- Thật hay giả?
Sắc mặt Quan Doãn cũng thay đổi, vừa khiếp sợ cũng vừa nghi hoặc.
Thật ra Quan Doãn đã sớm hỏi qua ông cụ Dung về vấn đề tương tự. Câu trả lời của ông cụ Dung là, chỉ trùng hợp cùng họ mà thôi. Ông không thân không thích, vẫn chỉ có một mình.
Tính tuổi, nếu ông cụ Dung là ông nội Tiểu Muội, dường như hơi nhỏ. Tuy rằng Quan Doãn cũng không rõ ràng ông cụ Dung thực sự bao nhiêu tuổi, nhưng với sự suy tính của hắn, hẳn chưa đến sáu mươi tuổi. Năm nay, Tiểu Muội mười sáu tuổi, xét chênh lệch tuổi giữa hai đời người, ông nội của cô bé ít nhất cũng phải sáu mươi sáu tuổi.
Đương nhiên, cũng không loại trừ ông cụ Dung thực sự bảy mươi tuổi. Nhưng Quan Doãn không tin. Thứ nhất là xem tinh thần trạng thái của ông cụ Dung không giống một người già bảy mươi tuổi. Thứ hai là ông cụ Dung có thân thể khỏe mạnh, tướng mạo cũng không già lắm. Nếu nói hiện giờ đã quá bảy mươi, thật sự không giống.
Nhưng không biết vì sao, hôm nay ông cụ Dung cố ý chủ động đưa ra vấn đề thân thế của Tiểu Muội. Hơn nữa, lần trước Kim Nhất Giai buột miệng nói đến cha mẹ ruột của Tiểu Muội ở Bắc Kinh. Cùng kết hợp hai chuyện lại, có thể nào không khiến Quan Doãn cảm thấy rất chấn động.
Không phải Quan Doãn ích kỷ không cho Tiểu Muội nhận cha mẹ ruột, mà hiện tại Tiểu Muội đã hòa nhập với người nhà họ Quan. Hắn không muốn cô rời khỏi nhà họ Quan, không muốn trở lại bên cạnh cha mẹ ruột, không muốn phá vỡ cuộc sống yên ổn hiện tại. Mặc kệ năm đó cha mẹ ruột của cô xuất phát từ nguyên nhân gì mà vứt bỏ cô - đối với cô, chính là vứt bỏ, cho nên Quan Doãn mới không có thiện cảm đối với cha mẹ ruột của Tiểu Muội. Hiện tại mới nghĩ bù đắp lại sai lầm năm đó, đã muộn rồi. Cuộc đời không có đường lui.
Nhưng hiện tại ông cụ Dung lại nhắc với hắn về người thân của Dung Tiểu Muội, thiếu chút nữa khiến Quan Doãn nhảy dựng lên.
- Ông cụ Dung, bác đừng làm tôi sợ. Sao Tiểu Muội có thể là người thân của bác?
Trên mặt ông cụ Dung đầy sự từng trải, lộ ra chút ý vị sâu xa, tươi cười:
- Nói Tiểu Muội là con gái của bác, tuổi bác quá lớn. Nói Tiểu Muội là cháu gái của bác, tuổi bác lại quá nhỏ. Nhưng suy nghĩ uyển chuyển một chút, nói không chừng Tiểu Muội chính là cháu họ của bác...
Đầu Quan Doãn lớn như cái đấu:
- Cái gì gọi là nói không chừng chính là. Trái lại, bác phải nói cho chắc chắn.
Bỗng nhiên ông cụ Dung lại thở dài một tiếng:
- Bác thật muốn nói cho cháu một lời chắc chắn, nhưng bác không phải là thần tiên. Bác cũng chỉ dựa theo dòng họ và tướng mạo của con bé để suy đoán. Có thể con bé và bác là một chi nhà họ Dung. Theo vai vế mà nói, hẳn con bé gọi bác là bác. Chờ sau này bác làm rõ, sẽ nói cho cháu biết chân tướng sự việc. Tuy nhiên từ giờ trở đi, cháu phải cho con bé gọi bác là bác Dung.
- Được rồi, còn cháu thì sao?
Quan Doãn hỏi.
Ông cụ Dung nói chân thành như vậy, dường như đã nhớ tới chuyện gì thương tâm, ánh mắt tràn ngập vẻ mơ màng, nhìn về hướng bắc. Suốt một lúc lâu, lão không nói gì, sau đó mới trả lời Quan Doãn:
- Cháu cứ gọi bác là Ông cụ Dung cũng được, nghe thân thiết, khiến người ta cảm giác trong lòng kiên định.
