Điều Mã Phong Tử không biết chính là, qua kiểm tra của Cục Hồ Tây hôm qua, Thường Tam đã đến.
Sự xuất hiện của Trần Thái Trung tại nhà máy ô tô, khiến hành động chống buôn lậu của phân cục Hồ Tây giảm đi, đây là điều Thường Tam không thể ngờ đến, trong phân cục có truyền tin đến, khiến cảnh sát ở Hồ Tây có chút do dự.
Thường Tam nghe được tin này, phản ứng đầu tiên là tức giận, y vốn cũng không muốn vơ vét tài sản tiền tài từ chỗ Mã Phong Tử, trong lòng lại không chắc sự tính toán của đối phương như thế nào.
Đúng vậy, y cần làm mẫu, khiến tất cả thế lực nhỏ rục rịch ngóc đầu dậy hiểu, đừng có xem họ Thường tôi lăn lộn ở đường phố, nhưng ở thành phố Phượng Hoàng, phải là họ Thường y nói mới được, Mã Phong Tử muốn buôn lậu xe, Tam ca này một cửa, nhà người không thể qua được đâu!
Trong ấn tượng của y, Mã Phong Tử đã là nhân vật hết thời rồi, lúc Tam Long ở đó, tiểu đoàn bọn họ hoặc là coi như có tý đấu tranh, Tam Long vừa đi, trọng yếu trước đây căn bản không còn cái quái gì, thuộc loại càng làm càng về không.
Nhưng, Mã Phong Tử không ngờ có dũng khí bịt miệng đến thế, điều này khiến Thường Phong cảm thấy không ngờ, may lúc đó y đang quan hệ với một người phụ nữ, cân nhắc một chút, y quyết định nhờ cảnh sát thu thập tin tức của Mã Phong Tử.
Không tra được buôn lậu xe là rất bình thường, Thường Tam cũng khong ngờ Mã Phong Tử xuẩn ngốc lại đi được đến bước này, điều y muốn là qua sự quấy rầy lâu ngày, khiến Mã Phong Tử không làm tiếp được nữa, đợi khi y làm kiểu khác, lại tiếp túc quấy rầy, cuối cùng khiến kẻ Phong Tử không phải là kẻ điên kia cúi đầu khuất phục.
Nhưng ngay bước đầu tiên đã không đi tiếp được, Thương Tam không tức giận sao được?
Tuy nhiên, Thường Tam đi lại trong giang hồ lâu rồi, việc của chốn quan trường lần mò ra được mấy cửa, sau khi cơn thịnh nộ ban đầu qua đi, y bắt đầu cân nhắc thân phận và lai lịch của Trần Thái Trung, y rất rõ, đối với người xã hội đen mà nói, chưa chắc đã phải là người chức trọng quyền cao, thường là nhân vật nhỏ mới rất có thể làm việc xấu.
Người quyền cao chức trọng. Bình thường là kiêu ngạo, trong tình huống thông thường rất ít động đến xã hội đen, hơn nữa cũng hiểu rõ đạo lý “Thiên kim chi tử tọa bất thùy đường” *, bình thường sẽ không vì một việc nhỏ mà mạo hiểm – lấy tâm tính của Trương Khai Phong ra làm chứng
*: Thân nghìn vàng của ta không thể ngồi trong ngôi nhà sắp đổ.
Nhưng những nhân vật nhỏ khác lại không giống. Cái gọi là dân đen, luôn có chút cho phép quấy phá ở tình cảm của dân đen, hơn nữa, điểm quan trọng nhất là, nhân vật nhỏ chưa chắc cũng là đại biểu cho năng lượng nhỏ.
Lái xe của Vương Hoành Vĩ, là nhân vật nhỏ sao? Bảo mẫu của Nhung Diễm Mai, đó là người nhà quê – Nhưng, Thường Tam lại dám kinh thường bọn họ sao? Có cho thêm y lá gan nữa y cũng không dám.
Cho nên, Thường Tam hỏi thăm chút chút về Trần Thái Trung, sau đó rất kinh ngạc phát hiện ra, người này không ngờ là một trong số những ông chủ đứng đằng sau Ảo Mộng Thành. Lúc làm việc ở văn phòng khu phố khu kinh tế mới, lại có thêm mỹ danh là “Ngũ độc bí thư”.
