- Quan Doãn, Nhất Giai, em chúc phúc cho hai người!
Thật sự không ai có thể ngờ được, Hạ Lai khiến người ta nghìn lo vạn lo, lại tỉnh lại nhanh như vậy. Càng thật sự không ngờ được chính là, sau khi Hạ Lai tỉnh lại, câu đầu tiên nói cũng là chúc phúc cho Quan Doãn và Kim Nhất Giai!
Quan Doãn và Kim Nhất Giai ngây người đứng tại chỗ.
Đúng, vừa rồi Quan Doãn và Kim Nhất Giai quả thật có cử chỉ vô cùng thân thiết. Tuy nhiên cũng có thể hiểu được. Hai người trẻ tuổi cùng chung hoạn nạn, ở thời điểm bất lực, dựa vào nhau một chút, cũng chuyện thường tình. Lẽ ra, Hạ Lai là người hiểu rất rõ về tình cảm của Quan Doãn đối với cô và Kim Nhất Giai. Câu đầu tiên, cô không nên nói tuyệt tình như thế!
Nhưng Hạ Lai lại bình tĩnh như nước nói ra lời chúc phúc cho Quan Doãn và Kim Nhất Giai. Cô nói không phải vì tức giận, cũng không phải thù hận. Tuy rằng giọng điệu có vẻ hờ hững, bên trong lộ ra sự tuyệt tình, nhưng sự bình tĩnh trong ánh mắt cô là khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng xa lạ.
- Hạ Lai, em...
Quan Doãn cúi người xuống, nhẹ nhàng nâng Hạ Lai dậy, lấy gối đặt ở phía sau lưng cô, để cô ngồi được.
- Trước hết, em cố gắng tĩnh dưỡng đã. Không nên suy nghĩ bậy bạ.
Quan Doãn có một bụng những lời muốn nói, nhưng bị một câu nói vừa rồi của Hạ Lai ép trở lại. Thiên ngôn vạn ngữ không biết nên bắt đầu nói từ đâu. Hắn chỉ đành kìm chế sự đau thương ở trong lòng, cố gắng tươi cười nói:
- Anh và Nhất Giai... không phải như em tưởng đâu.
- Quan Doãn.
Hạ Lai nhẹ nhàng lắc đầu.
- Anh đừng nói nữa. Em cũng biết cả rồi. Em cũng đã sớm nghĩ thông suốt. Khi em ngầm điều tra ở học viện Tiến Thủ, bị người ta phát hiện, em đã biết mình giẫm trúng địa lôi. Địa lôi này nổ cũng có thể khiến mình tan xương nát thịt. Em cũng biết chuyện ngầm điều tra, là do bị người mình tín nhiệm nhất lợi dụng. Lúc ấy, em đã mất hết can đảm, đã nghĩ tới cái chết. Nhưng không được nhìn thấy anh, em chết không nhắm mắt. Thật may, cuối cùng anh và Nhất Giai đều chạy tới. Em đã nghĩ, bị người kéo trở lại chẳng những sống không bằng chết hơn nữa còn có thể bị ô nhục. Vậy không bằng chết trong sạch, chết lừng lẫy... Nếu cái chết của em có thể vén được tấm màn đen của học viện Tiến Thủ, có thể công bố cho mọi người biết âm mưu của học viện Tiến Thủ, em chết cũng có ý nghĩa.
Quan Doãn chỉ để ý tới chuyện Hạ Lai chưa tỉnh lại, nên vẫn xem nhẹ một vài vấn đề quan trọng. Một khi Hạ Lai tỉnh lại, trong tay cô khẳng định nắm giữ rất nhiều tin tức của học viện Tiến Thủ. Chỉ cần đệ trình tư liệu lên, với năng lực chứng cớ trong tay Tưởng Tuyết Tùng và Hạ Đức Trường, còn không thể làm gì được một học viện Tiến Thủ nho nhỏ hay sao?
Hiện tại Hạ Lai bình yên tỉnh lại, trong đầu Quan Doãn chợt lóe ý niệm. Bỗng nhiên hắn nghĩ tới tư liệu trong tay Hạ Lai. Hắn vốn định mở miệng hỏi cho rõ ràng, nhưng hắn suy nghĩ, lúc này hỏi không đúng lúc cho lắm, không nên nhắc tới chuyện thương tâm của cô thì tốt hơn. Hắn nói:
- Hạ Lai, hiện tại em đã bình an vô sự. Trước hết, em phải cố gắng nghỉ ngơi. Việc khác, sau này hãy nói.
