- Điền Lỗi, bảo vệ xử chỗ nắm được nhược điểm gì của tôi?
Điền Lỗi bắt được tay Triệu Trường Phong hỏi:
- Trường Phong, có phải cậu đi bán máu không?
Triệu Trường Phong có chút kỳ lạ. Chuyện hắn đi kho máu hiến máu chưa từng nói với bất kỳ ai, sao Điền Lỗi lại biết được chứ?
- Là hiến máu, không phải bán máu. Tôi làm vậy là để cứu người.
Triệu Trường Phong nghiêm túc sửa chữa.
- Điền Lỗi, làm sao cậu biết?
- Nhưng Liễu Bân nói là cậu đi bán máu!
Điền Lỗi sốt ruột nói.
- Liễu Bân? Vì sao lại dính dáng tới Liễu Bân?
Triệu Trường Phong càng lúc càng hồ đồ.
- Tôi đã nghe chính miệng Liễu Bân nói. Hắn chẳng những nói cậu đi bán máu, hơn nữa còn nói cậu giả mạo là người thân của lãnh đạo tỉnh để lừa bịp mọi người.
- Được rồi, Điền Lỗi, đừng có gấp, chậm rãi nói. Cậu nói lại từ đầu đi. Nói cho tôi biết ruốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Triệu Trường Phong biết tính cách của Điền Lỗi. Anh và hắn càng sốt ruột hắn càng không rõ nói được. Chỉ có để hắn bình tĩnh trở lại chậm rãi nói, mới có thể nói ra mọi chuyện một cách rõ ràng được.
Điền Lỗi hít mấy hơi thật sâu, để cảm xúc từ từ trở lại ổn định, lại nghỉ thêm hai phút, sau đó hắn mói nói lại một lần nữa chân tướng đầu đuôi sự việc cho Triệu Trường Phong hiểu rõ.
Hoá ra khi Điền Lỗi từ đại học Ngân hàng Trung Châu quay trở về, hắn vừa vào cổng trường học đột nhiên cảm thấy buồn đi tiểu gấp. Vì thế hắn chạy đến một bồn hoa phía sau ký túc xá để đi tiểu. Bồn hoa này có diện tích khoảng chừng một mẫu. Bên trong đều là bụi cây cao lớn, gần như kín không kẽ hở.
Theo lý thuyết đây chính là nơi tuyệt vời để sinh viên hẹn hò, Nhưng bảo vệ xử ở ngay tầng một của ký túc xá. Bình thường không có sinh viên nào cả gan đến nơi này để hẹn hò cả. Nếu không phải Điền Lỗi quá mót tiểu, không có cách nào, cũng tuyệt đối không có lá gan lớn tới mức chuồn đến đây đi tiểu.
Điền Lỗi đang vội vạng tiến sâu vào trong lùm cây, lấy vật kia ra bắt đầu tưới nước, nhưng vừa mới phóng ra một nửa, bỗng nhiên nghe có tiếng bước chân. Còn có tiếng một người thanh niên đang nói chuyện. Ngay lập tức Điền Lỗi kinh hồn bạt vía, trong lòng hắn cầu nguyện đừng phải là người của bảo vệ xử. Nếu bị bọn họ bắt được, chắc chắn sẽ không thiếu được cảnh bị bêu danh trước mặt mọi người trong trường.
Điền Lỗi miễn cưỡng nhẫn nhịn giữ lại nửa phần nước tiểu trở về, luống cuống tay chân nhét vật kia quay lại đũng quần, sau đó nấp ở nơi rậm rạp nhất trong bụi cây gần đó. Miệng cũng không dám thở mạnh.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần. Đại khái chỉ còn cách Điền Lỗi còn có hai ba thước thì ngừng lại. Trong lòng Điền Lỗi kêu A di đà phật một tiếng, âm thầm cầu nguyện người tới ngàn vạn lần không nên tiếp tục đi về phía hắn.