Ông cụ Dung nói trong lòng kiên định là có ý tứ gì? Đương nhiên, Quan Doãn không lý giải được, chỉ chợt cảm thấy Ông cụ Dung chợt xa chợt gần. Xa thì xa cuối chân trời, như trăng sáng phía chân trời vậy. Gần thì, như một trưởng bối hòa ái dễ gần. Tang thương của Ông cụ Dung, hắn không biết. Chuyện cũ của Ông cụ Dung, hắn cũng gần như hoàn toàn không biết gì cả. Hắn chỉ cần biết là, trong phạm vi hắn có thể làm được, hắn sẽ tận tâm cố gắng giúp đỡ cho Ông cụ Dung.
- Ông cụ Dung, chờ sau khi ngành du lịch ở núi Bình Khâu được khai thác phát triển, cháu có tiền, bác cũng đừng ra quán nữa, để cháu nuôi cho bác.
Quan Doãn nói, cũng là xuất phát từ đáy lòng. Tuy rằng hắn còn gọi là Ông cụ Dung, nhưng ông cũng giống như người thân của hắn.
- Bác còn làm được, sao phải để cháu nuôi bác? Không vội, không vội, ít nhất bác còn có thể làm được hai mươi năm nữa.
Lão Dung Đầu cười ha hả, ngoài miệng nói không, trong ánh mắt cũng lộ ra vẻ hiền từ và thỏa mãn. Hiển nhiên đối với tấm lòng hiếu thuận của Quan Doãn, ông lão vô cùng hưởng thụ.
Nhóm năm người Quan Doãn, sau khi ăn xong xuất phát tới nhà họ Quan. Năm người, lần lượt ngồi trên ba chiếc xe đạp. Quan Doãn một xe đèo Hạ Lai. Ôn Lâm một xe, đèo Kim Nhất Giai, Tiểu Muội một mình một xe. Năm người đi đường cười nói reo hò. Dọc theo quốc lộ đi xuống phía nam, ánh mặt trời mùa thu ấm áp chiếu xuống, hướng về phía tuổi trẻ tự do và hoàn mỹ kia.
Vốn ngay từ đầu Kim Nhất Giai còn không đồng ý ngồi ở phía sau. Cô nói ngồi ở phía sau xe thì đau mông, nhưng lại không muốn ngồi phía trước đạp xe. Cô nói mặc váy đạp xe rất chướng tai gai mắt. Nghe được hai lý do lớn nhất đó, Quan Doãn tức giận:
- Cô thật sự là thiên kim tiểu thư, không ai hầu nổi.
Một câu nói đó lại khiến Kim Nhất Giai tức giận:
- Cũng không phải tôi chưa từng ngồi xe đạp, ngồi vào có gì đặc biệt hơn người chứ?
Nông thôn vào tháng chín, đạp xe trên con đường nhựa, hai bên là cây bạch dương cao lớn, ánh mặt trời loang lổ, bóng dáng đau buồn, gió thu thổi phất phơ, khiến họ cảm thấy vô cùng vui sướng. Từ trên đường nhìn về phía đồng ruộng phía xa xa, nông dân đang ở thu hoạch vụ thu, có vài nơi đã được san bằng, giống một bàn tay duỗi ra, hy vọng chờ đợi mùa đông sắp đến.
Hạ Lai không dám làm càn ôm lấy lưng Quan Doãn, chỉ nắm lấy góc áo của hắn, ngồi phía sau xe hắn, trong lòng như ai rót mật. Cô nhớ tới lần trước, khi từ núi Bình Khâu xuống. Lúc đó cô cũng ngồi phía sau hắn như bây giờ, trái tim tràn ngập hạnh phúc, thầm mong con đường không kết thúc, đi mãi đi mãi như vậy.
Nhìn Hạ Lai thực sự có vài phần tươi mát. Nhất là chiếc áo tím của cô tôn lên làn da trắng như tuyết. Hai chân nhẹ nhàng đong đưa, còn khe khẽ ngâm nga một bài hát không biết tên, lắng nghe, thì ra là “khiến tôi vui mừng khiến tôi buồn đau” của Chu Hoa Kiện.
