- Đồn trưởng Cổ cái gì vậy? Đó không phải là quỷ ư?
Cổ Hân cười một tiếng, hôm nay tâm trạng y phấn chấn, người tới trung niên có ba niềm vui lớn, thăng quan phát tài bà xã. Hôm nay, y chiếm niềm vui một cách trọn vẹn:
- Hiểu Diễm em có cái gì, cứ nói ra, Cổ Hân anh đây giúp em giải quyết.
Trong lòng chủ nhiệm Mông cảm thấy mơ hồ, Đồn trưởng Cổ biểu hiện của người này hôm nay có chút hơi quá. Tuy nhiên, nghĩ lại cũng là cái thường tình của con người. Cô lại cũng không để ý gì, ngược lại cảm thấy người này là người nội tâm, không nói ra, liền mang sự tức giận của anh em Đào gia nói một cách cẩn thận.
Hôm nay Đồn trưởng Cổ đã uống nhiều, nhưng chính cái gọi là “say rượu hiểu rõ lòng”, vừa nghe lời của Mông Hiểu Diễm, chỉ biết bản thân nên làm gì:
- Thu thập hai thằng khốn ư? Đơn giản, giao cho tôi.
- Tôi không phải là không đưa nổi tiền cho dân công khám bệnh.
Cô giáo Mông vẫn chăm chỉ giải thích nữa.
- Cũng không phải là không thu thập được hai người này, chủ yếu là, hiện tượng này, thật sự là khiến tôi căm thù đến tận xương tủy.
- Căm thù đến tận xương tủy sao? Đầu năm nay chuyện khiến cho người ta căm thù đến tận xương tủy nhiều lắm, nhưng chuyện nhỏ đó, Cổ Hân anh đây có thể cai quản được.
Cổ Hân bắt đầu nói không suy nghĩ, y liếc mắt nhìn Mông Hiểu Diễm:
- Chủ nhiệm Mông à, cô có thời gian căm thù đến tận xương tủy, chi bằng cầu nguyện Trần Thái Trung thăng chức hơn, năng lực của cậu ta lớn rồi, chuyện có thể quản lý thì cũng có nhiều.
Vừa nói, y nghiêng đầu sang một bên thử nhìn Tiểu Cầm của nhà mình:
- Anh nói đúng hay không? Tiểu Cầm?
- Quản không được thì không quản nữa sao?
Nhâm Kiều có điểm không hài lòng, làm giáo viên đều như vậy:
- Làm người dù sao cũng phải có chút trách nhiệm xã hội chứ? Ngồi nhìn lại bản thân chính là một dạng phóng túng, là không làm tròn trách nhiệm.
- Cô giảm bớt đi nhé giáo viên Nhâm.
Hôm nay Cổ Hân thật sự đã uống nhiều:
- Tôi nằm mơ cũng muốn bắt Thường Tam, nhưng, tôi không có năng lực mà, Thái Trung đủ lợi hại đó chứ? Hắn… sợ là cũng không có năng lực mà.
- Được rồi Đồn trưởng Cổ, anh bớt tranh cãi được rồi chứ?
Phó Đồn trưởng Lý nói chen vào, y uống không nhiều, đã nhìn ra tình cảm của Trần Thái Trung đối với Nhâm Kiều, tự nhiên phải mở miệng chuyển chủ đề.
- Đúng rồi, giáo viên Nhâm, đã lâu không gặp cô, gần đây đang bận gì vậy?
- Bận bvan1 sản phẩm thôi.
Lời của Nhâm Kiều vừa nói ra, theo bản năng nhìn liếc mắt nhìn Trần Thái Trung và Mông Hiểu Diễm. Vẫn may, hai người này ngược lại không để ý gì trước mắt:
- Ha ha, chỉ là tùy tiện làm chơi đó.
- Ồ! Đó là bán hàng đa… À không, đó là tiêu thụ trực tiếp mà, nên là rất có tiền đồ.
Trong lòng Phó Đồn trưởng Lý đang buồn bực, làm thế nào mới có thể cần Thái Trung hỗ trợ chứ. Vừa nghe vậy, vội vàng tới làm quen, y vẫn rất quen đối với kiểu bán hàng đa cấp này.
