Thu dọn hiện trường đương nhiên rất đơn giản, nhà nghỉ Phượng Hoàng là nhà nghỉ Thành ủy, điều không thiếu chính là những người không phận sự đều chiếm lấy các chức vị. Trương Trí Tuệ ra lệnh một tiếng, thậm chí, bốn người trực đun lò ở phòng nồi hơi cũng có ba người đến, năm người khoa điện cũng có bốn người đến, mọi người đều đuổi hết những người không liên quan ra ngoài.
- Nói vậy đi, tôi nhận được cú điện thoại của chi cục Văn Miếu, nên mới chạy đến đây.
Vương Hoành Vĩ bắt đầu kể, nhưng trong lúc này, điện thoại chợt vang lên.
Ai lại không để điện thoại ở chế đoại im lặng vậy? Mọi người đang nhìn hầm hầm, mới phát hiện có một Trưởng phòng trẻ tuổi họ Trần đang luống cuống lên.
Trần Thái Trung nhìn thấy phần đông đều tức giận, không kìm nổi liền xấu hổ cười,
- Hừm, là cái kia.. điện thoại của bà Đường Diệc Huyên, các vị lãnh đạo, tôi.. tôi xin phép ra ngoài.
Nhìn chân hắn chạy không chạm đất, Chương Nghiêu Đông lắc đầu cười,
- Ha ha, Tiểu Trần vẫn còn quá trẻ mà, chưa tham gia qua hội nghị quan trọng nào, chúng ta đừng để ý đến cậu ta, Vương Hoành Vĩ anh tiếp tục nói…
Mọi người đều gật đầu, tỏ vẻ tất cả đều có thể hiểu được, chỉ có Khương Thế Kiệt chau mày cân nhắc một hồi, anh ta ngồi bên tay phải của Trần Thái Trung, nhìn thấy tên số điện thoại gọi đến, Trương Khai Phong… là Chủ tịch quận Thanh Hồ, hắn và Đường Diệc Huyên có thể có quan hệ gì đây?
Thật ra, Trần Thái Trung muốn nhân cơ hội này, che dấu hành vi nói chuyện của mình với Đường Diệc Huyên. Đương nhiên, không tắt điện thoại cũng là một sai lầm khá nghiêm trọng.
Trương Khai Phong gọi đến, chắc đã nhận được sự ủy thác của người nào đó, muốn biết chuyện này có đường nào chuyển đổi không, người trong giang hồ, luôn có những lúc không thể tự chủ được, tuy nhiên, Trần Thái Trung không làm rồi,
- Lão Trương, là Nhung Diễm Mai nhờ người ta đến tìm anh chứ?
- Tôi nghe nói, Bí thư Nhung và anh có xung đột với nhau, ha ha.
Trương Khai Phong ở đầu dây bên kia cười một cách vui vẻ:
- Đây không phải cũng là quan tâm sao? Kết quả mới hỏi, đã có người bịa đặt, muốn tôi mở miệng nói giúp với anh.
Hiển nhiên lời của anh ta có chút không thật, tuy nhiên Trần Thái Trung cố không so đo điều này:
- Hôm nay Nhung Diễm Mai đã mắng tôi, còn hi vọng tôi nói giúp cô ấy, nằm mơ đi, con nhỏ đó tôi vẫn không ưa mà.
- Nhưng mà, hình như nghe nói anh mắng cô ta rất gay gắt.
Trương Khai Phong cười khanh khách:
- Trước mặt nhiều người như vậy, mắng cô ta không biết xấu hổ đâu. Người anh em à, tôi đúng là khâm phục lá gan của anh đấy.
Cô ta đã làm chuyện đáng xấu hổ, còn dám kiêu ngạo với tôi, anh mày còn không thể nói được sao? Trần Thái Trung thở dài, hắn biết lòng kiên nhẫn của Trương Khai Phong, nói không chừng đã mang đòn sát thủ ra rồi.
- Lão Trương, Mông Nghệ nổi giận rồi. Đã gọi thẳng cho Vương Hoành Vĩ, anh muốn tôi làm thế nào?