Ôn Lâm vừa đạp xe đèo Kim Nhất Giai, vừa nhìn trộm vẻ mặt hạnh phúc của Hạ Lai, trong lòng có chút cảm giác mất mát và ghen tuông. Có lẽ... Quan Doãn đúng là vẫn còn yêu Hạ Lai, hoặc là cô với Quan Doãn hữu duyên vô phận. Nghĩ như vậy, trong lòng không khỏi bi thương. Cái mũi cay cay, thiếu chút nữa thì rơi lệ. Cô quay đầu đi chỗ khác, không muốn để người khác chú ý tới sự thương tâm trong lòng mình.
Kim Nhất Giai cũng đã nhận ra sự khác thường của Ôn Lâm. Thấy ánh mắt Ôn Lâm luôn nhìn Quan Doãn và Hạ Lai, trong lòng cô đã hiểu ra vài phần. Cô thầm than một tiếng, Quan Doãn kia, lưu tình khắp nơi. Làm thế nào mới tốt đây. Về sau, cô sao có thể yên tâm với hạnh phúc của Hạ Lai? Nghĩ như vậy, cô nhảy xuống xe đạp, xông đến chỗ Hạ Lai kêu:
- Hạ Lai, đổi chỗ.
Hạ Lai đang đắm chìm trong hạnh phúc, thình lình Kim Nhất Giai gọi cô. Cô nhảy xuống hỏi:
- Làm sao vậy?
- Không có việc gì, em muốn biết cảm giác ngồi phía sau một người đàn ông thì thế nào. Có phải có thể che mưa chắn gió, khiến lòng người kiên định hay không.
Kim Nhất Giai cười rất giảo hoạt.
- Ôi, em phải rõ ràng một chút. Quan Doãn là bạn trai của chị. Hắn có an toàn hay không là do cảm nhận chủ quan của chị. Cho dù em cảm thấy hắn tốt hay không tốt, cũng vô dụng.
Hạ Lai không muốn nhường chỗ.
- Đừng nháo nữa, em phải thay chị kiểm định. Nhanh lên, ra ngồi sau Ôn Lâm đi.
Kim Nhất Giai rất ngang bướng lôi kéo Hạ Lai, sau đó ngồi xuống sau xe Quan Doãn, còn rất thoải mái ôm lấy lưng Quan Doãn.
Hạ Lai không có cách nào khác, lại không tiện ghen với cô, biết cô cũng không có ác ý gì, đành phải ngồi ở sau xe Ôn Lâm.
Không biết Kim Nhất Giai là cố ý chọc tức Ôn Lâm, hay cố ý chọc túc Hạ Lai, chẳng những lấy tay ôm lấy lưng Quan Doãn, còn muốn dựa đầu vào phía sau lưng hắn, nhỏ giọng nói:
- Quan Doãn, đạp nhanh lên, đến phía trước, tôi có lời muốn nói với anh.
Tuy rằng Kim Nhất Giai là em họ, Hạ Lai vẫn tức giận, than thở nói:
- Nhất Giai thật là, chỉ biết làm loạn.
Ôn Lâm cũng tức giận:
- Hạ Lai, cẩn thận Kim Nhất Giai cướp Quan Doãn của cô.
- Nó dám!
Hạ Lai giơ giơ nắm tay lên. Mặc dù nắm tay của cô thật sự rất nhỏ, không có uy lực gì, tuy nhiên cũng biểu hiện quyết tâm của cô.
- Ngay cả là chị em, cũng phải rõ ràng, váy có thể cho nhau mặc, bạn trai thì không thể cho mượn.
Ôn Lâm đang đau buồn bỗng nhiên lại tươi tỉnh hẳn:
- Đúng vậy. Đuổi theo, không cho cô ấy có cơ hội quyến rũ Quan Doãn.
Tiểu Muội ở bên cạnh chỉ mỉm cười không nói gì. Thấy Quan Doãn được mọi người yêu thích như vậy cô cũng thấy tự hào. Nhưng trong lòng lại có chút cảm giác mất mát. Thật ra tình cảm của cô đối với Quan Doãn, ngoại trừ tình thân ra, làm sao không có tình cảm mơ mộng tơ tưởng tới yêu đương của con gái? Chỉ có điều cô còn nhỏ tuổi. Chờ đến khi cô trưởng thành, anh trai cũng đã sớm có chị dâu.
