- Tiểu Quản.
- Lão nhân vẫn chưa khôi phục tinh thần lại được. Ông cau mày nhìn người trung niên.
- Cậu có cho rằng tôi là một ông già hơi thiếu sự quan tâm không?
- Ai dám nói như vậy chứ?
Người trung niên cười tươi lắc đầu.
- Anh Hoàng, hôm nay anh làm sao vậy? Sao đột nhiên lại hỏi những điều này?
- Không có gì, chỉ là bỗng nhiên tôi có những ỹ nghĩ này thôi
- Lão nhân nhắm hai mắt vô thần lại, rõ rang là đang nghĩ đến chuyện gì đó. Đột nhiên nhớ tới điều gì đó, ông chỉ về phía Trần Thái Trung đang đi.
- Cậu để ý giúp tôi người thanh niên kia một chút, cem hắn là ai? Sau đó quay lại nói cho tôi biết
- Trong các tiểu thuyết võ hiệp thường có một câu nói ”Ở trên đường nói chuyện, trong bụi có người nghe”. Chắc chắn rằng một nhân vật siêu quần như vậy thì tuy rằng một nghìn người ở đây không phải ai cũng chú ý đến ông nhưng lần này Hoàng lão đến những người có tham vọng thăng quan tiến chức đều để tâm. Nhìn có vẻ Hoàng lão đi bộ một mình nhưng ở bên cạnh ông ta luôn có người dung tai mắt chú ý đến.
Trần thái trung không chú ý đến chuyện này. Hắn tưởng mình đã rời xa khỏi đám người kia, vì thế hắn có một suy nghĩ.
- Bây giờ mình đang ở khu siêu thị liên hiệp của thành phố, nơi thứ nhất mình cần đến chính là cửa hàng !
Vì không để ý tới việc lấy long hoàng lão cho nên hắn mới đẩy xe dạo quanh khắp nơi. Sau đó hắn nhanh chóng phát hiện ra một điều: Những người đóng giả là khách hang ở đây chẳng có người nào có ý định rời khỏi siêu thị cả.
Trên thực tế, chưa hẳn tất cả mọi người đều có tâm tư lấy lòng hoàng lão. Rất nhiều người tự hiểu khả năng của mình, biết rằng hoàng lão không phải là nhân vật mà người bình thường có thể với tới được. Cho nên cố gắng nhiều lắm cũng chỉ vô dụng, không chừng còn rước lấy phiền toái vào người.
Thế nhưng bất cứ người nào làm việc trong thị ủy và chính quyền thành phố đều ăn bát cơm của nhà nước nên phải tiếp đón người của nhà nước. Nếu như đã nhận sự bảo hộ của thủ trưởng thì phải có chức trách làm cho thủ trưởng được vui vẻ lão đạo không lên tiếng thì ai dám cứ như vậy mà bỏ đi chứ? Ăn gan báo hay sao?
Lá gan của Trần Thái Trung cũng thật là lớn. Hắn thấy không ai đến đành tự mình đẩy chiếc xe đi tính tiền. Nếu như đã giả bộ làm khách hàng thì phải mang theo dáng vẻ của khách hàng. Có người khách nào mua hàng xong rồi cứ thế bỏ đi không?
Vô số người dung ánh mắt nhìn tên cán bộ cả gan làm loạn này: Thằng nhãi này không ngờ dám từ bỏ nhiệm vụ của mình, cứ như vậy mà đẩy xe ngang nhiên rời khỏi đây sao?
Tuy số người ngạc nhiên chiếm đa số nhưng cũng có một số người lập tức ý thức được tầm quan trọng của hành động này. Trong long họ không khỏi thán phục sự thong minh của tên tiểu tử kia, thậm chí còn thầm oán hận:
- Mẹ nó, cơ hội náo động tốt như vậy lại để cho thằng nhãi này chiếm mất
Không thể nghi ngờ rằng thái độ của Trần Thái Trung đã nổi lên. Tối thiểu vào lúc này, Chủ tịch tỉnh Đỗ nghị đã thầm gật đầu. như thế này mới đúng, đã giả bộ làm khách hàng thì phải có dáng vẻ của khách hàng mới đúng phải không?
Thấy vẻ mặt tươi cười của chủ tịch Đỗ, mọi người cũng cảm thấy động lòng. Họ đang suy nghĩ rằng mình có nên rời khỏi đây như vậy hay không? Nhưng mà …lãnh đạo vẫn chưa lên tiếng!
Vì thế trong vòng năm phút đồng hồ sau khi Trần Thái Trung rời khỏi vẫn chưa có ai bước ra ngoài. Mọi người đã cẩn thận bước đi trên con đường làm quan thì phải phục tùng mọi sự sắp xếp của cấp trên. Ai dám tự ý náo động thì cứ đi ra, sau khi lộ diện thì có quá nửa là sẽ bị tơi bời.
