Hồng Nhan Hinh gọi điện cho Trịnh Thiên Tắc.
Bộ ngực hơi hơi phập phồng, sắc mặt hồng hào cùng với hai mắt ẩn chứa tức giận, không chỗ nào không cho thấy cô đối với động tay động chân vừa rồi của Triệu Bưu mà phẫn nộ, ngoại trừ vô cùng chán ghét sắc mặt háo sắc của Triệu Bưu, trong lòng còn lo lắng tương lai của Trịnh Thiên Tắc, bên trong ngũ hổ tướng, đã chết Phong Huống và Đạt Giang Hữu, có thể làm chủ được, cũng chỉ có một mình Hoàng Hán, mà Triệu Bưu mặc dù có chút bản lĩnh, lại vận mệnh quá nhỏ, háo sắc không phải là sai, nhưng chỉ biết háo sắc không phân biệt trường hợp không biết nặng nhẹ, liền chung quy không được trọng dụng rồi.
Điện thoại Trịnh Thiên Tắc vừa gọi liền thông.
- Tiểu Hinh, đã xảy ra chuyện.
Không đợi Hồng Nhan Hinh báo cáo vở kịch phát sinh ở Điểm Tướng Đài, Trịnh Thiên Tắc liền dồn dập nói,
- Cư Tiểu Dịch trốn rồi.
- Trốn đi đâu?
Hồng Nhan Hinh bản thân cũng kỳ quái, như thế nào nghe được tin tức Cư Tiểu Dịch chạy trốn, cô một chút cũng không khiếp sợ, là vì đã sớm dự cảm Cư Tiểu Dịch ngực to mà không có não sớm muộn gì cũng sẽ rời khỏi Trịnh Thiên Tắc, hay là cô vẫn luôn không có cảm tình gì với Cư Tiểu Dịch, cô cũng không nói lên được, cô chỉ quan tâm một điều,
- Cô ta mang đi bao nhiêu thứ?
Đồ vật này nọ vừa nói, hàm nghĩa phong phú, vừa có thể cho là tiền tài, cũng có thể nói là cơ mật.
- Tổn thất cũng chỉ là một hai triệu, tiền không nhiều lắm.
Trịnh Thiên Tắc chần chừ một chút nói,
- Cũng chỉ là tiền thôi.
Ngụ ý chính là Cư Tiểu Dịch cũng không biết bao nhiêu cơ mật của ông ta, Hồng Nhan Hinh lại lo lắng, ánh mắt dừng ở con số trên sổ điện thoại trước mặt, hỏi:
- Dãy số đó?
- Cô ta không biết.
Trịnh Thiên Tắc vô cùng khẳng định mà nói,
- Với chỉ số thông minh của cô ta, tôi ở trước mặt cô ta đọc trên mười lần cô ta cũng không nhớ được.
Hồng Nhan Hinh cẩn thận nói:
- Nếu không, đổi mới dãy số một lần nữa?
- Không được. Lại đổi mới tôi phải tốn thời gian ghi nhớ, tổ này được rồi, tâm lý cô nắm chắc là được rồi.
Trịnh Thiên Tắc ho khan một tiếng,
- Tiểu Hinh, hối hận lúc trước không nghe khuyến cáo của cô, Cư Tiểu Dịch thật không phải là đồ tốt...
- Cục trưởng Trịnh...
Hồng Nhan Hinh biết Trịnh Thiên Tắc muốn nói cái gì, vội cắt đứt lời của ông ta.
- Vừa rồi tôi ở khách sạn Triệu Vương, gặp được Quan Doãn.
- Tôi biết, bí thư Bạch ở cùng tôi.
- Ngoại trừ Quan Doãn, còn có Tề Ngang Dương.
Hồng Nhan Hinh cường điệu nói, cô tin Bạch Sa không biết Tề Ngang Dương, lúc Bạch Sa ra đi, Quan Doãn vẫn chưa giới thiệu Tề Ngang Dương.
- Tề Ngang Dương?
Giọng Trịnh Thiên Tắc đều sai lệch rồi,
- Cô xác định là Tề Ngang Dương? Là con của Tề Toàn?
- Khẳng định!
Giọng Hồng Nhan Hinh rất trấn tĩnh, tính cách của cô chính là chuyện càng nhiều càng loạn ngược lại càng trấn tĩnh,
- Tôi đã thấy ảnh của Tề Ngang Dương, xác định chính là anh ta!
- ...
Trịnh Thiên Tắc ước chừng đã trầm mặc một phút đồng hồ, mới nói một câu,
- Tôi biết rồi.
