Quan Doãn lập tức dừng bước, quay đầu lại nhìn. Một góc váy của Kim Nhất Giai bị một thanh niên tóc dài nắm ở trong tay. Biểu tình của người thanh niên kia rất xuất sắc. Một bàn tay vẫn nắm góc váy không thả, một tay ôm mặt, hai mắt mở to nhìn chằm chằm vào Kim Nhất Giai, tỏ vẻ không thể tin được.
Thật may, váy của Kim Nhất Giai là váy dài, bị nắm một góc, chỉ lộ ra một bên bắp chân, cũng không có cảnh xuân tiết ra ngoài.
Người dân huyện Khổng chất phác, nhưng từ những năm tám mươi lần đầu tiên nghiêm đánh, trải qua mười năm dài yên ổn, một thế hệ lưu manh mới nhanh chóng trưởng thành lớn mạnh lên. Hơn nữa, trình độ học vấn thấp. Trên đường cái thị trấn thường xuyên có những thanh niên không có học vấn, không nghề nghiệp lúc ẩn lúc hiện, đánh nhau ẩu đả. Mọi người nhìn mãi thành quen.
Cho nên Lưu Bảo Gia mới có được danh hiệu gọi là Lưu Nhị Phi vô địch về số lần đánh nhau ở thị trấn Lào Cai. Cũng vì vậy mới có sự kết hợp thành tam giác vững chắc Lưu Bảo Gia, Lôi Tấn Lực và Lý Lý.
Nhưng bắt đầu từ năm trước, ba người Lưu Bảo Gia đã bắt đầu kìm chế lại, không tùy tiện đánh lộn, thành thành thật thật làm một đứa trẻ ngoan. Không phải bởi vì tự mấy người đều biết kiềm chế tính tình của mình, mà do Quan Doãn nghiêm khắc hạn chế, nên họ cũng không dám lỗ mãng.
Cảm giác của Quan Doãn nhạy bén, lại cảm thấy một trận bão táp sẽ tiến đến- nghiêm đánh lần thứ hai.
Cũng là không phải nói hắn mẫn cảm với chính trị, mà thông qua xem tin tức, ngửi được chút hơi thở khác thường. Từ báo chí trung ương đến cấp tỉnh, đều có một loại khẩn trương của gió thổi mưa giông trước cơn bão. Nhớ tới tính tàn khốc của lần nghiêm đánh đầu tiên, Quan Doãn cảm thấy mấy người Lưu Bảo Gia chắc chắn cúi đầu trước ba yêu cầu, không thể lại có liều lĩnh.
Súng bắn chim đầu đàn, điều này cũng không phải là giả. Khi nghiêm đánh lần đầu tiên, Quan Doãn còn nhớ rõ một đội chuyên trộm xe máy đã bị xoá sạch. Mấy thành viên chủ chốt đều bị bắn chết, đều là những người mới bắt đầu bước vào tuổi hai mươi. Trong đó có một người Quan Doãn cũng quen. Sau khi anh ta bị bắn chết, người nhà còn phải giao chi phí năm viên đạn mới có thể nhặt xác.
Có một lần Lão Dung Đầu cũng có ý vô tình nhắc nhở Quan Doãn một câu, gió to sắp lên, phải cúi đầu xoay người rời đi, tránh để người khác chú ý.
Nhưng cúi đầu xoay người rời đi làm người qua đường, không phải là bị người khi dễ đến cùng, cũng không trả đòn. Quan Doãn cùng đi với ba người con gái xinh đẹp. Trước không nói tới Ôn Lâm. Trong thị trấn, người biết cô cũng không ít. Có lẽ không tính là chói mắt. Nhưng Hạ Lai và Kim Nhất Giai đi đường, tuyệt đối là thu hút sự chú ý của người khác. Nhất là Kim Nhất Giai, so sánh với vẻ thanh lịch và hàm súc của Hạ Lai, cô quá bộc lộ tài năng, rất dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác phái.
Tuy nhiên, Quan Doãn cũng âm thầm lắc đầu, Kim Nhất Giai ra tay cũng quá ác độc. Một tay tát xuống, trên mặt người thanh niên lập tức hiện ra năm dấu ngón tay hồng hồng. Có thể thấy được cô xuống tay rất mạnh.
