Trước đó, Quan Doãn vẫn cho rằng Tưởng Tuyết Tùng không có cách nào khác với đại cục ba họ lớn liên kết lại của Hoàng Lương, cũng không có cách nào khác với việc Hô Diên Ngạo Bác liên kết với họ Trịnh chống lại quyền uy của cái chức Bí thư Thành ủy của y. Nhưng sau khi nghe Tưởng Tuyết Tùng gọi điện thoại suốt cả ngày, là một người Tưởng Tuyết Tùng tin tưởng, cho dù hắn có chú ý hay không, cũng vô tình nghe được những bí mật vô cùng kinh người.
Thân là Thư ký, ưu thế lớn nhất chính là lúc nào cũng có thể tiếp cận được bí mật của lãnh đạo nhiều hơn so với người khác!
Từ trong vài câu nói mà Tưởng Tuyết Tùng để lộ ra, khiến Quan Doãn kinh ngạc đến tột đỉnh.
Trong ba năm, Tưởng Tuyết Tùng dường như không quan tâm gì đến việc quản lý Hoàng Lương, ưu khuyết điểm trong ba năm đâu có ai bình luận? Nếu như trước đó để Quan Doãn bình luận, cũng không có gì đáng nói. Nhưng thông qua những tin tức mà Tưởng Tuyết Tùng tiết lộ, khiến hắn hoàn toàn thay đổi suy nghĩ. Mới biết được muốn nhìn thấu một người trong chốn quan trường, bất kỳ sự đánh giá nào cũng chỉ là hư vô. Chỉ khi thật sự đi vào cuộc sống và nội tâm của người đó, mới có thể hiểu được cách đối nhân xử thế và trí tuệ chính trị của người đó.
Đặc biệt là khi tới cấp độ của Tưởng Tuyết Tùng, một quan lớn có cấp quản lý một vùng, một Bí thư Thành ủy còn ôm mộng có thể tiến vào hàng ngũ cán bộ cao cấp cấp Phó tỉnh. Nếu không có được những hiểu biết quan trường sâu sắc, thì không thể ngồi lên được vị trí quan trọng trong chốn quan trường đầy sóng gió.
Tưởng Tuyết Tùng đối với sự yếu thế của Hô Diên Ngạo Bác, đối mặt với sự nhường nhịn khi ba dòng họ lớn liên thủ lại cùng nhau, đối mặt với sự điên cuồng của Trịnh Thiên Tắc..v..v… Đều chỉ là biểu hiện giả dối, thật ra, từ đầu đến cuối y đều âm thầm bố trí bố cục, bước từng bước vững vàng, chỉ vì một bước đột phá cuối cùng, quyết định càn khôn!
Sau khi hiểu biết được đại khái thủ đoạn ẩn nhẫn và trí tuệ chính trị của Tưởng Tuyết Tùng, Quan Doãn dường như toát cả mồ hôi, mới biết trước đó hắn đã đánh giá thấp trí tuệ chính trị của Tưởng Tuyết Tùng. Chỉ cho rằng trong xương tủy y có khí chất văn học quá nhiều, là người có nhiều tình cảm. Lúc này hắn mới hoàn toàn bừng tỉnh, đối với người trong chốn quan trường mà nói, hình thức biểu hiện ra bên ngoài chỉ là một hình thức che giấu, hoặc chỉ là một cách tự vệ. Nội tâm thật sự luôn được ẩn giấu rất sâu, không dễ dàng bị người khác phát hiện được.
Lại nghĩ đến lịch sử mấy ngàn năm, vẫn luôn là văn nhân trị quốc, văn nhân có thể viết ra những trang viết bay bổng mây mưa, cũng có thể tạo được thành tựu trong việc trị nước.
Quan Doãn đại khái tổng kết lại nội dung cuộc điện thoại của Tưởng Tuyết Tùng, từ thành phố đến các tỉnh thành, Tưởng Tuyết Tùng tổng cộng đã gọi ba cuộc điện thoại.
Thứ nhất là gọi điện thoại về tỉnh, người mà y nói chuyện chính là tổng biên tập của phóng viên tòa báo Thanh Niên Quốc Gia tạm trú ở tỉnh Yến – Lý Đinh Sơn.
Lý Đinh Sơn là có lai lịch gì, Quan Doãn cũng không biết rõ. Trước đó hắn cũng đã từng nghe Hạ Lai nói về xuất thân của Lý Đinh Sơn, dù sao Hạ Lai được điều đến phòng phóng viên tỉnh Yến, Lý Đinh Sơn cũng được coi là lãnh đạo trực tiếp của cô. Căn cứ theo cấp bậc nhà nước mà đối chiếu cấp bậc, Lý Đinh Sơn cũng là cán bộ cấp phòng.
