Quan Doãn không hề biết chuyện tổ điều tra liên hợp. Đương nhiên, không chỉ hắn không biết, cho đến bây giờ, chuyện tổ điều tra liên hợp, cả Thành uỷ Hoàng Lương cũng chỉ có Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác biết.
Tưởng Tuyết Tùng là biết công khai, Hô Diên Ngạo Bác là ngầm biết.
Mặc dù không biết chuyện tổ liên hợp điều tra là chuyện gì, nhưng từ vẻ mặt nghiêm túc và cách làm trịnh trọng của Tưởng Tuyết Tùng để phân tích, cùng với việc tổ điều tra bị lấy danh nghĩa của Tỉnh uỷ, Quan Doãn liền biết, sự tình e rằng lớn chuyện. Không những lớn chuyện mà còn thăng đến giai đoạn đánh nhau công khai.
Đấu tranh chốn quan trường chủ yếu là đánh lén, nhưng một khi đến giai đoạn đánh nhau công khai thì đến chết mới dừng. Từ trước đến nay, Quan Doãn không hề nghĩ Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác sẽ đánh nhau ngươi chết ta sống. Đến cấp sở, nếu như không phải động đến lợi ích căn bản, sẽ không ai đưa đối phương vào chỗ chết.
Nhưng hiện tại, vẻ mặt nghiêm trọng của Tưởng Tuyết Tùng khi nhắc đến tổ liên hợp điều tra làm trong lòng Quan Doãn không khỏi sốc nặng, ba năm ẩn nhẫn và khiêm tốn, Tưởng Tuyết Tùng cuối cùng cũng rút kiếm ra khỏi vỏ.
Quan Doãn rót trà, bưng tới đặt xuống trước mặt Hô Diên Ngạo Bác. Hô Diên Ngạo Bác vẻ mặt bình tĩnh, còn khách khí khẽ gật đầu với Quan Doãn, ngón tay nhẹ nhàng gõ vào cốc trà muốn thể hiện ý cảm ơn Quan Doãn đã rót trà cho ông ta. Ít nhất đối với lễ tiết bên ngoài, Hô Diên Ngạo Bác rất cẩn thận, dễ dàng làm cho người khác có cảm tình.
Buông chén trà xuống, Quan Doãn đi ra ngoài, đang muốn đóng cửa, Tưởng Tuyết Tùng lại nói một câu:
- Mở cửa đi, thông gió.
Thông gió ngụ ý chính là báo tin, Quan Doãn trong lòng hiểu được, Tưởng Tuyết Tùng là có ý mở cửa phòng nói thẳng, là muốn cho hắn nghe được nội dung cuộc nói chuyện.
- Uỷ ban Kỷ luật tỉnh thành lập một tổ điều tra liên hợp, nửa tháng trước đóng trụ sở tại Hoàng Lương, điều tra vấn đề kinh tế của đồng chí Lãnh Nhạc. Thông qua điều tra, đồng chí Lãnh Nhạc tác phong vững vàng, vượt qua cuộc khảo nghiệm của tổ chức.
Tưởng Tuyết Tùng nói thẳng vào việc của tổ chức điều tra liên hợp:
- Vốn dĩ lúc tổ điều tra đến đã hỏi ý kiến của tôi là có cần thông qua Thành uỷ hay không, tôi đã nghĩ đến tính đặc thù về thân phận của đồng chí Lãnh Nhạc nên đã nói không nên kinh động quá nhiều người, vì vậy cũng không nói trước với anh.
Việc đã rồi mới nói, cho dù nói uyển chuyển đến đâu cũng chỉ là ý nghĩa tượng trưng, không có giá trị thực tế gì cả. Hô Diên Ngạo Bác bình tĩnh nói:
- Tôi có thể hiểu được sự sắp xếp của cấp trên.
- Tổ điều tra phải rút khỏi Hoàng Lương rồi. Chiều nay tôi với anh cùng đi gặp mặt tổ điều tra liên hợp, cũng coi như là tiễn đưa tổ điều tra.
Tưởng Tuyết Tùng lại nói. Ánh mắt của ông ta chuyển từ cửa ra vào sang cửa sổ nhưng không hề dừng lại trên mặt Hô Diên Ngạo Bác:
- Gọi thêm cả Thôi Đồng, ba chúng ta cũng coi như đại diện cho Thành uỷ.