Rõ ràng, giáo viên Nhâm ngay trước mắt, hẳn là khá mê muội đối với điều này. Y cười sảng khoái:
- Tôi đã nghe nhiều người nói rồi, đúng lúc, chú hai của vợ tôi muốn tôi vào tuyến dưới của chú, tôi đang do dự…
- Như thế này nhé, tìm ngày không đúng dịp đâu. Hôm nay nếu đúng dịp, tôi làm tuyến dưới của cô, dù sao cũng là cùng sản phẩm, vào bên của ai cũng giống nhau cả
- Tôi là Rubi đấy.
Nhâm Kiều vừa nghe thấy, vừa đúng lúc lấy tinh thần:
- Vào bên tôi khẳng định mạnh hơn người khác, điểm khởi đầu thì cao hơn người thường.
Phó Đồn trưởng Lý đâu thèm quan tâm được ru-bi hay là ngọc lục bảo của cô. Y chỉ là muốn tìm cái cớ lấy lòng Trần Thái Trung. Vừa nghe vậy, hắn gật đầu cười hì hì:
- Được rồi, tôi mua trước mười nghìn sản phẩm.
Trần Thái Trung nghe xong câu này, nhìn Nhâm Kiều, lại nhìn nhìn Phó Đồn trưởng Lý, nhất thời có điểm không biết thế nào là tốt, một lúc lâu mới lắc đàu cười cười:
- Ha ha! Lão Lý anh không cần để ý cô ấy, trò chơi bán hàng đa cấp này… hại người đó.
- Trưởng phòng Trần, anh nói như vậy thì không có ý nghĩa gì.
Phó Đồn trưởng Lý trừng mắt nhìn hắn. Mặc dù có chút điệu bộ, nhưng biểu cảm vẫn rất đúng chỗ:
- Chuyện của tôi và Tiểu Nhâm, anh quản lý ít thôi.
Y đã sớm nghĩ rõ tới nhân quả, trước lúc trước y đưa tiền cho Trần Thái Trung, người ta không thu tiền của y. Mặc dù y cũng rất cảm động, nhưng không tránh được nghi ngờ đối phương làm việc không chuyên tâm. Trước mắt Nhâm Kiều này, mặc dù nói tới, dường như quan hệ với Trần Thái Trung không tốt, nhưng Lão Cổ ngày trước đã nói, cô giáo này dường như có qua lại với Trần Thái Trung.
Anh có thể từ chối tôi, nhưng tôi có thể đi đường vòng mà. Phó Đồn trưởng Lý thực sự không tin điều gian ác này. Tôi không tin, trên thế giới này có món quà không gửi đi được. Dù sao, tôi làm tuyến dưới đó, thường thường cùng tuyến dưới báo cáo một ít công việc, cổ vũ bên ngoài, cũng không tin cô giáo Nhâm không giúp đỡ tôi.
Đây chính là cái được gọi là cơ hội, cơ hội sẽ xuất hiện trước mặt mỗi người, nhưng có thể cảm nhận được hay không, có thể nắm giữ được hay không, thì cần xem nhận thức của mỗi người, đúng là cái gọi là “trên đời không có việc gì khó chỉ sợ lòng người”
- Hừm!
Trần Thái Trung lắc đầu, hắn cũng cảm nhận được ý mà Lão Lý nịnh hót, chỉ là, Nhâm Kiều đang cao hứng. Hôm qua hắn lại lạnh nhạt với hai người này, nhất thời cũng không dám nói lên lời ngăn cản.
- Đúng rồi! Thái Trung, chuyện của Thường Lão Tam, nên làm thế nào? Ngày mai bổ nhiệm của tôi sẽ được đưa xuống
Cổ Hân uống tới mức phê phê rồi, lại là cảnh tượng này, y luôn canh cánh trong lòng với Thường Tam:
- Tôi chỉ sợ tìm phiền phức với y.
- Lão Cổ Lão Cổ!
Trần Thái Trung chau mày, có chút không kiên nhẫn. Tuy nhiên, người ta vui vẻ, uống ra như vậy, hắn cũng không có biện pháp tích cực.
- Thật sự là vậy. Ép uống hai vại, anh không biết là chuyện xảy ra thế nào ư, hôm nay người ta là vì anh thăng chức tới chúc mừng, nói những điều đó cũng không được gì? Giúp Chủ nhiệm Mông thu thập hai tên khốn kia một chút là nghiêm chỉnh.
- Hả! ngược lại với cái đó.