Quan Doãn cảm thấy khó hiểu đối với sự quấy rối của Kim Nhất Giai, lại ngại không thể bảo cô xuống xe. Bị cô ôm lấy lưng, hắn cảm thấy ngứa ngáy khó chịu. Hắn dùng một tay kéo lấy tay cô ra nói:
- Buông ra.
Kim Nhất Giai bị Quan Doãn nắm được tay, không hiểu sao cô chợt cảm thấy hoảng hốt, vội vàng buông tay ra, oán trách nói:
- Keo kiệt. Anh là đàn ông, bị con gái ôm một chút còn ghét bỏ, thật sự xem mình là con vàng sao?
Quan Doãn vui vẻ:
- Nói đi, cô ngồi trên xe tôi, có lời gì muốn nói.
- Tôi chỉ muốn nói với anh. Về sau, nếu anh phụ Hạ Lai, tôi sẽ không để anh được yên.
Kim Nhất Giai thấy đã cách xa Ôn Lâm và Tiểu Muội một đoạn, liền vỗ bả vai Quan Doãn.
- Hạ Lai có một khuyết điểm, thích ăn dấm chua. Nhưng chị ấy là con gái. Có ai không hy vọng người mình yêu chỉ yêu một mình mình? Anh phải hiểu cho chị ấy, trân trọng chi ấy, vĩnh viễn không được thương tổn chị ấy.
- Còn cần cô nói sao?
Quan Doãn quay đầu lại liếc mắt nhìn Kim Nhất Giai một cái.
- Nhiều chuyện. Quan tâm chuyện của cô là được rồi. Cho dù Hạ Lai là chị họ cô, chuyện của cô ấy cũng không cần cô quan tâm. Cô tới huyện Khổng, không phải vì chuyện tình cảm của cô ấy với tôi, mà là vì khai phá du lịch ở núi Bình Khâu và khảo sát nông nghiệp hiệu suất cao.
- Được rồi, tôi ngồi ở phía sau xe đạp của anh, nói chuyện với anh một chút về suy nghĩ của tôi khi đến huyện Khổng lần này.
Kim Nhất Giai cũng không ngờ cô và Quan Doãn sẽ bàn luận chuyện hợp tác trong tình hình như vậy. Cô từng ở trên máy bay nói chuyện hợp đồng với một nhà đầu tư nổi tiếng giàu có một phương, đã nói qua điều kiện trị giá bạc triệu trong xe với khách hàng. Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô ngồi ở phía sau xe đạp của một người, nghiêm túc bàn luận về hợp tác làm ăn. Cô có cảm giác mới lạ, còn có chút hưng phấn nho nhỏ.
Lẽ ra Kim Nhất Giai là người thay mặt cho nhà đầu tư, không nên thiên vị hợp tác với phía Quan Doãn, nhưng mọi người là động vật có tình cảm. Quan Doãn là bạn trai của Hạ Lai. Cô lại có chút tò mò lại có hứng thú đối với Quan Doãn. Bởi vậy khi giới thiệu tình hình với bên đầu tư, khó tránh khỏi có chút thiên vị cá nhân.
Dưới sự thuyết phục của cô, nhà đầu tư mạo hiểm đã đưa ra quyết định, đầu tư một triệu năm trăm ngàn để khai phá du lịch núi Bình Khâu. Núi Bình Khâu nhận thầu hợp đồng lấy hình thức tham dự cổ phần kinh doanh, chiếm 31%.
- 31%... vậy có phải quá ít hay không?
Quan Doãn vò đầu nói.
- Tôi không thể đồng ý.
- Anh không nên quá tham lam. 31% này vẫn là kết quả do tôi hết lần này tới lần khác cố gắng tranh thủ cho anh. Quan Doãn, nếu anh có lòng tham không đáy, tôi thật sự không thể hợp tác với anh rồi.
Quan Doãn cười hắc hắc:
- Về đến nhà rồi, vào trong nhà, không cho phép cô nói một câu về thân thế của Tiểu Muội, nhớ kỹ chưa?
- Vì sao?
- Không nên hỏi vì sao. Cô cứ nhớ kỹ là được.
- Thật hống hách.
Kim Nhất Giai đang cười, bỗng nhiên liền lại hạ thấp giọng, thần bí nói.
- Nếu tôi nói cho anh biết, vì sao Tưởng Tuyết Tùng lại muốn bắt Lý Vĩnh Xương nhưng không dám hạ thủ ngoan độc, anh có thể dịu dàng với tôi một chút hay không?
