Tuy rằng Quan Doãn đã sớm ghi nhớ đại danh của Lý Đinh Sơn, bất kể y đã từng là người lãnh đạo trực tiếp của Hạ Lai hay y là bạn học của Mộc Quả Pháp, hắn vẫn không có nổi chút hảo cảm với Lý Đinh Sơn, càng không có ý định kết giao.
Nguyên nhân chỉ đơn giản là hắn cảm giác hắn và Lý Đinh Sơn không hợp duyên.
Chưa từng gặp gỡ đã cho rằng mình với người ta không có duyên thì không khỏi hơi bất công, nhưng Quan Doãn không muốn sửa lại thành kiến của hắn với Lý Đinh Sơn. Hắn rất ít khi có thành kiến với người khác, nhưng không biết sao, đối với Lý Đinh Sơn, cảm giác lại rất tệ, cho dù hắn chưa từng gặp gỡ Lý Đinh Sơn.
Giờ vừa nhìn thấy, cảm giác của Quan Doãn đối với Lý Đinh Sơn cũng đã thay đổi rất nhiều, có lẽ nguyên nhân là hắn thấy Lý Đinh Sơn nói chuyện rất lễ độ đối với người trẻ tuổi như tiểu Hạ.
Ngây người một chút, Lý Đinh Sơn đã leo lên chiếc Nissan đậu cạnh chiếc Mercedes Benz của Quan Doãn chạy đi, nhanh chóng biến mất ở nơi xa. Còn tiểu Hạ vẫn đứng chôn chân tại chỗ như cũ, nhìn thấy ô tô của Lý Đinh Sơn đi xa, cậu ta mới thôi nhìn theo, xoay người rời đi.
Lúc đi ngang người Quan Doãn và Tề Ngang Dương, tiểu Hạ lễ phép cười chào Quan Doãn và Tề Ngang Dương. Quan Doãn cũng tươi cười đáp lại, Tề Ngang Dương lại làm như không nhìn thấy, không để ý đến.
Sau khi tiểu Hạ đi qua rồi, trong lúc vô ý, Quan Doãn nhìn theo bóng lưng của cậu ta, đột nhiên cảm thấy bóng lưng của cậu ta rất giống một người. Là ai kia chứ? Cúi đầu suy nghĩ một lúc, bỗng nhiên tỉnh ngộ. Lãnh Phong, đúng là Lãnh Phong.
Tấm lưng của Lãnh Phong đã từng được ông cụ Dung xem như tướng đế vương, mà lưng của tiểu Hạ lại rất giống lưng Lãnh Phong. Chẳng lẽ là lúc mấu chốt, tiểu Hạ xoay người lại đã có thể có được thành tựu, có được sự nghiệp lớn rồi sao? Không hiểu sao, Quan Doãn lại cảm thấy hắn và tiểu Hạ này rất có duyên, liền lên tiếng gọi:
- Có phải là tiểu Hạ không?
Tiểu Hạ dừng bước, quay đầu lại cười:
- Tôi tên là Hạ Tưởng, còn anh là?
- Tôi tên Quan Doãn.
Quan Doãn gật đầu, càng chắc chắn thêm về nhận định của hắn. Hạ Tưởng có vẻ nhỏ hơn hắn hai ba tuổi, mơ hồ có bóng dáng đơn độc thuần khiết của hắn khi chưa tốt nghiệp đại học, hắn bèn nói:
- Cậu chắc chắn đã biết Hàn Tín rồi, tôi cảm thấy, cậu rất giống Hàn Tín…
- Hàn Tín?
Hạ Tưởng ngây người, lắc đầu mỉm cười:
- Sao tôi lại giống Hàn Tín được?
- Lưng Hàn Tín là tướng đế vương.
Quan Doãn dừng lại đúng lúc, không nói thêm nữa.
- Rất hân hạnh được biết cậu.
- Tôi cũng rất hân hạnh được biết anh.
Hạ Tưởng gật đầu, dường như vừa suy nghĩ vừa bước đi. Không biết quỹ đạo cuộc đời của cậu ta có vì lời nhận xét của Quan Doãn mà thay đổi không.
