Lúc ba giờ hơn gần bốn giờ chiều, điện thoại di động của Trần Thái Trung vang lên. Lúc này trong lòng hắn đã cực kỳ bực bội. Cũng may điện thoại hiện ba chữ Mông Hiểu Diễm.
- Tốt lắm, em không cần phải nói, anh đã biết hết rồi.
Hắn nhận điện thoại giọng có vẻ không kiên nhẫn.
- Anh em nhà họ Đào bị bắt, anh ta đã gọi điện thoại cho anh.
Cổ Hân mới sáng sớm đã làm tốt việc này, đồn công an khu kinh tế mới đã huy động năm tên cảnh sát trực tiếp đến công trường bắt anh em nhà họ Đào, còng tay về đồn công an.
Còn về phần xảy ra chuyện gì, cảnh sát phá án, người không liên quan… đi qua một bên!
Đối với Trần Thái Trung. Đây coi như là tin tốt duy nhất trong ngày hôm nay. Tuy nhiên, tin tức tiếp theo đã làm hắn không có thời gian nói chuyện này với Mông Hiểu Diễm.
- Không phải chuyện này
Mông Hiểu Diễm còn chưa nói xong đã bị ngắt lời, nhất thời tủi thân.
- Chú em vừa mới gọi điện thoại. Ông ấy nói anh liên hệ với ông ấy một chút…
- Được, bảo ông ấy gọi điện thoại cho anh.
Đang lúc tức giận, Trần Thái Trung cũng không suy nghĩ nhiều như vậy. Mẹ nó, nhờ tôi còn muốn tôi gọi điện thoại cho. Thật là…
Ôi… không đúng. Chú của Mông Hiểu Diễm? Mông Nghệ? Hắn giật mình:
- Hả, Hiểu Diễm, em có mấy người chú?
- Em có thể có mấy người chú? Chỉ có chú Mông Nghệ thôi.
Mông Hiểu Diễm vẫn còn giận, giọng không tốt lắm.
- Tốt lắm, để em nói với ông ấy, để ông ấy đánh anh.
- Hả, sao em lại nói thế?
Trần Thái Trung nhăn mặt.
- Được rồi, đừng ba hoa với anh nữa, anh đang lo lắng đây. Mau cho anh số điện thoại của chú em.
Sau khi Mông Hiểu Diễm gọi điện thoại cho Mông Cần Cần. Sau khi cúp điện thoại Mông Cần Cần suy nghĩ một chút hay là nói chuyện này với cha mình. Tuy nhiên, giống như cô nghĩ, cha nghe xong, không tỏ thái độ gì, vẻ mặt bình thản gật đầu nói:
- Ồ, cha biết rồi.
Mông Nghệ vẫn chưa nhiều tuổi nhưng thực sự là người từng trải. Trong suy nghĩ của ông ta, Lư Cương hẳn sẽ không làm chuyện như vậy. Cho nên tính chính xác của chuyện này cần phải kiểm tra một chút. Là một Bí thư Tỉnh ủy ông ta cũng không thể vì người nhà mà có hành động thái quá.
Những hành động sai lầm như thế này ông đã nghe nói qua rất nhiều. Thật sự không thể không phòng được. Hoặc là Hiểu Diễm cho rằng như vậy, nhưng ai có thể đảm bảo, tên Trần Thái Trung kia nói là sự thật đâu.
Dù sao cũng không phải là việc gì lớn. Đương nhiên ông ta không muốn tỏ thái độ ngay lập tức. Để tránh Cần Cần và Hiểu Diễm thấy mình dễ nghe lời. Không thể chiều chuộng như vậy, có hại cho tương lai của hai đứa nó
Nhưng, chuyện này thực sự là quá nhỏ. Đến mười hai giờ trưa hôm nay ông ta mới nhớ đến có nghe nói đến một sự kiện như vậy. Cuối cùng bảo thư ký bí mật tìm hiểu một chút, xem có phải sự thật không.
- Hơi lâu cũng không sao, quan trọng là đừng để cho người khác biết.
Cuối cùng, thư ký còn chưa có tin tức trở về, ông ta đã nhận được điện thoại. Điện thoại từ mặt trật tổ quốc Trung ương.
- Bí thư Mông, có một thương nhân nước ngoài nói là không được đối xử công bằng ở chỗ các anh.
