Quan Doãn vừa sửng sốt vừa nghi hoặc, khó hiểu nhìn về phía Hạ Lai. Hạ Đức Trường đột nhiên gọi điện, còn nói muốn trò chuyện với hắn. Đã xảy ra chuyện gì?
Từ sau khi rời khỏi Bắc Kinh, đến nay đã hơn một năm, Quan Doãn và Hạ Đức Trường cũng không có liên hệ gì. Đừng nói gặp mặt, ngay cả một cuộc điện thoại một lá thư cũng có. Sao Hạ Đức Trường lai tâm huyết dâng trào, đột nhiên muốn nói chuyện với hắn?
Quan Doãn cũng không cho rằng vì Hạ Lai ở lại huyện Khổng không quay vể tỉnh thành, Hạ Đức Trường sẽ chẳng hay biết gì. Hơn nữa, Hạ Đức Trường biết rõ Hạ Lai tới huyện Khổng phỏng vấn, nhất định sẽ gặp mặt hắn. Khẳng định ông ta cũng sớm chuẩn bị tâm lý về chuyện Hạ Lai gặp hắn. Tuy nhiên hắn vẫn không cảm nhận được thái độ của Hạ Đức Trường đối với hắn có chuyển biến gì. Hắn cũng không cho rằng hiện tại là thời cơ tốt nhất để Hạ Đức Trường và hắn đối thoại.
Nghe điện thoại xong, nhất thời Quan Doãn có chút thất thần. Kim Nhất Giai lại vỗ vỗ vai của hắn, vẻ mặt còn nghiêm túc nói:
- Quan Doãn, thời khắc khảo nghiệm anh đã tới. Anh phải giữ vững nguyên tắc của mình. Trên vấn đề này, phải phân biệt trái phải rõ ràng, không thể dao động.
Kim Nhất Giai, người nói chuyện chính sự cũng là cô, người làm càn cũng là cô. Quan Doãn không để ý đến Kim Nhất Giai. Hắn đưa điện thoại tới bên tai:
- Trưởng ban Hạ, tôi là Quan Doãn.
- Quan Doãn à, sao lại gọi là Trưởng ban Hạ. Phải không gọi là chú Hạ chứ?
Giọng nói của Hạ Đức Trường trước sau như một, vô cùng thong thả chậm rãi. Giọn nói của ông ta đậm đặc tiếng phổ thông Bắc Kinh, tốc độ nói gằn từng tiếng một, vô hình trung lộ ra quan uy, cao cao tại thượng của ông ta.
Quan Doãn không gặp được mấy vị quan lớn. Trong tầm mắt của hắn, Hạ Đức Trường là người có quan uy lớn nhất.
Hạ Đức Trường nhỏ tuổi hơn ba hắn, hắn gọi là chú Hạ, quả thật phù hợp với bối phận. Khi Hạ Lai về đến nhà hắn, cũng gọi cha hắn là chú. Quan Doãn cũng không tính yêu cầu Hạ Lai đổi lại cách xưng hô, gọi lại là bác, bởi gì Quan Doãn cảm thấy, gọi sao cho dễ gọi là được, không cần để ý chi tiết. Tuy nhiên nghĩ tới trước kia hắn gọi Hạ Đức Trường là chú Hạ rất thân thiết, hiện tại bảo hắn gọi là chú Hạ, hắn lại cảm thấy khó có thể mở miệng.
- Trưởng ban Hạ có chỉ thị gì?
Quan Doãn không đáp lại lời Hạ Đức Trường nói. Giọng điệu mang tính công việc, không quá nhiệt tình, nhưng không phải là lạnh lùng cự tuyệt người từ xa ngàn dặm. Tóm lại, giọng điệu không xa không gần, nắm chắc vừa phải.
- Hạ Lai tới huyện Khổng phỏng vấn. Con bé có cần gì, cũng đành phải nhờ một phần vào bạn học. Cháu có thể giúp đỡ nó một chút. Con bé còn trẻ. Không hiểu chuyện lắm, cũng chưa từng xuống cơ sở. Đối với tình huống phức tạp dưới cơ sở, cũng không hiểu biết nhiều lắm, chưa chuẩn bị đầy đủ...
- Ở huyện Khổng đã có tôi, mong Trưởng ban Hạ yên tâm. Tôi nhất định sẽ chăm sóc Hạ Lai thật tốt.
Nghe Hạ Đức Trường có phần nhạt nhẽo, Quan Doãn cũng ôn hoà đáp lại. Hạ Đức Trường nói một câu “nhờ tới bạn học” không phải không có hàm ý, mà rõ ràng đã ám chỉ với hắn, đối với tình yêu giữa hắn và Hạ Lai, thái độ của ông ta vẫn không thay đổi - không đồng ý.