Gác điện thoại của Hồng Nhan Hinh, Trịnh Thiên Tắc đặt mông ngồi trên sô pha, sau một lúc lâu nói không ra lời, một người ngồi đối diện ông ta. Chính là Bạch Sa.
Bạch Sa sau khi từ khách sạn Triệu Vương bị Quan Doãn dọa đi, trước tiên liên hệ Trịnh Thiên Tắc.
Gần như chạy trốn ra khách sạn, bị gió đêm thổi qua, Bạch Sa liền thanh tỉnh rất nhiều, ngay từ đầu dưới sự kích động ông ta vốn định tìm Hô Diên Ngạo Bác tâm sự. Sau lại nghĩ vẫn là rất đường đột, không bằng cùng Trịnh Thiên Tắc thảo luận đối sách cho thỏa đáng, liền vội vàng gọi điện thoại cho Trịnh Thiên Tắc.
Lúc này Trịnh Thiên Tắc còn đang ở nhà khách Hoàng Lương cùng Hô Diên Ngạo Bác điểm tướng, ông ta nào biết rằng Bạch Sa tìm ông ta có chuyện gì quan trọng, liền không nghe. Đợi một giờ sau lúc ông ta dành ra thời gian gọi lại, cùng Bạch Sa hẹn địa điểm gặp mặt. Vừa thấy mặt đã nghe được Bạch Sa để lộ ra tin tức kinh người, ông ta thiếu chút nữa tức giận đến sôi máu.
Lúc này gọi điện thoại cho Cư Tiểu Dịch, không ngờ không khóa máy, cô còn nhận điện thoại.
- A lô, Thiên Tắc, xin lỗi, em phải rời khỏi anh rồi, anh để cho em thất vọng rồi, em không yêu anh nữa, vĩnh biệt tình yêu của em. Xin anh hãy quên em, anh càng nhớ em, anh sẽ càng thống khổ. Em hiện tại đang ở trong lòng người khác, hưởng thụ hạnh phúc mới hoàn toàn.
Gái điếm thúi! Trịnh Thiên Tắc tức giận bùng lên, quẳng điện thoại di động tại chỗ, lại đá lật bàn trà trước mặt, nghĩ ông ta tung hoành giang hồ quát tháo quan trường mấy chục năm, chưa từng bị người phản bội qua, hiện tại chế giễu, không ngờ bị phụ nữ đá, chẳng những đá rõ ràng, còn bị cắm sừng, là vô cùng nhục nhã trong đời!
Lại nghĩ đến Hoàng Hán có khả năng phản bội ông ta, hai sự phản bội lớn nhất không thể tiếp nhận của cả đời một người đàn ông, ông ta gần như có toàn bộ, ông ta sao có thể không nổi trận lôi đình.
Đàn ông sợ nhất hai sự phản bội, một là bị anh em của mình bán đứng, hai là bị phụ nữ của mình cắm sừng. Cư Tiểu Dịch hiện tại chỉ là cuốn tiền của Trịnh Thiên Tắc trốn chạy, còn không tính cắm sừng, nhưng vì Trần Nam theo cô một đường về Tứ Xuyên, không hề nghi ngờ, cắm sừng chỉ là vấn đề thời gian. Chúc mừng Trịnh Thiên Tắc, hai sự phản bội đàn ông sợ nhất, ông ta đã xác định có thể thử một cái rồi.
Càng làm cho Trịnh Thiên Tắc mồ hôi lạnh chảy ròng mà cảm thấy nghĩ là sợ chính là, khi ông ta gọi mấy cuộc điện thoại yêu cầu chặn Cư Tiểu Dịch, mới biết được Cư Tiểu Dịch đã dưới sự hộ tống tỉ mỉ của người khác, thong dong rời khỏi Hoàng Lương, hiện tại đã sắp đến thủ đô, ông ta muốn ra tay chẳng những không kịp, hơn nữa ngoài tầm với. Chủ yếu nhất là, theo tin tức tin cậy, những người trợ giúp Cư Tiểu Dịch trốn đi, vô cùng có khả năng có Quan Doãn trong đó.
Tức là nói, Quan Doãn đào góc tường của ông ta? Hoặc là nói, Quan Doãn cùng Cư Tiểu Dịch cho ông ta đội nón xanh? Thật là có khả năng, Quan Doãn lại tuổi trẻ, bộ dạng lại đẹp trai, khẳng định vừa đốt liền cháy.
