Mông Hiểu Diễm bị Trần Thái Trung chèn ép tới mức vừa cảm thấy xấu hổ vừa cảm thấy tức giận, muốn chống lại anh ta, nhưng toàn thân mềm nhũn, không chút sức lực. Ngay trước mặt người phụ nữ xa lạ mà lại để lộ ra cái mông của mình, điều này khiến trong lòng cô xuất hiện một cảm giác kích thích kỳ lạ, thứ cảm giác có đủ cảm giác lẫn lộn, thực sự khó có thể nhận thức được.
Đinh Tiểu Ninh đứng bên cạnh nhìn mà cũng phải trợn mắt há hốc mồm, cô là người đầu tiên đoán ra tâm trạng của Trần Thái Trung, nhưng muốn nói đến sự hiểu biết về ý muốn của hắn, vẫn là Lưu Vọng Nam phải ứng đầu tiên.
Đúng là oan gia ngõ hẹp! Lưu Đại Đường cười khẽ rồi đứng lên, từ từ tiến đến bên Mông Hiểu Diễm, đưa tay xoa xoa cái mông tròn:
- Ha ha, Hiểu Diễm có làn da đẹp thật đấy, còn đàn hồi nữa chứ! Chị Vọng Nam ngưỡng mộ thật đấy…
Mông Hiểu Diễm đột nhiên cảm thấy trên người có thêm một bàn tay nữa động vào, lại nghe được những lời này, lại vô cùng xấu hổ, cảm giác bất lực đến khó chịu, cơ thể dừng ở đó, không nhúc nhích để cho hai người đó vuốt ve.
- Lúc này…anh không có hứng ư?
Lưu Vọng Nam đưa mắt nhìn xuống háng của Trần Thái Trung, thấy rằng hắn không hứng thú cho lắm, nên thấy kỳ lạ một chút. Cô vốn đã tính toán kỹ lưỡng rồi, đi đóng chặt cửa lại, cô luôn một lòng một dạ theo hắn, chỉ cần Trần Thái Trung thấy vui vẻ, thì 4 kẻ đến cũng không sao cả.
- Bây giờ tôi có việc rồi, tôi thực sự chỉ muốn trừng phạt một chút thôi
Trần Thái Trung cười cười, trong lòng không khỏi đắc chí bởi sự nhanh trí của mình, anh đây đã rút ngắn lại quá trình mà mọi người đã quen thuộc lại, thật là giỏi?
- Hà, lông của Hiểu Diễm dày thật đấy!
Lưu Vọng Nam quả thực chuyện gì cũng có thể nói ra, nhưng cô nói vậy, tất nhiên là vì đoán ra được dụng ý của Trần Thái Trung, đơn giản muốn giúp Hiểu Diễm không thấy khó chịu nữa,
- Thái Trung à, nhất định anh đã cho cô ấy rất nhiều thứ đúng không, bất công quá đấy?
Âm điệu của Lưu Vọng Nam gần giống với Mông Hiểu Diễm, đều là loại giọng trầm khàn khàn, dưới ánh đèn mờ ảo này, trong tư thế mờ ám này, cùng với âm thanh mờ ảo vào chủ để mờ ám khiến Trần Thái Trung khó khăn lắm mới kiềm chế nổi mình.
Tuy nhiên, hắn cũng biết cả ba vị trước mặt đều là những nữ trung hào kiệt. Thực sự sắp có một trận đại chiến rồi, để không mất công, nói không chừng chỉ cần hậm hực thở dài một hơi, là gỡ bỏ được “ Thuật định thân” của Mông Hiểu Diễm.
- Nếu thời gian gấp quá...ai, thôi vậy, đến tối cả ba cô theo tôi, được không?
Mông Hiểu Diễm nhắm mắt ở đó đồng ý, nhưng không ngờ rằng trong lúc vô ý, người lại khôi phục tính tự chủ ban đầu. Bất giác kêu nhẹ một tiếng: “ai, ôi!”, toàn thân mềm nhũn ra rồi ngã khuỵu xuống sô- pha.
Ngay sau đó, cô đứng thẳng lên, chẳng buồn nhặt quần, quay người túm lấy Lưu Vọng Nam nhìn cô ta với ánh mắt đầy khiêu khích, trong miệng còn đầy oán hận nói.