Tề Ngang Dương đợi Hạ Tưởng đi rồi, mới không hiểu hỏi:
- Sao em lại nói nhiều với cậu ta như vậy. Chẳng lẽ em cảm thấy cậu ta là một nhân vật gì sao?
- Con đường cuộc đời của mỗi người không phải đã hình thành rồi thì không được thay đổi. Có lẽ chỉ một bước đã có thể thay đổi cực lớn.
Quan Doãn chợt bùng phát cảm xúc. Hắn lắc đầu cười:
- Có lẽ em lắm mồm, cũng có thể là lời của em có thể tạo được tác dụng nhất định, ai biết được? Mặc kệ đi. Vận mệnh mỗi người, xét cho cùng, đều là nằm trong tay mình… À, Mặc Ngu ra rồi.
Tô Mặc Ngu mặc một bộ lễ phục. Giờ là mùa đông, bộ váy dài đỏ thẫm của cô làm động lòng người. Cánh tay để trần lộ ra trong gió rét, trắng đến kinh người. Cô trang điểm rất tinh tế, mắt mi như họa, thản nhiên như núi, tựa như một bức tranh sơn thủy tinh xảo, đẹp không sao tả xiết.
Chỉ có điều, tuy rằng đẹp thì đẹp thật, nhưng lại thiếu mất nét sinh động tự nhiên.
Quan Doãn than thầm, phụ nữ làm đẹp cho người vui. Tô Mặc Ngu trang phục lộng lẫy, tất có ý lấy lòng Tề Ngang Dương, chỉ tiếc rằng, Tề Ngang Dương lại là người yêu thích vẻ đẹp tự nhiên. Những gì không muốn gặp, đi đâu cũng thấy, đời người không cùng bước, đau như đứt ruột gan.
Cũng may, ngoài trang phục trên người, Tô Mặc Ngu còn choàng thêm áo khoác lông. Dù thế, chỉ trong khoảng cách mấy bước từ nhà đến xe, cô đã lạnh đến phát run. Tuy nhiên, cũng may là mùa đông phương bắc dù rét lạnh vẫn còn dễ chịu hơn mùa đông phương nam, trong nhà ấm áp như xuân, trong xe cũng gió ấm mười phần, cơ bản là cũng không lạnh mấy.
Lên xe, Quan Doãn gật đầu chào Tô Mặc Ngu:
- Xin chào tổng giám đốc Tô.
- Chào thư ký Quan.
Tô Mặc Ngu vuốt lại mép váy, tự nhiên nói cười với Quan Doãn:
- Đừng gọi tôi là tổng giám đốc Tô nữa, cứ gọi tôi là Mặc Ngu thôi.
Quan Doãn cũng cười:
- Đừng gọi tôi là thư ký Quan nữa, gọi tôi là anh Quan đi.
- Cậu không lớn hơn tôi mà.
Tô Mặc Ngu lắc đầu.
- Hay là cậu gọi tôi là chị Tô đi.
- Quyết định như vậy đi. Quan Doãn, em gọi cô ấy là chị, cô ấy kêu em là em.
Tề Ngang Dương nhìn đồng hồ, thúc giục.
- Định xong danh phận rồi, mau chóng lên xe chạy đi.
- Danh phận cái gì chứ, chỉ là phân vai vế thôi. Nói khó nghe quá vậy.
Tô Mặc Ngu lườm Tề Ngang Dương đến trắng cả mắt.
Chỉ tiếc rằng Tề Ngang Dương ngồi ở ghế lái phụ, mắt cứ nhìn thẳng về phía trước, không hề để ý đến Tô Mặc Ngu đang giận dỗi.
Ô tô đi thẳng về phía tây, ra nội thành, lại rẽ sang hướng bắc, xuyên qua khu công viên Tây Sơn đang xây dựng. Trong rừng rậm, lại đột nhiên rộng mở, một tòa nhà xây dựng theo lối trang viên hiện ra trước mắt.