Hô Diên Ngạo Bác sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ:
- Được, cứ làm theo chỉ thị của Bí thư Tưởng.
Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác nói không lớn nhưng truyền đến tai Quan Doãn rất rõ ràng. Quan Doãn không nhìn thấy vẻ mặt của hai người, chỉ nghe thấy cuộc đối thoại giữa nhân vật số 1, số 2 Hoàng Lương liên quan đến tổ điều tra. Từ đoạn đối thoại bình tĩnh thản nhiên của hai người, không thấy có chút nào của đao kiếm, giống như bình thường khi Bí thư dặn dò Chủ tịch Thành phố làm chuyện gì đó vậy, ngữ khí của Tưởng Tuyết Tùng kiên định chân thật đáng tin, còn giọng Hô Diên Ngạn Bác là phục tùng không chút do dự.
Chỉ từ đoạn hội thoại một người hỏi một người đáp, không ai biết giữa nhân vật số 1 và số 2 thành phố Hoàng Lương đang ngả ván bài cuối cùng như thế nào!
Quan Doãn lại nghe ra!
Cho dù Quan Doãn không biết trước chuyện tổ điều tra liên hợp của Tỉnh uỷ, cho dù hắn vô cùng kinh ngạc khi tổ điều tra liên hợp đến Hoàng Lương là để điều tra vấn đề Lãnh Nhạc, nhưng tất cả mọi sự ngạc nhiên không hề ngăn cản việc hắn rất có năng lực quan sát phân tích đối với vấn đề tổ điều tra, mà Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác nhìn có vẻ chỉ là hỏi đáp bình thường, thực ra Tưởng Tuyết Tùng đang giơ lên một bàn tay to, mỗi câu nói giống như một cái tát, vang dội mà rõ ràng đánh vào mặt Hô Diên Ngạo Bác.
Không cần nói đến chuyện tổ điều tra liên hợp sao lại lấy danh nghĩa điều tra Lãnh Nhạc để đóng trụ sở tại Hoàng Lương, chỉ nói đến việc sau khi tổ điều tra kết thúc việc điều tra mới do Tưởng Tuyết Tùng tiết lộ cho Hô Diên Ngạo Bác, như vậy đã đủ chứng minh con đường ở Tỉnh uỷ của Tưởng Tuyết Tùng rộng lớn hơn Hô Diên Ngạo Bác, Tỉnh uỷ ủng hộ Tưởng Tuyết Tùng hơn. Chỉ riêng chuyện lần này cũng làm Quan Doãn kết luận, cho dù ở Tỉnh uỷ phía sau Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác là ai, người phía sau của ai mạnh hơn, về mặt vận dụng thành thạo thủ đoạn chính trị, về mặt lợi dụng tầng lớp trên quấy nhiễu thế cục Hoàng Lương, Tưởng Tuyết Tùng thủ đoạn cao hơn một bậc.
Hơn nữa Tưởng Tuyết Tùng không nói cho Hô Diên Ngạo Bác biết trước, chuyện xảy ra rồi mới bảo Hô Diên Ngạo Bác đi tiễn, rõ ràng là muốn lấy tư thái của người thắng cuộc để trịnh trọng tuyên bố với Hô Diên Ngạo Bác, đại cục Hoàng Lương vẫn hoàn toàn nằm trong tay ông ta. Hô Diên Ngạo Bác mặc dù là nhân vật số 2 nhưng thật sự đưa sự việc lên một tầng cao mới là do chính tay ông ta cầm lái.
Có thể nói chỉ một lần so chiêu trong chuyện tổ điều tra liên hợp, Tưởng Tuyết Tùng không chỉ thắng hoàn toàn mà còn thắng một cách ngoạn mục, chưa nói việc đánh đến nỗi Hô Diên Ngạo Bác Đông, Tây, Nam, Bắc đều không tìm được, chuyện xảy ra rồi lại còn bị đánh một cú đánh khó chịu, Hô Diên Ngạo Bác chắc chắn cực kỳ buồn bực.
Chủ yếu là hành động lần này của Tưởng Tuyết Tùng không phải chỉ để đả kích Hô Diên Ngạo Bác mà còn muốn cảnh cáo trực tiếp y, muốn y nhìn rõ tình hình, đối với những chuyện đại sự sắp tới, phải nắm lấy cơ hội cuối cùng.