- Quan Doãn, có một câu, tôi không biết có nên nói hay không. Đứng trên lập trường Phó trưởng ban cán bộ Tỉnh ủy, tôi không nên nói với cậu. Nhưng là cha của Hạ Lai, xuất phát từ sự quan tâm cá nhân đối với cậu, tôi lại không thể không nói.
So với giọng nói thuần khiết như tiếng trời của Hạ Lai, giọng nói của Hạ Đức Trường trầm thấp mà đầy nhịp điệu, rất có quan vị, nhưng không có mấy cảm xúc.
- Nếu Trưởng ban Hạ cảm thấy không tiện nói, vậy không nói cũng được.
Giọng điệu Quan Doãn càng thêm lãnh đạm. Hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hạ Lai một cái. Hạ Lai và Kim Nhất Giai đứng ở gần đấy. Vẻ mặt Hạ Lai đầy lo lắng. Còn Kim Nhất Giai cười lạnh nhạt, như ráng mây cuối chiều, vân đạm phong khinh. Đương nhiên, chuyện này không liên quan tới cô.
Ngược lại, Ôn Lâm ở một bên, bông hoa nhỏ cầm trong tay không ngừng chuyển động. Cô đang dỏng tai lên, nghe xem Quan Doãn nói gì.
- Khụ...
Dường như Hạ Đức Trường bị sặc một chút. Sau khi tạm dừng một lát, ông ta mới nói.
- Vẫn phải nói một chút... Tình hình huyện Khổng rất phức tạp. Tuy rằng cậu là thông tín viên của Lãnh Phong, nhưng tốt nhất cũng đừng tham gia vào vấn đề của Lý Vĩnh Xương. Chuyện của đại nhân, tiểu hài tử tốt nhất không nên can thiệp vào, không dễ chơi đâu.
Hạ Đức Trường đang ám chỉ gì, Quan Doãn đều biết. Hạ Đức Trường gọi điện thoại tới, không phải vì quan tâm tới hắn, cũng không phải thật sự để ý tới sự an nguy của Hạ Lai, mà vì thế cục huyện Khổng. Có lẽ Hạ Đức Trường đã thăm dò thế cục huyện Khổng, biết hắn ở huyện Khổng càng ngày càng có trọng lượng, đã thành một người quan trọng.
Mà trước đó, Hạ Đức Trường đồng ý để Hạ Lai đến huyện Khổng ngầm điều tra, mục đích thực sự chỉ sợ vẫn muốn mượn Hạ Lai để điều tra, thăm dò thế cục huyện Khổng, khiến cái vòi của ông ta từ tỉnh thành vươn được đến huyện Khổng.
Điều Hạ Đức Trường thực sự quan tâm không phải huyện Khổng. Huyện Khổng cũng không phải huyện có kinh tế mạnh gì, lại cách xa tỉnh thành. Ở đây, ông ta không có mưu đồ lợi ích chính trị. Điều ông ta quan tâm chính là Lãnh Phong và Lý Dật Phong. Nếu Quan Doãn đoán đúng, Hạ Đức Trường nhúng tay vào thế cục huyện Khổng, có quan hệ tới phe phái của Lãnh Phong, Lý Dật Phong ở tỉnh thành. Liên tưởng đến việc Hạ Đức Trường từ Bắc Kinh nhảy dù tới, hẳn có điều gì rối rắm. Tin chắc rằng ở Tỉnh ủy, ông ta đã gặp phải cục diện rất xấu hổ, hẳn là đang cố gắng phá cục diện.
Rất không may, muốn phá cục diện, điểm mấu chốt của ông ta chính là huyện Khổng.
- Cám ơn Trưởng ban Hạ chỉ điểm, tôi sẽ nhớ kỹ.
Quan Doãn không giải thích, không phản bác, một câu liền đáp ứng.
- Trưởng ban Hạ còn muốn nói chuyện với Hạ Lai sao?
Từ đầu đến cuối, hắn không gọi một câu chú Hạ nào.
Hạ Đức Trường cũng đoán được Quan Doãn cũng không muốn nói chuyện với ông ta, đành phải nói:
- Được rồi, tôi cũng muốn nói Hạ Lai vài câu. Quan Doãn, tôi quả thật chỉ muốn tốt cho cậu. Cậu phải suy nghĩ kỹ.
Quan Doãn không nói tiếp, bỗng nhiên nghĩ ra nguyên nhân cuộc trò chuyện giữa Hạ Đức Trường và hắn. Chắc không phải hoạt động của Lãnh Phong ở tỉnh thành, đã động chạm tới lợi ích của Hạ Đức Trường đấy chứ?
