Thân thế của Tiểu muội vẫn là nỗi đau trong lòng Quan Doãn.
Tiểu Muội tuy không phải là em ruột Quan Doãn, thậm chí còn không có bất kỳ quan hệ máu mủ nào nhưng Quan Doãn yêu cô như cô em ruột độc nhất vô nhị. Trước đây Quan Doãn rất căm ghét bố mẹ đã vứt bỏ Tiểu Muội. Bất kể là điều gì khó nói hay là bất đắc dĩ thì Tiểu muội vẫn bị bỏ rơi, đối với nó mà nói thì việc bị bố mẹ ruột bỏ rơi, mãi là nỗi đau khổ không thể chấp nhận được trong cuộc đời.
Tiểu Muội may mắn được nhà Quan Doãn nhận nuôi, càng may mắn hơn là bố mẹ Quan Doãn coi cô ấy như con ruột. Không những căn cứ vào lời nhắn gửi ở trong tã lót, mà giữ họ Dung, còn giữ gìn chứng tỏ thân thế của cô ấy, để cho Tiểu Muội lớn lên trong tình yêu thuần khiết, trong sáng, thế mới không làm cho cô ấy bị ám ảnh trong lòng.
Tiểu Muội may mắn là có một người bố tốt, một người mẹ tốt, cùng với một người anh rất quan tâm, che chở cô ấy như ngọc. Có thể nói bố mẹ Quan Doãn tuy yêu thương và bảo vệ cô ấy nhiều nhưng lại không quan tâm nhiều đến Quan Doãn.
Cũng chính là sự yêu thương chăm sóc mọi nơi mọi chỗ của Quan Doãn đối với cô em gái, chăm sóc từng ly từng tý một, mới khiến cho hắn biến thành thói quen chăm sóc cẩn thận, cũng khiến hắn được nhiều con gái thích.
Trong đó cũng bao gồm Ngõa Nhi.
Người con trai chu đáo thì hiếm gặp, huống hồ một người như ánh mặt trời như Quan Doãn đây, lại đẹp trai, chả trách Ngõa Nhi vừa gặp mà như đã quen, làm nũng trước mặt hắn, càng kì lạ hơn là đến cả Nhất Giai cao ngạo kia cũng dần dần bị Quan Doãn hòa tan. Trong thời đại học, Quan Doãn là đối tượng được nhiều nữ sinh yêu thầm, chỉ có điều Hạ Lai nhanh chân đến trước, khiến nhiều nữ sinh chỉ biết ngắm từ xa mà than thở mà thôi.
Sự chu đáo trong tình trường, chính là vũ khí lợi hại nhất làm cảm động các nữ sinh. Trong quan trường lại chính là nhận thức làm việc ở đâu cũng thuận lợi.
Quan Doãn vẫn canh cánh trong lòng cái sự thật mà Tiểu Muội bị bố mẹ đẻ vứt bỏ, hổ dữ không ăn thịt con. Huống hồ cô bé xinh đẹptrời sinh như Tiểu Muội này sao lại bị người ta bỏ rơi chứ? Tiểu Muội lại không hận bố mẹ đẻ nhiều lắm. Còn Quan Doãn lại không yên, căm hận bố mẹ đẻ của Tiểu Muội vô cùng.
Bố mẹ đẻ của Tiểu Muội là kẻ thù lớn nhất của Quan Doãn từ trước đến nay, vượt qua cả sự bất mãn của hắn đối với Hạ Đức Trường.
Lần trước Nhất Giai nhắc tới bố mẹ đẻ của Tiểu Muội, hắn đã giận tím mặt, không sợ trở mặt với Nhất Giai ngay lúc đấy. Nhưng sau khi xảy ra khá nhiều việc thì Quan Doãn lại xem nhẹ rất nhiều chuyện. Bây giờ Nhất Giai nhắc lại chuyện cũ, hắn rất bình tĩnh, thản nhiên nói:
- Được thôi, em muốn gặp Tiểu Muội thì ngày mai theo anh về nhà là được rồi.
Nhất Giai ngây người ra:
- Không phải chứ? Sao anh lại dễ nói chuyện như thế này chứ? Không phải là cứ nhắc đến thân thế của Tiểu Muội là anh lại tức giận như con gà chọi sao?