Cửa sắt lớn theo phong cách Gothic. Nhìn từ xa vào, phía ngoài, phong cách xây dựng chủ yếu đậm nét phong cách châu Âu. Lại nhìn thấy toàn bộ hội sở khéo léo che giấu trong rừng cây, khéo léo lợi dụng địa thế tây cao đông thấp, dẫn một dòng suối trong lành từ núi xuống, như nét bút vẽ thêm mắt cho rồng, làm cho phong cảnh cả hội sở vô cùng tươi tắn sinh động.
Không thể không nói, thật sự là may mắn chọn được nơi này. Ngoại trừ tên Hội sở Thế Kỷ khá tầm thường, thì cho dù là địa điểm hay phong cách xây dựng, trong tỉnh Yến này, hẳn là lịch sự tao nhã cũng vào hạng nhất nhì.
Quan Doãn thầm khen, vốn còn cho rằng tỉnh Yến không có văn hóa lịch sử gì còn lắng đọng, không ngờ, ở ngoại ô thành phố này còn có nơi bí mật như vậy. Nếu không phải được Tề Ngang Dương chỉ đường, sao hắn có thể tìm đến được nơi này. Đương nhiên, hắn cũng hiểu rõ, hội sở cao cấp như vậy, đại khái không rộng cửa cho lắm.
Quan Doãn ngây cả người. Hắn vốn định đậu xe vào chỗ thì bị một chiếc Porsche giành mất. Chiếc Porsche giành chỗ cực nhanh, tốc độ rất tốt, chen sát vào thân chiếc Mercedes Benz, mà lúc này khoảng cách giữa xe Quan Doãn và chỗ đậu xe chỉ còn hơn mười mét rồi.
Chiếc Porsche giành chỗ đậu xe còn chưa tính, lại còn kiêu ngạo thắng kít một cái đã ngừng lại ngay, khiến Quan Doãn đang theo sau cũng khẩn trương theo, cũng đạp phanh ngừng lại ngay, chỉ còn khoảng nửa mét nữa là đụng nhau.
Vì phanh quá mạnh. Tề Ngang Dương lại không thắt dây an toàn, cả người anh đổ về phía trước, suýt nữa đã đập đầu vào mặt kính, không khỏi giận tím mặt.
- Đụng đi!
Tề Ngang Dương cả giận nói:
- Đụng hỏng anh sẽ bồi thường.
Nếu bình thường thì Quan Doãn nhất quyết sẽ không đụng. Hắn là một người làm việc có chừng mực và suy nghĩ kỹ càng, nhưng hiện giờ lại bị kích động nhất thời mà tức giận trong lòng. Nếu hắn đạp phanh chậm tí nữa thôi thì sẽ đụng vào đuôi xe đối phương. Đối phương giành chỗ đậu xe cũng đã lớn lối lắm rồi, sau đó lại còn phải đạp phanh ngừng gấp, chính là tỏ vẻ kiêu ngạo khiêu khích.
Tề Ngang Dương vừa dứt lời, Quan Doãn đã buông lỏng phanh ra, hơi nhấn ga tới, chiếc Mercedes Benz gầm lên một tiếng, nhảy vọt về phía trước nửa mét, “bùm” một tiếng, đã va mạnh vào đuôi xe chiếc Porsche.
Chiếc Porsche càn quấy ngạo mạn không chịu nổi lập tức mông đã nở hoa.
- Đụng hay lắm!
Tô Mặc Nguy tuy kinh sợ kêu lên một tiếng, nhưng vẻ mặt lại hưng phấn.
- Đụng thêm cái nữa đi.
Quan Doãn quay đầu lại nhìn Tô Mặc Ngu. Từ khi nào Tô Mặc Ngu đẹp đẽ này cũng có khuynh hướng bạo lực vậy? Chẳng lẽ sau khi bị bắt trói ở Bát Lý Đồn đã để lại di chứng? Đang nghi hoặc, thì một nam một nữ từ chiếc xe phía trước bước xuống, hùng hùng hổ hổ đến trước xe, đập thình thình vào cửa kính xe.
- Bước xuống, mày bước xuống gấp cho tao!
Người nam trên chiếc Posrche là một đứa con trai nhỏ hơn 20 tuổi, ăn mặc rất khác thường, quái lạ. Nếu như trời lạnh, mặc một bộ âu phục lóng lánh thì cũng không đáng nói tới, nhưng đầu tóc của y như tổ quạ, trên tai còn mang bông tai, tạo hình như người ngoài hành tinh, quả thật giống như khủng bố vậy.