Quan Doãn hoàn toàn hiểu rõ tâm lý của Tưởng Tuyết Tùng, mượn chuyện tổ điều tra liên hợp lần này để cảnh cáo cuối cùng đối với Hô Diên Ngạo Bác.
Có điều, từ thái độ nghe lời của Hô Diên Ngạo Bác cũng không thể nói Hô Diên Ngạo Bác đã bị Tưởng Tuyết Tùng khuất phục. Lời nói không tính, chỉ có thật sự được thực hiện mới là điều quan trọng.
Quan Doãn vô cùng kinh hãi, ai bảo Tưởng Tuyết Cần yếu đuối nhẫn nhịn, mặc dù ông ta không phải khí thế bức người nhưng cũng có uy thế ỷ thế hiếp người. Mặc dù nhìn không rõ tình hình giằng co giữa hai người nhưng Quan Doãn âm thầm khen Tưởng Tuyết Tùng, hắn thậm chí có thể tưởng tượng ra vẻ mặt với ánh mắt thản nhiên mà vô cùng kiên định của Tưởng Tuyết Tùng. Dưới sự uy hiếp của Tưởng Tuyết Tùng, Hô Diên Ngạo Bác sẽ nhượng bộ như thế nào?
Hô Diên Ngạo Bác vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi khiến Tưởng Tuyết Tùng nghiền ngẫm không ra suy nghĩ thật sự của y. Có điều ba năm qua lại với Hô Diên Ngạo Bác, Tưởng Tuyết Tùng trong lòng trầm xuống. Ông ta biết cảnh cáo cuối cùng của ông ta đối với Hô Diên Ngạo Bác có thể không thu được kết quả như mong muốn.
Tuy nhiên điều này cũng nằm trong dự liệu của Tưởng Tuyết Tùng, trong mắt ông ta chỉ thoáng hiện lên sự thất vọng rồi lại tiếp tục ném ra chiêu chết người thứ hai.
- Ngạo Bác, trường Đảng Trung ương có một suất đi học bồi dưỡng, vốn dĩ tôi muốn để Lãnh Nhạc đi nhưng lại xảy ra chuyện bất ngờ là chuyện tổ điều tra liên hợp. Mặc dù cuối cùng kết quả điều tra là không vấn đề gì nhưng lại lỡ mất thời gian báo danh nên tôi liền báo tên của Thiên Khải.
Lúc Tưởng Tuyết Tùng nói chuyện, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt Hô Diên Ngạo Bác. Nếu như nói chuyện tung ra vấn đề tổ điều tra liên hợp vừa nãy là một chiêu kín đáo, vậy thì mượn dịp đến trường Đảng bồi dưỡng để đem sự kiên định theo đuổi của Hô Diên Ngạo Bác chuyển sang hướng Vu Thiên Khải, coi như là đao giáp mặt.
Hô Diên Ngạo Bác cũng không tránh né ánh mắt của Tưởng Tuyết Tùng. Y hơi ngẩn ra, chuyện tổ liên hợp đối với y cũng không quá đường đột, mặc dù biết sau nhưng trước khi Tưởng Tuyết Tùng nói thì y cũng đã biết, không phải quá mất mặt. Còn về chuyện của Thiên Khải lại là bị Tưởng Tuyết Tùng đâm cho một nhát ở phía sau, không khỏi khiến y tức giận trong lòng.
Đã từng bị mất mặt nhiều lần nhưng Hô Diên Ngạo Bác chưa từng ở trước mặt Tưởng Tuyết Tùng mà bị nhục nhã như vậy, cuối cùng không nhịn được:
- Bí thư Tưởng, Thiên Khải đến trường Đảng Trung ương bồi dưỡng có vẻ không thích hợp lắm nhỉ? Thời gian cậu ta vào Uỷ viên thường vụ không dài, còn chưa hoàn toàn quen việc. Hơn nữa, kế hoạch tiếp theo của khu kinh tế mới cần cậu ta chủ trì công việc.
