cô gái như sương như mây lại như gió, khiến người ta không thể đoán được. Nhưng cứ tùy cô ấy đi, Quan Doãn cũng không còn lòng dạ nào suy nghĩ cô muốn làm gì nữa.
Nhưng tiếng đáp hùng hồn vừa rồi của Lý Mộng Hàm đã làm Tề Ngang Dương chấn động. Rốt cuộc, Tề Ngang Dương cũng đã phải dời mắt chú ý đến Lý Mộng Hàm.
Vừa chợt nhìn thấy, Tề Ngang Dương đã sợ ngây người, đứng yên tại chỗ, rốt cuộc không nhấc nổi chân lên. Mấy người bên cạnh đi qua mặt anh, anh mới giật mình. Ánh mắt chăm chăm nhìn thẳng vào Lý Mộng Hàm đang nhăn mũi cười, không rời mắt được. Cho đến khi Lý Mộng Hàm bước đến cạnh anh, anh mới như mới bừng tỉnh mộng, đưa tay về phía Lý Mộng Hàm nói:
- Tôi là Tề Ngang Dương, xin mạn phép hỏi quý danh?
- Tạm biệt là để vĩnh viễn không gặp, Tề Ngang Dương ngu ngốc.
Lý Mộng Hàm tự nhiên cười nói, thấy Tề Ngang Dương chẳng bằng Quan Doãn, vừa nhìn đã nhận ra cô ngay, không khỏi muốn chơi đùa một chốc:
- Anh cứ suy nghĩ cho rõ ràng đi rồi hãy hỏi lại tôi tên gì.
- Tôi…
Tề Ngang Dương bị từ chối thẳng thừng, thấy cô gái này thật muôn hình muôn vẻ. Lần đầu tiên nhìn thấy Lý Mộng Hàm luôn khiến người ta liên tưởng đến một cô gái đa phong cách, không khỏi nhất thời ngơ ngẩn. Anh ngơ ngẩn một lúc, nhìn bóng dáng yêu kiều của Lý Mộng Hàm, cảm thấy rất quen mắt, nhưng rốt cuộc đã gặp ở đâu thì thật sự không nghĩ ra.
Bên này Tề Ngang Dương hai mắt sáng rực, rốt cuộc đã tìm được cô gái trong mộng, bên kia Quan Doãn đã bước từng bước một vào chính đường Kim gia.
Phòng khách chính đường khoảng chừng năm mươi mét vuông, ở giữa đặt bàn tròn, hai bên bàn tròn có bình phong. Có bốn người ngồi xung quanh bàn tròn, ở giữa có một người mặt chữ điền, mày rậm, vai rộng, tựa hồ cũng không ra vẻ uy nghiêm, nhưng toàn thân lại tỏa ra khí phách thong dong, không cần phải nói, chính là cha Kim Nhất Giai, chủ nhân Kim gia, Kim Toàn Đạo.
Bên trái và bên phải Kim Toàn Đạo đều có người, cũng giống Kim Toàn Đạo đến năm sáu phần, nhưng chỉ là một người hơi đen, người còn lại hơi trắng. Người hơi đen lại cao hơn. Theo chỗ ngồi mà đoán, thì đó hẳn là em thứ hai của Kim Toàn Đạo, Kim Toàn Đức. Người trắng hơi thấp, không đoán nữa, chắc chắn là em út nhà họ Kim, Kim Toàn Kinh rồi.
Người ngồi cuối cùng trên bàn đúng là Hạ Đức Trường.
Bậc cửa chính đường rất thấp, người không chú ý đều giẫm phải, Quan Doãn lại không phạm phải gia huấn không được giẫm lên bậc cửa, vừa sải bước qua, thản nhiên đến trước mặt họ.
Mấy người Kim Toàn Đạo ngồi yên, không nói gì, chỉ có Hạ Đức Trường quay người nhìn Quan Doãn, miễn cưỡng cười:
- Quan Doãn.
Quan Doãn gật đầu đáp:
- Trưởng ban Hạ.
Giọng nói tuy thản nhiên mà bất hòa. Hạ Lai đi rồi, hắn và Hạ gia không còn quan hệ cá nhân, chỉ còn công việc thôi.