Một Bí thư tỉnh ủy lại gọi điện cho một Cục trưởng cảnh sát củathành phố cấp 3, đây đúng là việc rất nghiêm trọng. Chuyện của Thường Tam, không phải tính là nhỏ sao? Không nhắc đến việc anh ta mật báo với Vương Hoành Vĩ, dựa theo trình tự, xem như Vương Hoành Vĩ được Chương Nghiêu Đông thông báo, cái gọi là đẳng cấp chính là như thế này, vượt cấp chỉ huy, thường có nghĩa là chuyện kinh thiên động địa.
Trương Khai Phong hiểu được, vừa nghe vậy, nhất thời nói một câu:
- Thái Trung, làm ơn mà, cú điện thoại này…xem như tôi không có gọi qua.
Nói xong, không nói gì nữa liền cúp điện thoại.
Thế là, Trần Thái Trung liền có cơ hội gọi cho Đường Diệc Huyên. Khi Đường Diệc Huyên nghe vậy, không ngờ cấp dưới của tập đoàn Trung Thiên lại dám làm những chuyện xấu hổ như vậy, đột nhiên nổi giận, cô ta cũng là phụ nữ mà.
Cho nên, Trần Thái Trung yêu cầu đối chiếu lời khai, nhanh chóng được Đường Diệc Huyên chấp nhận. Đợi khi hai người thương lượng thỏa đáng, lại có một vấn đề xuất hiện:
- Thái Trung, vậy phía bên Khương Thế Kiệt, chúng ta tìm hiểu anh ta như thế nào đây?
Cái gọi là che giấu, chính là như vậy đây. Nếu con người đã có khúc mắc, suy xét sẽ có rất nhiều, điều cô ta nghĩ là, hai chúng ta cô nam quả nữ đi du ngoạn ở ngoại thành, nếu như bị lan truyền ra ngoài không phải sẽ gặp thêm nhiều rắc rối nữa sao?
- Chà, vậy tôi phải nhanh chóng quay về ra hiệu với Khương Thế Kiệt.
Trần Thái Trung hiểu được suy nghĩ của cô ấy, liền vỗ vào trán,
- Vậy tôi gác máy đây…
Trước khi gác máy, hắn nghe được phía bên kia điện thoại, truyền đến một tiếng thở dài như có như không. Tiên lực của anh mày còn thừa không ít mà, không phải ù tai chứ?
Khi hắn cài điện thoại ở chế độ im lặng, rồi đi vào phòng họp nhỏ lần nữa, Khương Thế Kiệt đang run run nói chuyện, nhìn thấy hắn quay lại, mắt liền sáng lên, không dấu vết liền chuyển đề tài.
-…
Trưởng phòng Trần Thái Trung rất quan tâm đến miếng đất này, tôi còn nói hôm nay có thời gian, muốn thảo luận một chút với anh ta, thủ tục nên làm như thế nào, cho nên chúng tôi đến nhà khách dùng cơm…
Trên thực tế, so với Trần Thái Trung thì Khương Thế Kiệt còn chú ý việc này. Cừ thật, tại đây có nhiều ủy viên thường vụ như vậy, anh ta đâu dám để Trần Thái Trung nhắc đến chuyện của thôn Tây Mã doanh nữa? Khi nói chuyện này, anh ta nhìn vào mắt của người họ Trần kia, ám chỉ mang một chút cầu cứu.
Củ chuối thật, Trần Thái Trung ngồi đó không nói gì, nhưng trong lòng thì lại mắng to. Được thôi, nói như vậy thì y cũng không có chuyện gì rồi.
Hoặc Đoàn Vệ Hoa nhất thời hứng khởi, dò hỏi một chút, tôi còn giấu chiếc xe buôn lậu nữa.
- Ồ?
Đối với đề tài này Đoàn Vệ Hoa có chút hứng thú, anh ta quay sang nhìn Trần Thái Trung:
- Tiểu Trần, văn phòng thu hút đầu tư của các anh muốn miếng đất đó để làm gì?
- Cái này… là thế này.
Trần Thái Trung kiên trì giải thích:
- Hiện tại đang bàn luận một dự án công nghệ cao, qua mấy ngày nữa Tổng giám đốc Hình sẽ bay từ Anh sang, cái đó để lại, dự tính xây công xưởng. Ừ, tôi cũng chỉ có ý là phòng ngừa…
- Ừ, đây là chuyện tốt thôi.
Chương Nghiêu Đông miêu tả sơ lược rồi gật đầu, quay sang nhìn Đoàn Vệ Hoa:
- Lão Đoàn, cái này…chính phủ đặc biệt xử lý một chút được rồi, đối với công việc thu hút đầu tư, chúng ta cũng phải hết sức ủng hộ.