Trong loại tình huống này, mong y lại thu nhập Mã Phong Tử, y chính là kẻ điên. Đương nhiên, cục tức này y nuốt không trôi, tùy lời nói sắt thép của Mã Phong Tử, Thường lão Tam một thời nổi danh, sẽ dần dần mai một trên lịch sử của con sông dài.
Tuy nhiên, y luôn nghe ngóng kĩ lưỡng chi tiết về Trần Thái Trung, lại thám thính được quan hệ của họ Trần và họ Mã là gì, mới dám ra tay, bất kể như thế nào, trong phân cục Hồ Tây, “đàm nói đến họ Trần ai cũng kiêng dè” luôn là sự thật không thể chối.
Mã Phong Tử đáng thương, còn ở chỗ này lo lắng phập phòng chờ cơ hội trả thù.
- Y không tìm anh, anh có thể đi tìm y mà.
Trần Thái Trung lạnh lùng nói:
- Chỉ nói là đợi, đợi đến bao giờ nữa, mau đi thu phục người này, tôi có thể cũng chẳng muốn tốn sức vì tên cặn bã này
Mã Phong Tử nhắm chặt miệng, cân nhắc rất lâu, cuối cùng ánh mắt nhíu lại:
- Được, hôm nay tôi dẫn người đi, đến khách sạn Kinh Hoa.
Khách sạn Kinh Hoa cũng là bất động sản của Thường Tam, đó là y vừa cướp vừa mua từ tay người khác, khách sạn cũng không to, trang trí cũng không lấy gì làm cầu kì, là tổ tợp ăn uống, Sauna, giải trí, tập thể hình, là kiểu khách sạn tổng hợp.
Mấu chốt nhất vẫn là nơi này được coi là đại bản doanh của Thường Tam, vài phòng xa hoa, thường dùng để tụ tập đánh bạc, thành phần tham gia phức tạp hỗn độn, có lưu manh, có quan chức chính phủ, có ông chủ doanh nghiệp tư nhân, cũng có cả lãnh đạo doanh nghiệp nhà nước.
Thậm chí, trong đó còn có vài tên cho vay nặng lãi, bên ngoài là thân phận của nhân viên công chức của tòa án và viện kiểm sát.
Thường Tam lúc này, đã không dựa vào hoa hồng của những cuộc đánh bài này nữa, mọi người chơi ở khách sạn Kinh Hoa, cũng bởi vì là nơi này an toàn, về tên cho vay tiền, thường biếu một chút cho Thường Tam, dù sao tất cả mọi người đều biết, trên địa bàn của Tam ca, tất cả mọi chuyện đều không được làm quá mức, Tam ca tuyệt đối sẽ không quản.
- Xông vào khách sạn Kinh Hoa?
Trần Thái Trung nhất thời sửng sốt, khách Sạn Kinh Hoa nằm ngay chỗ giao nhau giữu Thanh Hồ và quận Hoành Sơn, nơi đó có trò trống gì, đã nói mãi với y mấy lần:
- Phong Tử anh thật đúng là điên quá, xông vào đó, phiền toái lại càng lớn.
Hắn biết rõ ràng, đến khách sạn Kinh Hoa chơi, chưa chắc đã có cái gì liên quan đến Thường Tam, quan hệ cũng không nhất thiết phải cứng, kiến nghị này của Mã Phong Tử, hắn tuyệt đối không ủng hộ.
- Này đừng tức giận nhiều, cũng không phải là cái trò đùa gì
Trần Thái Trung lắc đầu:
- Anh không nghĩ đến cách khác sao?
,
- Mánh khóe thì rất nhiều, tuy nhiên, phải chơi trên mặt quan, tôi thật sự sẽ không được
Mã Phong Tử mặt mày nhăn nhó nhìn hắn, kế tiếp, hai người cũng vào cõi trầm mặc.