Nếu muốn theo trào lưu 2B của các nghệ sĩ trẻ để định vị y, thì y hẳn phải là một nghệ sĩ trẻ 2B.
Đợi tên nghệ sĩ trẻ 2B kia đập cửa kính xe ba lần bốn lượt, Quan Doãn mới thong thả hạ cửa kính xe xuống hỏi:
- Chuyện gì?
- Chuyện gì hả?
Tên nghệ sĩ trẻ nổi giận.
- Chiếc Mercedes Benz của mày chạy nhanh quá đụng phải chiếc Porsche của tao rồi. Mắt mày nằm dưới bàn chân hả? Xuống xe, mau lên, chuyện này phải có kết quả. Hoặc là đền tiền, hoặc gọi tao ba tiếng ông nội, tao coi mày như cái rắm mà đem thả, mày chọn một đi…
Cùng xuống xe với tên nghệ sĩ trẻ này còn có một cô gái nhuộm tóc vàng, vẽ mắt đậm đen, khuôn mặt cũng khá xinh xắn, cao gầy, đường cong lại hoàn mỹ, chỉ là trang điểm quá lố, nếu như nửa đêm bước ra ngoài, tuyệt đối sẽ bị xem như nữ quỷ.
Quan Doãn xuống xe, đồng thời Tề Ngang Dương cũng xuống xe. Khác với khi chậm rãi hạ cửa kính xe xuống, Quan Doãn đột nhiên mở cửa xe nhảy ra, không hề thương hương tiếc ngọc, gạt phăng cô gái trang điểm như quỷ kia, bước qua đầu xe, đi nhanh đến phía sau tên nghệ sĩ trẻ.
Quan Doãn mới vừa bước xuống xe đã bị tên nghệ sĩ trẻ vươn tay chộp thẳng vào áo Quan Doãn. Tuy Quan Doãn đánh nhau thì thân thủ không nhanh nhẹn như Lưu Bảo Gia, nhưng cũng không đến mức để một tên nghệ sĩ trẻ chộp lấy áo. Không đợi đối thủ đưa tay chạm đến, hắn khẽ đưa tay đã nắm được cánh tay phải đối phương, sau đó dùng lực chúi xuống dưới.
Tay bị khống chế chúi ngược xuống khiến đối phương đau đớn khó chịu, tên nghệ sĩ trẻ “a” lên một tiếng:
- Buông ra, mày mau buông tay ra, nếu không tao giết mày.
- Giết cái đầu mẹ mày!
Tề Ngang Dương chạy tới, không nói hai lời, đã nhấc chân lên đá vào mông tên nghệ sĩ trẻ một phát. Cú đá này thật ác độc, khiến tên nghệ sĩ trẻ bổ nhào về phía trước, ngã nhào xuống như chó tìm phân.
Nếu chỉ té thẳng cẳng trên đất còn chưa tính, Quan Doãn còn cố tính bắt lấy một ngón tay của y, thình lình y đột nhiên bổ nhào về phía trước, chỉ nghe tiếng “răng rắc” nho nhỏ, Quan Doãn biết là ngón tay út của tên nghệ sĩ trẻ đã bị gãy.
Tề Ngang Dương đắc thế không nhân nhịn, tuy đối phương đã té ngã trên đất, nhưng anh vẫn như cũ, bước thêm một bước nữa, đá một cú nát cả lưng tên nghệ sĩ trẻ, cười ha hả:
- Kêu tao ba tiếng ông nội, tao sẽ tha cho mày.
Khí thế ngang ngược, lớn lối, không sót chỗ nào.
“Bốp, bốp, bốp…” bên cạnh chợt vang lên ba tiếng vỗ tay không nhanh không chậm. Một người thanh niên đi bộ đến khoảng 25, 26 tuổi, bước vào đứng cạnh Quan Doãn, không nhìn Quan Doãn, mà nhìn thẳng Tề Ngang Dương, nói:
- Ngang Dương, tính tình cậu vẫn nóng nảy như vậy. Nhưng cậu có biết người mà cậu đang giẫm dưới chân là ai không? Nó họ Kim, đến từ Bắc Kinh, tên là Kim Nhất Lập.