Sắc mặt Quan Doãn cũng thay đổi, vừa khiếp sợ cũng vừa nghi hoặc.
Thật ra Quan Doãn đã sớm hỏi qua ông cụ Dung về vấn đề tương tự. Câu trả lời của ông cụ Dung là, chỉ trùng hợp cùng họ mà thôi. Ông không thân không thích, vẫn chỉ có một mình.
Tính tuổi, nếu ông cụ Dung là ông nội Tiểu Muội, dường như hơi nhỏ. Tuy rằng Quan Doãn cũng không rõ ràng ông cụ Dung thực sự bao nhiêu tuổi, nhưng với sự suy tính của hắn, hẳn chưa đến sáu mươi tuổi. Năm nay, Tiểu Muội mười sáu tuổi, xét chênh lệch tuổi giữa hai đời người, ông nội của cô bé ít nhất cũng phải sáu mươi sáu tuổi.
Đương nhiên, cũng không loại trừ ông cụ Dung thực sự bảy mươi tuổi. Nhưng Quan Doãn không tin. Thứ nhất là xem tinh thần trạng thái của ông cụ Dung không giống một người già bảy mươi tuổi. Thứ hai là ông cụ Dung có thân thể khỏe mạnh, tướng mạo cũng không già lắm. Nếu nói hiện giờ đã quá bảy mươi, thật sự không giống.
Nhưng không biết vì sao, hôm nay ông cụ Dung cố ý chủ động đưa ra vấn đề thân thế của Tiểu Muội. Hơn nữa, lần trước Kim Nhất Giai buột miệng nói đến cha mẹ ruột của Tiểu Muội ở Bắc Kinh. Cùng kết hợp hai chuyện lại, có thể nào không khiến Quan Doãn cảm thấy rất chấn động.
Không phải Quan Doãn ích kỷ không cho Tiểu Muội nhận cha mẹ ruột, mà hiện tại Tiểu Muội đã hòa nhập với người nhà họ Quan. Hắn không muốn cô rời khỏi nhà họ Quan, không muốn trở lại bên cạnh cha mẹ ruột, không muốn phá vỡ cuộc sống yên ổn hiện tại. Mặc kệ năm đó cha mẹ ruột của cô xuất phát từ nguyên nhân gì mà vứt bỏ cô - đối với cô, chính là vứt bỏ, cho nên Quan Doãn mới không có thiện cảm đối với cha mẹ ruột của Tiểu Muội. Hiện tại mới nghĩ bù đắp lại sai lầm năm đó, đã muộn rồi. Cuộc đời không có đường lui.
Nhưng hiện tại ông cụ Dung lại nhắc với hắn về người thân của Dung Tiểu Muội, thiếu chút nữa khiến Quan Doãn nhảy dựng lên.
- Ông cụ Dung, bác đừng làm tôi sợ. Sao Tiểu Muội có thể là người thân của bác?
Trên mặt ông cụ Dung đầy sự từng trải, lộ ra chút ý vị sâu xa, tươi cười:
- Nói Tiểu Muội là con gái của bác, tuổi bác quá lớn. Nói Tiểu Muội là cháu gái của bác, tuổi bác lại quá nhỏ. Nhưng suy nghĩ uyển chuyển một chút, nói không chừng Tiểu Muội chính là cháu họ của bác...
Đầu Quan Doãn lớn như cái đấu:
- Cái gì gọi là nói không chừng chính là. Trái lại, bác phải nói cho chắc chắn.
Bỗng nhiên ông cụ Dung lại thở dài một tiếng:
- Bác thật muốn nói cho cháu một lời chắc chắn, nhưng bác không phải là thần tiên. Bác cũng chỉ dựa theo dòng họ và tướng mạo của con bé để suy đoán. Có thể con bé và bác là một chi nhà họ Dung. Theo vai vế mà nói, hẳn con bé gọi bác là bác. Chờ sau này bác làm rõ, sẽ nói cho cháu biết chân tướng sự việc. Tuy nhiên từ giờ trở đi, cháu phải cho con bé gọi bác là bác Dung.
- Được rồi, còn cháu thì sao?
Quan Doãn hỏi.
Ông cụ Dung nói chân thành như vậy, dường như đã nhớ tới chuyện gì thương tâm, ánh mắt tràn ngập vẻ mơ màng, nhìn về hướng bắc. Suốt một lúc lâu, lão không nói gì, sau đó mới trả lời Quan Doãn:
- Cháu cứ gọi bác là Ông cụ Dung cũng được, nghe thân thiết, khiến người ta cảm giác trong lòng kiên định.