Người có thể lợi dụng, vẫn là quá ít! Trần Thái Trung thật sự cảm thấy mình quá nhỏ bé trong chốn quan trường, gần đây hắn thường gặp lãnh đạo Phó giám đốc sở, chưa từng gặp may, trong lúc bản thân cảm thấy có chút bành trướng, lúc này gặp chuyện này, hắn cuối cùng cũng ý thức được, nền móng của bản thân, thật sự là quá không ổn định, thế lực quả thực cũng rất nhỏ.
- Đi Đế Vương Cung đập một trận đi!
Nhớ lại Cáp Thành Cương trêu ghẹo Đinh Tiểu Ninh, hắn cuối cùng cũng tìm thấy cái cớ nho nhỏ:
- Ừ, hôm nay thời tiết tốt, chỗ Phong Tử anh có người mới lạ mặt không? Cho tôi mượn hai người
Ừ, có thể xách khối thuốc phiện đến vu oan, nhớ đến mình cuối cùng vẫn không đem toàn bộ số thuốc phiện đi bán, trong lòng Trần Thái trung có chút đắc ý, đây cũng coi là anh mày có chừa chút lương tâm đúng chứ?
Làm việc chừa chút đường sống, quả nhiên là chính xác! Trong lòng hắn nghĩ thế này, nhưng lại không nói cho Mã Phong Tử, thứ đồ chơi thuốc phiện này quả thực không phải là thứ tốt, hắn không muốn người khác đụng đến thứ đồ chơi này, tiền tài làm động lòng người, Bưu mặt chó chính là ví dụ rõ ràng nhất.
Nghĩ đến đây, hắn không khỏi phát ra một câu thần chú, cần phải lục tìm trong nhẫn Tu di, mình đem để thuốc phiện ở đâu nhỉ? Ừ, đây là tất chân, đây là dây lưng, đây là xe Duke…
Xe Hondo của Cao Vân Phong, đã bị Trần Thái Trung để lại Anh, xe Duke của Trương Linh Linh vẫn cứ ở bên trong, nguyên là, Trần Thái Trung muốn sửa hộp số, để lấy về dùng, chỉ có điều không có thời gian đi chỉnh sửa mà thôi.
A, xe Duke? Tâm trí hắn nhất thời giật mình, ha, trò chơi vu oan này, chẳng phải là rất hay sao? Ừ ừ, kế hoạch thay đổi chút:
- A, Phong Tử anh nói cái gì?
- Điều tôi nói chính là
Phong Tử cười cay đắng, y không biết làm sao vừa nãy anh Trần ngồi thất thần ra như thế?
- Cũng chẳng có gì nhiều, tìm ba bốn người không khó, đó đều là bọn con nít vừa mới đến lăn lộn, Thường lão Tam có lẽ không biết lai lịch của bọn chúng.
- Thôi đi, không cần nữa, tôi đổi ý rồi.
Trần Thái Trung lắc đầu, ngắt lời y, nhìn thấy bộ mặt ngạc nhiên của Mã Phong Tử, không khỏi phải giải thích hai ba câu cho y.
- Nếu tôi dẫn người đi đập phá bãi đó, chắc chắn sẽ có người chịu thiệt, tuy nhiên, sẽ chẳng ai cho Thường Tam biết lai lịch của tôi, y chắc chắn sẽ không dám chọc tôi, có thể sau này y đối với những việc làm ngầm của anh, sẽ không có ý gì nữa.
- Này, nhưng thật ra…
Mã Phong Tử gật gật đầu, trên thực tế, hắn tin rằng, ước đoán bây giờ Thường Tam đã tìm hiểu được một chút tin tức của anh Trần, cho nên lúc này mới không có động tĩnh gì.
- Tốt lắm, nếu đã như vậy, thì sẽ quyết định như đã nói, anh tối nay chỉ đến xem náo nhiệt là được rồi.
Trần Thái Trung vốn là hạng người nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán, nói xong liền quay người đi ra cửa, kéo Đinh Tiểu Ninh nghênh ngang mà đi.
Lúc Trần Thái Trung nói chuyện cùng Mã Phong Tử, Đinh Tiểu Ninh luôn ở bên cạnh nghe, cô vốn là có chút sợ hãi Trần Thái Trung, những lời hắn nói tai vừa được nghe lúc nãy, nhất thời cảm thấy thật thâm sâu.