Từ cuộc nói chuyện của Lý Đinh Sơn và Tưởng Tuyết Tùng, Quan Doãn mơ hồ hiểu được, Tưởng Tuyết Tùng chủ động gọi điện thoại cho Lý Đinh Sơn, thông báo những tiến triển mới nhất trong việc của Hạ Lai trong thời gian gần đây. Y thầm thể hiện với Lý Đinh Sơn, có thể dùng những tin tức truyền thông thích ứng để tạo áp lực ở Hoàng Lương, để khiến y có thể mượn thế được. Có thể mở rộng được sự kiện học viện Tiến Thủ trong thời gian nhanh nhất.
Nội dung của cuộc điện thoại sau đó, Quan Doãn nghe không rõ lắm, nhưng lại mơ hồ nghe được một sự thật kinh người. Tưởng Tuyết Tùng có ý khuyên bảo Lý Đinh Sơn vứt bỏ sự nghiệp văn chương để đi theo sự nghiệp chính trị. Hiện tại đang có một chức Bí thư Huyện ủy đang để đó, y khuyên Lý Đinh Sơn nên nắm bắt cơ hội, không nên bỏ lỡ. Dĩ nhiên ưu thế lớn nhất của Lý Đinh Sơn chính là bạn học của Ủy viên thường vụ, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Mộc Quả Pháp.
Lại là quan hệ bạn học rất tốt.
Mạng lưới quan hệ… Trong lòng Quan Doãn cũng đã rõ được vài phần, sau lưng mỗi một Bí thư Thành ủy, đều có một mạng lưới quan hệ rộng lớn. Nếu không trong toàn tỉnh tổng cộng có mấy thành phố cấp ba, cán bộ cấp sở có vô số, có thể được vượt trội hơn trong số vô số người đó, tuyệt đối cũng không phải người bình thường.
Lý Đinh Sơn dường như không để ý gì đến khuyên bảo của Tưởng Tuyết Tùng. Từ những tin tức hữu hạn mà Quan Doãn nghe được, hắn có thể rút ra được kết luận, Lý Đinh Sơn đối nhân xử vô cùng cố chấp, dường như còn có khí chất văn nhân hơn cả Tưởng Tuyết Tùng. Y nói chuyện cũng khá thẳng thắn, không giống như người trong chốn quan trường khi nói chuyện thường hàm súc và sâu xa.
Tuy hắn chưa bao giờ gặp Lý Đinh Sơn, nhưng thông qua cuộc nói chuyện hơn nửa tiếng đồng hồ của Tưởng Tuyết Tùng và y, Quan Doãn đã có một ấn tượng trực quan về Lý Đinh Sơn. Không biết thế nào, hắn vô cùng tò mò về Lý Đinh Sơn. Không chỉ vì Lý Đinh Sơn là cán bộ cấp cao trực tiếp của Hạ Lai, còn bởi vì quan hệ bạn học của Lý Đinh Sơn và Mộc Quả Pháp.
Đối với Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Mộc Quả Pháp, Quan Doãn cũng không biết nhiều lắm. Chỉ biết Mộc Quả Pháp là người thành phố Yến, năm nay 46 tuổi, đã từng làm Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy trong ba năm. Năm 43 tuổi, y đã là cán bộ cao cấp cấp Phó tỉnh rồi, tuyệt đối là một nhân tài nhất đẳng trong chốn quan trường. Vốn dĩ trong mắt Quan Doãn, Mộc Quả Pháp cách hắn quá xa, bây giờ lại bởi vì là thư ký của Tưởng Tuyết Tùng, nhờ có Tưởng Tuyết Tùng mới biết được sự tồn tại của Lý Đinh Sơn. Lại bởi vì Lý Đinh Sơn mà cảm giác được khoảng cách giữa hắn và Mộc Quả Pháp được rút ngắn lại rất nhiều.
Đương nhiên, Quan Doãn không phải nghĩ phải làm như thế nào để kết bạn với Mộc Quả Pháp. Tin tưởng rằng Mộc Quả Pháp cho dù có thực lực hơn nữa, cũng không được hùng hậu bằng thực lực của nhà họ Lãnh và nhà họ Kim. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hắn lại càng ngày càng cảm thấy, nhà họ Kim đứng đầu Bắc Kinh cũng vậy, nhà họ Lãnh cũng thế, đều không bằng được bảo tàng lớn nhất bên cạnh hắn là ông cụ Dung.
