Mẫu Bang Phương cười nói:
- Sao có thể? Ông tới tôi khẳng định hoan nghênh.
- Tôi không phải là không muốn đến, là vẫn hạ không được quyết tâm, không muốn quấy rầy cuộc sống yên tĩnh của cô.
Ông cụ Dung khẽ lắc đầu,
- Bây giờ nhìn thấy cuộc sống cô rất an bình rất đầy đủ, tôi cũng liền an tâm. Tuy rằng sớm từ chỗ Quan Doãn biết cuộc sống của cô rất an ổn, nhưng luôn muốn tận mắt thấy qua mới yên tâm.
- Có cái gì lo lắng sao? Cuộc sống là một loại hạt, rơi xuống đất sẽ mọc rễ, tôi ở huyện Khổng 20 năm, đã sớm xem huyện Khổng là quê hương rồi.
Mẫu Bang Phương giơ tay làm một tư thế xin mời,
- An tâm ổn chỗ chính là cố hương, mời vào nhà nói chuyện.
Mẫu Bang Phương lúc này, tự nhiên hào phóng, giơ tay nhấc chân như tiểu thư khuê các phong phạm không lộ ra nghi ngờ, sao còn là một giáo viên tạm thời bình thường, tao nhã và thong dong của bà, rõ ràng so với phong thái thục nữ của Kim Nhất Giai còn thành thạo hơn.
Bao gồm Quan Doãn và Tiểu Muội ở bên trong, bất kể là Kim Nhất Giai, Ôn Lâm, hay là Quan Thành Nhân, Lưu Bảo Gia và Lôi Tấn Lực, đều cả kinh trợn mắt há hốc mồm!
Khiếp sợ không chỉ vì Mẫu Bang Phương đột nhiên giống như biến thành người khác, càng khiếp sợ vì Mẫu Bang Phương và ông cụ Dung chẳng những quen biết, hơn nữa nghe bọn họ một hỏi một đáp, hiển nhiên đã quen biết rất nhiều năm.
Quan Doãn gần như hỗn độn rồi, hắn tuy rằng nghĩ tới giữa ông cụ Dung và mẹ có một liên hệ ràng buộc —— Tiểu Muội —— nhưng tuyệt đối thật không ngờ, mẹ và ông lão Dung chẳng những quen biết, còn rất quen thuộc!
Điều này... nên nói từ đâu?
- Đừng đứng đây nữa, vào nhà, mau vào nhà.
Quan Thành Nhân rốt cuộc trải qua nhiều việc, sau khi giật mình một lát liền khôi phục trấn tĩnh, tiếp đón mấy người vào nhà.
Quan Doãn thoáng nhìn mẹ đầy thâm ý, mẹ giả vờ không phát hiện. Phía trước dẫn đường dẫn dắt ông cụ Dung vào nhà. Ông cụ Dung chắp hai tay sau lưng, việc nhân đức không nhường ai một bước bước vào phòng.
Lưu Bảo Gia và Lôi Tấn Lực ở phía sau, hai người một trái một phải đứng ở hai bên Quan Doãn.
- Anh Quan, ông cụ Dung có lai lịch thế nào?
Lưu Bảo Gia hỏi.
- Anh Quan, ông cụ Dung có lai lịch thế nào?
Lôi Tấn Lực học Lưu Bảo Gia cũng hỏi một câu.
- Cậu hỏi tôi, tôi hỏi ai?
Quan Doãn liếc hai người một cái,
- Ít nói chuyện, làm việc nhiều.
- Vâng, vâng.
Lưu Bảo Gia cười ha hả, giảm thấp giọng xuống nói.
- Chuyện anh Quan dặn dò, sắp xong rồi.
Quan Doãn đánh đầu Lưu Bảo Gia một cái:
- Sau hẵn nói, bây giờ không phải là lúc.
Kim Nhất Giai và Ôn Lâm, Tiểu Muội sóng vai đi ở cuối cùng. Ba người xì xào bàn tán, cũng không biết nói cái gì đó, còn bất chợt truyền đến tiếng cười khanh khách.
