Cơ thể thanh xuân của Hạ Lai thật đẹp. Quan Doãn đã từng nhìn cô. Xương quai xanh duyên dáng, eo nhỏ mềm mại như không xương, đôi chân dài thẳng tắp đẹp tuyệt trần, không nơi nào không sáng loáng rực rỡ tỏa ra hơi thở thanh xuân.
Nếu cơ thể Ôn Lâm hoang dã như hoa hướng dương, đẹp đẽ mà giản dị, khiến lòng người ấm áp an nhàn, nhìn xa thấy đẹp, lại có thể đến gần nghe hương. Còn cơ thể Hạ Lai tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật, đẹp đến cực hạn, cũng đẹp đến nỗi người ta không thể hít thở, nhưng lại có cảm giác khiến người ta có thể nhìn từ xa, nhưng không dám làm chuyện gì với khối hình tinh khiết đó, không dám gần gũi, e là sự đụng chạm sẽ khiến phá hỏng mất hình tượng tốt đẹp.
- Năm đó, anh dùng bài “Kỷ niệm tình yêu” khiến em cảm động, vào lúc này, em mang “kỷ niệm tình yêu” trả lại cho anh, trả lại cho anh nỗi khổ tương tư mấy năm nay.
Hạ Lai lõa thể nhào vào lòng Quan Doãn.
- Quan Doãn, muốn em đi.
Giọng nói mềm yếu run rẩy như một đóa hoa nở rộ, chạm vào một cái đã có thể tan theo gió, giải phóng khoảnh khắc tuyệt vời nhất của cuộc đời. Quan Doãn nhẹ nhàng, khẽ khàng ôm cô vào lòng, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cô và sự vui sướng run rẩy nhè nhẹ, lòng hắn như tan ra.
Cay đắng của bốn năm tương tư, giờ đã qua được cầu ô thước. Quan Doãn vùi đầu sâu giữa ngực Hạ Lai, mãnh liệt ôm chặt lấy cô, nhẹ nhàng đặt lên giường, lại hôn cô thật sâu.
Mưa thuận gió hòa chính là lúc này đây, thiên trường địa cửu chỉ lúc này mới biết.
Trong tiếng rên rỉ nhè nhẹ của Hạ Lai, đôi nam nữ bốn năm yêu nhau rốt cuộc đã phá vỡ được phòng tuyến cuối cùng, hoàn toàn hoàn thành sự hòa hợp nguyên thủy nhất của con người.
Nước mắt vui sướng của Hạ Lai chảy xuống, nhưng trong lòng cô lặng lẽ thì thầm: “Thập chỉ sinh thu thủy, số thanh đạn tịch dương, bất tri quân tử khúc, tằng đoạn kỷ nhân trường… Quan Doãn, hy vọng anh có thể vĩnh viễn ghi nhớ thời khắc đẹp đẽ này.
Khác với hành động lần trước với Ôn Lâm, sau lần đầu tiên, Ôn Lâm đã không chịu nổi nữa, nhưng còn Hạ Lai đã e thẹn muốn lần thứ hai. Quan Doãn anh dũng tái chiến, nghĩ đến cảm nhận của Hạ Lai nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nhưng không lưu ý đến người đẹp dưới thân, đã vài lần tuôn lệ khi hầu hạ hắn.
Trời chưa sáng, Quan Doãn còn nặng nề trong giấc ngủ, Hạ Lai đã thức dậy, cô lặng lẽ dọn dẹp các thứ, trước khi chia tay, còn nhẹ nhàng hôn lên trán Quan Doãn, lại chăm chú nhìn hắn, mới lưu luyến không rời mở cửa bước đi.
Quan Doãn ngủ thẳng đến 9 giờ, hắn bị chiếc điện thoại di động đánh thức. Vừa thấy điện báo đã hoảng sợ, chính là tưởng Tuyết Tùng.
- Bí thư Tưởng, năm mới vui vẻ.
Quan Doãn vội nghe điện thoại, cũng không chú ý đến trong phòng đã vắng một người.
- Tiểu Quan, năm mới vui vẻ.
Giọng nói của Tưởng Tuyết Tùng có ba phần vui vẻ:
- Đang ở đâu?
- Ở Bắc Kinh.