Nhưng sau khi Quan Doãn và Hạ Đức Trường chào hỏi xong thì không ai nói gì nữa, không khí nhất thời im lặng nặng nề. Kim Toàn Đạo ngồi ở vị trí chủ nhà, chỉ khẽ nhướng mi, dường như chẳng chút quan tâm, nhìn Quan Doãn, nhưng cũng như không nhìn vậy, sau đó mấy người bèn tiếp tục uống rượu.
Quan Doãn đã bị gạt thẳng sang một bên rồi!
Kim Nhất Giai định nói gì, nhưng lại bị ánh mắt nghiêm khắc của Kim Toàn Đạo ngăn cản, đành phải nuốt trở vào. Tề Ngang Dương bình thường hi hi ha ha, giờ bị uy thế tiềm tàng của Kim Toàn Đạo bức bách, cũng không nói được lời nào.
Quả nhiên là uy thế của bề trên không thể chống đỡ, huống chi Kim Toàn Đạo là chủ nhân của thế gia bậc nhất Bắc Kinh. Ông cứ ngồi trước mặt, không cần cố ý làm ra vẻ uy nghiêm, nhưng vẻ mặt bình tĩnh cũng khiến người khác cảm nhận được uy phong táp vào mặt.
Đúng vậy, gần như là uy thế áp đảo khiến người khác không thể đứng vững. Quan Doãn sớm đã nhận thấy được trên người Tưởng Tuyết Tùng, nhưng uy lực lại không quá lớn, sau đó, đối mặt với Mộc Quả Pháp cũng cảm nhận được quan uy như gió, nhưng dù là Tưởng Tuyết Tùng hay Mộc Quả Pháp cũng còn lâu mới có thể sánh được với Kim Toàn Đạo. Chủ yếu là uy thế của Tưởng Tuyết Tùng không đủ nặng, còn Mộc Quả Pháp lại không đủ thâm sâu. Còn uy thế của Kim Toàn Đạo, chẳng những nặng như núi, vô biên như biển, mà lại thâm sâu, bình tĩnh thong dong, đã đạt tới cảnh giới đại thành.
Trước mặt một vị có thể nhìn thấu sự tình, Quan Doãn có thể duy trì được bình tĩnh đã không tệ rồi, sao có thể thầm phân cao thấp chứ? Kim Toàn Đạo không nói gì, hắn cũng không dám mở miệng, chỉ nghiêm trang khiêm cung đứng một bên, lẳng lặng chờ thời cơ.
Quan Doãn tin rằng Kim Toàn Đạo cố ý lừa hắn, nên sẽ không lừa lâu đâu. Hơn nữa hắn cũng hiểu rõ, nếu hắn qua ải chém tướng, một bước bước vào chính đường Kim gia, Kim Toàn Đạo sẽ không cho hắn cơ hội được nói.
- Có người nói, Nho gia là học sinh, Đạo gia là học sinh trung học, còn Phật gia là sinh viên. Những lời này mới nghe cảm thấy dường như rất cực đoan, nhưng nghĩ kỹ lại, cũng đúng như vậy.
Kim Toàn Đạo quay lại nói với Kim Toàn Đức:
- Em thấy thế nào?
Kim Toàn Đức gật đầu nói:
- Không phải Thích Nho Đạo đều là một nhà sao? Em cũng không nghiên cứu nhiều về Phật học, nhưng em cảm giác, so ra thì Nho gia vẫn thích hợp với tình hình trong nước hơn. Đạo gia rất tiêu cực, còn Phật gia thì lại xuất thế. Chỉ có Nho gia tu thân tề gia, trị quốc, bình thiên hạ mới đúng luật kinh bang tế thế.
Kim Toàn Đạo đáp lại:
- Đạo gia theo đuổi thuật trường sinh. Nếu chỉ xét dưới góc độ cầu trường sinh, không xem đến góc độ thế sự, thì cũng không hẳn là tiêu cực, mà là tích cực. Chúng ta cho rằng Đạo gia tiêu cực, chính vì điểm xuất phát của chúng ta, có lối suy nghĩ trái chiều, có lẽ cũng có thể hiểu được.
- Cũng không hoàn toàn như vậy.
Kim Toàn Đức phản bác.