Củ chuối thật, Trịnh Thiên Tắc dưới cơn thịnh nộ, lại mò súng lục bên hông, cũng may, Bạch Sa đúng lúc nhắc nhở ông ta:
- Thiên Tắc, không nên kích động, Quan Doãn cố ý nói cho tôi biết, chính là để cho tôi chuyển cáo anh, anh nói hắn an tâm cái gì? Khẳng định không yên lòng. Anh càng kích động, lại càng mắc mưu hắn!
Trúng kế của Quan Doãn? Trịnh Thiên Tắc bình tĩnh nghĩ, đúng thật, chiêu thức này của Quan Doãn cao minh, không chiến đấu mà khuất binh người, muốn cho ông ta tự loạn trận trước, rất có nghề. Nói như vậy, ông ta thật đúng là coi thường Quan Doãn, đừng nhìn Quan Doãn tuổi không lớn lắm, chẳng những thủ đoạn cao minh, hơn nữa còn khắp nơi thiết lập cạm bẫy...
Sau khi nghĩ thông suốt, Trịnh Thiên Tắc lại từ từ ngồi trở lại trên chỗ ngồi, cúi đầu suy nghĩ một lúc lâu, lại nghĩ thông suốt cái gì:
- Bí thư Bạch, Chủ tịch thành phố Hô Diên nói, bước tiếp theo phải từ tối thành sáng, vụ án học viện Tiến Thủ không thể tiếp tục kéo dài, ý nghĩ của tôi là, thí xe giữ tướng.
Bạch Sa giật mình kinh hãi:
- Trịnh Lệnh Đông giữ không được?
- Không thể bảo vệ nữa rồi, cứ thế bảo vệ cậu ta, học viện Tiến Thủ sẽ không bảo vệ được.
Trịnh Thiên Tắc gần như hạ không được nhẫn tâm, nhưng vẫn là phải làm. Trịnh Lệnh Đông tuy rằng không phải một trong ngũ hổ tướng, nhưng tầm quan trọng của Trịnh Lệnh Đông đối với ông ta, không kém hơn bất kỳ người nào trong ngũ hổ tướng, nếu như nói ngũ hổ tướng là hòn đá nền tảng bảo đảm của họ Trịnh ở Hoàng Lương, như vậy Trịnh Lệnh Đông đảm bảo chính là tương lai họ Trịnh.
Còn một điều, học viện Tiến Thủ đối với họ Trịnh mà nói, không chỉ là căn cứ bồi dưỡng nhân tài, còn có một tác dụng quan trọng hơn mà người ta không biết, một khi công bố, hòn đá nền tảng của toàn bộ họ Trịnh sẽ lật đổ, chẳng những lật đổ, còn có thể dẫn phát tất cả cán bộ cấp Cục trở lên của họ Trịnh tai hoạ ngập đầu!
Cho nên sau khi Hạ Lai phát hiện nội tình học viện Tiến Thủ, Trịnh Lệnh Đông ra lệnh phải giết. Mà hiện tại Hạ Lai tuy rằng không chết, nhưng có lý do để tin tưởng, chứng cứ mà cô sưu tập được chưa mang ra học viện Tiến Thủ, đây cũng là nguyên nhân thực sự vì sao Hạ Lai sau khi tỉnh lại vẫn không có kíp nổ sự kiện học viện Tiến Thủ.
Nhưng vấn đề kéo càng lâu, càng bất lợi đối với họ Trịnh, bất lợi với Hô Diên Ngạo Bác. Nếu như nói trước kia có thể tập trung toàn bộ tinh lực lấy học viện Tiến Thủ làm điểm tựa tranh giành cao thấp, nhưng sau chuyện tổ liên hợp điều tra, Hô Diên Ngạo Bác muốn thu chiến tuyến rồi, không tác chiến hai nơi nữa, mà muốn tập trung ưu thế binh lực, một động tác trên vấn đề khu kinh tế mới một quyết thắng thua.
Học viện Tiến Thủ, nhất định phải nhượng bộ đại kế của Chủ tịch thành phố Hô Diên, Trịnh Thiên Tắc tuy rằng không cam lòng, nhưng phân biệt được nặng nhẹ, Tưởng Tuyết Tùng chơi một thủ đoạn cao minh ám độ Trần Thương, kinh sợ Hô Diên Ngạo Bác, khiến Hô Diên Ngạo Bác về sau khi cùng Tưởng Tuyết Tùng so chiêu, bó tay bó chân, luôn đề phòng một dao sau lưng của Tưởng Tuyết Tùng.
So sánh với toàn bộ cơ sở của họ Trịnh, tính mạng Trịnh Lệnh Đông liền không đủ nói đến rồi. Trịnh Thiên Tắc hiện tại ngắm nhìn bốn phía, Cư Tiểu Dịch phản bội, Hoàng Hán có thể có ý phản bội, Phong Huống đã chết, Trịnh Hàn bỏ mình, Trịnh Lệnh Đông cũng khó giữ được, đột nhiên liền có một loại cảm giác bị cô lập hoàn toàn.