Nhà của Quan gia không coi là nhỏ, nhưng người nhiều, liền có vẻ chật chội. Quan Doãn và Lưu Bảo Gia lại đem đến một cái bàn bát tiên ghép lại, mẹ nhíu nhíu mày muốn nói cái gì, Quan Doãn liền thay bà nói ra:
- Mẹ, phụ nữ không lên bàn ngồi là quy củ tổ tông truyền xuống không giả, nhưng hiện tại khách đến đây, được rồi, Ôn Lâm không tính là khách, Nhất Giai thì phải, mẹ cũng không thể để Nhất Giai ngồi bên rìa, có phải hay không?
Phong tục dân gian Huyện Khổng, lúc bạn bè tụ hội, chỉ có đàn ông có thể ngồi trên bàn uống rượu, phụ nữ không thể chung bàn, lúc ăn cơm, cũng chỉ có thể ở một bên ăn cơm, không thể ngồi trên bàn chính. Những năm gần đây, rất nhiều người không kiên trì thói quen này nữa. Quan Thành Nhân cũng hiểu được không cần phải chia rõ ràng, nhưng Mẫu Bang Phương thì không được, luôn nói quy củ tổ tông truyền xuống không thể bỏ.
Chuyện này đều khiến Quan Doãn cảm thấy kỳ quái, mẹ dầu gì cũng là cô giáo, sao lại có tư tưởng truyền thống như vậy? Là ý tưởng thâm căn cố đế đến từ đâu?
Mẹ thấy Quan Doãn nói như vậy, đành phải nói:
- Được rồi, hôm nay vì Nhất Giai phá lệ một lần.
Kim Nhất Giai lại nói ngay:
- Không sao, bác gái, cháu quen không lên bàn, kỳ thật ở nhà cháu cũng có tập tục này.
- Đương nhiên, các gia đình quan lớn và gia tộc, đều có tập tục như vậy, tuy nhiên chính là nhà ai để ý nhiều một chút ít một chút thôi.
Ông cụ Dung xen vào một câu, ông ngồi ở phía trên, lần đầu tiên tới Quan gia, không chút nào xem mình là người ngoài, một bên phối hợp rót một chén rượu, một bên còn nói,
- Khó được vui vẻ như hôm nay, lại tụ tập đầy đủ, đều ngồi, đều ngồi.
Ông cụ Dung vừa nói, mẹ liền không nói cái gì nữa, Kim Nhất Giai le lưỡi, làm cái mặt quỷ với Quan Doãn , ý là chuyện nhà anh còn rất nhiều, Quan Doãn đành phải bất đắc dĩ lắc lắc đầu, quả thật, trong nhà luôn luôn là mẹ định đoạt. Nhưng hiện tại xem ra, ông cụ Dung vừa đến, rất có ý đảo khách thành chủ.
Quan Doãn liền nâng chén rượu lên kính ông cụ Dung một ly:
- Con quen bác một năm rồi, lần đầu tiên mời tới nhà, nào, trước kính bác một ly, chúc bác sống lâu trăm tuổi.
- Ha ha, tiểu Quan càng ngày càng biết cách ăn nói rồi, Bang Phương, con của cô rất có tài.
Ông cụ Dung nâng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch,
- Tôi thật vui.
- Quan Doãn thành tài, cũng là ông có cách chỉ dạy, tôi phải cảm ơn ông mới đúng.
Mẫu Bang Phương cũng bưng lên rượu kính ông cụ Dung,
- Tôi cũng mời ông một ly.
Ông cụ Dung ai đến cũng không cự tuyệt, đều uống một hơi cạn sạch:
- Bang Phương, tôi mới quen biết tiểu Quan một năm, hắn qua năm mới 24 tuổi, hắn sống 23 năm đều là cô bồi dưỡng, cha mẹ mới là thầy giáo mở đầu của đứa con.
Quan Thành Nhân mặt lộ vẻ xấu hổ, Quan Doãn thành tài là công lao của Mẫu Bang Phương và ông cụ Dung, khiến người làm cha này là ông làm sao chịu nổi. Quan Doãn chú ý tới sự bất thường của ba, ha hả cười nói:
- Dưỡng bất giáo, phụ chi quá, giáo bất nghiêm, sư chi nọa. Cha là người cha hiền từ, mẹ là thầy giáo nghiêm khắc.