Chỉ có điều khi Quan Doãn đang chìm đắn trong mạng lưới quan hệ và phân tích thế, lại một lần nữa quên mất thân thế của mẹ và Tiểu Muội. Tuy hắn mơ hồ cũng có thể đoán được được lai lịch không bình thường của mẹ và Tiểu Muội, có lẽ cũng là con gái của nhà sang trọng, nhưng dù sao cũng có khoảng cách gần với hắn. Quen biết với nhau lâu rồi, trong tư duy quán tính, mẹ chính là giáo viên dạy thay, Tiểu Muộichính là em gái luôn biết ngoan ngoãn biết nghe lời, nên không còn gì thần bí nữa.
Cuộc điện thoại thứ hai của Tưởng Tuyết Tùng, là gọi về Bắc Kinh.
Lúc mới đầu Quan Doãn cho rằng Tưởng Tuyết Tùng gọi điện cho Hạ Đức Trường, mơ hồ có nghe Tưởng Tuyết Tùng nhắc đến tên Hạ Lai. Sau đó nghe kỹ lại thì không phải, Tưởng Tuyết Tùng chỉ đang mượn việc Hạ Lai để nói chuyện.
Đối phương có lẽ là cán bộ cao cấp Thứ trưởng trở lên, ngữ khí của Tưởng Tuyết Tùng khá cung kính. Trước tiên là báo cáo đơn giản về việc ở Hoàng Lương, sau đó lại có vẻ tâm đắc mà báo cáo với đối phương về những phương hướng chiến lược của hắn về Hoàng Lương. Lấy phát triển sản nghiệp văn hóa làm điểm mốc, thúc đẩy chiến lược văn hóa..v..v… Tư tưởng tổng thể của y cũng gần giống như quyển sách《Những cái nhìn về chiến lược phát triển kinh tế của Hoàng Lương》mà Quan Doãn đang cầm trên tay, tác giả ký tên rõ ràng là Vương Hướng Đông!
Tại sao lại là Vương Hướng Đông? Là Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân, viết một cuốn sách về chiến lược phát triển kinh tế của Hoàng Lương cũng nằm trong chức trách của y, không có gì kỳ lạ. Nhưng đáng ngạc nhiên là, quyển sách của y lại nằm trong một trong những văn kiện quan trọng mà Tưởng Tuyết Tùng phê chuẩn, hơn nữa còn lưu lại hồ sơ, thật sự khiến cho người ta phải suy nghĩ rồi. Hay là, người hộ vệ bên cạnh của Hô Diên Ngạo Bác, Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố Vương Hướng Đông, trong vấn đề phát triển kinh tế, tư tưởng lại khác với Hô Diên Ngạo Bác?
Trưởng ban thư ký Thành ủy là ông lớn của Thành ủy, cũng giống như thế, Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân là ông lớn của Ủy ban nhân dân thành phố. Cũng đều là ông lớn, nhưng sự hạn chế về quyền lực của Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân lại nhỏ đi nhiều, chỉ có thể chỉ huy được những việc của Ủy ban nhân dân và những cơ quan ở dưới Ủy ban nhân dân. Còn Trưởng ban Thư ký Thành ủy không những có thể chỉ huy những việc của Thành ủy, mà còn có thể chỉ huy được những việc của Ủy ban nhân dân và những cơ quan trực thuộc Ủy ban nhân dân. Nhưng sự hạn chế về quyền lực không phải quan trọng, quan trọng là, Trưởng ban thư ký Thành ủy nhất định phải đồng lòng với Bí thư Thành ủy, còn Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân nhất định phải đồng lòng với Chủ tịch thành phố.
Vương Hướng Đông có đồng lòng với Hô Diên Ngạ Bác hay không, Quan Doãn không biết. Nhưng bản văn của y bày ra trên bàn làm việc của Tưởng Tuyết Tùng, thì đã mang ý nghĩa sâu xa, không khỏi khiến Quan Doãn hoang mang bất định.
Tưởng Tuyết Tùng gọi điện thoại về Bắc Kinh, kéo dài đến nửa tiếng đồng hồ, còn dài hơn cả thời gian cuộc nói chuyện với Lý Đinh Sơn. Lãnh đạo ở Bắc Kinh có thể nhẫn nại nghe Tưởng Tuyết Tùng báo cáo những công việc tâm đắc như vậy – chỉ có những cấp dưới có mối quan hệ gần gũi với cấp trên mới có thể nói là báo cáo công việc tâm đắc được, thông thường đều là báo cáo những công việc công thôi. Có thể thấy, quan hệ của cán bộ cao ở Bắc Kinh với Tưởng Tuyết Tùng cũng không phải bình thường. Rốt cuộc đó là ai, cấp bậc cao như thế nào, có phải là chỗ dựa sau cùng của Tưởng Tuyết Tùng hay không, còn phải cần thêm nhiều căn cứ.