Bạch Sa vốn mang đến tin tức của Cư Tiểu Dịch, đã thúc đẩy Trịnh Thiên Tắc quyết định đem Trịnh Lệnh Đông làm đứa con bỏ rơi rồi, sau khi nhận được điện thoại của Hồng Nhan Hinh, biết được Quan Doãn và Tề Ngang Dương thành bạn bè, tin tức này nếu là đòn cảnh cáo, đánh cho Trịnh Thiên Tắc mắt tóe ngàn sao, lại càng làm cho Trịnh Thiên Tắc không có đường lui.
Bắt buộc phải quyết định rồi, Trịnh Thiên Tắc đột nhiên vỗ bàn một cái đứng lên:
- Làm chết chuyện học viện Tiến Thủ, che lỗ hổng học viện Tiến Thủ, tốc chiến tốc thắng, không thể kéo dài nữa. Vấn đề Cư Tiểu Dịch, chủ nhiệm Bạch không cần lo lắng, cô ta cả chuyện của ta đều không biết bao nhiêu, càng không biết chuyện của anh, chính là trên vấn đề học viện Tiến Thủ, phải cần chủ nhiệm Bạch ra mặt mới có thể giải quyết tốt đẹp.
Nghe Trịnh Thiên Tắc nói như vậy, Bạch Sa mới yên tâm một chút, hỏi:
- Tôi là bên Ủy ban Kỷ luật, vấn đề Trịnh Lệnh Đông, lại không qua miệng Ủy ban Kỷ luật.
- Trịnh Lệnh Tây em của Trịnh Lệnh Đông là Phó chủ tịch quận Đơn Thủy, trong tay của tôi có một ít đồ của cậu ta, có thể tố cáo với Ủy ban Kỷ luật thành phố...
- À?
Bạch Sa thoáng chốc không đuổi kịp ý nghĩ Trịnh Thiên Tắc,
- Phải điều tra Trịnh Lệnh Tây?
- Nếu Trịnh Lệnh Đông không nghe lời, liền điều tra Trịnh Lệnh Tây. Nếu cậu ta nghe lời, Trịnh Lệnh Tây liền không sao.
Vẻ mặt Trịnh Thiên Tắc dưới ngọn đèn không sáng ngời trong phòng, hiện ra âm u lạnh lẽo xám trắng,
- Tôi gởi lời nhắn cho cậu ta, khiến cậu ta nhận hết toàn bộ, cậu bên này cũng chuẩn bị tốt tài liệu của Trịnh Lệnh Tây.
Bạch Sa hiểu rồi, Trịnh Thiên Tắc là phải ra tay độc ác rồi, nếu Trịnh Lệnh Đông không gánh tất cả vấn đề, Trịnh Lệnh Tây cũng khó giữ được, hơn nữa không hề nghi ngờ, người nhà Trịnh Lệnh Đông cũng sẽ phải chịu uy hiếp. Bạch Sa trong lòng rùng mình một cái, so với Trịnh Thiên Tắc lòng lang dạ sói, ông ta vẫn là kém không ít.
- Được, tôi chuẩn bị.
Ông ta và Trịnh Thiên Tắc có chung ích lợi, nhất định phải dắt tay.
Trịnh Thiên Tắc gật đầu một cái, cầm lên điện thoại đầu giường gọi đi:
- Ra tay.
…
- Phỏng chừng Trịnh Thiên Tắc muốn động thủ.
Lúc này phòng cao cấp Phủ Đại Tướng Quân khách sạn Triệu Vương, yến hội của Quan Doãn và Tề Ngang Dương còn chưa kết thúc, cuối cùng, hai món ăn vẫn là lên tới phủ Đại tướng quân, xem như thắng một ván, Quan Doãn vừa ăn vừa nói,
- Bất kể là Bạch Sa thông báo chuyện Cư Tiểu Dịch cho ông ta, hay là Hồng Nhan Hinh thông báo chuyện anh cùng tôi ở cùng một chỗ cho ông ta, Trịnh Thiên Tắc đều đã đứng ngồi không yên, tất nhiên sẽ ra tay giải quyết vụ án học viện Tiến Thủ.
Tề Ngang Dương hỏi:
- Cậu không sợ Trịnh Thiên Tắc chó cùng rứt giậu, muốn giết Trịnh Lệnh Đông diệt khẩu?
Quan Doãn cười:
- Đang chờ Trịnh Thiên Tắc ra tay đây!