Quan Thành Nhân mới mỉm cười, ông cũng cảm thấy ông cụ Dung không giống bình thường, tuy rằng bây giờ còn không rõ ràng lắm ông cụ Dung rốt cuộc là người nào. Nhưng Mẫu Bang Phương và Quan Doãn đều kính như thượng khách, ông cũng không dám chậm trễ, cũng kính ông cụ Dung một ly.
Sau đó, Kim Nhất Giai, Ôn Lâm, Tiểu Muội và Lưu Bảo Gia, Lôi Tấn Lực đều kính ông cụ Dung một ly, ông cụ Dung không cự tuyệt, toàn bộ tiếp chiêu, vài ly rượu vào bụng, mặt không đổi sắc tim không nhảy, thật không biết tửu lượng ông cụ Dung lớn đến bao nhiêu.
Sau vài chén rượu, không khí trên bàn rượu liền sôi nổi hơn nhiều, Quan Doãn rốt cục hỏi nghi vấn lớn nhất trong lòng:
- Ông cụ Dung, bác làm sao lại quen mẹ của con?
- Quan Doãn, con gọi ông ta là gì?
Mẫu Bang Phương đột nhiên sắc mặt đại biến, vô cùng nghiêm nghị nói,
- Con gọi ông ta là ông cụ Dung, không sợ bị tổn thọ?
Một tiếng gào to cực kỳ đột nhiên mà dọa người này, Quan Doãn còn chưa bao giờ thấy qua mẹ giận như vậy, bỗng chốc sợ ngây người, ông cụ Dung vội hoà giải, cười nói:
- Bang Phương, cô lầm rồi, là tôi để nó gọi như vậy đấy, nó vẫn muốn gọi tôi là bác Dung, tôi không đồng ý, vẫn là ông cụ Dung nghe thuận tai. Tới tuổi này của tôi, nếu còn không được thuận tai, không phải là sống vô dụng sao? Hơn nữa cách gọi ông cụ Dung có thể làm cho tôi luôn tỉnh táo. Dung lão và lão Dung, chỉ là thay đổi một chút trình tự, Dung lão so với lão Dung dễ nghe hơn? Tôi thấy chưa chắc.
Ông cụ Dung vừa nói như vậy, Mẫu Bang Phương sắc mặt mới dịu lại, nói với Quan Doãn:
- Quan Doãn, con đừng trách mẹ tức giận, con nhất định phải tôn kính Dung lão.
- Mẹ...
Quan Doãn làm sao có thể giận mẹ, hắn cười ha hả,
- Tôn kính và không tôn kính, cùng xưng hô không quan hệ, miệng con gọi là ông cụ Dung, trong lòng kính ông như bề trên. Mẹ trước kia không phải cũng thường nói —— quảng tri thế sự hưu khai khẩu, túng thị nhân tiền chích điểm đầu. Giả sử liên đầu dã bất điểm, dã vô phiền não dã vô sầu —— tại sao lại so đo một cái xưng hô?
Một câu nói đến Mẫu Bang Phương á khẩu không trả lời được, không khỏi cười nói:
- Thằng nhóc này, đừng tưởng rằng mẹ nói không lại con, tuy nhiên là cho con ở trước mặt Nhất Giai và Ôn Lâm lưu vài phần mặt mũi thôi.
- Mẹ anh minh.
Quan Doãn lập tức miễn phí dâng tặng một câu nịnh bợ.
- Độc tọa thanh liêu tuyệt điểm trần, dã vô sảo tạp nhiễu nhàn thân. Phùng nhân bất thuyết nhân gian sự, liền thị nhân gian vô sự nhân... Bang Phương, bài thơ này cô vẫn nhớ? Khó được, khó được.
Ông cụ Dung có lẽ là uống rượu say, có lẽ là chuyện cũ trước kia xông lên trong lòng, nhất thời xúc động thật lâu nói,
- Quan Doãn, lấy viết mực
Quan Doãn đứng dậy lấy giấy và bút mực, Tiểu Muội đến mài mực, thấy ông cụ Dung hứng thú muốn múa bút vẩy mực, mấy người toàn bộ vây lại xem. Kim Nhất Giai vẻ mặt tò mò tiến đến gần Tiểu Muội, thấy thủ pháp mài mực của Tiểu Muội rất chuyên nghiệp, cô nhất thời ngứa tay, nói:
- Tiểu Muội, để cho chị thử xem.