Chiều hôm qua, lúc rời khỏi thành phố Yến, hắn vốn đã muốn gọi điện thoại báo cho Tưởng Tuyết Tùng một tiếng, nhưng vì mải nói chuyện với ông cụ Dung nên không gọi, sau đó thì gặp Hạ Lai, một loạt sự kiện xảy ra khiến cảm xúc hắn dao động, cũng quên mất phải gọi điện thoại.
- Nhanh như vậy đã tới Bắc Kinh sao? Sao không ở thành phố Yến thêm một ngày?
Tưởng Tuyết Tùng hơi giật mình.
- Chuyện ở thành phố Yến làm xong rồi, đến Bắc Kinh thăm Hạ Lai.
Quan Doãn biết Tưởng Tuyết Tùng quan tâm hắn đến Tề gia chúc Tết có đạt được hiệu quả mong muốn không, liền nói một câu rất hàm súc:
- Tôi tặng Bí thư Tề một bức tranh chữ, Bí thư Tề cũng tặng tôi một câu đối. Khi nào đi làm lại, tôi sẽ mang đến cho Bí thư Tưởng thưởng thức.
- Tốt, tốt.
Tưởng Tuyết Tùng hiểu được hành trình của Quan Doãn thu hoạch rất phong phú, tâm trạng cũng thật tốt.
- Nếu cậu đủ thời gian đến Bắc Kinh, có thể đến nhà ngồi chơi, đến lúc đó gọi điện thoại cho tôi.
Một câu nói khiến Quan Doãn có cảm giác sức nặng của hắn trong suy nghĩ của Tưởng Tuyết Tùng đã nặng thêm vài phần. Quả thật, làm điểm tựa, bản thân cũng phải có bản lĩnh để bước từng bước vững vàng mới được. Nhưng ngoại trừ bản lĩnh bản thân, hào quang trên người càng lớn thì quầng sáng càng chói mắt, có hiệu quả khiến người ta hoa mắt. Nếu… Quan Doãn đột nhiên suy nghĩ, nếu hắn thông qua Lý Đinh Sơn làm quen với Mộc Quả Pháp, lại thông qua Tề Ngang Dương mà kết giao với Vu Phồn Nhiên, có thể khiến quầng sáng trên người khuếch tán thêm bội phần không?
Dù ông cụ Dung bảo hắn không thể tiếp cận Mộc Quả Pháp, nhưng vì bị ngăn cản nên tính mạo hiểm càng kích phát, khiến Quan Doãn muốn thử một lần, như ông cụ Dung có nói câu chuyện Quách Phát vậy. Ông cụ Dung có cách nhìn thức thời mới là trang tuấn kiệt, Quách Phác sẽ không khuyên Vương Đôn không nên nổi dậy, mà trốn thật xa để tránh tai họa. Tuy lúc ấy Quan Doãn chưa giáp mặt, nhưng ý nghĩ của hắn hoàn toàn tương phản với ông cụ Dung, biết chuyện này không nên làm, nhưng vì bản sắc nam nhi, hơn nữa, Quách Phác chất cũng được lưu danh trong sử sách, chết có ý nghĩa mà.
Nghĩ như vậy, Quan Doãn cũng sợ hãi cả ý nghĩ của mình. Sao tính cách của hắn ngày càng giống Lãnh Phong vậy, có phải hắn nghe theo lời ông cụ Dung, đã xem như mọi việc ổn thỏa rồi?
Không, hắn không thể nghe ông cụ Dung chỉ huy. Hắn phải có lựa chọn và quyết sách riêng của mình. Lựa chọn tốt nhất của hắn là liều đánh cược một phen giữa Lãnh Phong liều chết và ông cụ Dung thận trọng, chỉ chọn một người mà theo, từ đó bước đi trên con đường thênh thang chỉ có mình mình.
Một khi đã suy nghĩ thông suốt, Quan Doãn nhất thời hưng phấn, kêu to lên:
- Tiểu Lai, anh có quan điểm của chính mình rồi.
Nói xong mới phát hiện trong phòng vắng ngắt, chỉ có mình hắn. Hắn hốt hoảng, vội vàng nhảy xuống giường, tìm khắp phòng, xác nhận là Hạ Lai đã xa xăm ngàn dặm, không khỏi nhất thời kinh ngạc đến ngây người, lấy điện thoại di động gọi, nhưng Hạ Lai dĩ nhiên đã tắt máy.