Tuy nhiên không tồi, người đàn ông này ngược lại vẫn đối xử với cô khá tốt, ở trước mặt Mã Phong Tử cũng không quên khoác lác hộ cô, nghĩ thông suốt điểm này, cô cũng không muốn tính toán nhiều, trên xe cô thật sự chăm chú hỏi một vấn đề:
- Anh Trần, Thường Tam thật sự có khả năng đến đập xưởng ôn tô này?
- Không đập cũng không được, tôi đã chuẩn bị cho y một bữa tiệc lớn rồi.
Trần Thái Trung cười lạnh một tiếng, ngay sau đó, hắn quay đầu nhìn Đinh Tiểu Ninh:
- Cô đừng sợ, đợi sau khi y đập xong, cô mới lại đi làm cũng không muộn, tôi cũng không muốn để cô bị thương tổn
- Tôi không sợ
Đinh Tiểu Ninh siết chặt lấy tay hắn, đôi mắt to trân trân nhìn hắn:
- Anh sẽ bảo vệ tôi, phải không?
- Đương nhiên
Trần Thái Trung khóe miệng mỉm cười, ngạo nghễ gật đầu:
- Làm người con gái của tôi, hừ, ta sẽ bảo vệ bình an cho cuộc đời cô, không thể đụng đến người con gái của tôi.
- Tôi lại muốn
Đinh Tiểu Ninh thấp giọng ậm ừ, một cô gái độc thân bao nhiêu năm, chuyện hàng ngày đối diện đều là miếng cơm mang áo, thật là khiến cô lao tâm khổ tứ, thời khắc này, cô lại tìm được cảm giác gia đình:
- Anh Thái Trung, chúng ta…về khách sạn đi?
- Nghỉ ngơi một chút
Trần Thái Trung liếc nhìn Đinh Tiểu Ninh một cái, khẽ gật đầu:
- Cô phải nghỉ ngơi hai ngày mới được, dù sao, những ngày sau này còn dài, không phải sao?
Sự xuất hiện của Trần Thái Trung tại nhà máy ô tô, khiến hành động chống buôn lậu của phân cục Hồ Tây giảm đi, đây là điều Thường Tam không thể ngờ đến, trong phân cục có truyền tin đến, khiến cảnh sát ở Hồ Tây có chút do dự.
Thường Tam nghe được tin này, phản ứng đầu tiên là tức giận, y vốn cũng không muốn vơ vét tài sản tiền tài từ chỗ Mã Phong Tử, trong lòng lại không chắc sự tính toán của đối phương như thế nào.
Đúng vậy, y cần làm mẫu, khiến tất cả thế lực nhỏ rục rịch ngóc đầu dậy hiểu, đừng có xem họ Thường tôi lăn lộn ở đường phố, nhưng ở thành phố Phượng Hoàng, phải là họ Thường y nói mới được, Mã Phong Tử muốn buôn lậu xe, Tam ca này một cửa, nhà người không thể qua được đâu!
Trong ấn tượng của y, Mã Phong Tử đã là nhân vật hết thời rồi, lúc Tam Long ở đó, tiểu đoàn bọn họ hoặc là coi như có tý đấu tranh, Tam Long vừa đi, trọng yếu trước đây căn bản không còn cái quái gì, thuộc loại càng làm càng về không.
Nhưng, Mã Phong Tử không ngờ có dũng khí bịt miệng đến thế, điều này khiến Thường Phong cảm thấy không ngờ, may lúc đó y đang quan hệ với một người phụ nữ, cân nhắc một chút, y quyết định nhờ cảnh sát thu thập tin tức của Mã Phong Tử.
Không tra được buôn lậu xe là rất bình thường, Thường Tam cũng khong ngờ Mã Phong Tử xuẩn ngốc lại đi được đến bước này, điều y muốn là qua sự quấy rầy lâu ngày, khiến Mã Phong Tử không làm tiếp được nữa, đợi khi y làm kiểu khác, lại tiếp túc quấy rầy, cuối cùng khiến kẻ Phong Tử không phải là kẻ điên kia cúi đầu khuất phục.