Hạ Lai nắm chặt tay Quan Doãn không buông:
- Không, em nghĩ nên nói ngay bây giờ thì tốt hơn.
Cô nhìn qua Quan Doãn một chút, lại nhìn qua Kim Nhất Giai một chút, bỗng nhiên hai hàng nước mắt tuôn trào.
- Em vẫn rất yêu anh Quan Doãn. Rất yêu rất yêu anh. Em cũng thường tưởng tượng có một ngày có thể trở thành cô dâu xinh đẹp nhất của anh. Em cố gắng công tác chính là muốn nhanh chóng độc lập, có được sự nghiệp riêng của mình, có thể không còn bị ba chi phối, Nếu em đảm nhiệm phóng viên trạm trưởng tỉnh Yến, em có thể thành lập được mạng lưới quan hệ của của chính mình. Chẳng những có thể tự mình quyết định vận mệnh của mình còn có thể lợi dụng nguồn tin tức trong tay giúp anh mở rộng tầm nhìn. Chỉ tiếc là, em cũng đã quá ngây thơ rồi. Em còn tưởng rằng ba sẽ không hại em. Không ngờ ba em, ông ấy... ông ấy bảo em điều tra học viện Tiến Thủ, là vì mục đích chính trị của ông ấy!
Quan Doãn cầm chặt bàn tay lạnh giá yếu ớt như không có xương của Hạ Lai. Có lẽ trong lòng cô cũng đang lạnh giá.
Kim Nhất Giai ở bên cạnh chỉ yên lặng khóc cùng Hạ Lai. Cô muốn khuyên Hạ Lai vài câu, nhưng lại không biết nói nên nói thế nào. Cô hiểu Hạ Lai đau lòng. Hạ Lai vẫn tưởng Hạ Đức Trường ngăn cản tình yêu của cô và Quan Doãn, là xuất phát từ tình yêu của một người cha đối với con gái. Cha vĩnh viễn sẽ yêu cô, sẽ không hại cô. Nhưng cô lại không ngờ được, việc điều tra học viện Tiến Thủ, cũng là do Hạ Đức Trường muốn mượn tay cô để đạt tới mục đích chính trị không thể nói cho người khác biết.
Thế giới còn có chuyện gì khiến người ta tuyệt vọng bằng người cha mình yêu thương nhất lại muốn tính kế với mình? Hạ Lai tỉnh, từ trong mộng thật sâu tỉnh lại.
Hạ Lai bất hạnh, bất hạnh của cô ở chỗ nàng có một người cha cô vô cùng yêu thương lại khiến cô tuyệt vọng. Hạ Lai lại may mắn. May mắn của cô ở chỗ cô có một người đàn ông yêu cô vô cùng sâu nặng. Tất cả bất hạnh và may mắn cùng tới với cô, có thể thấy nội tâm cô vô cùng mâu thuẫn và bất an.
- Em vẫn rất muốn làm cô dâu xinh đẹp nhất của anh. Nhưng em biết, cuối cùng em cũng không phải là người con gái hạnh phúc nhất đó. Ngay cả em ông ấy cũng muốn lợi dụng. Mặc kệ em nhẫn nhịn như thế nào, cũng mặc kệ em làm như thế nào, cho dù ba đồng ý chuyện của em và anh, đến lúc đó anh cũng chính là một quân cờ trong tay ông ấy. Em hiểu anh, cũng hiểu ông ấy. Tính cách anh và ông ấy khác nhau quá xa. Anh sẽ không khuất phục dưới sự chỉ huy của ông ấy. Ông ấy cũng sẽ không để anh thoát khỏi sự khống chế của ông ấy. Đến lúc đó vẫn là không ngừng đau đớn. Vậy không bằng chúng ta không ở cùng với nhau!
- Trước kia em thường nghĩ, có lẽ sẽ có một ngày sau khi chúng ta kết hôn, ba ba sẽ thay đổi thành kiến đối với anh. Khi ở học viện Tiến Thủ, rốt cục em nghĩ thông suốt. Khi yêu nhau, em kẹp giữa anh và ba. Nếu quả thật kết hôn, anh kẹp giữa em và ba ba. Mặc kệ chúng ta đi đến một bước nào, ba ba vĩnh viễn là chướng ngại giữa chúng ta!
- Quan Doãn, rất xin lỗi, hãy để cho em được lựa chọn lần cuối cùng, lựa chọn rời đi...
