Viên Tự Lập hầu như không có thời gian nghỉ ngơi, hắn quay lại xã Liễu Hà, hắn và Chu Nghĩa Hải cùng tụ tập cùng bận rộn hai ngày ở phòng tài chính. Ngày 31 tháng 12, hai người đến huyện Tuyên Thi, Viên Tự Lập lần đầu tiên tham gia báo cáo tổng kết tài chính, thật ra cũng không có gì, rất nhiều người ngồi trong phòng họp, lãnh đạo đảng ủy chính quyền huyện và phòng tài chính liên tục bận rộn, mãi đến mười hai giờ trưa khi đưa ra được con số thì mọi việc mới hoàn thành.
Tài chính thu vào của xã Liễu Hà là ba triệu tám trăm mươi chín mươi ngàn, vẫn tiếp tục đứng đầu toàn huyện.
Đúng lúc Viên Tự Lập chuẩn bị cùng Chu Nghĩa Hải ăn mừng thì ở thôn Thạch Môn xã Liễu Hà xảy ra một đại án giết người, chuyện này làm cho vầng hào quang về tài chính biến mất, vì vấn đề xã hội trị an mà xã Liễu Hà trở thành tiêu điểm của toàn huyện.
Trong tổ dân phố số Sáu thôn Thạch Môn có một làng nhỏ, người thanh niên giết người mua nhà của một người ở đây, sau đó chuyển cả nhà vào ở lại. Vì các hộ gia đình ở làng đều là thân thích nên bọn họ tỏ ra không mấy hảo cảm với người thanh niên này, bình thường đều tìm cách ức hiếp hắn. Người này bản chất không xấu, vì muốn làm tốt quan hệ với chòm xóm mà hắn và vợ con đã chịu nhiều đãi ngộ bất công, nhưng hắn cũng là người biết nhường nhịn, mọi chuyện cũng qua. Không ngờ hắn càng nhịn càng an phận thì đám người kia lại càng khoa trương.
Vụ án xảy ra với nguyên nhân là vợ của người thanh niên kia bị sỉ nhục.
Người thanh niên vì nuôi sống gia đình mà phải xuống một tỉnh phía nam làm công, hằng năm cũng không có nhiều thời gian ở nhà chăm sóc con. Trong làng có vài tên thanh niên chơi bời thấy cô vợ trẻ ở nhà một mình thì sinh ra ý nghĩ không đứng đắn, cũng không ngờ cô gái này rất cứng rắn, căn bản không thèm quan tâm. Vì vậy mà vài người bắt đầu muốn sinh sự, bịa đặt bêu xấu thanh danh của nàng. Thật sự đúng như những gì đám người kia mong muốn, không lâu sau trong thôn Thạch Môn đã truyền ra nhiều tin đồn, nói người phụ nữ kia như thế nào, thậm chí còn có một vài người nói dáng người của nàng ra sao...Người phụ nữ nghe được những tin đồn kia thì cực kỳ tức giận, nàng tìm được bí thư chi bộ thôn, nhưng người trong thôn xem nàng là người ngoài nên không quan tâm. Tình cảnh của nàng bắt đầu gian nan, vì tin đồn truyền ra quá nhiều nên có rất nhiều người mở miệng là muốn ngủ với nàng.
Đám người trong làng là những kẻ đầu sỏ gây chuyện, lúc này bọn họ chạy ra ồn ào, người phụ nữ chịu không nổi nên gọi chồng vê.
Người thanh niên biết tin thì nhanh chóng quay lại, cũng không ngờ vì biểu hiện mềm yếu trước đó của hắn mà đám người trong làng căn bản không quan tâm, thậm chí còn chế nhạo vợ ngay trước mặt hắn. Người này rất cẩn thận, hắn đặc biệt đến tìm bí thư chi bộ thôn, yêu cầu bọn họ lấy lại lý lẽ cho mình. Nhưng không ngờ vị bí thư kia lại yêu cầu người thanh niên phải quản vợ mình cho chặt, đừng để ở bên ngoài quyến rũ đàn ông khác.
