Tề Ngang Dương đầy cửa Điểm Tương Đài, nhìn hết tình cảnh trong phòng. Trong phòng có năm người, bốn nam một nữ, cùng ngồi với nhau, vừa nói vừa cười, đột nhiên thấy một người xông vào, lập tức sợ đến ngây người.
Trong bốn người nam đó có một người còn khá trẻ, khoảng mới hai mươi tuổi, mắt hơi nhỏ, lông mi dài hẹp, môi mỏng.
Ngoài ra có hai người tuổi khá lớn, có lẽ cũng trên bốn năm mươi tuổi. một người trong đó khoảng trên dưới năm mươi, lưng rất thẳng, tóc còn chưa hói, người cũng không mập, thể hình được giữ gìn khá tốt, mày rậm, mặt chữ điền, ánh mắt như điện, không ai xa lạ, chính là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố Bạch Sa.
Người lớn tuổi còn lại khoảng 45 tuổi, đầu to, tóc chải bảy ba láng mướt, không rơi rớt sợi nào. Y mặc âu phục, mang cravat, là người ăn mặc tề chỉnh nhất trong đám người ở đây, hơn nữa, ngồi cũng rất ngay ngắn. Tề Ngang Dương xông vào, không biết y là ai, còn Quan Doãn bị Tề Ngang Dương ngăn cản phía sau cũng không nhìn thấy. Nếu Quan Doãn thấy được nhất định sẽ la to lên một tiếng – Vương Hướng Đông.
Không sai, đó chính là Trưởng ban Thư ký Ủy ban nhân dân thành phố Vương Hướng Đông.
Còn có một người đàn ông ngồi gần Vương Hướng Đông, diện mạo cục mịch, tuy ăn mặc cũng giống mấy người kia nhưng không che giấu được gốc tích trời sinh quê mùa. Đương nhiên không phải diện mạo quê mùa thì không tốt, nhưng trong ánh mắt của gã lại toát ra vẻ giảo hoạt kiểu nông dân. Giảo hoạt kiểu nông dân không phải là ý hạ thấp nông dân, mà chính là nhân vật cá biệt cực phẩm gian xảo trong những người nông dân, dùng vẻ ngoài thật thà chất phác lừa gạt lòng tin của người khác, thật ra trong lòng lại gian trá không gì sánh kịp.
Ngoài bốn người đàn ông, còn có một người phụ nữ. Nói phụ nữ cũng không chính xác, mà nói cô gái cũng không chính xác. Theo tướng mạo thì cô ta dường như chỉ hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, nhưng nhìn đến ánh mắt và nếp nhăn thì ắt là cô ta đã hơn ba mươi lăm rồi. Phụ nữ được chăm sóc tốt, có lẽ có thể duy trì được dung nhan không già, nhưng ánh nhìn và những nếp nhăn rất nhỏ nơi khóe mắt sẽ dễ dàng tố cáo tuổi thật của bản thân.
Người phụ nữ tóc đỏ, mặc y phục bó sát người, khuôn mặt hao gầy, hàng mi đậm, xương gò má hơi nhô cao, rõ ràng có thể thấy được nét đặc thù của người phương nam. Tóc cô dài, mái tóc phía trước cắt ngang trán, đôi mắt quá lớn nằm trên gương mặt trái xoan tỏa hào quang khiến người không dám tới gần.
Bờ vai thanh mảnh như được gọt mà thành, lưng ong đúng kiểu, cái cổ thanh tú lộ ra nước da như tuyết… Đúng thật là một cô gái xinh đẹp quyến rũ, phong tình vạn chủng.
Mọi người trong phòng bị khí thế của Tề Ngang Dương làm cho chấn kinh. Tề Ngang Dương một mình đứng chặn giữa cửa, che hết Quan Doãn phía sau. Không phải anh không biết phép tắc, mà anh không muốn để Quan Doãn lộ diện. Dù sao, trên đất Hoàng Lương, ảnh hưởng của thư ký số 1 thành ủy như Quan Doãn cũng khá rộng, hắn lộ diện rất dễ bị người khác nói xấu.