Năm phút đồng hồ trôi qua, thông qua một con đường bí mật truyền xuống một mệnh lệnh.
- Có chuyện sảy ra, mọi người có thể rời khỏi chỗ mua sắm không cần ở đây nữa. Tuy nhiên khi rời khỏi cần phải đảm bảo trật tự an toàn.
Hành động rời khỏi lần này của Trần Thái Trung khá hay. Tuy nhiên, một số người cũng không cho rằng hành vi này sẽ mang lại kết quả đẹp, ví dụ như là Triệu Phác chẳng hạn.
Hắn cho rằng hành vi của Trần Thái Trung đã đề tỉnh phần động lãnh đạo ở đây. Nhưng rõ ràng đây là một tên tiểu tử vô tổ chức, tội này đã được định. Hay lắm, cuối cùng cũng có người phạm phải sai làm giống mình.
Trần Thái Trung vừa mới về đến nhà thì đã nhận được điện thoại của bí thư. Trong điện thoại, bí thư không nhắc tới việc hắn tự tiện rời khỏi mà nghiêm túc nhắc tới một chuyện khác:
-Tôi nghe Tiểu Dương nói cậu đánh cháu ngoại của Đoàn thị trưởng phải không?
- Làm sao biết có phải hay không.
Trần Thái Trung chẳng để ý mà trả lời, hắn thực sự không đem người này để vào mắt. Không chỉ vậy, hắn cũng không tính toán đến chút ủy khuất nhỏ nhoi của mình.
- Hắn dám xông vào đoàn xe của Hoàng lão…Chuyện này tôi cũng suy nghĩ giúp cho Đoàn thị trưởng .
- Cậu…cậu vẫn còn trẻ.
Lời nói này nghẹn ở trong họng bí thư Trương nửa ngày vẫn chưa thốt ra được. Cuối cùng ông thở dài, khôi phục sự lại giọng nói bình tĩnh rồi lên giọng quan.
- Được rồi, bây giờ tôi muốn nói cho cậu biết, buổi chiều nay cậu phải đi làm đúng giờ.
Giọng nói này dường như còn mang theo một vẻ nghiêm khắc. Tuy nhiên dường như ngữ điệu này xuất phát từ việc bận công việc…Tâm tình con người là như vậy, mình nghe thì mình hiểu được nhiều hơn, ai nói rõ ràng được chứ?
Trần thái trung không nghĩ nhiều như vậy. Hoàng lão đã nghỉ ngơi vào chỗ an dưỡng ở thành phố Phượng Hoàng. Hành trình cơ bản đã xong các đơn vị cũng không sảy ra chuyện gì.
Mười Bảy nghe nói là phòng làm việc ở thành phố không được nghỉ ngơi, hắn lập tức lén lút đi vào trong văn phòng của chủ nhiệm Phan.
Thật ra Phan Kha Mẫn cũng không muốn dính líu gì đến Hoàng lão. Năm nay ông đã hơn bốn mươi, mặc dù nhiệt huyết của ông vẫn còn như trước nhưng trong suy nghĩ đã không còn mộng ảo. Ông cầm lấy bảo vật ở trong tay cân nhắc xem buổi tối nên đến đâu để tiêu khiển, sau đó bị người khác chặn ngang dòng suy nghĩ nên trong lòng hơi buồn bực.
- Mọi việc xong xuôi rồi chứ?
Trần Thái Trung không kiên nhẫn nhìn Mười Bảy
- Tôi đã giải quyết xong việc ở Khải Hoàn Môn chỉ là vẫn còn chưa ký hợp đồng mà thôi.
Mười Bảy không hề tức giận, cười hì hì giải thích với Trần Thái Trung.
- Ừ trong hai ngày này tôi cùng với người của Khải Hoàn Môn đã thương lượng với nhau, bọn họ sẽ không thuê miếng đất này nữa, bọn họ sẽ rời đi rất nhanh…
- Cái gì?
Phan Kha Mân lập tức buông tờ báo trên tay mình. Ông ngẩng đầu cẩn thận đánh giá Mười Bảy. Ông với anh em nhà Hách gia đã quá quen biết nhau cho nên dĩ nhiên biết rằng chủ nhân ở đó là người như thế nào. Nghe thấy đối phương ngoan ngoãn nhường đất lại, trong lòng ông không khỏi cảm thấy kinh hoàng.
Nhìn Mười Bảy rời khỏi, Phan chủ nhiệm rốt cuộc cũng có hứng thú. Hắn tùy tiện hỏi thăm thì biết rằng gần đây Khải Hoàn Môn đã sảy ra một chuyện, chỉ trong một thời gian ngắn, mồ hôi lạnh đã thấm đầy lưng chủ nhiệm.