Con người ai cũng có máu có thịt, người thanh niên nghe nói như vậy thì coi như hoàn toàn bị chọc giận, hắn nghĩ đến tình cảnh những năm qua cố nén giận lại đổi lấy kết cục như vậy, vì thế hắn quyết định đến nói lý lẽ với đám người trong làng. Tất nhiên hắn là người thế đơn lực bạc, nào là đối thủ của đám người kia, bị vài tên thanh niên đánh cho một trận nằm liệt trên giường vài ngày, vợ hắn khóc lóc nói rằng nên bỏ đi nơi khác, hắn xanh mặt không nói gì, ánh mắt nhìn vợ lại cực kỳ lưu luyến.
Khi vết thương trên người còn chưa hoàn toàn bình phục thì người thanh niên đã muốn rời khỏi giường, hắn muốn mang vợ con về quê ở vài ngày, mà cô vợ trẻ đã lâu chưa về nên đồng ý.
Ngày hôm sau khi vợ con đã đi, người thanh niên mang theo một cây rìu mài thật sắc rời khỏi nhà.
Kết quả cực kỳ thê thảm, người thanh niênn giết chết sáu người, bị thương bốn người, thậm chí trong số người chết còn có một đứa bé mới hơn ba tuổi, phần lớn đều bị chém chết, rìu bị vứt bỏ trong sân, vết máu loang lổ trên cây rìu, vì chém quá nhiều người nên đã bị mẻ nhiều vết. Người thanh niên thu thập vài thứ rồi cầm theo một cây đao bỏ đi.
Vụ án chấn động thành phố Hoài Dương, thậm chí còn kinh động cục công an tỉnh.
Khi Chu Nghĩa Hải và Viên Tự Lập đến hiện trường thôn Thạch Môn thì bị tình cảnh máu tanh trước mặt làm cho hoảng sợ, có quá nhiều người chết, thậm chí còn có người bị búa bổ vào đầu, não tủy tung tóe. Khắp nơi đều là công an pháp y, ai cũng cực kỳ bận rộn. Lúc này đội cảnh sát hình sự công an huyện đều đang trên đường đến đến đây, cũng có một bộ phận tỏa ra tìm kiếm khắp bốn phía thôn Thạch Môn.
Ba người Chu Nghĩa Hải, Viên Tự Lập và Dương Bản Phú được cho phép vào trong sân, những người còn lại đều phải ở ngoài chờ, mà ba người vừa tiến vào được vài phút thì tiếng còi cảnh sát vang lên, người của đội cảnh sát hình sự đang đến.
Dương Học Thiên xuất hiện đầu tiên, hắn vũ trang đầy đủ, mang theo cả súng trường.
- Bí thư Chu, chủ tịch Viên, bí thư Dương, có phiền toái, vụ án quá lớn, chết sáu người, trong bệnh viện đã cứu được bốn người bị thương nặng, có hai người tính mạng bị đe dọa.
- Bắt được hung thủ chưa?
- Chưa, đã bố trí cảnh sát truy bắt, chút nữa phó bí thư huyện ủy và cục trưởng Hoàng sẽ đến đây, chúng tôi trước tiên bận việc, không thể cùng các anh được, nếu các anh cảm thấy không thích ứng thì có thể sang bên kia nghỉ ngơi, chỗ này mùi máu tanh quá nặng.
Vụ án đơn giản, hung thủ đã được xác định, cảnh sát nhanh chóng tìm được vị bí thư chi bộ và những người may mắn còn sống, sau đó tiến hành hỏi cung, trong bệnh viện cũng có sắp xếp người hỏi cung.
Ngay sau đó phó bí thư huyện ủy Lưu Duy Chính và cục trưởng cục công an chạy đến hiện trường thôn Thạch Môn, lưu duy chính rất nghiêm túc, không quan tâm đến hiện trường máu tanh, trực tiếp tiến vào. Chu Nghĩa Hải, Viên Tự Lập, Dương Bản Phú và Dương Học Thiên tiến lên nghênh đón.
Sau khi hỏi vài lời thì Lưu Duy Chính không nói thêm điều gì, hắn nhìn Chu Nghĩa Hải và Viên Tự Lập, hai người đều hiểu, cả hai đi theo Lưu Duy Chính ra ngoài.
- Bí thư Chu, chủ tịch Viên, trong xã Liễu Hà phát sinh đại án, năm nay rõ ràng vấn đề trật tự trị an của xã Liễu Hà có phiền toái lớn, các anh nói đi, phải làm sao?
- Bí thư Lưu, đây là án hình sự, chúng tôi cũng khó thể nào tránh khỏi.