Nếu như Đoàn Vệ Hoa xử lí, vậy thì không quan trọng lắm, Trần Thái Trung nhìn Dương Thiến Thiến ngồi bên cạnh mình, cơn giận trong lòng tức thời không biết hướng về đâu, phần chiếm đất này nếu muốn được phê duyệt, xe lậu của anh mày cũng vững như núi Thái Sơn thôi.
Nhất thời, trong lòng hắn nổi lên một cảm giác lạ. Chuyện trong quan trường, cũng thật có chút kì lạ, nhưng hắn quay lại suy xét, ép phụ nữ bán dâm, có thể làm đến hợp tình và không kiêng nể gì, anh mày chơi xe lậu hưởng thụ phần đất hỗ trợ, có gì to lớn lắm đâu?
Dù sao, tôi không buôn lậu, thì cũng có người khác buôn lậu thôi. Tôi cướp không phải là phần thu nhập từ thuế hải quan, mà là cướp những thứ do buôn lậu khác thôi.
Chương Nghiêu Đông biết, Đoàn Vệ Hoa chen vào nói, tuy nhiên để giảm bớt không khí căng thẳng tại hiện trường, cũng thể hiện tốt bộ máy lãnh đạo của thành phố Phượng Hoàng đối với việc nổ súng không mấy quan trọng, chuyện này, quan tâm quá cao… Cũng là điều nên làm thôi. Nếu như khẩn trương quá, khó tránh phải tỏ ra nịnh nọt quá mức, vậy thì trở nên kém cỏi rồi.
- Được rồi, Tiểu Trần cũng quay lại rồi, chúng ta tiếp tục bàn luận vấn đề này.
Anh ta ho nhẹ một tiếng,
- Chuyện của tập đoàn Trung Thiên, chúng ta từ từ nói sau, hiện giờ chúng ta nên làm là, đầu tiên là tự điều tra… Tôi cho rằng, nổ súng tại nhà nghỉ Thành ủy, chuyện này rất nghiêm trọng, bắt đầu bị phá hỏng, tạo nên ảnh hưởng vô cùng ác liệt, mọi người thấy thế nào?
Thì ra, Trần Thái Trung ra ngoài rồi quay lại, mọi người còn chưa nhắc đến Mông Nghệ, cho nên, lời của Bí thư Chương, xem như đã mở ra một cái nhìn rất tốt đẹp.
Lời nói vừa thốt ra, người của Thái Ban dùng khóe mắt để nhìn Bí thư kỉ luật Tần Tiểu Phương. Lý Tiểu Văn là cán bộ thuộc Phượng Hoàng, Nhung Diễm Mai cũng được xem như một nửa Tần Hệ, hiển nhiên không thể một người vui sướng khi người khác gặp họa, cô bị đẩy vào tình huống khó xử rồi… ra sức đẩy mình vào tình huống khó xử rồi…
- Tôi cho rằng, cách nhìn của Bí thư Chương rất chính xác, cá nhân tôi tỏ ý ủng hộ.
Bí thư Tần tỏ thái độ rất kiên quyết, chỉ là, trên mặt cũng không thấy nụ cười, trong lòng anh ta dễ chịu thì mới lạ, nhưng mà, anh ta có lựa chọn khác sao?
- Vậy Ủy ban kiểm tra kỉ luật các anh tự kiểm tra đi.
Sao Chương Nghiêu Đông lại có thể bỏ qua như vậy? Hời hợt nói:
- Nếu như người nổ súng không có những vấn đề to lớn khác, vậy thì nên xem xét tình hình cụ thể mà xử lý…
“Xem xét tình hình cụ thể mà xử lý”. Tần Tiểu Phương nghe vậy, cảm thấy có chút phiền não, chính là muốn tôi tự giải quyết người của tôi à, hơn nữa lời trong quan trường, việc “Xem xét tình hình cụ thể mà xử lý” này và “Đơn vị liên quan” thật ra không khác xa lắm, tần suất xuất hiện rất cao, cũng là không có số cụ thể.