Cái mà Tưởng Tuyết Tùng muốn chính là không cho Vu Thiên Khải nhúng tay vào công việc của khu kinh tế mới. Đến trường Đảng học tập, có lúc là chuyện tốt, là tiền đề cho việc đề bạt tiếp theo, nhưng có lúc lại là vì chắn ngang đường mà bị chuyển đi. Nói cách khác chính là đi một cách mát mẻ trước, thấy Hô Diên Ngạo Bác loạn hết cả lên, trong lòng ông ta thầm cười, nói:
- Tôi thấy Thiên Khải đi rất thích hợp.
- Đồng chí Vĩ Hiến không tồi, cậu ta mới càng cần cơ hội đến trường Đảng học tập.
Hô Diên Ngạo Bác việc nhân đức không nhượng bộ, đưa ra tên của Tăng Vĩ Hiến, là một Phó chủ tịch thường trực thành phố có quan hệ chặt chẽ với Tưởng Tuyết Tùng, Tăng Vĩ Hiến là cái gai trong mắt y. Cho dù năng lực của Tăng Vĩ Hiến thật sự có hạn, ở Tỉnh uỷ danh tiếng không cao, không đáng trọng dụng nhưng chẳng ai muốn trước mặt mình lại có người vướng chân vướng tay.
Nếu Hô Diên Ngạo Bác đề bạt ai khác thì còn được, đằng này y lại trực tiếp đề danh Tăng Vĩ Hiến, vậy là có ý muốn đối nghịch trực tiếp với Tưởng Tuyết Tùng, muốn làm Tưởng Tuyết Tùng hiểu rõ, trong trận quyết chiến cuối cùng ở khu kinh tế mới, cho dù là sự kinh sợ của tổ điều tra liên hợp hay là việc có ý đánh vào Thiên Khải, đều không đủ để làm cho Hô Diên Ngạo Bác cảnh giác và nhượng bộ!
Được, một khi đã như vậy thì phân thắng bại đi. Tưởng Tuyết Tùng thay đổi giọng nói từ trước đến nay chuyện gì cũng thương lượng ba phần, kiên định mà chân thật đáng tin nói:
- Quyết định như vậy đi, cứ để Thiên Khải đi, danh sách tôi đã gửi lên Ban tổ chức cán bộ Tỉnh uỷ rồi.
Lần đàm phán lén lút giữa nhân vật số 1 và số 2 Thành uỷ Hoàng Lương, chấm dứt trong thất bại, từ đó cũng chính thức mở màn trận quyết chiến giữa Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác!
Lúc Hô Diên Ngạo Bác rời khỏi văn phòng Bí thư, vẻ mặt xanh mét. Lúc Quan Doãn tiễn y, y lại rất biết kiềm chế mà không quên gật đầu với Quan Doãn một cái. Chỉ có điều vừa quay người, ánh mắt của y âm u lạnh lẽo như đống tuyết đọng âm u ngoài cửa sổ, toát ra cái lạnh không rét mà run.
Quan Doãn chỉ biết, thế cục Hoàng Lương sắp mở rộng ra rồi.
Buổi chiều, đi cùng với Tưởng Tuyết Tùng thị sát một công trường của khu kinh tế mới. Đến lúc sắp hết giờ làm việc, Quan Doãn nhận được điện thoại của Tề Ngang Dương.
- Tôi về tỉnh trước, Mặc Ngu tâm trạng không tốt, tôi về khuyên cô ấy, thuận tiện báo cáo một chút về việc ở Hoàng Lương. Thế cục Hoàng Lương sắp mở ra rồi, vấn đề đầu tư tạm thời đợi đến lúc thích hợp nhất sẽ nói, có chuyện gì thì gọi cho tôi.
Tề Ngang Dương cười ha hả:
- Không cần cậu tiễn nữa, tôi đang ở đường cao tốc rồi.
Được rồi, Tề Ngang Dương nói đi là đi ngay, phù hợp với cá tính của anh ta, Quan Doãn cũng không gò ép. Sau khi tan tầm tuỳ tiện ăn một chút đồ, nhanh chóng trở về, lúc chuẩn bị ngủ điện thoại lại reo.
Nếu nói việc Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác đọ sức thẳng mặt biểu thị cho việc thế cục Hoàng Lương sắp mở ra, vậy thì cú điện thoại buổi tối lại là dấu hiệu của việc thế cục Hoàng Lương đã mở rộng.
