Bên ngoài có một trận gió bấc thổi tới, khiến hoa lá rụng vàng trên mặt đất. Chẳng biết từ lúc nào, trong không trung đã có những hoa tuyết bay.
Quan Doãn đưa tay giúp Ôn Lâm cởi quần áo. Tấm thân trinh nữ của Ôn Lâm hiện lên hoàn toàn trước mặt hắn, không sót nơi nào. Dù không phải là lần đầu tiên thưởng thức, nhưng dưới ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn chân không, Ôn Lâm thẹn thùng xinh như hoa, đẹp như ngọc.
Dưới đèn ngắm mỹ nhân, quả nhiên là vui lòng đẹp ý.
Cả đời mà chỉ như mới gặp. Trong thoáng chốc, Quan Doãn dường như thật sự trở về lúc ấu thơ, nhớ mang máng dưới tàng cây lựu trong trường, tay hắn cầm một đóa hoa lựu, dùng thanh âm non nớt, kiêu ngạo nói với Ôn Lâm:
- Em Lâm, lớn lên làm vợ anh được không?
Còn Ôn Lâm thì ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đầy hạnh phúc, vẫn làm ra vẻ kiêu ngạo nói:
- Làm vợ anh có gì tốt chứ? Có kẹo ăn không? Có nước ngọt uống không?
- Có, có hết, chỉ cần em lớn lên làm vợ anh, anh đem tất cả món ăn ngon đến cho em.
- Được, vậy em nhận lời anh trước.
Có lẽ chỉ là một câu đối đáp cũng đã kết thành nhân duyên. Gieo hạt giống tình yêu, giờ đã được hái trái. Một nỗi niềm nho nhỏ trong lòng, mười mấy năm sau, rốt cuộc giấc mộng đã trở thành sự thật, sao lại không khiến người kích động vạn phần?
Đúng vậy, Quan Doãn đúng là kích động. Đối với Ôn Lâm, hắn cũng đã kiềm chế mầy lấn, không dám hái trái ngọt tình yêu. Cả đời người, chỉ có hai khoảnh khắc có giá trị vĩnh viễn khắc ghi. Tình yêu có thể tìm lại được, nhưng hoa thanh xuân lại chỉ nở một lần.
Đúng vậy, chỉ một lần.
Giúp Ôn Lâm cởi áo ngực xong, ngọn núi mịn màng nõn nà đã hiện ra trước mặt Quan Doãn, thật sự mê hoặc bản năng nguyên thủy của con người, tỏa ra vẻ đẹp mê ly lộng lẫy và no đầy. Quan Doãn cũng không dừng tay, tiếp tục giúp Ôn Lâm cởi từng mảnh quần áo trên người. Hắn cởi thật chậm rãi, tựa như lột trứng gà, dịu dàng ôn tồn. Người đàn ông cần yêu quý cô gái của mình, nhất là lần đầu tiên của cô, cần phải quý như ngọc.
Rốt cuộc, khi Ôn lâm đã hoàn toàn lõa thể trước mặt hắn, Quan Doãn than nhẹ một tiếng:
- Ôn Lâm, em thật đẹp, em chính là một tác phẩm nghệ thuật, là một kiệt tác.
Từ hai vai đến hông rất thanh mảnh, nhưng xuống đến mông đã mở rộng, là nơi tinh tế nhất trong cơ thể người phụ nữ, cũng là nơi duyên dáng, hấp dẫn người khác nhất. Dáng người Ôn Lâm chẳng những vô cùng đẹp mà làn da lại mượt mà không tỳ vết. Hơn nữa, những cô gái thành phố thường không được khỏe mạnh lắm, luôn như đóa hoa trồng trong nhà kính, không được như những loài hoa sống ngoài thiên nhiên khỏe mạnh và ngát hương. Thân thể của cô là giấc mộng cuối cùng của mỗi người đàn ông.
Sáng bóng, khỏe mạnh, hoàn mỹ và đầy đặn, không tỳ vết, cơ thể như vậy của một cô gái hiện lên trước mặt Quan Doãn, đối với người chưa từng trải như Quan Doãn mà nói, tuyệt đối là vũ khí sát thương cực lớn.