Quan Doãn bị chọc cho cười:
- Ăn nói kiểu gì thế? Khó nghe thế!
Nhất Giai cười đùa cợt nhả:
- Trêu anh đấy.
Lại nghiêm chững chạc nói:
- Chắc chắn anh sẽ thấy kì lạ là tại sao em lại đột nhiên đến huyện Khổng, mà trước đấy cũng chả chào hỏi trước.
- Em đến huyện Khổng chắc chắn không phải chỉ vì chuyện em gái anh mà đến. Ngoài việc đầu tư nông nghiệp hiệu suất cao ra thì huyện Khổng không có gì đáng giá để em phải nhung nhớ cả.
Tâm tư Quan Doãn lại đặt cả vào nông nghiệp hiệu suất cao. Mặc dù nó phải được phê chuẩn để thực thi nhưng trong lòng hắn vẫn không yên tâm. Lãnh Phong không thừa thắng xông lên ở hội nghị thường ủy mà quyết định phát triển huyện Khổng theo phương hướng lớn. Chắc không cố ý lưu lại để giải quyết sau, mà là Lãnh Phong đã bị áp lực về mặt nào đó, không thể tập trung tinh thần cùng Lý Dật Phong tiếp tục đấu sức đến cuối.
Còn có thể là áp lực gì chứ? Không phải là tin đồn việc điều anh ta tới thành phố Hoàng Lương đảm nhận Cục trưởng cục Y tế hay sao.
Quan Doãn cũng biết rõ, Trần Vũ Tường lên nắm quyền, bên ngoài thì đúng là chuyển ngang nhưng thực ra đến huyện Khổng là sự cất nhắc. Nếu y được cất nhắc, thì Lý Dật Phong và Lãnh Phong chắc chắn có một người phải nhường chỗ. Theo sắp đặt của Trần Vũ Tường cũng có thể nhìn ra dụng tâm lâu dài của Tưởng Tuyết Tùng. Bộ máy huyện ủy có Trần Vũ Tường, bộ máy chính phủ có Quách Vỹ Toàn, điều anh ta cần là từng bước một nắm huyện Khổng trong tay mình.
Tưởng Tuyết Tùng rốt cuộc là muốn dời Lý Dật Phong đi hay là muốn điều chỉnh Lãnh Phong đi, mười người sẽ có chín người nghĩ rằng Lãnh Phong sẽ bị điều đi. Lúc Lýỹ Vĩnh Xương mới đi, trước khi lệnh của Trần Vũ Tường hạ xuống, Quan Doãn không xem trọng triển vọng của Lãnh Phong. Một người không được sự yêu mến từ Bí thư thành ủy thì sẽ có một tiền đồ thuận buồm xuôi gió sao?
Sau khi công bố bổ nhiệm của Trần Vũ Tường, Quan Doãn càng khẳng định phán đoán của mình, Trần Vũ Tường lần này chính là đến để thay thế địa vị của Lãnh Phong, nếu không anh ta sẽ không lấy thân phận Phó chủ tịch quận, đến huyện Khổng, huyện nông nghiệp nhỏ bé để đảm nhận chức Phó bí thư Huyện ủy. Nhưng sau khi Trần Vũ Tường phối hợp diễn ăn ý với Lãnh Phong ở hội nghị Thường ủy, hắnmới bỗng nhiên phát hiện ra hắn ta không những đánh giá thấp trí tuệ chính trị của Lãnh Phong mà cũng gần như phán đoán sai lầm về sự sắp xếp dài lâu cho Vũ Tường đến huyện Khổng.