Cổ Hân vừa đập bàn, cười đểu, như vậy, thật sự là có chút ảnh hưởng hình tượng. May mà, y và Phó Đồn trưởng Lý đều mặc thường phục, cũng không cần quá kiêng kỵ.
Tuy nhiên Trần Thái Trung thật sự cần cảm ơn sự liều lĩnh của Cổ Hân, sau khi cơm no rượu say lại tìm một phòng hát tha hồ gào thét hai cổ họng. Sáu người hết hứng thì quay về, vừa quay về tới biệt thự của Mông Hiểu Diễm, Chủ nhiệm Mông liền túm hắn hỏi.
- Thường Tam mà Lão Cổ nói tới, là chuyện gì vậy? Em lại thường nghe mấy đứa hư hỏng không ra gì trong trường học đề cập tới.
- Haizz! Cái này không cần phải nói nữa, vợ à, chúng ta đi nghỉ sớm chút nhé?
Nhìn thấy Trần Thái Trung hai má đỏ bừng lên, làm sao có thể tiếp tục được chứ?
- Chuyện của mấy đứa hư hỏng, chút nữa từ từ nói với em…
Hôm qua hai giáo viên gặp phải sự lạnh nhạt, lại có cảm giác mơ hồ về mối nguy hiểm, sớm kìm nén sự tức giận vào trong lòng. Hôm nay cuối cùng có cơ hội làm được điều ấp ủ trong lòng rồi, tất nhiên phải mặc sức trút tức giận một phen.
Phen đại chiến này, không cần phải nói, từ phòng ngủ đến ghế sô pha, lại từ sô pha tới phòng tắm. Chỉ có điều, rạng sáng hôm nay mới ngừng được hai cuộc chiến đấu. HọTrần tự nhiên chiến đấu tới cùng
Hắn chiến đầu tràn đầy sinh lực, Mông Hiểu Diễm lại là không chịu nổi, nhân dịp tình hình chiến đấu của hắn cùng Nhâm Kiều đang say sưa. Không thể mang cái mông ngồi lên cái tay vịn của ghế sô pha, uể oải dạng hai chân ra, cơ thể cũng không muốn động đậy.
Trần Thái Trung có ý ra uy với cô, nhìn thấy chủ nhiệm Mông sắp đầu hàng, không khỏi vọt sang, phòng người tới mục tiêu cách xa hai mét liền lao. Phần vừa sảng khoái, thật sự là cũng không cần đề cập tới nữa.
Mông Hiểu Diễm nhận được một đòn chí tử này, cơ thể mềm nhũn, thiếu chút nữa rơi xuống ghế sô pha, ngay cả ánh mắt đều không thể mở ra được:
- Nhâm Kiều, phối hợp một tay à.
Nhâm Kiều trả lời một tiếng, thân hình trắng như tuyết đi vào trong phòng không biết clấy cái gì. Sau đó tựa đầu cúi xuống giữa hai chân của Mông Hiểu Diễm, mái tóc dài buông xuống ngăn động tác của cô lại, trái lại là cái mông tròn vo trắng như tuyết, bởi vì tư thế này, mà dưới ngọn đèn mờ ám lộ ra vẻ mê hoặc người hơn.
Trần Thái Trung vừa va chạm dữ dội, vừa giơ tay vuốt ve mái tóc dài của cô giáo Nhâm sờ hai bên vú êm dịu của cô, dâng tới cửa rồi, làm sao có thể buông ra chứ?
Ngay sau đó, trong phòng vang lên một tiếng “vù vù” nhẹ nhàng. Trần Thái Trung nhất thời không kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra, lại thấy cơ thể của Mông Hiểu Diễm rung động mạnh, cơ thể run lên, hai cái đùi lại thẳng ra, vội vàng ôm lấy hắn.
Cùng lúc đó, cổ họng của cô run run nói ra một âm dài, rất lâu không chịu ngừng lại.
- Aaaa…
Cảm nhận được hạ thể rung động kịch liệt, Trần Thái Trung mới phản ứng lại, hóa ra Nhâm Kiều xách một máy mát xa bằng điện tới, đặt dưới người Mông Hiểu Diễm, đây xem như là sự trợ giúp, hay là hại người?