Hắn trực tiếp giao điện thoại trong tay cho Hạ Lai. Cũng không biết Hạ Đức Trường và Hạ Lai đã nói gì, nhưng gần mười phút mới cúp điện thoại.
Hạ Lai cúp điện thoại, tới bên cạnh Quan Doãn, khẽ kéo cánh tay Quan Doãn nói:
- Quan Doãn, anh đừng tức giận được không? Ba là ba, em là em.
Quả thật Hạ Đức Trường khiến Quan Doãn muốn tức giận, nhưng vừa thấy bộ dạng e dè lo lắng của Hạ Lai, hắn lại mỉm cười:
- Đừng nghĩ nhiều. Anh không tức giận. Chỉ vì anh đang suy nghĩ nên làm thế nào để kiếm được một khoản từ việc đầu tư nông nghiệp hiệu suất cao ở huyện Khổng.
Đàn ông chịu chút ủy khuất cũng không có gì. Hơn nữa, tuy rằng Hạ Đức Trường là cha của Hạ Lai, Hạ Lai lại vẫn toàn tâm toàn ý gắn bó với hắn. Hạ Lai vì hắn đã phải chịu rất nhiều áp lực từ Hạ Đức Trường. Chẳng lẽ hắn còn vì tức giận với Hạ Đức Trường mà giận chó đánh mèo với cô?
Đàn ông không nên để người con gái của mình phải chịu ủy khuất, càng không thể trút giận lên người yêu của mình.
Hạ Lai cười rạng rỡ:
- Anh à, hiện tại càng ngày càng tham tiền.
- Có một câu quân tử yêu tiền. Đàn ông trong xã hội có hai điều quan tâm nhất. Một là quyền lực, hai là tiền tài.
Kim Nhất Giai nói thay tiếng lòng của Quan Doãn.
- Hiện tại, Quan Doãn đang thuận lợi trên con đường làm quan. Nếu thế cục huyện Khổng có chuyển biến thuận lợi, hắn sẽ trở thành người được coi trọng nhất huyện Khổng. Thậm chí là một Chủ tịch thị trấn cũng không nói chơi. Như vậy, quyền lực đã có, nên có ý tưởng kiếm tiền. Quan Doãn muốn kiếm một khoản từ nông nghiệp hiệu suất cao. Ý tưởng rất đúng lúc. Tôi ủng hộ.
- Nhất Giai đúng là một hồng nhan tri kỷ.
Ôn Lâm tới gần, mỉm cười liếc mắt nhìn Quan Doãn một cái.
- Trong cuộc đời một người đàn ông phải có một người vợ yêu thương anh ta, còn phải có một hồng nhan tri kỷ có thể thay anh ta giải quyết các vấn đề khó khăn. Quan Doãn, hiện tại hoa hồng và hoa hồng trắng anh đều có cả. Thật hạnh phúc nhỉ?
Ôn Lâm nói, nhìn như vui đùa, thật ra chỉ có Quan Doãn và cô có thể hiểu được. Lần trước, Quan Doãn nói muốn chuyển toàn bộ cổ phần công ty sang tên cho cô. Trong lòng cô còn vui sướng vô hạn. Bỗng nhiên thấy Kim Nhất Giai thay Quan Doãn suy nghĩ mọi chuyện, trong lòng không khỏi có chút suy nghĩ.
- Chỉ thêm phiền phức, khác nào thêm một đứa trẻ.
Quan Doãn nghiêm mặt, làm bộ ra uy.
- Không nói vớ vẩn nữa. Trước tiên nói một chút về việc nông nghiệp hiệu suất cao huyện Khổng đi.
- Được.
Vừa nói đến chính sự, vẻ mặt Kim Nhất Giai liền lập tức biểu hiện chuyên nghiệp.
- Hiện tại vẫn còn sớm, phải đi xem xét cấu tạo và tính chất của đất đai ở các nơi đã.
Sau hơn một giờ đi hết mấy chỗ trong khu vực huyện Khổng để xem xét sự khác nhau giữa cấu tạo và tính chất của đất đai, trong đầu Kim Nhất Giai đã có hình dung khái quát về vấn đề này. Đến giờ ăn cơm tối, Kim Nhất Giai nói ra suy nghĩ ban đầu của cô.
- Phía đông đất đai nhiều cát, thích hợp để cây dương phát triển nhanh chóng. Bước đầu quy hoạch, nhận thầu 2000 mẫu đất, tạo ra một khu gây trồng cây dương với tốc độ sinh trưởng cao. Phía nam, cấu tạo và tính chất của đất đai là trung tính. Chuẩn bị nhận thầu 2000 mẫu đất, xây dựng một khu gây giống, nuôi trồng cây cảnh, xanh hoá cây cối. Phía tây cấu tạo và tính chất của đất đai là đất sét, có thể xây dựng nhà kính lớn, 1000 mẫu sản xuất rau quả...