Người thanh niên tên là Tư Lý Lập, cùng mấy người bạn ăn cơm ở trên lầu. Khi gã xuống lầu lấy thuốc lá bị sắc đẹp của Hạ Lai và Kim Nhất Giai làm cho mờ mắt. Trong mắt cũng chỉ có Hạ Lai và Kim Nhất Giai, không chú ý tới Quan Doãn và Ôn Lâm đi ở phía trước. Nhất thời, sắc tâm nổi lên, vốn định mượn rượu sờ Hạ Lai, không ngờ Hạ Lai thông minh, thấy tình thế không ổn, nhẹ nhàng xoay người đi. Nhưng Kim Nhất Giai vốn không may mắn như vậy, bị tay bẩn của Ti Hữu Lập nắm được góc váy.
Trước kia Tư Hữu Lập từng không ít lần đùa giỡn với các cô gái khác. Đối phương nhiều nhất cũng chỉ mắng một câu đồ lưu manh, sau đó xoay người chạy lấy người. Gã chưa từng bị người nào tát như vậy. Hơn nữa, còn đánh đau như vậy đau. Gã liền tức giận. “ Choang “ một tiếng đập vỡ chai rượu, thuận tay vẽ một đường, cắt góc váy của Kim Nhất Giai. Gã hung tợn quát:
- Mẹ nó, con đàn bà thối tha, dám đánh ông đây, không muốn sống sao? Ngay cả ông đây ngủ với mày, mày cũng không thể động đến một ngón tay của ông!
Kim Nhất Giai chưa từng chịu nhục như vậy. Cô tính tình dữ dằn không nói hai lời, quay người kéo váy lại, lại giơ tay lên, dùng lực đánh Ti Hữu Lập một bạt tai nữa:
- Mày đáng phải bị đánh! Lưu manh, háo sắc, rác rưởi, đồ cặn bã!
Tư Hữu Lập lại giận không thể át, cầm lấy bình rượu khoa chân múa tay hướng về phía mặt Kim Nhất Giai:
- Củ chuối thật, con mẹ nó, tao sẽ hủy mặt của mày.
- Lấy cái tay thối của mày ra!
Ôn Lâm tiến tới, không chút do dự nhấc chân đá qua một cái, vào giữa hai chân của Tư Hữu Lập.
- Thật kém thông minh. Trong huyện Khổng, một mẫu ba phần đất, có phần cho mày giương oai sao.
Ôn Lâm xuống chân đủ ngoan độc, đá trúng vị trí hiểm. Ti Hữu Lập đau tới mức không chịu nổi, ngồi chồm hổm xuống, miệng còn lớn tiếng mắng:
- Mẹ nó, ai vậy, ai xuống tay ngoan độc như vậy...
Mới nói một nửa, lại một chân bay tới, ở giữa miệng. Cũng là Kim Nhất Giai bay lên đá vào miệng Ti Hữu Lập.
Cũng nói tính cách Ôn Lâm mạnh mẽ, không ngờ Kim Nhất Giai cũng có phần dũng cảm mạnh mẽ hơn. Hạ Lai sợ ngây người.
Ti Hữu Lập bị đánh, đau đớn không chịu nổi. Từ trên lầu, bốn năm người thanh niêm chạy rầm rầm xuống. Trong số họ, hoặc là người có hình xăm, hoặc là người tóc dài, hoặc là người phì phèo điếu thuốc. Tất cả đi xuống liền vây quanh ba người Ôn Lâm, Hạ Lai và Kim Nhất Giai.
Người dẫn đầu là người Ôn Lâm có biết. Bộ dạng tai to mặt lớn, không phải ai khác, chính là cháu của Thôi Ngọc Cường, Thôi Tiểu Thái. Phía sau Thôi Tiểu Thái còn có một người mà cô cũng biết. Đó chính là Tiền Nhất Thiên.
Sao Thôi Tiểu Thái và Tiền Nhất Thiên lại đi cùng nhau?
Ôn Lâm là người thẳng thắn, nghĩ tới là nói luôn. Cô đi tới nói:
- Thôi Tiểu Thái, cậu thật sự muốn dính vào sao? Đi cùng với một đám rác rưởi này à? Người này tóm váy người bạn của tôi. Cậu nói xem phải làm sao bây giờ? Còn nữa, cậu và Tiền Nhất Thiên đi với nhau, cẩn thận Trưởng phòng Thôi sẽ chửi.
- Tôi còn tưởng là ai, hóa ra chị Ôn.
