Chỉ là Lư Cương đang thổi gió bên tai Chương Nghiêu Đồng, cũng thôi vậy, mà thực tế, còn có miệng lưỡi một người khá quan trọng, Dương Nhuệ Phong.
Dương Nhuệ Phong vốn không có quyền phát biểu, chỉ là trước kia Chương Nghiêu Đông có tìm gã, hỏi xem chuyện Manchester chuyển cho Tố Ba rốt cuộc là có thích hợp không, thuận mồm nhắc đến nhà họ Gia gặp chút phiền toái.
Manchester, lại đến lượt tên tiểu tử họ Trần kia được lợi, Dương Nhuệ Phong thấy Bí thư Chương là ý này, trong lòng có chút ý vị, tâm tính tự nhiên không thể tốt được.
Đợi sau khi nghe nói chuyện của nhà máy sửa xe Hợp Lực, Phó chủ tịch thành phố Dương chỉ là không ý định thì thầm một câu
- Không thể chỉ biết lấy lòng mấy thương nhân này, uy tính trong thành phố cũng phải xem xét.
Dương Nhuệ Phong đương nhiên biết mối quan hệ giữa nhà họ Gia và Trần Thái Trung, tuy nhiên, người mà nếu có tức tối không thể tan, thì nói nhiều thêm cũng vô ích, gã gắng sức ép cho Trần mỗ ngột ngạt tức tối.
Đầu tư của nhà họ Gia, từ quan hệ đến chiến tích, gã không dám làm hỏng, muốn làm hỏng cũng phải là chuyện của sau khi đầu tư thành sự thật, chỉ là, Đinh Tiểu Ninh người bản địa thành phố Phượng Hoàng, cứng rắn dựa vào thương gia Hoa kiều, là ức hiếp cán bộ thành phố có mắt như mù sao
Lời nói này không sai, Chương Nghiêu Đông khi đó đang vì chuyển nhượng cho Tố Ba một thành phố hữu hảo mà buồn bực, chẳng lọt được vào tai lời nào, tùy mồm hỏi bừa một câu
- Vậy ông có ý kiến gì không?
- Muốn mau chóng bình ổn tình thế, tôi cho rằng cái nhà máy gì gì đó cho thêm áp lực tương đối được, tát một cái cho cây táo ngọt
Dương Nhuệ Phong là nói như thế. Tuy nhiên, bàn tính của gã đã xong rồi, chỉ cần Chương Nghiêu Đông ông dám phản cái bạt tai thứ nhất, đợi nhà họ Gia đầu tư thành hiện thực, tin tôi cũng xông lên bạt tai hắn ta khoảng trăm cái không?
Chương Nghiêu Đông cũng không nghĩ sâu chỗ này, chỉ cảm thấy đề nghị này không tồi, có áp lực mới phối hợp tốt được, thủ đoạn kiểu này ai cũng hiểu rõ, nếu không, cứ tiếp nhận kêu oan, rất dễ dàng chiều cái bệnh của bọn điêu dân đó.
Dù sao trong chuyện này, gã cũng không dự định lệch về ai, muốn Vương Hoành Vĩ gây áp lực cho nhà máy Hợp lực. Vốn dĩ cũng là muốn cho đối phương hiểu: Anh kiềm chế chút đi, không cẩn thận là xong đấy.
Có thể lúc này, không ngờ kinh động đến Mông Nghệ, Bí thư Mông không những giọng điệu tương đối không tốt, hơn nữa nghe ý này, hình như trên kia có người quan tâm. Lần này, Chương Nghiêu Đông cảm thấy chính mình thực sự oan uổng.
Vương Hoành Vĩ bên đó, chắc chắn có được tin gì đó, nghĩ đến cái đó, Bí thư Chương trong lòng lại không thoải mái, tuy nhiên nghĩ Vương Hoành Vĩ có thể lên vị trí Cục trưởng, Mông Nghệ dường như không hề ra mặt gật đầu. Chuyện này, ngược lại cũng khó lý giải, ai bảo người ta có quan hệ gần chứ?
Xem ra, về sau đối với Vương Hoãnh Vĩ, phải có chút khách khí mới được.