Tề Ngang Dương cũng không phải muốn gây chuyện sinh sự, mà vì ấn tượng hiện nay của anh với Hoàng Lương không tốt. Trải qua chuyện Tô Mặc Ngu bị bắt trói, anh luôn bực bội, cảm thấy Hoàng Lương có người muốn đối nghịch với anh, khiến anh không được như ý.
Anh không giống Quan Doãn, mọi việc có thể giấu trong lòng sau đó từ từ giải quyết, tính cách của anh là ân đền oán trả lập tức. Chuyện gọi món ăn tuy không lớn nhưng cũng khiến lòng anh tức giận, cảm thấy có người muốn coi thường anh. Trong mọi người ở đây, Tề Ngang Dương chỉ biết được có một người, đó là Bạch Sa. Đáng tiếc, Bạch Sa lại không nhận ra Tề Ngang Dương. Trong mọi người đang ngồi đó, Bạch Sa có cấp bậc cao nhất. Y ngồi ở ghế chủ vị, vừa thấy Tề Ngang Dương hùng hổ đẩy cửa xông vào, không khỏi nổi giận:
- Anh là ai, sao lại tùy tiện đi vào phòng người khác như thế
Uy thế được nuôi dưỡng nhiều năm khi ngồi trên vị trí Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, khiến Bạch Sa quát lên một câu cũng có vài phần uy phong.
Quan Doãn ở phía sau Tề Ngang Dương, không thấy được mọi người trong phòng, nhưng Bạch Sa vừa lên tiếng, hắn đã nhận ra được giọng nói của Bạch Sa, không khỏi cười thầm, mới biết được tình sử bí mật của Bạch Sa, không hẹn mà gặp được Bạch Sa, chuyện đúng là thú vị thật.
Trước kia nhìn thấy Bạch Sa, Quan Doãn còn có ý kính sợ. Dù sao Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố cũng được xếp hạng rất gần những nhân vật mấu chốt, hơn nữa lại nắm giữ quyền sinh sát của vô số cán bộ. Nhưng hiện giờ tình hình đã khác. Tiếng quát của Bạch Sa mang theo quan uy nhiều năm, nhưng lọt vài tai hắn lại không hề có chút lực sát thương, trái lại còn cảm thấy rất buồn cười.
Quan Doãn muốn đẩy Tề Ngang Dương qua một bên để xem bên trong rốt cuộc là ai, nhưng Tề Ngang Dương lại không tránh, anh quay lại cười lặng lẽ:
- Anh đi đầu.
Nói xong, anh quay vào bên trong nói:
- Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là các người giành của chúng tôi hai món ăn, hơn nữa lại là những món mà chúng tôi gọi trước. Thức ăn của người nào phải để lên bàn người ấy, đây là công lý. Mang thức ăn trả lại cho chúng tôi, chuyện này xem như xong.
- Anh gọi thức ăn thì nhất định phải để lên bàn anh sao?
Không biết sao Bạch Sa không như ý chỗ nào. Vốn chuyện nhỏ nhặt này để y ra mặt cũng đã quá lắm rồi, lại còn phải cùng Tề Ngang Dương so cao thấp nữa. Y nổi giận đùng đùng, vỗ bàn hét:
- Lập tức cút ra ngoài cho tôi.
Bạch Sa không biết Tề Ngang Dương, nhưng Tề Ngang Dương lại biết mặt Bạch Sa. Tề Ngang Dương lúc đến rất hùng hổ, giờ thấy Bạch Sa mất bình tĩnh, ngược lại anh không hề tức giận, dương dương tự đắc cười:
- Đường đường là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố, nói chuyện dơ bẩn như vậy, nếu để cho những người trong Thành ủy biết, không biết có ấn tượng gì xấu với lời lẽ của Chủ nhiệm Bạch không?
Bạch Sa sửng sốt, không ngờ là đối phương lại nhận ra y. Y nghe đối phương châm chọc khiêu khích, có lẽ là sự kích thích của chất cồn, có lẽ là sau khi nghe được chuyện tổ liên hợp điều tra khiến y thêm khiếp sợ, cảm xúc hỗn loạn khủng hoảng bộc phát không kiềm chế được, tóm lại, mặc kệ là thế nào, y bèn vỗ bàn đứng lên:
- Nhân viên phục vụ đâu, lôi ra ngoài.
