Điều mà cảnh sát Phượng Hoàng mong muốn nhất nhưng cũng lo lắng nhất, chính là công ty Hoa Vũ đã cung cấp rồi, tuy nhiên, trên đỉểm này, Tô Vệ Đông cũng tỏ ra vô cùng cẩn thận, danh sách mà ông ta nhận, ngoài các công tử đào hoa tương đối có tiếng của các tỉnh thành, còn có những nhân vật từng có tiếng tăm và con cái của họ.
Đơn giản mà nói, chỉ dựa theo danh sách này, khiến cho mọi người không thể tìm ra lí do để hạ độc đối với công ty Hoa Vũ. Đúng vậy, cái chết của Tây Môn Trai, không thể nói lên là người của Thường Tam hạ thủ, ai lại biết được mục đích của tên hạ độc chứ?
Bạn biết đấy, những cái bát đĩa để đựng thức ăn, được sắp xếp cũng rất ngẫu nhiên, ai có thể đảm bảo được, rốt cuộc cái được đưa đến Tây Môn Trai, sẽ lại là cái nào?
Tuy nhiên, hiện giờ Tô Vệ Đông muốn rút lui, vậy thì hơi xem nhẹ tính chuyên nghiệp của đám cảnh sát rồi, thừa thắng xông lên ai lại không biết? Chính sách luân phiên tấn công càng tốt.
- Anh có biết vụ án này do Cơ quan tỉnh phụ trách , nhưng anh không biết, Bí thư Mông đã làm chỉ thị gì sao? ……Chỉ thị gì? Anh nghĩ rằng tôi sẽ nói anh biết sao?
- Anh không nói cũng không sao, rồi sẽ có người nói, anh có biết sự khác biệt giữa trước khi nói và sau khi nói không? Đừng nói chúng tôi không cho anh cơ hội ……
- Nói nhiều với anh ta làm gì chứ? Nếu anh ta đã không thành thật nói ra, vậy chúng ta sẽ đẩy mạnh các biện pháp an ninh, có thể không cần chấp hành mà, trời, loại cặn bã này tôi nhìn đã thấy phiền phức rồi……
Tô Vệ Đông đang bị đám cảnh sát vây quanh khiến đau đầu hoa mắt, lại có cảnh sát xông đến,
- Có sự đột phá rồi, mọi người đều rất phối hợp, đã giao nộp ra rất nhiều thứ , họ còn có biểu hiện lập công nữa……
Đây không là người của họ Mông, lần này công ty Hoa Vũ có tới mười người đến. Ngoài Tô Vệ Đông, U Mộng, còn có hai quản lí của công ty ra, còn lại năm người, bốn người là con gái, hai người là công tử bột.
Đầu tiên điều đột phá được khẳng định ở phía cô gái, không phải có câu nói như thế sao? “sắc đẹp của phụ nữ tỉ lệ nghịch với trí tuệ của họi.” Tuy câu này nói với những người bình thường chưa hẳn là hoàn toàn thích hợp, nhưng nói về một nghệ sĩ thì cũng là đúng thôi.
Đương nhiên, quan trọng nhất là trong bốn cô gái này họ không cảm thấy ngủ với người khác là chuyện quá lớn lao, mọi người tình nguyện với nhau mà thôi, thậm chí không thể nói là mại dâm.
Ban ngày, trong lời nói của họ. Cảnh sát đã thu thập được một số thông tin, chẳng qua là không có mang ra mà thôi, sau khi trải qua vụ “Ngộ độc giá đậu”, đám cô gái đều sợ đến nỗi không còn hồn vía, thế là, dưới chính sách tấn công tâm lý, lại nhận được một số thứ khác nữa.
Điều này mới quan trọng. Có thể cùng với cô gái củaTố Ba, ít nhiều còn hơn lăn lộn trong cái công ty Hoa Vũ, không những phóng khoáng, bất cứ lúc nào cũng có thể ngoại giao bên ngoài, lại còn đượcà làm việc lâu dài tại công ty.
Đã làm lâu dài. Đương nhiên biết được rất nhiều chuyện rồi, chuyện dơ bẩn của công ty Hoa Vũ thật sự không ít.
Tuy đối với những cô gái có ý định bước trên con đường nghệ thuật, dùng xác thịt của tuổi xuân để làm vật tế phẩm, đổi lấy tương lai êm đẹp không hề là chuyện khó. Nhưng xem trọng trinh tiết, cũng có đấy.