Thôi Tiểu Thái cợt nhả cười ha ha mấy tiếng. Ánh mắt y nhanh chóng đảo qua mặt Hạ Lai và Kim Nhất Giai, trong mắt hiện lên chút kinh diễm.
- Hai người bạn của chị thật đúng là tuyệt sắc. Thế nào, giới thiệu một chút chứ?
Vừa nói, y vừa ra hiệu bằng mắt. Tiền Nhất Thiên hiểu ý, hung dữ trừng mắt nhìn Ôn Lâm một cái, xoay người nâng Ti Hữu Lập dậy.
- Giới thiệu cái đầu cậu.
Ôn Lâm nghiêm mặt.
- Cậu bảo gã nhận lỗi, bồi thường cái váy. Chuyện hôm nay coi như xong. Nếu không, chúng tôi sẽ tính sổ với gã.
Thôi Tiểu Thái lấy ngón tay chỉ vào Ti Hữu Lập:
- Chị Ôn, đừng trách tôi không nhắc nhở chị. Chị có biết anh ta là ai không vậy? Chị đánh sai lầm người rồi. Anh ta là từ thành phố tới, địa vị cũng không nhỏ, là con trai Cục trưởng cục Du lịch thành phố Tư.
- Tôi cần gì phải quan tâm gã là ai. Gã giở trò lưu manh đùa giỡn trước. Gã phải nhận lỗi.
Ôn Lâm vẫn quyết không buông tha.
- Nếu không bồi thường thì sao?
Thôi Tiểu Thái rướn lông mày, gương mặt béo ngoài cười nhưng trong không cười, run run vài cái.
- Tôi thật sự cảm thấy, chị còn phải nhận lỗi với công tử Tư.
- Nhận lỗi cái đầu cậu.
Ôn Lâm bị chọc tức.
- Ngay cả tôi cậu cũng không nể mặt sao, Thôi Tiểu Thái?
- Thật ra tôi cũng muốn, nhưng... Ngại quá, không làm được.
Thôi Tiểu Thái cười lạnh ha ha một hồi.
- Chị Ôn, mặt mũi của chị, thật ra không lớn tới như vậy. Công tử Tư bị đánh, tôi không có cách nào khác giải thích với Cục trưởng Tư.
- Mẹ nó, không thể thả các cô ấy đi. Tiểu Thái, anh dám thả các cô ấy đi, quan hệ giữa chúng ta liền chấm dứt.
Công tử Tư khôi phục lại vài phần tinh khí, hổn hển chỉ vào Thôi Tiểu Thái kêu lên.
- Được rồi, mặt mũi Ôn Lâm không tính là lớn, vậy có phải mặt mũi tôi cũng không tính là lớn sao?
Trần Mạt Lỵ ra mặt, đi tới giữa sân.
- Người anh em họ Thôi, xem như nể mặt tôi, chuyện này coi như thôi đi. Vị tiểu huynh đệ này nắm váy người ta trước, là sai trước rồi. Ôn Lâm và cô gái này cũng đã đánh người, là có sai ở phía sau. Tính xuống có qua có lại, xem như huề nhau đi.
Trần Mạt Lỵ cũng từng là nhân vật nổi tiếng. Không đề cập tới chuyện của cô năm đó, ngay cả Mỹ Thực Lâm do cô mở ra, ở huyện Khổng cũng làn nơi tuyệt nhất. Rất nhiều món ăn đặc sắc của huyện Khổng, đều là từ Mỹ Thực Lâm truyền ra ngoài. Ở huyện Khổng nhắc tới ra Trần Mạt Lỵ, không người nào không giơ ngón tay cái lên gọi là người tài giỏi.
Bình thường ai có xung đột ở Mỹ Thực Lâm, chỉ cần Trần Mạt Lỵ ra mặt, dù tức giận bất bình cũng phải đặt xuống. Nhưng hôm nay, Thôi Tiểu Thái lại lắc đầu:
- Rất xin lỗi, chị Trần, mặt mũi của chị cũng không đủ lớn.
Sắc mặt Trần Mạt Lỵ xám lại, nói với vẻ không vui:
- Này, Tiểu Thái, đừng nói là cậu, ngay cả bác cậu đến chỗ tôi, cũng cho nhường tôi ba phần. Thế nào, hiện tại sĩ diễn của cậu còn hơn cả bác cậu sao?
- Hôm nay, nay cả bác tôi ở đây, ông ấy cũng đứng về phía tôi thôi.