- Lão nhân vẫn chưa khôi phục tinh thần lại được. Ông cau mày nhìn người trung niên.
- Cậu có cho rằng tôi là một ông già hơi thiếu sự quan tâm không?
- Ai dám nói như vậy chứ?
Người trung niên cười tươi lắc đầu.
- Anh Hoàng, hôm nay anh làm sao vậy? Sao đột nhiên lại hỏi những điều này?
- Không có gì, chỉ là bỗng nhiên tôi có những ỹ nghĩ này thôi
- Lão nhân nhắm hai mắt vô thần lại, rõ rang là đang nghĩ đến chuyện gì đó. Đột nhiên nhớ tới điều gì đó, ông chỉ về phía Trần Thái Trung đang đi.
- Cậu để ý giúp tôi người thanh niên kia một chút, cem hắn là ai? Sau đó quay lại nói cho tôi biết
- Trong các tiểu thuyết võ hiệp thường có một câu nói ”Ở trên đường nói chuyện, trong bụi có người nghe”. Chắc chắn rằng một nhân vật siêu quần như vậy thì tuy rằng một nghìn người ở đây không phải ai cũng chú ý đến ông nhưng lần này Hoàng lão đến những người có tham vọng thăng quan tiến chức đều để tâm. Nhìn có vẻ Hoàng lão đi bộ một mình nhưng ở bên cạnh ông ta luôn có người dung tai mắt chú ý đến.
Trần thái trung không chú ý đến chuyện này. Hắn tưởng mình đã rời xa khỏi đám người kia, vì thế hắn có một suy nghĩ.
- Bây giờ mình đang ở khu siêu thị liên hiệp của thành phố, nơi thứ nhất mình cần đến chính là cửa hàng !
Vì không để ý tới việc lấy long hoàng lão cho nên hắn mới đẩy xe dạo quanh khắp nơi. Sau đó hắn nhanh chóng phát hiện ra một điều: Những người đóng giả là khách hang ở đây chẳng có người nào có ý định rời khỏi siêu thị cả.
Trên thực tế, chưa hẳn tất cả mọi người đều có tâm tư lấy lòng hoàng lão. Rất nhiều người tự hiểu khả năng của mình, biết rằng hoàng lão không phải là nhân vật mà người bình thường có thể với tới được. Cho nên cố gắng nhiều lắm cũng chỉ vô dụng, không chừng còn rước lấy phiền toái vào người.
Thế nhưng bất cứ người nào làm việc trong thị ủy và chính quyền thành phố đều ăn bát cơm của nhà nước nên phải tiếp đón người của nhà nước. Nếu như đã nhận sự bảo hộ của thủ trưởng thì phải có chức trách làm cho thủ trưởng được vui vẻ lão đạo không lên tiếng thì ai dám cứ như vậy mà bỏ đi chứ? Ăn gan báo hay sao?
Lá gan của Trần Thái Trung cũng thật là lớn. Hắn thấy không ai đến đành tự mình đẩy chiếc xe đi tính tiền. Nếu như đã giả bộ làm khách hàng thì phải mang theo dáng vẻ của khách hàng. Có người khách nào mua hàng xong rồi cứ thế bỏ đi không?
Vô số người dung ánh mắt nhìn tên cán bộ cả gan làm loạn này: Thằng nhãi này không ngờ dám từ bỏ nhiệm vụ của mình, cứ như vậy mà đẩy xe ngang nhiên rời khỏi đây sao?
Tuy số người ngạc nhiên chiếm đa số nhưng cũng có một số người lập tức ý thức được tầm quan trọng của hành động này. Trong long họ không khỏi thán phục sự thong minh của tên tiểu tử kia, thậm chí còn thầm oán hận:
- Mẹ nó, cơ hội náo động tốt như vậy lại để cho thằng nhãi này chiếm mất
Không thể nghi ngờ rằng thái độ của Trần Thái Trung đã nổi lên. Tối thiểu vào lúc này, Chủ tịch tỉnh Đỗ nghị đã thầm gật đầu. như thế này mới đúng, đã giả bộ làm khách hàng thì phải có dáng vẻ của khách hàng mới đúng phải không?
Thấy vẻ mặt tươi cười của chủ tịch Đỗ, mọi người cũng cảm thấy động lòng. Họ đang suy nghĩ rằng mình có nên rời khỏi đây như vậy hay không? Nhưng mà …lãnh đạo vẫn chưa lên tiếng!
Vì thế trong vòng năm phút đồng hồ sau khi Trần Thái Trung rời khỏi vẫn chưa có ai bước ra ngoài. Mọi người đã cẩn thận bước đi trên con đường làm quan thì phải phục tùng mọi sự sắp xếp của cấp trên. Ai dám tự ý náo động thì cứ đi ra, sau khi lộ diện thì có quá nửa là sẽ bị tơi bời.