- Tôi cũng muốn xem xem, lông của cô có dày hay không...
Lưu Vọng Nam thấy cô xoay người cũng đã sớm có chuẩn bị. Ngay lập tức lùi về phía sau hai bước, Mông Hiểu Diễm vẫn muốn truy đến cùng, nhưng cái quần bị cởi 1 nửa rơi dưới đất đã cản bước cô ta...
- Được rồi, không đùa nữa
Trần Thái Trung giơ tay lên vỗ vỗ, đưa mắt nhìn cả 3 người phụ nữ:
- Tối nay 4 người chúng ta sẽ ở cùng nhau, thế nào? Có ai có ý kiến gì không?
- Tôi có ý kiến.
Lưu Vọng Nam nhìn Mông Hiểu Diễm đang lúng túng kéo quần, vừa cười vừa nói:
- Thêm một người nữa, Kinh Tử Lăng kia cũng nên tính vào...
Tay của Mông Hiểu Diễm bỗng nhiên dừng lại ở bên hông, cô thật không ngờ rằng, người phụ nữ của Trần Thái Trung lại nghĩ cách giúp hắn mở rộng đội hình, những rung động ở trong lòng thực sự không có lời nào có thể diễn tả được, mình cứ cho rằng mình chơi LES đã là điên khùng lắm rồi, không thể ngờ được người khác còn chơi một cách điên cuồng hơn thế.
... Phụ nữ của Trần Thái Trung đều rất chiều chuộng hắn, xem ra, sau này mình phải thay đổi bản thân một cách thích hợp hơn, ừ, còn phải nói với Nhâm Kiều nữa.
- Tử Lăng...không thể tính được.
Trần Thái Trung cũng không thể ngờ Lưu Vọng Nam lại nói như thế, bỗng nhiên thấy dường như mình đang nói lắp, vô tình lại xưng hô là “ Tử Lăng”.
Chờ lúc hắn phản ứng thì đã quá muộn, nói không chừng chỉ có thể ho khan hai tiếng:
- Khụ khụ, thực sự tôi…ngày hôm nay mới gặp cô ấy lần đầu, hơn nữa, tôi muốn tìm cô ấy có chút việc.
- Giải thích...chính là để che đậy.
Đinh Tiểu Ninh ngồi trên ghế bị những chuyện xảy ra trong nháy mắt này làm cho hoa hết cả mặt mày. Để thể hiện ra được suy nghĩ của bản thân vẫn còn bình thường, liều nói một câu có chút triết lý như vậy, nhưng mà triết lý gì cũng không thể che dấu được, vì khuôn mặt đang đỏ ửng lên của cô.
- Ai, tôi nói…Tiểu Ninh…cô, đến đây với tôi nào
Trần Thái Trung lớn tiếng, ngoắc ngón tay về hướng cô.
Ai mà ngờ được, Đinh Tiểu Ninh đứng dậy, “ ồ!” từ từ đi rồi nhảy ra phía xa chỗ hắn, hướng đôi mắt tội nghiệp nhìn vào hắn:
- Anh Thái Trung…em biết em sai rồi, tối nay…tối nay nhé, được không?
- Thái độ này còn chấp nhận được.
Thái Trung gật đầu, ngoảnh đầu nhìn Mông Hiểu Diễm đang dùng hai tay đang kéo quần, vẫn còn sững sờ ở đó, không thiếu được việc đưa tay lên, luồn tay vào lưng quần cô, nắn bóp ở nơi đồi cỏ cao ngất ấy, rồi hai ngón tay đưa thẳng vào thăm dò vào nơi bí hiểm của mình.
- Ý, sao ướt vậy?
Hắn cười khẽ, còn nghịch thêm vài lần, Mông Hiểu Diễm ra sức uốn người, oán giận lườm anh ta một cái, đỏ mặt bỏ chạy.
Hắn uể oải nhấc điện thoại, bắt đầu bấm số. Bên Vương Ngọc Đình họ đã nghỉ ngơi xong xuôi, hiện đang tản bộ ở quận Văn Miếu, thăm quan một “Văn miếu” nổi tiếng gần xa.
Vương Ngọc Đình nghe nói Trần Thái Trung muốn mời Kinh Dĩ Viễn viết vài từ, lập tức mỉm cười:
- Ha ha, chuyện này cậu nói với tôi thì không giải quyết được gì rồi, nên nói với Tử Lăng thì hơn, Ông Kinh giờ có tuổi rồi, không viết chữa cho người khác.