Lúc này lại vang lên giọng nói của một nữ sinh. Điền Lỗi nghe vừa tức giận lại vừa vui mừng. Hắn vui mừng chính là người tới khẳng định không phải là người của bảo vệ xử, nhất định là một đôi uyên ương không biết sự lợi hại của bảo vệ xử chọn trúng chỗ phong thuỷ bảo địa này để hẹn hò.
Nhưng đồng thời Điền Lỗi rất tức giận. Con bà nó, đôi uyên ương các người qua hẹn hò cũng không nhìn thời gian, cố tình chọn đúng lúc lão tử đang đi tiểu. Nếu chẳng may dọa lão tử sợ hãi, ảnh hưởng đến một vài công năng, đôi uyên ương các ngươi n có thể chịu trách nhiệm này không?
Điền Lỗi đang muốn nhảy ra hù dọa đôi uyên ương này, lại nghe thấy giọng nói của nam sinh kia. Lúc này ở khoảng cách rất gần, Điền Lỗi nghe được thật sự rất rõ ràng. Hắn nhớ rõ giọng nói này, hắn rất quen thuộc. Đây chính là công tử của xử trưởng bảo vệ Liễu Bình An, Liễu Bân.
Lúc trước Điền Lỗi bị Liễu Bân khi dễ đã khắc sâu giọng nói của hắn vào trong đầu. Điền Lỗi thề về sau nếu có thể thăng chức rất nhanh, nhất định sẽ không bỏ qua cho tên khốn kiếp Liễu Bân này!
Không trách được hắn dám chọn bồn hoa phía sau ký túc xá để nói chuyện yêu đương. Hóa ra hắn cậy nơi này là địa bàn của cha mình xử trưởng bảo vệ! Trong lòng Điền Lỗi vô cùng khinh bỉ Liễu Bân. Là con trai của xử trưởng bảo vệ thì thế nào? Đụng tới bạn tốt Triệu Trường Phong của tôi, không phải là bị thu thập trở nên dễ bảo sao? Đã bị đánh một trận, trở về còn bị nhớ xử phạt một lỗi nặng? Khiến lão cha Liễu Bình An bị dinh líu, đã trở thành trò cười cho giáo viên và sinh viên ở trong trường đại học Hoa Bắc.
Sau khi biết là Liễu Bân, Điền Lỗi cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa. Tuy rằng Liễu Bân không làm gì được Triệu Trường Phong, nhưng vẫn thừa sức thu thập hắn ta. Hiện tại địch mạnh ta yếu, phải thật nhẫn nhịn. Chờ tương lai tình thế nghịch chuyển sau đó mới tính tiếp.
- Tiểu Vân, em đừng thấy Triệu Trường Phong hiện tại phong cảnh như thế. Em yên tâm, vài ngày sau, anh cam đoan Triệu Trường Phong nhất định sẽ là người thê thảm nhất trong trường học chúng ta.
Tất nhiên Liễu Bân không biết trong góc tối còn có người đang trốn. Hắn nói lời thề son sắt cảm đoan với cô bé bên cạnh.
Tiểu Vân đi không thể nào tin được lời cam đoan của Liễu Bân. Cô ta liếc mắt nhìn Liễu Bân một cái, thản nhiên nói:
- Liễu Bân, anh nói lời này cũng không cảm thấy mất mặt sao? Những lời như vậy, anh đã nói vô số lần, cũng không thấy anh làm gì được Triệu Trường Phong. Hiện tại Triệu Trường Phong người ta vẫn là phong phong quang quang, là nhân vật nổi tiếng trong trường.
- Anh biết không? Hiện tại em còn ngại nói cho chị em trong phòng biết em và anh đang yêu nhau. Em nhìn thấy mỗi lần các cô ấy nhắc tới anh đều cười khinh miệt, trong lòng thực sự không chịu nổi!