- Không thể nói như vậy, năm nay xã Liễu Hà có nhiều chuyện phát sinh, trưởng phòng kế hoạch hóa gia đình gặp tai nạn xe, các lãnh đạo chủ yếu trong vùng cũng gặp tai nạn giao thông, bây giờ lại xảy ra án lớn, các anh còn nói thế nào đây?
Chu Nghĩa Hải và Viên Tự Lập cực kỳ uể oải, trật tự trị an sinh ra vấn đề, dù công tác khác có tạo nên bước ngoặt cũng khó thể nào có tác dụng, đừng hòng có được bất kỳ thành tích thi đua nào. Mọi người khổ sở một năm mà cuối cùng không có gì, tất cả đều coi như không có.
Lưu Duy Chính không dừng lại, hắn nhanh chóng bỏ đi, lãnh đạo đến đây để tỏ ra coi trọng vụ án, tất nhiên cũng không cần ở lại hiện trường. Chu Nghĩa Hải và Lưu Duy Chính về ủy ban dùng cơm, Viên Tự Lập ở lại hiện trường đại biểu cho lãnh đạo xã.
- Chủ tịch Viên, đội cảnh sát hình sự đưa ra yêu cầu, phía trước có một ngọn núi lớn, bọn họ nghi ngờ tội phạm lẩn trốn trong núi, yêu cầu quần chúng sưu tầm.
- Bí thư Dương, ai nói ra yêu cầu này.
- Một cảnh sát trong đội cảnh sát hình sự.
- Lãnh đạo cục công an và đội trưởng Dương có ý kiến gì?
- Bọn họ cũng không nói gì.
- Bí thư Dương, anh đi nói cho vị cảnh sát hình sự kia biết, trong tay đối phương có hung khí, nếu để cho nông dân tay không tấc sắt đi truy tìm, có phải muốn gia tăng thương vong hay không?
Dương Bản Phú nhanh chóng tìm người của đội cảnh sát hình sự để thương lượng, Viên Tự Lập lại rơi vào trầm tư. Sự kiện hôm nay quá xấu, gương thi đua chẳng là gì, nhưng mình là lãnh đạo xã Liễu Hà, nếu một năm không được đề bạt hay trọng dụng thì thật sự chẳng khác nào phải chết. Xã Liễu Hà có nhiều thành viên, cũng vì sư kiện này mà tất cả phải chạy đến đây, Viên Tự Lập biết đã chạy vào huyện thành hoạt động, trong đó có cả Trần Bình.
Viên Tự Lập nghĩ đến những vấn đề này, hắn không thể tiếp tục ở lại, vì ở lại cũng chẳng có quan hệ gì, đã có đội cảnh sát hình sự ở đây. Hắn tìm được Dương Bản Phú, nói mình sẽ về ủy ban, ủy thác Dương Bản Phú phụ trách hiện trường.
Khi Viên Tự Lập trở về ủy ban xã thì Chu Nghĩa Hải đang chờ.
- Chủ tịch Viên, tôi biết cậu sẽ trở lại.
- Bí thư Chu, bí thư Lưu nói thế nào?
- Ôi, thiếu chút nữa đã phải dập đầu với bí thư Lưu, cuối cùng mới có chút hy vọng, tôi sẽ lập tức về huyện tìm ủy ban tư pháp, chuyện này phải làm cho nhanh, nhưng bí thư Lưu nói năm nay sẽ có vấn đề về vụ điển hình tiên tiến.
- Bí thư Chu, cũng không cần điển hình tiên tiến.
- Ừ, tôi cũng nghĩ vậy.
Chu Nghĩa Hải lên huyện, Viên Tự Lập ở lại ủy ban xã, hắn lo lắng chờ kết quả, hắn cũng bình phẩm và cho điểm chính mình, nếu tất cả bị bác bỏ thì quá bất hạnh.
Khi Chu Nghĩa Hải quay lại thì trên mặt có nụ cười, Viên Tự Lập biết sự việc đã thành. Vụ án đã xong, nguyên nhân đã rõ ràng, kẻ tội phạm cũng rõ ràng, người thanh niên kia đã bị bắt ở huyện lân cận, chắc chắn sẽ bị phán tử hình. Khi Chu Nghĩa Hải và Viên Tự Lập biết được đầu đuôi sự việc thì thầm than trẻ tuổi xúc động, đồng thời cũng rất căm hận đám cán bộ thôn Thạch Môn, chuyện nhỏ không giải quyết để xảy ra chuyện lớn, tất nhiên cả hai sẽ lôi đầu vị bí thư chi bộ thôn Thạch Môn ra mắng xối xả.