Gọi điện thoại tới là một nhân vật quan trọng khiến Quan Doãn luôn lo lắng là sống hay chết.
Tưởng Tuyết Tùng là biết công khai, Hô Diên Ngạo Bác là ngầm biết.
Mặc dù không biết chuyện tổ liên hợp điều tra là chuyện gì, nhưng từ vẻ mặt nghiêm túc và cách làm trịnh trọng của Tưởng Tuyết Tùng để phân tích, cùng với việc tổ điều tra bị lấy danh nghĩa của Tỉnh uỷ, Quan Doãn liền biết, sự tình e rằng lớn chuyện. Không những lớn chuyện mà còn thăng đến giai đoạn đánh nhau công khai.
Đấu tranh chốn quan trường chủ yếu là đánh lén, nhưng một khi đến giai đoạn đánh nhau công khai thì đến chết mới dừng. Từ trước đến nay, Quan Doãn không hề nghĩ Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác sẽ đánh nhau ngươi chết ta sống. Đến cấp sở, nếu như không phải động đến lợi ích căn bản, sẽ không ai đưa đối phương vào chỗ chết.
Nhưng hiện tại, vẻ mặt nghiêm trọng của Tưởng Tuyết Tùng khi nhắc đến tổ liên hợp điều tra làm trong lòng Quan Doãn không khỏi sốc nặng, ba năm ẩn nhẫn và khiêm tốn, Tưởng Tuyết Tùng cuối cùng cũng rút kiếm ra khỏi vỏ.
Quan Doãn rót trà, bưng tới đặt xuống trước mặt Hô Diên Ngạo Bác. Hô Diên Ngạo Bác vẻ mặt bình tĩnh, còn khách khí khẽ gật đầu với Quan Doãn, ngón tay nhẹ nhàng gõ vào cốc trà muốn thể hiện ý cảm ơn Quan Doãn đã rót trà cho ông ta. Ít nhất đối với lễ tiết bên ngoài, Hô Diên Ngạo Bác rất cẩn thận, dễ dàng làm cho người khác có cảm tình.
Buông chén trà xuống, Quan Doãn đi ra ngoài, đang muốn đóng cửa, Tưởng Tuyết Tùng lại nói một câu:
- Mở cửa đi, thông gió.
Thông gió ngụ ý chính là báo tin, Quan Doãn trong lòng hiểu được, Tưởng Tuyết Tùng là có ý mở cửa phòng nói thẳng, là muốn cho hắn nghe được nội dung cuộc nói chuyện.
- Uỷ ban Kỷ luật tỉnh thành lập một tổ điều tra liên hợp, nửa tháng trước đóng trụ sở tại Hoàng Lương, điều tra vấn đề kinh tế của đồng chí Lãnh Nhạc. Thông qua điều tra, đồng chí Lãnh Nhạc tác phong vững vàng, vượt qua cuộc khảo nghiệm của tổ chức.
Tưởng Tuyết Tùng nói thẳng vào việc của tổ chức điều tra liên hợp:
- Vốn dĩ lúc tổ điều tra đến đã hỏi ý kiến của tôi là có cần thông qua Thành uỷ hay không, tôi đã nghĩ đến tính đặc thù về thân phận của đồng chí Lãnh Nhạc nên đã nói không nên kinh động quá nhiều người, vì vậy cũng không nói trước với anh.
Việc đã rồi mới nói, cho dù nói uyển chuyển đến đâu cũng chỉ là ý nghĩa tượng trưng, không có giá trị thực tế gì cả. Hô Diên Ngạo Bác bình tĩnh nói:
- Tôi có thể hiểu được sự sắp xếp của cấp trên.
- Tổ điều tra phải rút khỏi Hoàng Lương rồi. Chiều nay tôi với anh cùng đi gặp mặt tổ điều tra liên hợp, cũng coi như là tiễn đưa tổ điều tra.
Tưởng Tuyết Tùng lại nói. Ánh mắt của ông ta chuyển từ cửa ra vào sang cửa sổ nhưng không hề dừng lại trên mặt Hô Diên Ngạo Bác:
- Gọi thêm cả Thôi Đồng, ba chúng ta cũng coi như đại diện cho Thành uỷ.