Nói xong lời cuối cùng, Hạ Lai chỉ khóc không thành tiếng.
Ai có thể nghĩ được, đang lúc Quan Doãn mừng tưởng rằng Hạ Lai tỉnh lại, hắn và Hạ Lai sẽ nghênh đón một trang hoàn toàn mới, Hạ Lai lại lựa chọn rời đi. Chuyện bi ai nhất của nhân gian cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi. Cô đến, hắn không ở đó. Cuối cùng hắn đến, cô lại muốn chạy trốn.
Quan Doãn nói không ra lời. Trải qua chuyện ở học viện Tiến Thủ, Hạ Lai chín chắn hơn, không còn đơn thuần giống như trước kia. Cô cũng có sự phân biệt và năng lực phân tích đối với chính trị. Hắn cũng phải thừa nhận, phân tích của cô đối với Hạ Đức Trường rất đúng chỗ. Hiểu biết của cô đối với hắn, cũng thật sự thấu triệt. Giữa hắn và Hạ Đức Trường, quả thật chính kiến không cùng quan niệm khác biệt, gần như không thể ngồi mà nói suông.
- Hạ Lai, vừa rồi, dượng đã đáp ứng chuyện của chị và Quan Doãn...
Kim Nhất Giai vội vàng nói chen vào, Hạ Lai dứt khoát kiên quyết như vậy khiến cô cảm thấy tan nát cõi lòng.
- Đã muộn rồi.
Hạ Lai lắc đầu.
- Nếu trước kia chưa xảy ra việc gì, có thể chị còn nghĩ rằng từ nay về sau sẽ có thể sống một cuộc sống hạnh phúc. Nhưng hiện tại chị đã biết. Trừ phi chị không phải là con gái của ông ấy. Nhưng chị chính là con gái của ông ấy, vĩnh viễn cũng không có cách nào thay đổi được sự thật này.
- Lai nhi, con tỉnh rồi sao?
Phía sau truyền đến tiếng nói đầy vui mừng của Hạ Đức Trường.
- Thật tốt quá. Đúng là con gái có cát nhân thiên tướng. không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.
Hạ Đức Trường đi tới trước giường Hạ Lai, nước mắt vui mừng chảy dài:
- Con đã hù chết ba ba. Lai nhi, đều do ba ba không tốt, hại con thiếu chút nữa đã mất mạng. Con chính là tính mạng của ba ba. Nếu chẳng may con không còn, ba ba cũng sống không nổi nữa...
Khi biểu lộ tình cảm chân thành, ông ta cũng không khác gì một người cha lo lắng cho con gái yêu của mình. Hai tay ông ta run rẩy ôm Hạ Lai vào trong lòng.
- Ba ba.
Hạ Lai cũng khóc.
- Con không sao, con không sao.
Thấy hai cha con cùng khóc như vậy, Kim Nhất Giai cũng nghẹn ngào rơi lệ. Dù sao hai người trước mắt đều là người thân của cô.
Quan Doãn lại không rơi lệ. Hắn lẳng lặng nhìn Hạ Đức Trường và Hạ Lai thể hiện sự thân tình, trong lòng lại bi thương khổ sở từng cơn. Hạ Lai thật sự muốn rời khỏi hắn?
Buồn vui ban đầu đã qua đi, Hạ Đức Trường lại nói:
- Lai nhi, tư liệu con phỏng vấn được ở học viện Tiến Thủ, con để ở đâu vậy?
Một câu nói này khiến Quan Doãn thoáng biến sắc, khiến Kim Nhất Giai phẫn nộ không gì sánh được, cũng khiến thân thể Hạ Lai cứng đờ. Trong nháy mắt biểu tình trên mặt cứng lại, trong ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng bi thương. Cô nhẹ nhàng đẩy Hạ Đức Trường ra:
- Ba ba, ba không hỏi con ở học viện Tiến Thủ có bị xâm phạm hay không, cũng không hỏi cảm giác của con làm sao, có được thoải mái hay không, ba chỉ quan tâm chính trị của ba và tiền đồ của ba... Con thật sự hoàn toàn thất vọng về ba rồi.
Hạ Đức Trường giật mình, ngơ ngác nhìn Hạ Lai:
- Con gái, ba biết con không bị xâm phạm. Thân thể con cũng đã được kiểm tra vài lần rồi, cũng không bị thương. Bác sĩ nói chỉ cần con có thể tỉnh lại, sẽ không có việc gì... Ba ba không phải không quan tâm con, chỉ là muốn nhanh chóng khiến những kẻ xấu đã hại con ra trước công lý thôi.