Nhưng ngay bước đầu tiên đã không đi tiếp được, Thương Tam không tức giận sao được?
Tuy nhiên, Thường Tam đi lại trong giang hồ lâu rồi, việc của chốn quan trường lần mò ra được mấy cửa, sau khi cơn thịnh nộ ban đầu qua đi, y bắt đầu cân nhắc thân phận và lai lịch của Trần Thái Trung, y rất rõ, đối với người xã hội đen mà nói, chưa chắc đã phải là người chức trọng quyền cao, thường là nhân vật nhỏ mới rất có thể làm việc xấu.
Người quyền cao chức trọng. Bình thường là kiêu ngạo, trong tình huống thông thường rất ít động đến xã hội đen, hơn nữa cũng hiểu rõ đạo lý “Thiên kim chi tử tọa bất thùy đường” *, bình thường sẽ không vì một việc nhỏ mà mạo hiểm – lấy tâm tính của Trương Khai Phong ra làm chứng
*: Thân nghìn vàng của ta không thể ngồi trong ngôi nhà sắp đổ.
Nhưng những nhân vật nhỏ khác lại không giống. Cái gọi là dân đen, luôn có chút cho phép quấy phá ở tình cảm của dân đen, hơn nữa, điểm quan trọng nhất là, nhân vật nhỏ chưa chắc cũng là đại biểu cho năng lượng nhỏ.
Lái xe của Vương Hoành Vĩ, là nhân vật nhỏ sao? Bảo mẫu của Nhung Diễm Mai, đó là người nhà quê – Nhưng, Thường Tam lại dám kinh thường bọn họ sao? Có cho thêm y lá gan nữa y cũng không dám.
Cho nên, Thường Tam hỏi thăm chút chút về Trần Thái Trung, sau đó rất kinh ngạc phát hiện ra, người này không ngờ là một trong số những ông chủ đứng đằng sau Ảo Mộng Thành. Lúc làm việc ở văn phòng khu phố khu kinh tế mới, lại có thêm mỹ danh là “Ngũ độc bí thư”.
Trong loại tình huống này, mong y lại thu nhập Mã Phong Tử, y chính là kẻ điên. Đương nhiên, cục tức này y nuốt không trôi, tùy lời nói sắt thép của Mã Phong Tử, Thường lão Tam một thời nổi danh, sẽ dần dần mai một trên lịch sử của con sông dài.
Tuy nhiên, y luôn nghe ngóng kĩ lưỡng chi tiết về Trần Thái Trung, lại thám thính được quan hệ của họ Trần và họ Mã là gì, mới dám ra tay, bất kể như thế nào, trong phân cục Hồ Tây, “đàm nói đến họ Trần ai cũng kiêng dè” luôn là sự thật không thể chối.
Mã Phong Tử đáng thương, còn ở chỗ này lo lắng phập phòng chờ cơ hội trả thù.
- Y không tìm anh, anh có thể đi tìm y mà.
Trần Thái Trung lạnh lùng nói:
- Chỉ nói là đợi, đợi đến bao giờ nữa, mau đi thu phục người này, tôi có thể cũng chẳng muốn tốn sức vì tên cặn bã này
Mã Phong Tử nhắm chặt miệng, cân nhắc rất lâu, cuối cùng ánh mắt nhíu lại:
- Được, hôm nay tôi dẫn người đi, đến khách sạn Kinh Hoa.
Khách sạn Kinh Hoa cũng là bất động sản của Thường Tam, đó là y vừa cướp vừa mua từ tay người khác, khách sạn cũng không to, trang trí cũng không lấy gì làm cầu kì, là tổ tợp ăn uống, Sauna, giải trí, tập thể hình, là kiểu khách sạn tổng hợp.
Mấu chốt nhất vẫn là nơi này được coi là đại bản doanh của Thường Tam, vài phòng xa hoa, thường dùng để tụ tập đánh bạc, thành phần tham gia phức tạp hỗn độn, có lưu manh, có quan chức chính phủ, có ông chủ doanh nghiệp tư nhân, cũng có cả lãnh đạo doanh nghiệp nhà nước.