- Tiểu Vân, thật sự. Lần này là thật. Anh thật sự có biện pháp đối phó với Triệu Trường Phong!
Liễu Bân hận không thể chỉ lên trời mà thề.
- Hẳn là em đã nghe nói, hai ngày trước toàn bộ 3 phòng trên tầng sáu bị trộm. Phòng của Triệu Trường Phong cũng ở tầng đó.
- A, chuyện này thật ra em có nghe nói qua.
Tiểu Vân tức giận nói.
- Các sinh viên đều mắng bảo vệ xử bất lực. Ngay cả phòng ở của sinh viên cũng không trông được, còn không bằng...
- Được rồi, được rồi. Anh biết những lời đó!
Liễu Bân biết sau đó Tiểu Vân chắc chắn sẽ nói tới những lời không dễ nghe, hắn vội vàng ngắt lời nói:
- Những sinh viên nghèo biết cái rắm. Bọn họ chỉ thấy phòng ngủ bị trộm là chuyện xấu, lại không biết nói trong lòng anh vô cùng cảm ơn kẻ trộm đây! Nếu không phải nhờ hắn, cha anh sao có thể nắm được nhược điểm của Triệu Trường Phong?
- Nắm được nhược điểm của Triệu Trường Phong? Anh nói vậy là có ý gì?
Tiểu Vân cau mày nói:
- Liễu Bân, ý của anh là nói, Triệu Trường Phong đã trộm tất cả các phòng ở trên tầng sáu của bọn họ sao?
- Ha ha, Tiểu Vân, sức tưởng tượng của em rất phong phú. Không phải ý này.
Liễu Bân cười hì hì nói.
- Tên trộm là ai bây giờ còn chưa được làm rõ. Kỳ thật làm rõ hay không cũng không quan trọng. Quan trọng là, tên trộm phá khóa phòng ở của Triệu Trường Phong. Khi ba anh dẫn người của bảo vệ xử tới quan sát hiện trường bị trộm cướp, phát hiện một thứ của Triệu Trường Phong.
Điền Lỗi bắt được tay Triệu Trường Phong hỏi:
- Trường Phong, có phải cậu đi bán máu không?
Triệu Trường Phong có chút kỳ lạ. Chuyện hắn đi kho máu hiến máu chưa từng nói với bất kỳ ai, sao Điền Lỗi lại biết được chứ?
- Là hiến máu, không phải bán máu. Tôi làm vậy là để cứu người.
Triệu Trường Phong nghiêm túc sửa chữa.
- Điền Lỗi, làm sao cậu biết?
- Nhưng Liễu Bân nói là cậu đi bán máu!
Điền Lỗi sốt ruột nói.
- Liễu Bân? Vì sao lại dính dáng tới Liễu Bân?
Triệu Trường Phong càng lúc càng hồ đồ.
- Tôi đã nghe chính miệng Liễu Bân nói. Hắn chẳng những nói cậu đi bán máu, hơn nữa còn nói cậu giả mạo là người thân của lãnh đạo tỉnh để lừa bịp mọi người.
- Được rồi, Điền Lỗi, đừng có gấp, chậm rãi nói. Cậu nói lại từ đầu đi. Nói cho tôi biết ruốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Triệu Trường Phong biết tính cách của Điền Lỗi. Anh và hắn càng sốt ruột hắn càng không rõ nói được. Chỉ có để hắn bình tĩnh trở lại chậm rãi nói, mới có thể nói ra mọi chuyện một cách rõ ràng được.
Điền Lỗi hít mấy hơi thật sâu, để cảm xúc từ từ trở lại ổn định, lại nghỉ thêm hai phút, sau đó hắn mói nói lại một lần nữa chân tướng đầu đuôi sự việc cho Triệu Trường Phong hiểu rõ.