Không đợi Hạ Đức Trường nói xong, Hạ Lai khoát tay:
- Con mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một lát.
Sau đó, cô không để ý tới Hạ Đức Trường, mà quay sang nói với Quan Doãn.
- Quan Doãn, nhớ kỹ những lời em đã nói với anh.
Quan Doãn im lặng không nói gì.
Sau đó bác sĩ đến. Đầu tiên là kiểm tra thân thể Hạ Lai, xác nhận cơ bản cô không có vấn đề gì đáng lo ngại, Hạ Đức Trường quyết định chuyển cô đến bệnh viện ở Bắc Kinh để tiếp tục tĩnh dưỡng. Quan Doãn và Kim Nhất Giai ra phòng, nhất thời không biết nên nói gì với nhau.
Trở lại phòng bệnh của mình, mấy người Lưu Bảo Gia đã qua đây. Tình trạng thương tích của Lưu Bảo Gia còn nặng hơn so với Quan Doãn, lại không chịu nằm xuống, muốn nhìn thấy Quan Doãn không có việc gì anh ta mới bằng lòng uống thuốc. Hiện tại nhìn thấy Quan Doãn, anh ta mới bớt lo lắng, lại hỏi Quan Doãn khi nào thì có thể quay về huyện Khổng.
- Anh Quan, tôi không sao, không cần nằm viện. Chuyện quầy hàng ở huyện Khổng còn đang chờ.
Lưu Bảo Gia còn không biết hiện tại Quan Doãn đã bị điều vào Thành ủy. Nghiêm khắc mà nói, hiện tại Quan Doãn đã không phải Phó chánh văn phòng Huyện ủy huyện Khổng. Nhưng còn có công tác cần phải bàn giao. Quan Doãn đang muốn mở miệng nói chuyện, Lãnh Thư lại đẩy cửa vào. Cô cầm điện thoại di động trong tay
- Anh Quan, điện thoại của Trưởng ban thư ký Lãnh.
Quan Doãn thò tay qua nhận điện thoại:
- Xin chào Trưởng ban thư ký Lãnh, tôi là Quan Doãn.
- Quan Doãn, sức khỏe đã tốt hơn chút nào không? Vừa rồi tôi đã và Trưởng ban Hạ vừa liên lạc qua điện thoại. Hạ Lai không có việc gì là tốt rồi. Cô ấy còn cần an tâm dưỡng thương một thời gian...
Tuy rằng giọng nói Lãnh Nhạc không vội vàng không hấp tấp, lại vẫn để lộ ra vẻ khẩn cấp.
Quan Doãn hiểu được ám chỉ của Lãnh Nhạc:
- Hiện tại tôi sẽ lên đường quay về thành phố Hoàng Lương.
- Cậu vẫn nên trực tiếp quay về huyện Khổng, tiến hành thủ tục bàn giao trước đã.
Lãnh Nhạc có chút ít ám chỉ nói.
- Chờ sau khi làm xong công việc đang đợi cậu ở huyện Khổng, Thành ủy sẽ phái xe đón cậu.
Quan Doãn nghe một chút đã hiểu ra hàm ý của Lãnh Nhạc. Thành ủy phái xe tới đón, không phải là ô dù, là nâng đỡ đối với hắn, thì chính là thế cục Hoàng Lương đã khẩn trương tới mức thần hồn nát thần tính? Hoặc là Trịnh Thiên đã ra lệnh phải giết hắn? Hắn vừa vào Hoàng Lương đã phải lo lắng tới tính mạng rồi sao?
- Tôi sẽ làm theo chỉ thị của Trưởng ban thư ký.
Lãnh Nhạc không nói rõ, hắn cũng sẽ không hỏi nhiều, liền nghe theo sự sắp xếp của Lãnh Nhạc.
Hắn vừa nói chuyện điện thoại với Lãnh Nhạc xong, điện thoại của Kim Nhất Giai lại vang lên. Sau khi Kim Nhất Giai nghe xong, chỉ nói vài câu liền giao cho Quan Doãn, nhỏ giọng nói:
- Là Chủ tịch huyện Lãnh, không, Bí thư Lãnh.
- Bí thư...
Trong nháy mắt Quan Doãn nghe điện thoại, bất an trong lòng càng thêm mãnh liệt.