Quả thật là nếu hôm nay Nhất Giai không đột ngột xuất hiện ở huyện Khổng, Quan Doãn chuẩn bị tối nay mang một bình rượu ngon đến chuyện trò cùng ông cụ Dung, phân tích kỹ lưỡng cục diện tiếp theo của huyện Khổng và tiền đồ của hắn. Giờ tiếng gió nổi lớn, không những có tin đồn nói Lãnh Phong bị điều đến cục Y tế thành phố đảm nhận chức cục trưởng mà còn nói lệnh điều hắn ta đi đã được ký, chỉ còn chờ thời cơ chín muồi là công bố, điều hắn ta đến làm thư ký văn phòng Thành ủy…
Quan Doãn hiện không muốn rời khỏi huyện Khổng, nhưng hắn biết, nếu Tưởng Tuyết Tùng đã hạ quyết tâm, nhất định điều hắn đến Thành ủy thì hắn chỉ có thể phục tùng vô điều kiện. May là cho dù hiện giờ có rời khỏi huyện Khổng, trên cơ bản là không có nỗi lo về sau, làm xong đập nước Lưu Sa, khai thác phát triển núi Bình Khâu sắp kết thúc, mọi thứ đều thuận lợi. Lý Lý ở văn phòng thư ký Huyện ủy cũng là bước đầu mở ra cục diện. Tính cách khéo léo của anh ta rất được thiện cảm của mọi người. Lưu Bảo Gia ở thị trấn Phi Mã cũng có hi vọng được cất nhắc đến Phó phòng. Lôi Tấn Lực ở xã Cổ Doanh Thành cũng coi như là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm. Lại thêm vào sau khi Ôn Lâm từ chức phát hiện ra những đầu óc kinh tế xuất sắc, cùng mạng lưới quan hệ với Kim Nhất Giai khổng lồ, và tầm nhìn xa về đại cục hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, hai người liên kết, quần anh tụ hội.
Hơn nữa quy hoạch đầu tư nông nghiệp hiệu suất cao cũng đã quyết định, tất cả đều để cho Quan Doãn có sự tự tin, kỳ vọng về tương lai của huyện Khổng. Nếu bất đắc dĩ dời đi, bánh xe của huyện Khổng trước đó vẫn sẽ lăn như cũ về phía trước, không còn Lý Vĩnh Xương, cũng sẽ không còn có lực cản không ngờ đến và sự sai lệch trọng đại.
Nhưng nếu thực sự phải rời huyện Khổng thì hắn cũng có hai sự lo lắng.
Một là rời khỏi huyện Khổng thì chả khác nào rờI bỏ Lãnh Phong.
Theo ám thị của Lãnh Nhạc, ở bên Lãnh Phong có tiền đồ hơn so với ở cạnh Tưởng Tuyết Tùng. Dù thư ký Bí thư thành ủy được xưng là thư ký số một Thành ủy, tuyệt đối là nhân vật quan trọng, tuy là không có quyền thực sự trong tay nhưng vì là người gần Bí thư thành ủy nhất, ắt sẽ trở thành người mà ai ai cũng muốn kết giao quyền quý của thành phố Hoàng Lương.
Quan Doãn không nhìn ra ô dù của Tưởng Tuyết Tùng, nhưng hắn lại không cho rằng ô dù của Tưởng Tuyết Tùng lớn hơn của Lãnh Phong. Lãnh Phong tuy bây giờ mới là Chủ tịch huyện nhưng anh ta về sau có thể ở vị trí cao như thế nào thật không dễ nói. Đương nhiên, nếu Tưởng Tuyết Tùng vững bước, Lãnh Phong có thăng chức mau đi chăng nữa cũng chả thể theo kịp Tưởng Tuyết Tùng. Đương nhiên, cũng không thể hoàn toàn dựa vào ô dù mà đoán thành bại, chủ yếu là Quan Doãn tuy có khí chất văn nhân, cũng tự nhận có sở thích thư pháp giống với Tưởng Tuyết Tùng nhưng hắn ta không tán thành thủ pháp chính trị của Tưởng Tuyết Tùng.
Ít nhất thái độ Tưởng Tuyết Tùng giải quyết sự việc Lý Vĩnh Xương và đối với cục diện của huyện Khổng, hắn không dám gật đầu bừa. Giữa ba dòng họ lớn của Thành phố Hoàng Lương và Tưởng Tuyết Tùng là đối lập hay là sự hợp tác hòa hợp mà không đồng đều, Hô Diên Ngạo Bác và Tưởng Tuyết Tùng là công khai giằng co hay là bằng mặt mà không bằng lòng, hắn không thể hiểu hết. Trước tiên không kể đếnTưởng Tuyết Tùng giải quyết chuyện huyện Khổng có bao nhiêu điểm xuất phát là suy xét trên thế cục ở thành phố, có chút khiến cho Quan Doãn không thích, mánh khóe của Tưởng Tuyết Tùng quá mềm.