Gã nghĩ như thế, thật đúng là oan uổng cho Vương Hoành Vĩ, Cục trưởng Vương suy nghĩ lúc này cũng không phải là lấy lòng Mông Nghệ, cái đó là nói sau, gã lo lắng bảo vệ vị trí của mình, thành phố Phượng Hoàng xảy ra chuyện to tát gì, kinh động đến Bí thư Tỉnh ủy, Cục trưởng như gã, tuyệt đối khó chối bỏ được sai lầm này!
Lư Cương cũng gọi điện cho gã, nếu không Vương Hoành Vĩ sao có thể biết Thường Tam đã móc nối với Lư Cương chứ? Gã cũng vô cùng rõ ràng, lần này Phó giám đốc sở Lư tám phần là có khó khăn rồi, nhưng mà, không được cho người ra tìm kẻ gánh nhiệm chết thay chứ?
Mà Vương Hoành Vĩ, còn thật là khá thích hợp gánh lấy trách nhiệm, không những thân phận vừa phải, còn là người chịu trách nhiệm chủ yếu của nơi phát sinh án, dùng để giết gà dọa khỉ, hiệu quả thật sự không thể tốt hơn được.
Đương nhiên, cấp bách gã còn có thể tìm đến Đường Diệc Huyên hoặc là nói với Thái Hà Quan, cũng không phải không có cơ hội phản kháng, nhưng, lần này trêu ngươi, là sau lưng gã có Mông Nghệ lão đại, ải này có hiệu quả thế nào, còn thật là quỷ thần khó lường.
Tóm lại, trông cậy vào lòng tốt của người khác để cứu vớt chính mình, đó là vô cùng phi thực tế, gã nhất định phải tự cứu, đúng vậy, tự cứu, cũng chính là vì nguyên nhân đó, gã mới không thông báo lãnh đạo chủ yếu trong thành phố, khư khư cố chấp khởi xướng cuộc họp Đảng ủy, không có cách nào, gã không dám do dự tiếp.
Giống như trong khổ cựa, trừ phi là người trong Cục, làm sao có thể thưởng thức rõ được? Chương Nghiêu Đông đã coi như là kiến thức rộng rãi rồi, nhưng lại không ngờ, Vương mỗ đang chịu áp lực cực lớn đau khổ dày vò.
Chương Nghiêu Đông dập điện thoại, ngây ra hai phút, khoát tay gọi thư ký của mình.
- Cái này… giúp tôi điều tra số điện thoại Trần Thái Trung của văn phòng nghiệp vụ thu hút đầu tư số hai, phải nhanh đó.
Trần Thái Trung quan hệ tốt với nhà họ Gia, chỉ là một mặt, mặt khác, lại là Chương Nghiêu Đông đột nhiên nhớ tới, cái tên Trần mỗ đó, dường như có tiếp xúc chút ít với lão Hoàng. Tuy nhiên thời gian đã qua hơn nửa năm rồi, nhà họ Hoàng người ta chưa chắc đã nhớ, nhưng có tiếp xúc qua thì mạnh hơn so với chưa tiếp xúc, bây giờ Mông Nghệ nói rồi, bên trên có người lên tiếng, nếu chẳng may sự tình thực sự thay đổi cao giá, Chương Nghiêu Đông đến lúc có thể ôm chân Phật, cũng chính là lão Hoàng.
Đương nhiên, quan trọng là, nếu là Trần THái Trung có thể thực hiện được chút ảnh hưởng với nhà họ Gia, chuyện này càng hỏng bét.
Tiếp theo đó, gã cân nhắc một lát, vẫn là cầm điện thoại, gọi điện cho Đoàn Vệ Hoa, Phượng Hoàng có chuyện lớn rồi, tự nhiên là muốn thông báo với nhân vật số một chính phủ, đương nhiên, chuyện tốt thì gã tuyệt đối không đi thông báo, lúc này nguy cơ lớn lắm, lại muốn kéo Chủ tịch thành phố Đoàn đến cùng, đồng thuyền hợp lực qua cửa ải khó khăn.
Đoàn Vệ Hoa trong điện thoại vừa nghe, trong lòng nhất thời vui vẻ, Chương Nghiêu Đông anh cũng có ngày này sao? Phải nói chuyện thế này, Ủy ban nhân dân thành phố khó có thể chối bỏ sai lầm, có điều, chuyện này từ đâu gã đã không nhẹ tay, đây mọi người đều biết.