Tuy nhiên, sự rung động mạnh của kiểu tần suất này và sự co rút nhanh chóng ở phần dưới của Mông Hiểu Diễm, cảm giác ấy thực sự quá tuyệt vời, khiến La Thiên thượng tiên có ý làm hết sức cuối cùng từ bỏ quan niệm truy đuổi mạnh mẽ trong đầu. Sau năm phút đã sùi bọt mép mà nộp vũ khí đầu hàng.
Nhâm Kiều cũng không chịu bỏ qua, nhìn thấy cái mông to của Trần Thái Trung vừa co rụt lại, bản thân biết là hắn đã hoàn thành, liền kéo hắn từ trên người Mông Hiểu Diễm xuống, cũng bất chấp chất lỏng đầm đìa ở chỗ kia của hắn, đẩy hắn ra ghế sô pha. Nhân địp chỗ đó còn chưa mềm hẳn, mặc kệ tất cả mà tách hai chân ngồi lên, thoải mái tiếp nhận hắn.
- Ừ! Thật là tốt!
Cô thỏa mãn thở dài một tiếng. Ngay sau đó, toàn bộ cơ thể mềm nhũn nằm úp trên người Trần Thái Trung, lại cũng không chịu động đậy, thực sự, xong đợt chiến này, thể lực của cô cũng cạn kiệt một cách nghiêm trọng.
- Tiểu Kiều em thật là ích kỷ.
Một lúc lâu, Mông Hiểu Diễm mới uể oải lên tiếng, cô cảm nhận được dư vị cao trào đó, trong giây lát trở nên trống rỗng vô cùng, chênh lệch lớn này khiến cô có chút không chịu đựng được.
Nhâm Kiều cũng cười khẽ một tiếng, không để ý tới sự căm phẫn xủa cô.
- Ừ! Thái Trung, anh nói người Thường Tam đó là chuyện thế nào?
Mông Hiểu Diễm uể oải nói một câu:
- Đó là một tên đại lưu manh sao? Em có thể giúp được anh gì không?
- Người đứng sau y là Lư Cương.
Trần Thái Trung trả lời một cách không yên lòng, nhất thời không muốn suy nghĩ việc này có nên lộ ra hay không:
- Hay em thử hỏi chú của em, có thích hợp đánh động y không nhé…
Thanks
Cổ Hân cười một tiếng, hôm nay tâm trạng y phấn chấn, người tới trung niên có ba niềm vui lớn, thăng quan phát tài bà xã. Hôm nay, y chiếm niềm vui một cách trọn vẹn:
- Hiểu Diễm em có cái gì, cứ nói ra, Cổ Hân anh đây giúp em giải quyết.
Trong lòng chủ nhiệm Mông cảm thấy mơ hồ, Đồn trưởng Cổ biểu hiện của người này hôm nay có chút hơi quá. Tuy nhiên, nghĩ lại cũng là cái thường tình của con người. Cô lại cũng không để ý gì, ngược lại cảm thấy người này là người nội tâm, không nói ra, liền mang sự tức giận của anh em Đào gia nói một cách cẩn thận.
Hôm nay Đồn trưởng Cổ đã uống nhiều, nhưng chính cái gọi là “say rượu hiểu rõ lòng”, vừa nghe lời của Mông Hiểu Diễm, chỉ biết bản thân nên làm gì:
- Thu thập hai thằng khốn ư? Đơn giản, giao cho tôi.
- Tôi không phải là không đưa nổi tiền cho dân công khám bệnh.
Cô giáo Mông vẫn chăm chỉ giải thích nữa.
- Cũng không phải là không thu thập được hai người này, chủ yếu là, hiện tượng này, thật sự là khiến tôi căm thù đến tận xương tủy.
- Căm thù đến tận xương tủy sao? Đầu năm nay chuyện khiến cho người ta căm thù đến tận xương tủy nhiều lắm, nhưng chuyện nhỏ đó, Cổ Hân anh đây có thể cai quản được.
Cổ Hân bắt đầu nói không suy nghĩ, y liếc mắt nhìn Mông Hiểu Diễm:
- Chủ nhiệm Mông à, cô có thời gian căm thù đến tận xương tủy, chi bằng cầu nguyện Trần Thái Trung thăng chức hơn, năng lực của cậu ta lớn rồi, chuyện có thể quản lý thì cũng có nhiều.