Thật sự không ai có thể ngờ được, Hạ Lai khiến người ta nghìn lo vạn lo, lại tỉnh lại nhanh như vậy. Càng thật sự không ngờ được chính là, sau khi Hạ Lai tỉnh lại, câu đầu tiên nói cũng là chúc phúc cho Quan Doãn và Kim Nhất Giai!
Quan Doãn và Kim Nhất Giai ngây người đứng tại chỗ.
Đúng, vừa rồi Quan Doãn và Kim Nhất Giai quả thật có cử chỉ vô cùng thân thiết. Tuy nhiên cũng có thể hiểu được. Hai người trẻ tuổi cùng chung hoạn nạn, ở thời điểm bất lực, dựa vào nhau một chút, cũng chuyện thường tình. Lẽ ra, Hạ Lai là người hiểu rất rõ về tình cảm của Quan Doãn đối với cô và Kim Nhất Giai. Câu đầu tiên, cô không nên nói tuyệt tình như thế!
Nhưng Hạ Lai lại bình tĩnh như nước nói ra lời chúc phúc cho Quan Doãn và Kim Nhất Giai. Cô nói không phải vì tức giận, cũng không phải thù hận. Tuy rằng giọng điệu có vẻ hờ hững, bên trong lộ ra sự tuyệt tình, nhưng sự bình tĩnh trong ánh mắt cô là khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng xa lạ.
- Hạ Lai, em...
Quan Doãn cúi người xuống, nhẹ nhàng nâng Hạ Lai dậy, lấy gối đặt ở phía sau lưng cô, để cô ngồi được.
- Trước hết, em cố gắng tĩnh dưỡng đã. Không nên suy nghĩ bậy bạ.
Quan Doãn có một bụng những lời muốn nói, nhưng bị một câu nói vừa rồi của Hạ Lai ép trở lại. Thiên ngôn vạn ngữ không biết nên bắt đầu nói từ đâu. Hắn chỉ đành kìm chế sự đau thương ở trong lòng, cố gắng tươi cười nói:
- Anh và Nhất Giai... không phải như em tưởng đâu.
- Quan Doãn.
Hạ Lai nhẹ nhàng lắc đầu.
- Anh đừng nói nữa. Em cũng biết cả rồi. Em cũng đã sớm nghĩ thông suốt. Khi em ngầm điều tra ở học viện Tiến Thủ, bị người ta phát hiện, em đã biết mình giẫm trúng địa lôi. Địa lôi này nổ cũng có thể khiến mình tan xương nát thịt. Em cũng biết chuyện ngầm điều tra, là do bị người mình tín nhiệm nhất lợi dụng. Lúc ấy, em đã mất hết can đảm, đã nghĩ tới cái chết. Nhưng không được nhìn thấy anh, em chết không nhắm mắt. Thật may, cuối cùng anh và Nhất Giai đều chạy tới. Em đã nghĩ, bị người kéo trở lại chẳng những sống không bằng chết hơn nữa còn có thể bị ô nhục. Vậy không bằng chết trong sạch, chết lừng lẫy... Nếu cái chết của em có thể vén được tấm màn đen của học viện Tiến Thủ, có thể công bố cho mọi người biết âm mưu của học viện Tiến Thủ, em chết cũng có ý nghĩa.
Quan Doãn chỉ để ý tới chuyện Hạ Lai chưa tỉnh lại, nên vẫn xem nhẹ một vài vấn đề quan trọng. Một khi Hạ Lai tỉnh lại, trong tay cô khẳng định nắm giữ rất nhiều tin tức của học viện Tiến Thủ. Chỉ cần đệ trình tư liệu lên, với năng lực chứng cớ trong tay Tưởng Tuyết Tùng và Hạ Đức Trường, còn không thể làm gì được một học viện Tiến Thủ nho nhỏ hay sao?
Hiện tại Hạ Lai bình yên tỉnh lại, trong đầu Quan Doãn chợt lóe ý niệm. Bỗng nhiên hắn nghĩ tới tư liệu trong tay Hạ Lai. Hắn vốn định mở miệng hỏi cho rõ ràng, nhưng hắn suy nghĩ, lúc này hỏi không đúng lúc cho lắm, không nên nhắc tới chuyện thương tâm của cô thì tốt hơn. Hắn nói:
- Hạ Lai, hiện tại em đã bình an vô sự. Trước hết, em phải cố gắng nghỉ ngơi. Việc khác, sau này hãy nói.