Hơn nữa, liên quan đến nhà họ Gia, con gái nuôi của Chủ tịch Đoàn lại không ít lần nhắc tới, Thiến Thiến là cô bé khá đơn giản, cô ta không thể nói bậy, cái này là gã yên tâm nhất, cho nên, gã có nắm chắc, có người bạn học của Thiến Thiến, lại còn là Trần Thái Trung mà mình nhiều lần chiếu cố trong đó, tối thiểu nhà họ Gia làm khó đến cuối cũng không rơi lên bản thân mình.
Có điều Đoàn Vệ Hoa cũng hiểu rõ, chuyện này nói nhỏ cũng không coi là nhỏ, nói to cũng không coi là to, Chương Nghiêu Đông vì cái này làm người đầu hàng cũng là điều bình thương, nhưng chỉ là vận tác thích đáng, cơ bản không mang đến ảnh hưởng quá lớn gì, cho nên gã vẫn muốn phối hợp
- Chuyện này, ừ, nên nghiêm túc xử lý, Bí thư Chương ông nói nên làm thế nào, tôi bên này toàn lực phối hợp với ông, tranh thủ đem ảnh hưởng không tốt dìm xuống dưới.
- Để văn phòng sở làm công hàm đi
Chương Nghiêu Đông cũng hiểu rõ, Đoàn Vệ Hoa người ta không có ném đá xuống giếng mà thôi, nản lòng thoái chí, như là chỉ bảo thôi, có thể lời vừa nói ra khỏi miệng, cảm thấy lại không quá thích hợp, giọng điệu của bản thân, quả thật làm Chủ tịch Đoàn trở thành thủ hạ.
Nếu ở ngày xưa, gã ngược lại không so đo như vậy, nhưng trước mắt là thời kỳ phi thường, vẫn là phải kiềm chế chút
- Thế này đi, lão Đoàn, trong điện thoại tôi cũng không thể nói rõ được, tôi đến văn phòng của ngài nhé…
Đoàn Vệ Hoa ừ à hai tiếng rồi dập điện thoại, lại khó nén sự sung sướng trong lòng, Chương Nghiêu Đông ông cũng biết chủ động đến tìm tôi cơ à? Thật là khách hiếm có ~
Đối với Thường lão tam, Đoàn Vệ Hoa cũng có nghe thấy, có điều, trước kia ông ta không có năng lực xử lý Thường Tam, sau khi lên chức Chủ tịch thành phố, ngược lại có năng lực rồi, nhưng sau đó lại luôn phân cao thấp với cán bộ Tần hệ, mà Bí thư Đảng ủy Công an Nhung Diễm Mai tuy không phải là rất kình Tần Tiểu Phương, nhưng đó là cán bộ bản địa, quan hệ với gã cũng thật sự bình thường.
Lại còn, gã vô cùng hiểu rõ, thủ hạ của mình chính là đại tướng Trương Khai Phong, dường có quan hệ không rõ ràng với Thường lão tam, không nói có cấu kết làm việc xấu với nhau, Khai Phong vỗn dĩ không có lá gan lớn như vậy, nhưng không hề nghi ngờ, Chủ tịch quận Trương thật muốn để Thường Tam làm việc gì, tuyệt đối tìm đến người để nói, hiệu quả cũng không thể kém.
Vậy thì, lúc này chào hỏi một cái với Trương Khai Phòng, Đoàn Vệ Hoa đối với tay chân dưới quyền, cũng là khá gần gũi, đổi lại là Chương Nghiêu Đông ở vào góc độ người bàng quan lúc này, đầu xoay chuyển, tuyệt đối là xem làm thế nào mới có thể mượn cơ hội chỉnh Nhung Diễm Mai, đổi người của mình lên.
Đương nhiên, cũng có thể nói Đoàn Vệ Hoa làm việc tương đối cẩn thận, lúc này, nhỡ Trương Khai Phòng đui mù, đem bản thân đến chỗ lốc xoaý, vậy thì chẳng còn ý gì nữa, tuy là Khai Phong bình thường làm việc, đã rất cẩn thận rồi, nhưng ai dám đảm bảo, ai không có lúc hồ đồ chứ?