Mùi thơm vẫn như cũ, hơi ấm vẫn còn đây, nhưng người trên giường đã đi vào hư không, như giấc mộng kê vàng.
Quan Doãn nhất thời buồn bã, mất mát. Hạ Lai đến như mưa, đi như gió, đi hay đến đều vội vàng, khiến hắn không phân biệt nổi là thật hay mơ, hay cũng giống như ông cụ Dung đã nói, chuyện trên thế giới này đâu dễ phân biệt được thật giả trắng đen một cách rõ ràng?
Trả phòng, lái xe đi, trong lòng Quan Doãn u ám nhưng cũng thoáng hiểu được, e là hành động tối qua của Hạ lai là lời từ biệt sau cùng, phải chăng cô vẫn quyết tâm ra nước ngoài?
Một khi đã nghĩ thông suốt, Quan Doãn lập tức quyết định, cứ mặc kệ, mặc kệ Hạ Đức Trường và Lý Ngọc Hoan có hoan nghênh hắn tới nhà không, hắn nhất định phải đến nhà Hạ gia, ngăn cản Hạ Lai xuất ngoại.
Nhưng đã trễ, vừa mới quay đầu xe lại, khi tiếng còi ô tô và tiếng mắng chửi còn vang dội, thì điện thoại đã vang lên, trong lòng Quan Doãn nặng nề, lập tức nghe điện thoại của Hạ Đức Trường.
- Quan Doãn, Tiểu Lai đi rồi.
Giọng nói của Hạ Đức Trường không nén được thương cảm.
- Sáng sớm nó để lại hai phong thư, trong đó có một bức cho cậu, cậu đến nhà lấy đi. Đúng rồi, nó còn đan cho cậu chiếc áo len…
Hạ Đức Trường không nói nổi nữa, như người phụ nữ trung niên có tang khiến ông ta bi thương nhưng không thể tự tử. Nhưng ai là căn nguyên tạo nên tất cả mọi việc? Trách ông ta có định kiến giai cấp? Năm xưa ông ta mạnh mẽ phá tan lực cản, cưới được con gái Lý gia, vì sao đến lượt con gái mình, ông ta lại giẫm lên vết xe đổ, đưa hết những khuất nhục của ông ta năm xưa đổ gấp bội lên người Quan Doãn?
Kỳ lạ là đã nhiều năm, Lý Ngọc Hoan vẫn ức hiếp ông ta? Năm đó ông ta chọn Lý Ngọc Hoan, tất nhiên cũng có vì gia thế của bà. Lý Ngọc Hoan được giáo dục, tất nhiên có được khí độ của tiểu thư khuê các, nhưng không ngờ, sau khi kết hôn, Lý Ngọc Hoan lại hoàn toàn thay đổi, luôn oán giận ông ta không có bản lĩnh, không thăng chức nhanh bằng người khác. Những người khác có bối cảnh thế nào? Ông ta ngoại trừ được Lý gia nâng đỡ, gần như không rễ không cành.
Nhưng Lý gia từ đầu đến cuối cũng không hề nhìn ông ta một cách tử tế, cũng chẳng tốn nhiều tâm sức cho tiền đồ của ông ta. Ông ta ở Bắc Kinh, bước từng bước lên vị trí Phó Vụ trưởng, tuy có lực ảnh hưởng vô hình của Lý gia, nhưng cơ bản đều do ông ta tự cố gắng.
Chỉ đến khi đảm nhiệm chức Phó Trưởng ban Thường trực Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy tỉnh Yến mới là do Lý gia âm thầm thúc đẩy. Trước khi đi, Hạ Đức Trường còn đã thấy mãn nguyện, sau này rốt cuộc Lý gia đã xem trọng ông ta được một chút rồi. Sau khi đi mới phát hiện, hóa ra chuyện bổ nhiệm này là một cái hố, là cái hố sâu có thể nhảy vào nhưng không thể nhảy ra.