Hạ Lai nắm chặt tay Quan Doãn không buông:
- Không, em nghĩ nên nói ngay bây giờ thì tốt hơn.
Cô nhìn qua Quan Doãn một chút, lại nhìn qua Kim Nhất Giai một chút, bỗng nhiên hai hàng nước mắt tuôn trào.
- Em vẫn rất yêu anh Quan Doãn. Rất yêu rất yêu anh. Em cũng thường tưởng tượng có một ngày có thể trở thành cô dâu xinh đẹp nhất của anh. Em cố gắng công tác chính là muốn nhanh chóng độc lập, có được sự nghiệp riêng của mình, có thể không còn bị ba chi phối, Nếu em đảm nhiệm phóng viên trạm trưởng tỉnh Yến, em có thể thành lập được mạng lưới quan hệ của của chính mình. Chẳng những có thể tự mình quyết định vận mệnh của mình còn có thể lợi dụng nguồn tin tức trong tay giúp anh mở rộng tầm nhìn. Chỉ tiếc là, em cũng đã quá ngây thơ rồi. Em còn tưởng rằng ba sẽ không hại em. Không ngờ ba em, ông ấy... ông ấy bảo em điều tra học viện Tiến Thủ, là vì mục đích chính trị của ông ấy!
Quan Doãn cầm chặt bàn tay lạnh giá yếu ớt như không có xương của Hạ Lai. Có lẽ trong lòng cô cũng đang lạnh giá.
Kim Nhất Giai ở bên cạnh chỉ yên lặng khóc cùng Hạ Lai. Cô muốn khuyên Hạ Lai vài câu, nhưng lại không biết nói nên nói thế nào. Cô hiểu Hạ Lai đau lòng. Hạ Lai vẫn tưởng Hạ Đức Trường ngăn cản tình yêu của cô và Quan Doãn, là xuất phát từ tình yêu của một người cha đối với con gái. Cha vĩnh viễn sẽ yêu cô, sẽ không hại cô. Nhưng cô lại không ngờ được, việc điều tra học viện Tiến Thủ, cũng là do Hạ Đức Trường muốn mượn tay cô để đạt tới mục đích chính trị không thể nói cho người khác biết.
Thế giới còn có chuyện gì khiến người ta tuyệt vọng bằng người cha mình yêu thương nhất lại muốn tính kế với mình? Hạ Lai tỉnh, từ trong mộng thật sâu tỉnh lại.
Hạ Lai bất hạnh, bất hạnh của cô ở chỗ nàng có một người cha cô vô cùng yêu thương lại khiến cô tuyệt vọng. Hạ Lai lại may mắn. May mắn của cô ở chỗ cô có một người đàn ông yêu cô vô cùng sâu nặng. Tất cả bất hạnh và may mắn cùng tới với cô, có thể thấy nội tâm cô vô cùng mâu thuẫn và bất an.
- Em vẫn rất muốn làm cô dâu xinh đẹp nhất của anh. Nhưng em biết, cuối cùng em cũng không phải là người con gái hạnh phúc nhất đó. Ngay cả em ông ấy cũng muốn lợi dụng. Mặc kệ em nhẫn nhịn như thế nào, cũng mặc kệ em làm như thế nào, cho dù ba đồng ý chuyện của em và anh, đến lúc đó anh cũng chính là một quân cờ trong tay ông ấy. Em hiểu anh, cũng hiểu ông ấy. Tính cách anh và ông ấy khác nhau quá xa. Anh sẽ không khuất phục dưới sự chỉ huy của ông ấy. Ông ấy cũng sẽ không để anh thoát khỏi sự khống chế của ông ấy. Đến lúc đó vẫn là không ngừng đau đớn. Vậy không bằng chúng ta không ở cùng với nhau!
- Trước kia em thường nghĩ, có lẽ sẽ có một ngày sau khi chúng ta kết hôn, ba ba sẽ thay đổi thành kiến đối với anh. Khi ở học viện Tiến Thủ, rốt cục em nghĩ thông suốt. Khi yêu nhau, em kẹp giữa anh và ba. Nếu quả thật kết hôn, anh kẹp giữa em và ba ba. Mặc kệ chúng ta đi đến một bước nào, ba ba vĩnh viễn là chướng ngại giữa chúng ta!
- Quan Doãn, rất xin lỗi, hãy để cho em được lựa chọn lần cuối cùng, lựa chọn rời đi...