Đối với loại cô gái nói trên, với lãnh đạo của công ty là Tô Vệ Đông, U Mộng mà nói, đều cảm thấy mình bị người ta xem thường. Như vậy là anh không lạc quan về triển vọng của Hoa Vũ. Hay không tin tưởng năng lực của chúng tôi?
Lãnh đạo chúng tôi rất thất vọng. Cho nên, phải thông qua những thủ đoạn bỏ thuốc mê, chụp hình khỏa thân để đạt được mục đích cần có.
Đương nhiên, càng có nhiều cô gái, loại có vẻ đẹp thì thích đi với khách hàng, còn không thì thôi. Hơn nữa, nhiều người phát hiện Hoa Vũ sau khi không phải vì chuyện này, đa phần trước khi rời khỏi đều gây sự, giống như bạn học của con gái của đồn trưởng Triệu.
Nhưng mà,những nốt nhạc không hài hòa này, thông thường sẽ bị quản lí cấp cao của Hoa Vũ áp xuống, thậm chí, sau khi một cô gái đã mất đi, nhảy từ lầu ba xuống, đôi chân bị gãy xương, cuối cùng cũng chỉ là bồi thường một ít tiền, gia đình cô gái không đồng ý, ngược lại ba mẹ cô ta bị một nhóm người không rõ lai lịch đánh đến nỗi phải nằm viện.
Chuyện này đúng là phạm phải đại kỵ. vì chuyện này những người khác của công ty Hoa Vũ cũng ngạc nhiên vì chuyện ngộ độc giá đỗ, lần lượt đã nói ra một số chuyện khác
Trong vòng một đêm, trường hợp và danh sách trong tay của Phó giám đốc sở Quan đã nặng trịch, vụ án thì không có gì, dù sao công ty Hoa Vũ cũng khó tránh khỏi kiếp nạn này, chỉ cần suy xét đến vấn đề về số người liên quan và thời hạn thi hành án thôi.
Nhưng cái danh sách đúng là quan trọng, bên trong có một vài cán bộ có chút uy lực như vậy, tuy đa số là phái thực quyền, nhưng cũng có hai bóng dáng của cấp Phó tỉnh, lúc ẩn lúc hiện bên trong.
Không thể nghi ngờ, Phó bí thư Đảng ủy của Chi cục quản lý Đảng và quần chúngNgô Kính Hoa là không thể thoát chết được rồi, trong hồi ức của đám con gái đó, Phó chủ tịch tỉnh Phạm Hiểu Quân cũng có quan hệ không tồi với ông ta, dường như cũng từng đến công ty Hoa Vũ.
Không sai, Phó chủ tịch tỉnh thường vụ Phạm Hỉểu Quân, đó đúng thật là cái tin khiến cho người khác phải đau đầu, đương nhiên, từng đến Tập đoàn Trung Thiên không phải là chuyện gì to tát, chủ tịch tỉnh Đỗ Nghị cũng từng đề chữ cho họ, nhưng việc đến thăm Hoa Vũ, dường như cũng có chút phiền toái.
Đương nhiên, từng đến thăm Hoa Vũ, cũng không ý thức được Phạm Hiểu Quân đã làm gì. Xét cho công bằng mà nói, Phó chủ tịch tỉnh Phạm tuyệt đối không tham gia vụ hối lộ này, nhưng anh ta từng đến Hoa Vũ, đây chính là một dấu hiệu.
Có loại cảnh sát không thật thà như vậy, thậm chí sẽ cân nhắc, thời trai trẻ Phó chủ tịch tỉnh Phạm cũng được xem là đẹp trai, chỉ là vì tương lai, tìm một bà vợ có dung mạo chẳng ra sao cả. Đến nay được chìm trong vườn hoa, cũng chưa hẳn là không thể, tuy nhiên, lời nói này đương nhiên không ai dám nói thẳng ra.
Ngoại trừ hai người này ra, thậm chí không có ai có cấp bậc cao nữa, cái loại con ông cháu cha giống như con trai của Chu Bỉnh Tùng, cái đó chỉ được xem người trẻ tuổi không biết kiểm điểm, không thể nói rõ được vấn đề gì hết.