- Lý tưởng của Lão tử, nước là nước của dân, nhưng thế cục thế giới bây giờ thì nước lớn mới là nước mạnh, cho nên, lý luận của Lão tử không đủ dám nghĩ dám làm để tiến lên phía trước.
Mấy người họ cứ anh một câu, em một câu, mượn chuyện ba đạo Thích, Nho, Đạo để ám chỉ thế sự, không khí sôi động, không coi ai ra gì, chỉ một mình Hạ Đức Trường cúi đầu không nói, không tham gia thảo luận, thần sắc ảm đạm, mượn rượu giải sầu.
- Không thể nói như vậy được. Phải giải quyết vấn đề theo quan điểm chủ nghĩa duy vật biện chứng.
Kim Toàn Đạo cười ha hả, bỗng nhiên đảo mắt, đã nhìn vào Quan Doãn, lên tiếng hỏi:
- Cậu chính là Quan Doãn?
- Dạ.
Quan Doãn hơi căng thẳng. Nếu đã bị gọi tên, nếu phải thừa nhận thì cứ thừa nhận tất cả, liền vô cùng cung kính nói:
- Xin bác Kim chỉ dạy.
- Đề tài mới nói đó, cậu cứ nói quan điểm của cậu đi.
Kim Toàn Đạo ném ra một câu nhạt nhẽo, cũng không thèm nhìn Quan Doãn nữa, mà cầm đũa gắp một hạt lạc, chậm rãi nhâm nhi.
Quan Doãn còn cho rằng, lần đầu tiên nói chuyện với Kim Toàn Đạo, hẳn Kim Toàn Đạo sẽ đưa ra những điều kiện hà khắc và gây khó dễ cho hắn, không nghĩ là có lối tắt khác để tiến hành khảo nghiệm hắn. Thật ra, đề bài này cực khó, dễ dàng lạc lối, cũng không dễ dàng trả lời đặc sắc, vì loại tranh luận này không có đáp án tiêu chuẩn.
Nhưng trong đầu Quan Doãn đã hiện lên câu nhắc nhở của Lý Ngưng Hoan rằng Kim Toàn Đạo khá tôn sùng Phật học. Hắn không nghiên cứu sâu về Phật học, chỉ đọc sơ qua, trong lòng hơi đắn đo, trầm ngâm nói:
- Từ sau khi Hán Vũ Đế thi hành chính sách trục xuất bách gia, học thuật chỉ tôn sùng mỗi sách lược Nho gia, thì Nho gia chính thức trở thành tư tưởng chính thống của vương triều phong kiến, kéo dài đến mấy ngàn năm. Có thể nói, tư tưởng tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ quả là phù hợp với quy phạm đạo đức trong lòng người đọc sách. Nghèo thì chỉ lo thân mình, giàu thì giúp đỡ thiên hạ. Cũng là mười năm gian khổ học tập không ai hỏi đến, nhưng vừa mới thành danh thì cả thiên hạ đều biết, phải tuân thủ quy tắc cao nhất. Nói không hề khoa trương, những lời nói này đến hôm nay vẫn còn huy hoàng như cũ, hơn nữa còn có thể chỉ đạo mỗi cán bộ Đảng viên, trở thành nguyên tắc chuẩn cho hành vi hàng ngày của họ.
Quan Doãn chậm rãi thong thả nói, rất ngẫu hứng, thao thao bất tuyệt. Kim Toàn Đạo nghe hơi nhíu mày, vẻ mặt dường như không vui. Kim Nhất Giai thầm sốt ruột, nhưng cô hiểu rõ cha mình không thích những người nói chuyện thao thao bất tuyệt, ba hoa nói phét. Nhưng miệng mồm Quan Doãn như vậy, e là chưa được ba câu đã bị gạt đến lạc lối.
Quan Doãn dường như không hề phát hiện được sự thay đổi trên mặt Kim Toàn Đạo, tiếp tục nói:
- Nhưng thật ra, nếu phải dùng một câu để kết luận ý nghĩa cả Nho gia, Đạo gia hay Phật gia đối với con người, thì Phật là tim, Đạo là xương, Nho chỉ là vẻ ngoài. Đại độ khán thế giới, tuệ nhãn quan hồng trần.
- Hả?