Quả thật lấy tuổi tác và sự từng trải của Quan Doãn cũng chả thể lòng dạ sắt đá như Lãnh Phong, nhưng hắn cũng sẽ không do dự như Tưởng Tuyết Tùng. Dao sắc mới có thể chém đay, trong quan trường mà chốc lát đã có thể thay đổi, có khi chần chừ một lát thì ngay sau đó có thể sẽ là một cơ hội tốt mãi mãi bị bỏ sót.
Căn cứ vào nguyên nhân trên, Quan Doãn không kỳ vọng đảm nhận chức thư ký của Tưởng Tuyết Tùng lắm. Ngược lại, hắn còn có tâm lý chống đối nhất định. Tên tuổi thư ký số một thành ủy tuy vang dội nhưng hắn rất rõ, với tuổi 23 của hắn một bước lên trời trở thành thư ký số một của Thành ủy. Một là nhiều người sẽ không phục. Sáng tối khẳng định là phải ngáng chân; hai là một số người sẽ xua như xua vịt, muốn dùng hết mọi thủ đoạn tiếp cận và kéo hắn xuống nước. Ba là hắn buộc sẽ bị kẹp giữa bí thư và Chủ tịch thành phố và ba dòng họ lớn, trở thành cây cầu mấu chốt. Nhưng trở thành cây cầu cũng có thể là chuyện tốt cũng có thể là chuyện xấu, tốt thì bốn phương thông suốt, ai cũng muốn mượn đường, xấu thì có thể không chịu nổi trọng trách, bị áp đảo hoặc là bị chèn ép, cuối cùng bị qua cầu rút ván.
Dựa vào lý lịch và kiến thức của hắn, hắn không cho rằng mình có thể đảm đương trọng trách này, huống hồ hắn nghe thấy và nhìn thấy tin tức phân tích tổng hợp, thế cục thành phố Hoàng Lương phức tạp, vượt quá xa một huyện Khổng có thể so sánh, Tưởng Tuyết Tùng ở Hoàng Lương ba năm đều không mở ra cục diện, hắn đến đó, chắc là một con tốt qua sông, khả năng trở thành vật hi sinh lên tới hơn 95%.
Sư Long Phi chính là vết xe đổ.
Hai là trở thành thư ký của Tưởng Tuyết Tùng, ngoài cục diện phức tạp của thành phố Hoàng Lương làm hắn bị kẹp ở giữa thấy khó chịu ra, Tưởng Tuyết Tùng và Hạ Đức Trường là bạn tốt, cũng chả khác gì hắn đồng thời bị kẹp giữa Tưởng Tuyết Tùng và Hạ Đức Trường, từ đó, đồng thời chịu áp lực từ mấy phía, hắn cũng nghi ngờ bản thân có thể có sức chịu đựng lớn như thế không.
Có thể nói, điều Thành ủy đảm nhận chức thư ký của Tưởng Tuyết Tùng, bên ngoài thì là một bước lên trời nhưng thực ra là một bước tiến vào lôi trận. Chẳng những từng bước trấn động tâm lý mà còn có khả năng đường lui đều bị đóng, là một nước cờ nguy hiểm trong nguy hiểm…
- Phú quý chỉ có thể có từ trong gian khó.
Quan Doãn nhất thời suy nghĩ tới mức xuất thần, thình lình Nhất Giai tới vỗ vai hắn, nói:
- Em đến huyện Khổng không chỉ vì việc đầu tư nông nghiệp hiệu suất cao đâu, còn một chuyện nữa liên quan đến tiền đồ của anh, phải nhắc nhở anh một chút.
Nhất Giai ngoài mặt vui tươi nhưng thực ra là để che giấu sự lo lắng bên trong, một câu của Quan Doãn ngoài việc đầu tư nông nghiệp hiệu suất cao huyện Khổng, không có chuyện gì khiến cô ấy bận tâm, làm cho cô ấy rất buồn, trong lòng buồn bực không nói nên lời --- chẳng lẽ hắn không phải là nỗi bận tâm của cô ấy sao?
- Mời lãnh đạo chỉ thị.
Quan Doãn trong lòng vui sướng. Nhất Giai là con mắt mà hắn gắn ở bên cạnh Hạ Đức Trường, nói thế thì Nhất Giai đến lần này nhất định sẽ có động tĩnh mới nhất của Hạ Đức Trường hoặc là trong Tỉnh sao?