Nếu nói cuộc nói chuyện giữa Tưởng Tuyết Tùng với Lý Đinh Sơn, và với quan lớn ở Bắc Kinh, chỉ khiến Quan Doãn bước đầu tiếp cận mạng lưới quan hệ phía sau của Tưởng Tuyết Tùng. Vậy cuộc nói chuyện thứ ba của y, lại khiến Quan Doãn lần đầu tiên có cái nhìn hoàn toàn mới về cách đối nhân xử thế của Tưởng Tuyết Tùng.
Cuộc điện thoại thứ ba, Tưởng Tuyết Tùng gọi cho Ủy ban Kỷ luật tỉnh.
Người nghe điện thoại, là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Triệu Hàng.
Nói chuyện với Triệu Hàng, thời gian Tưởng Tuyết Tùng bỏ ra nhiều nhất, giọng nói cũng nhỏ nhẹ nhất. Nếu nói hai cuộc điện thoại trước đó y không cố ý hạ thấp giọng nói, vậy cuộc điện thoại thứ ba, cũng không biết vô tình hay cố ý, giọng của y cũng đè nén tới mức nhỏ nhất, khiến Quan Doãn gần như không nghe được nội dung cuộc trò chuyện. Hơn nữa Quan Dõa thân là thư ký cũng biết rõ không thể cố ý nghe lén nội dung cuộc nói chuyện của lãnh đạo, nên hắn cũng không cố tình lắng nghe nội dung cuộc nói chuyện.
Nhưng cho dù là vô tình hay cố ý, thì vẫn có những câu nói vô tình lọt vào tai. Cũng không thể trách thính lực của Quan Doãn khá tốt. Từ nhỏ lớn lên ở nông thôn, cơ thể hắn khá khỏe mạnh, nhãn lực và thính lực của hắn đều khá tốt, liền nghe được một vài câu nói cơ mật.
Vừa nghe xong, Quan Doãn thiếu chút nữa khiếp sợ ngay tại chỗ. Cơ mật, quả thật là cơ mật lớn. E rằng trong toàn bộ Thành ủy, ngoài Tưởng Tuyết Tùng ra, hắn là người duy nhất biết được việc này!
Lúc trước Quan Doãn đã biết được từ chỗ Trương Triết Thành và Hạ Đức Trường, sở Công an tỉnh đang ngầm điều tra Trịnh Thiên Tắc. Nhưng Trịnh Thiên Tắc tuy rằng ở Hoàng Lương làm việc quá khoa trương, nhưng đối với cấp trên vẫn khá cẩn thận, khiến người ta không nắm được điểm yếu. Thật ra Quan Doãn vẫn luôn nghĩ rằng, nếu sở Công an tỉnh đã đang âm thầm điều tra Trịnh Thiên Tắc, Tưởng Tuyết Tùng thân là nhân vật số một Thành ủy, chắc chắn sẽ biết. Nhưng dường như Tưởng Tuyết Tùng không hề công khai hay tỏ vẻ riêng tư gì, khiến Quan Doãn thật sự không thể hiểu nổi.
Nhưng sau khi nghe cuộc nói chuyện điện thoại của Tưởng Tuyết Tùng, Quan Doãn cuối cùng cũng khiếp sợ rồi. Đằng sau sự biểu hiện nhượng bộ và nhẹ nhàng của Tưởng Tuyết Tùng, thực ra y đang âm thầm giăng một tấm lưới lớn cho Trịnh Thiên Tắc. Bây giờ, khi ngũ hổ tướng của Trịnh Thiên Tắc liên tục tổn thất, cuối cùng cũng đã đến thời gian thu lưới.
Nếu chỉ vì Trịnh Thiên Tắc mà bố trí mạng lưới, Quan Doãn cũng không thể trở nên kính nể thủ đoạn ẩn nhẫn của Tưởng Tuyết Tùng như vậy. Quan trọng là, trong cuộc điện thoại mơ hồ, hắn nghe được một tin tức hoàn toàn có thể phủ lấp tất cả những tin tức mà hắn biết về Tưởng Tuyết Tùng trước đó --- Ba năm nay, Tưởng Tuyết Tùng vẫn không ngừng đào hố cho Hô Diên Ngạo Bác. Cho đến bây giờ, cái hố đó đã đào xong, chỉ chờ Hô Diên Ngạo Bác nhảy vào mà thôi.