Lúc nãy, khi Tề Ngang Dương đẩy cửa bước vào, đã có nhân viên phục vụ gọi bảo vệ. Sau khi bảo vệ đi vào, đứng phía sau Quan Doãn, Quan Doãn không nhường đường, bọn họ cũng không chen qua. Giờ nghe Bạch Sa lên tiếng, đám bảo vệ liền xô Quan Doãn, khiến Quan Doãn phải tránh sang một bên.
Quan Doãn gạt tay bảo vệ, lớn tiếng nói:
- Chủ nhiệm Bạch, chờ một chút, tôi là Quan Doãn.
Bạch Sa giận Tề Ngang Dương đến đỏ bừng từ mặt đến ngón tay. Y vốn định cả vú lấp miệng em, làm ra vẻ không thể bỏ qua, vừa nghe giọng nói của Quan Doãn bên ngoài liền sửng sốt, tiếp đó liền xìu xuống như một quả bóng da bị xì hơi, khí thế tiêu tan, sắc mặt hết xanh rồi đỏ, từ đỏ sang xanh, cố gắng giữ bình tĩnh, sắc mặt của y khôi phục lại bình thường, nói:
- Thư ký Quan… Ôi chao… mau mời vào.
Người trong quan trường đều có bản lĩnh biến đổi sắc mặt. Khoảnh khắc trước còn mây đen đầy mặt, lúc sau đã là vầng dương rạng rỡ, thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn so với trẻ con. Thay đổi sắc mặt là một môn bắt buộc mà ai trong quan trường cũng phải tham dự một khóa cơ bản.
Tề Ngang Dương thấy Quan Doãn can thiệp vào rồi, cũng không che trước mặt hắn nữa, liền lui xuống một bước nhường lối cho Quan Doãn. Quan Doãn gật đầu với Tề Ngang Dương, thản nhiên bước một bước vào phòng Điểm Tương Đài.
Hay cho một Điểm Tương Đài. Quan Doãn bước vào, chỉ đưa mắt nhìn quanh đã nhận biết được ba người trong bốn nam một nữ ở phòng này. Quả nhiên người nào người nấy đều là nhân vật phong vân.
Bạch Sa thì không cần phải nói, Vương Hướng Đông thì Quan Doãn cũng xem như khá quen thuộc, còn người trẻ tuổi trong bốn người nam đó thì rõ ràng là Lưu Dương, thư ký của Hô Diên Ngạo Bác. Còn người đàn ông ăn mặc quê mùa kia Quan Doãn không nhận ra, hắn cũng không có ấn tượng gì với cô gái duy nhất trong phòng.
Nhưng trực giác nói cho hắn biết, người đàn ông quê mùa và cô gái xinh đẹp này tuyệt đối không phải hạng tầm thường. Mà những người có thể đặt được phòng Điểm Tướng Đài... có thể hình dung được thế lực của Hô Diên Ngạo Bác lớn thế nào.
Đương nhiên, Hô Diên Ngạo Bác đục khoét ở Hoàng Lương đã nhiều năm, không thể chỉ có mấy viên tướng tài trước mắt. Nhưng không thể nghi ngờ, mấy người trong phòng đều là những người mà Hô Diên Ngạo Bác xem trọng nhất.
Quan Doãn vừa lộ mặt, không khỏi khiến Lưu Dương biến sắc. Mọi người đang ngồi, không người nào không hốt hoảng.
Bạch Sa thì không cần phải nói. Y đã từng gặp Quan Doãn, y khiếp sợ khi thấy Quan Doãn bước vào giữa phòng đầy tự tin và ngạo nghễ.
Vương Hướng Đông là đại diện cho họ Vương, cũng xem như kiến thức rộng rãi, khi thấy Quan Doãn xuất hiện cũng chỉ hơi kinh ngạc, gã khiếp sợ chỉ vì gã chợt phát hiện được khí thế trước nay chưa từng có trên người Quan Doãn. Loại khí thế này chính là tràn đầy tin tưởng rằng tất cả đều nằm trong lòng bàn tay. Quan Doãn mới đến Thành ủy hai ngày, sao có thể nuôi dưỡng được khí thế của thư ký số 1 Thành ủy mà thông thường phải hai ba năm mới được dưỡng thành?