Xử lí nhẹ rồi, chà, vấn đề này, đồng chí Tiểu Phương còn nhận thức chưa đủ sâu sắc. Xử lí nặng, người ta sẽ quay sang ghét bỏ anh ta: ha ha, đồng nghiệp của mình mà, cũng nên dựa theo phê bình giáo dục là chủ yếu mà, đồng chí Tiểu Phương mà làm như vậy.. Chậc chậc, lần này thì cứ cho vậy đi, không có lần sau đâu…
Dù có hơi buồn bực, anh ta cũng phải chịu, trên mặt vẫn phải cười hì hì gật đầu:
- Ừ, chỉ thị của Bí thư Chương, tôi sẽ nhớ kĩ.
- Nhưng Bí thư Nhung… Chậc.
Chương Nghiêu Đông chậc lưỡi, có vẻ hơi khó xử:
- Cô ta dạy con không nghiêm, cái này chúng tôi không tiện nói gì thêm, nhưng mà hệ thống chính trị, dường như trước mắt vẫn chưa có manh mối nào…
Nghe được lời này, trong lòng của mọi người đều nhảy loạn xạ. Vấn đề này, đúng là không nhỏ, hiển nhiên, Chương Nghiêu Đông nổi tiếng mạnh mẽ, cũng không muốn tùy tiện tỏ thái độ. Tuy mọi người đều biết, lần này Bí thư Nhung gặp chuyện, tám phần đều do xui xẻo thôi.
Trong đó, đương nhiên tâm trạng của Vương Hoành Vĩ là vui nhất. Chuyện của Thường Tam đã khiến anh ta chịu trận, bây giờ lại thêm chuyện này nữa. Tuy Mông Nghệ nói rồi, chuyện của Thường Tam không liên quan đến anh ta nữa, nhưng lỡ như Nhung Diễm Mai ngã xuống, anh ta có hi vọng sẽ được lên vị trí Bí thư Đảng ủy Công an.
Phó bí thư Nhạc Lôi Vân, tám phần là không bằng anh ta. Vốn dĩ, Kiểm sát trưởng kiêm ủy viên thường vụ Đảng ủy công an của Viện kiểm sát Ngưu Trĩ Duy có chút uy hiếp, nhưng hiện tại, y có thể không bị liên quan trong vụ nổ súng là tốt rồi, dự tính cũng không có gì đáng lo.
Có thể nói, Nhung Diễm Mai người ta có ngã hay không, thì sau khi đã đổ xuống, anh ta có vì chuyện của Thường Tam bị mất điểm không, mà làm mất cơ hội đáng có này hay không… Thật sự là rất khó nói.
- Nói vậy đi, tôi nhận được cú điện thoại của chi cục Văn Miếu, nên mới chạy đến đây.
Vương Hoành Vĩ bắt đầu kể, nhưng trong lúc này, điện thoại chợt vang lên.
Ai lại không để điện thoại ở chế đoại im lặng vậy? Mọi người đang nhìn hầm hầm, mới phát hiện có một Trưởng phòng trẻ tuổi họ Trần đang luống cuống lên.
Trần Thái Trung nhìn thấy phần đông đều tức giận, không kìm nổi liền xấu hổ cười,
- Hừm, là cái kia.. điện thoại của bà Đường Diệc Huyên, các vị lãnh đạo, tôi.. tôi xin phép ra ngoài.
Nhìn chân hắn chạy không chạm đất, Chương Nghiêu Đông lắc đầu cười,
- Ha ha, Tiểu Trần vẫn còn quá trẻ mà, chưa tham gia qua hội nghị quan trọng nào, chúng ta đừng để ý đến cậu ta, Vương Hoành Vĩ anh tiếp tục nói…
Mọi người đều gật đầu, tỏ vẻ tất cả đều có thể hiểu được, chỉ có Khương Thế Kiệt chau mày cân nhắc một hồi, anh ta ngồi bên tay phải của Trần Thái Trung, nhìn thấy tên số điện thoại gọi đến, Trương Khai Phong… là Chủ tịch quận Thanh Hồ, hắn và Đường Diệc Huyên có thể có quan hệ gì đây?
Thật ra, Trần Thái Trung muốn nhân cơ hội này, che dấu hành vi nói chuyện của mình với Đường Diệc Huyên. Đương nhiên, không tắt điện thoại cũng là một sai lầm khá nghiêm trọng.