Thôi Tiểu Thái thực sự một bước cũng không nhường.
- Xin lỗi chị Trần, chuyện hôm nay, nếu là tôi, tôi sẽ không tính. Nhưng vì mặt mũi của người bạn, Ôn Lâm không thể đi. Còn cả hai người đẹp này, không làm người bạn tôi hài lòng, đều đừng nghĩ có thể bước ra khỏi cửa lớn một bước!
- Giọng điệu thật sự không nhỏ, Thôi Tiểu Thái!
Giống như một cơn gió lạnh theo ngoài cửa thổi vào. Một giọng nói lạnh như băng từ ngoài cửa vang lên, cùng với tiếng bước chân đi vào. Quan Doãn chậm rãi đi tới giữa sân.
- Tôi muốn hỏi cậu một câu, mặt mũi ai cậu cũng không cho. Mặt mũi tôi, cậu cũng không cho sao?
Lúc trước, Quan Doãn đã đi ra ngoài. Ngoài cửa tối đen như mực. Hắn đứng trong bóng tối. Không ai phát hiện ra hắn. Chờ khi hắn một bước vào bên trong phòng, dường như một con gió mùa thu lạnh và khô ráo cùng vào theo. Trong nháy mắt, Thôi Tiểu Thái gần như quên cả thở.
Từ khi nào Quan Doãn có khí thế như vậy? Bị khí thế của Quan Doãn ép, Thôi Tiểu Thái suýt nữa không đứng thẳng nổi, y lui lại phía sau hai bước.
So với Thôi Tiểu Thái, Tiền Nhất Thiên hoàn toàn rụt rè. Quan Doãn vừa lộ diện, toàn thân gã căng thẳng, ngón tay tê rần, cảm giác muốn tiểu cả ra quần, thiếu chút nữa thì không kìm được. Cậu ta không tự chủ được bước về phía sau một bước. Lùi một bước cũng không sao. Đúng lúc chạm tới cầu thang, cậu ta liền ngã ngồi trên mặt đất. Bởi vì thân mình quá béo, rơi đủ mạnh, phát ra “ bịch “ một tiếng thật mạnh.
Oai phong cùa Quan Doãn có uy lực như vậy!
- Anh... Quan?
Thôi Tiểu Thái vừa thấy Quan Doãn, vẻ ung vừa rồi lập tức biến mất. Gương mặt béo mập lộ ra một nụ cười lấy lòng.
- Sao lại là anh? Mấy người này đều là người quen của anh sao?
- Tính làm hàng sao? Tránh ra cho tôi!
Tư Hữu Lập thấy Quan Doãn vừa xuất hiện liền khiến mọi người chấn động, lập tức thẹn quá hóa giận. Gã là ai chứ? Gã đường đường con trai của một Cục trưởng thành phố, tới huyện Khổng nho nhỏ, còn không được ngang ngược một chút sao? Không ngờ ở huyện Khổng còn có người vừa ra mặt đã khiến Tiền Nhất Thiên sợ tới mức đặt mông ngồi dưới đất. Gã đã nghĩ phải ra tay thu thập Quan Doãn.
- Cút!
Quan Doãn quát lạnh một tiếng, nâng tay ra một quyền, ở giữa mũi Tư Hữu Lập. Một quyền đã đánh khiến Tư Hữu Lập ngồi xuống mặt đất. Hắn lại lạnh lùng xông lên trước mặt Thôi Tiểu Thái nói.
- Tiểu Thái, cậu cũng lập tức cút ra khỏi Mỹ Thực Lâm.
Bình thường Thôi Tiểu Thái ở thị trấn có thể kiêu ngạo còn hơn cả Tiền Nhất Thiên. Tiền Nhất Thiên mới chỉ là cháu của Đồn trưởng Đồn công an. Còn y đường đường là cháu của Trưởng phòng Phòng công an. Ai dám không nể y ba phần? Nhưng Quan Doãn vừa nói xong, y lập tức cúi đầu khom lưng sắc mặt cười lấy lòng:
- Anh Quan lên tiếng, tôi cút, tôi lập tức cút!
Y quay đầu lại nói với những người còn lại.
- Còn không khẩn trương cút, còn muốn tôi nâng các người ra ngoài sao?