Tiểu Muội tuy không phải là em ruột Quan Doãn, thậm chí còn không có bất kỳ quan hệ máu mủ nào nhưng Quan Doãn yêu cô như cô em ruột độc nhất vô nhị. Trước đây Quan Doãn rất căm ghét bố mẹ đã vứt bỏ Tiểu Muội. Bất kể là điều gì khó nói hay là bất đắc dĩ thì Tiểu muội vẫn bị bỏ rơi, đối với nó mà nói thì việc bị bố mẹ ruột bỏ rơi, mãi là nỗi đau khổ không thể chấp nhận được trong cuộc đời.
Tiểu Muội may mắn được nhà Quan Doãn nhận nuôi, càng may mắn hơn là bố mẹ Quan Doãn coi cô ấy như con ruột. Không những căn cứ vào lời nhắn gửi ở trong tã lót, mà giữ họ Dung, còn giữ gìn chứng tỏ thân thế của cô ấy, để cho Tiểu Muội lớn lên trong tình yêu thuần khiết, trong sáng, thế mới không làm cho cô ấy bị ám ảnh trong lòng.
Tiểu Muội may mắn là có một người bố tốt, một người mẹ tốt, cùng với một người anh rất quan tâm, che chở cô ấy như ngọc. Có thể nói bố mẹ Quan Doãn tuy yêu thương và bảo vệ cô ấy nhiều nhưng lại không quan tâm nhiều đến Quan Doãn.
Cũng chính là sự yêu thương chăm sóc mọi nơi mọi chỗ của Quan Doãn đối với cô em gái, chăm sóc từng ly từng tý một, mới khiến cho hắn biến thành thói quen chăm sóc cẩn thận, cũng khiến hắn được nhiều con gái thích.
Trong đó cũng bao gồm Ngõa Nhi.
Người con trai chu đáo thì hiếm gặp, huống hồ một người như ánh mặt trời như Quan Doãn đây, lại đẹp trai, chả trách Ngõa Nhi vừa gặp mà như đã quen, làm nũng trước mặt hắn, càng kì lạ hơn là đến cả Nhất Giai cao ngạo kia cũng dần dần bị Quan Doãn hòa tan. Trong thời đại học, Quan Doãn là đối tượng được nhiều nữ sinh yêu thầm, chỉ có điều Hạ Lai nhanh chân đến trước, khiến nhiều nữ sinh chỉ biết ngắm từ xa mà than thở mà thôi.
Sự chu đáo trong tình trường, chính là vũ khí lợi hại nhất làm cảm động các nữ sinh. Trong quan trường lại chính là nhận thức làm việc ở đâu cũng thuận lợi.
Quan Doãn vẫn canh cánh trong lòng cái sự thật mà Tiểu Muội bị bố mẹ đẻ vứt bỏ, hổ dữ không ăn thịt con. Huống hồ cô bé xinh đẹptrời sinh như Tiểu Muội này sao lại bị người ta bỏ rơi chứ? Tiểu Muội lại không hận bố mẹ đẻ nhiều lắm. Còn Quan Doãn lại không yên, căm hận bố mẹ đẻ của Tiểu Muội vô cùng.
Bố mẹ đẻ của Tiểu Muội là kẻ thù lớn nhất của Quan Doãn từ trước đến nay, vượt qua cả sự bất mãn của hắn đối với Hạ Đức Trường.
Lần trước Nhất Giai nhắc tới bố mẹ đẻ của Tiểu Muội, hắn đã giận tím mặt, không sợ trở mặt với Nhất Giai ngay lúc đấy. Nhưng sau khi xảy ra khá nhiều việc thì Quan Doãn lại xem nhẹ rất nhiều chuyện. Bây giờ Nhất Giai nhắc lại chuyện cũ, hắn rất bình tĩnh, thản nhiên nói:
- Được thôi, em muốn gặp Tiểu Muội thì ngày mai theo anh về nhà là được rồi.
Nhất Giai ngây người ra:
- Không phải chứ? Sao anh lại dễ nói chuyện như thế này chứ? Không phải là cứ nhắc đến thân thế của Tiểu Muội là anh lại tức giận như con gà chọi sao?
Quan Doãn bị chọc cho cười:
- Ăn nói kiểu gì thế? Khó nghe thế!