Hai mắt Kim Toàn Đạo sáng bừng, đặt đũa xuống, vẻ mặt ngạc nhiên vui mừng nhìn Quan Doãn:
- Giải thích câu này thế nào?
- Tính tình của con so với Hạ Lai còn cứng cỏi hơn. Vì Quan Doãn Hạ Lai đã phải chạy đến Mỹ, con vì hắn, không chừng sẽ chạy đến mặt trăng.
- Mẹ…
Kim Nhất Giai mừng rỡ ôm chầm lấy cánh tay Lý Ngưng Hoan, hớn hở nhướng mày:
- Đúng là mẹ thấu tình đạt lý.
Lý Ngưng Hoan thở dài một tiếng, nhìn Quan Doãn:
- Quan Doãn, chỉ mình cậu đã có thể khiến con gái Hạ gia và Kim gia không được sống yên ổn, cậu có lỗi rất lớn. Sau này, mặc kệ cậu bước được đến đâu, phải luôn đối xử tử tế với người bên cạnh.
- Dạ, thưa bác, cháu xin ghi nhớ.
Quan Doãn kính cẩn nói.
- Được rồi, cậu đi đi.
Lý Ngưng Hoan khẽ gật đầu, trong ánh mắt toát ra ý yêu thương.
- Con đó xem ra cũng có chút tuệ căn, chỉ tiếc là nợ tình lại quá nặng. Cha Nhất Giai theo văn hóa truyền thống, tôn sùng nhất là Phật học.
Quan Doãn nghe lời hiểu ý, mừng rỡ trong lòng, biết Lý Ngưng Hoan chẳng những chấp nhận hắn, mà còn thầm hướng dẫn hắn làm thế nào để lấy lòng Kim Toàn Đạo khi nói chuyện. Cái gọi là rượu gặp tri kỷ ngàn ly cũng ít, nếu kẻ vô duyên nửa câu cũng không hợp. Nếu hắn và Kim Toàn Đạo không có tiếng nói chung, muốn qua được ải của Kim Toàn Đạo, e là rất khó khăn.
Nếu không qua được ải của Kim Toàn Đạo, hắn và Kim Nhất Giai vẫn là ngăn cách trăm sông nghìn núi.
Lý Ngưng Hoan nói xong Quan Doãn liền quay đi. Bà vẫn nhìn theo bóng lưng hao gầy của Quan Doãn, trong mắt có chút sinh động và khoan dung. Người với người, tướng mạo có thể giống nhau, nhưng tấm lòng thì khác, trình độ còn cách xa nhau rất nhiều.
Hít sâu một hơi, Quan Doãn biết rằng lại sắp đến thử thách lớn nhất. Hắn quay lại nhìn Tề Ngang Dương:
- Đi không?
- Đi!
Quan Doãn cầu hôn, Tề Ngang Dương nhất định phải ra mặt đi theo. Anh em ruột đánh giặt, nếu anh không theo giúp Quan Doãn, anh cũng không phải là Tề Ngang Dương.
- Đi.
Kim Nhất Giai cũng có vẻ mặt thấy chết không sờn, lại nói nhỏ với Quan Doãn:
- Không sợ, cùng lắm thì em với anh bỏ trốn.
- Đi!
Tô Mặc Ngu cũng muốn tranh thủ hạnh phúc của mình. Cô hy vọng Quan Doãn và Kim Nhất Giai thành công, Tề Ngang Dương sẽ lại là của cô.
- Đi!
Một giọng nữa vừa xa lạ vừa quen thuộc vang lên, trong trẻo mà quyết đoán. Quan Doãn quay lại, thì ra là Lý Mộng Hàm.
Lý Mộng Hàm xuất hiện cùng Kim Nhất Lập ở Hội sở Thế Kỷ, đến lúc Kim Nhất Lập và Dung Thiên Hành đánh nhau thì cô đến mang Dung Thiên Hành đi, sau đó cô lại cùng Dung Thiên Hành xuất hiện ở Kim gia, Dung Thiên Hành đi rồi, cô còn ở lại. Thật là một cô gái như sương như mây lại như gió, khiến người ta không thể đoán được. Nhưng cứ tùy cô ấy đi, Quan Doãn cũng không còn lòng dạ nào suy nghĩ cô muốn làm gì nữa.