Cúp điện thoại, Mông Nghệ suy nghĩ mất nửa ngày… Chuyện này hình như hơi lớn.
Mặt trật tổ quốc Trung ương có thể gọi điện thoại còn đổ hết cho Hứa Thiệu Huy, Phó chủ tịch tỉnh Hứa ăn phải đinh mềm của sở công an tỉnh rồi, trong lòng khó chịu là có thể nghĩ, nhưng, đem tình hình gặp phải phản hồi cho Thiên Gia, nếu ông ta có thể làm được thì cũng nên làm
Thiên Gia cũng là kẻ lõi đời của kẻ lõi đời. Vừa nghe tình hình đã xin lãnh giáo Phó Chủ tịch tỉnh Hứa.
- Chuyện này anh nói xem, chúng ta dừng ở đây tốt hay là chờ đến thời điểm khác? Tình hình Đại Lục tôi cũng không hiểu hết.
Hứa Thiệu Huy đương nhiên phải khuyến khích anh ta. Hơn nữa, y nói cũng không phải không có lý.
- Cá nhân tôi cho rằng. Chuyện này nên phản ánh với cấp trên một chút. Hiện giờ có người dám bắt nạt Đinh Tiểu Ninh mà nhà họ Gia không có phản ứng gì sẽ là cổ vũ cho những tác phong không đúng đắn. Đối với bước đầu tư tiếp theo của anh hoặc cũng sẽ có những ảnh hưởng không tốt.
Thiên Gia đương nhiên nghe ra ý tứ giật dây của y. Tuy nhiên, đối với Thiên Gia thì lời của Hứa Thiện Huy cũng không có gì quan trọng. Quan trọng là… y nói cũng có lý.
Như vậy tiếp theo anh ta gọi điện thoại cho lão Hoàng. Nói chuyện rất bình thường.
- Anh xem, lão Hoàng, chúng tôi muốn cống hiến một chút cho đất nước nhưng hoàn cành đầu tư của thành phố Phượng Hoàng dường như không được tốt.
Lão Hoàng đã rời xa chính trị nhiều năm.
Tất nhiên không có khả năng ra mặt giúp anh ta. Nhưng vẫn có khả năng phát huy một chút năng lượng.
- Như vậy đi, trước tiên cậu phản ánh tình hình với bên mặt trận tổ quốc một chút, tôi sẽ nhờ người hỏi giúp.
Chuyện này vốn khá nhạy cảm, hơn nữa mặt trận tổ quốc và văn phòng Kiều Bào cũng biết, việc này không hẳn là giống như người phản ánh. Có lẽ quan điểm khác nhau, cho nên, khi bình thường mọi người vẫn có thái độ ba phải.
Chỉ có vấn đề thật sự nghiêm trọng bọn họ mới điều tra xử lý, sau đó chuyển giao cho các cơ quan liên quan.
Tuy nhiên, có lão Hoàng hỏi thăm thì người phản ánh việc này nắm chắc phần thắng. Phần thắng là thế nào? Ông Hoàng đã nói thì nhất định phải quan tâm.
Tóm lại, gây sức ép thì gây sức ép đi. Mọi việc vẫn là uy lực của lão Hoàng. Ngày hôm qua, Phó chủ tịch tỉnh Hứa mới tức giận ở Sở Công an tỉnh, hôm nay điện thoại từ Mặt trật tổ quốc gọi đến Mông Nghệ.
Mông Nghệ vừa nghe nói có lão Hoàng chú ý cũng hơi ngạc nhiên. Không cần phải nói gì, vội vàng sắp xếp. Nên bắt thì bắt nên xử lý thì xử lý.
Nhưng, chuyện này thật sự ông ta cũng không rõ ràng. Mặc kệ nói như thế nào vẫn phải tìm hiểu tình hình một chút. Hiện tại nghe người khác nói cũng không kịp, chỉ có thể tìm Trần Thái Trung. Ít nhất thì tên này cũng có thể coi như người một nhà.
Trần Thái Trung đương nhiên không biết Mông Nghệ nghĩ như thế nào. Tuy nhiên, Bí thư Mông Nghệ muốn nói chuyện với hắn phần lớn vẫn là dấu hiệu tốt. Vì thế, hắn không nghĩ ngợi gì liền ấn dãy số Mông Hiểu Diễm vừa gửi đến:
- Xin chào, xin hỏi có phải Bí thư Mông không ạ?