Nguyên nhân chỉ đơn giản là hắn cảm giác hắn và Lý Đinh Sơn không hợp duyên.
Chưa từng gặp gỡ đã cho rằng mình với người ta không có duyên thì không khỏi hơi bất công, nhưng Quan Doãn không muốn sửa lại thành kiến của hắn với Lý Đinh Sơn. Hắn rất ít khi có thành kiến với người khác, nhưng không biết sao, đối với Lý Đinh Sơn, cảm giác lại rất tệ, cho dù hắn chưa từng gặp gỡ Lý Đinh Sơn.
Giờ vừa nhìn thấy, cảm giác của Quan Doãn đối với Lý Đinh Sơn cũng đã thay đổi rất nhiều, có lẽ nguyên nhân là hắn thấy Lý Đinh Sơn nói chuyện rất lễ độ đối với người trẻ tuổi như tiểu Hạ.
Ngây người một chút, Lý Đinh Sơn đã leo lên chiếc Nissan đậu cạnh chiếc Mercedes Benz của Quan Doãn chạy đi, nhanh chóng biến mất ở nơi xa. Còn tiểu Hạ vẫn đứng chôn chân tại chỗ như cũ, nhìn thấy ô tô của Lý Đinh Sơn đi xa, cậu ta mới thôi nhìn theo, xoay người rời đi.
Lúc đi ngang người Quan Doãn và Tề Ngang Dương, tiểu Hạ lễ phép cười chào Quan Doãn và Tề Ngang Dương. Quan Doãn cũng tươi cười đáp lại, Tề Ngang Dương lại làm như không nhìn thấy, không để ý đến.
Sau khi tiểu Hạ đi qua rồi, trong lúc vô ý, Quan Doãn nhìn theo bóng lưng của cậu ta, đột nhiên cảm thấy bóng lưng của cậu ta rất giống một người. Là ai kia chứ? Cúi đầu suy nghĩ một lúc, bỗng nhiên tỉnh ngộ. Lãnh Phong, đúng là Lãnh Phong.
Tấm lưng của Lãnh Phong đã từng được ông cụ Dung xem như tướng đế vương, mà lưng của tiểu Hạ lại rất giống lưng Lãnh Phong. Chẳng lẽ là lúc mấu chốt, tiểu Hạ xoay người lại đã có thể có được thành tựu, có được sự nghiệp lớn rồi sao? Không hiểu sao, Quan Doãn lại cảm thấy hắn và tiểu Hạ này rất có duyên, liền lên tiếng gọi:
- Có phải là tiểu Hạ không?
Tiểu Hạ dừng bước, quay đầu lại cười:
- Tôi tên là Hạ Tưởng, còn anh là?
- Tôi tên Quan Doãn.
Quan Doãn gật đầu, càng chắc chắn thêm về nhận định của hắn. Hạ Tưởng có vẻ nhỏ hơn hắn hai ba tuổi, mơ hồ có bóng dáng đơn độc thuần khiết của hắn khi chưa tốt nghiệp đại học, hắn bèn nói:
- Cậu chắc chắn đã biết Hàn Tín rồi, tôi cảm thấy, cậu rất giống Hàn Tín…
- Hàn Tín?
Hạ Tưởng ngây người, lắc đầu mỉm cười:
- Sao tôi lại giống Hàn Tín được?
- Lưng Hàn Tín là tướng đế vương.
Quan Doãn dừng lại đúng lúc, không nói thêm nữa.
- Rất hân hạnh được biết cậu.
- Tôi cũng rất hân hạnh được biết anh.
Hạ Tưởng gật đầu, dường như vừa suy nghĩ vừa bước đi. Không biết quỹ đạo cuộc đời của cậu ta có vì lời nhận xét của Quan Doãn mà thay đổi không.
Tề Ngang Dương đợi Hạ Tưởng đi rồi, mới không hiểu hỏi:
- Sao em lại nói nhiều với cậu ta như vậy. Chẳng lẽ em cảm thấy cậu ta là một nhân vật gì sao?