Ngược lại còn có vài người là Phó giám đốc sở và cán bộ cấp Cục có thực quyền, tuy nhiên thứ cán bộ nhỏ này, bản thân Quan Hải Đào cũng không để trong mắt, Bí thư Kiểm tra Kỷ luật Thái Lỵ tìm họ nói chuyện, tuyệt đối không để họ không ngủ được.
Tuy nhiên chức quan tuy nhỏ, khó chống lại được nhiều người, hơn nữa, với kinh nghiệm phán đoán của Vương Hoành Vỹ, khẳng định bên trong vẫn còn có con cá lớn chưa bắt được, chẳng qua đến mức này rồi, mọi người cũng không dám bắt thêm nữa, tiếp tục tìm nữa thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Sáng sớm ngày hôm sau, điện thoại của Quan Hải Đào được gọi đến cơ quan tỉnh:
- Sở trưởng Đậu, chuyện là những chuyện này đây, cứ tiếp tục như vậy, nên xử lí như thế nào đây? Tôi đề nghị xin chỉ thị của Bí thư Mông.
Trên thực tế, kết quả này, cũng nằm ngoài dự tính của Mông Nghệ, anh ta vốn cho rằng Ngô Kính Hoa là lớn nhất, nhưng lại không thể ngờ đến, lại còn có ủy viên thường vụ Tỉnh ủy bị nghi ngờ, thật sự……quá đáng lắm.
Tình hình chung……nhất định phải suy xét đến tình hình chung, hơn nữa, người can thiệp đến vẫn là hai người Ngô Kính Hoa và Phạm Hiểu Quân, đây là hai người mà ngoài Chủ tịch tỉnh Đỗ Nghị ra, Mông Nghệ không muốn chọc giận đến.
Từ trước đến nay, Mông Nghệ đối không có hứng thú lắm với việc xử lý Ngô Kính Hoa, đây không những là vì Ngô Kính Hoa là người yếu nhất trong bộ máy Tỉnh ủy, mà là vì, Phó bí thư Ngô sắp hết thời rồi, con người không những không có năng lực nào, cha của ông ta còn là cấp dưới của Hoàng Lão, căn bản thuộc dạng không có nguy hại và không có lý tưởng.
Đương nhiên, tổn thất nhỏ thì khó tránh khỏi, nhưng mọi người cũng không để ý, điều mà Mông Nghệ không chịu được nhất vẫn là Ngô Kính Hoa và Phạm Hiểu Quân quá mật thiết, không phải loại thân quen tầm thường.
Phạm Hiểu Quân cũng là người Phượng Hoàng, vốn dĩ sống cũng không tệ, chỉ thông qua con đường của Ngô Kính Hoa để quen thân với Huỳnh Lão, mỗi lần vào Bắc Kinh, không phải mang thông tin vui ở quê nhà cho Huỳnh Lão, thì là món đặc sản của Phượng Hoàng và Thiên Nam, cộng thêm người thông minh, khả năng làm việc cũng không tồi, cứ thuận buồm xuôi gió thăng lên chức Phó chủ tịch thường trực tỉnh, ngược lại còn mạnh hơn cả Ngô Kính Hoa.
Trong lòng Mông Nghệ hiểu rõ, nhìn Phạm Hiểu Quân gai mắt, tuyệt đối không chỉ có mình, chắc hẳn Đỗ Nghị cũng thấy chướng mắt, tuy có lúc nói nhiều, Phạm Hiểu Quân cũng biết bổn phận, nhưng những chỗ mà Chủ tịch tỉnh Đỗ không thấy, Phó chủ tịch tỉnh Phạm làm việc, về căn bản không hề sợ hãi gì cả.
Theo lí mà nói, đó cũng là bình thường thôi.
Phó chủ tịch thường trực tỉnh, còn phải suy nghĩ nhiều chi nữa? Nhưng điểm mấu chốt của vấn đề là, Đỗ Nghị được chuyển từ tỉnh Địa Bắc về đây, đối với thế lực ở Thiên Nam, tuy không thể không coi trọng, nhưng trong thâm tâm mà nói, ai lại thích cấp dưới của mình, xuất hiện lại không chịu sự khống chế của mình chứ?