Lúc Quan Doãn cởi quần áo Ôn Lâm thì cũng như một người đàn ông hào hoa, mềm mại mà ôn tồn, nhưng khi cởi quần áo của chính mình thì lại vô cùng vội vã gấp rút. Hắn giật hai ba cái đã thảy quần áo mình xuống đất, xoay người đè Ôn Lâm xuống dưới người, khẩn trương tách hai chân Ôn Lâm ra:
- Em có sợ không?
- Hơi sợ.
Ôn Lâm nhắm hai mặt lại, tùy ý để hai tay Quan Doãn mặc sức vuốt ve. Những nơi trên cơ thể nàng bị Quan Doãn chạm đến đều tê dại như bị chạm điện.
- Anh nhẹ tay một chút được không?
Kêu đau một tiếng, tấm thân trinh nữ gìn giữ bao năm đã không còn. Ôn Lâm cắn lấy vai Quan Doãn, mắt tuôn lệ:
- Đau quá, kiếp trước em có thiếu nợ gì anh mà anh tra tấn em như vậy.
Quan Doãn cảm nhận được sự căng thẳng của cơ thể Ôn Lâm bèn dừng lại:
- Có cần ngừng lại không?
Ôn Lâm thấy cảm động. Người đàn ông vào lúc thế này còn có thể vì cô gái của mình mà dừng lại, là người đàn ông biết đau lòng vì người yêu của mình. Cô cắn răng, lại cắn vào vai Quan Doãn thêm lần nữa:
- Tùy anh thôi, em khỏe rồi, không sợ nữa.
Hai người trẻ tuổi vụng về đã qua xong lần đầu tiên của mình.
Lần đầu tiên vĩnh viễn chỉ nở rộ một lần.
Một lần là vĩnh viễn.
Bên ngoài, bông tuyết chẳng biết đã ngừng từ lúc nào, chỉ còn một màn sương mỏng. Củi đã cháy hết, hơi lạnh xông tới, Quan Doãn thấy Ôn Lâm ngủ say, thần thái an ổn mà đẹp đẽ, lại sinh lòng yêu thương vô hạn, hôn thật sâu vào trán cô, khoác áo, bước xuống giường ra ngoài đốt củi.
Thêm vài thanh củi, lửa lại cháy rực. Nhìn những ánh sao trên bầu trời đêm, trên mặt đất lại có một lớp tuyết mỏng, không khỏi cảm thán trời đất thay đổi không ngừng, mà đời người cũng như thế.
Quay về phòng, thấy bên cạnh chăn của Ôn Lâm có chiếc khăn tay trắng tinh giờ đã dính nhiều vết đỏ thẫm, nhìn thấy đau lòng, như một đóa hoa mai nở rộ, hắn muốn tự tay lấy ra để xem qua. Ôn Lâm tỉnh lại, nghiêng người giấu ra phía sau.
- Không được xem.
Khuôn mặt xinh xắn của cô đỏ bừng, ba phần thẹn thùng lại thêm năm phần quyến rũ.
- Sao lại không cho anh xem?
Quan Doãn muốn giằng lấy.
- Không được xem là không được xem.
Nói sao Ôn Lâm cũng không chịu đưa cho Quan Doãn.
- Em sẽ lưu lại như kỷ niệm của cả đời mình. Đợi đến ngày anh bỏ em mà đi, em sẽ vĩnh viễn nhớ rõ giờ khắc này.
Quan Doãn ôm Ôn Lâm vào lòng:
- Cô bé ngốc, sao anh lại bỏ em được chứ?
Ôn Lâm thì thào nói:
- Ai mà biết được anh chứ? Em cứ giữ trước đã, tránh chuyện anh quên mất.
- Vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên. Người đàn ông lần đầu tiên với phụ nữ cũng giống như lần đầu tiên của một cô gái với một người đàn ông, vĩnh viễn khắc ghi trong lòng, đến chết không quên.
Nói xong, Quan Doãn cũng lại động tình, đưa tay sờ ngực.
- Đừng mà.