Trương Khai Phong gọi đến, chắc đã nhận được sự ủy thác của người nào đó, muốn biết chuyện này có đường nào chuyển đổi không, người trong giang hồ, luôn có những lúc không thể tự chủ được, tuy nhiên, Trần Thái Trung không làm rồi,
- Lão Trương, là Nhung Diễm Mai nhờ người ta đến tìm anh chứ?
- Tôi nghe nói, Bí thư Nhung và anh có xung đột với nhau, ha ha.
Trương Khai Phong ở đầu dây bên kia cười một cách vui vẻ:
- Đây không phải cũng là quan tâm sao? Kết quả mới hỏi, đã có người bịa đặt, muốn tôi mở miệng nói giúp với anh.
Hiển nhiên lời của anh ta có chút không thật, tuy nhiên Trần Thái Trung cố không so đo điều này:
- Hôm nay Nhung Diễm Mai đã mắng tôi, còn hi vọng tôi nói giúp cô ấy, nằm mơ đi, con nhỏ đó tôi vẫn không ưa mà.
- Nhưng mà, hình như nghe nói anh mắng cô ta rất gay gắt.
Trương Khai Phong cười khanh khách:
- Trước mặt nhiều người như vậy, mắng cô ta không biết xấu hổ đâu. Người anh em à, tôi đúng là khâm phục lá gan của anh đấy.
Cô ta đã làm chuyện đáng xấu hổ, còn dám kiêu ngạo với tôi, anh mày còn không thể nói được sao? Trần Thái Trung thở dài, hắn biết lòng kiên nhẫn của Trương Khai Phong, nói không chừng đã mang đòn sát thủ ra rồi.
- Lão Trương, Mông Nghệ nổi giận rồi. Đã gọi thẳng cho Vương Hoành Vĩ, anh muốn tôi làm thế nào?
Một Bí thư tỉnh ủy lại gọi điện cho một Cục trưởng cảnh sát củathành phố cấp 3, đây đúng là việc rất nghiêm trọng. Chuyện của Thường Tam, không phải tính là nhỏ sao? Không nhắc đến việc anh ta mật báo với Vương Hoành Vĩ, dựa theo trình tự, xem như Vương Hoành Vĩ được Chương Nghiêu Đông thông báo, cái gọi là đẳng cấp chính là như thế này, vượt cấp chỉ huy, thường có nghĩa là chuyện kinh thiên động địa.
Trương Khai Phong hiểu được, vừa nghe vậy, nhất thời nói một câu:
- Thái Trung, làm ơn mà, cú điện thoại này…xem như tôi không có gọi qua.
Nói xong, không nói gì nữa liền cúp điện thoại.
Thế là, Trần Thái Trung liền có cơ hội gọi cho Đường Diệc Huyên. Khi Đường Diệc Huyên nghe vậy, không ngờ cấp dưới của tập đoàn Trung Thiên lại dám làm những chuyện xấu hổ như vậy, đột nhiên nổi giận, cô ta cũng là phụ nữ mà.
Cho nên, Trần Thái Trung yêu cầu đối chiếu lời khai, nhanh chóng được Đường Diệc Huyên chấp nhận. Đợi khi hai người thương lượng thỏa đáng, lại có một vấn đề xuất hiện:
- Thái Trung, vậy phía bên Khương Thế Kiệt, chúng ta tìm hiểu anh ta như thế nào đây?
Cái gọi là che giấu, chính là như vậy đây. Nếu con người đã có khúc mắc, suy xét sẽ có rất nhiều, điều cô ta nghĩ là, hai chúng ta cô nam quả nữ đi du ngoạn ở ngoại thành, nếu như bị lan truyền ra ngoài không phải sẽ gặp thêm nhiều rắc rối nữa sao?
- Chà, vậy tôi phải nhanh chóng quay về ra hiệu với Khương Thế Kiệt.
Trần Thái Trung hiểu được suy nghĩ của cô ấy, liền vỗ vào trán,
- Vậy tôi gác máy đây…
Trước khi gác máy, hắn nghe được phía bên kia điện thoại, truyền đến một tiếng thở dài như có như không. Tiên lực của anh mày còn thừa không ít mà, không phải ù tai chứ?
Khi hắn cài điện thoại ở chế độ im lặng, rồi đi vào phòng họp nhỏ lần nữa, Khương Thế Kiệt đang run run nói chuyện, nhìn thấy hắn quay lại, mắt liền sáng lên, không dấu vết liền chuyển đề tài.
