Khi gặp lại Ngô Ngôn, trên mặt Ngô bí thư đã thêm phần tiều tụy. Trần Thái Trung hơi ngạc nhiên. Sao lại thế? Người ta nói phụ nữ khi qua ba mươi tuổi thì lão hóa rất nhanh nhưng cũng không thể nhanh tới mức này chứ?
- Thái Trung tới rồi hả?
Ngô Ngôn vừa thấy hắn liền mỉm cười như có như không, đúng lên vuốt tóc mai.
- Ha ha, ngồi đi. Tôi rót cho cậu chén nước.
- Tôi không khát.
Trần Thái Trung trực tiếp từ chối. Hắn cũng không biết là chỉ để Ngô Ngôn mỉm cười mà chủ động rót nước thì cả đám cán bộ nam trẻ tuổi chưa có gia đình của thành phố Phượng Hoàng sẽ xông vào đấu đá sống chết, thậm chí là trong đó có cả những người đã kết hôn.....
- Ngô bí thư tìm ta có phải vì chuyện của Quảng Thư Thành không?
- Đúng vậy.
Ngô Ngôn không để ý tới lời từ chối của hắn, cầm một cái chén đưa cho hắn.
- Thích uống trà không? Ừ, Đại Hồng Bào, Bích Loa Xuân, Long Tỉnh, hay là Hoa Trà Mao Phong?
- Mao Phong không phải là lục trà sao?
Ý nghĩ Trần Thái Trung rốt cục cũng tạm thời bị dẫn dắt.
- Mao phong có hai loại, hoa trà và lục trà.
Ngô Ngôn cầm lấy một túi lá trà tinh xảo.
- Đúng rồi, đây chính là Mao Phong đấy.
Muốn so kiên nhẫn với tôi sao? Trong lòng Trần Thái Trung cười lạnh. Ha ha, vậy thì so xem. Tôi không tin là kiên nhẫn có thể làm chết người. Năm đó tôi tu luyện cũng là ngồi cả mười năm, trăm năm.
Đường đường là bí thư đại mỹ nữ, chậm rãi tráng tách pha tra, còn một phó chủ nhiệm phòng quy hoạch nho nhỏ lại ngồi một chỗ không nói lời nào. Tình cảnh này thật sự là hơi quỷ dị. May mà giờ cũng tan ca rồi.
Nhìn Trần Thái Trung không nhanh không chậm uống trà, Ngô Ngôn đợi hồi lâu mới chậm rãi mở miệng:
- Lần này hẹn cậu tới là do tổ chức quyết định, không phải là ý của tôi.
Ý của cô chả lẽ xung đột với ý của tổ chức? Trần Thái Trung lập tức nghe ra ẩn ý. Chẳng qua người ta làm việc vẫn theo quán tính. Hắn có thói quen ít lời, cuối cùng không có hứng thú lên tiếng.
- Quảng Thư Thành chủ động từ chức, ra khỏi Đảng.
Ngô Ngôn nhìn thẳng vào hắn.
- Hắn tự động nộp lại tất cả những thứ phi pháp thu được, vĩnh viễn không bước vào chính giới tỉnh Thiên Nam nữa. Cậu cảm thấy thế nào?
Chuyện này thì liên quan quái gì tới tôi? Trần Thái Trung hơi căm tức. Các người xử lý hắn thế nào thì liên quan tới tôi à? Tôi với hắn chả có ân oán gì, cô nói thẳng ra xem một chút thành tích này tính thế nào đi cho xong. Tôi đối với chuyện người khác không có hứng thú, tôi chỉ quan tâm tới tiền đồ của mình thôi.
Thấy hắn mãi không nói gì, Ngô Ngôn than nhẹ một tiếng, khóe miệng mở hồ nhếch lên: - Ôi, quyết định này là do Nghiêu Đồng bí thư và Đoạn thị trưởng cùng xem xét, cũng không có liên quan gì tới tôi cả.
Tôi cần gì biết là ai quyết định chứ. Vấn đề thành tích của tôi thì sao đây? Tính thế nào? Trần Thái Trung hừ lạnh một tiếng nói:
- Hai người bọn họ không nói gì khác sao?
Vừa nói xong hắn mới phát hiện ra một vấn đề lớn. Tình cảm. Ngô bí thư hình như là người thuộc phái họ Chương.
Rất nhiều chuyện thực ra phi thường vi diệu. Hắn sở dĩ có thể phát hiện ra điều này tất cả là vì cách xưng hô của Ngô Ngôn đã biểu lộ ra hết thảy.
- Nghiêu Đông bí thư. Đây là cách xưng hô chính thức, cũng là cách biểu lộ rằng tôi có quan hệ mật thiết với Chương bí thư. Nếu gặp người nghĩ sâu xa thì sẽ từ đây mà lần ra.