Thậm chí, trong đó còn có vài tên cho vay nặng lãi, bên ngoài là thân phận của nhân viên công chức của tòa án và viện kiểm sát.
Thường Tam lúc này, đã không dựa vào hoa hồng của những cuộc đánh bài này nữa, mọi người chơi ở khách sạn Kinh Hoa, cũng bởi vì là nơi này an toàn, về tên cho vay tiền, thường biếu một chút cho Thường Tam, dù sao tất cả mọi người đều biết, trên địa bàn của Tam ca, tất cả mọi chuyện đều không được làm quá mức, Tam ca tuyệt đối sẽ không quản.
- Xông vào khách sạn Kinh Hoa?
Trần Thái Trung nhất thời sửng sốt, khách Sạn Kinh Hoa nằm ngay chỗ giao nhau giữu Thanh Hồ và quận Hoành Sơn, nơi đó có trò trống gì, đã nói mãi với y mấy lần:
- Phong Tử anh thật đúng là điên quá, xông vào đó, phiền toái lại càng lớn.
Hắn biết rõ ràng, đến khách sạn Kinh Hoa chơi, chưa chắc đã có cái gì liên quan đến Thường Tam, quan hệ cũng không nhất thiết phải cứng, kiến nghị này của Mã Phong Tử, hắn tuyệt đối không ủng hộ.
- Này đừng tức giận nhiều, cũng không phải là cái trò đùa gì
Trần Thái Trung lắc đầu:
- Anh không nghĩ đến cách khác sao?
,
- Mánh khóe thì rất nhiều, tuy nhiên, phải chơi trên mặt quan, tôi thật sự sẽ không được
Mã Phong Tử mặt mày nhăn nhó nhìn hắn, kế tiếp, hai người cũng vào cõi trầm mặc.
Người có thể lợi dụng, vẫn là quá ít! Trần Thái Trung thật sự cảm thấy mình quá nhỏ bé trong chốn quan trường, gần đây hắn thường gặp lãnh đạo Phó giám đốc sở, chưa từng gặp may, trong lúc bản thân cảm thấy có chút bành trướng, lúc này gặp chuyện này, hắn cuối cùng cũng ý thức được, nền móng của bản thân, thật sự là quá không ổn định, thế lực quả thực cũng rất nhỏ.
- Đi Đế Vương Cung đập một trận đi!
Nhớ lại Cáp Thành Cương trêu ghẹo Đinh Tiểu Ninh, hắn cuối cùng cũng tìm thấy cái cớ nho nhỏ:
- Ừ, hôm nay thời tiết tốt, chỗ Phong Tử anh có người mới lạ mặt không? Cho tôi mượn hai người
Ừ, có thể xách khối thuốc phiện đến vu oan, nhớ đến mình cuối cùng vẫn không đem toàn bộ số thuốc phiện đi bán, trong lòng Trần Thái trung có chút đắc ý, đây cũng coi là anh mày có chừa chút lương tâm đúng chứ?
Làm việc chừa chút đường sống, quả nhiên là chính xác! Trong lòng hắn nghĩ thế này, nhưng lại không nói cho Mã Phong Tử, thứ đồ chơi thuốc phiện này quả thực không phải là thứ tốt, hắn không muốn người khác đụng đến thứ đồ chơi này, tiền tài làm động lòng người, Bưu mặt chó chính là ví dụ rõ ràng nhất.
Nghĩ đến đây, hắn không khỏi phát ra một câu thần chú, cần phải lục tìm trong nhẫn Tu di, mình đem để thuốc phiện ở đâu nhỉ? Ừ, đây là tất chân, đây là dây lưng, đây là xe Duke…
Xe Hondo của Cao Vân Phong, đã bị Trần Thái Trung để lại Anh, xe Duke của Trương Linh Linh vẫn cứ ở bên trong, nguyên là, Trần Thái Trung muốn sửa hộp số, để lấy về dùng, chỉ có điều không có thời gian đi chỉnh sửa mà thôi.