-…
Trưởng phòng Trần Thái Trung rất quan tâm đến miếng đất này, tôi còn nói hôm nay có thời gian, muốn thảo luận một chút với anh ta, thủ tục nên làm như thế nào, cho nên chúng tôi đến nhà khách dùng cơm…
Trên thực tế, so với Trần Thái Trung thì Khương Thế Kiệt còn chú ý việc này. Cừ thật, tại đây có nhiều ủy viên thường vụ như vậy, anh ta đâu dám để Trần Thái Trung nhắc đến chuyện của thôn Tây Mã doanh nữa? Khi nói chuyện này, anh ta nhìn vào mắt của người họ Trần kia, ám chỉ mang một chút cầu cứu.
Củ chuối thật, Trần Thái Trung ngồi đó không nói gì, nhưng trong lòng thì lại mắng to. Được thôi, nói như vậy thì y cũng không có chuyện gì rồi.
Hoặc Đoàn Vệ Hoa nhất thời hứng khởi, dò hỏi một chút, tôi còn giấu chiếc xe buôn lậu nữa.
- Ồ?
Đối với đề tài này Đoàn Vệ Hoa có chút hứng thú, anh ta quay sang nhìn Trần Thái Trung:
- Tiểu Trần, văn phòng thu hút đầu tư của các anh muốn miếng đất đó để làm gì?
- Cái này… là thế này.
Trần Thái Trung kiên trì giải thích:
- Hiện tại đang bàn luận một dự án công nghệ cao, qua mấy ngày nữa Tổng giám đốc Hình sẽ bay từ Anh sang, cái đó để lại, dự tính xây công xưởng. Ừ, tôi cũng chỉ có ý là phòng ngừa…
- Ừ, đây là chuyện tốt thôi.
Chương Nghiêu Đông miêu tả sơ lược rồi gật đầu, quay sang nhìn Đoàn Vệ Hoa:
- Lão Đoàn, cái này…chính phủ đặc biệt xử lý một chút được rồi, đối với công việc thu hút đầu tư, chúng ta cũng phải hết sức ủng hộ.
Nếu như Đoàn Vệ Hoa xử lí, vậy thì không quan trọng lắm, Trần Thái Trung nhìn Dương Thiến Thiến ngồi bên cạnh mình, cơn giận trong lòng tức thời không biết hướng về đâu, phần chiếm đất này nếu muốn được phê duyệt, xe lậu của anh mày cũng vững như núi Thái Sơn thôi.
Nhất thời, trong lòng hắn nổi lên một cảm giác lạ. Chuyện trong quan trường, cũng thật có chút kì lạ, nhưng hắn quay lại suy xét, ép phụ nữ bán dâm, có thể làm đến hợp tình và không kiêng nể gì, anh mày chơi xe lậu hưởng thụ phần đất hỗ trợ, có gì to lớn lắm đâu?
Dù sao, tôi không buôn lậu, thì cũng có người khác buôn lậu thôi. Tôi cướp không phải là phần thu nhập từ thuế hải quan, mà là cướp những thứ do buôn lậu khác thôi.
Chương Nghiêu Đông biết, Đoàn Vệ Hoa chen vào nói, tuy nhiên để giảm bớt không khí căng thẳng tại hiện trường, cũng thể hiện tốt bộ máy lãnh đạo của thành phố Phượng Hoàng đối với việc nổ súng không mấy quan trọng, chuyện này, quan tâm quá cao… Cũng là điều nên làm thôi. Nếu như khẩn trương quá, khó tránh phải tỏ ra nịnh nọt quá mức, vậy thì trở nên kém cỏi rồi.
- Được rồi, Tiểu Trần cũng quay lại rồi, chúng ta tiếp tục bàn luận vấn đề này.
Anh ta ho nhẹ một tiếng,
- Chuyện của tập đoàn Trung Thiên, chúng ta từ từ nói sau, hiện giờ chúng ta nên làm là, đầu tiên là tự điều tra… Tôi cho rằng, nổ súng tại nhà nghỉ Thành ủy, chuyện này rất nghiêm trọng, bắt đầu bị phá hỏng, tạo nên ảnh hưởng vô cùng ác liệt, mọi người thấy thế nào?
Thì ra, Trần Thái Trung ra ngoài rồi quay lại, mọi người còn chưa nhắc đến Mông Nghệ, cho nên, lời của Bí thư Chương, xem như đã mở ra một cái nhìn rất tốt đẹp.