Chỗ dựa của cấp trên Đỗ Nghị, Mông Nghệ cũng biết một hai, sự trợ giúp của Chủ tịch tỉnh Đỗ ở trung ương không hề nhỏ, hơn nữa còn đều thuộc loại thực quyền, nhưng mà, Huỳnh Lão thì giống như ngọn núi Thái Sơn cao ngất, sức ảnh hưởng lớn đến kinh người, tuy sớm đã vượt ra khỏi trung tâm chính trị, nhưng làm từ hồi Cục chính trị ủy viên thường vụ xây ở thời kiến quốc cho đến bây giờ, ai lại không quan tâm?
Do đó, Mông Nghệ có thể chắc rằng, thực ra cũng không cần nhận định, tin đồn sớm đã lan rộng khắp nơi, Chủ tịch tỉnh Đỗ Nghị này, đúng thật nhìn Phó chủ tịch thường trực tỉnh Phạm Hiểu Quân chướng mắt, nhưng điều nên nói là, ông ta không làm được gì Phạm Hiểu Quân.
Cho nên, sau khi Hứa Thiệu Huy hồi phục thế lực, tuy Mông Nghệ và Đỗ Nghị hiểu rõ, tên này là người quá độ, nhưng vẫn trực tiếp đưa một ủy viên thường vụ qua đây. Không có ý gì khác, chính là để kiềm chế một chút thế lực địa phương của Thiên Nam.
Nhưng trước mắt, sự việc đã đi đến bước này rồi,Mông Nghệ không thể không nghĩ đến việc động đến Phạm Hiểu Quân và Ngô Kính Hoa, nếu không thì, sĩ diện của người đứng đầu Thiên Nam đặt ở đâu?
Không phải anh ta không thể ngấm ngầm chịu đựng, thực sự đã không thể nào tránh khỏi việc đụng chàm vào nhau, anh ta không còn đường để rút lui nữa rồi.
Mông Nghệ có thể khẳng định, Đỗ Nghị trong chuyện này, cho dù không cố giúp bản thân, cũng tuyệt đối không thể chỉ hướng về phía hai ngườ Phạm, Ngô, cho nên anh ta mới đau đầu, chỉ là một lão Huỳnh mà thôi, cứ như vậy, hiện tại cứng rắn một chút cũng không thành vấn đề.
Trước tiên nên chỉnh đốn cái công ty giải trí chết tiệt đó, cuối cùng Mông Nghệ cũng đưa ra ý kiến, anh ta không hề hiền lành, người ta sẽ ép Bí thư tỉnh ủy, tự nhiên anh ta cũng sẽ rung cây dọa khỉ.
Đơn giản mà nói, chỉ dựa theo danh sách này, khiến cho mọi người không thể tìm ra lí do để hạ độc đối với công ty Hoa Vũ. Đúng vậy, cái chết của Tây Môn Trai, không thể nói lên là người của Thường Tam hạ thủ, ai lại biết được mục đích của tên hạ độc chứ?
Bạn biết đấy, những cái bát đĩa để đựng thức ăn, được sắp xếp cũng rất ngẫu nhiên, ai có thể đảm bảo được, rốt cuộc cái được đưa đến Tây Môn Trai, sẽ lại là cái nào?
Tuy nhiên, hiện giờ Tô Vệ Đông muốn rút lui, vậy thì hơi xem nhẹ tính chuyên nghiệp của đám cảnh sát rồi, thừa thắng xông lên ai lại không biết? Chính sách luân phiên tấn công càng tốt.
- Anh có biết vụ án này do Cơ quan tỉnh phụ trách , nhưng anh không biết, Bí thư Mông đã làm chỉ thị gì sao? ……Chỉ thị gì? Anh nghĩ rằng tôi sẽ nói anh biết sao?
- Anh không nói cũng không sao, rồi sẽ có người nói, anh có biết sự khác biệt giữa trước khi nói và sau khi nói không? Đừng nói chúng tôi không cho anh cơ hội ……
- Nói nhiều với anh ta làm gì chứ? Nếu anh ta đã không thành thật nói ra, vậy chúng ta sẽ đẩy mạnh các biện pháp an ninh, có thể không cần chấp hành mà, trời, loại cặn bã này tôi nhìn đã thấy phiền phức rồi……
Tô Vệ Đông đang bị đám cảnh sát vây quanh khiến đau đầu hoa mắt, lại có cảnh sát xông đến,
- Có sự đột phá rồi, mọi người đều rất phối hợp, đã giao nộp ra rất nhiều thứ , họ còn có biểu hiện lập công nữa……
Đây không là người của họ Mông, lần này công ty Hoa Vũ có tới mười người đến. Ngoài Tô Vệ Đông, U Mộng, còn có hai quản lí của công ty ra, còn lại năm người, bốn người là con gái, hai người là công tử bột.