Tất cả mọi người kinh ngạc. Mọi người, bao gồm Ôn Lâm, Hạ Lai, Kim Nhất Giai, cũng bao gồm Trần Mạt Lỵ. Nhất là Trần Mạt Lỵ. Cô cảm thấy rất khó hiểu. Từ khi nào Quan Doãn cả vú lấp miệng em như vậy?
Thật may, váy của Kim Nhất Giai là váy dài, bị nắm một góc, chỉ lộ ra một bên bắp chân, cũng không có cảnh xuân tiết ra ngoài.
Người dân huyện Khổng chất phác, nhưng từ những năm tám mươi lần đầu tiên nghiêm đánh, trải qua mười năm dài yên ổn, một thế hệ lưu manh mới nhanh chóng trưởng thành lớn mạnh lên. Hơn nữa, trình độ học vấn thấp. Trên đường cái thị trấn thường xuyên có những thanh niên không có học vấn, không nghề nghiệp lúc ẩn lúc hiện, đánh nhau ẩu đả. Mọi người nhìn mãi thành quen.
Cho nên Lưu Bảo Gia mới có được danh hiệu gọi là Lưu Nhị Phi vô địch về số lần đánh nhau ở thị trấn Lào Cai. Cũng vì vậy mới có sự kết hợp thành tam giác vững chắc Lưu Bảo Gia, Lôi Tấn Lực và Lý Lý.
Nhưng bắt đầu từ năm trước, ba người Lưu Bảo Gia đã bắt đầu kìm chế lại, không tùy tiện đánh lộn, thành thành thật thật làm một đứa trẻ ngoan. Không phải bởi vì tự mấy người đều biết kiềm chế tính tình của mình, mà do Quan Doãn nghiêm khắc hạn chế, nên họ cũng không dám lỗ mãng.
Cảm giác của Quan Doãn nhạy bén, lại cảm thấy một trận bão táp sẽ tiến đến- nghiêm đánh lần thứ hai.
Cũng là không phải nói hắn mẫn cảm với chính trị, mà thông qua xem tin tức, ngửi được chút hơi thở khác thường. Từ báo chí trung ương đến cấp tỉnh, đều có một loại khẩn trương của gió thổi mưa giông trước cơn bão. Nhớ tới tính tàn khốc của lần nghiêm đánh đầu tiên, Quan Doãn cảm thấy mấy người Lưu Bảo Gia chắc chắn cúi đầu trước ba yêu cầu, không thể lại có liều lĩnh.
Súng bắn chim đầu đàn, điều này cũng không phải là giả. Khi nghiêm đánh lần đầu tiên, Quan Doãn còn nhớ rõ một đội chuyên trộm xe máy đã bị xoá sạch. Mấy thành viên chủ chốt đều bị bắn chết, đều là những người mới bắt đầu bước vào tuổi hai mươi. Trong đó có một người Quan Doãn cũng quen. Sau khi anh ta bị bắn chết, người nhà còn phải giao chi phí năm viên đạn mới có thể nhặt xác.
Có một lần Lão Dung Đầu cũng có ý vô tình nhắc nhở Quan Doãn một câu, gió to sắp lên, phải cúi đầu xoay người rời đi, tránh để người khác chú ý.
Nhưng cúi đầu xoay người rời đi làm người qua đường, không phải là bị người khi dễ đến cùng, cũng không trả đòn. Quan Doãn cùng đi với ba người con gái xinh đẹp. Trước không nói tới Ôn Lâm. Trong thị trấn, người biết cô cũng không ít. Có lẽ không tính là chói mắt. Nhưng Hạ Lai và Kim Nhất Giai đi đường, tuyệt đối là thu hút sự chú ý của người khác. Nhất là Kim Nhất Giai, so sánh với vẻ thanh lịch và hàm súc của Hạ Lai, cô quá bộc lộ tài năng, rất dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác phái.
Tuy nhiên, Quan Doãn cũng âm thầm lắc đầu, Kim Nhất Giai ra tay cũng quá ác độc. Một tay tát xuống, trên mặt người thanh niên lập tức hiện ra năm dấu ngón tay hồng hồng. Có thể thấy được cô xuống tay rất mạnh.