Nhất Giai cười đùa cợt nhả:
- Trêu anh đấy.
Lại nghiêm chững chạc nói:
- Chắc chắn anh sẽ thấy kì lạ là tại sao em lại đột nhiên đến huyện Khổng, mà trước đấy cũng chả chào hỏi trước.
- Em đến huyện Khổng chắc chắn không phải chỉ vì chuyện em gái anh mà đến. Ngoài việc đầu tư nông nghiệp hiệu suất cao ra thì huyện Khổng không có gì đáng giá để em phải nhung nhớ cả.
Tâm tư Quan Doãn lại đặt cả vào nông nghiệp hiệu suất cao. Mặc dù nó phải được phê chuẩn để thực thi nhưng trong lòng hắn vẫn không yên tâm. Lãnh Phong không thừa thắng xông lên ở hội nghị thường ủy mà quyết định phát triển huyện Khổng theo phương hướng lớn. Chắc không cố ý lưu lại để giải quyết sau, mà là Lãnh Phong đã bị áp lực về mặt nào đó, không thể tập trung tinh thần cùng Lý Dật Phong tiếp tục đấu sức đến cuối.
Còn có thể là áp lực gì chứ? Không phải là tin đồn việc điều anh ta tới thành phố Hoàng Lương đảm nhận Cục trưởng cục Y tế hay sao.
Quan Doãn cũng biết rõ, Trần Vũ Tường lên nắm quyền, bên ngoài thì đúng là chuyển ngang nhưng thực ra đến huyện Khổng là sự cất nhắc. Nếu y được cất nhắc, thì Lý Dật Phong và Lãnh Phong chắc chắn có một người phải nhường chỗ. Theo sắp đặt của Trần Vũ Tường cũng có thể nhìn ra dụng tâm lâu dài của Tưởng Tuyết Tùng. Bộ máy huyện ủy có Trần Vũ Tường, bộ máy chính phủ có Quách Vỹ Toàn, điều anh ta cần là từng bước một nắm huyện Khổng trong tay mình.
Tưởng Tuyết Tùng rốt cuộc là muốn dời Lý Dật Phong đi hay là muốn điều chỉnh Lãnh Phong đi, mười người sẽ có chín người nghĩ rằng Lãnh Phong sẽ bị điều đi. Lúc Lýỹ Vĩnh Xương mới đi, trước khi lệnh của Trần Vũ Tường hạ xuống, Quan Doãn không xem trọng triển vọng của Lãnh Phong. Một người không được sự yêu mến từ Bí thư thành ủy thì sẽ có một tiền đồ thuận buồm xuôi gió sao?
Sau khi công bố bổ nhiệm của Trần Vũ Tường, Quan Doãn càng khẳng định phán đoán của mình, Trần Vũ Tường lần này chính là đến để thay thế địa vị của Lãnh Phong, nếu không anh ta sẽ không lấy thân phận Phó chủ tịch quận, đến huyện Khổng, huyện nông nghiệp nhỏ bé để đảm nhận chức Phó bí thư Huyện ủy. Nhưng sau khi Trần Vũ Tường phối hợp diễn ăn ý với Lãnh Phong ở hội nghị Thường ủy, hắnmới bỗng nhiên phát hiện ra hắn ta không những đánh giá thấp trí tuệ chính trị của Lãnh Phong mà cũng gần như phán đoán sai lầm về sự sắp xếp dài lâu cho Vũ Tường đến huyện Khổng.