Lưu Dương khiếp sợ vì hào quang của chức Thư ký số 1 Thành ủy quá mức chói sáng, chỉ vừa lộ mặt đã khiến cho hào quang thư ký số hai Thành ủy của gã nhạt nhòa. Dù là tuổi tác hay vị trí, gã và Quan Doãn hoàn toàn không phải là đối thủ xứng tầm, khiến cho gã hoàn toàn không muốn chạm mặt Quan Doãn.
Còn người đàn ông quê mùa và người phụ nữ xinh đẹp này hiển nhiên cũng đã nghe nhắc đến Quan Doãn. Quan Doãn vừa vào cửa đã quăng đến người Quan Doãn ánh mắt tò mò và dò xét. Thấy Quan Doãn trẻ tuổi, đẹp trai lại phong độ cùng với sự bình tĩnh thong dong của hắn cũng hơi giật mình. Thư ký số 1 Thành ủy, vừa vào Hoàng Lương đã quậy cho thế cục Hoàng Lương long trời lở đất lại là một thanh niên trẻ tuổi rạng ngời thế này sao? Không giống, quả là không giống.
Quan Doãn vừa ra trận, toàn bộ hiện trường đều sợ hãi, khí thế hùng mạnh hơn hẳn Tề Ngang Dương. Nhưng Quan Doãn cũng không đắc chí, hắn hiểu rõ thân phận của Tề Ngang Dương kinh người đến bậc nào, chẳng qua là mấy người ở đây không biết thôi.
- Thư ký Quan, sớm biết là món ăn của anh thì tôi đã nhường cho anh rồi. Chỉ là mấy món ăn, có đáng để hưng sư động chúng sao?
Bạch Sa nói những lời khách khí, dường như nhượng bộ ba phần, nhưng thật ra là ngấm ngầm hại người, nói bóng gió Quan Doãn quá mức nhỏ nhặt, tính toán chi li.
- Của người nào thì là của người ấy, nguyên tắc của tôi là của tôi thì tôi không cho, không phải của tôi thì tôi không đoạt,
Trước khi gặp được Cư Tiểu Dịch, Quan Doãn cũng hơi lo lắng, không dám dùng giọng điệu sơ sài để nói chuyện với Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố. Nhưng giờ trong mắt hắn, Bạch Sa chẳng là nhân vật quan trọng gì trong Thành ủy, mà ngay cả người phụ nữ mình muốn cũng phải uất ức dâng tặng cho người đàn ông khác, hắn liền cười ha hả:
- Chủ nhiệm Bạch, vốn chính là Điểm Tướng Đài đoạt thức ăn của Đại Tướng Quân, giờ trả lại là hoàn toàn chính đáng, không thể nói là nhường được.
Một câu nói khiến sắc mặt của Bạch Sa thay đổi. Hay cho Quan Doãn, cho mày ba phần màu, mày đã muốn mở luôn xưởng nhuộm. Nhường mày ba phần là nể mặt Tưởng Tuyết Tùng chứ không phải là thằng con nít ranh như mày. Giọng điệu của y biến đổi, nói một cách kỳ quái:
- Thư ký Quan thật biết điều, lời này nói ra như tôi muốn đoạt thức ăn của anh, ức hiếp anh vậy, nếu lọt vào tai Bí thư Tưởng, Bí thư Tưởng nhất định sẽ chê cười tôi không biết trân trọng người trẻ tuổi.
- Bí thư Tưởng sẽ không thèm để ý đến những chuyện nhỏ nhặt này đâu.
Quan Doãn đúng là lấy thịt đè người. Dù hiện tại hắn không biết rốt cuộc Bạch Sa và Hô Diên Ngạo Bác quan hệ sâu đậm cỡ nào, nhưng hắn biết, trong kế hoạch lật đổ Hô Diên Ngạo Bác của Tưởng Tuyết Tùng, Bạch Sa chắc chắn là chướng ngại vật nhất định phải trừ khử. Hắn muốn nói cho Bạch Sa biết, nên cẩn thận kẻo bị người ta bắt thóp.
- Chủ nhiệm Bạch cũng đâu có ức hiếp tôi. Nếu tôi biết thức ăn Chủ nhiệm Bạch và tôi thích đều giống nhau, tôi sẽ lập tức dâng tặng bằng hai tay. Nói đùa một câu, chỉ là món ăn thôi, đâu phải đàn bà…
Bạch Sa lập tức biến sắc.