A, xe Duke? Tâm trí hắn nhất thời giật mình, ha, trò chơi vu oan này, chẳng phải là rất hay sao? Ừ ừ, kế hoạch thay đổi chút:
- A, Phong Tử anh nói cái gì?
- Điều tôi nói chính là
Phong Tử cười cay đắng, y không biết làm sao vừa nãy anh Trần ngồi thất thần ra như thế?
- Cũng chẳng có gì nhiều, tìm ba bốn người không khó, đó đều là bọn con nít vừa mới đến lăn lộn, Thường lão Tam có lẽ không biết lai lịch của bọn chúng.
- Thôi đi, không cần nữa, tôi đổi ý rồi.
Trần Thái Trung lắc đầu, ngắt lời y, nhìn thấy bộ mặt ngạc nhiên của Mã Phong Tử, không khỏi phải giải thích hai ba câu cho y.
- Nếu tôi dẫn người đi đập phá bãi đó, chắc chắn sẽ có người chịu thiệt, tuy nhiên, sẽ chẳng ai cho Thường Tam biết lai lịch của tôi, y chắc chắn sẽ không dám chọc tôi, có thể sau này y đối với những việc làm ngầm của anh, sẽ không có ý gì nữa.
- Này, nhưng thật ra…
Mã Phong Tử gật gật đầu, trên thực tế, hắn tin rằng, ước đoán bây giờ Thường Tam đã tìm hiểu được một chút tin tức của anh Trần, cho nên lúc này mới không có động tĩnh gì.
- Tốt lắm, nếu đã như vậy, thì sẽ quyết định như đã nói, anh tối nay chỉ đến xem náo nhiệt là được rồi.
Trần Thái Trung vốn là hạng người nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán, nói xong liền quay người đi ra cửa, kéo Đinh Tiểu Ninh nghênh ngang mà đi.
Lúc Trần Thái Trung nói chuyện cùng Mã Phong Tử, Đinh Tiểu Ninh luôn ở bên cạnh nghe, cô vốn là có chút sợ hãi Trần Thái Trung, những lời hắn nói tai vừa được nghe lúc nãy, nhất thời cảm thấy thật thâm sâu.
Tuy nhiên không tồi, người đàn ông này ngược lại vẫn đối xử với cô khá tốt, ở trước mặt Mã Phong Tử cũng không quên khoác lác hộ cô, nghĩ thông suốt điểm này, cô cũng không muốn tính toán nhiều, trên xe cô thật sự chăm chú hỏi một vấn đề:
- Anh Trần, Thường Tam thật sự có khả năng đến đập xưởng ôn tô này?
- Không đập cũng không được, tôi đã chuẩn bị cho y một bữa tiệc lớn rồi.
Trần Thái Trung cười lạnh một tiếng, ngay sau đó, hắn quay đầu nhìn Đinh Tiểu Ninh:
- Cô đừng sợ, đợi sau khi y đập xong, cô mới lại đi làm cũng không muộn, tôi cũng không muốn để cô bị thương tổn
- Tôi không sợ
Đinh Tiểu Ninh siết chặt lấy tay hắn, đôi mắt to trân trân nhìn hắn:
- Anh sẽ bảo vệ tôi, phải không?
- Đương nhiên
Trần Thái Trung khóe miệng mỉm cười, ngạo nghễ gật đầu:
- Làm người con gái của tôi, hừ, ta sẽ bảo vệ bình an cho cuộc đời cô, không thể đụng đến người con gái của tôi.
- Tôi lại muốn
Đinh Tiểu Ninh thấp giọng ậm ừ, một cô gái độc thân bao nhiêu năm, chuyện hàng ngày đối diện đều là miếng cơm mang áo, thật là khiến cô lao tâm khổ tứ, thời khắc này, cô lại tìm được cảm giác gia đình:
- Anh Thái Trung, chúng ta…về khách sạn đi?
- Nghỉ ngơi một chút
Trần Thái Trung liếc nhìn Đinh Tiểu Ninh một cái, khẽ gật đầu:
- Cô phải nghỉ ngơi hai ngày mới được, dù sao, những ngày sau này còn dài, không phải sao?
/453
|