Lời nói vừa thốt ra, người của Thái Ban dùng khóe mắt để nhìn Bí thư kỉ luật Tần Tiểu Phương. Lý Tiểu Văn là cán bộ thuộc Phượng Hoàng, Nhung Diễm Mai cũng được xem như một nửa Tần Hệ, hiển nhiên không thể một người vui sướng khi người khác gặp họa, cô bị đẩy vào tình huống khó xử rồi… ra sức đẩy mình vào tình huống khó xử rồi…
- Tôi cho rằng, cách nhìn của Bí thư Chương rất chính xác, cá nhân tôi tỏ ý ủng hộ.
Bí thư Tần tỏ thái độ rất kiên quyết, chỉ là, trên mặt cũng không thấy nụ cười, trong lòng anh ta dễ chịu thì mới lạ, nhưng mà, anh ta có lựa chọn khác sao?
- Vậy Ủy ban kiểm tra kỉ luật các anh tự kiểm tra đi.
Sao Chương Nghiêu Đông lại có thể bỏ qua như vậy? Hời hợt nói:
- Nếu như người nổ súng không có những vấn đề to lớn khác, vậy thì nên xem xét tình hình cụ thể mà xử lý…
“Xem xét tình hình cụ thể mà xử lý”. Tần Tiểu Phương nghe vậy, cảm thấy có chút phiền não, chính là muốn tôi tự giải quyết người của tôi à, hơn nữa lời trong quan trường, việc “Xem xét tình hình cụ thể mà xử lý” này và “Đơn vị liên quan” thật ra không khác xa lắm, tần suất xuất hiện rất cao, cũng là không có số cụ thể.
Xử lí nhẹ rồi, chà, vấn đề này, đồng chí Tiểu Phương còn nhận thức chưa đủ sâu sắc. Xử lí nặng, người ta sẽ quay sang ghét bỏ anh ta: ha ha, đồng nghiệp của mình mà, cũng nên dựa theo phê bình giáo dục là chủ yếu mà, đồng chí Tiểu Phương mà làm như vậy.. Chậc chậc, lần này thì cứ cho vậy đi, không có lần sau đâu…
Dù có hơi buồn bực, anh ta cũng phải chịu, trên mặt vẫn phải cười hì hì gật đầu:
- Ừ, chỉ thị của Bí thư Chương, tôi sẽ nhớ kĩ.
- Nhưng Bí thư Nhung… Chậc.
Chương Nghiêu Đông chậc lưỡi, có vẻ hơi khó xử:
- Cô ta dạy con không nghiêm, cái này chúng tôi không tiện nói gì thêm, nhưng mà hệ thống chính trị, dường như trước mắt vẫn chưa có manh mối nào…
Nghe được lời này, trong lòng của mọi người đều nhảy loạn xạ. Vấn đề này, đúng là không nhỏ, hiển nhiên, Chương Nghiêu Đông nổi tiếng mạnh mẽ, cũng không muốn tùy tiện tỏ thái độ. Tuy mọi người đều biết, lần này Bí thư Nhung gặp chuyện, tám phần đều do xui xẻo thôi.
Trong đó, đương nhiên tâm trạng của Vương Hoành Vĩ là vui nhất. Chuyện của Thường Tam đã khiến anh ta chịu trận, bây giờ lại thêm chuyện này nữa. Tuy Mông Nghệ nói rồi, chuyện của Thường Tam không liên quan đến anh ta nữa, nhưng lỡ như Nhung Diễm Mai ngã xuống, anh ta có hi vọng sẽ được lên vị trí Bí thư Đảng ủy Công an.
Phó bí thư Nhạc Lôi Vân, tám phần là không bằng anh ta. Vốn dĩ, Kiểm sát trưởng kiêm ủy viên thường vụ Đảng ủy công an của Viện kiểm sát Ngưu Trĩ Duy có chút uy hiếp, nhưng hiện tại, y có thể không bị liên quan trong vụ nổ súng là tốt rồi, dự tính cũng không có gì đáng lo.
Có thể nói, Nhung Diễm Mai người ta có ngã hay không, thì sau khi đã đổ xuống, anh ta có vì chuyện của Thường Tam bị mất điểm không, mà làm mất cơ hội đáng có này hay không… Thật sự là rất khó nói.
/453
|