Kim Nhất Giai nói một hơi xong, lấy dây cột tóc, để lộ ra vẻ đẹp nữ tính chuyên nghiệp.
- Tổng thể rất lớn. Nhất Giai, trong lòng cô đã có nhận thức rất đầy đủ, chi tiết.
Quan Doãn rất vui mừng, Kim Nhất Giai là người phụ nữ hiện đại. Nếu cô đi theo chính trị, nhất định có thể được Lãnh Phong trọng dụng.
- Huyện Khổng bị cô nhìn thấu.
- Phải nói rằng, Nhất Giai bị anh nhìn thấu mới đúng.
Không đợi Kim Nhất Giai trả lời, Ôn Lâm lại ngắt lời. Hơn nữa cách nói chuyện của cô có phần không đúng, hài hước nhưng lại có ý tứ hàm xúc.
- Ôn Lâm!
Quan Doãn tức giận.
- Nếu còn quấy rối, tôi sẽ không khách khí với cô.
Ôn Lâm thấy Quan Doãn thật sự tức giận, cũng không dám nói càn, chỉ than thở một câu:
- Không phải chỉ là một câu đùa thôi sao. Có cần thổi râu trừng mắt như thế không?
- Tôi không có râu.
Quan Doãn vừa tức vừa buồn cười. Hắn hiểu tâm tư của Ôn Lâm, vừa ghen lại vừa thăm dò. Nhưng hiện tại đang bàn luận chính sự.
- Phía đông, đất thuộc về hai làng xã. Phía nam đất thuộc về doanh trại. Phía tây đất thuộc về thị trấn Phi Mã. Tổng cộng 5000 mẫu đất. Nếu trưng dụng toàn bộ, sẽ vô cùng rườm rà, hơn nữa công tác quá lớn. Tuy nhiên nếu tôi ra mặt, tôi cam đoan mùa xuân sang năm, giai đoạn trưng dụng đất và vấn đề còn sót lại, toàn bộ sẽ được giải quyết thuận lợi.
- Điều kiện của anh là?
Ánh mắt Kim Nhất Giai nhìn thẳng vào hai mắt Quan Doãn.
- Xét thấy công phu sư tử ngoạm của anh khi chào giá ở núi Bình Khâu, tôi hy vọng trong vấn đề đầu tư nông nghiệp hiệu suất cao, lòng tham của anh có thể nhỏ một chút.
- Ưu thế của Huyện Khổng là giá đất trẻ. Hơn nữa về phương diện thuế thu nhập cũng có ưu đãi. Giao thông cũng coi như thuận tiện. Vấn đề khó khăn nhất chính là trưng dụng đất, là làm công tác tư tưởng với nông dân. Mấy ngàn mẫu đất, nếu may mắn có thể mở ra được, theo những trường hợp trưng dụng đất trước đây, chỉ cần một hộ không đồng ý, công tác sẽ cản trở. Tôi bảo đảm công tác trưng dụng đất được thuận lợi, chẳng khác nào khai thông một cửa cuối cùng trong kế hoạch của cô. Tuy rằng đầu tư nông nghiệp hiệu suất cao của cô cũng mang đến lợi ích và hiệu quả kinh tế cho huyện Khổng, nhưng Công ty trồng cây cảnh xanh hóa của cô khẳng định là đến từ Bắc Kinh. Lấy Bắc Kinh vì trung tâm, trong phạm vi 400 km, điều kiện môi trường, đất đai và giao thông của huyện Khổng, tuyệt đối phù hợp yêu cầu nhất.
Kim Nhất Giai hết chỗ nói. Khi tiếp xúc với tư cách cá nhân, Quan Doãn sẽ ôn nhu khiến người khác động lòng. Nhưng trên bàn đàm phán, hắn lại khôn khéo khiến người khác đau đầu. Tuy nhiên cũng phải nói, cô thích giao tiếp với Quan Doãn cũng bởi tính công và tư phân minh. Cô cũng thích phong cách của Quan Doãn. Cô đành phải nói:
- Được rồi, anh ra giá đi.
Quan Doãn hít sâu một hơi. Nếu nói khai phá núi Bình Khâu chỉ là bước đầu tiên trong kế hoạch kiếm tiền to lớn của hắn, vậy việc nông nghiệp hiệu suất cao của Kim Nhất Giai được thuận lợi trụ lại huyện Khổng, sẽ trở thành đôi cánh cho hắn bay lên trên phương diện kinh tế. Kim Nhất Giai nói đúng, đây là thời điểm vì mình cũng vì mọi người bên cạnh, gây dựng một cơ sở kinh tế hùng hậu.