Hoá ra khi Điền Lỗi từ đại học Ngân hàng Trung Châu quay trở về, hắn vừa vào cổng trường học đột nhiên cảm thấy buồn đi tiểu gấp. Vì thế hắn chạy đến một bồn hoa phía sau ký túc xá để đi tiểu. Bồn hoa này có diện tích khoảng chừng một mẫu. Bên trong đều là bụi cây cao lớn, gần như kín không kẽ hở.
Theo lý thuyết đây chính là nơi tuyệt vời để sinh viên hẹn hò, Nhưng bảo vệ xử ở ngay tầng một của ký túc xá. Bình thường không có sinh viên nào cả gan đến nơi này để hẹn hò cả. Nếu không phải Điền Lỗi quá mót tiểu, không có cách nào, cũng tuyệt đối không có lá gan lớn tới mức chuồn đến đây đi tiểu.
Điền Lỗi đang vội vạng tiến sâu vào trong lùm cây, lấy vật kia ra bắt đầu tưới nước, nhưng vừa mới phóng ra một nửa, bỗng nhiên nghe có tiếng bước chân. Còn có tiếng một người thanh niên đang nói chuyện. Ngay lập tức Điền Lỗi kinh hồn bạt vía, trong lòng hắn cầu nguyện đừng phải là người của bảo vệ xử. Nếu bị bọn họ bắt được, chắc chắn sẽ không thiếu được cảnh bị bêu danh trước mặt mọi người trong trường.
Điền Lỗi miễn cưỡng nhẫn nhịn giữ lại nửa phần nước tiểu trở về, luống cuống tay chân nhét vật kia quay lại đũng quần, sau đó nấp ở nơi rậm rạp nhất trong bụi cây gần đó. Miệng cũng không dám thở mạnh.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần. Đại khái chỉ còn cách Điền Lỗi còn có hai ba thước thì ngừng lại. Trong lòng Điền Lỗi kêu A di đà phật một tiếng, âm thầm cầu nguyện người tới ngàn vạn lần không nên tiếp tục đi về phía hắn.
Lúc này lại vang lên giọng nói của một nữ sinh. Điền Lỗi nghe vừa tức giận lại vừa vui mừng. Hắn vui mừng chính là người tới khẳng định không phải là người của bảo vệ xử, nhất định là một đôi uyên ương không biết sự lợi hại của bảo vệ xử chọn trúng chỗ phong thuỷ bảo địa này để hẹn hò.
Nhưng đồng thời Điền Lỗi rất tức giận. Con bà nó, đôi uyên ương các người qua hẹn hò cũng không nhìn thời gian, cố tình chọn đúng lúc lão tử đang đi tiểu. Nếu chẳng may dọa lão tử sợ hãi, ảnh hưởng đến một vài công năng, đôi uyên ương các ngươi n có thể chịu trách nhiệm này không?
Điền Lỗi đang muốn nhảy ra hù dọa đôi uyên ương này, lại nghe thấy giọng nói của nam sinh kia. Lúc này ở khoảng cách rất gần, Điền Lỗi nghe được thật sự rất rõ ràng. Hắn nhớ rõ giọng nói này, hắn rất quen thuộc. Đây chính là công tử của xử trưởng bảo vệ Liễu Bình An, Liễu Bân.
Lúc trước Điền Lỗi bị Liễu Bân khi dễ đã khắc sâu giọng nói của hắn vào trong đầu. Điền Lỗi thề về sau nếu có thể thăng chức rất nhanh, nhất định sẽ không bỏ qua cho tên khốn kiếp Liễu Bân này!
Không trách được hắn dám chọn bồn hoa phía sau ký túc xá để nói chuyện yêu đương. Hóa ra hắn cậy nơi này là địa bàn của cha mình xử trưởng bảo vệ! Trong lòng Điền Lỗi vô cùng khinh bỉ Liễu Bân. Là con trai của xử trưởng bảo vệ thì thế nào? Đụng tới bạn tốt Triệu Trường Phong của tôi, không phải là bị thu thập trở nên dễ bảo sao? Đã bị đánh một trận, trở về còn bị nhớ xử phạt một lỗi nặng? Khiến lão cha Liễu Bình An bị dinh líu, đã trở thành trò cười cho giáo viên và sinh viên ở trong trường đại học Hoa Bắc.