Người thanh niên tên là Tư Lý Lập, cùng mấy người bạn ăn cơm ở trên lầu. Khi gã xuống lầu lấy thuốc lá bị sắc đẹp của Hạ Lai và Kim Nhất Giai làm cho mờ mắt. Trong mắt cũng chỉ có Hạ Lai và Kim Nhất Giai, không chú ý tới Quan Doãn và Ôn Lâm đi ở phía trước. Nhất thời, sắc tâm nổi lên, vốn định mượn rượu sờ Hạ Lai, không ngờ Hạ Lai thông minh, thấy tình thế không ổn, nhẹ nhàng xoay người đi. Nhưng Kim Nhất Giai vốn không may mắn như vậy, bị tay bẩn của Ti Hữu Lập nắm được góc váy.
Trước kia Tư Hữu Lập từng không ít lần đùa giỡn với các cô gái khác. Đối phương nhiều nhất cũng chỉ mắng một câu đồ lưu manh, sau đó xoay người chạy lấy người. Gã chưa từng bị người nào tát như vậy. Hơn nữa, còn đánh đau như vậy đau. Gã liền tức giận. “ Choang “ một tiếng đập vỡ chai rượu, thuận tay vẽ một đường, cắt góc váy của Kim Nhất Giai. Gã hung tợn quát:
- Mẹ nó, con đàn bà thối tha, dám đánh ông đây, không muốn sống sao? Ngay cả ông đây ngủ với mày, mày cũng không thể động đến một ngón tay của ông!
Kim Nhất Giai chưa từng chịu nhục như vậy. Cô tính tình dữ dằn không nói hai lời, quay người kéo váy lại, lại giơ tay lên, dùng lực đánh Ti Hữu Lập một bạt tai nữa:
- Mày đáng phải bị đánh! Lưu manh, háo sắc, rác rưởi, đồ cặn bã!
Tư Hữu Lập lại giận không thể át, cầm lấy bình rượu khoa chân múa tay hướng về phía mặt Kim Nhất Giai:
- Củ chuối thật, con mẹ nó, tao sẽ hủy mặt của mày.
- Lấy cái tay thối của mày ra!
Ôn Lâm tiến tới, không chút do dự nhấc chân đá qua một cái, vào giữa hai chân của Tư Hữu Lập.
- Thật kém thông minh. Trong huyện Khổng, một mẫu ba phần đất, có phần cho mày giương oai sao.
Ôn Lâm xuống chân đủ ngoan độc, đá trúng vị trí hiểm. Ti Hữu Lập đau tới mức không chịu nổi, ngồi chồm hổm xuống, miệng còn lớn tiếng mắng:
- Mẹ nó, ai vậy, ai xuống tay ngoan độc như vậy...
Mới nói một nửa, lại một chân bay tới, ở giữa miệng. Cũng là Kim Nhất Giai bay lên đá vào miệng Ti Hữu Lập.
Cũng nói tính cách Ôn Lâm mạnh mẽ, không ngờ Kim Nhất Giai cũng có phần dũng cảm mạnh mẽ hơn. Hạ Lai sợ ngây người.
Ti Hữu Lập bị đánh, đau đớn không chịu nổi. Từ trên lầu, bốn năm người thanh niêm chạy rầm rầm xuống. Trong số họ, hoặc là người có hình xăm, hoặc là người tóc dài, hoặc là người phì phèo điếu thuốc. Tất cả đi xuống liền vây quanh ba người Ôn Lâm, Hạ Lai và Kim Nhất Giai.
Người dẫn đầu là người Ôn Lâm có biết. Bộ dạng tai to mặt lớn, không phải ai khác, chính là cháu của Thôi Ngọc Cường, Thôi Tiểu Thái. Phía sau Thôi Tiểu Thái còn có một người mà cô cũng biết. Đó chính là Tiền Nhất Thiên.
Sao Thôi Tiểu Thái và Tiền Nhất Thiên lại đi cùng nhau?
Ôn Lâm là người thẳng thắn, nghĩ tới là nói luôn. Cô đi tới nói:
- Thôi Tiểu Thái, cậu thật sự muốn dính vào sao? Đi cùng với một đám rác rưởi này à? Người này tóm váy người bạn của tôi. Cậu nói xem phải làm sao bây giờ? Còn nữa, cậu và Tiền Nhất Thiên đi với nhau, cẩn thận Trưởng phòng Thôi sẽ chửi.
- Tôi còn tưởng là ai, hóa ra chị Ôn.
Thôi Tiểu Thái cợt nhả cười ha ha mấy tiếng. Ánh mắt y nhanh chóng đảo qua mặt Hạ Lai và Kim Nhất Giai, trong mắt hiện lên chút kinh diễm.