Tiểu Muội cười nhẹ, lật tay, mềm nhẹ đem khối mực đưa vào tay Kim Nhất Giai, Kim Nhất Giai tiếp mực nơi tay, vươn cánh tay cho Quan Doãn :
- Giúp em xắn tay áo.
Quan Doãn khẽ mỉm cười, giơ tay thay Kim Nhất Giai xắn tay áo, hương thơm xông vào mũi, cổ tay trắng như ngọc, nề hà Ôn Lâm ở bên, hắn không dám hơi có dị động, đôi mắt Kim Nhất Giai lại đâm chọt, rõ ràng cho thấy có ý cười nhạo hắn.
Quan Doãn cho rằng Kim Nhất Giai mài mực, chỉ là lòng ham chơi nổi lên, không ngờ tư thế giơ tay xuống tay của Kim Nhất Giai, rất chuyên nghiệp, hơn nữa thủ pháp mài mực, vừa thấy liền biết có luyện qua, không khỏi ngạc nhiên nói:
- Em thực sự biết mài mực?
- Đúng thế, em từ nhỏ giúp ba mài mực, làm sao vậy? Anh nghĩ rằng em thiên kim tiểu thư cái gì cũng không biết?
Kim Nhất Giai không phục nói,
- Nói cho anh biết, đại gia khuê thanh tú thời cổ đại cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, em tuy rằng so ra còn kém, nhưng từ nhỏ cũng học rất nhiều điều này nọ, so với anh không kém vài phần.
Ôn Lâm ở một bên lặng lẽ kéo Quan Doãn một cái, Quan Doãn lui một bước, nhỏ giọng hỏi:
- Làm sao vậy?
Ôn Lâm đỏ mặt:
- Em cũng biết mài mực.
Quan Doãn vui vẻ, thấy bộ dạng an ủi vuốt ve của cô, lặng lẽ vẽ ở tay cô một chút:
- Em là hoa nở sớm nhất trong lòng của anh.
Câu nói như một tia ánh mặt trời, Ôn Lâm lập tức ánh mặt trời rạng rỡ, mở cờ trong bụng.
Ông cụ Dung cầm bút lông trong tay, hút đầy mực, hơi vận khí, đột nhiên rơi trên giấy, chỉ trỏ, hành văn liền mạch lưu loát, một bài thơ liền bừng bừng trên giấy. Khi ông thoăn thoắt, mẹ ở một bên nghiêm nghị mà đứng, nín thở ngưng thần, với thái độ cung kính trước nay chưa từng có mà xem.
Là thơ Đỗ Mục cải biến mà thành —— nghèo túng giang hồ năm rượu đi, quan trường chìm nổi nhẹ trong lòng. Hai mươi năm vừa cảm giác mộng huyện Khổng, cười quên nhân sinh công và danh.
Nếu như nói thư pháp trước đây của ông cụ Dung là lấy cứng cáp hữu lực mà thắng, như vậy bức tranh chữ trước mắt này, liền lấy tang thương và bi tráng mà khiến người động lòng, nét chữ cứng cáp nhân sinh cảm hoài đập vào mặt, gần như khiến người trầm trồ khen ngợi.
- Ai nha, Bác Dung, cháu ở nhà bác Dung Nhất Thủy cũng đã thấy dựa vào bài “Khiển hoài” của Đỗ Mục mà đổi thành thơ, cùng ý cảnh của bác không khác lắm, không, phải nói gần như hoàn toàn giống nhau.
Kim Nhất Giai vừa thấy thơ của ông cụ Dung, bỗng nhiên liền kinh hô một tiếng.
Nếu là bình thường, ông cụ Dung có lẽ sẽ chú ý trái phải mà nói, không ngờ hôm nay cũng không biết ông cụ Dung nhớ chuyện cũ, hay là thật cố ý muốn vào Bắc kinh gặp Dung Nhất Thủy, đột ngột hỏi một câu:
- Ồ, thơ của Dung Nhất Thủy, là gì?