Bộ ngực hơi hơi phập phồng, sắc mặt hồng hào cùng với hai mắt ẩn chứa tức giận, không chỗ nào không cho thấy cô đối với động tay động chân vừa rồi của Triệu Bưu mà phẫn nộ, ngoại trừ vô cùng chán ghét sắc mặt háo sắc của Triệu Bưu, trong lòng còn lo lắng tương lai của Trịnh Thiên Tắc, bên trong ngũ hổ tướng, đã chết Phong Huống và Đạt Giang Hữu, có thể làm chủ được, cũng chỉ có một mình Hoàng Hán, mà Triệu Bưu mặc dù có chút bản lĩnh, lại vận mệnh quá nhỏ, háo sắc không phải là sai, nhưng chỉ biết háo sắc không phân biệt trường hợp không biết nặng nhẹ, liền chung quy không được trọng dụng rồi.
Điện thoại Trịnh Thiên Tắc vừa gọi liền thông.
- Tiểu Hinh, đã xảy ra chuyện.
Không đợi Hồng Nhan Hinh báo cáo vở kịch phát sinh ở Điểm Tướng Đài, Trịnh Thiên Tắc liền dồn dập nói,
- Cư Tiểu Dịch trốn rồi.
- Trốn đi đâu?
Hồng Nhan Hinh bản thân cũng kỳ quái, như thế nào nghe được tin tức Cư Tiểu Dịch chạy trốn, cô một chút cũng không khiếp sợ, là vì đã sớm dự cảm Cư Tiểu Dịch ngực to mà không có não sớm muộn gì cũng sẽ rời khỏi Trịnh Thiên Tắc, hay là cô vẫn luôn không có cảm tình gì với Cư Tiểu Dịch, cô cũng không nói lên được, cô chỉ quan tâm một điều,
- Cô ta mang đi bao nhiêu thứ?
Đồ vật này nọ vừa nói, hàm nghĩa phong phú, vừa có thể cho là tiền tài, cũng có thể nói là cơ mật.
- Tổn thất cũng chỉ là một hai triệu, tiền không nhiều lắm.
Trịnh Thiên Tắc chần chừ một chút nói,
- Cũng chỉ là tiền thôi.
Ngụ ý chính là Cư Tiểu Dịch cũng không biết bao nhiêu cơ mật của ông ta, Hồng Nhan Hinh lại lo lắng, ánh mắt dừng ở con số trên sổ điện thoại trước mặt, hỏi:
- Dãy số đó?
- Cô ta không biết.
Trịnh Thiên Tắc vô cùng khẳng định mà nói,
- Với chỉ số thông minh của cô ta, tôi ở trước mặt cô ta đọc trên mười lần cô ta cũng không nhớ được.
Hồng Nhan Hinh cẩn thận nói:
- Nếu không, đổi mới dãy số một lần nữa?
- Không được. Lại đổi mới tôi phải tốn thời gian ghi nhớ, tổ này được rồi, tâm lý cô nắm chắc là được rồi.
Trịnh Thiên Tắc ho khan một tiếng,
- Tiểu Hinh, hối hận lúc trước không nghe khuyến cáo của cô, Cư Tiểu Dịch thật không phải là đồ tốt...
- Cục trưởng Trịnh...
Hồng Nhan Hinh biết Trịnh Thiên Tắc muốn nói cái gì, vội cắt đứt lời của ông ta.
- Vừa rồi tôi ở khách sạn Triệu Vương, gặp được Quan Doãn.
- Tôi biết, bí thư Bạch ở cùng tôi.
- Ngoại trừ Quan Doãn, còn có Tề Ngang Dương.
Hồng Nhan Hinh cường điệu nói, cô tin Bạch Sa không biết Tề Ngang Dương, lúc Bạch Sa ra đi, Quan Doãn vẫn chưa giới thiệu Tề Ngang Dương.
- Tề Ngang Dương?
Giọng Trịnh Thiên Tắc đều sai lệch rồi,
- Cô xác định là Tề Ngang Dương? Là con của Tề Toàn?
- Khẳng định!
Giọng Hồng Nhan Hinh rất trấn tĩnh, tính cách của cô chính là chuyện càng nhiều càng loạn ngược lại càng trấn tĩnh,
- Tôi đã thấy ảnh của Tề Ngang Dương, xác định chính là anh ta!
- ...
Trịnh Thiên Tắc ước chừng đã trầm mặc một phút đồng hồ, mới nói một câu,
- Tôi biết rồi.