Thế giới này căn bản không có người vững chắc gì khiến người khác an tâm, thời khắc quan trọng, vẫn là tự mình tốn nhiều lo lắng mới đúng lý, giảm thiểu bị liên lụy, khóc kêu trời cũng muộn rồi.
Trương Khai Phong nhận được điện thoại, lại quá sợ hãi, đến khi Chủ tịch Đoàn “a lô” hồi lâu trongđiện thoại, hồn vía mới trở về trả lời một câu
- Mong Chủ tịch Đoàn yên tâm, chuyện này, Khai Phong hiểu rồi, hơn nữa, tôi đối với tên khốn Thường Tam đó, sớm đã hận thấu xương rồi.
- Vậy sau hơn nửa ngày ông không nói gì?
Giọng điệu Đoàn Vệ Hoa trở nên nghiêm khắc
- Tôi nói với ông nha Khai Phong, tính nghiêm trọng của chuyện này, vượt qua sự tưởng tượng của ông, ông vạn lần không thể không biết nặng nhẹ.
- Cái này tôi hiểu, vừa rồi tôi nghĩ đến chuyện khác, thất thần rồi
Trương Khai Phong vội vàng giải thích
- Lời này không cần ngài nói, trong lòng tôi hiểu rõ rồi.
- Ông nghĩ đến chuyện gì?
Đoàn Vệ Hoa truy hỏi không thèm thu tay.
- Tôi nghĩ đến Trần Thái Trung, mấy hôm trước hắn muốn tôi niêm phong Đế Vương Cung
Đối với Chủ tịch Đoàn, Trương Khai Phong thật lòng cảm kích, tự nhiên không giấu diếm điều gì
- Cho nên tôi nghĩ, chuyện này có phải hắn làm ra không, ha ha… chắc chắn là tôi nghĩ nhiều rồi, hắn mới chỉ là Trưởng phòng nhỏ bé mà thôi.
- Trần Thái Trung?
Đoàn Vệ Hoa theo bản năng nuốt từng từ tên này, trong lòng ít nhiều không ngờ, có điều nghĩ kỹ nguyên nhân hậu quả chuyện này, chưa biết chừng thật là do Trần Thái Trung làm ra
- Ha, tên đó thật là tên ôn thần.
Dương Nhuệ Phong vốn không có quyền phát biểu, chỉ là trước kia Chương Nghiêu Đông có tìm gã, hỏi xem chuyện Manchester chuyển cho Tố Ba rốt cuộc là có thích hợp không, thuận mồm nhắc đến nhà họ Gia gặp chút phiền toái.
Manchester, lại đến lượt tên tiểu tử họ Trần kia được lợi, Dương Nhuệ Phong thấy Bí thư Chương là ý này, trong lòng có chút ý vị, tâm tính tự nhiên không thể tốt được.
Đợi sau khi nghe nói chuyện của nhà máy sửa xe Hợp Lực, Phó chủ tịch thành phố Dương chỉ là không ý định thì thầm một câu
- Không thể chỉ biết lấy lòng mấy thương nhân này, uy tính trong thành phố cũng phải xem xét.
Dương Nhuệ Phong đương nhiên biết mối quan hệ giữa nhà họ Gia và Trần Thái Trung, tuy nhiên, người mà nếu có tức tối không thể tan, thì nói nhiều thêm cũng vô ích, gã gắng sức ép cho Trần mỗ ngột ngạt tức tối.
Đầu tư của nhà họ Gia, từ quan hệ đến chiến tích, gã không dám làm hỏng, muốn làm hỏng cũng phải là chuyện của sau khi đầu tư thành sự thật, chỉ là, Đinh Tiểu Ninh người bản địa thành phố Phượng Hoàng, cứng rắn dựa vào thương gia Hoa kiều, là ức hiếp cán bộ thành phố có mắt như mù sao
Lời nói này không sai, Chương Nghiêu Đông khi đó đang vì chuyển nhượng cho Tố Ba một thành phố hữu hảo mà buồn bực, chẳng lọt được vào tai lời nào, tùy mồm hỏi bừa một câu
- Vậy ông có ý kiến gì không?