- Thế thì nói với cô ấy cũng chẳng có tác dụng gì.
Nghe xong câu ấy, hắn liền nhụt chí trả lời,
- Ai, cũng không rõ ông già đó thích cái gì nữa.
- Thứ ông ta thích nhất chính là cô cháu gái bảo bối ấy.
Vương Ngọc Đình bịt ống nghe, hình như nói với người bên cạnh điều gì đó, khoảng hai mươi giây sau mới mở ông nghe ra.
- Tử Lăng nói rằng, anh lấy miếng Long Cốt đổi lại là được, mấy bản Giáp Cốt Văn của các thế kỉ trước đều không cần quan tâm, ha ha.
- Tôi cũng phải có mới được.
Trần Thái Trung có chút tức giận, đây không phải là dối trá sao? Nếu muốn trở về Tiên giới, kiếm vài miếng không hề khó chút nào, có thể thấy lúc này, sự đùa cợt này không chừng lại được coi là di sản văn hóa quốc gia ấy chứ:
- Tặng ông ấy thứ khác có được không?
Thực ra Vương Ngọc Đình cũng muốn giúp đỡ hắn, không phải vì vụ hợp tác trước đây với Trần Thái Trung, chỉ nói đến việc trả tiền lần này, không những số tiền mà Trưởng phòng Trần thu về được là nhân dân tệ, mà còn hào phóng xóa đi phần lẻ của con số 1 ngàn.
Hơn nữa, người ta có mối quan hệ rất tốt với Mông Nghệ, chỉ dựa vào điều này, cô cũng không thể ngồi mà nhìn được, chỉ có thể thở dài lên tiếng giúp đỡ,
- Tử Lăng nói rồi, anh nói muốn mời khách, cũng không biết đường đi dạo cùng chúng tôi, chiều nay vé vào cổng ở Văn Miếu vẫn là do chúng tôi tự đi mua được, ừm…giờ này cũng sắp đến giờ ăn cơm rồi.
Vừa nói cô vừa nhìn vào vị hôn thê của mình, đột nhiên thấy sợ hắn lại ghen tuông lung tung, không ngờ Trì Chí Cường lại nhìn cô cười, rồi gật đầu, trong ánh mắt lại có ý như muốn khuyến khích cô.
Nhưng thật ra Kinh Tử Lăng có chút không đồng ý:
- Tôi đâu có nói như vậy chứ…
Giờ ăn cơm? Trần Thái Trung đưa tay nhìn đồng hồ, chả có nhẽ, gây sức ép với khu chung cư Dương Quang một phen, bây giờ đã là 5 giờ hơn rồi, hắn chần chừ một lúc,
- Được rồi, các cậu ở Văn Miếu đúng không? Tôi sẽ đến đó gặp mọi người, chờ nhé, lát nữa liên lạc.
Buông điện thoại xuống, nhìn vào ba cô gái với dáng vẻhổ đang rình mồi, Trần Thái Trung cười rồi buông tay,
- Không còn cách nào khác, chuyện này…để các bạn phải giận rồi, thật ngại quá.
- Em đi với anh.
Mông Hiểu Diễm đã trở lại trạng thái bình thường, nghe thấy hắn nói muốn đến chỗ Kinh Tử Lăng nên không kìm được đã mở lời. Bây giờ cô đã có thể thử tiếp nhận Lưu Vọng Nam và Đinh Tiểu Ninh, nhưng vẫn còn không chắc chắn lắm về Kinh Tử Lăng, đó chính là cô gái có thể gây ra chiến tranh,bất luận thừa nhận hay không, nhưng khi đối mặt với cô gái này, cô ít nhiều vẫn có cảm giác bất lực.
- Em cũng muốn đi, anh Thái Trung.
Đinh Tiểu Ninh cũng rụt rè lên tiếng, sở trường lớn nhất của cô chính là giả bộ ngây thơ, mà lúc đó, cái kỹ năng này của cô được phát huy triệt để, đôi mắt sâu không lường được nhìn vào hắn với vẻ chân thành một cách kì lạ:
- Tôi chỉ nhìn, chứ tôi không nói…
Ặc…đây là, Trần Thái Trung nghiêng đầu suy nghĩ, hắn thấy không có gì là không hợp lý cả, cho nên đã gật đầu mới nói, để Lưu Vọng Nam không nói chen vào,
- Coi như có một mình tôi thôi, tôi đi chào hỏi Thập Thất một tiếng.