Đầu tiên điều đột phá được khẳng định ở phía cô gái, không phải có câu nói như thế sao? “sắc đẹp của phụ nữ tỉ lệ nghịch với trí tuệ của họi.” Tuy câu này nói với những người bình thường chưa hẳn là hoàn toàn thích hợp, nhưng nói về một nghệ sĩ thì cũng là đúng thôi.
Đương nhiên, quan trọng nhất là trong bốn cô gái này họ không cảm thấy ngủ với người khác là chuyện quá lớn lao, mọi người tình nguyện với nhau mà thôi, thậm chí không thể nói là mại dâm.
Ban ngày, trong lời nói của họ. Cảnh sát đã thu thập được một số thông tin, chẳng qua là không có mang ra mà thôi, sau khi trải qua vụ “Ngộ độc giá đậu”, đám cô gái đều sợ đến nỗi không còn hồn vía, thế là, dưới chính sách tấn công tâm lý, lại nhận được một số thứ khác nữa.
Điều này mới quan trọng. Có thể cùng với cô gái củaTố Ba, ít nhiều còn hơn lăn lộn trong cái công ty Hoa Vũ, không những phóng khoáng, bất cứ lúc nào cũng có thể ngoại giao bên ngoài, lại còn đượcà làm việc lâu dài tại công ty.
Đã làm lâu dài. Đương nhiên biết được rất nhiều chuyện rồi, chuyện dơ bẩn của công ty Hoa Vũ thật sự không ít.
Tuy đối với những cô gái có ý định bước trên con đường nghệ thuật, dùng xác thịt của tuổi xuân để làm vật tế phẩm, đổi lấy tương lai êm đẹp không hề là chuyện khó. Nhưng xem trọng trinh tiết, cũng có đấy.
Đối với loại cô gái nói trên, với lãnh đạo của công ty là Tô Vệ Đông, U Mộng mà nói, đều cảm thấy mình bị người ta xem thường. Như vậy là anh không lạc quan về triển vọng của Hoa Vũ. Hay không tin tưởng năng lực của chúng tôi?
Lãnh đạo chúng tôi rất thất vọng. Cho nên, phải thông qua những thủ đoạn bỏ thuốc mê, chụp hình khỏa thân để đạt được mục đích cần có.
Đương nhiên, càng có nhiều cô gái, loại có vẻ đẹp thì thích đi với khách hàng, còn không thì thôi. Hơn nữa, nhiều người phát hiện Hoa Vũ sau khi không phải vì chuyện này, đa phần trước khi rời khỏi đều gây sự, giống như bạn học của con gái của đồn trưởng Triệu.
Nhưng mà,những nốt nhạc không hài hòa này, thông thường sẽ bị quản lí cấp cao của Hoa Vũ áp xuống, thậm chí, sau khi một cô gái đã mất đi, nhảy từ lầu ba xuống, đôi chân bị gãy xương, cuối cùng cũng chỉ là bồi thường một ít tiền, gia đình cô gái không đồng ý, ngược lại ba mẹ cô ta bị một nhóm người không rõ lai lịch đánh đến nỗi phải nằm viện.
Chuyện này đúng là phạm phải đại kỵ. vì chuyện này những người khác của công ty Hoa Vũ cũng ngạc nhiên vì chuyện ngộ độc giá đỗ, lần lượt đã nói ra một số chuyện khác
Trong vòng một đêm, trường hợp và danh sách trong tay của Phó giám đốc sở Quan đã nặng trịch, vụ án thì không có gì, dù sao công ty Hoa Vũ cũng khó tránh khỏi kiếp nạn này, chỉ cần suy xét đến vấn đề về số người liên quan và thời hạn thi hành án thôi.
Nhưng cái danh sách đúng là quan trọng, bên trong có một vài cán bộ có chút uy lực như vậy, tuy đa số là phái thực quyền, nhưng cũng có hai bóng dáng của cấp Phó tỉnh, lúc ẩn lúc hiện bên trong.