- Muốn mau chóng bình ổn tình thế, tôi cho rằng cái nhà máy gì gì đó cho thêm áp lực tương đối được, tát một cái cho cây táo ngọt
Dương Nhuệ Phong là nói như thế. Tuy nhiên, bàn tính của gã đã xong rồi, chỉ cần Chương Nghiêu Đông ông dám phản cái bạt tai thứ nhất, đợi nhà họ Gia đầu tư thành hiện thực, tin tôi cũng xông lên bạt tai hắn ta khoảng trăm cái không?
Chương Nghiêu Đông cũng không nghĩ sâu chỗ này, chỉ cảm thấy đề nghị này không tồi, có áp lực mới phối hợp tốt được, thủ đoạn kiểu này ai cũng hiểu rõ, nếu không, cứ tiếp nhận kêu oan, rất dễ dàng chiều cái bệnh của bọn điêu dân đó.
Dù sao trong chuyện này, gã cũng không dự định lệch về ai, muốn Vương Hoành Vĩ gây áp lực cho nhà máy Hợp lực. Vốn dĩ cũng là muốn cho đối phương hiểu: Anh kiềm chế chút đi, không cẩn thận là xong đấy.
Có thể lúc này, không ngờ kinh động đến Mông Nghệ, Bí thư Mông không những giọng điệu tương đối không tốt, hơn nữa nghe ý này, hình như trên kia có người quan tâm. Lần này, Chương Nghiêu Đông cảm thấy chính mình thực sự oan uổng.
Vương Hoành Vĩ bên đó, chắc chắn có được tin gì đó, nghĩ đến cái đó, Bí thư Chương trong lòng lại không thoải mái, tuy nhiên nghĩ Vương Hoành Vĩ có thể lên vị trí Cục trưởng, Mông Nghệ dường như không hề ra mặt gật đầu. Chuyện này, ngược lại cũng khó lý giải, ai bảo người ta có quan hệ gần chứ?
Xem ra, về sau đối với Vương Hoãnh Vĩ, phải có chút khách khí mới được.
Gã nghĩ như thế, thật đúng là oan uổng cho Vương Hoành Vĩ, Cục trưởng Vương suy nghĩ lúc này cũng không phải là lấy lòng Mông Nghệ, cái đó là nói sau, gã lo lắng bảo vệ vị trí của mình, thành phố Phượng Hoàng xảy ra chuyện to tát gì, kinh động đến Bí thư Tỉnh ủy, Cục trưởng như gã, tuyệt đối khó chối bỏ được sai lầm này!
Lư Cương cũng gọi điện cho gã, nếu không Vương Hoành Vĩ sao có thể biết Thường Tam đã móc nối với Lư Cương chứ? Gã cũng vô cùng rõ ràng, lần này Phó giám đốc sở Lư tám phần là có khó khăn rồi, nhưng mà, không được cho người ra tìm kẻ gánh nhiệm chết thay chứ?
Mà Vương Hoành Vĩ, còn thật là khá thích hợp gánh lấy trách nhiệm, không những thân phận vừa phải, còn là người chịu trách nhiệm chủ yếu của nơi phát sinh án, dùng để giết gà dọa khỉ, hiệu quả thật sự không thể tốt hơn được.
Đương nhiên, cấp bách gã còn có thể tìm đến Đường Diệc Huyên hoặc là nói với Thái Hà Quan, cũng không phải không có cơ hội phản kháng, nhưng, lần này trêu ngươi, là sau lưng gã có Mông Nghệ lão đại, ải này có hiệu quả thế nào, còn thật là quỷ thần khó lường.
Tóm lại, trông cậy vào lòng tốt của người khác để cứu vớt chính mình, đó là vô cùng phi thực tế, gã nhất định phải tự cứu, đúng vậy, tự cứu, cũng chính là vì nguyên nhân đó, gã mới không thông báo lãnh đạo chủ yếu trong thành phố, khư khư cố chấp khởi xướng cuộc họp Đảng ủy, không có cách nào, gã không dám do dự tiếp.
Giống như trong khổ cựa, trừ phi là người trong Cục, làm sao có thể thưởng thức rõ được? Chương Nghiêu Đông đã coi như là kiến thức rộng rãi rồi, nhưng lại không ngờ, Vương mỗ đang chịu áp lực cực lớn đau khổ dày vò.
Chương Nghiêu Đông dập điện thoại, ngây ra hai phút, khoát tay gọi thư ký của mình.