Gác điện thoại của Hồng Nhan Hinh, Trịnh Thiên Tắc đặt mông ngồi trên sô pha, sau một lúc lâu nói không ra lời, một người ngồi đối diện ông ta. Chính là Bạch Sa.
Bạch Sa sau khi từ khách sạn Triệu Vương bị Quan Doãn dọa đi, trước tiên liên hệ Trịnh Thiên Tắc.
Gần như chạy trốn ra khách sạn, bị gió đêm thổi qua, Bạch Sa liền thanh tỉnh rất nhiều, ngay từ đầu dưới sự kích động ông ta vốn định tìm Hô Diên Ngạo Bác tâm sự. Sau lại nghĩ vẫn là rất đường đột, không bằng cùng Trịnh Thiên Tắc thảo luận đối sách cho thỏa đáng, liền vội vàng gọi điện thoại cho Trịnh Thiên Tắc.
Lúc này Trịnh Thiên Tắc còn đang ở nhà khách Hoàng Lương cùng Hô Diên Ngạo Bác điểm tướng, ông ta nào biết rằng Bạch Sa tìm ông ta có chuyện gì quan trọng, liền không nghe. Đợi một giờ sau lúc ông ta dành ra thời gian gọi lại, cùng Bạch Sa hẹn địa điểm gặp mặt. Vừa thấy mặt đã nghe được Bạch Sa để lộ ra tin tức kinh người, ông ta thiếu chút nữa tức giận đến sôi máu.
Lúc này gọi điện thoại cho Cư Tiểu Dịch, không ngờ không khóa máy, cô còn nhận điện thoại.
- A lô, Thiên Tắc, xin lỗi, em phải rời khỏi anh rồi, anh để cho em thất vọng rồi, em không yêu anh nữa, vĩnh biệt tình yêu của em. Xin anh hãy quên em, anh càng nhớ em, anh sẽ càng thống khổ. Em hiện tại đang ở trong lòng người khác, hưởng thụ hạnh phúc mới hoàn toàn.
Gái điếm thúi! Trịnh Thiên Tắc tức giận bùng lên, quẳng điện thoại di động tại chỗ, lại đá lật bàn trà trước mặt, nghĩ ông ta tung hoành giang hồ quát tháo quan trường mấy chục năm, chưa từng bị người phản bội qua, hiện tại chế giễu, không ngờ bị phụ nữ đá, chẳng những đá rõ ràng, còn bị cắm sừng, là vô cùng nhục nhã trong đời!
Lại nghĩ đến Hoàng Hán có khả năng phản bội ông ta, hai sự phản bội lớn nhất không thể tiếp nhận của cả đời một người đàn ông, ông ta gần như có toàn bộ, ông ta sao có thể không nổi trận lôi đình.
Đàn ông sợ nhất hai sự phản bội, một là bị anh em của mình bán đứng, hai là bị phụ nữ của mình cắm sừng. Cư Tiểu Dịch hiện tại chỉ là cuốn tiền của Trịnh Thiên Tắc trốn chạy, còn không tính cắm sừng, nhưng vì Trần Nam theo cô một đường về Tứ Xuyên, không hề nghi ngờ, cắm sừng chỉ là vấn đề thời gian. Chúc mừng Trịnh Thiên Tắc, hai sự phản bội đàn ông sợ nhất, ông ta đã xác định có thể thử một cái rồi.
Càng làm cho Trịnh Thiên Tắc mồ hôi lạnh chảy ròng mà cảm thấy nghĩ là sợ chính là, khi ông ta gọi mấy cuộc điện thoại yêu cầu chặn Cư Tiểu Dịch, mới biết được Cư Tiểu Dịch đã dưới sự hộ tống tỉ mỉ của người khác, thong dong rời khỏi Hoàng Lương, hiện tại đã sắp đến thủ đô, ông ta muốn ra tay chẳng những không kịp, hơn nữa ngoài tầm với. Chủ yếu nhất là, theo tin tức tin cậy, những người trợ giúp Cư Tiểu Dịch trốn đi, vô cùng có khả năng có Quan Doãn trong đó.
Tức là nói, Quan Doãn đào góc tường của ông ta? Hoặc là nói, Quan Doãn cùng Cư Tiểu Dịch cho ông ta đội nón xanh? Thật là có khả năng, Quan Doãn lại tuổi trẻ, bộ dạng lại đẹp trai, khẳng định vừa đốt liền cháy.
Củ chuối thật, Trịnh Thiên Tắc dưới cơn thịnh nộ, lại mò súng lục bên hông, cũng may, Bạch Sa đúng lúc nhắc nhở ông ta:
- Thiên Tắc, không nên kích động, Quan Doãn cố ý nói cho tôi biết, chính là để cho tôi chuyển cáo anh, anh nói hắn an tâm cái gì? Khẳng định không yên lòng. Anh càng kích động, lại càng mắc mưu hắn!