Tất nhiên cũng có những phần tử muốn trục lợi, rõ ràng là chẳng đâu vào đâu mà miệng cũng "Nghiêu Đông bí thư và thị trưởng", tựa hồ như biểu hiện rất kính ngưỡng và có lập trường kiên định với lãnh đạo. Những loại này trong vài trường hợp đặc biệt cũng có kết quả.
Còn câu " Đoạn thị trưởng" thì là cách xưng hô chính thức. Bất luận kẻ nào cũng có thể gọi như vậy, chỉ là nếu thêm "Nghiêu Đông bí thư" thì quan hệ gần xa thế nào không cần nói ai cũng biết.
Ngô Ngôn lại hiểu lầm, tưởng rằng hắn không cam lòng, vì vậy cười khổ giải thích:
- Cũng chẳng có biện pháp. Đây là chuyện xấu trong nội bộ, một khi lộ ra thì cục diện yên ổn đoàn kết trong nội bộ thành phố Phượng Hoàng sẽ bị ảnh hưởng lớn, cũng khiến thị ủy chính phủ lâm vào bị động cực đoan.
- Quan trọng nhất là nó lại dính dáng tới Quảng Thiên Lâm. Mà gần như tấm ảnh kia lại không hề có tác dụng làm suy sụp hắn, chỉ cần Quảng Thư Thành tự mình gánh vác là đủ. Cho nên chúng ta không thể công khai chuyện này. Vì đại cục, đành phải chấp nhận xử lý như vậy....
Nghe tới đây Trần Thái Trung đã hoàn toàn rõ ràng. Thành tích của mình sợ là chẳng có gì rồi. Không thể công khai --- Vậy thì hắn dựa vào cái gì mà lập thành tích? Như vậy thì vị phó chủ nhiệm trẻ tuổi này lao tâm lao lực, va chạm mọi đủ chỗ này có nằm mơ mới được thăng chức!
Hắn thật sự đã hơi phẫn nộ, cười khẽ một tiếng:
- Cho nên các người định thỏa hiệp, định trao đổi, định yên tâm thoải mái như chưa có gì xảy ra, định bao che cho nhau?
Lời lẽ đầy chính khí! La thiên thượng tiên của chúng ta như bảo tướng nghiêm trang, thể hiện vẻ đạo đức, oai phong lẫm liệt. Trong mắt Ngô Ngôn, ánh mắt thiếu niên này dường như chán ghét sự xấu xa của chính trường, khiến trong lòng cô đột nhiên cảm thấy có cảm tình với hắn.
Chẳng phải trước đây mình cũng vậy, cũng đầy nhiệt huyết như thế này sao!
Thiếu niên này tuy vẫn tươi cười sáng lạng nhưng chỉ là đi kèm với câu nói của hắn khiến cho nó lại mang vẻ châm chọc. Nhưng Ngô Ngôn có thể nhìn thấy dường như ẩn sau vẻ tươi cười này...là vẻ bất đắc dĩ thì phải?
Không thể không nói, đôi khi phụ nữ suy nghĩ một vấn đề thường là có hơi cảm tính. Thực ra đối với Trần Thái Trung mà nói, hắn chỉ có hơi tiếc nuối mà thôi.
- Nói thật, tôi cũng không tán thành xử lý Quảng Thư Thành như vậy.
Ngô Ngôn nhìn thẳng vào Trần Thái Trung. Trong nhất thời cô đột nhiên lại đồng tình với vẻ tươi cười này. Cô than nhẹ:
- Ôi, chẳng qua, chính trị....cuối cùng cũng vẫn là thế. Tiểu Trần, cậu còn trẻ, sau này cậu sẽ biết, phải làm sao để thỏa hiệp...đó là điều rất cần thiết.
- Vậy chuyện này chỉ như vậy là xong phải không?
Trần Thái Trung lại ám chỉ, tôi van cô, Ngô bí thư, tôi là người vạch trần tấm màn đen tối này đấy....
Không thưởng tý gì à?
- Còn thế nào được nữa? Ngay cả tố giác cũng không được, đành để hắn rời đi thôi.
Ngô Ngôn cũng cười khổ. Cô nào biết là đối phương đang muốn nói đến công lao. Cô còn tưởng Trần phó chủ nhiệm trẻ tuổi háo thắng, coi ác như thù này vẫn không chịu lùi bước.
- Tiểu Trần, đừng có nói tới chuyện này nữa. Cậu còn trẻ, tiền đồ còn rất rộng lớn mà.
Tiền đồ, cô cuối cùng cũng nói tới chuyện này! Trần Thái Trung khẽ cười thử dò xét:
- Ha ha, tôi đã đắc tội với Quảng Thiên Lâm, còn nói gì tới tiền đồ nữa. Sợ là hiện tại người ta còn muốn phải diệt trừ tôi mới thoải mái ấy nhỉ?