- Con đường cuộc đời của mỗi người không phải đã hình thành rồi thì không được thay đổi. Có lẽ chỉ một bước đã có thể thay đổi cực lớn.
Quan Doãn chợt bùng phát cảm xúc. Hắn lắc đầu cười:
- Có lẽ em lắm mồm, cũng có thể là lời của em có thể tạo được tác dụng nhất định, ai biết được? Mặc kệ đi. Vận mệnh mỗi người, xét cho cùng, đều là nằm trong tay mình… À, Mặc Ngu ra rồi.
Tô Mặc Ngu mặc một bộ lễ phục. Giờ là mùa đông, bộ váy dài đỏ thẫm của cô làm động lòng người. Cánh tay để trần lộ ra trong gió rét, trắng đến kinh người. Cô trang điểm rất tinh tế, mắt mi như họa, thản nhiên như núi, tựa như một bức tranh sơn thủy tinh xảo, đẹp không sao tả xiết.
Chỉ có điều, tuy rằng đẹp thì đẹp thật, nhưng lại thiếu mất nét sinh động tự nhiên.
Quan Doãn than thầm, phụ nữ làm đẹp cho người vui. Tô Mặc Ngu trang phục lộng lẫy, tất có ý lấy lòng Tề Ngang Dương, chỉ tiếc rằng, Tề Ngang Dương lại là người yêu thích vẻ đẹp tự nhiên. Những gì không muốn gặp, đi đâu cũng thấy, đời người không cùng bước, đau như đứt ruột gan.
Cũng may, ngoài trang phục trên người, Tô Mặc Ngu còn choàng thêm áo khoác lông. Dù thế, chỉ trong khoảng cách mấy bước từ nhà đến xe, cô đã lạnh đến phát run. Tuy nhiên, cũng may là mùa đông phương bắc dù rét lạnh vẫn còn dễ chịu hơn mùa đông phương nam, trong nhà ấm áp như xuân, trong xe cũng gió ấm mười phần, cơ bản là cũng không lạnh mấy.
Lên xe, Quan Doãn gật đầu chào Tô Mặc Ngu:
- Xin chào tổng giám đốc Tô.
- Chào thư ký Quan.
Tô Mặc Ngu vuốt lại mép váy, tự nhiên nói cười với Quan Doãn:
- Đừng gọi tôi là tổng giám đốc Tô nữa, cứ gọi tôi là Mặc Ngu thôi.
Quan Doãn cũng cười:
- Đừng gọi tôi là thư ký Quan nữa, gọi tôi là anh Quan đi.
- Cậu không lớn hơn tôi mà.
Tô Mặc Ngu lắc đầu.
- Hay là cậu gọi tôi là chị Tô đi.
- Quyết định như vậy đi. Quan Doãn, em gọi cô ấy là chị, cô ấy kêu em là em.
Tề Ngang Dương nhìn đồng hồ, thúc giục.
- Định xong danh phận rồi, mau chóng lên xe chạy đi.
- Danh phận cái gì chứ, chỉ là phân vai vế thôi. Nói khó nghe quá vậy.
Tô Mặc Ngu lườm Tề Ngang Dương đến trắng cả mắt.
Chỉ tiếc rằng Tề Ngang Dương ngồi ở ghế lái phụ, mắt cứ nhìn thẳng về phía trước, không hề để ý đến Tô Mặc Ngu đang giận dỗi.
Ô tô đi thẳng về phía tây, ra nội thành, lại rẽ sang hướng bắc, xuyên qua khu công viên Tây Sơn đang xây dựng. Trong rừng rậm, lại đột nhiên rộng mở, một tòa nhà xây dựng theo lối trang viên hiện ra trước mắt.
Cửa sắt lớn theo phong cách Gothic. Nhìn từ xa vào, phía ngoài, phong cách xây dựng chủ yếu đậm nét phong cách châu Âu. Lại nhìn thấy toàn bộ hội sở khéo léo che giấu trong rừng cây, khéo léo lợi dụng địa thế tây cao đông thấp, dẫn một dòng suối trong lành từ núi xuống, như nét bút vẽ thêm mắt cho rồng, làm cho phong cảnh cả hội sở vô cùng tươi tắn sinh động.