Vừa nói, y nghiêng đầu sang một bên thử nhìn Tiểu Cầm của nhà mình:
- Anh nói đúng hay không? Tiểu Cầm?
- Quản không được thì không quản nữa sao?
Nhâm Kiều có điểm không hài lòng, làm giáo viên đều như vậy:
- Làm người dù sao cũng phải có chút trách nhiệm xã hội chứ? Ngồi nhìn lại bản thân chính là một dạng phóng túng, là không làm tròn trách nhiệm.
- Cô giảm bớt đi nhé giáo viên Nhâm.
Hôm nay Cổ Hân thật sự đã uống nhiều:
- Tôi nằm mơ cũng muốn bắt Thường Tam, nhưng, tôi không có năng lực mà, Thái Trung đủ lợi hại đó chứ? Hắn… sợ là cũng không có năng lực mà.
- Được rồi Đồn trưởng Cổ, anh bớt tranh cãi được rồi chứ?
Phó Đồn trưởng Lý nói chen vào, y uống không nhiều, đã nhìn ra tình cảm của Trần Thái Trung đối với Nhâm Kiều, tự nhiên phải mở miệng chuyển chủ đề.
- Đúng rồi, giáo viên Nhâm, đã lâu không gặp cô, gần đây đang bận gì vậy?
- Bận bvan1 sản phẩm thôi.
Lời của Nhâm Kiều vừa nói ra, theo bản năng nhìn liếc mắt nhìn Trần Thái Trung và Mông Hiểu Diễm. Vẫn may, hai người này ngược lại không để ý gì trước mắt:
- Ha ha, chỉ là tùy tiện làm chơi đó.
- Ồ! Đó là bán hàng đa… À không, đó là tiêu thụ trực tiếp mà, nên là rất có tiền đồ.
Trong lòng Phó Đồn trưởng Lý đang buồn bực, làm thế nào mới có thể cần Thái Trung hỗ trợ chứ. Vừa nghe vậy, vội vàng tới làm quen, y vẫn rất quen đối với kiểu bán hàng đa cấp này.
Rõ ràng, giáo viên Nhâm ngay trước mắt, hẳn là khá mê muội đối với điều này. Y cười sảng khoái:
- Tôi đã nghe nhiều người nói rồi, đúng lúc, chú hai của vợ tôi muốn tôi vào tuyến dưới của chú, tôi đang do dự…
- Như thế này nhé, tìm ngày không đúng dịp đâu. Hôm nay nếu đúng dịp, tôi làm tuyến dưới của cô, dù sao cũng là cùng sản phẩm, vào bên của ai cũng giống nhau cả
- Tôi là Rubi đấy.
Nhâm Kiều vừa nghe thấy, vừa đúng lúc lấy tinh thần:
- Vào bên tôi khẳng định mạnh hơn người khác, điểm khởi đầu thì cao hơn người thường.
Phó Đồn trưởng Lý đâu thèm quan tâm được ru-bi hay là ngọc lục bảo của cô. Y chỉ là muốn tìm cái cớ lấy lòng Trần Thái Trung. Vừa nghe vậy, hắn gật đầu cười hì hì:
- Được rồi, tôi mua trước mười nghìn sản phẩm.
Trần Thái Trung nghe xong câu này, nhìn Nhâm Kiều, lại nhìn nhìn Phó Đồn trưởng Lý, nhất thời có điểm không biết thế nào là tốt, một lúc lâu mới lắc đàu cười cười:
- Ha ha! Lão Lý anh không cần để ý cô ấy, trò chơi bán hàng đa cấp này… hại người đó.
- Trưởng phòng Trần, anh nói như vậy thì không có ý nghĩa gì.
Phó Đồn trưởng Lý trừng mắt nhìn hắn. Mặc dù có chút điệu bộ, nhưng biểu cảm vẫn rất đúng chỗ:
- Chuyện của tôi và Tiểu Nhâm, anh quản lý ít thôi.
Y đã sớm nghĩ rõ tới nhân quả, trước lúc trước y đưa tiền cho Trần Thái Trung, người ta không thu tiền của y. Mặc dù y cũng rất cảm động, nhưng không tránh được nghi ngờ đối phương làm việc không chuyên tâm. Trước mắt Nhâm Kiều này, mặc dù nói tới, dường như quan hệ với Trần Thái Trung không tốt, nhưng Lão Cổ ngày trước đã nói, cô giáo này dường như có qua lại với Trần Thái Trung.