Năm phút đồng hồ trôi qua, thông qua một con đường bí mật truyền xuống một mệnh lệnh.
- Có chuyện sảy ra, mọi người có thể rời khỏi chỗ mua sắm không cần ở đây nữa. Tuy nhiên khi rời khỏi cần phải đảm bảo trật tự an toàn.
Hành động rời khỏi lần này của Trần Thái Trung khá hay. Tuy nhiên, một số người cũng không cho rằng hành vi này sẽ mang lại kết quả đẹp, ví dụ như là Triệu Phác chẳng hạn.
Hắn cho rằng hành vi của Trần Thái Trung đã đề tỉnh phần động lãnh đạo ở đây. Nhưng rõ ràng đây là một tên tiểu tử vô tổ chức, tội này đã được định. Hay lắm, cuối cùng cũng có người phạm phải sai làm giống mình.
Trần Thái Trung vừa mới về đến nhà thì đã nhận được điện thoại của bí thư. Trong điện thoại, bí thư không nhắc tới việc hắn tự tiện rời khỏi mà nghiêm túc nhắc tới một chuyện khác:
-Tôi nghe Tiểu Dương nói cậu đánh cháu ngoại của Đoàn thị trưởng phải không?
- Làm sao biết có phải hay không.
Trần Thái Trung chẳng để ý mà trả lời, hắn thực sự không đem người này để vào mắt. Không chỉ vậy, hắn cũng không tính toán đến chút ủy khuất nhỏ nhoi của mình.
- Hắn dám xông vào đoàn xe của Hoàng lão…Chuyện này tôi cũng suy nghĩ giúp cho Đoàn thị trưởng .
- Cậu…cậu vẫn còn trẻ.
Lời nói này nghẹn ở trong họng bí thư Trương nửa ngày vẫn chưa thốt ra được. Cuối cùng ông thở dài, khôi phục sự lại giọng nói bình tĩnh rồi lên giọng quan.
- Được rồi, bây giờ tôi muốn nói cho cậu biết, buổi chiều nay cậu phải đi làm đúng giờ.
Giọng nói này dường như còn mang theo một vẻ nghiêm khắc. Tuy nhiên dường như ngữ điệu này xuất phát từ việc bận công việc…Tâm tình con người là như vậy, mình nghe thì mình hiểu được nhiều hơn, ai nói rõ ràng được chứ?
Trần thái trung không nghĩ nhiều như vậy. Hoàng lão đã nghỉ ngơi vào chỗ an dưỡng ở thành phố Phượng Hoàng. Hành trình cơ bản đã xong các đơn vị cũng không sảy ra chuyện gì.
Mười Bảy nghe nói là phòng làm việc ở thành phố không được nghỉ ngơi, hắn lập tức lén lút đi vào trong văn phòng của chủ nhiệm Phan.
Thật ra Phan Kha Mẫn cũng không muốn dính líu gì đến Hoàng lão. Năm nay ông đã hơn bốn mươi, mặc dù nhiệt huyết của ông vẫn còn như trước nhưng trong suy nghĩ đã không còn mộng ảo. Ông cầm lấy bảo vật ở trong tay cân nhắc xem buổi tối nên đến đâu để tiêu khiển, sau đó bị người khác chặn ngang dòng suy nghĩ nên trong lòng hơi buồn bực.
- Mọi việc xong xuôi rồi chứ?
Trần Thái Trung không kiên nhẫn nhìn Mười Bảy
- Tôi đã giải quyết xong việc ở Khải Hoàn Môn chỉ là vẫn còn chưa ký hợp đồng mà thôi.
Mười Bảy không hề tức giận, cười hì hì giải thích với Trần Thái Trung.
- Ừ trong hai ngày này tôi cùng với người của Khải Hoàn Môn đã thương lượng với nhau, bọn họ sẽ không thuê miếng đất này nữa, bọn họ sẽ rời đi rất nhanh…
- Cái gì?
Phan Kha Mân lập tức buông tờ báo trên tay mình. Ông ngẩng đầu cẩn thận đánh giá Mười Bảy. Ông với anh em nhà Hách gia đã quá quen biết nhau cho nên dĩ nhiên biết rằng chủ nhân ở đó là người như thế nào. Nghe thấy đối phương ngoan ngoãn nhường đất lại, trong lòng ông không khỏi cảm thấy kinh hoàng.
Nhìn Mười Bảy rời khỏi, Phan chủ nhiệm rốt cuộc cũng có hứng thú. Hắn tùy tiện hỏi thăm thì biết rằng gần đây Khải Hoàn Môn đã sảy ra một chuyện, chỉ trong một thời gian ngắn, mồ hôi lạnh đã thấm đầy lưng chủ nhiệm.
/453
|