- Ngày tốt cảnh đẹp, không thể bỏ qua.
- Em sợ đau.
- Không đau đâu, anh sẽ rất nhẹ nhàng mà.
- Hư hỏng.
- Xuân phong đắc ý, chùng vó ngựa, một đêm mai nở được hai lần.
- Là một ngày có thể xem hoa nở ở Trường An phải không?
Ôn Lâm thấy Quan Doãn sửa thơ cổ lung tung, bị chọc cười, trêu hắn vài câu, bỗng nhiên thấy cả người bị xiết chặt.
- A, anh…
Còn chưa dứt lời, miệng đã bị ngăn chặn.
Trong phòng tràn đầy cảnh xuân chẳng ai hay, cả trăng sao đầy trời chỉ chiếu sáng cho khoảnh khắc này.
Trời còn chưa sáng, Quan Doãn và Ôn Lâm đã thức dậy. Cũng may, Quan Doãn là người đàn ông tốt, biết thương hương tiếc ngọc. Ôn Lâm bước đi cũng như bình thường, không để cho người có kinh nghiệm nhìn qua đã biết tối qua xảy ra chuyện gì. Dù như vậy, Ôn Lâm cũng không dám cùng Quan Doãn đi gặp Kim Nhất Giai, để Quan Doãn đưa cô về nhà.
Lúc hai người đang định rời khỏi nhà cũ, Quan Doãn bỗng phát hiện một bức tranh chữ trong góc nhà. Lúc tới không để ý đến, giờ đi ra lại thấy nằm trong tầm mắt, cấm lên mở ra xem, không khỏi kinh hãi.
Là chữ của ông cụ Dung. “Tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước Vu Sơn bất thị vân”.
Quan Doãn lại xấu hổ trong lòng một trận. Hóa ra ông cụ Dung đã đoán được hắn và Ôn Lâm đã đưa nhau lên đỉnh Vu Sơn, còn cố ý để thơ lại thức tỉnh hắn.
Ông cụ Dung thông minh trí tuệ gần như yêu quái. Quan Doãn thầm nghĩ, nếu ngày nào đó hắn có được tuệ nhãn sáng rõ như đuốc, có thể nhìn thấu thế sự như ông cụ Dung, hắn có thể bước từng bước lên mây trong quan trường không?
Sau khi tiễn Ôn Lâm về, Quan Doãn cũng lặng lẽ lái xe về nhà. Thật ra hắn cũng biết không qua mặt được người mẹ hiểu biết của hắn, nhưng vẫn còn chút cơ hội, dù sao cũng mới vừa tờ mờ sáng, hẳn là mọi người còn đang trong giấc mộng.
Đậu xe xong, hắn rón ra rón rén mở cửa, suýt chút nữa đã ngẩn người. Mẹ hắn đang ngồi ngay ngắn giữa nhà, rõ ràng là đang đợi hắn về. Hắn đầu tiên là sửng sốt, nhưng lập tức liền cười ha ha:
- Mẹ…
Mẹ hắn hiển nhiên là đoán được có chuyện gì, thở dài một tiếng, chỉ tay ra cửa:
- Đúng lúc trời còn sớm, cùng mẹ ra ngoài một chút.
Tản bộ với mẹ cũng là ý của Quan Doãn. Hắn muốn nhân cơ hội này mà hỏi chút chuyện về ông cụ Dung. Lúc này hẳn là ông cụ Dung còn đang say ngủ. Cha hắn và Tiểu Muội có lẽ cũng chưa thức giấc, đúng là thơi cơ tốt nhất để tâm sự với mẹ.
Sáng sớm, xung quanh thật tĩnh lặng. Quan Doãn theo mẹ đi tản bộ ở bờ sông, bước trên cỏ khô, hít thở không khí trong lành, suy nghĩ cũng tỉnh táo khác thường. Hắn đột nhiên cảm thấy vai trái nặng hơn rất nhiều, ngẫm nghĩ cũng hiểu được, sau này trách nhiệm trên vai hắn cũng nặng nề hơn.
Là gánh nặng của người đàn ông khi hứa hẹn với người phụ nữ.