Nói chung, nhân vật số một và số hai lại bất hòa với nhau, cũng không đến mức anh sống tôi chết. Đều cho rằng tính cách Tưởng Tuyết Tùng quá mềm yếu, nhưng lại không ai ngờ rằng, Tưởng Tuyết Tùng ẩn nhẫn ba năm, chỉ vì một chiêu phản kích cuối cùng, phải khiến Hô Diên Ngạo Bác ngã ngựa!
Thân là Thư ký, ưu thế lớn nhất chính là lúc nào cũng có thể tiếp cận được bí mật của lãnh đạo nhiều hơn so với người khác!
Từ trong vài câu nói mà Tưởng Tuyết Tùng để lộ ra, khiến Quan Doãn kinh ngạc đến tột đỉnh.
Trong ba năm, Tưởng Tuyết Tùng dường như không quan tâm gì đến việc quản lý Hoàng Lương, ưu khuyết điểm trong ba năm đâu có ai bình luận? Nếu như trước đó để Quan Doãn bình luận, cũng không có gì đáng nói. Nhưng thông qua những tin tức mà Tưởng Tuyết Tùng tiết lộ, khiến hắn hoàn toàn thay đổi suy nghĩ. Mới biết được muốn nhìn thấu một người trong chốn quan trường, bất kỳ sự đánh giá nào cũng chỉ là hư vô. Chỉ khi thật sự đi vào cuộc sống và nội tâm của người đó, mới có thể hiểu được cách đối nhân xử thế và trí tuệ chính trị của người đó.
Đặc biệt là khi tới cấp độ của Tưởng Tuyết Tùng, một quan lớn có cấp quản lý một vùng, một Bí thư Thành ủy còn ôm mộng có thể tiến vào hàng ngũ cán bộ cao cấp cấp Phó tỉnh. Nếu không có được những hiểu biết quan trường sâu sắc, thì không thể ngồi lên được vị trí quan trọng trong chốn quan trường đầy sóng gió.
Tưởng Tuyết Tùng đối với sự yếu thế của Hô Diên Ngạo Bác, đối mặt với sự nhường nhịn khi ba dòng họ lớn liên thủ lại cùng nhau, đối mặt với sự điên cuồng của Trịnh Thiên Tắc..v..v… Đều chỉ là biểu hiện giả dối, thật ra, từ đầu đến cuối y đều âm thầm bố trí bố cục, bước từng bước vững vàng, chỉ vì một bước đột phá cuối cùng, quyết định càn khôn!
Sau khi hiểu biết được đại khái thủ đoạn ẩn nhẫn và trí tuệ chính trị của Tưởng Tuyết Tùng, Quan Doãn dường như toát cả mồ hôi, mới biết trước đó hắn đã đánh giá thấp trí tuệ chính trị của Tưởng Tuyết Tùng. Chỉ cho rằng trong xương tủy y có khí chất văn học quá nhiều, là người có nhiều tình cảm. Lúc này hắn mới hoàn toàn bừng tỉnh, đối với người trong chốn quan trường mà nói, hình thức biểu hiện ra bên ngoài chỉ là một hình thức che giấu, hoặc chỉ là một cách tự vệ. Nội tâm thật sự luôn được ẩn giấu rất sâu, không dễ dàng bị người khác phát hiện được.
Lại nghĩ đến lịch sử mấy ngàn năm, vẫn luôn là văn nhân trị quốc, văn nhân có thể viết ra những trang viết bay bổng mây mưa, cũng có thể tạo được thành tựu trong việc trị nước.
Quan Doãn đại khái tổng kết lại nội dung cuộc điện thoại của Tưởng Tuyết Tùng, từ thành phố đến các tỉnh thành, Tưởng Tuyết Tùng tổng cộng đã gọi ba cuộc điện thoại.
Thứ nhất là gọi điện thoại về tỉnh, người mà y nói chuyện chính là tổng biên tập của phóng viên tòa báo Thanh Niên Quốc Gia tạm trú ở tỉnh Yến – Lý Đinh Sơn.
Lý Đinh Sơn là có lai lịch gì, Quan Doãn cũng không biết rõ. Trước đó hắn cũng đã từng nghe Hạ Lai nói về xuất thân của Lý Đinh Sơn, dù sao Hạ Lai được điều đến phòng phóng viên tỉnh Yến, Lý Đinh Sơn cũng được coi là lãnh đạo trực tiếp của cô. Căn cứ theo cấp bậc nhà nước mà đối chiếu cấp bậc, Lý Đinh Sơn cũng là cán bộ cấp phòng.