Tài chính thu vào của xã Liễu Hà là ba triệu tám trăm mươi chín mươi ngàn, vẫn tiếp tục đứng đầu toàn huyện.
Đúng lúc Viên Tự Lập chuẩn bị cùng Chu Nghĩa Hải ăn mừng thì ở thôn Thạch Môn xã Liễu Hà xảy ra một đại án giết người, chuyện này làm cho vầng hào quang về tài chính biến mất, vì vấn đề xã hội trị an mà xã Liễu Hà trở thành tiêu điểm của toàn huyện.
Trong tổ dân phố số Sáu thôn Thạch Môn có một làng nhỏ, người thanh niên giết người mua nhà của một người ở đây, sau đó chuyển cả nhà vào ở lại. Vì các hộ gia đình ở làng đều là thân thích nên bọn họ tỏ ra không mấy hảo cảm với người thanh niên này, bình thường đều tìm cách ức hiếp hắn. Người này bản chất không xấu, vì muốn làm tốt quan hệ với chòm xóm mà hắn và vợ con đã chịu nhiều đãi ngộ bất công, nhưng hắn cũng là người biết nhường nhịn, mọi chuyện cũng qua. Không ngờ hắn càng nhịn càng an phận thì đám người kia lại càng khoa trương.
Vụ án xảy ra với nguyên nhân là vợ của người thanh niên kia bị sỉ nhục.
Người thanh niên vì nuôi sống gia đình mà phải xuống một tỉnh phía nam làm công, hằng năm cũng không có nhiều thời gian ở nhà chăm sóc con. Trong làng có vài tên thanh niên chơi bời thấy cô vợ trẻ ở nhà một mình thì sinh ra ý nghĩ không đứng đắn, cũng không ngờ cô gái này rất cứng rắn, căn bản không thèm quan tâm. Vì vậy mà vài người bắt đầu muốn sinh sự, bịa đặt bêu xấu thanh danh của nàng. Thật sự đúng như những gì đám người kia mong muốn, không lâu sau trong thôn Thạch Môn đã truyền ra nhiều tin đồn, nói người phụ nữ kia như thế nào, thậm chí còn có một vài người nói dáng người của nàng ra sao...Người phụ nữ nghe được những tin đồn kia thì cực kỳ tức giận, nàng tìm được bí thư chi bộ thôn, nhưng người trong thôn xem nàng là người ngoài nên không quan tâm. Tình cảnh của nàng bắt đầu gian nan, vì tin đồn truyền ra quá nhiều nên có rất nhiều người mở miệng là muốn ngủ với nàng.
Đám người trong làng là những kẻ đầu sỏ gây chuyện, lúc này bọn họ chạy ra ồn ào, người phụ nữ chịu không nổi nên gọi chồng vê.
Người thanh niên biết tin thì nhanh chóng quay lại, cũng không ngờ vì biểu hiện mềm yếu trước đó của hắn mà đám người trong làng căn bản không quan tâm, thậm chí còn chế nhạo vợ ngay trước mặt hắn. Người này rất cẩn thận, hắn đặc biệt đến tìm bí thư chi bộ thôn, yêu cầu bọn họ lấy lại lý lẽ cho mình. Nhưng không ngờ vị bí thư kia lại yêu cầu người thanh niên phải quản vợ mình cho chặt, đừng để ở bên ngoài quyến rũ đàn ông khác.
Con người ai cũng có máu có thịt, người thanh niên nghe nói như vậy thì coi như hoàn toàn bị chọc giận, hắn nghĩ đến tình cảnh những năm qua cố nén giận lại đổi lấy kết cục như vậy, vì thế hắn quyết định đến nói lý lẽ với đám người trong làng. Tất nhiên hắn là người thế đơn lực bạc, nào là đối thủ của đám người kia, bị vài tên thanh niên đánh cho một trận nằm liệt trên giường vài ngày, vợ hắn khóc lóc nói rằng nên bỏ đi nơi khác, hắn xanh mặt không nói gì, ánh mắt nhìn vợ lại cực kỳ lưu luyến.