Không thể không nói, thật sự là may mắn chọn được nơi này. Ngoại trừ tên Hội sở Thế Kỷ khá tầm thường, thì cho dù là địa điểm hay phong cách xây dựng, trong tỉnh Yến này, hẳn là lịch sự tao nhã cũng vào hạng nhất nhì.
Quan Doãn thầm khen, vốn còn cho rằng tỉnh Yến không có văn hóa lịch sử gì còn lắng đọng, không ngờ, ở ngoại ô thành phố này còn có nơi bí mật như vậy. Nếu không phải được Tề Ngang Dương chỉ đường, sao hắn có thể tìm đến được nơi này. Đương nhiên, hắn cũng hiểu rõ, hội sở cao cấp như vậy, đại khái không rộng cửa cho lắm.
Quan Doãn ngây cả người. Hắn vốn định đậu xe vào chỗ thì bị một chiếc Porsche giành mất. Chiếc Porsche giành chỗ cực nhanh, tốc độ rất tốt, chen sát vào thân chiếc Mercedes Benz, mà lúc này khoảng cách giữa xe Quan Doãn và chỗ đậu xe chỉ còn hơn mười mét rồi.
Chiếc Porsche giành chỗ đậu xe còn chưa tính, lại còn kiêu ngạo thắng kít một cái đã ngừng lại ngay, khiến Quan Doãn đang theo sau cũng khẩn trương theo, cũng đạp phanh ngừng lại ngay, chỉ còn khoảng nửa mét nữa là đụng nhau.
Vì phanh quá mạnh. Tề Ngang Dương lại không thắt dây an toàn, cả người anh đổ về phía trước, suýt nữa đã đập đầu vào mặt kính, không khỏi giận tím mặt.
- Đụng đi!
Tề Ngang Dương cả giận nói:
- Đụng hỏng anh sẽ bồi thường.
Nếu bình thường thì Quan Doãn nhất quyết sẽ không đụng. Hắn là một người làm việc có chừng mực và suy nghĩ kỹ càng, nhưng hiện giờ lại bị kích động nhất thời mà tức giận trong lòng. Nếu hắn đạp phanh chậm tí nữa thôi thì sẽ đụng vào đuôi xe đối phương. Đối phương giành chỗ đậu xe cũng đã lớn lối lắm rồi, sau đó lại còn phải đạp phanh ngừng gấp, chính là tỏ vẻ kiêu ngạo khiêu khích.
Tề Ngang Dương vừa dứt lời, Quan Doãn đã buông lỏng phanh ra, hơi nhấn ga tới, chiếc Mercedes Benz gầm lên một tiếng, nhảy vọt về phía trước nửa mét, “bùm” một tiếng, đã va mạnh vào đuôi xe chiếc Porsche.
Chiếc Porsche càn quấy ngạo mạn không chịu nổi lập tức mông đã nở hoa.
- Đụng hay lắm!
Tô Mặc Nguy tuy kinh sợ kêu lên một tiếng, nhưng vẻ mặt lại hưng phấn.
- Đụng thêm cái nữa đi.
Quan Doãn quay đầu lại nhìn Tô Mặc Ngu. Từ khi nào Tô Mặc Ngu đẹp đẽ này cũng có khuynh hướng bạo lực vậy? Chẳng lẽ sau khi bị bắt trói ở Bát Lý Đồn đã để lại di chứng? Đang nghi hoặc, thì một nam một nữ từ chiếc xe phía trước bước xuống, hùng hùng hổ hổ đến trước xe, đập thình thình vào cửa kính xe.
- Bước xuống, mày bước xuống gấp cho tao!
Người nam trên chiếc Posrche là một đứa con trai nhỏ hơn 20 tuổi, ăn mặc rất khác thường, quái lạ. Nếu như trời lạnh, mặc một bộ âu phục lóng lánh thì cũng không đáng nói tới, nhưng đầu tóc của y như tổ quạ, trên tai còn mang bông tai, tạo hình như người ngoài hành tinh, quả thật giống như khủng bố vậy.