Sương mù dày đặc bên bờ sông. Mùa đông ở vùng quê thật là một cảnh tượng buồn tẻ. Mẹ hắn đưa mắt nhìn về phía xa, bỗng nhiên nói một câu:
- Mọi sự, vạn vật đều cực thịnh rồi suy, thế gia hay dòng họ gì cũng vậy.
Quan Doãn khẽ động tâm. Mẹ hắn nhắc đến thế gia và dòng họ, là muốn nói đến thân thế của bà hay thân thế của ông cụ Dung? Đang muốn lên tiếng hỏi cho rõ ràng, mẹ lại đột nhiên lạnh lùng hỏi:
- Quan Doãn, đêm qua con ở cùng với ai?
Quan Doãn đỏ mặt, trước mặt mẹ thật không được tự nhiên, cười ha ha:
- Chuyện này, chuyện này, một mình…
- Ôn Lâm là một cô gái tốt, sau này con không được phụ bạc cô ấy.
Mẹ hắn sao có thể không nhận ra Quan Doãn đang giở trò. Quan Doãn là con trai bà mà. Bà lắc đầu nói:
- Mẹ cũng biết các con còn trẻ, có phòng cũng không phòng được, nhưng mẹ cũng không tán thành chuyện phụ nữ bên người con quá nhiều. Nhiều phụ nữ, nhiều phiền phức. Con lại đi trên con đường làm quan, sau này phải đề phòng việc phạm sai lầm vì phụ nữ…
- Con biết rồi, mẹ, con sẽ chú ý mà.
Mẹ hắn mắt sáng như đuốc, không ngờ lại có thể nhìn ra là hắn ở cùng với Ôn Lâm. Đúng là không đơn giản. Sao mẹ lại không đoán hắn và Kim Nhất Giai ở cùng?
- Nhất Giai cũng là một cô gái tốt. Gia giáo nhà cô ấy rất nghiêm khắc. Nếu con không thể cưới cô ấy thì không được làm hỏng sự trong sạch của cô.
Mẹ hắn chân thành nói, tình ý sâu xa.
- Nhất Giai cũng thích con. Con à, sao con lại luôn có một đống nợ tình như vậy chứ? Đời người, khó trả nhất không phải là nợ ân tình, mà là nợ tình. Con có nghĩ tới, Hạ Lai phải thế nào đây?
Quan Doãn cúi đầu không nói. Không nói lời nào không phải là trốn tránh, mà là hắn biết mẹ hắn chưa nói hết lời.
- Con có biết vì sao mẹ lại thích Hạ Lai không?
- Con không biết.
- Vì Hạ Lai rất giống mẹ khi xưa.
Ánh mắt mẹ hắn càng xa xăm hơn, như bơi trong hồi ức mênh mông.
- Nhưng số mệnh của mẹ không được tốt như Hạ Lai. Khi mẹ phá tan được lực cản của gia đình để cùng người kia cao chạy xa bay thì đã không còn thấy người kia nữa. Gã không kiên nhẫn bằng con, cũng không có trách nhiệm bằng con. Gã buông tay. Chẳng những buông tay mà còn tránh né…
- Hả?
Quan Doãn biết mẹ hắn đau lòng vì chuyện cũ, trong lòng cũng hiểu rõ một chút:
- Mẹ, có phải mẹ bị hụt hẫng, quay về nhà cũng không được, liền lưu lạc đến huyện Khổng, gặp được cha con không?
- Đại khái chính là như vậy.
Mẹ hắn cũng mỉm cười nhạt nhẽo.
- Cha con là người tốt. Gả cho ông ấy mẹ không hề hối hận. Sau khi lấy cha con, mẹ đã quên hẳn người kia.
- Người kia rốt cuộc là ai?
Giờ Quan Doãn thật sự muốn biết ai đã khiến cho mẹ và Hạ Lai giống nhau, dũng cảm phá tan rào cản gia đình để cùng sống với hắn. Gã rốt cuộc hấp dẫn đến mức nào.
- Gã bây giờ đang làm quan lớn ở Bắc Kinh.
Mẹ hắn cười đau đớn.