Khi vết thương trên người còn chưa hoàn toàn bình phục thì người thanh niên đã muốn rời khỏi giường, hắn muốn mang vợ con về quê ở vài ngày, mà cô vợ trẻ đã lâu chưa về nên đồng ý.
Ngày hôm sau khi vợ con đã đi, người thanh niên mang theo một cây rìu mài thật sắc rời khỏi nhà.
Kết quả cực kỳ thê thảm, người thanh niênn giết chết sáu người, bị thương bốn người, thậm chí trong số người chết còn có một đứa bé mới hơn ba tuổi, phần lớn đều bị chém chết, rìu bị vứt bỏ trong sân, vết máu loang lổ trên cây rìu, vì chém quá nhiều người nên đã bị mẻ nhiều vết. Người thanh niên thu thập vài thứ rồi cầm theo một cây đao bỏ đi.
Vụ án chấn động thành phố Hoài Dương, thậm chí còn kinh động cục công an tỉnh.
Khi Chu Nghĩa Hải và Viên Tự Lập đến hiện trường thôn Thạch Môn thì bị tình cảnh máu tanh trước mặt làm cho hoảng sợ, có quá nhiều người chết, thậm chí còn có người bị búa bổ vào đầu, não tủy tung tóe. Khắp nơi đều là công an pháp y, ai cũng cực kỳ bận rộn. Lúc này đội cảnh sát hình sự công an huyện đều đang trên đường đến đến đây, cũng có một bộ phận tỏa ra tìm kiếm khắp bốn phía thôn Thạch Môn.
Ba người Chu Nghĩa Hải, Viên Tự Lập và Dương Bản Phú được cho phép vào trong sân, những người còn lại đều phải ở ngoài chờ, mà ba người vừa tiến vào được vài phút thì tiếng còi cảnh sát vang lên, người của đội cảnh sát hình sự đang đến.
Dương Học Thiên xuất hiện đầu tiên, hắn vũ trang đầy đủ, mang theo cả súng trường.
- Bí thư Chu, chủ tịch Viên, bí thư Dương, có phiền toái, vụ án quá lớn, chết sáu người, trong bệnh viện đã cứu được bốn người bị thương nặng, có hai người tính mạng bị đe dọa.
- Bắt được hung thủ chưa?
- Chưa, đã bố trí cảnh sát truy bắt, chút nữa phó bí thư huyện ủy và cục trưởng Hoàng sẽ đến đây, chúng tôi trước tiên bận việc, không thể cùng các anh được, nếu các anh cảm thấy không thích ứng thì có thể sang bên kia nghỉ ngơi, chỗ này mùi máu tanh quá nặng.
Vụ án đơn giản, hung thủ đã được xác định, cảnh sát nhanh chóng tìm được vị bí thư chi bộ và những người may mắn còn sống, sau đó tiến hành hỏi cung, trong bệnh viện cũng có sắp xếp người hỏi cung.
Ngay sau đó phó bí thư huyện ủy Lưu Duy Chính và cục trưởng cục công an chạy đến hiện trường thôn Thạch Môn, lưu duy chính rất nghiêm túc, không quan tâm đến hiện trường máu tanh, trực tiếp tiến vào. Chu Nghĩa Hải, Viên Tự Lập, Dương Bản Phú và Dương Học Thiên tiến lên nghênh đón.
Sau khi hỏi vài lời thì Lưu Duy Chính không nói thêm điều gì, hắn nhìn Chu Nghĩa Hải và Viên Tự Lập, hai người đều hiểu, cả hai đi theo Lưu Duy Chính ra ngoài.
- Bí thư Chu, chủ tịch Viên, trong xã Liễu Hà phát sinh đại án, năm nay rõ ràng vấn đề trật tự trị an của xã Liễu Hà có phiền toái lớn, các anh nói đi, phải làm sao?
- Bí thư Lưu, đây là án hình sự, chúng tôi cũng khó thể nào tránh khỏi.
- Không thể nói như vậy, năm nay xã Liễu Hà có nhiều chuyện phát sinh, trưởng phòng kế hoạch hóa gia đình gặp tai nạn xe, các lãnh đạo chủ yếu trong vùng cũng gặp tai nạn giao thông, bây giờ lại xảy ra án lớn, các anh còn nói thế nào đây?