- Hai người bạn của chị thật đúng là tuyệt sắc. Thế nào, giới thiệu một chút chứ?
Vừa nói, y vừa ra hiệu bằng mắt. Tiền Nhất Thiên hiểu ý, hung dữ trừng mắt nhìn Ôn Lâm một cái, xoay người nâng Ti Hữu Lập dậy.
- Giới thiệu cái đầu cậu.
Ôn Lâm nghiêm mặt.
- Cậu bảo gã nhận lỗi, bồi thường cái váy. Chuyện hôm nay coi như xong. Nếu không, chúng tôi sẽ tính sổ với gã.
Thôi Tiểu Thái lấy ngón tay chỉ vào Ti Hữu Lập:
- Chị Ôn, đừng trách tôi không nhắc nhở chị. Chị có biết anh ta là ai không vậy? Chị đánh sai lầm người rồi. Anh ta là từ thành phố tới, địa vị cũng không nhỏ, là con trai Cục trưởng cục Du lịch thành phố Tư.
- Tôi cần gì phải quan tâm gã là ai. Gã giở trò lưu manh đùa giỡn trước. Gã phải nhận lỗi.
Ôn Lâm vẫn quyết không buông tha.
- Nếu không bồi thường thì sao?
Thôi Tiểu Thái rướn lông mày, gương mặt béo ngoài cười nhưng trong không cười, run run vài cái.
- Tôi thật sự cảm thấy, chị còn phải nhận lỗi với công tử Tư.
- Nhận lỗi cái đầu cậu.
Ôn Lâm bị chọc tức.
- Ngay cả tôi cậu cũng không nể mặt sao, Thôi Tiểu Thái?
- Thật ra tôi cũng muốn, nhưng... Ngại quá, không làm được.
Thôi Tiểu Thái cười lạnh ha ha một hồi.
- Chị Ôn, mặt mũi của chị, thật ra không lớn tới như vậy. Công tử Tư bị đánh, tôi không có cách nào khác giải thích với Cục trưởng Tư.
- Mẹ nó, không thể thả các cô ấy đi. Tiểu Thái, anh dám thả các cô ấy đi, quan hệ giữa chúng ta liền chấm dứt.
Công tử Tư khôi phục lại vài phần tinh khí, hổn hển chỉ vào Thôi Tiểu Thái kêu lên.
- Được rồi, mặt mũi Ôn Lâm không tính là lớn, vậy có phải mặt mũi tôi cũng không tính là lớn sao?
Trần Mạt Lỵ ra mặt, đi tới giữa sân.
- Người anh em họ Thôi, xem như nể mặt tôi, chuyện này coi như thôi đi. Vị tiểu huynh đệ này nắm váy người ta trước, là sai trước rồi. Ôn Lâm và cô gái này cũng đã đánh người, là có sai ở phía sau. Tính xuống có qua có lại, xem như huề nhau đi.
Trần Mạt Lỵ cũng từng là nhân vật nổi tiếng. Không đề cập tới chuyện của cô năm đó, ngay cả Mỹ Thực Lâm do cô mở ra, ở huyện Khổng cũng làn nơi tuyệt nhất. Rất nhiều món ăn đặc sắc của huyện Khổng, đều là từ Mỹ Thực Lâm truyền ra ngoài. Ở huyện Khổng nhắc tới ra Trần Mạt Lỵ, không người nào không giơ ngón tay cái lên gọi là người tài giỏi.
Bình thường ai có xung đột ở Mỹ Thực Lâm, chỉ cần Trần Mạt Lỵ ra mặt, dù tức giận bất bình cũng phải đặt xuống. Nhưng hôm nay, Thôi Tiểu Thái lại lắc đầu:
- Rất xin lỗi, chị Trần, mặt mũi của chị cũng không đủ lớn.
Sắc mặt Trần Mạt Lỵ xám lại, nói với vẻ không vui:
- Này, Tiểu Thái, đừng nói là cậu, ngay cả bác cậu đến chỗ tôi, cũng cho nhường tôi ba phần. Thế nào, hiện tại sĩ diễn của cậu còn hơn cả bác cậu sao?
- Hôm nay, nay cả bác tôi ở đây, ông ấy cũng đứng về phía tôi thôi.
Thôi Tiểu Thái thực sự một bước cũng không nhường.