- Chắc chắn con đã nghe qua tên của gã. Gã tên là…
Quan Doãn đưa tay giúp Ôn Lâm cởi quần áo. Tấm thân trinh nữ của Ôn Lâm hiện lên hoàn toàn trước mặt hắn, không sót nơi nào. Dù không phải là lần đầu tiên thưởng thức, nhưng dưới ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn chân không, Ôn Lâm thẹn thùng xinh như hoa, đẹp như ngọc.
Dưới đèn ngắm mỹ nhân, quả nhiên là vui lòng đẹp ý.
Cả đời mà chỉ như mới gặp. Trong thoáng chốc, Quan Doãn dường như thật sự trở về lúc ấu thơ, nhớ mang máng dưới tàng cây lựu trong trường, tay hắn cầm một đóa hoa lựu, dùng thanh âm non nớt, kiêu ngạo nói với Ôn Lâm:
- Em Lâm, lớn lên làm vợ anh được không?
Còn Ôn Lâm thì ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đầy hạnh phúc, vẫn làm ra vẻ kiêu ngạo nói:
- Làm vợ anh có gì tốt chứ? Có kẹo ăn không? Có nước ngọt uống không?
- Có, có hết, chỉ cần em lớn lên làm vợ anh, anh đem tất cả món ăn ngon đến cho em.
- Được, vậy em nhận lời anh trước.
Có lẽ chỉ là một câu đối đáp cũng đã kết thành nhân duyên. Gieo hạt giống tình yêu, giờ đã được hái trái. Một nỗi niềm nho nhỏ trong lòng, mười mấy năm sau, rốt cuộc giấc mộng đã trở thành sự thật, sao lại không khiến người kích động vạn phần?
Đúng vậy, Quan Doãn đúng là kích động. Đối với Ôn Lâm, hắn cũng đã kiềm chế mầy lấn, không dám hái trái ngọt tình yêu. Cả đời người, chỉ có hai khoảnh khắc có giá trị vĩnh viễn khắc ghi. Tình yêu có thể tìm lại được, nhưng hoa thanh xuân lại chỉ nở một lần.
Đúng vậy, chỉ một lần.
Giúp Ôn Lâm cởi áo ngực xong, ngọn núi mịn màng nõn nà đã hiện ra trước mặt Quan Doãn, thật sự mê hoặc bản năng nguyên thủy của con người, tỏa ra vẻ đẹp mê ly lộng lẫy và no đầy. Quan Doãn cũng không dừng tay, tiếp tục giúp Ôn Lâm cởi từng mảnh quần áo trên người. Hắn cởi thật chậm rãi, tựa như lột trứng gà, dịu dàng ôn tồn. Người đàn ông cần yêu quý cô gái của mình, nhất là lần đầu tiên của cô, cần phải quý như ngọc.
Rốt cuộc, khi Ôn lâm đã hoàn toàn lõa thể trước mặt hắn, Quan Doãn than nhẹ một tiếng:
- Ôn Lâm, em thật đẹp, em chính là một tác phẩm nghệ thuật, là một kiệt tác.
Từ hai vai đến hông rất thanh mảnh, nhưng xuống đến mông đã mở rộng, là nơi tinh tế nhất trong cơ thể người phụ nữ, cũng là nơi duyên dáng, hấp dẫn người khác nhất. Dáng người Ôn Lâm chẳng những vô cùng đẹp mà làn da lại mượt mà không tỳ vết. Hơn nữa, những cô gái thành phố thường không được khỏe mạnh lắm, luôn như đóa hoa trồng trong nhà kính, không được như những loài hoa sống ngoài thiên nhiên khỏe mạnh và ngát hương. Thân thể của cô là giấc mộng cuối cùng của mỗi người đàn ông.
Sáng bóng, khỏe mạnh, hoàn mỹ và đầy đặn, không tỳ vết, cơ thể như vậy của một cô gái hiện lên trước mặt Quan Doãn, đối với người chưa từng trải như Quan Doãn mà nói, tuyệt đối là vũ khí sát thương cực lớn.