Không phải thế chứ? Bây giờ đang là kỳ nghỉ Tết mà, hắn rất ngạc nhiên nhìn cô:
- Chính là lúc Ảo Mộng Thành kinh doanh tốt nhất, cô xem náo nhiệt gì chứ?
- Ôi, đời này, điều mà tôi thích nhất chính là được nhìn ngắm các mỹ nhân.
Trong mắt Lưu Vọng Nam, toát ra vẻ hiếu kỳ mạnh mẽ, nét vẽ giống như vết dao cắt trên khuôn mặt, không ngờ lại xuất hiện một đường cong hết sức ngọt ngào, đó là một nụ cười quyến rũ,
- Thái Trung à, Hiểu Diễm nói làm em tò mò quá…
Được, Thái Trung mình lần này muốn khiêm tốn cũng không được nữa rồi, Trần Thái Trung tặc lưỡi, gật đầu,
- Được, được được, tất cả chúng tay sẽ cùng đi, Hiểu Diễm, có cần gọi thêm Nhâm Kiều không?
- Không cần đâu, tối gọi cho cô ấy cũng được.
Hiểu Diễm lắc đầu nói, trên mặt hiện lên nụ cười mờ ám,
- Bây giờ đang là ngày nghỉ, cô ta chắc lại lén đi thăm hỏi cấp dưới rồi.
- Tối ư? Thế thì thôi đi, ba người làm quen trước đi.
Trần Thái Trung lắc đầu, hắn đã quyết định rồi,
- Nóng vội quá cũng không tốt, để mọi người làm quen, không phải cần thời gian sao?
Anh còn biết nghĩ đến cảm giác của người khác? Cả 3 cô gái đều nhìn hắn với một ánh mắt khác thường, ánh mắt đó khiến Thái Trung nhớ đến lúc bản thân mong ngóng cảnh tiên trên trời, cái vẻ mặt này đúng là giống mình lúc đó.
Bĩu môi, trong lòng thầm than một tiếng, thực ra, hôm nay hắn muốn đi tìm Ngô Ngôn, hi vọng bí thư Bạch tối nay sẽ không gọi điện nữa. Ôi!
Đinh Tiểu Ninh đứng bên cạnh nhìn mà cũng phải trợn mắt há hốc mồm, cô là người đầu tiên đoán ra tâm trạng của Trần Thái Trung, nhưng muốn nói đến sự hiểu biết về ý muốn của hắn, vẫn là Lưu Vọng Nam phải ứng đầu tiên.
Đúng là oan gia ngõ hẹp! Lưu Đại Đường cười khẽ rồi đứng lên, từ từ tiến đến bên Mông Hiểu Diễm, đưa tay xoa xoa cái mông tròn:
- Ha ha, Hiểu Diễm có làn da đẹp thật đấy, còn đàn hồi nữa chứ! Chị Vọng Nam ngưỡng mộ thật đấy…
Mông Hiểu Diễm đột nhiên cảm thấy trên người có thêm một bàn tay nữa động vào, lại nghe được những lời này, lại vô cùng xấu hổ, cảm giác bất lực đến khó chịu, cơ thể dừng ở đó, không nhúc nhích để cho hai người đó vuốt ve.
- Lúc này…anh không có hứng ư?
Lưu Vọng Nam đưa mắt nhìn xuống háng của Trần Thái Trung, thấy rằng hắn không hứng thú cho lắm, nên thấy kỳ lạ một chút. Cô vốn đã tính toán kỹ lưỡng rồi, đi đóng chặt cửa lại, cô luôn một lòng một dạ theo hắn, chỉ cần Trần Thái Trung thấy vui vẻ, thì 4 kẻ đến cũng không sao cả.
- Bây giờ tôi có việc rồi, tôi thực sự chỉ muốn trừng phạt một chút thôi
Trần Thái Trung cười cười, trong lòng không khỏi đắc chí bởi sự nhanh trí của mình, anh đây đã rút ngắn lại quá trình mà mọi người đã quen thuộc lại, thật là giỏi?