Trúng kế của Quan Doãn? Trịnh Thiên Tắc bình tĩnh nghĩ, đúng thật, chiêu thức này của Quan Doãn cao minh, không chiến đấu mà khuất binh người, muốn cho ông ta tự loạn trận trước, rất có nghề. Nói như vậy, ông ta thật đúng là coi thường Quan Doãn, đừng nhìn Quan Doãn tuổi không lớn lắm, chẳng những thủ đoạn cao minh, hơn nữa còn khắp nơi thiết lập cạm bẫy...
Sau khi nghĩ thông suốt, Trịnh Thiên Tắc lại từ từ ngồi trở lại trên chỗ ngồi, cúi đầu suy nghĩ một lúc lâu, lại nghĩ thông suốt cái gì:
- Bí thư Bạch, Chủ tịch thành phố Hô Diên nói, bước tiếp theo phải từ tối thành sáng, vụ án học viện Tiến Thủ không thể tiếp tục kéo dài, ý nghĩ của tôi là, thí xe giữ tướng.
Bạch Sa giật mình kinh hãi:
- Trịnh Lệnh Đông giữ không được?
- Không thể bảo vệ nữa rồi, cứ thế bảo vệ cậu ta, học viện Tiến Thủ sẽ không bảo vệ được.
Trịnh Thiên Tắc gần như hạ không được nhẫn tâm, nhưng vẫn là phải làm. Trịnh Lệnh Đông tuy rằng không phải một trong ngũ hổ tướng, nhưng tầm quan trọng của Trịnh Lệnh Đông đối với ông ta, không kém hơn bất kỳ người nào trong ngũ hổ tướng, nếu như nói ngũ hổ tướng là hòn đá nền tảng bảo đảm của họ Trịnh ở Hoàng Lương, như vậy Trịnh Lệnh Đông đảm bảo chính là tương lai họ Trịnh.
Còn một điều, học viện Tiến Thủ đối với họ Trịnh mà nói, không chỉ là căn cứ bồi dưỡng nhân tài, còn có một tác dụng quan trọng hơn mà người ta không biết, một khi công bố, hòn đá nền tảng của toàn bộ họ Trịnh sẽ lật đổ, chẳng những lật đổ, còn có thể dẫn phát tất cả cán bộ cấp Cục trở lên của họ Trịnh tai hoạ ngập đầu!
Cho nên sau khi Hạ Lai phát hiện nội tình học viện Tiến Thủ, Trịnh Lệnh Đông ra lệnh phải giết. Mà hiện tại Hạ Lai tuy rằng không chết, nhưng có lý do để tin tưởng, chứng cứ mà cô sưu tập được chưa mang ra học viện Tiến Thủ, đây cũng là nguyên nhân thực sự vì sao Hạ Lai sau khi tỉnh lại vẫn không có kíp nổ sự kiện học viện Tiến Thủ.
Nhưng vấn đề kéo càng lâu, càng bất lợi đối với họ Trịnh, bất lợi với Hô Diên Ngạo Bác. Nếu như nói trước kia có thể tập trung toàn bộ tinh lực lấy học viện Tiến Thủ làm điểm tựa tranh giành cao thấp, nhưng sau chuyện tổ liên hợp điều tra, Hô Diên Ngạo Bác muốn thu chiến tuyến rồi, không tác chiến hai nơi nữa, mà muốn tập trung ưu thế binh lực, một động tác trên vấn đề khu kinh tế mới một quyết thắng thua.
Học viện Tiến Thủ, nhất định phải nhượng bộ đại kế của Chủ tịch thành phố Hô Diên, Trịnh Thiên Tắc tuy rằng không cam lòng, nhưng phân biệt được nặng nhẹ, Tưởng Tuyết Tùng chơi một thủ đoạn cao minh ám độ Trần Thương, kinh sợ Hô Diên Ngạo Bác, khiến Hô Diên Ngạo Bác về sau khi cùng Tưởng Tuyết Tùng so chiêu, bó tay bó chân, luôn đề phòng một dao sau lưng của Tưởng Tuyết Tùng.
So sánh với toàn bộ cơ sở của họ Trịnh, tính mạng Trịnh Lệnh Đông liền không đủ nói đến rồi. Trịnh Thiên Tắc hiện tại ngắm nhìn bốn phía, Cư Tiểu Dịch phản bội, Hoàng Hán có thể có ý phản bội, Phong Huống đã chết, Trịnh Hàn bỏ mình, Trịnh Lệnh Đông cũng khó giữ được, đột nhiên liền có một loại cảm giác bị cô lập hoàn toàn.