- Bí thư Mông đang bận. Anh hỏi có việc gì?
Người nhận điện thoại khá lễ phép.
Tút tút tút
Trần Thái Trung còn chưa kịp nói gì thì điện thoại di động của hắn vì gọi nhiều quá đã hết pin
Củ chuối thật, sao lại hết pin vào thời điểm mấu chốt này. Hắn giận dữ mắng một tiếng bắt đầu đi pin dự phòng. Nhưng tìm mãi cũng không thể nào tìm thấy.
Nhận điện thoại là thư ký của Mông Nghệ, Tiểu Nghiêm. Anh ta rất điềm tĩnh nhưng thấy người gọi vừa nghe nói mình không phải là Bí thư Mông đã cúp điện thoại ngay cũng cảm thấy không vui.
Tuy nhiên Tiểu Nghiêm cũng không so đo. Anh ta có thể khẳng định, người gọi điện thoại này không quen Bí thư Mông. Những người gọi điện không xưng tên anh ta cũng đã nhận rất nhiều lần. Phần lớn đều là khiếu kiện này nọ.
Có lẽ, anh ta sẽ gọi điện thoại để xác minh xem người gọi là ai. Cảnh cáo một chút: điện thoại này không phải muốn gọi là gọi, cúp máy thì cúp. Có biết làm như vậy sẽ dẫn đến hậu quả gì không?
Cuối cùng chưa kịp nói người ta đã cúp điện thoại.
Cái này làm cho cơn tức giận của Tiểu Nghiêm lên đến cực điểm. Anh ta đương nhiên không cho rằng điện thoại của người đó hết pin. Thằng nhóc, muốn trêu đùa tôi sao, tốt! Chờ xem tôi xử lý thế nào.
Anh ta có thể hiểu lầm như vậy cũng đúng.
“Xin chào, xin hỏi có phải Bí thư Mông không?”
Đó là câu duy nhất Trần Thái Trung nói. Nghĩ ra thì thằng nhóc này chẳng lẽ là nhân vật nhỏ mà tám phần là lần đầu gọi điện thoại.
Bất luận cái gì cũng là một nhân vật nhỏ, lần đầu gọi điện thoại cho Bí thư. Sao không kiểm tra pin điện thoại trước. Khả năng này căn bản là không thể tồn tại.
Trên thực tế, Tiểu Nghiêm làm thư ký cho Mông Nghệ đã hơn hai năm. Đã có một thói quen, căn bản không cần nghĩ đến việc điện thoại của người gọi có pin hay không. Điều anh ta cần suy nghĩ chính là điện thoại của mình có pin hay không.
Khoát tay, anh ta nhớ kỹ số điện thoại này. Đây là ghi vào sổ đen, sau đó sẽ báo sở Công an tỉnh.
Lần này Trần Thái Trung bị oan, căn bản không biết làm sao lại thế. Phải tội thư ký Bí thư Tỉnh ủy. Mãi hắn cũng không tìm thấy pin dự phòng. Đành tìm điện thoại công cộng, gọi lại cho Mông Nghệ lần nữa, lại lần nữa gọi hỏi số điện thoại của Mông Nghệ, rồi gọi cho ông ta
Lần này vẫn là Tiểu Nghiêm nhận điện thoại. Tuy nhiên, nghe nói hắn là Trần Thái Trung, thư ký chuyển ngay điện thoại cho Bí thư Mông.
Trên điện thoại Mông Nghệ hỏi sơ qua tình hình
- Tiểu Trần về nhà máy sửa xe, nghe đâu cậu biết khá nhiều. Nói cho tôi nghe một chút.
Với những câu hỏi như thế này, đương nhiên Trần Thái Trung sẽ thêm mắm thêm muối để kể ra. Ngoài ra, hắn vẫn không quên nói chuyện Lư Cương chỉ thị. Nhiều cá nhân ở thành phố Phượng Hoàng đã bắt đầu hợp sức trả đũa nhà máy sửa xe. Giám đốc nhà máy hiện đang bị cảnh sát giam giữ.