Nhưng tiếng đáp hùng hồn vừa rồi của Lý Mộng Hàm đã làm Tề Ngang Dương chấn động. Rốt cuộc, Tề Ngang Dương cũng đã phải dời mắt chú ý đến Lý Mộng Hàm.
Vừa chợt nhìn thấy, Tề Ngang Dương đã sợ ngây người, đứng yên tại chỗ, rốt cuộc không nhấc nổi chân lên. Mấy người bên cạnh đi qua mặt anh, anh mới giật mình. Ánh mắt chăm chăm nhìn thẳng vào Lý Mộng Hàm đang nhăn mũi cười, không rời mắt được. Cho đến khi Lý Mộng Hàm bước đến cạnh anh, anh mới như mới bừng tỉnh mộng, đưa tay về phía Lý Mộng Hàm nói:
- Tôi là Tề Ngang Dương, xin mạn phép hỏi quý danh?
- Tạm biệt là để vĩnh viễn không gặp, Tề Ngang Dương ngu ngốc.
Lý Mộng Hàm tự nhiên cười nói, thấy Tề Ngang Dương chẳng bằng Quan Doãn, vừa nhìn đã nhận ra cô ngay, không khỏi muốn chơi đùa một chốc:
- Anh cứ suy nghĩ cho rõ ràng đi rồi hãy hỏi lại tôi tên gì.
- Tôi…
Tề Ngang Dương bị từ chối thẳng thừng, thấy cô gái này thật muôn hình muôn vẻ. Lần đầu tiên nhìn thấy Lý Mộng Hàm luôn khiến người ta liên tưởng đến một cô gái đa phong cách, không khỏi nhất thời ngơ ngẩn. Anh ngơ ngẩn một lúc, nhìn bóng dáng yêu kiều của Lý Mộng Hàm, cảm thấy rất quen mắt, nhưng rốt cuộc đã gặp ở đâu thì thật sự không nghĩ ra.
Bên này Tề Ngang Dương hai mắt sáng rực, rốt cuộc đã tìm được cô gái trong mộng, bên kia Quan Doãn đã bước từng bước một vào chính đường Kim gia.
Phòng khách chính đường khoảng chừng năm mươi mét vuông, ở giữa đặt bàn tròn, hai bên bàn tròn có bình phong. Có bốn người ngồi xung quanh bàn tròn, ở giữa có một người mặt chữ điền, mày rậm, vai rộng, tựa hồ cũng không ra vẻ uy nghiêm, nhưng toàn thân lại tỏa ra khí phách thong dong, không cần phải nói, chính là cha Kim Nhất Giai, chủ nhân Kim gia, Kim Toàn Đạo.
Bên trái và bên phải Kim Toàn Đạo đều có người, cũng giống Kim Toàn Đạo đến năm sáu phần, nhưng chỉ là một người hơi đen, người còn lại hơi trắng. Người hơi đen lại cao hơn. Theo chỗ ngồi mà đoán, thì đó hẳn là em thứ hai của Kim Toàn Đạo, Kim Toàn Đức. Người trắng hơi thấp, không đoán nữa, chắc chắn là em út nhà họ Kim, Kim Toàn Kinh rồi.
Người ngồi cuối cùng trên bàn đúng là Hạ Đức Trường.
Bậc cửa chính đường rất thấp, người không chú ý đều giẫm phải, Quan Doãn lại không phạm phải gia huấn không được giẫm lên bậc cửa, vừa sải bước qua, thản nhiên đến trước mặt họ.
Mấy người Kim Toàn Đạo ngồi yên, không nói gì, chỉ có Hạ Đức Trường quay người nhìn Quan Doãn, miễn cưỡng cười:
- Quan Doãn.
Quan Doãn gật đầu đáp:
- Trưởng ban Hạ.
Giọng nói tuy thản nhiên mà bất hòa. Hạ Lai đi rồi, hắn và Hạ gia không còn quan hệ cá nhân, chỉ còn công việc thôi.
Nhưng sau khi Quan Doãn và Hạ Đức Trường chào hỏi xong thì không ai nói gì nữa, không khí nhất thời im lặng nặng nề. Kim Toàn Đạo ngồi ở vị trí chủ nhà, chỉ khẽ nhướng mi, dường như chẳng chút quan tâm, nhìn Quan Doãn, nhưng cũng như không nhìn vậy, sau đó mấy người bèn tiếp tục uống rượu.