Bạch Sa vốn mang đến tin tức của Cư Tiểu Dịch, đã thúc đẩy Trịnh Thiên Tắc quyết định đem Trịnh Lệnh Đông làm đứa con bỏ rơi rồi, sau khi nhận được điện thoại của Hồng Nhan Hinh, biết được Quan Doãn và Tề Ngang Dương thành bạn bè, tin tức này nếu là đòn cảnh cáo, đánh cho Trịnh Thiên Tắc mắt tóe ngàn sao, lại càng làm cho Trịnh Thiên Tắc không có đường lui.
Bắt buộc phải quyết định rồi, Trịnh Thiên Tắc đột nhiên vỗ bàn một cái đứng lên:
- Làm chết chuyện học viện Tiến Thủ, che lỗ hổng học viện Tiến Thủ, tốc chiến tốc thắng, không thể kéo dài nữa. Vấn đề Cư Tiểu Dịch, chủ nhiệm Bạch không cần lo lắng, cô ta cả chuyện của ta đều không biết bao nhiêu, càng không biết chuyện của anh, chính là trên vấn đề học viện Tiến Thủ, phải cần chủ nhiệm Bạch ra mặt mới có thể giải quyết tốt đẹp.
Nghe Trịnh Thiên Tắc nói như vậy, Bạch Sa mới yên tâm một chút, hỏi:
- Tôi là bên Ủy ban Kỷ luật, vấn đề Trịnh Lệnh Đông, lại không qua miệng Ủy ban Kỷ luật.
- Trịnh Lệnh Tây em của Trịnh Lệnh Đông là Phó chủ tịch quận Đơn Thủy, trong tay của tôi có một ít đồ của cậu ta, có thể tố cáo với Ủy ban Kỷ luật thành phố...
- À?
Bạch Sa thoáng chốc không đuổi kịp ý nghĩ Trịnh Thiên Tắc,
- Phải điều tra Trịnh Lệnh Tây?
- Nếu Trịnh Lệnh Đông không nghe lời, liền điều tra Trịnh Lệnh Tây. Nếu cậu ta nghe lời, Trịnh Lệnh Tây liền không sao.
Vẻ mặt Trịnh Thiên Tắc dưới ngọn đèn không sáng ngời trong phòng, hiện ra âm u lạnh lẽo xám trắng,
- Tôi gởi lời nhắn cho cậu ta, khiến cậu ta nhận hết toàn bộ, cậu bên này cũng chuẩn bị tốt tài liệu của Trịnh Lệnh Tây.
Bạch Sa hiểu rồi, Trịnh Thiên Tắc là phải ra tay độc ác rồi, nếu Trịnh Lệnh Đông không gánh tất cả vấn đề, Trịnh Lệnh Tây cũng khó giữ được, hơn nữa không hề nghi ngờ, người nhà Trịnh Lệnh Đông cũng sẽ phải chịu uy hiếp. Bạch Sa trong lòng rùng mình một cái, so với Trịnh Thiên Tắc lòng lang dạ sói, ông ta vẫn là kém không ít.
- Được, tôi chuẩn bị.
Ông ta và Trịnh Thiên Tắc có chung ích lợi, nhất định phải dắt tay.
Trịnh Thiên Tắc gật đầu một cái, cầm lên điện thoại đầu giường gọi đi:
- Ra tay.
…
- Phỏng chừng Trịnh Thiên Tắc muốn động thủ.
Lúc này phòng cao cấp Phủ Đại Tướng Quân khách sạn Triệu Vương, yến hội của Quan Doãn và Tề Ngang Dương còn chưa kết thúc, cuối cùng, hai món ăn vẫn là lên tới phủ Đại tướng quân, xem như thắng một ván, Quan Doãn vừa ăn vừa nói,
- Bất kể là Bạch Sa thông báo chuyện Cư Tiểu Dịch cho ông ta, hay là Hồng Nhan Hinh thông báo chuyện anh cùng tôi ở cùng một chỗ cho ông ta, Trịnh Thiên Tắc đều đã đứng ngồi không yên, tất nhiên sẽ ra tay giải quyết vụ án học viện Tiến Thủ.
Tề Ngang Dương hỏi:
- Cậu không sợ Trịnh Thiên Tắc chó cùng rứt giậu, muốn giết Trịnh Lệnh Đông diệt khẩu?
Quan Doãn cười:
- Đang chờ Trịnh Thiên Tắc ra tay đây!
/556
|