- Thái Trung tới rồi hả?
Ngô Ngôn vừa thấy hắn liền mỉm cười như có như không, đúng lên vuốt tóc mai.
- Ha ha, ngồi đi. Tôi rót cho cậu chén nước.
- Tôi không khát.
Trần Thái Trung trực tiếp từ chối. Hắn cũng không biết là chỉ để Ngô Ngôn mỉm cười mà chủ động rót nước thì cả đám cán bộ nam trẻ tuổi chưa có gia đình của thành phố Phượng Hoàng sẽ xông vào đấu đá sống chết, thậm chí là trong đó có cả những người đã kết hôn.....
- Ngô bí thư tìm ta có phải vì chuyện của Quảng Thư Thành không?
- Đúng vậy.
Ngô Ngôn không để ý tới lời từ chối của hắn, cầm một cái chén đưa cho hắn.
- Thích uống trà không? Ừ, Đại Hồng Bào, Bích Loa Xuân, Long Tỉnh, hay là Hoa Trà Mao Phong?
- Mao Phong không phải là lục trà sao?
Ý nghĩ Trần Thái Trung rốt cục cũng tạm thời bị dẫn dắt.
- Mao phong có hai loại, hoa trà và lục trà.
Ngô Ngôn cầm lấy một túi lá trà tinh xảo.
- Đúng rồi, đây chính là Mao Phong đấy.
Muốn so kiên nhẫn với tôi sao? Trong lòng Trần Thái Trung cười lạnh. Ha ha, vậy thì so xem. Tôi không tin là kiên nhẫn có thể làm chết người. Năm đó tôi tu luyện cũng là ngồi cả mười năm, trăm năm.
Đường đường là bí thư đại mỹ nữ, chậm rãi tráng tách pha tra, còn một phó chủ nhiệm phòng quy hoạch nho nhỏ lại ngồi một chỗ không nói lời nào. Tình cảnh này thật sự là hơi quỷ dị. May mà giờ cũng tan ca rồi.
Nhìn Trần Thái Trung không nhanh không chậm uống trà, Ngô Ngôn đợi hồi lâu mới chậm rãi mở miệng:
- Lần này hẹn cậu tới là do tổ chức quyết định, không phải là ý của tôi.
Ý của cô chả lẽ xung đột với ý của tổ chức? Trần Thái Trung lập tức nghe ra ẩn ý. Chẳng qua người ta làm việc vẫn theo quán tính. Hắn có thói quen ít lời, cuối cùng không có hứng thú lên tiếng.
- Quảng Thư Thành chủ động từ chức, ra khỏi Đảng.
Ngô Ngôn nhìn thẳng vào hắn.
- Hắn tự động nộp lại tất cả những thứ phi pháp thu được, vĩnh viễn không bước vào chính giới tỉnh Thiên Nam nữa. Cậu cảm thấy thế nào?
Chuyện này thì liên quan quái gì tới tôi? Trần Thái Trung hơi căm tức. Các người xử lý hắn thế nào thì liên quan tới tôi à? Tôi với hắn chả có ân oán gì, cô nói thẳng ra xem một chút thành tích này tính thế nào đi cho xong. Tôi đối với chuyện người khác không có hứng thú, tôi chỉ quan tâm tới tiền đồ của mình thôi.
Thấy hắn mãi không nói gì, Ngô Ngôn than nhẹ một tiếng, khóe miệng mở hồ nhếch lên: - Ôi, quyết định này là do Nghiêu Đồng bí thư và Đoạn thị trưởng cùng xem xét, cũng không có liên quan gì tới tôi cả.
Tôi cần gì biết là ai quyết định chứ. Vấn đề thành tích của tôi thì sao đây? Tính thế nào? Trần Thái Trung hừ lạnh một tiếng nói:
- Hai người bọn họ không nói gì khác sao?
Vừa nói xong hắn mới phát hiện ra một vấn đề lớn. Tình cảm. Ngô bí thư hình như là người thuộc phái họ Chương.
Rất nhiều chuyện thực ra phi thường vi diệu. Hắn sở dĩ có thể phát hiện ra điều này tất cả là vì cách xưng hô của Ngô Ngôn đã biểu lộ ra hết thảy.
- Nghiêu Đông bí thư. Đây là cách xưng hô chính thức, cũng là cách biểu lộ rằng tôi có quan hệ mật thiết với Chương bí thư. Nếu gặp người nghĩ sâu xa thì sẽ từ đây mà lần ra.