- Sao có thể? Ông tới tôi khẳng định hoan nghênh.
- Tôi không phải là không muốn đến, là vẫn hạ không được quyết tâm, không muốn quấy rầy cuộc sống yên tĩnh của cô.
Ông cụ Dung khẽ lắc đầu,
- Bây giờ nhìn thấy cuộc sống cô rất an bình rất đầy đủ, tôi cũng liền an tâm. Tuy rằng sớm từ chỗ Quan Doãn biết cuộc sống của cô rất an ổn, nhưng luôn muốn tận mắt thấy qua mới yên tâm.
- Có cái gì lo lắng sao? Cuộc sống là một loại hạt, rơi xuống đất sẽ mọc rễ, tôi ở huyện Khổng 20 năm, đã sớm xem huyện Khổng là quê hương rồi.
Mẫu Bang Phương giơ tay làm một tư thế xin mời,
- An tâm ổn chỗ chính là cố hương, mời vào nhà nói chuyện.
Mẫu Bang Phương lúc này, tự nhiên hào phóng, giơ tay nhấc chân như tiểu thư khuê các phong phạm không lộ ra nghi ngờ, sao còn là một giáo viên tạm thời bình thường, tao nhã và thong dong của bà, rõ ràng so với phong thái thục nữ của Kim Nhất Giai còn thành thạo hơn.
Bao gồm Quan Doãn và Tiểu Muội ở bên trong, bất kể là Kim Nhất Giai, Ôn Lâm, hay là Quan Thành Nhân, Lưu Bảo Gia và Lôi Tấn Lực, đều cả kinh trợn mắt há hốc mồm!
Khiếp sợ không chỉ vì Mẫu Bang Phương đột nhiên giống như biến thành người khác, càng khiếp sợ vì Mẫu Bang Phương và ông cụ Dung chẳng những quen biết, hơn nữa nghe bọn họ một hỏi một đáp, hiển nhiên đã quen biết rất nhiều năm.
Quan Doãn gần như hỗn độn rồi, hắn tuy rằng nghĩ tới giữa ông cụ Dung và mẹ có một liên hệ ràng buộc —— Tiểu Muội —— nhưng tuyệt đối thật không ngờ, mẹ và ông lão Dung chẳng những quen biết, còn rất quen thuộc!
Điều này... nên nói từ đâu?
- Đừng đứng đây nữa, vào nhà, mau vào nhà.
Quan Thành Nhân rốt cuộc trải qua nhiều việc, sau khi giật mình một lát liền khôi phục trấn tĩnh, tiếp đón mấy người vào nhà.
Quan Doãn thoáng nhìn mẹ đầy thâm ý, mẹ giả vờ không phát hiện. Phía trước dẫn đường dẫn dắt ông cụ Dung vào nhà. Ông cụ Dung chắp hai tay sau lưng, việc nhân đức không nhường ai một bước bước vào phòng.
Lưu Bảo Gia và Lôi Tấn Lực ở phía sau, hai người một trái một phải đứng ở hai bên Quan Doãn.
- Anh Quan, ông cụ Dung có lai lịch thế nào?
Lưu Bảo Gia hỏi.
- Anh Quan, ông cụ Dung có lai lịch thế nào?
Lôi Tấn Lực học Lưu Bảo Gia cũng hỏi một câu.
- Cậu hỏi tôi, tôi hỏi ai?
Quan Doãn liếc hai người một cái,
- Ít nói chuyện, làm việc nhiều.
- Vâng, vâng.
Lưu Bảo Gia cười ha hả, giảm thấp giọng xuống nói.
- Chuyện anh Quan dặn dò, sắp xong rồi.
Quan Doãn đánh đầu Lưu Bảo Gia một cái:
- Sau hẵn nói, bây giờ không phải là lúc.
Kim Nhất Giai và Ôn Lâm, Tiểu Muội sóng vai đi ở cuối cùng. Ba người xì xào bàn tán, cũng không biết nói cái gì đó, còn bất chợt truyền đến tiếng cười khanh khách.