Từ cuộc nói chuyện của Lý Đinh Sơn và Tưởng Tuyết Tùng, Quan Doãn mơ hồ hiểu được, Tưởng Tuyết Tùng chủ động gọi điện thoại cho Lý Đinh Sơn, thông báo những tiến triển mới nhất trong việc của Hạ Lai trong thời gian gần đây. Y thầm thể hiện với Lý Đinh Sơn, có thể dùng những tin tức truyền thông thích ứng để tạo áp lực ở Hoàng Lương, để khiến y có thể mượn thế được. Có thể mở rộng được sự kiện học viện Tiến Thủ trong thời gian nhanh nhất.
Nội dung của cuộc điện thoại sau đó, Quan Doãn nghe không rõ lắm, nhưng lại mơ hồ nghe được một sự thật kinh người. Tưởng Tuyết Tùng có ý khuyên bảo Lý Đinh Sơn vứt bỏ sự nghiệp văn chương để đi theo sự nghiệp chính trị. Hiện tại đang có một chức Bí thư Huyện ủy đang để đó, y khuyên Lý Đinh Sơn nên nắm bắt cơ hội, không nên bỏ lỡ. Dĩ nhiên ưu thế lớn nhất của Lý Đinh Sơn chính là bạn học của Ủy viên thường vụ, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Mộc Quả Pháp.
Lại là quan hệ bạn học rất tốt.
Mạng lưới quan hệ… Trong lòng Quan Doãn cũng đã rõ được vài phần, sau lưng mỗi một Bí thư Thành ủy, đều có một mạng lưới quan hệ rộng lớn. Nếu không trong toàn tỉnh tổng cộng có mấy thành phố cấp ba, cán bộ cấp sở có vô số, có thể được vượt trội hơn trong số vô số người đó, tuyệt đối cũng không phải người bình thường.
Lý Đinh Sơn dường như không để ý gì đến khuyên bảo của Tưởng Tuyết Tùng. Từ những tin tức hữu hạn mà Quan Doãn nghe được, hắn có thể rút ra được kết luận, Lý Đinh Sơn đối nhân xử vô cùng cố chấp, dường như còn có khí chất văn nhân hơn cả Tưởng Tuyết Tùng. Y nói chuyện cũng khá thẳng thắn, không giống như người trong chốn quan trường khi nói chuyện thường hàm súc và sâu xa.
Tuy hắn chưa bao giờ gặp Lý Đinh Sơn, nhưng thông qua cuộc nói chuyện hơn nửa tiếng đồng hồ của Tưởng Tuyết Tùng và y, Quan Doãn đã có một ấn tượng trực quan về Lý Đinh Sơn. Không biết thế nào, hắn vô cùng tò mò về Lý Đinh Sơn. Không chỉ vì Lý Đinh Sơn là cán bộ cấp cao trực tiếp của Hạ Lai, còn bởi vì quan hệ bạn học của Lý Đinh Sơn và Mộc Quả Pháp.
Đối với Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Mộc Quả Pháp, Quan Doãn cũng không biết nhiều lắm. Chỉ biết Mộc Quả Pháp là người thành phố Yến, năm nay 46 tuổi, đã từng làm Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy trong ba năm. Năm 43 tuổi, y đã là cán bộ cao cấp cấp Phó tỉnh rồi, tuyệt đối là một nhân tài nhất đẳng trong chốn quan trường. Vốn dĩ trong mắt Quan Doãn, Mộc Quả Pháp cách hắn quá xa, bây giờ lại bởi vì là thư ký của Tưởng Tuyết Tùng, nhờ có Tưởng Tuyết Tùng mới biết được sự tồn tại của Lý Đinh Sơn. Lại bởi vì Lý Đinh Sơn mà cảm giác được khoảng cách giữa hắn và Mộc Quả Pháp được rút ngắn lại rất nhiều.
Đương nhiên, Quan Doãn không phải nghĩ phải làm như thế nào để kết bạn với Mộc Quả Pháp. Tin tưởng rằng Mộc Quả Pháp cho dù có thực lực hơn nữa, cũng không được hùng hậu bằng thực lực của nhà họ Lãnh và nhà họ Kim. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hắn lại càng ngày càng cảm thấy, nhà họ Kim đứng đầu Bắc Kinh cũng vậy, nhà họ Lãnh cũng thế, đều không bằng được bảo tàng lớn nhất bên cạnh hắn là ông cụ Dung.
Chỉ có điều khi Quan Doãn đang chìm đắn trong mạng lưới quan hệ và phân tích thế, lại một lần nữa quên mất thân thế của mẹ và Tiểu Muội. Tuy hắn mơ hồ cũng có thể đoán được được lai lịch không bình thường của mẹ và Tiểu Muội, có lẽ cũng là con gái của nhà sang trọng, nhưng dù sao cũng có khoảng cách gần với hắn. Quen biết với nhau lâu rồi, trong tư duy quán tính, mẹ chính là giáo viên dạy thay, Tiểu Muộichính là em gái luôn biết ngoan ngoãn biết nghe lời, nên không còn gì thần bí nữa.