Lúc Quan Doãn cởi quần áo Ôn Lâm thì cũng như một người đàn ông hào hoa, mềm mại mà ôn tồn, nhưng khi cởi quần áo của chính mình thì lại vô cùng vội vã gấp rút. Hắn giật hai ba cái đã thảy quần áo mình xuống đất, xoay người đè Ôn Lâm xuống dưới người, khẩn trương tách hai chân Ôn Lâm ra:
- Em có sợ không?
- Hơi sợ.
Ôn Lâm nhắm hai mặt lại, tùy ý để hai tay Quan Doãn mặc sức vuốt ve. Những nơi trên cơ thể nàng bị Quan Doãn chạm đến đều tê dại như bị chạm điện.
- Anh nhẹ tay một chút được không?
Kêu đau một tiếng, tấm thân trinh nữ gìn giữ bao năm đã không còn. Ôn Lâm cắn lấy vai Quan Doãn, mắt tuôn lệ:
- Đau quá, kiếp trước em có thiếu nợ gì anh mà anh tra tấn em như vậy.
Quan Doãn cảm nhận được sự căng thẳng của cơ thể Ôn Lâm bèn dừng lại:
- Có cần ngừng lại không?
Ôn Lâm thấy cảm động. Người đàn ông vào lúc thế này còn có thể vì cô gái của mình mà dừng lại, là người đàn ông biết đau lòng vì người yêu của mình. Cô cắn răng, lại cắn vào vai Quan Doãn thêm lần nữa:
- Tùy anh thôi, em khỏe rồi, không sợ nữa.
Hai người trẻ tuổi vụng về đã qua xong lần đầu tiên của mình.
Lần đầu tiên vĩnh viễn chỉ nở rộ một lần.
Một lần là vĩnh viễn.
Bên ngoài, bông tuyết chẳng biết đã ngừng từ lúc nào, chỉ còn một màn sương mỏng. Củi đã cháy hết, hơi lạnh xông tới, Quan Doãn thấy Ôn Lâm ngủ say, thần thái an ổn mà đẹp đẽ, lại sinh lòng yêu thương vô hạn, hôn thật sâu vào trán cô, khoác áo, bước xuống giường ra ngoài đốt củi.
Thêm vài thanh củi, lửa lại cháy rực. Nhìn những ánh sao trên bầu trời đêm, trên mặt đất lại có một lớp tuyết mỏng, không khỏi cảm thán trời đất thay đổi không ngừng, mà đời người cũng như thế.
Quay về phòng, thấy bên cạnh chăn của Ôn Lâm có chiếc khăn tay trắng tinh giờ đã dính nhiều vết đỏ thẫm, nhìn thấy đau lòng, như một đóa hoa mai nở rộ, hắn muốn tự tay lấy ra để xem qua. Ôn Lâm tỉnh lại, nghiêng người giấu ra phía sau.
- Không được xem.
Khuôn mặt xinh xắn của cô đỏ bừng, ba phần thẹn thùng lại thêm năm phần quyến rũ.
- Sao lại không cho anh xem?
Quan Doãn muốn giằng lấy.
- Không được xem là không được xem.
Nói sao Ôn Lâm cũng không chịu đưa cho Quan Doãn.
- Em sẽ lưu lại như kỷ niệm của cả đời mình. Đợi đến ngày anh bỏ em mà đi, em sẽ vĩnh viễn nhớ rõ giờ khắc này.
Quan Doãn ôm Ôn Lâm vào lòng:
- Cô bé ngốc, sao anh lại bỏ em được chứ?
Ôn Lâm thì thào nói:
- Ai mà biết được anh chứ? Em cứ giữ trước đã, tránh chuyện anh quên mất.
- Vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên. Người đàn ông lần đầu tiên với phụ nữ cũng giống như lần đầu tiên của một cô gái với một người đàn ông, vĩnh viễn khắc ghi trong lòng, đến chết không quên.
Nói xong, Quan Doãn cũng lại động tình, đưa tay sờ ngực.
- Đừng mà.
- Ngày tốt cảnh đẹp, không thể bỏ qua.
- Em sợ đau.