Quả thật, mạo hiểm càng lớn thì tiền lời càng lớn, nhưng Hạ Đức Trường biết rõ, Tỉnh ủy tỉnh Yến, nhìn bên ngoài như một bãi nước lặn, thật ra thủy triều mãnh liệt. Đừng nhắc tới Chủ tịch tỉnh mới nhậm chức Trần Hằng Đỉnh có bối cảnh vô cùng thâm hậu, bằng cấp cũng đã vượt yêu cầu, rõ ràng có thể thay thế được Bí thư Tỉnh ủy đương nhiệm. Mà Bí thư Tỉnh ủy đương nhiệm là một người có thủ đoạn rất mạnh mẽ, chắc chắn, từ lúc nhậm chức đến nay, ông ta vẫn tạo tỉnh Yến thành một cái thùng sắt. Nhưng thủ đoạn mạnh mẽ chắc chắn của ông ta lại vấp phải sự phản đối của các thế lực bản địa trong tỉnh, rất nhiều chính sách phải thi hành từng bước rất gian nan.
Hơn nữa, thêm Tề Toàn bất động thanh sắc, một người lặng lẽ không lộ diện Hồ Tuấn Nghị, còn thêm mấy Ủy viên thường vụ thế lực bản địa có tâm tư khác, thế cục Tỉnh ủy đâu chỉ phức tạp gấp bội so với Hoàng Lương!
Dù nhân vật số một đã chuẩn bị động thủ tiêu diệt từng bộ phận thế lực bản địa của tỉnh Yến, mà nhân vật đại diện cho thế lực bản địa của tỉnh Yến chính là Mộc Quả Pháp.
Hạ Đức Trường càng nghĩ càng đau đầu. Ông ta được điều nhiệm đến tỉnh Yến đã hơn hai tháng, chẳng những không khai mở được cục diện, mà còn vì chuyện nhúng tay vào cục diện Hoàng Lương mà khiến Tề Toàn và Hồ Tuấn Nghị đều bất mãn với ông ta. Hơn nữa Lý Dật Phong được điều vào Ban tổ chức cán bộ, giờ tình cảnh ông ta đúng là họa vô đơn chí. Vài lần ông ta tỏ vẻ muốn nghiêng về nhân vật số một Tỉnh ủy đều không nhận được câu trả lời rõ ràng. Chẳng lẽ ông ta phải hướng về nhân vật số hai Tỉnh ủy mới có thể sống yên sao?
Vấn đề là ông ta không hiểu rõ được quan điểm của nhân vật số hai này, cũng không đoán ra được hậu trường của số hai. Lai lịch số hai rất bí mật, giờ ở Tỉnh ủy cũng không mấy người dám rõ ràng đứng về phe số hai. Có lẽ đợi đại hội Hội đồng Nhân dân và Mặt trận Tổ quốc qua đi mới có thể tiếp xức với số hai được.
Vốn muốn mượn chuyện hôn nhân của con gái và Quan Doãn để gián tiếp thiết lập quan hệ với Dung gia, đúng là đường tắt không thể tốt hơn. Nhưng giờ con gái lại xuất ngoại, gà bay trứng vỡ, Hạ Đức Trường vô cùng đau đớn, lại hối hận lúc trước có mắt không tròng ngăn cản cô và Quan Doãn, lại hận Lý Ngọc Hoan đã tạo cho ông ta thương tổn tâm lý, khiến ông ta nhìn nhầm Quan Doãn, không nhận ra được Quan Doãn đúng là sợi dây cứu vớt hiếm có.
Càng làm Hạ Đức Trường buồn bực hơn chính là ông ta lại nhận được một cú điện thoại thần bí từ tỉnh Yến. Cú điện thoại này càng khiến ông ta hối hận trong vực sâu không thoát ra được.
- Trưởng ban Hạ, theo tin tức đáng tin cậy, hôm qua Quan Doãn đến nhà Tề Toàn chúc tết, còn ở lại ăn cơm nữa.
Cái gì? Hạ Đức Trường ngơ ngác tại chỗ. Không ngờ Quan Doãn lại trở thành thượng khách trong nhà Phó Bí thư Tề! Đang lúc ông ta còn khiếp sợ, thì chuông cửa đã vang lên. Ông ta mở cửa đã thấy một người đứng ngoài cửa, vẫn là chàng trai thong dong thản nhiên, không chút hoang mang, luôn trấn tĩnh, người chưa thay đổi, nhưng thân phận dĩ nhiên xưa đâu bằng nay.