Mông Nghệ nghe xong không đưa ra ý kiến gì chỉ thản nhiên hỏi một câu:
- Cậu có thể đảm bảo chuyện cậu nói là thật không?
- Tốt lắm, em không cần phải nói, anh đã biết hết rồi.
Hắn nhận điện thoại giọng có vẻ không kiên nhẫn.
- Anh em nhà họ Đào bị bắt, anh ta đã gọi điện thoại cho anh.
Cổ Hân mới sáng sớm đã làm tốt việc này, đồn công an khu kinh tế mới đã huy động năm tên cảnh sát trực tiếp đến công trường bắt anh em nhà họ Đào, còng tay về đồn công an.
Còn về phần xảy ra chuyện gì, cảnh sát phá án, người không liên quan… đi qua một bên!
Đối với Trần Thái Trung. Đây coi như là tin tốt duy nhất trong ngày hôm nay. Tuy nhiên, tin tức tiếp theo đã làm hắn không có thời gian nói chuyện này với Mông Hiểu Diễm.
- Không phải chuyện này
Mông Hiểu Diễm còn chưa nói xong đã bị ngắt lời, nhất thời tủi thân.
- Chú em vừa mới gọi điện thoại. Ông ấy nói anh liên hệ với ông ấy một chút…
- Được, bảo ông ấy gọi điện thoại cho anh.
Đang lúc tức giận, Trần Thái Trung cũng không suy nghĩ nhiều như vậy. Mẹ nó, nhờ tôi còn muốn tôi gọi điện thoại cho. Thật là…
Ôi… không đúng. Chú của Mông Hiểu Diễm? Mông Nghệ? Hắn giật mình:
- Hả, Hiểu Diễm, em có mấy người chú?
- Em có thể có mấy người chú? Chỉ có chú Mông Nghệ thôi.
Mông Hiểu Diễm vẫn còn giận, giọng không tốt lắm.
- Tốt lắm, để em nói với ông ấy, để ông ấy đánh anh.
- Hả, sao em lại nói thế?
Trần Thái Trung nhăn mặt.
- Được rồi, đừng ba hoa với anh nữa, anh đang lo lắng đây. Mau cho anh số điện thoại của chú em.
Sau khi Mông Hiểu Diễm gọi điện thoại cho Mông Cần Cần. Sau khi cúp điện thoại Mông Cần Cần suy nghĩ một chút hay là nói chuyện này với cha mình. Tuy nhiên, giống như cô nghĩ, cha nghe xong, không tỏ thái độ gì, vẻ mặt bình thản gật đầu nói:
- Ồ, cha biết rồi.
Mông Nghệ vẫn chưa nhiều tuổi nhưng thực sự là người từng trải. Trong suy nghĩ của ông ta, Lư Cương hẳn sẽ không làm chuyện như vậy. Cho nên tính chính xác của chuyện này cần phải kiểm tra một chút. Là một Bí thư Tỉnh ủy ông ta cũng không thể vì người nhà mà có hành động thái quá.
Những hành động sai lầm như thế này ông đã nghe nói qua rất nhiều. Thật sự không thể không phòng được. Hoặc là Hiểu Diễm cho rằng như vậy, nhưng ai có thể đảm bảo, tên Trần Thái Trung kia nói là sự thật đâu.
Dù sao cũng không phải là việc gì lớn. Đương nhiên ông ta không muốn tỏ thái độ ngay lập tức. Để tránh Cần Cần và Hiểu Diễm thấy mình dễ nghe lời. Không thể chiều chuộng như vậy, có hại cho tương lai của hai đứa nó
Nhưng, chuyện này thực sự là quá nhỏ. Đến mười hai giờ trưa hôm nay ông ta mới nhớ đến có nghe nói đến một sự kiện như vậy. Cuối cùng bảo thư ký bí mật tìm hiểu một chút, xem có phải sự thật không.
- Hơi lâu cũng không sao, quan trọng là đừng để cho người khác biết.
Cuối cùng, thư ký còn chưa có tin tức trở về, ông ta đã nhận được điện thoại. Điện thoại từ mặt trật tổ quốc Trung ương.
- Bí thư Mông, có một thương nhân nước ngoài nói là không được đối xử công bằng ở chỗ các anh.
Cúp điện thoại, Mông Nghệ suy nghĩ mất nửa ngày… Chuyện này hình như hơi lớn.