Tất nhiên cũng có những phần tử muốn trục lợi, rõ ràng là chẳng đâu vào đâu mà miệng cũng "Nghiêu Đông bí thư và thị trưởng", tựa hồ như biểu hiện rất kính ngưỡng và có lập trường kiên định với lãnh đạo. Những loại này trong vài trường hợp đặc biệt cũng có kết quả.
Còn câu " Đoạn thị trưởng" thì là cách xưng hô chính thức. Bất luận kẻ nào cũng có thể gọi như vậy, chỉ là nếu thêm "Nghiêu Đông bí thư" thì quan hệ gần xa thế nào không cần nói ai cũng biết.
Ngô Ngôn lại hiểu lầm, tưởng rằng hắn không cam lòng, vì vậy cười khổ giải thích:
- Cũng chẳng có biện pháp. Đây là chuyện xấu trong nội bộ, một khi lộ ra thì cục diện yên ổn đoàn kết trong nội bộ thành phố Phượng Hoàng sẽ bị ảnh hưởng lớn, cũng khiến thị ủy chính phủ lâm vào bị động cực đoan.
- Quan trọng nhất là nó lại dính dáng tới Quảng Thiên Lâm. Mà gần như tấm ảnh kia lại không hề có tác dụng làm suy sụp hắn, chỉ cần Quảng Thư Thành tự mình gánh vác là đủ. Cho nên chúng ta không thể công khai chuyện này. Vì đại cục, đành phải chấp nhận xử lý như vậy....
Nghe tới đây Trần Thái Trung đã hoàn toàn rõ ràng. Thành tích của mình sợ là chẳng có gì rồi. Không thể công khai --- Vậy thì hắn dựa vào cái gì mà lập thành tích? Như vậy thì vị phó chủ nhiệm trẻ tuổi này lao tâm lao lực, va chạm mọi đủ chỗ này có nằm mơ mới được thăng chức!
Hắn thật sự đã hơi phẫn nộ, cười khẽ một tiếng:
- Cho nên các người định thỏa hiệp, định trao đổi, định yên tâm thoải mái như chưa có gì xảy ra, định bao che cho nhau?
Lời lẽ đầy chính khí! La thiên thượng tiên của chúng ta như bảo tướng nghiêm trang, thể hiện vẻ đạo đức, oai phong lẫm liệt. Trong mắt Ngô Ngôn, ánh mắt thiếu niên này dường như chán ghét sự xấu xa của chính trường, khiến trong lòng cô đột nhiên cảm thấy có cảm tình với hắn.
Chẳng phải trước đây mình cũng vậy, cũng đầy nhiệt huyết như thế này sao!
Thiếu niên này tuy vẫn tươi cười sáng lạng nhưng chỉ là đi kèm với câu nói của hắn khiến cho nó lại mang vẻ châm chọc. Nhưng Ngô Ngôn có thể nhìn thấy dường như ẩn sau vẻ tươi cười này...là vẻ bất đắc dĩ thì phải?
Không thể không nói, đôi khi phụ nữ suy nghĩ một vấn đề thường là có hơi cảm tính. Thực ra đối với Trần Thái Trung mà nói, hắn chỉ có hơi tiếc nuối mà thôi.
- Nói thật, tôi cũng không tán thành xử lý Quảng Thư Thành như vậy.
Ngô Ngôn nhìn thẳng vào Trần Thái Trung. Trong nhất thời cô đột nhiên lại đồng tình với vẻ tươi cười này. Cô than nhẹ:
- Ôi, chẳng qua, chính trị....cuối cùng cũng vẫn là thế. Tiểu Trần, cậu còn trẻ, sau này cậu sẽ biết, phải làm sao để thỏa hiệp...đó là điều rất cần thiết.
- Vậy chuyện này chỉ như vậy là xong phải không?
Trần Thái Trung lại ám chỉ, tôi van cô, Ngô bí thư, tôi là người vạch trần tấm màn đen tối này đấy....
Không thưởng tý gì à?
- Còn thế nào được nữa? Ngay cả tố giác cũng không được, đành để hắn rời đi thôi.
Ngô Ngôn cũng cười khổ. Cô nào biết là đối phương đang muốn nói đến công lao. Cô còn tưởng Trần phó chủ nhiệm trẻ tuổi háo thắng, coi ác như thù này vẫn không chịu lùi bước.
- Tiểu Trần, đừng có nói tới chuyện này nữa. Cậu còn trẻ, tiền đồ còn rất rộng lớn mà.
Tiền đồ, cô cuối cùng cũng nói tới chuyện này! Trần Thái Trung khẽ cười thử dò xét:
- Ha ha, tôi đã đắc tội với Quảng Thiên Lâm, còn nói gì tới tiền đồ nữa. Sợ là hiện tại người ta còn muốn phải diệt trừ tôi mới thoải mái ấy nhỉ?
/453
|