Từ sau khi rời khỏi Bắc Kinh, đến nay đã hơn một năm, Quan Doãn và Hạ Đức Trường cũng không có liên hệ gì. Đừng nói gặp mặt, ngay cả một cuộc điện thoại một lá thư cũng có. Sao Hạ Đức Trường lai tâm huyết dâng trào, đột nhiên muốn nói chuyện với hắn?
Quan Doãn cũng không cho rằng vì Hạ Lai ở lại huyện Khổng không quay vể tỉnh thành, Hạ Đức Trường sẽ chẳng hay biết gì. Hơn nữa, Hạ Đức Trường biết rõ Hạ Lai tới huyện Khổng phỏng vấn, nhất định sẽ gặp mặt hắn. Khẳng định ông ta cũng sớm chuẩn bị tâm lý về chuyện Hạ Lai gặp hắn. Tuy nhiên hắn vẫn không cảm nhận được thái độ của Hạ Đức Trường đối với hắn có chuyển biến gì. Hắn cũng không cho rằng hiện tại là thời cơ tốt nhất để Hạ Đức Trường và hắn đối thoại.
Nghe điện thoại xong, nhất thời Quan Doãn có chút thất thần. Kim Nhất Giai lại vỗ vỗ vai của hắn, vẻ mặt còn nghiêm túc nói:
- Quan Doãn, thời khắc khảo nghiệm anh đã tới. Anh phải giữ vững nguyên tắc của mình. Trên vấn đề này, phải phân biệt trái phải rõ ràng, không thể dao động.
Kim Nhất Giai, người nói chuyện chính sự cũng là cô, người làm càn cũng là cô. Quan Doãn không để ý đến Kim Nhất Giai. Hắn đưa điện thoại tới bên tai:
- Trưởng ban Hạ, tôi là Quan Doãn.
- Quan Doãn à, sao lại gọi là Trưởng ban Hạ. Phải không gọi là chú Hạ chứ?
Giọng nói của Hạ Đức Trường trước sau như một, vô cùng thong thả chậm rãi. Giọn nói của ông ta đậm đặc tiếng phổ thông Bắc Kinh, tốc độ nói gằn từng tiếng một, vô hình trung lộ ra quan uy, cao cao tại thượng của ông ta.
Quan Doãn không gặp được mấy vị quan lớn. Trong tầm mắt của hắn, Hạ Đức Trường là người có quan uy lớn nhất.
Hạ Đức Trường nhỏ tuổi hơn ba hắn, hắn gọi là chú Hạ, quả thật phù hợp với bối phận. Khi Hạ Lai về đến nhà hắn, cũng gọi cha hắn là chú. Quan Doãn cũng không tính yêu cầu Hạ Lai đổi lại cách xưng hô, gọi lại là bác, bởi gì Quan Doãn cảm thấy, gọi sao cho dễ gọi là được, không cần để ý chi tiết. Tuy nhiên nghĩ tới trước kia hắn gọi Hạ Đức Trường là chú Hạ rất thân thiết, hiện tại bảo hắn gọi là chú Hạ, hắn lại cảm thấy khó có thể mở miệng.
- Trưởng ban Hạ có chỉ thị gì?
Quan Doãn không đáp lại lời Hạ Đức Trường nói. Giọng điệu mang tính công việc, không quá nhiệt tình, nhưng không phải là lạnh lùng cự tuyệt người từ xa ngàn dặm. Tóm lại, giọng điệu không xa không gần, nắm chắc vừa phải.
- Hạ Lai tới huyện Khổng phỏng vấn. Con bé có cần gì, cũng đành phải nhờ một phần vào bạn học. Cháu có thể giúp đỡ nó một chút. Con bé còn trẻ. Không hiểu chuyện lắm, cũng chưa từng xuống cơ sở. Đối với tình huống phức tạp dưới cơ sở, cũng không hiểu biết nhiều lắm, chưa chuẩn bị đầy đủ...
- Ở huyện Khổng đã có tôi, mong Trưởng ban Hạ yên tâm. Tôi nhất định sẽ chăm sóc Hạ Lai thật tốt.
Nghe Hạ Đức Trường có phần nhạt nhẽo, Quan Doãn cũng ôn hoà đáp lại. Hạ Đức Trường nói một câu “nhờ tới bạn học” không phải không có hàm ý, mà rõ ràng đã ám chỉ với hắn, đối với tình yêu giữa hắn và Hạ Lai, thái độ của ông ta vẫn không thay đổi - không đồng ý.