Hô Diên Ngạo Bác sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ:
- Được, cứ làm theo chỉ thị của Bí thư Tưởng.
Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác nói không lớn nhưng truyền đến tai Quan Doãn rất rõ ràng. Quan Doãn không nhìn thấy vẻ mặt của hai người, chỉ nghe thấy cuộc đối thoại giữa nhân vật số 1, số 2 Hoàng Lương liên quan đến tổ điều tra. Từ đoạn đối thoại bình tĩnh thản nhiên của hai người, không thấy có chút nào của đao kiếm, giống như bình thường khi Bí thư dặn dò Chủ tịch Thành phố làm chuyện gì đó vậy, ngữ khí của Tưởng Tuyết Tùng kiên định chân thật đáng tin, còn giọng Hô Diên Ngạn Bác là phục tùng không chút do dự.
Chỉ từ đoạn hội thoại một người hỏi một người đáp, không ai biết giữa nhân vật số 1 và số 2 thành phố Hoàng Lương đang ngả ván bài cuối cùng như thế nào!
Quan Doãn lại nghe ra!
Cho dù Quan Doãn không biết trước chuyện tổ điều tra liên hợp của Tỉnh uỷ, cho dù hắn vô cùng kinh ngạc khi tổ điều tra liên hợp đến Hoàng Lương là để điều tra vấn đề Lãnh Nhạc, nhưng tất cả mọi sự ngạc nhiên không hề ngăn cản việc hắn rất có năng lực quan sát phân tích đối với vấn đề tổ điều tra, mà Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác nhìn có vẻ chỉ là hỏi đáp bình thường, thực ra Tưởng Tuyết Tùng đang giơ lên một bàn tay to, mỗi câu nói giống như một cái tát, vang dội mà rõ ràng đánh vào mặt Hô Diên Ngạo Bác.
Không cần nói đến chuyện tổ điều tra liên hợp sao lại lấy danh nghĩa điều tra Lãnh Nhạc để đóng trụ sở tại Hoàng Lương, chỉ nói đến việc sau khi tổ điều tra kết thúc việc điều tra mới do Tưởng Tuyết Tùng tiết lộ cho Hô Diên Ngạo Bác, như vậy đã đủ chứng minh con đường ở Tỉnh uỷ của Tưởng Tuyết Tùng rộng lớn hơn Hô Diên Ngạo Bác, Tỉnh uỷ ủng hộ Tưởng Tuyết Tùng hơn. Chỉ riêng chuyện lần này cũng làm Quan Doãn kết luận, cho dù ở Tỉnh uỷ phía sau Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác là ai, người phía sau của ai mạnh hơn, về mặt vận dụng thành thạo thủ đoạn chính trị, về mặt lợi dụng tầng lớp trên quấy nhiễu thế cục Hoàng Lương, Tưởng Tuyết Tùng thủ đoạn cao hơn một bậc.
Hơn nữa Tưởng Tuyết Tùng không nói cho Hô Diên Ngạo Bác biết trước, chuyện xảy ra rồi mới bảo Hô Diên Ngạo Bác đi tiễn, rõ ràng là muốn lấy tư thái của người thắng cuộc để trịnh trọng tuyên bố với Hô Diên Ngạo Bác, đại cục Hoàng Lương vẫn hoàn toàn nằm trong tay ông ta. Hô Diên Ngạo Bác mặc dù là nhân vật số 2 nhưng thật sự đưa sự việc lên một tầng cao mới là do chính tay ông ta cầm lái.
Có thể nói chỉ một lần so chiêu trong chuyện tổ điều tra liên hợp, Tưởng Tuyết Tùng không chỉ thắng hoàn toàn mà còn thắng một cách ngoạn mục, chưa nói việc đánh đến nỗi Hô Diên Ngạo Bác Đông, Tây, Nam, Bắc đều không tìm được, chuyện xảy ra rồi lại còn bị đánh một cú đánh khó chịu, Hô Diên Ngạo Bác chắc chắn cực kỳ buồn bực.
Chủ yếu là hành động lần này của Tưởng Tuyết Tùng không phải chỉ để đả kích Hô Diên Ngạo Bác mà còn muốn cảnh cáo trực tiếp y, muốn y nhìn rõ tình hình, đối với những chuyện đại sự sắp tới, phải nắm lấy cơ hội cuối cùng.