Nếu cơ thể Ôn Lâm hoang dã như hoa hướng dương, đẹp đẽ mà giản dị, khiến lòng người ấm áp an nhàn, nhìn xa thấy đẹp, lại có thể đến gần nghe hương. Còn cơ thể Hạ Lai tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật, đẹp đến cực hạn, cũng đẹp đến nỗi người ta không thể hít thở, nhưng lại có cảm giác khiến người ta có thể nhìn từ xa, nhưng không dám làm chuyện gì với khối hình tinh khiết đó, không dám gần gũi, e là sự đụng chạm sẽ khiến phá hỏng mất hình tượng tốt đẹp.
- Năm đó, anh dùng bài “Kỷ niệm tình yêu” khiến em cảm động, vào lúc này, em mang “kỷ niệm tình yêu” trả lại cho anh, trả lại cho anh nỗi khổ tương tư mấy năm nay.
Hạ Lai lõa thể nhào vào lòng Quan Doãn.
- Quan Doãn, muốn em đi.
Giọng nói mềm yếu run rẩy như một đóa hoa nở rộ, chạm vào một cái đã có thể tan theo gió, giải phóng khoảnh khắc tuyệt vời nhất của cuộc đời. Quan Doãn nhẹ nhàng, khẽ khàng ôm cô vào lòng, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cô và sự vui sướng run rẩy nhè nhẹ, lòng hắn như tan ra.
Cay đắng của bốn năm tương tư, giờ đã qua được cầu ô thước. Quan Doãn vùi đầu sâu giữa ngực Hạ Lai, mãnh liệt ôm chặt lấy cô, nhẹ nhàng đặt lên giường, lại hôn cô thật sâu.
Mưa thuận gió hòa chính là lúc này đây, thiên trường địa cửu chỉ lúc này mới biết.
Trong tiếng rên rỉ nhè nhẹ của Hạ Lai, đôi nam nữ bốn năm yêu nhau rốt cuộc đã phá vỡ được phòng tuyến cuối cùng, hoàn toàn hoàn thành sự hòa hợp nguyên thủy nhất của con người.
Nước mắt vui sướng của Hạ Lai chảy xuống, nhưng trong lòng cô lặng lẽ thì thầm: “Thập chỉ sinh thu thủy, số thanh đạn tịch dương, bất tri quân tử khúc, tằng đoạn kỷ nhân trường… Quan Doãn, hy vọng anh có thể vĩnh viễn ghi nhớ thời khắc đẹp đẽ này.
Khác với hành động lần trước với Ôn Lâm, sau lần đầu tiên, Ôn Lâm đã không chịu nổi nữa, nhưng còn Hạ Lai đã e thẹn muốn lần thứ hai. Quan Doãn anh dũng tái chiến, nghĩ đến cảm nhận của Hạ Lai nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nhưng không lưu ý đến người đẹp dưới thân, đã vài lần tuôn lệ khi hầu hạ hắn.
Trời chưa sáng, Quan Doãn còn nặng nề trong giấc ngủ, Hạ Lai đã thức dậy, cô lặng lẽ dọn dẹp các thứ, trước khi chia tay, còn nhẹ nhàng hôn lên trán Quan Doãn, lại chăm chú nhìn hắn, mới lưu luyến không rời mở cửa bước đi.
Quan Doãn ngủ thẳng đến 9 giờ, hắn bị chiếc điện thoại di động đánh thức. Vừa thấy điện báo đã hoảng sợ, chính là tưởng Tuyết Tùng.
- Bí thư Tưởng, năm mới vui vẻ.
Quan Doãn vội nghe điện thoại, cũng không chú ý đến trong phòng đã vắng một người.
- Tiểu Quan, năm mới vui vẻ.
Giọng nói của Tưởng Tuyết Tùng có ba phần vui vẻ:
- Đang ở đâu?
- Ở Bắc Kinh.