Trong bốn người nam đó có một người còn khá trẻ, khoảng mới hai mươi tuổi, mắt hơi nhỏ, lông mi dài hẹp, môi mỏng.
Ngoài ra có hai người tuổi khá lớn, có lẽ cũng trên bốn năm mươi tuổi. một người trong đó khoảng trên dưới năm mươi, lưng rất thẳng, tóc còn chưa hói, người cũng không mập, thể hình được giữ gìn khá tốt, mày rậm, mặt chữ điền, ánh mắt như điện, không ai xa lạ, chính là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố Bạch Sa.
Người lớn tuổi còn lại khoảng 45 tuổi, đầu to, tóc chải bảy ba láng mướt, không rơi rớt sợi nào. Y mặc âu phục, mang cravat, là người ăn mặc tề chỉnh nhất trong đám người ở đây, hơn nữa, ngồi cũng rất ngay ngắn. Tề Ngang Dương xông vào, không biết y là ai, còn Quan Doãn bị Tề Ngang Dương ngăn cản phía sau cũng không nhìn thấy. Nếu Quan Doãn thấy được nhất định sẽ la to lên một tiếng – Vương Hướng Đông.
Không sai, đó chính là Trưởng ban Thư ký Ủy ban nhân dân thành phố Vương Hướng Đông.
Còn có một người đàn ông ngồi gần Vương Hướng Đông, diện mạo cục mịch, tuy ăn mặc cũng giống mấy người kia nhưng không che giấu được gốc tích trời sinh quê mùa. Đương nhiên không phải diện mạo quê mùa thì không tốt, nhưng trong ánh mắt của gã lại toát ra vẻ giảo hoạt kiểu nông dân. Giảo hoạt kiểu nông dân không phải là ý hạ thấp nông dân, mà chính là nhân vật cá biệt cực phẩm gian xảo trong những người nông dân, dùng vẻ ngoài thật thà chất phác lừa gạt lòng tin của người khác, thật ra trong lòng lại gian trá không gì sánh kịp.
Ngoài bốn người đàn ông, còn có một người phụ nữ. Nói phụ nữ cũng không chính xác, mà nói cô gái cũng không chính xác. Theo tướng mạo thì cô ta dường như chỉ hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, nhưng nhìn đến ánh mắt và nếp nhăn thì ắt là cô ta đã hơn ba mươi lăm rồi. Phụ nữ được chăm sóc tốt, có lẽ có thể duy trì được dung nhan không già, nhưng ánh nhìn và những nếp nhăn rất nhỏ nơi khóe mắt sẽ dễ dàng tố cáo tuổi thật của bản thân.
Người phụ nữ tóc đỏ, mặc y phục bó sát người, khuôn mặt hao gầy, hàng mi đậm, xương gò má hơi nhô cao, rõ ràng có thể thấy được nét đặc thù của người phương nam. Tóc cô dài, mái tóc phía trước cắt ngang trán, đôi mắt quá lớn nằm trên gương mặt trái xoan tỏa hào quang khiến người không dám tới gần.
Bờ vai thanh mảnh như được gọt mà thành, lưng ong đúng kiểu, cái cổ thanh tú lộ ra nước da như tuyết… Đúng thật là một cô gái xinh đẹp quyến rũ, phong tình vạn chủng.
Mọi người trong phòng bị khí thế của Tề Ngang Dương làm cho chấn kinh. Tề Ngang Dương một mình đứng chặn giữa cửa, che hết Quan Doãn phía sau. Không phải anh không biết phép tắc, mà anh không muốn để Quan Doãn lộ diện. Dù sao, trên đất Hoàng Lương, ảnh hưởng của thư ký số 1 thành ủy như Quan Doãn cũng khá rộng, hắn lộ diện rất dễ bị người khác nói xấu.
Tề Ngang Dương cũng không phải muốn gây chuyện sinh sự, mà vì ấn tượng hiện nay của anh với Hoàng Lương không tốt. Trải qua chuyện Tô Mặc Ngu bị bắt trói, anh luôn bực bội, cảm thấy Hoàng Lương có người muốn đối nghịch với anh, khiến anh không được như ý.