- Hà, lông của Hiểu Diễm dày thật đấy!
Lưu Vọng Nam quả thực chuyện gì cũng có thể nói ra, nhưng cô nói vậy, tất nhiên là vì đoán ra được dụng ý của Trần Thái Trung, đơn giản muốn giúp Hiểu Diễm không thấy khó chịu nữa,
- Thái Trung à, nhất định anh đã cho cô ấy rất nhiều thứ đúng không, bất công quá đấy?
Âm điệu của Lưu Vọng Nam gần giống với Mông Hiểu Diễm, đều là loại giọng trầm khàn khàn, dưới ánh đèn mờ ảo này, trong tư thế mờ ám này, cùng với âm thanh mờ ảo vào chủ để mờ ám khiến Trần Thái Trung khó khăn lắm mới kiềm chế nổi mình.
Tuy nhiên, hắn cũng biết cả ba vị trước mặt đều là những nữ trung hào kiệt. Thực sự sắp có một trận đại chiến rồi, để không mất công, nói không chừng chỉ cần hậm hực thở dài một hơi, là gỡ bỏ được “ Thuật định thân” của Mông Hiểu Diễm.
- Nếu thời gian gấp quá...ai, thôi vậy, đến tối cả ba cô theo tôi, được không?
Mông Hiểu Diễm nhắm mắt ở đó đồng ý, nhưng không ngờ rằng trong lúc vô ý, người lại khôi phục tính tự chủ ban đầu. Bất giác kêu nhẹ một tiếng: “ai, ôi!”, toàn thân mềm nhũn ra rồi ngã khuỵu xuống sô- pha.
Ngay sau đó, cô đứng thẳng lên, chẳng buồn nhặt quần, quay người túm lấy Lưu Vọng Nam nhìn cô ta với ánh mắt đầy khiêu khích, trong miệng còn đầy oán hận nói.
- Tôi cũng muốn xem xem, lông của cô có dày hay không...
Lưu Vọng Nam thấy cô xoay người cũng đã sớm có chuẩn bị. Ngay lập tức lùi về phía sau hai bước, Mông Hiểu Diễm vẫn muốn truy đến cùng, nhưng cái quần bị cởi 1 nửa rơi dưới đất đã cản bước cô ta...
- Được rồi, không đùa nữa
Trần Thái Trung giơ tay lên vỗ vỗ, đưa mắt nhìn cả 3 người phụ nữ:
- Tối nay 4 người chúng ta sẽ ở cùng nhau, thế nào? Có ai có ý kiến gì không?
- Tôi có ý kiến.
Lưu Vọng Nam nhìn Mông Hiểu Diễm đang lúng túng kéo quần, vừa cười vừa nói:
- Thêm một người nữa, Kinh Tử Lăng kia cũng nên tính vào...
Tay của Mông Hiểu Diễm bỗng nhiên dừng lại ở bên hông, cô thật không ngờ rằng, người phụ nữ của Trần Thái Trung lại nghĩ cách giúp hắn mở rộng đội hình, những rung động ở trong lòng thực sự không có lời nào có thể diễn tả được, mình cứ cho rằng mình chơi LES đã là điên khùng lắm rồi, không thể ngờ được người khác còn chơi một cách điên cuồng hơn thế.
... Phụ nữ của Trần Thái Trung đều rất chiều chuộng hắn, xem ra, sau này mình phải thay đổi bản thân một cách thích hợp hơn, ừ, còn phải nói với Nhâm Kiều nữa.
- Tử Lăng...không thể tính được.
Trần Thái Trung cũng không thể ngờ Lưu Vọng Nam lại nói như thế, bỗng nhiên thấy dường như mình đang nói lắp, vô tình lại xưng hô là “ Tử Lăng”.
Chờ lúc hắn phản ứng thì đã quá muộn, nói không chừng chỉ có thể ho khan hai tiếng:
- Khụ khụ, thực sự tôi…ngày hôm nay mới gặp cô ấy lần đầu, hơn nữa, tôi muốn tìm cô ấy có chút việc.
- Giải thích...chính là để che đậy.
Đinh Tiểu Ninh ngồi trên ghế bị những chuyện xảy ra trong nháy mắt này làm cho hoa hết cả mặt mày. Để thể hiện ra được suy nghĩ của bản thân vẫn còn bình thường, liều nói một câu có chút triết lý như vậy, nhưng mà triết lý gì cũng không thể che dấu được, vì khuôn mặt đang đỏ ửng lên của cô.