Nói xong lời cuối cùng, Hạ Lai chỉ khóc không thành tiếng.
Ai có thể nghĩ được, đang lúc Quan Doãn mừng tưởng rằng Hạ Lai tỉnh lại, hắn và Hạ Lai sẽ nghênh đón một trang hoàn toàn mới, Hạ Lai lại lựa chọn rời đi. Chuyện bi ai nhất của nhân gian cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi. Cô đến, hắn không ở đó. Cuối cùng hắn đến, cô lại muốn chạy trốn.
Quan Doãn nói không ra lời. Trải qua chuyện ở học viện Tiến Thủ, Hạ Lai chín chắn hơn, không còn đơn thuần giống như trước kia. Cô cũng có sự phân biệt và năng lực phân tích đối với chính trị. Hắn cũng phải thừa nhận, phân tích của cô đối với Hạ Đức Trường rất đúng chỗ. Hiểu biết của cô đối với hắn, cũng thật sự thấu triệt. Giữa hắn và Hạ Đức Trường, quả thật chính kiến không cùng quan niệm khác biệt, gần như không thể ngồi mà nói suông.
- Hạ Lai, vừa rồi, dượng đã đáp ứng chuyện của chị và Quan Doãn...
Kim Nhất Giai vội vàng nói chen vào, Hạ Lai dứt khoát kiên quyết như vậy khiến cô cảm thấy tan nát cõi lòng.
- Đã muộn rồi.
Hạ Lai lắc đầu.
- Nếu trước kia chưa xảy ra việc gì, có thể chị còn nghĩ rằng từ nay về sau sẽ có thể sống một cuộc sống hạnh phúc. Nhưng hiện tại chị đã biết. Trừ phi chị không phải là con gái của ông ấy. Nhưng chị chính là con gái của ông ấy, vĩnh viễn cũng không có cách nào thay đổi được sự thật này.
- Lai nhi, con tỉnh rồi sao?
Phía sau truyền đến tiếng nói đầy vui mừng của Hạ Đức Trường.
- Thật tốt quá. Đúng là con gái có cát nhân thiên tướng. không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.
Hạ Đức Trường đi tới trước giường Hạ Lai, nước mắt vui mừng chảy dài:
- Con đã hù chết ba ba. Lai nhi, đều do ba ba không tốt, hại con thiếu chút nữa đã mất mạng. Con chính là tính mạng của ba ba. Nếu chẳng may con không còn, ba ba cũng sống không nổi nữa...
Khi biểu lộ tình cảm chân thành, ông ta cũng không khác gì một người cha lo lắng cho con gái yêu của mình. Hai tay ông ta run rẩy ôm Hạ Lai vào trong lòng.
- Ba ba.
Hạ Lai cũng khóc.
- Con không sao, con không sao.
Thấy hai cha con cùng khóc như vậy, Kim Nhất Giai cũng nghẹn ngào rơi lệ. Dù sao hai người trước mắt đều là người thân của cô.
Quan Doãn lại không rơi lệ. Hắn lẳng lặng nhìn Hạ Đức Trường và Hạ Lai thể hiện sự thân tình, trong lòng lại bi thương khổ sở từng cơn. Hạ Lai thật sự muốn rời khỏi hắn?
Buồn vui ban đầu đã qua đi, Hạ Đức Trường lại nói:
- Lai nhi, tư liệu con phỏng vấn được ở học viện Tiến Thủ, con để ở đâu vậy?
Một câu nói này khiến Quan Doãn thoáng biến sắc, khiến Kim Nhất Giai phẫn nộ không gì sánh được, cũng khiến thân thể Hạ Lai cứng đờ. Trong nháy mắt biểu tình trên mặt cứng lại, trong ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng bi thương. Cô nhẹ nhàng đẩy Hạ Đức Trường ra:
- Ba ba, ba không hỏi con ở học viện Tiến Thủ có bị xâm phạm hay không, cũng không hỏi cảm giác của con làm sao, có được thoải mái hay không, ba chỉ quan tâm chính trị của ba và tiền đồ của ba... Con thật sự hoàn toàn thất vọng về ba rồi.
Hạ Đức Trường giật mình, ngơ ngác nhìn Hạ Lai:
- Con gái, ba biết con không bị xâm phạm. Thân thể con cũng đã được kiểm tra vài lần rồi, cũng không bị thương. Bác sĩ nói chỉ cần con có thể tỉnh lại, sẽ không có việc gì... Ba ba không phải không quan tâm con, chỉ là muốn nhanh chóng khiến những kẻ xấu đã hại con ra trước công lý thôi.