Quan Doãn đã bị gạt thẳng sang một bên rồi!
Kim Nhất Giai định nói gì, nhưng lại bị ánh mắt nghiêm khắc của Kim Toàn Đạo ngăn cản, đành phải nuốt trở vào. Tề Ngang Dương bình thường hi hi ha ha, giờ bị uy thế tiềm tàng của Kim Toàn Đạo bức bách, cũng không nói được lời nào.
Quả nhiên là uy thế của bề trên không thể chống đỡ, huống chi Kim Toàn Đạo là chủ nhân của thế gia bậc nhất Bắc Kinh. Ông cứ ngồi trước mặt, không cần cố ý làm ra vẻ uy nghiêm, nhưng vẻ mặt bình tĩnh cũng khiến người khác cảm nhận được uy phong táp vào mặt.
Đúng vậy, gần như là uy thế áp đảo khiến người khác không thể đứng vững. Quan Doãn sớm đã nhận thấy được trên người Tưởng Tuyết Tùng, nhưng uy lực lại không quá lớn, sau đó, đối mặt với Mộc Quả Pháp cũng cảm nhận được quan uy như gió, nhưng dù là Tưởng Tuyết Tùng hay Mộc Quả Pháp cũng còn lâu mới có thể sánh được với Kim Toàn Đạo. Chủ yếu là uy thế của Tưởng Tuyết Tùng không đủ nặng, còn Mộc Quả Pháp lại không đủ thâm sâu. Còn uy thế của Kim Toàn Đạo, chẳng những nặng như núi, vô biên như biển, mà lại thâm sâu, bình tĩnh thong dong, đã đạt tới cảnh giới đại thành.
Trước mặt một vị có thể nhìn thấu sự tình, Quan Doãn có thể duy trì được bình tĩnh đã không tệ rồi, sao có thể thầm phân cao thấp chứ? Kim Toàn Đạo không nói gì, hắn cũng không dám mở miệng, chỉ nghiêm trang khiêm cung đứng một bên, lẳng lặng chờ thời cơ.
Quan Doãn tin rằng Kim Toàn Đạo cố ý lừa hắn, nên sẽ không lừa lâu đâu. Hơn nữa hắn cũng hiểu rõ, nếu hắn qua ải chém tướng, một bước bước vào chính đường Kim gia, Kim Toàn Đạo sẽ không cho hắn cơ hội được nói.
- Có người nói, Nho gia là học sinh, Đạo gia là học sinh trung học, còn Phật gia là sinh viên. Những lời này mới nghe cảm thấy dường như rất cực đoan, nhưng nghĩ kỹ lại, cũng đúng như vậy.
Kim Toàn Đạo quay lại nói với Kim Toàn Đức:
- Em thấy thế nào?
Kim Toàn Đức gật đầu nói:
- Không phải Thích Nho Đạo đều là một nhà sao? Em cũng không nghiên cứu nhiều về Phật học, nhưng em cảm giác, so ra thì Nho gia vẫn thích hợp với tình hình trong nước hơn. Đạo gia rất tiêu cực, còn Phật gia thì lại xuất thế. Chỉ có Nho gia tu thân tề gia, trị quốc, bình thiên hạ mới đúng luật kinh bang tế thế.
Kim Toàn Đạo đáp lại:
- Đạo gia theo đuổi thuật trường sinh. Nếu chỉ xét dưới góc độ cầu trường sinh, không xem đến góc độ thế sự, thì cũng không hẳn là tiêu cực, mà là tích cực. Chúng ta cho rằng Đạo gia tiêu cực, chính vì điểm xuất phát của chúng ta, có lối suy nghĩ trái chiều, có lẽ cũng có thể hiểu được.
- Cũng không hoàn toàn như vậy.
Kim Toàn Đức phản bác.
- Lý tưởng của Lão tử, nước là nước của dân, nhưng thế cục thế giới bây giờ thì nước lớn mới là nước mạnh, cho nên, lý luận của Lão tử không đủ dám nghĩ dám làm để tiến lên phía trước.