Nếu muốn theo trào lưu 2B của các nghệ sĩ trẻ để định vị y, thì y hẳn phải là một nghệ sĩ trẻ 2B.
Đợi tên nghệ sĩ trẻ 2B kia đập cửa kính xe ba lần bốn lượt, Quan Doãn mới thong thả hạ cửa kính xe xuống hỏi:
- Chuyện gì?
- Chuyện gì hả?
Tên nghệ sĩ trẻ nổi giận.
- Chiếc Mercedes Benz của mày chạy nhanh quá đụng phải chiếc Porsche của tao rồi. Mắt mày nằm dưới bàn chân hả? Xuống xe, mau lên, chuyện này phải có kết quả. Hoặc là đền tiền, hoặc gọi tao ba tiếng ông nội, tao coi mày như cái rắm mà đem thả, mày chọn một đi…
Cùng xuống xe với tên nghệ sĩ trẻ này còn có một cô gái nhuộm tóc vàng, vẽ mắt đậm đen, khuôn mặt cũng khá xinh xắn, cao gầy, đường cong lại hoàn mỹ, chỉ là trang điểm quá lố, nếu như nửa đêm bước ra ngoài, tuyệt đối sẽ bị xem như nữ quỷ.
Quan Doãn xuống xe, đồng thời Tề Ngang Dương cũng xuống xe. Khác với khi chậm rãi hạ cửa kính xe xuống, Quan Doãn đột nhiên mở cửa xe nhảy ra, không hề thương hương tiếc ngọc, gạt phăng cô gái trang điểm như quỷ kia, bước qua đầu xe, đi nhanh đến phía sau tên nghệ sĩ trẻ.
Quan Doãn mới vừa bước xuống xe đã bị tên nghệ sĩ trẻ vươn tay chộp thẳng vào áo Quan Doãn. Tuy Quan Doãn đánh nhau thì thân thủ không nhanh nhẹn như Lưu Bảo Gia, nhưng cũng không đến mức để một tên nghệ sĩ trẻ chộp lấy áo. Không đợi đối thủ đưa tay chạm đến, hắn khẽ đưa tay đã nắm được cánh tay phải đối phương, sau đó dùng lực chúi xuống dưới.
Tay bị khống chế chúi ngược xuống khiến đối phương đau đớn khó chịu, tên nghệ sĩ trẻ “a” lên một tiếng:
- Buông ra, mày mau buông tay ra, nếu không tao giết mày.
- Giết cái đầu mẹ mày!
Tề Ngang Dương chạy tới, không nói hai lời, đã nhấc chân lên đá vào mông tên nghệ sĩ trẻ một phát. Cú đá này thật ác độc, khiến tên nghệ sĩ trẻ bổ nhào về phía trước, ngã nhào xuống như chó tìm phân.
Nếu chỉ té thẳng cẳng trên đất còn chưa tính, Quan Doãn còn cố tính bắt lấy một ngón tay của y, thình lình y đột nhiên bổ nhào về phía trước, chỉ nghe tiếng “răng rắc” nho nhỏ, Quan Doãn biết là ngón tay út của tên nghệ sĩ trẻ đã bị gãy.
Tề Ngang Dương đắc thế không nhân nhịn, tuy đối phương đã té ngã trên đất, nhưng anh vẫn như cũ, bước thêm một bước nữa, đá một cú nát cả lưng tên nghệ sĩ trẻ, cười ha hả:
- Kêu tao ba tiếng ông nội, tao sẽ tha cho mày.
Khí thế ngang ngược, lớn lối, không sót chỗ nào.
“Bốp, bốp, bốp…” bên cạnh chợt vang lên ba tiếng vỗ tay không nhanh không chậm. Một người thanh niên đi bộ đến khoảng 25, 26 tuổi, bước vào đứng cạnh Quan Doãn, không nhìn Quan Doãn, mà nhìn thẳng Tề Ngang Dương, nói:
- Ngang Dương, tính tình cậu vẫn nóng nảy như vậy. Nhưng cậu có biết người mà cậu đang giẫm dưới chân là ai không? Nó họ Kim, đến từ Bắc Kinh, tên là Kim Nhất Lập.
/556
|