Sau khi biết là Liễu Bân, Điền Lỗi cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa. Tuy rằng Liễu Bân không làm gì được Triệu Trường Phong, nhưng vẫn thừa sức thu thập hắn ta. Hiện tại địch mạnh ta yếu, phải thật nhẫn nhịn. Chờ tương lai tình thế nghịch chuyển sau đó mới tính tiếp.
- Tiểu Vân, em đừng thấy Triệu Trường Phong hiện tại phong cảnh như thế. Em yên tâm, vài ngày sau, anh cam đoan Triệu Trường Phong nhất định sẽ là người thê thảm nhất trong trường học chúng ta.
Tất nhiên Liễu Bân không biết trong góc tối còn có người đang trốn. Hắn nói lời thề son sắt cảm đoan với cô bé bên cạnh.
Tiểu Vân đi không thể nào tin được lời cam đoan của Liễu Bân. Cô ta liếc mắt nhìn Liễu Bân một cái, thản nhiên nói:
- Liễu Bân, anh nói lời này cũng không cảm thấy mất mặt sao? Những lời như vậy, anh đã nói vô số lần, cũng không thấy anh làm gì được Triệu Trường Phong. Hiện tại Triệu Trường Phong người ta vẫn là phong phong quang quang, là nhân vật nổi tiếng trong trường.
- Anh biết không? Hiện tại em còn ngại nói cho chị em trong phòng biết em và anh đang yêu nhau. Em nhìn thấy mỗi lần các cô ấy nhắc tới anh đều cười khinh miệt, trong lòng thực sự không chịu nổi!
- Tiểu Vân, thật sự. Lần này là thật. Anh thật sự có biện pháp đối phó với Triệu Trường Phong!
Liễu Bân hận không thể chỉ lên trời mà thề.
- Hẳn là em đã nghe nói, hai ngày trước toàn bộ 3 phòng trên tầng sáu bị trộm. Phòng của Triệu Trường Phong cũng ở tầng đó.
- A, chuyện này thật ra em có nghe nói qua.
Tiểu Vân tức giận nói.
- Các sinh viên đều mắng bảo vệ xử bất lực. Ngay cả phòng ở của sinh viên cũng không trông được, còn không bằng...
- Được rồi, được rồi. Anh biết những lời đó!
Liễu Bân biết sau đó Tiểu Vân chắc chắn sẽ nói tới những lời không dễ nghe, hắn vội vàng ngắt lời nói:
- Những sinh viên nghèo biết cái rắm. Bọn họ chỉ thấy phòng ngủ bị trộm là chuyện xấu, lại không biết nói trong lòng anh vô cùng cảm ơn kẻ trộm đây! Nếu không phải nhờ hắn, cha anh sao có thể nắm được nhược điểm của Triệu Trường Phong?
- Nắm được nhược điểm của Triệu Trường Phong? Anh nói vậy là có ý gì?
Tiểu Vân cau mày nói:
- Liễu Bân, ý của anh là nói, Triệu Trường Phong đã trộm tất cả các phòng ở trên tầng sáu của bọn họ sao?
- Ha ha, Tiểu Vân, sức tưởng tượng của em rất phong phú. Không phải ý này.
Liễu Bân cười hì hì nói.
- Tên trộm là ai bây giờ còn chưa được làm rõ. Kỳ thật làm rõ hay không cũng không quan trọng. Quan trọng là, tên trộm phá khóa phòng ở của Triệu Trường Phong. Khi ba anh dẫn người của bảo vệ xử tới quan sát hiện trường bị trộm cướp, phát hiện một thứ của Triệu Trường Phong.
/120
|