- Quan Doãn, có một câu, tôi không biết có nên nói hay không. Đứng trên lập trường Phó trưởng ban cán bộ Tỉnh ủy, tôi không nên nói với cậu. Nhưng là cha của Hạ Lai, xuất phát từ sự quan tâm cá nhân đối với cậu, tôi lại không thể không nói.
So với giọng nói thuần khiết như tiếng trời của Hạ Lai, giọng nói của Hạ Đức Trường trầm thấp mà đầy nhịp điệu, rất có quan vị, nhưng không có mấy cảm xúc.
- Nếu Trưởng ban Hạ cảm thấy không tiện nói, vậy không nói cũng được.
Giọng điệu Quan Doãn càng thêm lãnh đạm. Hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hạ Lai một cái. Hạ Lai và Kim Nhất Giai đứng ở gần đấy. Vẻ mặt Hạ Lai đầy lo lắng. Còn Kim Nhất Giai cười lạnh nhạt, như ráng mây cuối chiều, vân đạm phong khinh. Đương nhiên, chuyện này không liên quan tới cô.
Ngược lại, Ôn Lâm ở một bên, bông hoa nhỏ cầm trong tay không ngừng chuyển động. Cô đang dỏng tai lên, nghe xem Quan Doãn nói gì.
- Khụ...
Dường như Hạ Đức Trường bị sặc một chút. Sau khi tạm dừng một lát, ông ta mới nói.
- Vẫn phải nói một chút... Tình hình huyện Khổng rất phức tạp. Tuy rằng cậu là thông tín viên của Lãnh Phong, nhưng tốt nhất cũng đừng tham gia vào vấn đề của Lý Vĩnh Xương. Chuyện của đại nhân, tiểu hài tử tốt nhất không nên can thiệp vào, không dễ chơi đâu.
Hạ Đức Trường đang ám chỉ gì, Quan Doãn đều biết. Hạ Đức Trường gọi điện thoại tới, không phải vì quan tâm tới hắn, cũng không phải thật sự để ý tới sự an nguy của Hạ Lai, mà vì thế cục huyện Khổng. Có lẽ Hạ Đức Trường đã thăm dò thế cục huyện Khổng, biết hắn ở huyện Khổng càng ngày càng có trọng lượng, đã thành một người quan trọng.
Mà trước đó, Hạ Đức Trường đồng ý để Hạ Lai đến huyện Khổng ngầm điều tra, mục đích thực sự chỉ sợ vẫn muốn mượn Hạ Lai để điều tra, thăm dò thế cục huyện Khổng, khiến cái vòi của ông ta từ tỉnh thành vươn được đến huyện Khổng.
Điều Hạ Đức Trường thực sự quan tâm không phải huyện Khổng. Huyện Khổng cũng không phải huyện có kinh tế mạnh gì, lại cách xa tỉnh thành. Ở đây, ông ta không có mưu đồ lợi ích chính trị. Điều ông ta quan tâm chính là Lãnh Phong và Lý Dật Phong. Nếu Quan Doãn đoán đúng, Hạ Đức Trường nhúng tay vào thế cục huyện Khổng, có quan hệ tới phe phái của Lãnh Phong, Lý Dật Phong ở tỉnh thành. Liên tưởng đến việc Hạ Đức Trường từ Bắc Kinh nhảy dù tới, hẳn có điều gì rối rắm. Tin chắc rằng ở Tỉnh ủy, ông ta đã gặp phải cục diện rất xấu hổ, hẳn là đang cố gắng phá cục diện.
Rất không may, muốn phá cục diện, điểm mấu chốt của ông ta chính là huyện Khổng.
- Cám ơn Trưởng ban Hạ chỉ điểm, tôi sẽ nhớ kỹ.
Quan Doãn không giải thích, không phản bác, một câu liền đáp ứng.
- Trưởng ban Hạ còn muốn nói chuyện với Hạ Lai sao?
Từ đầu đến cuối, hắn không gọi một câu chú Hạ nào.
Hạ Đức Trường cũng đoán được Quan Doãn cũng không muốn nói chuyện với ông ta, đành phải nói:
- Được rồi, tôi cũng muốn nói Hạ Lai vài câu. Quan Doãn, tôi quả thật chỉ muốn tốt cho cậu. Cậu phải suy nghĩ kỹ.
Quan Doãn không nói tiếp, bỗng nhiên nghĩ ra nguyên nhân cuộc trò chuyện giữa Hạ Đức Trường và hắn. Chắc không phải hoạt động của Lãnh Phong ở tỉnh thành, đã động chạm tới lợi ích của Hạ Đức Trường đấy chứ?
Hắn trực tiếp giao điện thoại trong tay cho Hạ Lai. Cũng không biết Hạ Đức Trường và Hạ Lai đã nói gì, nhưng gần mười phút mới cúp điện thoại.