Quan Doãn hoàn toàn hiểu rõ tâm lý của Tưởng Tuyết Tùng, mượn chuyện tổ điều tra liên hợp lần này để cảnh cáo cuối cùng đối với Hô Diên Ngạo Bác.
Có điều, từ thái độ nghe lời của Hô Diên Ngạo Bác cũng không thể nói Hô Diên Ngạo Bác đã bị Tưởng Tuyết Tùng khuất phục. Lời nói không tính, chỉ có thật sự được thực hiện mới là điều quan trọng.
Quan Doãn vô cùng kinh hãi, ai bảo Tưởng Tuyết Cần yếu đuối nhẫn nhịn, mặc dù ông ta không phải khí thế bức người nhưng cũng có uy thế ỷ thế hiếp người. Mặc dù nhìn không rõ tình hình giằng co giữa hai người nhưng Quan Doãn âm thầm khen Tưởng Tuyết Tùng, hắn thậm chí có thể tưởng tượng ra vẻ mặt với ánh mắt thản nhiên mà vô cùng kiên định của Tưởng Tuyết Tùng. Dưới sự uy hiếp của Tưởng Tuyết Tùng, Hô Diên Ngạo Bác sẽ nhượng bộ như thế nào?
Hô Diên Ngạo Bác vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi khiến Tưởng Tuyết Tùng nghiền ngẫm không ra suy nghĩ thật sự của y. Có điều ba năm qua lại với Hô Diên Ngạo Bác, Tưởng Tuyết Tùng trong lòng trầm xuống. Ông ta biết cảnh cáo cuối cùng của ông ta đối với Hô Diên Ngạo Bác có thể không thu được kết quả như mong muốn.
Tuy nhiên điều này cũng nằm trong dự liệu của Tưởng Tuyết Tùng, trong mắt ông ta chỉ thoáng hiện lên sự thất vọng rồi lại tiếp tục ném ra chiêu chết người thứ hai.
- Ngạo Bác, trường Đảng Trung ương có một suất đi học bồi dưỡng, vốn dĩ tôi muốn để Lãnh Nhạc đi nhưng lại xảy ra chuyện bất ngờ là chuyện tổ điều tra liên hợp. Mặc dù cuối cùng kết quả điều tra là không vấn đề gì nhưng lại lỡ mất thời gian báo danh nên tôi liền báo tên của Thiên Khải.
Lúc Tưởng Tuyết Tùng nói chuyện, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt Hô Diên Ngạo Bác. Nếu như nói chuyện tung ra vấn đề tổ điều tra liên hợp vừa nãy là một chiêu kín đáo, vậy thì mượn dịp đến trường Đảng bồi dưỡng để đem sự kiên định theo đuổi của Hô Diên Ngạo Bác chuyển sang hướng Vu Thiên Khải, coi như là đao giáp mặt.
Hô Diên Ngạo Bác cũng không tránh né ánh mắt của Tưởng Tuyết Tùng. Y hơi ngẩn ra, chuyện tổ liên hợp đối với y cũng không quá đường đột, mặc dù biết sau nhưng trước khi Tưởng Tuyết Tùng nói thì y cũng đã biết, không phải quá mất mặt. Còn về chuyện của Thiên Khải lại là bị Tưởng Tuyết Tùng đâm cho một nhát ở phía sau, không khỏi khiến y tức giận trong lòng.
Đã từng bị mất mặt nhiều lần nhưng Hô Diên Ngạo Bác chưa từng ở trước mặt Tưởng Tuyết Tùng mà bị nhục nhã như vậy, cuối cùng không nhịn được:
- Bí thư Tưởng, Thiên Khải đến trường Đảng Trung ương bồi dưỡng có vẻ không thích hợp lắm nhỉ? Thời gian cậu ta vào Uỷ viên thường vụ không dài, còn chưa hoàn toàn quen việc. Hơn nữa, kế hoạch tiếp theo của khu kinh tế mới cần cậu ta chủ trì công việc.