Ông cụ Dung nói trong lòng kiên định là có ý tứ gì? Đương nhiên, Quan Doãn không lý giải được, chỉ chợt cảm thấy Ông cụ Dung chợt xa chợt gần. Xa thì xa cuối chân trời, như trăng sáng phía chân trời vậy. Gần thì, như một trưởng bối hòa ái dễ gần. Tang thương của Ông cụ Dung, hắn không biết. Chuyện cũ của Ông cụ Dung, hắn cũng gần như hoàn toàn không biết gì cả. Hắn chỉ cần biết là, trong phạm vi hắn có thể làm được, hắn sẽ tận tâm cố gắng giúp đỡ cho Ông cụ Dung.
- Ông cụ Dung, chờ sau khi ngành du lịch ở núi Bình Khâu được khai thác phát triển, cháu có tiền, bác cũng đừng ra quán nữa, để cháu nuôi cho bác.
Quan Doãn nói, cũng là xuất phát từ đáy lòng. Tuy rằng hắn còn gọi là Ông cụ Dung, nhưng ông cũng giống như người thân của hắn.
- Bác còn làm được, sao phải để cháu nuôi bác? Không vội, không vội, ít nhất bác còn có thể làm được hai mươi năm nữa.
Lão Dung Đầu cười ha hả, ngoài miệng nói không, trong ánh mắt cũng lộ ra vẻ hiền từ và thỏa mãn. Hiển nhiên đối với tấm lòng hiếu thuận của Quan Doãn, ông lão vô cùng hưởng thụ.
Nhóm năm người Quan Doãn, sau khi ăn xong xuất phát tới nhà họ Quan. Năm người, lần lượt ngồi trên ba chiếc xe đạp. Quan Doãn một xe đèo Hạ Lai. Ôn Lâm một xe, đèo Kim Nhất Giai, Tiểu Muội một mình một xe. Năm người đi đường cười nói reo hò. Dọc theo quốc lộ đi xuống phía nam, ánh mặt trời mùa thu ấm áp chiếu xuống, hướng về phía tuổi trẻ tự do và hoàn mỹ kia.
Vốn ngay từ đầu Kim Nhất Giai còn không đồng ý ngồi ở phía sau. Cô nói ngồi ở phía sau xe thì đau mông, nhưng lại không muốn ngồi phía trước đạp xe. Cô nói mặc váy đạp xe rất chướng tai gai mắt. Nghe được hai lý do lớn nhất đó, Quan Doãn tức giận:
- Cô thật sự là thiên kim tiểu thư, không ai hầu nổi.
Một câu nói đó lại khiến Kim Nhất Giai tức giận:
- Cũng không phải tôi chưa từng ngồi xe đạp, ngồi vào có gì đặc biệt hơn người chứ?
Nông thôn vào tháng chín, đạp xe trên con đường nhựa, hai bên là cây bạch dương cao lớn, ánh mặt trời loang lổ, bóng dáng đau buồn, gió thu thổi phất phơ, khiến họ cảm thấy vô cùng vui sướng. Từ trên đường nhìn về phía đồng ruộng phía xa xa, nông dân đang ở thu hoạch vụ thu, có vài nơi đã được san bằng, giống một bàn tay duỗi ra, hy vọng chờ đợi mùa đông sắp đến.
Hạ Lai không dám làm càn ôm lấy lưng Quan Doãn, chỉ nắm lấy góc áo của hắn, ngồi phía sau xe hắn, trong lòng như ai rót mật. Cô nhớ tới lần trước, khi từ núi Bình Khâu xuống. Lúc đó cô cũng ngồi phía sau hắn như bây giờ, trái tim tràn ngập hạnh phúc, thầm mong con đường không kết thúc, đi mãi đi mãi như vậy.
Nhìn Hạ Lai thực sự có vài phần tươi mát. Nhất là chiếc áo tím của cô tôn lên làn da trắng như tuyết. Hai chân nhẹ nhàng đong đưa, còn khe khẽ ngâm nga một bài hát không biết tên, lắng nghe, thì ra là “khiến tôi vui mừng khiến tôi buồn đau” của Chu Hoa Kiện.