Quả thật là nếu hôm nay Nhất Giai không đột ngột xuất hiện ở huyện Khổng, Quan Doãn chuẩn bị tối nay mang một bình rượu ngon đến chuyện trò cùng ông cụ Dung, phân tích kỹ lưỡng cục diện tiếp theo của huyện Khổng và tiền đồ của hắn. Giờ tiếng gió nổi lớn, không những có tin đồn nói Lãnh Phong bị điều đến cục Y tế thành phố đảm nhận chức cục trưởng mà còn nói lệnh điều hắn ta đi đã được ký, chỉ còn chờ thời cơ chín muồi là công bố, điều hắn ta đến làm thư ký văn phòng Thành ủy…
Quan Doãn hiện không muốn rời khỏi huyện Khổng, nhưng hắn biết, nếu Tưởng Tuyết Tùng đã hạ quyết tâm, nhất định điều hắn đến Thành ủy thì hắn chỉ có thể phục tùng vô điều kiện. May là cho dù hiện giờ có rời khỏi huyện Khổng, trên cơ bản là không có nỗi lo về sau, làm xong đập nước Lưu Sa, khai thác phát triển núi Bình Khâu sắp kết thúc, mọi thứ đều thuận lợi. Lý Lý ở văn phòng thư ký Huyện ủy cũng là bước đầu mở ra cục diện. Tính cách khéo léo của anh ta rất được thiện cảm của mọi người. Lưu Bảo Gia ở thị trấn Phi Mã cũng có hi vọng được cất nhắc đến Phó phòng. Lôi Tấn Lực ở xã Cổ Doanh Thành cũng coi như là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm. Lại thêm vào sau khi Ôn Lâm từ chức phát hiện ra những đầu óc kinh tế xuất sắc, cùng mạng lưới quan hệ với Kim Nhất Giai khổng lồ, và tầm nhìn xa về đại cục hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, hai người liên kết, quần anh tụ hội.
Hơn nữa quy hoạch đầu tư nông nghiệp hiệu suất cao cũng đã quyết định, tất cả đều để cho Quan Doãn có sự tự tin, kỳ vọng về tương lai của huyện Khổng. Nếu bất đắc dĩ dời đi, bánh xe của huyện Khổng trước đó vẫn sẽ lăn như cũ về phía trước, không còn Lý Vĩnh Xương, cũng sẽ không còn có lực cản không ngờ đến và sự sai lệch trọng đại.
Nhưng nếu thực sự phải rời huyện Khổng thì hắn cũng có hai sự lo lắng.
Một là rời khỏi huyện Khổng thì chả khác nào rờI bỏ Lãnh Phong.
Theo ám thị của Lãnh Nhạc, ở bên Lãnh Phong có tiền đồ hơn so với ở cạnh Tưởng Tuyết Tùng. Dù thư ký Bí thư thành ủy được xưng là thư ký số một Thành ủy, tuyệt đối là nhân vật quan trọng, tuy là không có quyền thực sự trong tay nhưng vì là người gần Bí thư thành ủy nhất, ắt sẽ trở thành người mà ai ai cũng muốn kết giao quyền quý của thành phố Hoàng Lương.
Quan Doãn không nhìn ra ô dù của Tưởng Tuyết Tùng, nhưng hắn lại không cho rằng ô dù của Tưởng Tuyết Tùng lớn hơn của Lãnh Phong. Lãnh Phong tuy bây giờ mới là Chủ tịch huyện nhưng anh ta về sau có thể ở vị trí cao như thế nào thật không dễ nói. Đương nhiên, nếu Tưởng Tuyết Tùng vững bước, Lãnh Phong có thăng chức mau đi chăng nữa cũng chả thể theo kịp Tưởng Tuyết Tùng. Đương nhiên, cũng không thể hoàn toàn dựa vào ô dù mà đoán thành bại, chủ yếu là Quan Doãn tuy có khí chất văn nhân, cũng tự nhận có sở thích thư pháp giống với Tưởng Tuyết Tùng nhưng hắn ta không tán thành thủ pháp chính trị của Tưởng Tuyết Tùng.
Ít nhất thái độ Tưởng Tuyết Tùng giải quyết sự việc Lý Vĩnh Xương và đối với cục diện của huyện Khổng, hắn không dám gật đầu bừa. Giữa ba dòng họ lớn của Thành phố Hoàng Lương và Tưởng Tuyết Tùng là đối lập hay là sự hợp tác hòa hợp mà không đồng đều, Hô Diên Ngạo Bác và Tưởng Tuyết Tùng là công khai giằng co hay là bằng mặt mà không bằng lòng, hắn không thể hiểu hết. Trước tiên không kể đếnTưởng Tuyết Tùng giải quyết chuyện huyện Khổng có bao nhiêu điểm xuất phát là suy xét trên thế cục ở thành phố, có chút khiến cho Quan Doãn không thích, mánh khóe của Tưởng Tuyết Tùng quá mềm.