Anh không giống Quan Doãn, mọi việc có thể giấu trong lòng sau đó từ từ giải quyết, tính cách của anh là ân đền oán trả lập tức. Chuyện gọi món ăn tuy không lớn nhưng cũng khiến lòng anh tức giận, cảm thấy có người muốn coi thường anh. Trong mọi người ở đây, Tề Ngang Dương chỉ biết được có một người, đó là Bạch Sa. Đáng tiếc, Bạch Sa lại không nhận ra Tề Ngang Dương. Trong mọi người đang ngồi đó, Bạch Sa có cấp bậc cao nhất. Y ngồi ở ghế chủ vị, vừa thấy Tề Ngang Dương hùng hổ đẩy cửa xông vào, không khỏi nổi giận:
- Anh là ai, sao lại tùy tiện đi vào phòng người khác như thế
Uy thế được nuôi dưỡng nhiều năm khi ngồi trên vị trí Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, khiến Bạch Sa quát lên một câu cũng có vài phần uy phong.
Quan Doãn ở phía sau Tề Ngang Dương, không thấy được mọi người trong phòng, nhưng Bạch Sa vừa lên tiếng, hắn đã nhận ra được giọng nói của Bạch Sa, không khỏi cười thầm, mới biết được tình sử bí mật của Bạch Sa, không hẹn mà gặp được Bạch Sa, chuyện đúng là thú vị thật.
Trước kia nhìn thấy Bạch Sa, Quan Doãn còn có ý kính sợ. Dù sao Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố cũng được xếp hạng rất gần những nhân vật mấu chốt, hơn nữa lại nắm giữ quyền sinh sát của vô số cán bộ. Nhưng hiện giờ tình hình đã khác. Tiếng quát của Bạch Sa mang theo quan uy nhiều năm, nhưng lọt vài tai hắn lại không hề có chút lực sát thương, trái lại còn cảm thấy rất buồn cười.
Quan Doãn muốn đẩy Tề Ngang Dương qua một bên để xem bên trong rốt cuộc là ai, nhưng Tề Ngang Dương lại không tránh, anh quay lại cười lặng lẽ:
- Anh đi đầu.
Nói xong, anh quay vào bên trong nói:
- Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là các người giành của chúng tôi hai món ăn, hơn nữa lại là những món mà chúng tôi gọi trước. Thức ăn của người nào phải để lên bàn người ấy, đây là công lý. Mang thức ăn trả lại cho chúng tôi, chuyện này xem như xong.
- Anh gọi thức ăn thì nhất định phải để lên bàn anh sao?
Không biết sao Bạch Sa không như ý chỗ nào. Vốn chuyện nhỏ nhặt này để y ra mặt cũng đã quá lắm rồi, lại còn phải cùng Tề Ngang Dương so cao thấp nữa. Y nổi giận đùng đùng, vỗ bàn hét:
- Lập tức cút ra ngoài cho tôi.
Bạch Sa không biết Tề Ngang Dương, nhưng Tề Ngang Dương lại biết mặt Bạch Sa. Tề Ngang Dương lúc đến rất hùng hổ, giờ thấy Bạch Sa mất bình tĩnh, ngược lại anh không hề tức giận, dương dương tự đắc cười:
- Đường đường là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố, nói chuyện dơ bẩn như vậy, nếu để cho những người trong Thành ủy biết, không biết có ấn tượng gì xấu với lời lẽ của Chủ nhiệm Bạch không?
Bạch Sa sửng sốt, không ngờ là đối phương lại nhận ra y. Y nghe đối phương châm chọc khiêu khích, có lẽ là sự kích thích của chất cồn, có lẽ là sau khi nghe được chuyện tổ liên hợp điều tra khiến y thêm khiếp sợ, cảm xúc hỗn loạn khủng hoảng bộc phát không kiềm chế được, tóm lại, mặc kệ là thế nào, y bèn vỗ bàn đứng lên:
- Nhân viên phục vụ đâu, lôi ra ngoài.