Hạ Lai cúp điện thoại, tới bên cạnh Quan Doãn, khẽ kéo cánh tay Quan Doãn nói:
- Quan Doãn, anh đừng tức giận được không? Ba là ba, em là em.
Quả thật Hạ Đức Trường khiến Quan Doãn muốn tức giận, nhưng vừa thấy bộ dạng e dè lo lắng của Hạ Lai, hắn lại mỉm cười:
- Đừng nghĩ nhiều. Anh không tức giận. Chỉ vì anh đang suy nghĩ nên làm thế nào để kiếm được một khoản từ việc đầu tư nông nghiệp hiệu suất cao ở huyện Khổng.
Đàn ông chịu chút ủy khuất cũng không có gì. Hơn nữa, tuy rằng Hạ Đức Trường là cha của Hạ Lai, Hạ Lai lại vẫn toàn tâm toàn ý gắn bó với hắn. Hạ Lai vì hắn đã phải chịu rất nhiều áp lực từ Hạ Đức Trường. Chẳng lẽ hắn còn vì tức giận với Hạ Đức Trường mà giận chó đánh mèo với cô?
Đàn ông không nên để người con gái của mình phải chịu ủy khuất, càng không thể trút giận lên người yêu của mình.
Hạ Lai cười rạng rỡ:
- Anh à, hiện tại càng ngày càng tham tiền.
- Có một câu quân tử yêu tiền. Đàn ông trong xã hội có hai điều quan tâm nhất. Một là quyền lực, hai là tiền tài.
Kim Nhất Giai nói thay tiếng lòng của Quan Doãn.
- Hiện tại, Quan Doãn đang thuận lợi trên con đường làm quan. Nếu thế cục huyện Khổng có chuyển biến thuận lợi, hắn sẽ trở thành người được coi trọng nhất huyện Khổng. Thậm chí là một Chủ tịch thị trấn cũng không nói chơi. Như vậy, quyền lực đã có, nên có ý tưởng kiếm tiền. Quan Doãn muốn kiếm một khoản từ nông nghiệp hiệu suất cao. Ý tưởng rất đúng lúc. Tôi ủng hộ.
- Nhất Giai đúng là một hồng nhan tri kỷ.
Ôn Lâm tới gần, mỉm cười liếc mắt nhìn Quan Doãn một cái.
- Trong cuộc đời một người đàn ông phải có một người vợ yêu thương anh ta, còn phải có một hồng nhan tri kỷ có thể thay anh ta giải quyết các vấn đề khó khăn. Quan Doãn, hiện tại hoa hồng và hoa hồng trắng anh đều có cả. Thật hạnh phúc nhỉ?
Ôn Lâm nói, nhìn như vui đùa, thật ra chỉ có Quan Doãn và cô có thể hiểu được. Lần trước, Quan Doãn nói muốn chuyển toàn bộ cổ phần công ty sang tên cho cô. Trong lòng cô còn vui sướng vô hạn. Bỗng nhiên thấy Kim Nhất Giai thay Quan Doãn suy nghĩ mọi chuyện, trong lòng không khỏi có chút suy nghĩ.
- Chỉ thêm phiền phức, khác nào thêm một đứa trẻ.
Quan Doãn nghiêm mặt, làm bộ ra uy.
- Không nói vớ vẩn nữa. Trước tiên nói một chút về việc nông nghiệp hiệu suất cao huyện Khổng đi.
- Được.
Vừa nói đến chính sự, vẻ mặt Kim Nhất Giai liền lập tức biểu hiện chuyên nghiệp.
- Hiện tại vẫn còn sớm, phải đi xem xét cấu tạo và tính chất của đất đai ở các nơi đã.
Sau hơn một giờ đi hết mấy chỗ trong khu vực huyện Khổng để xem xét sự khác nhau giữa cấu tạo và tính chất của đất đai, trong đầu Kim Nhất Giai đã có hình dung khái quát về vấn đề này. Đến giờ ăn cơm tối, Kim Nhất Giai nói ra suy nghĩ ban đầu của cô.
- Phía đông đất đai nhiều cát, thích hợp để cây dương phát triển nhanh chóng. Bước đầu quy hoạch, nhận thầu 2000 mẫu đất, tạo ra một khu gây trồng cây dương với tốc độ sinh trưởng cao. Phía nam, cấu tạo và tính chất của đất đai là trung tính. Chuẩn bị nhận thầu 2000 mẫu đất, xây dựng một khu gây giống, nuôi trồng cây cảnh, xanh hoá cây cối. Phía tây cấu tạo và tính chất của đất đai là đất sét, có thể xây dựng nhà kính lớn, 1000 mẫu sản xuất rau quả...