Chiều hôm qua, lúc rời khỏi thành phố Yến, hắn vốn đã muốn gọi điện thoại báo cho Tưởng Tuyết Tùng một tiếng, nhưng vì mải nói chuyện với ông cụ Dung nên không gọi, sau đó thì gặp Hạ Lai, một loạt sự kiện xảy ra khiến cảm xúc hắn dao động, cũng quên mất phải gọi điện thoại.
- Nhanh như vậy đã tới Bắc Kinh sao? Sao không ở thành phố Yến thêm một ngày?
Tưởng Tuyết Tùng hơi giật mình.
- Chuyện ở thành phố Yến làm xong rồi, đến Bắc Kinh thăm Hạ Lai.
Quan Doãn biết Tưởng Tuyết Tùng quan tâm hắn đến Tề gia chúc Tết có đạt được hiệu quả mong muốn không, liền nói một câu rất hàm súc:
- Tôi tặng Bí thư Tề một bức tranh chữ, Bí thư Tề cũng tặng tôi một câu đối. Khi nào đi làm lại, tôi sẽ mang đến cho Bí thư Tưởng thưởng thức.
- Tốt, tốt.
Tưởng Tuyết Tùng hiểu được hành trình của Quan Doãn thu hoạch rất phong phú, tâm trạng cũng thật tốt.
- Nếu cậu đủ thời gian đến Bắc Kinh, có thể đến nhà ngồi chơi, đến lúc đó gọi điện thoại cho tôi.
Một câu nói khiến Quan Doãn có cảm giác sức nặng của hắn trong suy nghĩ của Tưởng Tuyết Tùng đã nặng thêm vài phần. Quả thật, làm điểm tựa, bản thân cũng phải có bản lĩnh để bước từng bước vững vàng mới được. Nhưng ngoại trừ bản lĩnh bản thân, hào quang trên người càng lớn thì quầng sáng càng chói mắt, có hiệu quả khiến người ta hoa mắt. Nếu… Quan Doãn đột nhiên suy nghĩ, nếu hắn thông qua Lý Đinh Sơn làm quen với Mộc Quả Pháp, lại thông qua Tề Ngang Dương mà kết giao với Vu Phồn Nhiên, có thể khiến quầng sáng trên người khuếch tán thêm bội phần không?
Dù ông cụ Dung bảo hắn không thể tiếp cận Mộc Quả Pháp, nhưng vì bị ngăn cản nên tính mạo hiểm càng kích phát, khiến Quan Doãn muốn thử một lần, như ông cụ Dung có nói câu chuyện Quách Phát vậy. Ông cụ Dung có cách nhìn thức thời mới là trang tuấn kiệt, Quách Phác sẽ không khuyên Vương Đôn không nên nổi dậy, mà trốn thật xa để tránh tai họa. Tuy lúc ấy Quan Doãn chưa giáp mặt, nhưng ý nghĩ của hắn hoàn toàn tương phản với ông cụ Dung, biết chuyện này không nên làm, nhưng vì bản sắc nam nhi, hơn nữa, Quách Phác chất cũng được lưu danh trong sử sách, chết có ý nghĩa mà.
Nghĩ như vậy, Quan Doãn cũng sợ hãi cả ý nghĩ của mình. Sao tính cách của hắn ngày càng giống Lãnh Phong vậy, có phải hắn nghe theo lời ông cụ Dung, đã xem như mọi việc ổn thỏa rồi?
Không, hắn không thể nghe ông cụ Dung chỉ huy. Hắn phải có lựa chọn và quyết sách riêng của mình. Lựa chọn tốt nhất của hắn là liều đánh cược một phen giữa Lãnh Phong liều chết và ông cụ Dung thận trọng, chỉ chọn một người mà theo, từ đó bước đi trên con đường thênh thang chỉ có mình mình.
Một khi đã suy nghĩ thông suốt, Quan Doãn nhất thời hưng phấn, kêu to lên:
- Tiểu Lai, anh có quan điểm của chính mình rồi.
Nói xong mới phát hiện trong phòng vắng ngắt, chỉ có mình hắn. Hắn hốt hoảng, vội vàng nhảy xuống giường, tìm khắp phòng, xác nhận là Hạ Lai đã xa xăm ngàn dặm, không khỏi nhất thời kinh ngạc đến ngây người, lấy điện thoại di động gọi, nhưng Hạ Lai dĩ nhiên đã tắt máy.