- Xin lỗi chị Trần, chuyện hôm nay, nếu là tôi, tôi sẽ không tính. Nhưng vì mặt mũi của người bạn, Ôn Lâm không thể đi. Còn cả hai người đẹp này, không làm người bạn tôi hài lòng, đều đừng nghĩ có thể bước ra khỏi cửa lớn một bước!
- Giọng điệu thật sự không nhỏ, Thôi Tiểu Thái!
Giống như một cơn gió lạnh theo ngoài cửa thổi vào. Một giọng nói lạnh như băng từ ngoài cửa vang lên, cùng với tiếng bước chân đi vào. Quan Doãn chậm rãi đi tới giữa sân.
- Tôi muốn hỏi cậu một câu, mặt mũi ai cậu cũng không cho. Mặt mũi tôi, cậu cũng không cho sao?
Lúc trước, Quan Doãn đã đi ra ngoài. Ngoài cửa tối đen như mực. Hắn đứng trong bóng tối. Không ai phát hiện ra hắn. Chờ khi hắn một bước vào bên trong phòng, dường như một con gió mùa thu lạnh và khô ráo cùng vào theo. Trong nháy mắt, Thôi Tiểu Thái gần như quên cả thở.
Từ khi nào Quan Doãn có khí thế như vậy? Bị khí thế của Quan Doãn ép, Thôi Tiểu Thái suýt nữa không đứng thẳng nổi, y lui lại phía sau hai bước.
So với Thôi Tiểu Thái, Tiền Nhất Thiên hoàn toàn rụt rè. Quan Doãn vừa lộ diện, toàn thân gã căng thẳng, ngón tay tê rần, cảm giác muốn tiểu cả ra quần, thiếu chút nữa thì không kìm được. Cậu ta không tự chủ được bước về phía sau một bước. Lùi một bước cũng không sao. Đúng lúc chạm tới cầu thang, cậu ta liền ngã ngồi trên mặt đất. Bởi vì thân mình quá béo, rơi đủ mạnh, phát ra “ bịch “ một tiếng thật mạnh.
Oai phong cùa Quan Doãn có uy lực như vậy!
- Anh... Quan?
Thôi Tiểu Thái vừa thấy Quan Doãn, vẻ ung vừa rồi lập tức biến mất. Gương mặt béo mập lộ ra một nụ cười lấy lòng.
- Sao lại là anh? Mấy người này đều là người quen của anh sao?
- Tính làm hàng sao? Tránh ra cho tôi!
Tư Hữu Lập thấy Quan Doãn vừa xuất hiện liền khiến mọi người chấn động, lập tức thẹn quá hóa giận. Gã là ai chứ? Gã đường đường con trai của một Cục trưởng thành phố, tới huyện Khổng nho nhỏ, còn không được ngang ngược một chút sao? Không ngờ ở huyện Khổng còn có người vừa ra mặt đã khiến Tiền Nhất Thiên sợ tới mức đặt mông ngồi dưới đất. Gã đã nghĩ phải ra tay thu thập Quan Doãn.
- Cút!
Quan Doãn quát lạnh một tiếng, nâng tay ra một quyền, ở giữa mũi Tư Hữu Lập. Một quyền đã đánh khiến Tư Hữu Lập ngồi xuống mặt đất. Hắn lại lạnh lùng xông lên trước mặt Thôi Tiểu Thái nói.
- Tiểu Thái, cậu cũng lập tức cút ra khỏi Mỹ Thực Lâm.
Bình thường Thôi Tiểu Thái ở thị trấn có thể kiêu ngạo còn hơn cả Tiền Nhất Thiên. Tiền Nhất Thiên mới chỉ là cháu của Đồn trưởng Đồn công an. Còn y đường đường là cháu của Trưởng phòng Phòng công an. Ai dám không nể y ba phần? Nhưng Quan Doãn vừa nói xong, y lập tức cúi đầu khom lưng sắc mặt cười lấy lòng:
- Anh Quan lên tiếng, tôi cút, tôi lập tức cút!
Y quay đầu lại nói với những người còn lại.
- Còn không khẩn trương cút, còn muốn tôi nâng các người ra ngoài sao?
Tất cả mọi người kinh ngạc. Mọi người, bao gồm Ôn Lâm, Hạ Lai, Kim Nhất Giai, cũng bao gồm Trần Mạt Lỵ. Nhất là Trần Mạt Lỵ. Cô cảm thấy rất khó hiểu. Từ khi nào Quan Doãn cả vú lấp miệng em như vậy?
/556
|