Anh có thể từ chối tôi, nhưng tôi có thể đi đường vòng mà. Phó Đồn trưởng Lý thực sự không tin điều gian ác này. Tôi không tin, trên thế giới này có món quà không gửi đi được. Dù sao, tôi làm tuyến dưới đó, thường thường cùng tuyến dưới báo cáo một ít công việc, cổ vũ bên ngoài, cũng không tin cô giáo Nhâm không giúp đỡ tôi.
Đây chính là cái được gọi là cơ hội, cơ hội sẽ xuất hiện trước mặt mỗi người, nhưng có thể cảm nhận được hay không, có thể nắm giữ được hay không, thì cần xem nhận thức của mỗi người, đúng là cái gọi là “trên đời không có việc gì khó chỉ sợ lòng người”
- Hừm!
Trần Thái Trung lắc đầu, hắn cũng cảm nhận được ý mà Lão Lý nịnh hót, chỉ là, Nhâm Kiều đang cao hứng. Hôm qua hắn lại lạnh nhạt với hai người này, nhất thời cũng không dám nói lên lời ngăn cản.
- Đúng rồi! Thái Trung, chuyện của Thường Lão Tam, nên làm thế nào? Ngày mai bổ nhiệm của tôi sẽ được đưa xuống
Cổ Hân uống tới mức phê phê rồi, lại là cảnh tượng này, y luôn canh cánh trong lòng với Thường Tam:
- Tôi chỉ sợ tìm phiền phức với y.
- Lão Cổ Lão Cổ!
Trần Thái Trung chau mày, có chút không kiên nhẫn. Tuy nhiên, người ta vui vẻ, uống ra như vậy, hắn cũng không có biện pháp tích cực.
- Thật sự là vậy. Ép uống hai vại, anh không biết là chuyện xảy ra thế nào ư, hôm nay người ta là vì anh thăng chức tới chúc mừng, nói những điều đó cũng không được gì? Giúp Chủ nhiệm Mông thu thập hai tên khốn kia một chút là nghiêm chỉnh.
- Hả! ngược lại với cái đó.
Cổ Hân vừa đập bàn, cười đểu, như vậy, thật sự là có chút ảnh hưởng hình tượng. May mà, y và Phó Đồn trưởng Lý đều mặc thường phục, cũng không cần quá kiêng kỵ.
Tuy nhiên Trần Thái Trung thật sự cần cảm ơn sự liều lĩnh của Cổ Hân, sau khi cơm no rượu say lại tìm một phòng hát tha hồ gào thét hai cổ họng. Sáu người hết hứng thì quay về, vừa quay về tới biệt thự của Mông Hiểu Diễm, Chủ nhiệm Mông liền túm hắn hỏi.
- Thường Tam mà Lão Cổ nói tới, là chuyện gì vậy? Em lại thường nghe mấy đứa hư hỏng không ra gì trong trường học đề cập tới.
- Haizz! Cái này không cần phải nói nữa, vợ à, chúng ta đi nghỉ sớm chút nhé?
Nhìn thấy Trần Thái Trung hai má đỏ bừng lên, làm sao có thể tiếp tục được chứ?
- Chuyện của mấy đứa hư hỏng, chút nữa từ từ nói với em…
Hôm qua hai giáo viên gặp phải sự lạnh nhạt, lại có cảm giác mơ hồ về mối nguy hiểm, sớm kìm nén sự tức giận vào trong lòng. Hôm nay cuối cùng có cơ hội làm được điều ấp ủ trong lòng rồi, tất nhiên phải mặc sức trút tức giận một phen.
Phen đại chiến này, không cần phải nói, từ phòng ngủ đến ghế sô pha, lại từ sô pha tới phòng tắm. Chỉ có điều, rạng sáng hôm nay mới ngừng được hai cuộc chiến đấu. HọTrần tự nhiên chiến đấu tới cùng
Hắn chiến đầu tràn đầy sinh lực, Mông Hiểu Diễm lại là không chịu nổi, nhân dịp tình hình chiến đấu của hắn cùng Nhâm Kiều đang say sưa. Không thể mang cái mông ngồi lên cái tay vịn của ghế sô pha, uể oải dạng hai chân ra, cơ thể cũng không muốn động đậy.