Nhà của Quan gia không coi là nhỏ, nhưng người nhiều, liền có vẻ chật chội. Quan Doãn và Lưu Bảo Gia lại đem đến một cái bàn bát tiên ghép lại, mẹ nhíu nhíu mày muốn nói cái gì, Quan Doãn liền thay bà nói ra:
- Mẹ, phụ nữ không lên bàn ngồi là quy củ tổ tông truyền xuống không giả, nhưng hiện tại khách đến đây, được rồi, Ôn Lâm không tính là khách, Nhất Giai thì phải, mẹ cũng không thể để Nhất Giai ngồi bên rìa, có phải hay không?
Phong tục dân gian Huyện Khổng, lúc bạn bè tụ hội, chỉ có đàn ông có thể ngồi trên bàn uống rượu, phụ nữ không thể chung bàn, lúc ăn cơm, cũng chỉ có thể ở một bên ăn cơm, không thể ngồi trên bàn chính. Những năm gần đây, rất nhiều người không kiên trì thói quen này nữa. Quan Thành Nhân cũng hiểu được không cần phải chia rõ ràng, nhưng Mẫu Bang Phương thì không được, luôn nói quy củ tổ tông truyền xuống không thể bỏ.
Chuyện này đều khiến Quan Doãn cảm thấy kỳ quái, mẹ dầu gì cũng là cô giáo, sao lại có tư tưởng truyền thống như vậy? Là ý tưởng thâm căn cố đế đến từ đâu?
Mẹ thấy Quan Doãn nói như vậy, đành phải nói:
- Được rồi, hôm nay vì Nhất Giai phá lệ một lần.
Kim Nhất Giai lại nói ngay:
- Không sao, bác gái, cháu quen không lên bàn, kỳ thật ở nhà cháu cũng có tập tục này.
- Đương nhiên, các gia đình quan lớn và gia tộc, đều có tập tục như vậy, tuy nhiên chính là nhà ai để ý nhiều một chút ít một chút thôi.
Ông cụ Dung xen vào một câu, ông ngồi ở phía trên, lần đầu tiên tới Quan gia, không chút nào xem mình là người ngoài, một bên phối hợp rót một chén rượu, một bên còn nói,
- Khó được vui vẻ như hôm nay, lại tụ tập đầy đủ, đều ngồi, đều ngồi.
Ông cụ Dung vừa nói, mẹ liền không nói cái gì nữa, Kim Nhất Giai le lưỡi, làm cái mặt quỷ với Quan Doãn , ý là chuyện nhà anh còn rất nhiều, Quan Doãn đành phải bất đắc dĩ lắc lắc đầu, quả thật, trong nhà luôn luôn là mẹ định đoạt. Nhưng hiện tại xem ra, ông cụ Dung vừa đến, rất có ý đảo khách thành chủ.
Quan Doãn liền nâng chén rượu lên kính ông cụ Dung một ly:
- Con quen bác một năm rồi, lần đầu tiên mời tới nhà, nào, trước kính bác một ly, chúc bác sống lâu trăm tuổi.
- Ha ha, tiểu Quan càng ngày càng biết cách ăn nói rồi, Bang Phương, con của cô rất có tài.
Ông cụ Dung nâng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch,
- Tôi thật vui.
- Quan Doãn thành tài, cũng là ông có cách chỉ dạy, tôi phải cảm ơn ông mới đúng.
Mẫu Bang Phương cũng bưng lên rượu kính ông cụ Dung,
- Tôi cũng mời ông một ly.
Ông cụ Dung ai đến cũng không cự tuyệt, đều uống một hơi cạn sạch:
- Bang Phương, tôi mới quen biết tiểu Quan một năm, hắn qua năm mới 24 tuổi, hắn sống 23 năm đều là cô bồi dưỡng, cha mẹ mới là thầy giáo mở đầu của đứa con.
Quan Thành Nhân mặt lộ vẻ xấu hổ, Quan Doãn thành tài là công lao của Mẫu Bang Phương và ông cụ Dung, khiến người làm cha này là ông làm sao chịu nổi. Quan Doãn chú ý tới sự bất thường của ba, ha hả cười nói:
- Dưỡng bất giáo, phụ chi quá, giáo bất nghiêm, sư chi nọa. Cha là người cha hiền từ, mẹ là thầy giáo nghiêm khắc.