Không đợi Hạ Đức Trường nói xong, Hạ Lai khoát tay:
- Con mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một lát.
Sau đó, cô không để ý tới Hạ Đức Trường, mà quay sang nói với Quan Doãn.
- Quan Doãn, nhớ kỹ những lời em đã nói với anh.
Quan Doãn im lặng không nói gì.
Sau đó bác sĩ đến. Đầu tiên là kiểm tra thân thể Hạ Lai, xác nhận cơ bản cô không có vấn đề gì đáng lo ngại, Hạ Đức Trường quyết định chuyển cô đến bệnh viện ở Bắc Kinh để tiếp tục tĩnh dưỡng. Quan Doãn và Kim Nhất Giai ra phòng, nhất thời không biết nên nói gì với nhau.
Trở lại phòng bệnh của mình, mấy người Lưu Bảo Gia đã qua đây. Tình trạng thương tích của Lưu Bảo Gia còn nặng hơn so với Quan Doãn, lại không chịu nằm xuống, muốn nhìn thấy Quan Doãn không có việc gì anh ta mới bằng lòng uống thuốc. Hiện tại nhìn thấy Quan Doãn, anh ta mới bớt lo lắng, lại hỏi Quan Doãn khi nào thì có thể quay về huyện Khổng.
- Anh Quan, tôi không sao, không cần nằm viện. Chuyện quầy hàng ở huyện Khổng còn đang chờ.
Lưu Bảo Gia còn không biết hiện tại Quan Doãn đã bị điều vào Thành ủy. Nghiêm khắc mà nói, hiện tại Quan Doãn đã không phải Phó chánh văn phòng Huyện ủy huyện Khổng. Nhưng còn có công tác cần phải bàn giao. Quan Doãn đang muốn mở miệng nói chuyện, Lãnh Thư lại đẩy cửa vào. Cô cầm điện thoại di động trong tay
- Anh Quan, điện thoại của Trưởng ban thư ký Lãnh.
Quan Doãn thò tay qua nhận điện thoại:
- Xin chào Trưởng ban thư ký Lãnh, tôi là Quan Doãn.
- Quan Doãn, sức khỏe đã tốt hơn chút nào không? Vừa rồi tôi đã và Trưởng ban Hạ vừa liên lạc qua điện thoại. Hạ Lai không có việc gì là tốt rồi. Cô ấy còn cần an tâm dưỡng thương một thời gian...
Tuy rằng giọng nói Lãnh Nhạc không vội vàng không hấp tấp, lại vẫn để lộ ra vẻ khẩn cấp.
Quan Doãn hiểu được ám chỉ của Lãnh Nhạc:
- Hiện tại tôi sẽ lên đường quay về thành phố Hoàng Lương.
- Cậu vẫn nên trực tiếp quay về huyện Khổng, tiến hành thủ tục bàn giao trước đã.
Lãnh Nhạc có chút ít ám chỉ nói.
- Chờ sau khi làm xong công việc đang đợi cậu ở huyện Khổng, Thành ủy sẽ phái xe đón cậu.
Quan Doãn nghe một chút đã hiểu ra hàm ý của Lãnh Nhạc. Thành ủy phái xe tới đón, không phải là ô dù, là nâng đỡ đối với hắn, thì chính là thế cục Hoàng Lương đã khẩn trương tới mức thần hồn nát thần tính? Hoặc là Trịnh Thiên đã ra lệnh phải giết hắn? Hắn vừa vào Hoàng Lương đã phải lo lắng tới tính mạng rồi sao?
- Tôi sẽ làm theo chỉ thị của Trưởng ban thư ký.
Lãnh Nhạc không nói rõ, hắn cũng sẽ không hỏi nhiều, liền nghe theo sự sắp xếp của Lãnh Nhạc.
Hắn vừa nói chuyện điện thoại với Lãnh Nhạc xong, điện thoại của Kim Nhất Giai lại vang lên. Sau khi Kim Nhất Giai nghe xong, chỉ nói vài câu liền giao cho Quan Doãn, nhỏ giọng nói:
- Là Chủ tịch huyện Lãnh, không, Bí thư Lãnh.
- Bí thư...
Trong nháy mắt Quan Doãn nghe điện thoại, bất an trong lòng càng thêm mãnh liệt.
/556
|