Lúc nãy, khi Tề Ngang Dương đẩy cửa bước vào, đã có nhân viên phục vụ gọi bảo vệ. Sau khi bảo vệ đi vào, đứng phía sau Quan Doãn, Quan Doãn không nhường đường, bọn họ cũng không chen qua. Giờ nghe Bạch Sa lên tiếng, đám bảo vệ liền xô Quan Doãn, khiến Quan Doãn phải tránh sang một bên.
Quan Doãn gạt tay bảo vệ, lớn tiếng nói:
- Chủ nhiệm Bạch, chờ một chút, tôi là Quan Doãn.
Bạch Sa giận Tề Ngang Dương đến đỏ bừng từ mặt đến ngón tay. Y vốn định cả vú lấp miệng em, làm ra vẻ không thể bỏ qua, vừa nghe giọng nói của Quan Doãn bên ngoài liền sửng sốt, tiếp đó liền xìu xuống như một quả bóng da bị xì hơi, khí thế tiêu tan, sắc mặt hết xanh rồi đỏ, từ đỏ sang xanh, cố gắng giữ bình tĩnh, sắc mặt của y khôi phục lại bình thường, nói:
- Thư ký Quan… Ôi chao… mau mời vào.
Người trong quan trường đều có bản lĩnh biến đổi sắc mặt. Khoảnh khắc trước còn mây đen đầy mặt, lúc sau đã là vầng dương rạng rỡ, thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn so với trẻ con. Thay đổi sắc mặt là một môn bắt buộc mà ai trong quan trường cũng phải tham dự một khóa cơ bản.
Tề Ngang Dương thấy Quan Doãn can thiệp vào rồi, cũng không che trước mặt hắn nữa, liền lui xuống một bước nhường lối cho Quan Doãn. Quan Doãn gật đầu với Tề Ngang Dương, thản nhiên bước một bước vào phòng Điểm Tương Đài.
Hay cho một Điểm Tương Đài. Quan Doãn bước vào, chỉ đưa mắt nhìn quanh đã nhận biết được ba người trong bốn nam một nữ ở phòng này. Quả nhiên người nào người nấy đều là nhân vật phong vân.
Bạch Sa thì không cần phải nói, Vương Hướng Đông thì Quan Doãn cũng xem như khá quen thuộc, còn người trẻ tuổi trong bốn người nam đó thì rõ ràng là Lưu Dương, thư ký của Hô Diên Ngạo Bác. Còn người đàn ông ăn mặc quê mùa kia Quan Doãn không nhận ra, hắn cũng không có ấn tượng gì với cô gái duy nhất trong phòng.
Nhưng trực giác nói cho hắn biết, người đàn ông quê mùa và cô gái xinh đẹp này tuyệt đối không phải hạng tầm thường. Mà những người có thể đặt được phòng Điểm Tướng Đài... có thể hình dung được thế lực của Hô Diên Ngạo Bác lớn thế nào.
Đương nhiên, Hô Diên Ngạo Bác đục khoét ở Hoàng Lương đã nhiều năm, không thể chỉ có mấy viên tướng tài trước mắt. Nhưng không thể nghi ngờ, mấy người trong phòng đều là những người mà Hô Diên Ngạo Bác xem trọng nhất.
Quan Doãn vừa lộ mặt, không khỏi khiến Lưu Dương biến sắc. Mọi người đang ngồi, không người nào không hốt hoảng.
Bạch Sa thì không cần phải nói. Y đã từng gặp Quan Doãn, y khiếp sợ khi thấy Quan Doãn bước vào giữa phòng đầy tự tin và ngạo nghễ.
Vương Hướng Đông là đại diện cho họ Vương, cũng xem như kiến thức rộng rãi, khi thấy Quan Doãn xuất hiện cũng chỉ hơi kinh ngạc, gã khiếp sợ chỉ vì gã chợt phát hiện được khí thế trước nay chưa từng có trên người Quan Doãn. Loại khí thế này chính là tràn đầy tin tưởng rằng tất cả đều nằm trong lòng bàn tay. Quan Doãn mới đến Thành ủy hai ngày, sao có thể nuôi dưỡng được khí thế của thư ký số 1 Thành ủy mà thông thường phải hai ba năm mới được dưỡng thành?