Không thể nghi ngờ, Phó bí thư Đảng ủy của Chi cục quản lý Đảng và quần chúngNgô Kính Hoa là không thể thoát chết được rồi, trong hồi ức của đám con gái đó, Phó chủ tịch tỉnh Phạm Hiểu Quân cũng có quan hệ không tồi với ông ta, dường như cũng từng đến công ty Hoa Vũ.
Không sai, Phó chủ tịch tỉnh thường vụ Phạm Hỉểu Quân, đó đúng thật là cái tin khiến cho người khác phải đau đầu, đương nhiên, từng đến Tập đoàn Trung Thiên không phải là chuyện gì to tát, chủ tịch tỉnh Đỗ Nghị cũng từng đề chữ cho họ, nhưng việc đến thăm Hoa Vũ, dường như cũng có chút phiền toái.
Đương nhiên, từng đến thăm Hoa Vũ, cũng không ý thức được Phạm Hiểu Quân đã làm gì. Xét cho công bằng mà nói, Phó chủ tịch tỉnh Phạm tuyệt đối không tham gia vụ hối lộ này, nhưng anh ta từng đến Hoa Vũ, đây chính là một dấu hiệu.
Có loại cảnh sát không thật thà như vậy, thậm chí sẽ cân nhắc, thời trai trẻ Phó chủ tịch tỉnh Phạm cũng được xem là đẹp trai, chỉ là vì tương lai, tìm một bà vợ có dung mạo chẳng ra sao cả. Đến nay được chìm trong vườn hoa, cũng chưa hẳn là không thể, tuy nhiên, lời nói này đương nhiên không ai dám nói thẳng ra.
Ngoại trừ hai người này ra, thậm chí không có ai có cấp bậc cao nữa, cái loại con ông cháu cha giống như con trai của Chu Bỉnh Tùng, cái đó chỉ được xem người trẻ tuổi không biết kiểm điểm, không thể nói rõ được vấn đề gì hết.
Ngược lại còn có vài người là Phó giám đốc sở và cán bộ cấp Cục có thực quyền, tuy nhiên thứ cán bộ nhỏ này, bản thân Quan Hải Đào cũng không để trong mắt, Bí thư Kiểm tra Kỷ luật Thái Lỵ tìm họ nói chuyện, tuyệt đối không để họ không ngủ được.
Tuy nhiên chức quan tuy nhỏ, khó chống lại được nhiều người, hơn nữa, với kinh nghiệm phán đoán của Vương Hoành Vỹ, khẳng định bên trong vẫn còn có con cá lớn chưa bắt được, chẳng qua đến mức này rồi, mọi người cũng không dám bắt thêm nữa, tiếp tục tìm nữa thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Sáng sớm ngày hôm sau, điện thoại của Quan Hải Đào được gọi đến cơ quan tỉnh:
- Sở trưởng Đậu, chuyện là những chuyện này đây, cứ tiếp tục như vậy, nên xử lí như thế nào đây? Tôi đề nghị xin chỉ thị của Bí thư Mông.
Trên thực tế, kết quả này, cũng nằm ngoài dự tính của Mông Nghệ, anh ta vốn cho rằng Ngô Kính Hoa là lớn nhất, nhưng lại không thể ngờ đến, lại còn có ủy viên thường vụ Tỉnh ủy bị nghi ngờ, thật sự……quá đáng lắm.
Tình hình chung……nhất định phải suy xét đến tình hình chung, hơn nữa, người can thiệp đến vẫn là hai người Ngô Kính Hoa và Phạm Hiểu Quân, đây là hai người mà ngoài Chủ tịch tỉnh Đỗ Nghị ra, Mông Nghệ không muốn chọc giận đến.
Từ trước đến nay, Mông Nghệ đối không có hứng thú lắm với việc xử lý Ngô Kính Hoa, đây không những là vì Ngô Kính Hoa là người yếu nhất trong bộ máy Tỉnh ủy, mà là vì, Phó bí thư Ngô sắp hết thời rồi, con người không những không có năng lực nào, cha của ông ta còn là cấp dưới của Hoàng Lão, căn bản thuộc dạng không có nguy hại và không có lý tưởng.
Đương nhiên, tổn thất nhỏ thì khó tránh khỏi, nhưng mọi người cũng không để ý, điều mà Mông Nghệ không chịu được nhất vẫn là Ngô Kính Hoa và Phạm Hiểu Quân quá mật thiết, không phải loại thân quen tầm thường.