Ôn Lâm vừa đạp xe đèo Kim Nhất Giai, vừa nhìn trộm vẻ mặt hạnh phúc của Hạ Lai, trong lòng có chút cảm giác mất mát và ghen tuông. Có lẽ... Quan Doãn đúng là vẫn còn yêu Hạ Lai, hoặc là cô với Quan Doãn hữu duyên vô phận. Nghĩ như vậy, trong lòng không khỏi bi thương. Cái mũi cay cay, thiếu chút nữa thì rơi lệ. Cô quay đầu đi chỗ khác, không muốn để người khác chú ý tới sự thương tâm trong lòng mình.
Kim Nhất Giai cũng đã nhận ra sự khác thường của Ôn Lâm. Thấy ánh mắt Ôn Lâm luôn nhìn Quan Doãn và Hạ Lai, trong lòng cô đã hiểu ra vài phần. Cô thầm than một tiếng, Quan Doãn kia, lưu tình khắp nơi. Làm thế nào mới tốt đây. Về sau, cô sao có thể yên tâm với hạnh phúc của Hạ Lai? Nghĩ như vậy, cô nhảy xuống xe đạp, xông đến chỗ Hạ Lai kêu:
- Hạ Lai, đổi chỗ.
Hạ Lai đang đắm chìm trong hạnh phúc, thình lình Kim Nhất Giai gọi cô. Cô nhảy xuống hỏi:
- Làm sao vậy?
- Không có việc gì, em muốn biết cảm giác ngồi phía sau một người đàn ông thì thế nào. Có phải có thể che mưa chắn gió, khiến lòng người kiên định hay không.
Kim Nhất Giai cười rất giảo hoạt.
- Ôi, em phải rõ ràng một chút. Quan Doãn là bạn trai của chị. Hắn có an toàn hay không là do cảm nhận chủ quan của chị. Cho dù em cảm thấy hắn tốt hay không tốt, cũng vô dụng.
Hạ Lai không muốn nhường chỗ.
- Đừng nháo nữa, em phải thay chị kiểm định. Nhanh lên, ra ngồi sau Ôn Lâm đi.
Kim Nhất Giai rất ngang bướng lôi kéo Hạ Lai, sau đó ngồi xuống sau xe Quan Doãn, còn rất thoải mái ôm lấy lưng Quan Doãn.
Hạ Lai không có cách nào khác, lại không tiện ghen với cô, biết cô cũng không có ác ý gì, đành phải ngồi ở sau xe Ôn Lâm.
Không biết Kim Nhất Giai là cố ý chọc tức Ôn Lâm, hay cố ý chọc túc Hạ Lai, chẳng những lấy tay ôm lấy lưng Quan Doãn, còn muốn dựa đầu vào phía sau lưng hắn, nhỏ giọng nói:
- Quan Doãn, đạp nhanh lên, đến phía trước, tôi có lời muốn nói với anh.
Tuy rằng Kim Nhất Giai là em họ, Hạ Lai vẫn tức giận, than thở nói:
- Nhất Giai thật là, chỉ biết làm loạn.
Ôn Lâm cũng tức giận:
- Hạ Lai, cẩn thận Kim Nhất Giai cướp Quan Doãn của cô.
- Nó dám!
Hạ Lai giơ giơ nắm tay lên. Mặc dù nắm tay của cô thật sự rất nhỏ, không có uy lực gì, tuy nhiên cũng biểu hiện quyết tâm của cô.
- Ngay cả là chị em, cũng phải rõ ràng, váy có thể cho nhau mặc, bạn trai thì không thể cho mượn.
Ôn Lâm đang đau buồn bỗng nhiên lại tươi tỉnh hẳn:
- Đúng vậy. Đuổi theo, không cho cô ấy có cơ hội quyến rũ Quan Doãn.
Tiểu Muội ở bên cạnh chỉ mỉm cười không nói gì. Thấy Quan Doãn được mọi người yêu thích như vậy cô cũng thấy tự hào. Nhưng trong lòng lại có chút cảm giác mất mát. Thật ra tình cảm của cô đối với Quan Doãn, ngoại trừ tình thân ra, làm sao không có tình cảm mơ mộng tơ tưởng tới yêu đương của con gái? Chỉ có điều cô còn nhỏ tuổi. Chờ đến khi cô trưởng thành, anh trai cũng đã sớm có chị dâu.