Quan Thành Nhân mới mỉm cười, ông cũng cảm thấy ông cụ Dung không giống bình thường, tuy rằng bây giờ còn không rõ ràng lắm ông cụ Dung rốt cuộc là người nào. Nhưng Mẫu Bang Phương và Quan Doãn đều kính như thượng khách, ông cũng không dám chậm trễ, cũng kính ông cụ Dung một ly.
Sau đó, Kim Nhất Giai, Ôn Lâm, Tiểu Muội và Lưu Bảo Gia, Lôi Tấn Lực đều kính ông cụ Dung một ly, ông cụ Dung không cự tuyệt, toàn bộ tiếp chiêu, vài ly rượu vào bụng, mặt không đổi sắc tim không nhảy, thật không biết tửu lượng ông cụ Dung lớn đến bao nhiêu.
Sau vài chén rượu, không khí trên bàn rượu liền sôi nổi hơn nhiều, Quan Doãn rốt cục hỏi nghi vấn lớn nhất trong lòng:
- Ông cụ Dung, bác làm sao lại quen mẹ của con?
- Quan Doãn, con gọi ông ta là gì?
Mẫu Bang Phương đột nhiên sắc mặt đại biến, vô cùng nghiêm nghị nói,
- Con gọi ông ta là ông cụ Dung, không sợ bị tổn thọ?
Một tiếng gào to cực kỳ đột nhiên mà dọa người này, Quan Doãn còn chưa bao giờ thấy qua mẹ giận như vậy, bỗng chốc sợ ngây người, ông cụ Dung vội hoà giải, cười nói:
- Bang Phương, cô lầm rồi, là tôi để nó gọi như vậy đấy, nó vẫn muốn gọi tôi là bác Dung, tôi không đồng ý, vẫn là ông cụ Dung nghe thuận tai. Tới tuổi này của tôi, nếu còn không được thuận tai, không phải là sống vô dụng sao? Hơn nữa cách gọi ông cụ Dung có thể làm cho tôi luôn tỉnh táo. Dung lão và lão Dung, chỉ là thay đổi một chút trình tự, Dung lão so với lão Dung dễ nghe hơn? Tôi thấy chưa chắc.
Ông cụ Dung vừa nói như vậy, Mẫu Bang Phương sắc mặt mới dịu lại, nói với Quan Doãn:
- Quan Doãn, con đừng trách mẹ tức giận, con nhất định phải tôn kính Dung lão.
- Mẹ...
Quan Doãn làm sao có thể giận mẹ, hắn cười ha hả,
- Tôn kính và không tôn kính, cùng xưng hô không quan hệ, miệng con gọi là ông cụ Dung, trong lòng kính ông như bề trên. Mẹ trước kia không phải cũng thường nói —— quảng tri thế sự hưu khai khẩu, túng thị nhân tiền chích điểm đầu. Giả sử liên đầu dã bất điểm, dã vô phiền não dã vô sầu —— tại sao lại so đo một cái xưng hô?
Một câu nói đến Mẫu Bang Phương á khẩu không trả lời được, không khỏi cười nói:
- Thằng nhóc này, đừng tưởng rằng mẹ nói không lại con, tuy nhiên là cho con ở trước mặt Nhất Giai và Ôn Lâm lưu vài phần mặt mũi thôi.
- Mẹ anh minh.
Quan Doãn lập tức miễn phí dâng tặng một câu nịnh bợ.
- Độc tọa thanh liêu tuyệt điểm trần, dã vô sảo tạp nhiễu nhàn thân. Phùng nhân bất thuyết nhân gian sự, liền thị nhân gian vô sự nhân... Bang Phương, bài thơ này cô vẫn nhớ? Khó được, khó được.
Ông cụ Dung có lẽ là uống rượu say, có lẽ là chuyện cũ trước kia xông lên trong lòng, nhất thời xúc động thật lâu nói,
- Quan Doãn, lấy viết mực
Quan Doãn đứng dậy lấy giấy và bút mực, Tiểu Muội đến mài mực, thấy ông cụ Dung hứng thú muốn múa bút vẩy mực, mấy người toàn bộ vây lại xem. Kim Nhất Giai vẻ mặt tò mò tiến đến gần Tiểu Muội, thấy thủ pháp mài mực của Tiểu Muội rất chuyên nghiệp, cô nhất thời ngứa tay, nói:
- Tiểu Muội, để cho chị thử xem.