Phạm Hiểu Quân cũng là người Phượng Hoàng, vốn dĩ sống cũng không tệ, chỉ thông qua con đường của Ngô Kính Hoa để quen thân với Huỳnh Lão, mỗi lần vào Bắc Kinh, không phải mang thông tin vui ở quê nhà cho Huỳnh Lão, thì là món đặc sản của Phượng Hoàng và Thiên Nam, cộng thêm người thông minh, khả năng làm việc cũng không tồi, cứ thuận buồm xuôi gió thăng lên chức Phó chủ tịch thường trực tỉnh, ngược lại còn mạnh hơn cả Ngô Kính Hoa.
Trong lòng Mông Nghệ hiểu rõ, nhìn Phạm Hiểu Quân gai mắt, tuyệt đối không chỉ có mình, chắc hẳn Đỗ Nghị cũng thấy chướng mắt, tuy có lúc nói nhiều, Phạm Hiểu Quân cũng biết bổn phận, nhưng những chỗ mà Chủ tịch tỉnh Đỗ không thấy, Phó chủ tịch tỉnh Phạm làm việc, về căn bản không hề sợ hãi gì cả.
Theo lí mà nói, đó cũng là bình thường thôi.
Phó chủ tịch thường trực tỉnh, còn phải suy nghĩ nhiều chi nữa? Nhưng điểm mấu chốt của vấn đề là, Đỗ Nghị được chuyển từ tỉnh Địa Bắc về đây, đối với thế lực ở Thiên Nam, tuy không thể không coi trọng, nhưng trong thâm tâm mà nói, ai lại thích cấp dưới của mình, xuất hiện lại không chịu sự khống chế của mình chứ?
Chỗ dựa của cấp trên Đỗ Nghị, Mông Nghệ cũng biết một hai, sự trợ giúp của Chủ tịch tỉnh Đỗ ở trung ương không hề nhỏ, hơn nữa còn đều thuộc loại thực quyền, nhưng mà, Huỳnh Lão thì giống như ngọn núi Thái Sơn cao ngất, sức ảnh hưởng lớn đến kinh người, tuy sớm đã vượt ra khỏi trung tâm chính trị, nhưng làm từ hồi Cục chính trị ủy viên thường vụ xây ở thời kiến quốc cho đến bây giờ, ai lại không quan tâm?
Do đó, Mông Nghệ có thể chắc rằng, thực ra cũng không cần nhận định, tin đồn sớm đã lan rộng khắp nơi, Chủ tịch tỉnh Đỗ Nghị này, đúng thật nhìn Phó chủ tịch thường trực tỉnh Phạm Hiểu Quân chướng mắt, nhưng điều nên nói là, ông ta không làm được gì Phạm Hiểu Quân.
Cho nên, sau khi Hứa Thiệu Huy hồi phục thế lực, tuy Mông Nghệ và Đỗ Nghị hiểu rõ, tên này là người quá độ, nhưng vẫn trực tiếp đưa một ủy viên thường vụ qua đây. Không có ý gì khác, chính là để kiềm chế một chút thế lực địa phương của Thiên Nam.
Nhưng trước mắt, sự việc đã đi đến bước này rồi,Mông Nghệ không thể không nghĩ đến việc động đến Phạm Hiểu Quân và Ngô Kính Hoa, nếu không thì, sĩ diện của người đứng đầu Thiên Nam đặt ở đâu?
Không phải anh ta không thể ngấm ngầm chịu đựng, thực sự đã không thể nào tránh khỏi việc đụng chàm vào nhau, anh ta không còn đường để rút lui nữa rồi.
Mông Nghệ có thể khẳng định, Đỗ Nghị trong chuyện này, cho dù không cố giúp bản thân, cũng tuyệt đối không thể chỉ hướng về phía hai ngườ Phạm, Ngô, cho nên anh ta mới đau đầu, chỉ là một lão Huỳnh mà thôi, cứ như vậy, hiện tại cứng rắn một chút cũng không thành vấn đề.
Trước tiên nên chỉnh đốn cái công ty giải trí chết tiệt đó, cuối cùng Mông Nghệ cũng đưa ra ý kiến, anh ta không hề hiền lành, người ta sẽ ép Bí thư tỉnh ủy, tự nhiên anh ta cũng sẽ rung cây dọa khỉ.
/453
|