- Cái này… giúp tôi điều tra số điện thoại Trần Thái Trung của văn phòng nghiệp vụ thu hút đầu tư số hai, phải nhanh đó.
Trần Thái Trung quan hệ tốt với nhà họ Gia, chỉ là một mặt, mặt khác, lại là Chương Nghiêu Đông đột nhiên nhớ tới, cái tên Trần mỗ đó, dường như có tiếp xúc chút ít với lão Hoàng. Tuy nhiên thời gian đã qua hơn nửa năm rồi, nhà họ Hoàng người ta chưa chắc đã nhớ, nhưng có tiếp xúc qua thì mạnh hơn so với chưa tiếp xúc, bây giờ Mông Nghệ nói rồi, bên trên có người lên tiếng, nếu chẳng may sự tình thực sự thay đổi cao giá, Chương Nghiêu Đông đến lúc có thể ôm chân Phật, cũng chính là lão Hoàng.
Đương nhiên, quan trọng là, nếu là Trần THái Trung có thể thực hiện được chút ảnh hưởng với nhà họ Gia, chuyện này càng hỏng bét.
Tiếp theo đó, gã cân nhắc một lát, vẫn là cầm điện thoại, gọi điện cho Đoàn Vệ Hoa, Phượng Hoàng có chuyện lớn rồi, tự nhiên là muốn thông báo với nhân vật số một chính phủ, đương nhiên, chuyện tốt thì gã tuyệt đối không đi thông báo, lúc này nguy cơ lớn lắm, lại muốn kéo Chủ tịch thành phố Đoàn đến cùng, đồng thuyền hợp lực qua cửa ải khó khăn.
Đoàn Vệ Hoa trong điện thoại vừa nghe, trong lòng nhất thời vui vẻ, Chương Nghiêu Đông anh cũng có ngày này sao? Phải nói chuyện thế này, Ủy ban nhân dân thành phố khó có thể chối bỏ sai lầm, có điều, chuyện này từ đâu gã đã không nhẹ tay, đây mọi người đều biết.
Hơn nữa, liên quan đến nhà họ Gia, con gái nuôi của Chủ tịch Đoàn lại không ít lần nhắc tới, Thiến Thiến là cô bé khá đơn giản, cô ta không thể nói bậy, cái này là gã yên tâm nhất, cho nên, gã có nắm chắc, có người bạn học của Thiến Thiến, lại còn là Trần Thái Trung mà mình nhiều lần chiếu cố trong đó, tối thiểu nhà họ Gia làm khó đến cuối cũng không rơi lên bản thân mình.
Có điều Đoàn Vệ Hoa cũng hiểu rõ, chuyện này nói nhỏ cũng không coi là nhỏ, nói to cũng không coi là to, Chương Nghiêu Đông vì cái này làm người đầu hàng cũng là điều bình thương, nhưng chỉ là vận tác thích đáng, cơ bản không mang đến ảnh hưởng quá lớn gì, cho nên gã vẫn muốn phối hợp
- Chuyện này, ừ, nên nghiêm túc xử lý, Bí thư Chương ông nói nên làm thế nào, tôi bên này toàn lực phối hợp với ông, tranh thủ đem ảnh hưởng không tốt dìm xuống dưới.
- Để văn phòng sở làm công hàm đi
Chương Nghiêu Đông cũng hiểu rõ, Đoàn Vệ Hoa người ta không có ném đá xuống giếng mà thôi, nản lòng thoái chí, như là chỉ bảo thôi, có thể lời vừa nói ra khỏi miệng, cảm thấy lại không quá thích hợp, giọng điệu của bản thân, quả thật làm Chủ tịch Đoàn trở thành thủ hạ.