Cuộc điện thoại thứ hai của Tưởng Tuyết Tùng, là gọi về Bắc Kinh.
Lúc mới đầu Quan Doãn cho rằng Tưởng Tuyết Tùng gọi điện cho Hạ Đức Trường, mơ hồ có nghe Tưởng Tuyết Tùng nhắc đến tên Hạ Lai. Sau đó nghe kỹ lại thì không phải, Tưởng Tuyết Tùng chỉ đang mượn việc Hạ Lai để nói chuyện.
Đối phương có lẽ là cán bộ cao cấp Thứ trưởng trở lên, ngữ khí của Tưởng Tuyết Tùng khá cung kính. Trước tiên là báo cáo đơn giản về việc ở Hoàng Lương, sau đó lại có vẻ tâm đắc mà báo cáo với đối phương về những phương hướng chiến lược của hắn về Hoàng Lương. Lấy phát triển sản nghiệp văn hóa làm điểm mốc, thúc đẩy chiến lược văn hóa..v..v… Tư tưởng tổng thể của y cũng gần giống như quyển sách《Những cái nhìn về chiến lược phát triển kinh tế của Hoàng Lương》mà Quan Doãn đang cầm trên tay, tác giả ký tên rõ ràng là Vương Hướng Đông!
Tại sao lại là Vương Hướng Đông? Là Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân, viết một cuốn sách về chiến lược phát triển kinh tế của Hoàng Lương cũng nằm trong chức trách của y, không có gì kỳ lạ. Nhưng đáng ngạc nhiên là, quyển sách của y lại nằm trong một trong những văn kiện quan trọng mà Tưởng Tuyết Tùng phê chuẩn, hơn nữa còn lưu lại hồ sơ, thật sự khiến cho người ta phải suy nghĩ rồi. Hay là, người hộ vệ bên cạnh của Hô Diên Ngạo Bác, Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố Vương Hướng Đông, trong vấn đề phát triển kinh tế, tư tưởng lại khác với Hô Diên Ngạo Bác?
Trưởng ban thư ký Thành ủy là ông lớn của Thành ủy, cũng giống như thế, Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân là ông lớn của Ủy ban nhân dân thành phố. Cũng đều là ông lớn, nhưng sự hạn chế về quyền lực của Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân lại nhỏ đi nhiều, chỉ có thể chỉ huy được những việc của Ủy ban nhân dân và những cơ quan ở dưới Ủy ban nhân dân. Còn Trưởng ban Thư ký Thành ủy không những có thể chỉ huy những việc của Thành ủy, mà còn có thể chỉ huy được những việc của Ủy ban nhân dân và những cơ quan trực thuộc Ủy ban nhân dân. Nhưng sự hạn chế về quyền lực không phải quan trọng, quan trọng là, Trưởng ban thư ký Thành ủy nhất định phải đồng lòng với Bí thư Thành ủy, còn Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân nhất định phải đồng lòng với Chủ tịch thành phố.
Vương Hướng Đông có đồng lòng với Hô Diên Ngạ Bác hay không, Quan Doãn không biết. Nhưng bản văn của y bày ra trên bàn làm việc của Tưởng Tuyết Tùng, thì đã mang ý nghĩa sâu xa, không khỏi khiến Quan Doãn hoang mang bất định.
Tưởng Tuyết Tùng gọi điện thoại về Bắc Kinh, kéo dài đến nửa tiếng đồng hồ, còn dài hơn cả thời gian cuộc nói chuyện với Lý Đinh Sơn. Lãnh đạo ở Bắc Kinh có thể nhẫn nại nghe Tưởng Tuyết Tùng báo cáo những công việc tâm đắc như vậy – chỉ có những cấp dưới có mối quan hệ gần gũi với cấp trên mới có thể nói là báo cáo công việc tâm đắc được, thông thường đều là báo cáo những công việc công thôi. Có thể thấy, quan hệ của cán bộ cao ở Bắc Kinh với Tưởng Tuyết Tùng cũng không phải bình thường. Rốt cuộc đó là ai, cấp bậc cao như thế nào, có phải là chỗ dựa sau cùng của Tưởng Tuyết Tùng hay không, còn phải cần thêm nhiều căn cứ.