Quan Doãn cảm thấy khó hiểu đối với sự quấy rối của Kim Nhất Giai, lại ngại không thể bảo cô xuống xe. Bị cô ôm lấy lưng, hắn cảm thấy ngứa ngáy khó chịu. Hắn dùng một tay kéo lấy tay cô ra nói:
- Buông ra.
Kim Nhất Giai bị Quan Doãn nắm được tay, không hiểu sao cô chợt cảm thấy hoảng hốt, vội vàng buông tay ra, oán trách nói:
- Keo kiệt. Anh là đàn ông, bị con gái ôm một chút còn ghét bỏ, thật sự xem mình là con vàng sao?
Quan Doãn vui vẻ:
- Nói đi, cô ngồi trên xe tôi, có lời gì muốn nói.
- Tôi chỉ muốn nói với anh. Về sau, nếu anh phụ Hạ Lai, tôi sẽ không để anh được yên.
Kim Nhất Giai thấy đã cách xa Ôn Lâm và Tiểu Muội một đoạn, liền vỗ bả vai Quan Doãn.
- Hạ Lai có một khuyết điểm, thích ăn dấm chua. Nhưng chị ấy là con gái. Có ai không hy vọng người mình yêu chỉ yêu một mình mình? Anh phải hiểu cho chị ấy, trân trọng chi ấy, vĩnh viễn không được thương tổn chị ấy.
- Còn cần cô nói sao?
Quan Doãn quay đầu lại liếc mắt nhìn Kim Nhất Giai một cái.
- Nhiều chuyện. Quan tâm chuyện của cô là được rồi. Cho dù Hạ Lai là chị họ cô, chuyện của cô ấy cũng không cần cô quan tâm. Cô tới huyện Khổng, không phải vì chuyện tình cảm của cô ấy với tôi, mà là vì khai phá du lịch ở núi Bình Khâu và khảo sát nông nghiệp hiệu suất cao.
- Được rồi, tôi ngồi ở phía sau xe đạp của anh, nói chuyện với anh một chút về suy nghĩ của tôi khi đến huyện Khổng lần này.
Kim Nhất Giai cũng không ngờ cô và Quan Doãn sẽ bàn luận chuyện hợp tác trong tình hình như vậy. Cô từng ở trên máy bay nói chuyện hợp đồng với một nhà đầu tư nổi tiếng giàu có một phương, đã nói qua điều kiện trị giá bạc triệu trong xe với khách hàng. Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cô ngồi ở phía sau xe đạp của một người, nghiêm túc bàn luận về hợp tác làm ăn. Cô có cảm giác mới lạ, còn có chút hưng phấn nho nhỏ.
Lẽ ra Kim Nhất Giai là người thay mặt cho nhà đầu tư, không nên thiên vị hợp tác với phía Quan Doãn, nhưng mọi người là động vật có tình cảm. Quan Doãn là bạn trai của Hạ Lai. Cô lại có chút tò mò lại có hứng thú đối với Quan Doãn. Bởi vậy khi giới thiệu tình hình với bên đầu tư, khó tránh khỏi có chút thiên vị cá nhân.
Dưới sự thuyết phục của cô, nhà đầu tư mạo hiểm đã đưa ra quyết định, đầu tư một triệu năm trăm ngàn để khai phá du lịch núi Bình Khâu. Núi Bình Khâu nhận thầu hợp đồng lấy hình thức tham dự cổ phần kinh doanh, chiếm 31%.
- 31%... vậy có phải quá ít hay không?
Quan Doãn vò đầu nói.
- Tôi không thể đồng ý.
- Anh không nên quá tham lam. 31% này vẫn là kết quả do tôi hết lần này tới lần khác cố gắng tranh thủ cho anh. Quan Doãn, nếu anh có lòng tham không đáy, tôi thật sự không thể hợp tác với anh rồi.
Quan Doãn cười hắc hắc:
- Về đến nhà rồi, vào trong nhà, không cho phép cô nói một câu về thân thế của Tiểu Muội, nhớ kỹ chưa?
- Vì sao?
- Không nên hỏi vì sao. Cô cứ nhớ kỹ là được.
- Thật hống hách.
Kim Nhất Giai đang cười, bỗng nhiên liền lại hạ thấp giọng, thần bí nói.
- Nếu tôi nói cho anh biết, vì sao Tưởng Tuyết Tùng lại muốn bắt Lý Vĩnh Xương nhưng không dám hạ thủ ngoan độc, anh có thể dịu dàng với tôi một chút hay không?
/556
|