- Không đau đâu, anh sẽ rất nhẹ nhàng mà.
- Hư hỏng.
- Xuân phong đắc ý, chùng vó ngựa, một đêm mai nở được hai lần.
- Là một ngày có thể xem hoa nở ở Trường An phải không?
Ôn Lâm thấy Quan Doãn sửa thơ cổ lung tung, bị chọc cười, trêu hắn vài câu, bỗng nhiên thấy cả người bị xiết chặt.
- A, anh…
Còn chưa dứt lời, miệng đã bị ngăn chặn.
Trong phòng tràn đầy cảnh xuân chẳng ai hay, cả trăng sao đầy trời chỉ chiếu sáng cho khoảnh khắc này.
Trời còn chưa sáng, Quan Doãn và Ôn Lâm đã thức dậy. Cũng may, Quan Doãn là người đàn ông tốt, biết thương hương tiếc ngọc. Ôn Lâm bước đi cũng như bình thường, không để cho người có kinh nghiệm nhìn qua đã biết tối qua xảy ra chuyện gì. Dù như vậy, Ôn Lâm cũng không dám cùng Quan Doãn đi gặp Kim Nhất Giai, để Quan Doãn đưa cô về nhà.
Lúc hai người đang định rời khỏi nhà cũ, Quan Doãn bỗng phát hiện một bức tranh chữ trong góc nhà. Lúc tới không để ý đến, giờ đi ra lại thấy nằm trong tầm mắt, cấm lên mở ra xem, không khỏi kinh hãi.
Là chữ của ông cụ Dung. “Tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước Vu Sơn bất thị vân”.
Quan Doãn lại xấu hổ trong lòng một trận. Hóa ra ông cụ Dung đã đoán được hắn và Ôn Lâm đã đưa nhau lên đỉnh Vu Sơn, còn cố ý để thơ lại thức tỉnh hắn.
Ông cụ Dung thông minh trí tuệ gần như yêu quái. Quan Doãn thầm nghĩ, nếu ngày nào đó hắn có được tuệ nhãn sáng rõ như đuốc, có thể nhìn thấu thế sự như ông cụ Dung, hắn có thể bước từng bước lên mây trong quan trường không?
Sau khi tiễn Ôn Lâm về, Quan Doãn cũng lặng lẽ lái xe về nhà. Thật ra hắn cũng biết không qua mặt được người mẹ hiểu biết của hắn, nhưng vẫn còn chút cơ hội, dù sao cũng mới vừa tờ mờ sáng, hẳn là mọi người còn đang trong giấc mộng.
Đậu xe xong, hắn rón ra rón rén mở cửa, suýt chút nữa đã ngẩn người. Mẹ hắn đang ngồi ngay ngắn giữa nhà, rõ ràng là đang đợi hắn về. Hắn đầu tiên là sửng sốt, nhưng lập tức liền cười ha ha:
- Mẹ…
Mẹ hắn hiển nhiên là đoán được có chuyện gì, thở dài một tiếng, chỉ tay ra cửa:
- Đúng lúc trời còn sớm, cùng mẹ ra ngoài một chút.
Tản bộ với mẹ cũng là ý của Quan Doãn. Hắn muốn nhân cơ hội này mà hỏi chút chuyện về ông cụ Dung. Lúc này hẳn là ông cụ Dung còn đang say ngủ. Cha hắn và Tiểu Muội có lẽ cũng chưa thức giấc, đúng là thơi cơ tốt nhất để tâm sự với mẹ.
Sáng sớm, xung quanh thật tĩnh lặng. Quan Doãn theo mẹ đi tản bộ ở bờ sông, bước trên cỏ khô, hít thở không khí trong lành, suy nghĩ cũng tỉnh táo khác thường. Hắn đột nhiên cảm thấy vai trái nặng hơn rất nhiều, ngẫm nghĩ cũng hiểu được, sau này trách nhiệm trên vai hắn cũng nặng nề hơn.
Là gánh nặng của người đàn ông khi hứa hẹn với người phụ nữ.