Nếu nói cuộc nói chuyện giữa Tưởng Tuyết Tùng với Lý Đinh Sơn, và với quan lớn ở Bắc Kinh, chỉ khiến Quan Doãn bước đầu tiếp cận mạng lưới quan hệ phía sau của Tưởng Tuyết Tùng. Vậy cuộc nói chuyện thứ ba của y, lại khiến Quan Doãn lần đầu tiên có cái nhìn hoàn toàn mới về cách đối nhân xử thế của Tưởng Tuyết Tùng.
Cuộc điện thoại thứ ba, Tưởng Tuyết Tùng gọi cho Ủy ban Kỷ luật tỉnh.
Người nghe điện thoại, là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Triệu Hàng.
Nói chuyện với Triệu Hàng, thời gian Tưởng Tuyết Tùng bỏ ra nhiều nhất, giọng nói cũng nhỏ nhẹ nhất. Nếu nói hai cuộc điện thoại trước đó y không cố ý hạ thấp giọng nói, vậy cuộc điện thoại thứ ba, cũng không biết vô tình hay cố ý, giọng của y cũng đè nén tới mức nhỏ nhất, khiến Quan Doãn gần như không nghe được nội dung cuộc trò chuyện. Hơn nữa Quan Dõa thân là thư ký cũng biết rõ không thể cố ý nghe lén nội dung cuộc nói chuyện của lãnh đạo, nên hắn cũng không cố tình lắng nghe nội dung cuộc nói chuyện.
Nhưng cho dù là vô tình hay cố ý, thì vẫn có những câu nói vô tình lọt vào tai. Cũng không thể trách thính lực của Quan Doãn khá tốt. Từ nhỏ lớn lên ở nông thôn, cơ thể hắn khá khỏe mạnh, nhãn lực và thính lực của hắn đều khá tốt, liền nghe được một vài câu nói cơ mật.
Vừa nghe xong, Quan Doãn thiếu chút nữa khiếp sợ ngay tại chỗ. Cơ mật, quả thật là cơ mật lớn. E rằng trong toàn bộ Thành ủy, ngoài Tưởng Tuyết Tùng ra, hắn là người duy nhất biết được việc này!
Lúc trước Quan Doãn đã biết được từ chỗ Trương Triết Thành và Hạ Đức Trường, sở Công an tỉnh đang ngầm điều tra Trịnh Thiên Tắc. Nhưng Trịnh Thiên Tắc tuy rằng ở Hoàng Lương làm việc quá khoa trương, nhưng đối với cấp trên vẫn khá cẩn thận, khiến người ta không nắm được điểm yếu. Thật ra Quan Doãn vẫn luôn nghĩ rằng, nếu sở Công an tỉnh đã đang âm thầm điều tra Trịnh Thiên Tắc, Tưởng Tuyết Tùng thân là nhân vật số một Thành ủy, chắc chắn sẽ biết. Nhưng dường như Tưởng Tuyết Tùng không hề công khai hay tỏ vẻ riêng tư gì, khiến Quan Doãn thật sự không thể hiểu nổi.
Nhưng sau khi nghe cuộc nói chuyện điện thoại của Tưởng Tuyết Tùng, Quan Doãn cuối cùng cũng khiếp sợ rồi. Đằng sau sự biểu hiện nhượng bộ và nhẹ nhàng của Tưởng Tuyết Tùng, thực ra y đang âm thầm giăng một tấm lưới lớn cho Trịnh Thiên Tắc. Bây giờ, khi ngũ hổ tướng của Trịnh Thiên Tắc liên tục tổn thất, cuối cùng cũng đã đến thời gian thu lưới.
Nếu chỉ vì Trịnh Thiên Tắc mà bố trí mạng lưới, Quan Doãn cũng không thể trở nên kính nể thủ đoạn ẩn nhẫn của Tưởng Tuyết Tùng như vậy. Quan trọng là, trong cuộc điện thoại mơ hồ, hắn nghe được một tin tức hoàn toàn có thể phủ lấp tất cả những tin tức mà hắn biết về Tưởng Tuyết Tùng trước đó --- Ba năm nay, Tưởng Tuyết Tùng vẫn không ngừng đào hố cho Hô Diên Ngạo Bác. Cho đến bây giờ, cái hố đó đã đào xong, chỉ chờ Hô Diên Ngạo Bác nhảy vào mà thôi.
Nói chung, nhân vật số một và số hai lại bất hòa với nhau, cũng không đến mức anh sống tôi chết. Đều cho rằng tính cách Tưởng Tuyết Tùng quá mềm yếu, nhưng lại không ai ngờ rằng, Tưởng Tuyết Tùng ẩn nhẫn ba năm, chỉ vì một chiêu phản kích cuối cùng, phải khiến Hô Diên Ngạo Bác ngã ngựa!
/556
|