Tiểu Muội cười nhẹ, lật tay, mềm nhẹ đem khối mực đưa vào tay Kim Nhất Giai, Kim Nhất Giai tiếp mực nơi tay, vươn cánh tay cho Quan Doãn :
- Giúp em xắn tay áo.
Quan Doãn khẽ mỉm cười, giơ tay thay Kim Nhất Giai xắn tay áo, hương thơm xông vào mũi, cổ tay trắng như ngọc, nề hà Ôn Lâm ở bên, hắn không dám hơi có dị động, đôi mắt Kim Nhất Giai lại đâm chọt, rõ ràng cho thấy có ý cười nhạo hắn.
Quan Doãn cho rằng Kim Nhất Giai mài mực, chỉ là lòng ham chơi nổi lên, không ngờ tư thế giơ tay xuống tay của Kim Nhất Giai, rất chuyên nghiệp, hơn nữa thủ pháp mài mực, vừa thấy liền biết có luyện qua, không khỏi ngạc nhiên nói:
- Em thực sự biết mài mực?
- Đúng thế, em từ nhỏ giúp ba mài mực, làm sao vậy? Anh nghĩ rằng em thiên kim tiểu thư cái gì cũng không biết?
Kim Nhất Giai không phục nói,
- Nói cho anh biết, đại gia khuê thanh tú thời cổ đại cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, em tuy rằng so ra còn kém, nhưng từ nhỏ cũng học rất nhiều điều này nọ, so với anh không kém vài phần.
Ôn Lâm ở một bên lặng lẽ kéo Quan Doãn một cái, Quan Doãn lui một bước, nhỏ giọng hỏi:
- Làm sao vậy?
Ôn Lâm đỏ mặt:
- Em cũng biết mài mực.
Quan Doãn vui vẻ, thấy bộ dạng an ủi vuốt ve của cô, lặng lẽ vẽ ở tay cô một chút:
- Em là hoa nở sớm nhất trong lòng của anh.
Câu nói như một tia ánh mặt trời, Ôn Lâm lập tức ánh mặt trời rạng rỡ, mở cờ trong bụng.
Ông cụ Dung cầm bút lông trong tay, hút đầy mực, hơi vận khí, đột nhiên rơi trên giấy, chỉ trỏ, hành văn liền mạch lưu loát, một bài thơ liền bừng bừng trên giấy. Khi ông thoăn thoắt, mẹ ở một bên nghiêm nghị mà đứng, nín thở ngưng thần, với thái độ cung kính trước nay chưa từng có mà xem.
Là thơ Đỗ Mục cải biến mà thành —— nghèo túng giang hồ năm rượu đi, quan trường chìm nổi nhẹ trong lòng. Hai mươi năm vừa cảm giác mộng huyện Khổng, cười quên nhân sinh công và danh.
Nếu như nói thư pháp trước đây của ông cụ Dung là lấy cứng cáp hữu lực mà thắng, như vậy bức tranh chữ trước mắt này, liền lấy tang thương và bi tráng mà khiến người động lòng, nét chữ cứng cáp nhân sinh cảm hoài đập vào mặt, gần như khiến người trầm trồ khen ngợi.
- Ai nha, Bác Dung, cháu ở nhà bác Dung Nhất Thủy cũng đã thấy dựa vào bài “Khiển hoài” của Đỗ Mục mà đổi thành thơ, cùng ý cảnh của bác không khác lắm, không, phải nói gần như hoàn toàn giống nhau.
Kim Nhất Giai vừa thấy thơ của ông cụ Dung, bỗng nhiên liền kinh hô một tiếng.
Nếu là bình thường, ông cụ Dung có lẽ sẽ chú ý trái phải mà nói, không ngờ hôm nay cũng không biết ông cụ Dung nhớ chuyện cũ, hay là thật cố ý muốn vào Bắc kinh gặp Dung Nhất Thủy, đột ngột hỏi một câu:
- Ồ, thơ của Dung Nhất Thủy, là gì?
/556
|