Quả thật lấy tuổi tác và sự từng trải của Quan Doãn cũng chả thể lòng dạ sắt đá như Lãnh Phong, nhưng hắn cũng sẽ không do dự như Tưởng Tuyết Tùng. Dao sắc mới có thể chém đay, trong quan trường mà chốc lát đã có thể thay đổi, có khi chần chừ một lát thì ngay sau đó có thể sẽ là một cơ hội tốt mãi mãi bị bỏ sót.
Căn cứ vào nguyên nhân trên, Quan Doãn không kỳ vọng đảm nhận chức thư ký của Tưởng Tuyết Tùng lắm. Ngược lại, hắn còn có tâm lý chống đối nhất định. Tên tuổi thư ký số một thành ủy tuy vang dội nhưng hắn rất rõ, với tuổi 23 của hắn một bước lên trời trở thành thư ký số một của Thành ủy. Một là nhiều người sẽ không phục. Sáng tối khẳng định là phải ngáng chân; hai là một số người sẽ xua như xua vịt, muốn dùng hết mọi thủ đoạn tiếp cận và kéo hắn xuống nước. Ba là hắn buộc sẽ bị kẹp giữa bí thư và Chủ tịch thành phố và ba dòng họ lớn, trở thành cây cầu mấu chốt. Nhưng trở thành cây cầu cũng có thể là chuyện tốt cũng có thể là chuyện xấu, tốt thì bốn phương thông suốt, ai cũng muốn mượn đường, xấu thì có thể không chịu nổi trọng trách, bị áp đảo hoặc là bị chèn ép, cuối cùng bị qua cầu rút ván.
Dựa vào lý lịch và kiến thức của hắn, hắn không cho rằng mình có thể đảm đương trọng trách này, huống hồ hắn nghe thấy và nhìn thấy tin tức phân tích tổng hợp, thế cục thành phố Hoàng Lương phức tạp, vượt quá xa một huyện Khổng có thể so sánh, Tưởng Tuyết Tùng ở Hoàng Lương ba năm đều không mở ra cục diện, hắn đến đó, chắc là một con tốt qua sông, khả năng trở thành vật hi sinh lên tới hơn 95%.
Sư Long Phi chính là vết xe đổ.
Hai là trở thành thư ký của Tưởng Tuyết Tùng, ngoài cục diện phức tạp của thành phố Hoàng Lương làm hắn bị kẹp ở giữa thấy khó chịu ra, Tưởng Tuyết Tùng và Hạ Đức Trường là bạn tốt, cũng chả khác gì hắn đồng thời bị kẹp giữa Tưởng Tuyết Tùng và Hạ Đức Trường, từ đó, đồng thời chịu áp lực từ mấy phía, hắn cũng nghi ngờ bản thân có thể có sức chịu đựng lớn như thế không.
Có thể nói, điều Thành ủy đảm nhận chức thư ký của Tưởng Tuyết Tùng, bên ngoài thì là một bước lên trời nhưng thực ra là một bước tiến vào lôi trận. Chẳng những từng bước trấn động tâm lý mà còn có khả năng đường lui đều bị đóng, là một nước cờ nguy hiểm trong nguy hiểm…
- Phú quý chỉ có thể có từ trong gian khó.
Quan Doãn nhất thời suy nghĩ tới mức xuất thần, thình lình Nhất Giai tới vỗ vai hắn, nói:
- Em đến huyện Khổng không chỉ vì việc đầu tư nông nghiệp hiệu suất cao đâu, còn một chuyện nữa liên quan đến tiền đồ của anh, phải nhắc nhở anh một chút.
Nhất Giai ngoài mặt vui tươi nhưng thực ra là để che giấu sự lo lắng bên trong, một câu của Quan Doãn ngoài việc đầu tư nông nghiệp hiệu suất cao huyện Khổng, không có chuyện gì khiến cô ấy bận tâm, làm cho cô ấy rất buồn, trong lòng buồn bực không nói nên lời --- chẳng lẽ hắn không phải là nỗi bận tâm của cô ấy sao?
- Mời lãnh đạo chỉ thị.
Quan Doãn trong lòng vui sướng. Nhất Giai là con mắt mà hắn gắn ở bên cạnh Hạ Đức Trường, nói thế thì Nhất Giai đến lần này nhất định sẽ có động tĩnh mới nhất của Hạ Đức Trường hoặc là trong Tỉnh sao?
/556
|