Mặt trật tổ quốc Trung ương có thể gọi điện thoại còn đổ hết cho Hứa Thiệu Huy, Phó chủ tịch tỉnh Hứa ăn phải đinh mềm của sở công an tỉnh rồi, trong lòng khó chịu là có thể nghĩ, nhưng, đem tình hình gặp phải phản hồi cho Thiên Gia, nếu ông ta có thể làm được thì cũng nên làm
Thiên Gia cũng là kẻ lõi đời của kẻ lõi đời. Vừa nghe tình hình đã xin lãnh giáo Phó Chủ tịch tỉnh Hứa.
- Chuyện này anh nói xem, chúng ta dừng ở đây tốt hay là chờ đến thời điểm khác? Tình hình Đại Lục tôi cũng không hiểu hết.
Hứa Thiệu Huy đương nhiên phải khuyến khích anh ta. Hơn nữa, y nói cũng không phải không có lý.
- Cá nhân tôi cho rằng. Chuyện này nên phản ánh với cấp trên một chút. Hiện giờ có người dám bắt nạt Đinh Tiểu Ninh mà nhà họ Gia không có phản ứng gì sẽ là cổ vũ cho những tác phong không đúng đắn. Đối với bước đầu tư tiếp theo của anh hoặc cũng sẽ có những ảnh hưởng không tốt.
Thiên Gia đương nhiên nghe ra ý tứ giật dây của y. Tuy nhiên, đối với Thiên Gia thì lời của Hứa Thiện Huy cũng không có gì quan trọng. Quan trọng là… y nói cũng có lý.
Như vậy tiếp theo anh ta gọi điện thoại cho lão Hoàng. Nói chuyện rất bình thường.
- Anh xem, lão Hoàng, chúng tôi muốn cống hiến một chút cho đất nước nhưng hoàn cành đầu tư của thành phố Phượng Hoàng dường như không được tốt.
Lão Hoàng đã rời xa chính trị nhiều năm.
Tất nhiên không có khả năng ra mặt giúp anh ta. Nhưng vẫn có khả năng phát huy một chút năng lượng.
- Như vậy đi, trước tiên cậu phản ánh tình hình với bên mặt trận tổ quốc một chút, tôi sẽ nhờ người hỏi giúp.
Chuyện này vốn khá nhạy cảm, hơn nữa mặt trận tổ quốc và văn phòng Kiều Bào cũng biết, việc này không hẳn là giống như người phản ánh. Có lẽ quan điểm khác nhau, cho nên, khi bình thường mọi người vẫn có thái độ ba phải.
Chỉ có vấn đề thật sự nghiêm trọng bọn họ mới điều tra xử lý, sau đó chuyển giao cho các cơ quan liên quan.
Tuy nhiên, có lão Hoàng hỏi thăm thì người phản ánh việc này nắm chắc phần thắng. Phần thắng là thế nào? Ông Hoàng đã nói thì nhất định phải quan tâm.
Tóm lại, gây sức ép thì gây sức ép đi. Mọi việc vẫn là uy lực của lão Hoàng. Ngày hôm qua, Phó chủ tịch tỉnh Hứa mới tức giận ở Sở Công an tỉnh, hôm nay điện thoại từ Mặt trật tổ quốc gọi đến Mông Nghệ.
Mông Nghệ vừa nghe nói có lão Hoàng chú ý cũng hơi ngạc nhiên. Không cần phải nói gì, vội vàng sắp xếp. Nên bắt thì bắt nên xử lý thì xử lý.
Nhưng, chuyện này thật sự ông ta cũng không rõ ràng. Mặc kệ nói như thế nào vẫn phải tìm hiểu tình hình một chút. Hiện tại nghe người khác nói cũng không kịp, chỉ có thể tìm Trần Thái Trung. Ít nhất thì tên này cũng có thể coi như người một nhà.
Trần Thái Trung đương nhiên không biết Mông Nghệ nghĩ như thế nào. Tuy nhiên, Bí thư Mông Nghệ muốn nói chuyện với hắn phần lớn vẫn là dấu hiệu tốt. Vì thế, hắn không nghĩ ngợi gì liền ấn dãy số Mông Hiểu Diễm vừa gửi đến:
- Xin chào, xin hỏi có phải Bí thư Mông không ạ?