Cái mà Tưởng Tuyết Tùng muốn chính là không cho Vu Thiên Khải nhúng tay vào công việc của khu kinh tế mới. Đến trường Đảng học tập, có lúc là chuyện tốt, là tiền đề cho việc đề bạt tiếp theo, nhưng có lúc lại là vì chắn ngang đường mà bị chuyển đi. Nói cách khác chính là đi một cách mát mẻ trước, thấy Hô Diên Ngạo Bác loạn hết cả lên, trong lòng ông ta thầm cười, nói:
- Tôi thấy Thiên Khải đi rất thích hợp.
- Đồng chí Vĩ Hiến không tồi, cậu ta mới càng cần cơ hội đến trường Đảng học tập.
Hô Diên Ngạo Bác việc nhân đức không nhượng bộ, đưa ra tên của Tăng Vĩ Hiến, là một Phó chủ tịch thường trực thành phố có quan hệ chặt chẽ với Tưởng Tuyết Tùng, Tăng Vĩ Hiến là cái gai trong mắt y. Cho dù năng lực của Tăng Vĩ Hiến thật sự có hạn, ở Tỉnh uỷ danh tiếng không cao, không đáng trọng dụng nhưng chẳng ai muốn trước mặt mình lại có người vướng chân vướng tay.
Nếu Hô Diên Ngạo Bác đề bạt ai khác thì còn được, đằng này y lại trực tiếp đề danh Tăng Vĩ Hiến, vậy là có ý muốn đối nghịch trực tiếp với Tưởng Tuyết Tùng, muốn làm Tưởng Tuyết Tùng hiểu rõ, trong trận quyết chiến cuối cùng ở khu kinh tế mới, cho dù là sự kinh sợ của tổ điều tra liên hợp hay là việc có ý đánh vào Thiên Khải, đều không đủ để làm cho Hô Diên Ngạo Bác cảnh giác và nhượng bộ!
Được, một khi đã như vậy thì phân thắng bại đi. Tưởng Tuyết Tùng thay đổi giọng nói từ trước đến nay chuyện gì cũng thương lượng ba phần, kiên định mà chân thật đáng tin nói:
- Quyết định như vậy đi, cứ để Thiên Khải đi, danh sách tôi đã gửi lên Ban tổ chức cán bộ Tỉnh uỷ rồi.
Lần đàm phán lén lút giữa nhân vật số 1 và số 2 Thành uỷ Hoàng Lương, chấm dứt trong thất bại, từ đó cũng chính thức mở màn trận quyết chiến giữa Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác!
Lúc Hô Diên Ngạo Bác rời khỏi văn phòng Bí thư, vẻ mặt xanh mét. Lúc Quan Doãn tiễn y, y lại rất biết kiềm chế mà không quên gật đầu với Quan Doãn một cái. Chỉ có điều vừa quay người, ánh mắt của y âm u lạnh lẽo như đống tuyết đọng âm u ngoài cửa sổ, toát ra cái lạnh không rét mà run.
Quan Doãn chỉ biết, thế cục Hoàng Lương sắp mở rộng ra rồi.
Buổi chiều, đi cùng với Tưởng Tuyết Tùng thị sát một công trường của khu kinh tế mới. Đến lúc sắp hết giờ làm việc, Quan Doãn nhận được điện thoại của Tề Ngang Dương.
- Tôi về tỉnh trước, Mặc Ngu tâm trạng không tốt, tôi về khuyên cô ấy, thuận tiện báo cáo một chút về việc ở Hoàng Lương. Thế cục Hoàng Lương sắp mở ra rồi, vấn đề đầu tư tạm thời đợi đến lúc thích hợp nhất sẽ nói, có chuyện gì thì gọi cho tôi.
Tề Ngang Dương cười ha hả:
- Không cần cậu tiễn nữa, tôi đang ở đường cao tốc rồi.
Được rồi, Tề Ngang Dương nói đi là đi ngay, phù hợp với cá tính của anh ta, Quan Doãn cũng không gò ép. Sau khi tan tầm tuỳ tiện ăn một chút đồ, nhanh chóng trở về, lúc chuẩn bị ngủ điện thoại lại reo.
Nếu nói việc Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác đọ sức thẳng mặt biểu thị cho việc thế cục Hoàng Lương sắp mở ra, vậy thì cú điện thoại buổi tối lại là dấu hiệu của việc thế cục Hoàng Lương đã mở rộng.
Gọi điện thoại tới là một nhân vật quan trọng khiến Quan Doãn luôn lo lắng là sống hay chết.
/556
|