Lưu Dương khiếp sợ vì hào quang của chức Thư ký số 1 Thành ủy quá mức chói sáng, chỉ vừa lộ mặt đã khiến cho hào quang thư ký số hai Thành ủy của gã nhạt nhòa. Dù là tuổi tác hay vị trí, gã và Quan Doãn hoàn toàn không phải là đối thủ xứng tầm, khiến cho gã hoàn toàn không muốn chạm mặt Quan Doãn.
Còn người đàn ông quê mùa và người phụ nữ xinh đẹp này hiển nhiên cũng đã nghe nhắc đến Quan Doãn. Quan Doãn vừa vào cửa đã quăng đến người Quan Doãn ánh mắt tò mò và dò xét. Thấy Quan Doãn trẻ tuổi, đẹp trai lại phong độ cùng với sự bình tĩnh thong dong của hắn cũng hơi giật mình. Thư ký số 1 Thành ủy, vừa vào Hoàng Lương đã quậy cho thế cục Hoàng Lương long trời lở đất lại là một thanh niên trẻ tuổi rạng ngời thế này sao? Không giống, quả là không giống.
Quan Doãn vừa ra trận, toàn bộ hiện trường đều sợ hãi, khí thế hùng mạnh hơn hẳn Tề Ngang Dương. Nhưng Quan Doãn cũng không đắc chí, hắn hiểu rõ thân phận của Tề Ngang Dương kinh người đến bậc nào, chẳng qua là mấy người ở đây không biết thôi.
- Thư ký Quan, sớm biết là món ăn của anh thì tôi đã nhường cho anh rồi. Chỉ là mấy món ăn, có đáng để hưng sư động chúng sao?
Bạch Sa nói những lời khách khí, dường như nhượng bộ ba phần, nhưng thật ra là ngấm ngầm hại người, nói bóng gió Quan Doãn quá mức nhỏ nhặt, tính toán chi li.
- Của người nào thì là của người ấy, nguyên tắc của tôi là của tôi thì tôi không cho, không phải của tôi thì tôi không đoạt,
Trước khi gặp được Cư Tiểu Dịch, Quan Doãn cũng hơi lo lắng, không dám dùng giọng điệu sơ sài để nói chuyện với Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố. Nhưng giờ trong mắt hắn, Bạch Sa chẳng là nhân vật quan trọng gì trong Thành ủy, mà ngay cả người phụ nữ mình muốn cũng phải uất ức dâng tặng cho người đàn ông khác, hắn liền cười ha hả:
- Chủ nhiệm Bạch, vốn chính là Điểm Tướng Đài đoạt thức ăn của Đại Tướng Quân, giờ trả lại là hoàn toàn chính đáng, không thể nói là nhường được.
Một câu nói khiến sắc mặt của Bạch Sa thay đổi. Hay cho Quan Doãn, cho mày ba phần màu, mày đã muốn mở luôn xưởng nhuộm. Nhường mày ba phần là nể mặt Tưởng Tuyết Tùng chứ không phải là thằng con nít ranh như mày. Giọng điệu của y biến đổi, nói một cách kỳ quái:
- Thư ký Quan thật biết điều, lời này nói ra như tôi muốn đoạt thức ăn của anh, ức hiếp anh vậy, nếu lọt vào tai Bí thư Tưởng, Bí thư Tưởng nhất định sẽ chê cười tôi không biết trân trọng người trẻ tuổi.
- Bí thư Tưởng sẽ không thèm để ý đến những chuyện nhỏ nhặt này đâu.
Quan Doãn đúng là lấy thịt đè người. Dù hiện tại hắn không biết rốt cuộc Bạch Sa và Hô Diên Ngạo Bác quan hệ sâu đậm cỡ nào, nhưng hắn biết, trong kế hoạch lật đổ Hô Diên Ngạo Bác của Tưởng Tuyết Tùng, Bạch Sa chắc chắn là chướng ngại vật nhất định phải trừ khử. Hắn muốn nói cho Bạch Sa biết, nên cẩn thận kẻo bị người ta bắt thóp.
- Chủ nhiệm Bạch cũng đâu có ức hiếp tôi. Nếu tôi biết thức ăn Chủ nhiệm Bạch và tôi thích đều giống nhau, tôi sẽ lập tức dâng tặng bằng hai tay. Nói đùa một câu, chỉ là món ăn thôi, đâu phải đàn bà…
Bạch Sa lập tức biến sắc.
/556
|