- Bí thư Mông đang bận. Anh hỏi có việc gì?
Người nhận điện thoại khá lễ phép.
Tút tút tút
Trần Thái Trung còn chưa kịp nói gì thì điện thoại di động của hắn vì gọi nhiều quá đã hết pin
Củ chuối thật, sao lại hết pin vào thời điểm mấu chốt này. Hắn giận dữ mắng một tiếng bắt đầu đi pin dự phòng. Nhưng tìm mãi cũng không thể nào tìm thấy.
Nhận điện thoại là thư ký của Mông Nghệ, Tiểu Nghiêm. Anh ta rất điềm tĩnh nhưng thấy người gọi vừa nghe nói mình không phải là Bí thư Mông đã cúp điện thoại ngay cũng cảm thấy không vui.
Tuy nhiên Tiểu Nghiêm cũng không so đo. Anh ta có thể khẳng định, người gọi điện thoại này không quen Bí thư Mông. Những người gọi điện không xưng tên anh ta cũng đã nhận rất nhiều lần. Phần lớn đều là khiếu kiện này nọ.
Có lẽ, anh ta sẽ gọi điện thoại để xác minh xem người gọi là ai. Cảnh cáo một chút: điện thoại này không phải muốn gọi là gọi, cúp máy thì cúp. Có biết làm như vậy sẽ dẫn đến hậu quả gì không?
Cuối cùng chưa kịp nói người ta đã cúp điện thoại.
Cái này làm cho cơn tức giận của Tiểu Nghiêm lên đến cực điểm. Anh ta đương nhiên không cho rằng điện thoại của người đó hết pin. Thằng nhóc, muốn trêu đùa tôi sao, tốt! Chờ xem tôi xử lý thế nào.
Anh ta có thể hiểu lầm như vậy cũng đúng.
“Xin chào, xin hỏi có phải Bí thư Mông không?”
Đó là câu duy nhất Trần Thái Trung nói. Nghĩ ra thì thằng nhóc này chẳng lẽ là nhân vật nhỏ mà tám phần là lần đầu gọi điện thoại.
Bất luận cái gì cũng là một nhân vật nhỏ, lần đầu gọi điện thoại cho Bí thư. Sao không kiểm tra pin điện thoại trước. Khả năng này căn bản là không thể tồn tại.
Trên thực tế, Tiểu Nghiêm làm thư ký cho Mông Nghệ đã hơn hai năm. Đã có một thói quen, căn bản không cần nghĩ đến việc điện thoại của người gọi có pin hay không. Điều anh ta cần suy nghĩ chính là điện thoại của mình có pin hay không.
Khoát tay, anh ta nhớ kỹ số điện thoại này. Đây là ghi vào sổ đen, sau đó sẽ báo sở Công an tỉnh.
Lần này Trần Thái Trung bị oan, căn bản không biết làm sao lại thế. Phải tội thư ký Bí thư Tỉnh ủy. Mãi hắn cũng không tìm thấy pin dự phòng. Đành tìm điện thoại công cộng, gọi lại cho Mông Nghệ lần nữa, lại lần nữa gọi hỏi số điện thoại của Mông Nghệ, rồi gọi cho ông ta
Lần này vẫn là Tiểu Nghiêm nhận điện thoại. Tuy nhiên, nghe nói hắn là Trần Thái Trung, thư ký chuyển ngay điện thoại cho Bí thư Mông.
Trên điện thoại Mông Nghệ hỏi sơ qua tình hình
- Tiểu Trần về nhà máy sửa xe, nghe đâu cậu biết khá nhiều. Nói cho tôi nghe một chút.
Với những câu hỏi như thế này, đương nhiên Trần Thái Trung sẽ thêm mắm thêm muối để kể ra. Ngoài ra, hắn vẫn không quên nói chuyện Lư Cương chỉ thị. Nhiều cá nhân ở thành phố Phượng Hoàng đã bắt đầu hợp sức trả đũa nhà máy sửa xe. Giám đốc nhà máy hiện đang bị cảnh sát giam giữ.
Mông Nghệ nghe xong không đưa ra ý kiến gì chỉ thản nhiên hỏi một câu:
- Cậu có thể đảm bảo chuyện cậu nói là thật không?
/453
|