- Ai, tôi nói…Tiểu Ninh…cô, đến đây với tôi nào
Trần Thái Trung lớn tiếng, ngoắc ngón tay về hướng cô.
Ai mà ngờ được, Đinh Tiểu Ninh đứng dậy, “ ồ!” từ từ đi rồi nhảy ra phía xa chỗ hắn, hướng đôi mắt tội nghiệp nhìn vào hắn:
- Anh Thái Trung…em biết em sai rồi, tối nay…tối nay nhé, được không?
- Thái độ này còn chấp nhận được.
Thái Trung gật đầu, ngoảnh đầu nhìn Mông Hiểu Diễm đang dùng hai tay đang kéo quần, vẫn còn sững sờ ở đó, không thiếu được việc đưa tay lên, luồn tay vào lưng quần cô, nắn bóp ở nơi đồi cỏ cao ngất ấy, rồi hai ngón tay đưa thẳng vào thăm dò vào nơi bí hiểm của mình.
- Ý, sao ướt vậy?
Hắn cười khẽ, còn nghịch thêm vài lần, Mông Hiểu Diễm ra sức uốn người, oán giận lườm anh ta một cái, đỏ mặt bỏ chạy.
Hắn uể oải nhấc điện thoại, bắt đầu bấm số. Bên Vương Ngọc Đình họ đã nghỉ ngơi xong xuôi, hiện đang tản bộ ở quận Văn Miếu, thăm quan một “Văn miếu” nổi tiếng gần xa.
Vương Ngọc Đình nghe nói Trần Thái Trung muốn mời Kinh Dĩ Viễn viết vài từ, lập tức mỉm cười:
- Ha ha, chuyện này cậu nói với tôi thì không giải quyết được gì rồi, nên nói với Tử Lăng thì hơn, Ông Kinh giờ có tuổi rồi, không viết chữa cho người khác.
- Thế thì nói với cô ấy cũng chẳng có tác dụng gì.
Nghe xong câu ấy, hắn liền nhụt chí trả lời,
- Ai, cũng không rõ ông già đó thích cái gì nữa.
- Thứ ông ta thích nhất chính là cô cháu gái bảo bối ấy.
Vương Ngọc Đình bịt ống nghe, hình như nói với người bên cạnh điều gì đó, khoảng hai mươi giây sau mới mở ông nghe ra.
- Tử Lăng nói rằng, anh lấy miếng Long Cốt đổi lại là được, mấy bản Giáp Cốt Văn của các thế kỉ trước đều không cần quan tâm, ha ha.
- Tôi cũng phải có mới được.
Trần Thái Trung có chút tức giận, đây không phải là dối trá sao? Nếu muốn trở về Tiên giới, kiếm vài miếng không hề khó chút nào, có thể thấy lúc này, sự đùa cợt này không chừng lại được coi là di sản văn hóa quốc gia ấy chứ:
- Tặng ông ấy thứ khác có được không?
Thực ra Vương Ngọc Đình cũng muốn giúp đỡ hắn, không phải vì vụ hợp tác trước đây với Trần Thái Trung, chỉ nói đến việc trả tiền lần này, không những số tiền mà Trưởng phòng Trần thu về được là nhân dân tệ, mà còn hào phóng xóa đi phần lẻ của con số 1 ngàn.
Hơn nữa, người ta có mối quan hệ rất tốt với Mông Nghệ, chỉ dựa vào điều này, cô cũng không thể ngồi mà nhìn được, chỉ có thể thở dài lên tiếng giúp đỡ,
- Tử Lăng nói rồi, anh nói muốn mời khách, cũng không biết đường đi dạo cùng chúng tôi, chiều nay vé vào cổng ở Văn Miếu vẫn là do chúng tôi tự đi mua được, ừm…giờ này cũng sắp đến giờ ăn cơm rồi.
Vừa nói cô vừa nhìn vào vị hôn thê của mình, đột nhiên thấy sợ hắn lại ghen tuông lung tung, không ngờ Trì Chí Cường lại nhìn cô cười, rồi gật đầu, trong ánh mắt lại có ý như muốn khuyến khích cô.