Trần Thái Trung có ý ra uy với cô, nhìn thấy chủ nhiệm Mông sắp đầu hàng, không khỏi vọt sang, phòng người tới mục tiêu cách xa hai mét liền lao. Phần vừa sảng khoái, thật sự là cũng không cần đề cập tới nữa.
Mông Hiểu Diễm nhận được một đòn chí tử này, cơ thể mềm nhũn, thiếu chút nữa rơi xuống ghế sô pha, ngay cả ánh mắt đều không thể mở ra được:
- Nhâm Kiều, phối hợp một tay à.
Nhâm Kiều trả lời một tiếng, thân hình trắng như tuyết đi vào trong phòng không biết clấy cái gì. Sau đó tựa đầu cúi xuống giữa hai chân của Mông Hiểu Diễm, mái tóc dài buông xuống ngăn động tác của cô lại, trái lại là cái mông tròn vo trắng như tuyết, bởi vì tư thế này, mà dưới ngọn đèn mờ ám lộ ra vẻ mê hoặc người hơn.
Trần Thái Trung vừa va chạm dữ dội, vừa giơ tay vuốt ve mái tóc dài của cô giáo Nhâm sờ hai bên vú êm dịu của cô, dâng tới cửa rồi, làm sao có thể buông ra chứ?
Ngay sau đó, trong phòng vang lên một tiếng “vù vù” nhẹ nhàng. Trần Thái Trung nhất thời không kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra, lại thấy cơ thể của Mông Hiểu Diễm rung động mạnh, cơ thể run lên, hai cái đùi lại thẳng ra, vội vàng ôm lấy hắn.
Cùng lúc đó, cổ họng của cô run run nói ra một âm dài, rất lâu không chịu ngừng lại.
- Aaaa…
Cảm nhận được hạ thể rung động kịch liệt, Trần Thái Trung mới phản ứng lại, hóa ra Nhâm Kiều xách một máy mát xa bằng điện tới, đặt dưới người Mông Hiểu Diễm, đây xem như là sự trợ giúp, hay là hại người?
Tuy nhiên, sự rung động mạnh của kiểu tần suất này và sự co rút nhanh chóng ở phần dưới của Mông Hiểu Diễm, cảm giác ấy thực sự quá tuyệt vời, khiến La Thiên thượng tiên có ý làm hết sức cuối cùng từ bỏ quan niệm truy đuổi mạnh mẽ trong đầu. Sau năm phút đã sùi bọt mép mà nộp vũ khí đầu hàng.
Nhâm Kiều cũng không chịu bỏ qua, nhìn thấy cái mông to của Trần Thái Trung vừa co rụt lại, bản thân biết là hắn đã hoàn thành, liền kéo hắn từ trên người Mông Hiểu Diễm xuống, cũng bất chấp chất lỏng đầm đìa ở chỗ kia của hắn, đẩy hắn ra ghế sô pha. Nhân địp chỗ đó còn chưa mềm hẳn, mặc kệ tất cả mà tách hai chân ngồi lên, thoải mái tiếp nhận hắn.
- Ừ! Thật là tốt!
Cô thỏa mãn thở dài một tiếng. Ngay sau đó, toàn bộ cơ thể mềm nhũn nằm úp trên người Trần Thái Trung, lại cũng không chịu động đậy, thực sự, xong đợt chiến này, thể lực của cô cũng cạn kiệt một cách nghiêm trọng.
- Tiểu Kiều em thật là ích kỷ.
Một lúc lâu, Mông Hiểu Diễm mới uể oải lên tiếng, cô cảm nhận được dư vị cao trào đó, trong giây lát trở nên trống rỗng vô cùng, chênh lệch lớn này khiến cô có chút không chịu đựng được.
Nhâm Kiều cũng cười khẽ một tiếng, không để ý tới sự căm phẫn xủa cô.
- Ừ! Thái Trung, anh nói người Thường Tam đó là chuyện thế nào?
Mông Hiểu Diễm uể oải nói một câu:
- Đó là một tên đại lưu manh sao? Em có thể giúp được anh gì không?
- Người đứng sau y là Lư Cương.
Trần Thái Trung trả lời một cách không yên lòng, nhất thời không muốn suy nghĩ việc này có nên lộ ra hay không:
- Hay em thử hỏi chú của em, có thích hợp đánh động y không nhé…
Thanks
/453
|