Mấy người họ cứ anh một câu, em một câu, mượn chuyện ba đạo Thích, Nho, Đạo để ám chỉ thế sự, không khí sôi động, không coi ai ra gì, chỉ một mình Hạ Đức Trường cúi đầu không nói, không tham gia thảo luận, thần sắc ảm đạm, mượn rượu giải sầu.
- Không thể nói như vậy được. Phải giải quyết vấn đề theo quan điểm chủ nghĩa duy vật biện chứng.
Kim Toàn Đạo cười ha hả, bỗng nhiên đảo mắt, đã nhìn vào Quan Doãn, lên tiếng hỏi:
- Cậu chính là Quan Doãn?
- Dạ.
Quan Doãn hơi căng thẳng. Nếu đã bị gọi tên, nếu phải thừa nhận thì cứ thừa nhận tất cả, liền vô cùng cung kính nói:
- Xin bác Kim chỉ dạy.
- Đề tài mới nói đó, cậu cứ nói quan điểm của cậu đi.
Kim Toàn Đạo ném ra một câu nhạt nhẽo, cũng không thèm nhìn Quan Doãn nữa, mà cầm đũa gắp một hạt lạc, chậm rãi nhâm nhi.
Quan Doãn còn cho rằng, lần đầu tiên nói chuyện với Kim Toàn Đạo, hẳn Kim Toàn Đạo sẽ đưa ra những điều kiện hà khắc và gây khó dễ cho hắn, không nghĩ là có lối tắt khác để tiến hành khảo nghiệm hắn. Thật ra, đề bài này cực khó, dễ dàng lạc lối, cũng không dễ dàng trả lời đặc sắc, vì loại tranh luận này không có đáp án tiêu chuẩn.
Nhưng trong đầu Quan Doãn đã hiện lên câu nhắc nhở của Lý Ngưng Hoan rằng Kim Toàn Đạo khá tôn sùng Phật học. Hắn không nghiên cứu sâu về Phật học, chỉ đọc sơ qua, trong lòng hơi đắn đo, trầm ngâm nói:
- Từ sau khi Hán Vũ Đế thi hành chính sách trục xuất bách gia, học thuật chỉ tôn sùng mỗi sách lược Nho gia, thì Nho gia chính thức trở thành tư tưởng chính thống của vương triều phong kiến, kéo dài đến mấy ngàn năm. Có thể nói, tư tưởng tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ quả là phù hợp với quy phạm đạo đức trong lòng người đọc sách. Nghèo thì chỉ lo thân mình, giàu thì giúp đỡ thiên hạ. Cũng là mười năm gian khổ học tập không ai hỏi đến, nhưng vừa mới thành danh thì cả thiên hạ đều biết, phải tuân thủ quy tắc cao nhất. Nói không hề khoa trương, những lời nói này đến hôm nay vẫn còn huy hoàng như cũ, hơn nữa còn có thể chỉ đạo mỗi cán bộ Đảng viên, trở thành nguyên tắc chuẩn cho hành vi hàng ngày của họ.
Quan Doãn chậm rãi thong thả nói, rất ngẫu hứng, thao thao bất tuyệt. Kim Toàn Đạo nghe hơi nhíu mày, vẻ mặt dường như không vui. Kim Nhất Giai thầm sốt ruột, nhưng cô hiểu rõ cha mình không thích những người nói chuyện thao thao bất tuyệt, ba hoa nói phét. Nhưng miệng mồm Quan Doãn như vậy, e là chưa được ba câu đã bị gạt đến lạc lối.
Quan Doãn dường như không hề phát hiện được sự thay đổi trên mặt Kim Toàn Đạo, tiếp tục nói:
- Nhưng thật ra, nếu phải dùng một câu để kết luận ý nghĩa cả Nho gia, Đạo gia hay Phật gia đối với con người, thì Phật là tim, Đạo là xương, Nho chỉ là vẻ ngoài. Đại độ khán thế giới, tuệ nhãn quan hồng trần.
- Hả?
Hai mắt Kim Toàn Đạo sáng bừng, đặt đũa xuống, vẻ mặt ngạc nhiên vui mừng nhìn Quan Doãn:
- Giải thích câu này thế nào?
/556
|