Nhưng thật ra Kinh Tử Lăng có chút không đồng ý:
- Tôi đâu có nói như vậy chứ…
Giờ ăn cơm? Trần Thái Trung đưa tay nhìn đồng hồ, chả có nhẽ, gây sức ép với khu chung cư Dương Quang một phen, bây giờ đã là 5 giờ hơn rồi, hắn chần chừ một lúc,
- Được rồi, các cậu ở Văn Miếu đúng không? Tôi sẽ đến đó gặp mọi người, chờ nhé, lát nữa liên lạc.
Buông điện thoại xuống, nhìn vào ba cô gái với dáng vẻhổ đang rình mồi, Trần Thái Trung cười rồi buông tay,
- Không còn cách nào khác, chuyện này…để các bạn phải giận rồi, thật ngại quá.
- Em đi với anh.
Mông Hiểu Diễm đã trở lại trạng thái bình thường, nghe thấy hắn nói muốn đến chỗ Kinh Tử Lăng nên không kìm được đã mở lời. Bây giờ cô đã có thể thử tiếp nhận Lưu Vọng Nam và Đinh Tiểu Ninh, nhưng vẫn còn không chắc chắn lắm về Kinh Tử Lăng, đó chính là cô gái có thể gây ra chiến tranh,bất luận thừa nhận hay không, nhưng khi đối mặt với cô gái này, cô ít nhiều vẫn có cảm giác bất lực.
- Em cũng muốn đi, anh Thái Trung.
Đinh Tiểu Ninh cũng rụt rè lên tiếng, sở trường lớn nhất của cô chính là giả bộ ngây thơ, mà lúc đó, cái kỹ năng này của cô được phát huy triệt để, đôi mắt sâu không lường được nhìn vào hắn với vẻ chân thành một cách kì lạ:
- Tôi chỉ nhìn, chứ tôi không nói…
Ặc…đây là, Trần Thái Trung nghiêng đầu suy nghĩ, hắn thấy không có gì là không hợp lý cả, cho nên đã gật đầu mới nói, để Lưu Vọng Nam không nói chen vào,
- Coi như có một mình tôi thôi, tôi đi chào hỏi Thập Thất một tiếng.
Không phải thế chứ? Bây giờ đang là kỳ nghỉ Tết mà, hắn rất ngạc nhiên nhìn cô:
- Chính là lúc Ảo Mộng Thành kinh doanh tốt nhất, cô xem náo nhiệt gì chứ?
- Ôi, đời này, điều mà tôi thích nhất chính là được nhìn ngắm các mỹ nhân.
Trong mắt Lưu Vọng Nam, toát ra vẻ hiếu kỳ mạnh mẽ, nét vẽ giống như vết dao cắt trên khuôn mặt, không ngờ lại xuất hiện một đường cong hết sức ngọt ngào, đó là một nụ cười quyến rũ,
- Thái Trung à, Hiểu Diễm nói làm em tò mò quá…
Được, Thái Trung mình lần này muốn khiêm tốn cũng không được nữa rồi, Trần Thái Trung tặc lưỡi, gật đầu,
- Được, được được, tất cả chúng tay sẽ cùng đi, Hiểu Diễm, có cần gọi thêm Nhâm Kiều không?
- Không cần đâu, tối gọi cho cô ấy cũng được.
Hiểu Diễm lắc đầu nói, trên mặt hiện lên nụ cười mờ ám,
- Bây giờ đang là ngày nghỉ, cô ta chắc lại lén đi thăm hỏi cấp dưới rồi.
- Tối ư? Thế thì thôi đi, ba người làm quen trước đi.
Trần Thái Trung lắc đầu, hắn đã quyết định rồi,
- Nóng vội quá cũng không tốt, để mọi người làm quen, không phải cần thời gian sao?
Anh còn biết nghĩ đến cảm giác của người khác? Cả 3 cô gái đều nhìn hắn với một ánh mắt khác thường, ánh mắt đó khiến Thái Trung nhớ đến lúc bản thân mong ngóng cảnh tiên trên trời, cái vẻ mặt này đúng là giống mình lúc đó.
Bĩu môi, trong lòng thầm than một tiếng, thực ra, hôm nay hắn muốn đi tìm Ngô Ngôn, hi vọng bí thư Bạch tối nay sẽ không gọi điện nữa. Ôi!
/453
|