Sương mù dày đặc bên bờ sông. Mùa đông ở vùng quê thật là một cảnh tượng buồn tẻ. Mẹ hắn đưa mắt nhìn về phía xa, bỗng nhiên nói một câu:
- Mọi sự, vạn vật đều cực thịnh rồi suy, thế gia hay dòng họ gì cũng vậy.
Quan Doãn khẽ động tâm. Mẹ hắn nhắc đến thế gia và dòng họ, là muốn nói đến thân thế của bà hay thân thế của ông cụ Dung? Đang muốn lên tiếng hỏi cho rõ ràng, mẹ lại đột nhiên lạnh lùng hỏi:
- Quan Doãn, đêm qua con ở cùng với ai?
Quan Doãn đỏ mặt, trước mặt mẹ thật không được tự nhiên, cười ha ha:
- Chuyện này, chuyện này, một mình…
- Ôn Lâm là một cô gái tốt, sau này con không được phụ bạc cô ấy.
Mẹ hắn sao có thể không nhận ra Quan Doãn đang giở trò. Quan Doãn là con trai bà mà. Bà lắc đầu nói:
- Mẹ cũng biết các con còn trẻ, có phòng cũng không phòng được, nhưng mẹ cũng không tán thành chuyện phụ nữ bên người con quá nhiều. Nhiều phụ nữ, nhiều phiền phức. Con lại đi trên con đường làm quan, sau này phải đề phòng việc phạm sai lầm vì phụ nữ…
- Con biết rồi, mẹ, con sẽ chú ý mà.
Mẹ hắn mắt sáng như đuốc, không ngờ lại có thể nhìn ra là hắn ở cùng với Ôn Lâm. Đúng là không đơn giản. Sao mẹ lại không đoán hắn và Kim Nhất Giai ở cùng?
- Nhất Giai cũng là một cô gái tốt. Gia giáo nhà cô ấy rất nghiêm khắc. Nếu con không thể cưới cô ấy thì không được làm hỏng sự trong sạch của cô.
Mẹ hắn chân thành nói, tình ý sâu xa.
- Nhất Giai cũng thích con. Con à, sao con lại luôn có một đống nợ tình như vậy chứ? Đời người, khó trả nhất không phải là nợ ân tình, mà là nợ tình. Con có nghĩ tới, Hạ Lai phải thế nào đây?
Quan Doãn cúi đầu không nói. Không nói lời nào không phải là trốn tránh, mà là hắn biết mẹ hắn chưa nói hết lời.
- Con có biết vì sao mẹ lại thích Hạ Lai không?
- Con không biết.
- Vì Hạ Lai rất giống mẹ khi xưa.
Ánh mắt mẹ hắn càng xa xăm hơn, như bơi trong hồi ức mênh mông.
- Nhưng số mệnh của mẹ không được tốt như Hạ Lai. Khi mẹ phá tan được lực cản của gia đình để cùng người kia cao chạy xa bay thì đã không còn thấy người kia nữa. Gã không kiên nhẫn bằng con, cũng không có trách nhiệm bằng con. Gã buông tay. Chẳng những buông tay mà còn tránh né…
- Hả?
Quan Doãn biết mẹ hắn đau lòng vì chuyện cũ, trong lòng cũng hiểu rõ một chút:
- Mẹ, có phải mẹ bị hụt hẫng, quay về nhà cũng không được, liền lưu lạc đến huyện Khổng, gặp được cha con không?
- Đại khái chính là như vậy.
Mẹ hắn cũng mỉm cười nhạt nhẽo.
- Cha con là người tốt. Gả cho ông ấy mẹ không hề hối hận. Sau khi lấy cha con, mẹ đã quên hẳn người kia.
- Người kia rốt cuộc là ai?
Giờ Quan Doãn thật sự muốn biết ai đã khiến cho mẹ và Hạ Lai giống nhau, dũng cảm phá tan rào cản gia đình để cùng sống với hắn. Gã rốt cuộc hấp dẫn đến mức nào.
- Gã bây giờ đang làm quan lớn ở Bắc Kinh.
Mẹ hắn cười đau đớn.
- Chắc chắn con đã nghe qua tên của gã. Gã tên là…
/556
|