Mùi thơm vẫn như cũ, hơi ấm vẫn còn đây, nhưng người trên giường đã đi vào hư không, như giấc mộng kê vàng.
Quan Doãn nhất thời buồn bã, mất mát. Hạ Lai đến như mưa, đi như gió, đi hay đến đều vội vàng, khiến hắn không phân biệt nổi là thật hay mơ, hay cũng giống như ông cụ Dung đã nói, chuyện trên thế giới này đâu dễ phân biệt được thật giả trắng đen một cách rõ ràng?
Trả phòng, lái xe đi, trong lòng Quan Doãn u ám nhưng cũng thoáng hiểu được, e là hành động tối qua của Hạ lai là lời từ biệt sau cùng, phải chăng cô vẫn quyết tâm ra nước ngoài?
Một khi đã nghĩ thông suốt, Quan Doãn lập tức quyết định, cứ mặc kệ, mặc kệ Hạ Đức Trường và Lý Ngọc Hoan có hoan nghênh hắn tới nhà không, hắn nhất định phải đến nhà Hạ gia, ngăn cản Hạ Lai xuất ngoại.
Nhưng đã trễ, vừa mới quay đầu xe lại, khi tiếng còi ô tô và tiếng mắng chửi còn vang dội, thì điện thoại đã vang lên, trong lòng Quan Doãn nặng nề, lập tức nghe điện thoại của Hạ Đức Trường.
- Quan Doãn, Tiểu Lai đi rồi.
Giọng nói của Hạ Đức Trường không nén được thương cảm.
- Sáng sớm nó để lại hai phong thư, trong đó có một bức cho cậu, cậu đến nhà lấy đi. Đúng rồi, nó còn đan cho cậu chiếc áo len…
Hạ Đức Trường không nói nổi nữa, như người phụ nữ trung niên có tang khiến ông ta bi thương nhưng không thể tự tử. Nhưng ai là căn nguyên tạo nên tất cả mọi việc? Trách ông ta có định kiến giai cấp? Năm xưa ông ta mạnh mẽ phá tan lực cản, cưới được con gái Lý gia, vì sao đến lượt con gái mình, ông ta lại giẫm lên vết xe đổ, đưa hết những khuất nhục của ông ta năm xưa đổ gấp bội lên người Quan Doãn?
Kỳ lạ là đã nhiều năm, Lý Ngọc Hoan vẫn ức hiếp ông ta? Năm đó ông ta chọn Lý Ngọc Hoan, tất nhiên cũng có vì gia thế của bà. Lý Ngọc Hoan được giáo dục, tất nhiên có được khí độ của tiểu thư khuê các, nhưng không ngờ, sau khi kết hôn, Lý Ngọc Hoan lại hoàn toàn thay đổi, luôn oán giận ông ta không có bản lĩnh, không thăng chức nhanh bằng người khác. Những người khác có bối cảnh thế nào? Ông ta ngoại trừ được Lý gia nâng đỡ, gần như không rễ không cành.
Nhưng Lý gia từ đầu đến cuối cũng không hề nhìn ông ta một cách tử tế, cũng chẳng tốn nhiều tâm sức cho tiền đồ của ông ta. Ông ta ở Bắc Kinh, bước từng bước lên vị trí Phó Vụ trưởng, tuy có lực ảnh hưởng vô hình của Lý gia, nhưng cơ bản đều do ông ta tự cố gắng.
Chỉ đến khi đảm nhiệm chức Phó Trưởng ban Thường trực Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy tỉnh Yến mới là do Lý gia âm thầm thúc đẩy. Trước khi đi, Hạ Đức Trường còn đã thấy mãn nguyện, sau này rốt cuộc Lý gia đã xem trọng ông ta được một chút rồi. Sau khi đi mới phát hiện, hóa ra chuyện bổ nhiệm này là một cái hố, là cái hố sâu có thể nhảy vào nhưng không thể nhảy ra.