Kim Nhất Giai nói một hơi xong, lấy dây cột tóc, để lộ ra vẻ đẹp nữ tính chuyên nghiệp.
- Tổng thể rất lớn. Nhất Giai, trong lòng cô đã có nhận thức rất đầy đủ, chi tiết.
Quan Doãn rất vui mừng, Kim Nhất Giai là người phụ nữ hiện đại. Nếu cô đi theo chính trị, nhất định có thể được Lãnh Phong trọng dụng.
- Huyện Khổng bị cô nhìn thấu.
- Phải nói rằng, Nhất Giai bị anh nhìn thấu mới đúng.
Không đợi Kim Nhất Giai trả lời, Ôn Lâm lại ngắt lời. Hơn nữa cách nói chuyện của cô có phần không đúng, hài hước nhưng lại có ý tứ hàm xúc.
- Ôn Lâm!
Quan Doãn tức giận.
- Nếu còn quấy rối, tôi sẽ không khách khí với cô.
Ôn Lâm thấy Quan Doãn thật sự tức giận, cũng không dám nói càn, chỉ than thở một câu:
- Không phải chỉ là một câu đùa thôi sao. Có cần thổi râu trừng mắt như thế không?
- Tôi không có râu.
Quan Doãn vừa tức vừa buồn cười. Hắn hiểu tâm tư của Ôn Lâm, vừa ghen lại vừa thăm dò. Nhưng hiện tại đang bàn luận chính sự.
- Phía đông, đất thuộc về hai làng xã. Phía nam đất thuộc về doanh trại. Phía tây đất thuộc về thị trấn Phi Mã. Tổng cộng 5000 mẫu đất. Nếu trưng dụng toàn bộ, sẽ vô cùng rườm rà, hơn nữa công tác quá lớn. Tuy nhiên nếu tôi ra mặt, tôi cam đoan mùa xuân sang năm, giai đoạn trưng dụng đất và vấn đề còn sót lại, toàn bộ sẽ được giải quyết thuận lợi.
- Điều kiện của anh là?
Ánh mắt Kim Nhất Giai nhìn thẳng vào hai mắt Quan Doãn.
- Xét thấy công phu sư tử ngoạm của anh khi chào giá ở núi Bình Khâu, tôi hy vọng trong vấn đề đầu tư nông nghiệp hiệu suất cao, lòng tham của anh có thể nhỏ một chút.
- Ưu thế của Huyện Khổng là giá đất trẻ. Hơn nữa về phương diện thuế thu nhập cũng có ưu đãi. Giao thông cũng coi như thuận tiện. Vấn đề khó khăn nhất chính là trưng dụng đất, là làm công tác tư tưởng với nông dân. Mấy ngàn mẫu đất, nếu may mắn có thể mở ra được, theo những trường hợp trưng dụng đất trước đây, chỉ cần một hộ không đồng ý, công tác sẽ cản trở. Tôi bảo đảm công tác trưng dụng đất được thuận lợi, chẳng khác nào khai thông một cửa cuối cùng trong kế hoạch của cô. Tuy rằng đầu tư nông nghiệp hiệu suất cao của cô cũng mang đến lợi ích và hiệu quả kinh tế cho huyện Khổng, nhưng Công ty trồng cây cảnh xanh hóa của cô khẳng định là đến từ Bắc Kinh. Lấy Bắc Kinh vì trung tâm, trong phạm vi 400 km, điều kiện môi trường, đất đai và giao thông của huyện Khổng, tuyệt đối phù hợp yêu cầu nhất.
Kim Nhất Giai hết chỗ nói. Khi tiếp xúc với tư cách cá nhân, Quan Doãn sẽ ôn nhu khiến người khác động lòng. Nhưng trên bàn đàm phán, hắn lại khôn khéo khiến người khác đau đầu. Tuy nhiên cũng phải nói, cô thích giao tiếp với Quan Doãn cũng bởi tính công và tư phân minh. Cô cũng thích phong cách của Quan Doãn. Cô đành phải nói:
- Được rồi, anh ra giá đi.
Quan Doãn hít sâu một hơi. Nếu nói khai phá núi Bình Khâu chỉ là bước đầu tiên trong kế hoạch kiếm tiền to lớn của hắn, vậy việc nông nghiệp hiệu suất cao của Kim Nhất Giai được thuận lợi trụ lại huyện Khổng, sẽ trở thành đôi cánh cho hắn bay lên trên phương diện kinh tế. Kim Nhất Giai nói đúng, đây là thời điểm vì mình cũng vì mọi người bên cạnh, gây dựng một cơ sở kinh tế hùng hậu.
/556
|