Nếu ở ngày xưa, gã ngược lại không so đo như vậy, nhưng trước mắt là thời kỳ phi thường, vẫn là phải kiềm chế chút
- Thế này đi, lão Đoàn, trong điện thoại tôi cũng không thể nói rõ được, tôi đến văn phòng của ngài nhé…
Đoàn Vệ Hoa ừ à hai tiếng rồi dập điện thoại, lại khó nén sự sung sướng trong lòng, Chương Nghiêu Đông ông cũng biết chủ động đến tìm tôi cơ à? Thật là khách hiếm có ~
Đối với Thường lão tam, Đoàn Vệ Hoa cũng có nghe thấy, có điều, trước kia ông ta không có năng lực xử lý Thường Tam, sau khi lên chức Chủ tịch thành phố, ngược lại có năng lực rồi, nhưng sau đó lại luôn phân cao thấp với cán bộ Tần hệ, mà Bí thư Đảng ủy Công an Nhung Diễm Mai tuy không phải là rất kình Tần Tiểu Phương, nhưng đó là cán bộ bản địa, quan hệ với gã cũng thật sự bình thường.
Lại còn, gã vô cùng hiểu rõ, thủ hạ của mình chính là đại tướng Trương Khai Phong, dường có quan hệ không rõ ràng với Thường lão tam, không nói có cấu kết làm việc xấu với nhau, Khai Phong vỗn dĩ không có lá gan lớn như vậy, nhưng không hề nghi ngờ, Chủ tịch quận Trương thật muốn để Thường Tam làm việc gì, tuyệt đối tìm đến người để nói, hiệu quả cũng không thể kém.
Vậy thì, lúc này chào hỏi một cái với Trương Khai Phòng, Đoàn Vệ Hoa đối với tay chân dưới quyền, cũng là khá gần gũi, đổi lại là Chương Nghiêu Đông ở vào góc độ người bàng quan lúc này, đầu xoay chuyển, tuyệt đối là xem làm thế nào mới có thể mượn cơ hội chỉnh Nhung Diễm Mai, đổi người của mình lên.
Đương nhiên, cũng có thể nói Đoàn Vệ Hoa làm việc tương đối cẩn thận, lúc này, nhỡ Trương Khai Phòng đui mù, đem bản thân đến chỗ lốc xoaý, vậy thì chẳng còn ý gì nữa, tuy là Khai Phong bình thường làm việc, đã rất cẩn thận rồi, nhưng ai dám đảm bảo, ai không có lúc hồ đồ chứ?
Thế giới này căn bản không có người vững chắc gì khiến người khác an tâm, thời khắc quan trọng, vẫn là tự mình tốn nhiều lo lắng mới đúng lý, giảm thiểu bị liên lụy, khóc kêu trời cũng muộn rồi.
Trương Khai Phong nhận được điện thoại, lại quá sợ hãi, đến khi Chủ tịch Đoàn “a lô” hồi lâu trongđiện thoại, hồn vía mới trở về trả lời một câu
- Mong Chủ tịch Đoàn yên tâm, chuyện này, Khai Phong hiểu rồi, hơn nữa, tôi đối với tên khốn Thường Tam đó, sớm đã hận thấu xương rồi.
- Vậy sau hơn nửa ngày ông không nói gì?
Giọng điệu Đoàn Vệ Hoa trở nên nghiêm khắc
- Tôi nói với ông nha Khai Phong, tính nghiêm trọng của chuyện này, vượt qua sự tưởng tượng của ông, ông vạn lần không thể không biết nặng nhẹ.
- Cái này tôi hiểu, vừa rồi tôi nghĩ đến chuyện khác, thất thần rồi
Trương Khai Phong vội vàng giải thích
- Lời này không cần ngài nói, trong lòng tôi hiểu rõ rồi.
- Ông nghĩ đến chuyện gì?
Đoàn Vệ Hoa truy hỏi không thèm thu tay.
- Tôi nghĩ đến Trần Thái Trung, mấy hôm trước hắn muốn tôi niêm phong Đế Vương Cung
Đối với Chủ tịch Đoàn, Trương Khai Phong thật lòng cảm kích, tự nhiên không giấu diếm điều gì
- Cho nên tôi nghĩ, chuyện này có phải hắn làm ra không, ha ha… chắc chắn là tôi nghĩ nhiều rồi, hắn mới chỉ là Trưởng phòng nhỏ bé mà thôi.
- Trần Thái Trung?
Đoàn Vệ Hoa theo bản năng nuốt từng từ tên này, trong lòng ít nhiều không ngờ, có điều nghĩ kỹ nguyên nhân hậu quả chuyện này, chưa biết chừng thật là do Trần Thái Trung làm ra
- Ha, tên đó thật là tên ôn thần.
/453
|