Quả thật, mạo hiểm càng lớn thì tiền lời càng lớn, nhưng Hạ Đức Trường biết rõ, Tỉnh ủy tỉnh Yến, nhìn bên ngoài như một bãi nước lặn, thật ra thủy triều mãnh liệt. Đừng nhắc tới Chủ tịch tỉnh mới nhậm chức Trần Hằng Đỉnh có bối cảnh vô cùng thâm hậu, bằng cấp cũng đã vượt yêu cầu, rõ ràng có thể thay thế được Bí thư Tỉnh ủy đương nhiệm. Mà Bí thư Tỉnh ủy đương nhiệm là một người có thủ đoạn rất mạnh mẽ, chắc chắn, từ lúc nhậm chức đến nay, ông ta vẫn tạo tỉnh Yến thành một cái thùng sắt. Nhưng thủ đoạn mạnh mẽ chắc chắn của ông ta lại vấp phải sự phản đối của các thế lực bản địa trong tỉnh, rất nhiều chính sách phải thi hành từng bước rất gian nan.
Hơn nữa, thêm Tề Toàn bất động thanh sắc, một người lặng lẽ không lộ diện Hồ Tuấn Nghị, còn thêm mấy Ủy viên thường vụ thế lực bản địa có tâm tư khác, thế cục Tỉnh ủy đâu chỉ phức tạp gấp bội so với Hoàng Lương!
Dù nhân vật số một đã chuẩn bị động thủ tiêu diệt từng bộ phận thế lực bản địa của tỉnh Yến, mà nhân vật đại diện cho thế lực bản địa của tỉnh Yến chính là Mộc Quả Pháp.
Hạ Đức Trường càng nghĩ càng đau đầu. Ông ta được điều nhiệm đến tỉnh Yến đã hơn hai tháng, chẳng những không khai mở được cục diện, mà còn vì chuyện nhúng tay vào cục diện Hoàng Lương mà khiến Tề Toàn và Hồ Tuấn Nghị đều bất mãn với ông ta. Hơn nữa Lý Dật Phong được điều vào Ban tổ chức cán bộ, giờ tình cảnh ông ta đúng là họa vô đơn chí. Vài lần ông ta tỏ vẻ muốn nghiêng về nhân vật số một Tỉnh ủy đều không nhận được câu trả lời rõ ràng. Chẳng lẽ ông ta phải hướng về nhân vật số hai Tỉnh ủy mới có thể sống yên sao?
Vấn đề là ông ta không hiểu rõ được quan điểm của nhân vật số hai này, cũng không đoán ra được hậu trường của số hai. Lai lịch số hai rất bí mật, giờ ở Tỉnh ủy cũng không mấy người dám rõ ràng đứng về phe số hai. Có lẽ đợi đại hội Hội đồng Nhân dân và Mặt trận Tổ quốc qua đi mới có thể tiếp xức với số hai được.
Vốn muốn mượn chuyện hôn nhân của con gái và Quan Doãn để gián tiếp thiết lập quan hệ với Dung gia, đúng là đường tắt không thể tốt hơn. Nhưng giờ con gái lại xuất ngoại, gà bay trứng vỡ, Hạ Đức Trường vô cùng đau đớn, lại hối hận lúc trước có mắt không tròng ngăn cản cô và Quan Doãn, lại hận Lý Ngọc Hoan đã tạo cho ông ta thương tổn tâm lý, khiến ông ta nhìn nhầm Quan Doãn, không nhận ra được Quan Doãn đúng là sợi dây cứu vớt hiếm có.
Càng làm Hạ Đức Trường buồn bực hơn chính là ông ta lại nhận được một cú điện thoại thần bí từ tỉnh Yến. Cú điện thoại này càng khiến ông ta hối hận trong vực sâu không thoát ra được.
- Trưởng ban Hạ, theo tin tức đáng tin cậy, hôm qua Quan Doãn đến nhà Tề Toàn chúc tết, còn ở lại ăn cơm nữa.
Cái gì? Hạ Đức Trường ngơ ngác tại chỗ. Không ngờ Quan Doãn lại trở thành thượng khách trong nhà Phó Bí thư Tề! Đang lúc ông ta còn khiếp sợ, thì chuông cửa đã vang lên. Ông ta mở cửa đã thấy một người đứng ngoài cửa, vẫn là chàng trai thong dong thản nhiên, không chút hoang mang, luôn trấn tĩnh, người chưa thay đổi, nhưng thân phận dĩ nhiên xưa đâu bằng nay.
/556
|