Chu Nghĩa Hải và Viên Tự Lập cực kỳ uể oải, trật tự trị an sinh ra vấn đề, dù công tác khác có tạo nên bước ngoặt cũng khó thể nào có tác dụng, đừng hòng có được bất kỳ thành tích thi đua nào. Mọi người khổ sở một năm mà cuối cùng không có gì, tất cả đều coi như không có.
Lưu Duy Chính không dừng lại, hắn nhanh chóng bỏ đi, lãnh đạo đến đây để tỏ ra coi trọng vụ án, tất nhiên cũng không cần ở lại hiện trường. Chu Nghĩa Hải và Lưu Duy Chính về ủy ban dùng cơm, Viên Tự Lập ở lại hiện trường đại biểu cho lãnh đạo xã.
- Chủ tịch Viên, đội cảnh sát hình sự đưa ra yêu cầu, phía trước có một ngọn núi lớn, bọn họ nghi ngờ tội phạm lẩn trốn trong núi, yêu cầu quần chúng sưu tầm.
- Bí thư Dương, ai nói ra yêu cầu này.
- Một cảnh sát trong đội cảnh sát hình sự.
- Lãnh đạo cục công an và đội trưởng Dương có ý kiến gì?
- Bọn họ cũng không nói gì.
- Bí thư Dương, anh đi nói cho vị cảnh sát hình sự kia biết, trong tay đối phương có hung khí, nếu để cho nông dân tay không tấc sắt đi truy tìm, có phải muốn gia tăng thương vong hay không?
Dương Bản Phú nhanh chóng tìm người của đội cảnh sát hình sự để thương lượng, Viên Tự Lập lại rơi vào trầm tư. Sự kiện hôm nay quá xấu, gương thi đua chẳng là gì, nhưng mình là lãnh đạo xã Liễu Hà, nếu một năm không được đề bạt hay trọng dụng thì thật sự chẳng khác nào phải chết. Xã Liễu Hà có nhiều thành viên, cũng vì sư kiện này mà tất cả phải chạy đến đây, Viên Tự Lập biết đã chạy vào huyện thành hoạt động, trong đó có cả Trần Bình.
Viên Tự Lập nghĩ đến những vấn đề này, hắn không thể tiếp tục ở lại, vì ở lại cũng chẳng có quan hệ gì, đã có đội cảnh sát hình sự ở đây. Hắn tìm được Dương Bản Phú, nói mình sẽ về ủy ban, ủy thác Dương Bản Phú phụ trách hiện trường.
Khi Viên Tự Lập trở về ủy ban xã thì Chu Nghĩa Hải đang chờ.
- Chủ tịch Viên, tôi biết cậu sẽ trở lại.
- Bí thư Chu, bí thư Lưu nói thế nào?
- Ôi, thiếu chút nữa đã phải dập đầu với bí thư Lưu, cuối cùng mới có chút hy vọng, tôi sẽ lập tức về huyện tìm ủy ban tư pháp, chuyện này phải làm cho nhanh, nhưng bí thư Lưu nói năm nay sẽ có vấn đề về vụ điển hình tiên tiến.
- Bí thư Chu, cũng không cần điển hình tiên tiến.
- Ừ, tôi cũng nghĩ vậy.
Chu Nghĩa Hải lên huyện, Viên Tự Lập ở lại ủy ban xã, hắn lo lắng chờ kết quả, hắn cũng bình phẩm và cho điểm chính mình, nếu tất cả bị bác bỏ thì quá bất hạnh.
Khi Chu Nghĩa Hải quay lại thì trên mặt có nụ cười, Viên Tự Lập biết sự việc đã thành. Vụ án đã xong, nguyên nhân đã rõ ràng, kẻ tội phạm cũng rõ ràng, người thanh niên kia đã bị bắt ở huyện lân cận, chắc chắn sẽ bị phán tử hình. Khi Chu Nghĩa Hải và Viên Tự Lập biết được đầu đuôi sự việc thì thầm than trẻ tuổi xúc động, đồng thời cũng rất căm hận đám cán bộ thôn Thạch Môn, chuyện nhỏ không giải quyết để xảy ra chuyện lớn, tất nhiên cả hai sẽ lôi đầu vị bí thư chi bộ thôn Thạch Môn ra mắng xối xả.
/39
|